Chương 31: Người Phụ Nữ Của Tôi (1)
Mộc Phù Sinh
31/05/2023
"Nếu không tìm được lá gan phù hợp, ông ấy sẽ không sống sót qua mùa đông năm nay."
Tô Niệm Khâm chán nản một mình trên ghế sofa, Hãy nghĩ về những gì bác sĩ Từ đã nói. Dường như tất cả yêu thương, hận thù bỗng trở nên mềm yếu trước cái chết.
Sự tàn nhẫn của người đàn ông thậm chí khiến anh trước khi bảy tuổi nghĩ rằng mình là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ không dòng họ.
Cho đến khi mẹ anh rưng rưng nước mắt tìm thấy anh.
Mẹ chỉ nói: “Lúc con còn rất nhỏ đã bị lạc mất bố mẹ, mẹ đã tìm con rất nhiều năm.”
Sau khi hiểu được sự ấm áp và lạnh lùng của mối quan hệ giữa con người với nhau, anh mới nhận ra rằng chính người đàn ông đó mới là người cố tình bỏ rơi anh.
Mẹ xấu hổ giải thích: "Khi đó, chỉ là bố con nuôi gia đình rất cực khổ, lại them điều kiện gia đình quá kém sợ không nuôi nổi con lớn lên."
Tô Niệm Khâm cười lạnh.
Anh biết làm sao một người mù có thể xứng làm con trai của Tô Hoài Sơn.
Nếu không phải cuối cùng Tô Hoài Sơn cũng chỉ có một đứa con này, người đàn ông này có lẽ ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh một chút.
Nhưng mà bây giờ, ông ta sắp chết.
Anh còn chưa hận đủ cái người gọi là bố này, làm sao có thể chết.
Tô Niệm Khâm không bật đèn, một mình ngồi yên tĩnh trong bóng tối.
Đêm đã khuya mà Vô Yên vẫn chưa về.
Ngoài thời gian làm them giờ cho các cuộc phỏng vấn đặc biệt trên đài phát thanh, cô hiếm khi về nhà muộn.
Hai chuyện đan vào một chỗ tâm loạn như ma.
Mặc dù Tô Niệm Khâm đã cố gắng hết sức để duy trì tư thế ngồi thẳng, nhưng nội tâm anh chưa bao giờ cảm thấy thấp thỏm và bất an như vậy.
Dư Tiểu Lộ nói rằng Vô Yên dường như biết điều gì đó.
Anh không thể tìm thấy thời điểm thích hợp để nói với Vô Yên, thậm chí có thể nói rằng anh không dám nói với Vô Yên.
Làm thế nào để nói với cô ấy?
Phải nói: “Thật ra thì anh vẫn luôn gạt em một số chuyện.” Hoặc là nói “Nhà anh lúc đó không giàu có, thấy anh bị mù lại cho là gánh nặng lại mất mặt nên đã đem anh bỏ đi." Hay là "Sau khi mẹ anh mất, bố anh lại kết hôn thêm ba lần. Người vợ hiện tại còn là bạn cùng lứa với anh."
Đôi mắt tàn tật, đã đủ khiến cho anh ở trước mặt Vô Yên tự ti.
Ngày hôm đó, anh và Dư Tiểu Lộ từ đường cao tốc của sân bay trở về.
"Hả? Đó không phải là Tang tiểu thư sao?" Tiểu Lộ hỏi, "Người đi cùng hình như là mẹ của cô ấy."
Vì vậy, anh không thể chờ đợi để gọi cho Vô Yên.
Nhưng đầu bên kia lại rất lãnh đạm nói: “Lát nữa em gọi lại cho anh.”
Sau đó, anh đợi suốt hai tiếng đồng hồ, cũng không làm được chuyện gì.
Cuối cùng anh cũng quyết định gọi lại cho cô, nhưng không ai bắt máy.
Sau đó, Tiểu Lộ nói rằng Vô Yên muốn anh chuẩn bị gặp ai đó, sau đó nói thêm: “Không lẽ lúc chiều nay thật sự là mẹ cô ấy, bà ấy yêu cầu gập cậu sao?”
Nghe nói như vậy, anh dường như cảm thấy mình có hơi cao hứng.
Vậy mà sau đó Vô Yên cũng không nhắc tới nửa lời, cuối cùng không nhịn được hỏi cô, nhưng cô nói: “Là Trình Nhân.” Cô hơi lảng tránh.
Bất cứ khi nào Vô Yên nói dối, cô sẽ cố tình nũng nịu trước mặt anh để che đậy điều đó.
Lúc đó, trái tim anh có chút trống rỗng.
Đột nhiên, anh nghe thấy Vô Yên lấy chìa khóa ngoài cửa.
Anh đột ngột đứng dậy, nhưng cảm thấy có gì đó không ổn nên vội vàng ngồi xuống.
"Em đi đâu vậy?" Anh lập tức hỏi.
"Em đi gặp Trình Nhân."
“Em tại sao lại hỏi tham chuyện của anh ở chỗ Dư Tiệu Lộ?” Anh nói đến câu thứ hai, dường như càng tức giận.
Tô Niệm Khâm lần đầu tiên phát hiện ra rằng, hóa ra kẻ ác cáo trạng trước chính là dáng vẻ hiện tại này của anh, chẳng qua không biết những kẻ ác kia có hay không cũng chột dạ như anh .
Vô Yên khác thường không đáp lại anh, yên lặng.
"Anh không nói cho em biết, bởi vì anh có lý do của chính mình, nếu em muốn biết, tại sao không trực tiếp hỏi anh?" Anh sợ Vô Yên hỏi anh, vì vậy không thể làm gì khác chỉ có thể giả vờ thờ ơ cố ý nổi giận. .
"Em..." Cô đột nhiên cảm thấy rất ủy khuất.
Cô đứng ở cửa, ngồi xổm xuống ôm đầu gối, vùi đầu thật sâu, giống như một con đà điểu, tất cả những lời nói lanh lợi, hùng hồn, cổ quái thường ngày đều hoàn toàn biến mất.
Tô Niệm Khâm cảm thấy có gì đó không ổn, đứng dậy: "Vô Yên?" Giọng anh vẫn cứng nhắc.
Cô không để ý đến anh.
“Vô Yên.” Anh bắt đầu lo lắng, đi tới, trước tiên mòm mẫm sờ đầu Vô Yên.
Sau đó cùng ngồi xuống thảm với cô.
Thật xin lỗi, anh là một người đàn ông ích kỷ. Tô Niệm Khâm trong lòng xin lỗi, nhưng khi lời nói ra, lại biến thành: "Sau này không cho phép về nhà muộn như vậy nữa."
Vô Yên vẫn không để ý anh.
Vô Yên không lên tiếng, giống như một con ốc mượn hồn chui vào vỏ.
Tô Niệm Khâm ở bên cạnh cô không biết làm sao.
Tô Niệm Khâm không biết cô có đang khóc hay không, anh không dám nghĩ đến, nhưng càng không nghĩ đên, trái tim lại càng nhói đau.
Anh dừng lại một chút: “Ngày mai anh đưa em về Tô gia.” Những lời này dường như khiến anh hao hết dũng khí.
Nhưng không ngờ, Vô Yên đột nhiên ngẩng đầu lên: “Không!”
Tô Niệm Khâm giật mình.
"Tại sao?"
"Tại sao? Anh hỏi em tại sao? " Tang Vô Yên nhảy dựng lên, "Tô Niệm Khâm, em là gì của anh? Anh dựa vào cái gì mà quản em đi đâu? Anh dựa vào cái gì muốn em đến nhà anh?"
"Em nói em là gì của anh?" Tô Niệm Khâm tức giận.
“Một công cụ làm ấm giường không có quyền hiểu rõ anh!” Tang Vô Yên cũng không muốn chịu thua kém, “Anh nói anh lớn lên ở cô nhi viện, em thật đúng là ngu ngốc cho rằng anh là cô nhi, vì anh ai oán, vì anh khổ sở, anh ở bên cạnh xem trò vui có phải hay không? Rất thú phị có phải không? Anh nghĩ rằng anh có tiền lại giả vờ không cho em biết nực cười có phải không? Cái gì mà tiền tài, cái gì Tô gia, em không them!"
Tô Niệm Khâm nhắm mắt lại một cái: “Nếu như em không muốn
đi cũng được.” Đứng lên, anh lạnh lùng nói.
"Tô Niệm Khâm!" Tang Vô Yên càng thêm tức giận, "Anh đừng bá đạo như vậy nữa được không?"
“Tìm người hỏi thăm là em, không đi cũng là em, làm sao còn có thể nói anh bá đạo?” Tô Niệm Khâm quay lưng lại với cô, trở lại giọng điệu châm chọc mà anh thường nói chuyện.
“Anh!” Tang Vô Yên không nói lại anh, tức giận giậm chân, đóng sầm cửa đi ra ngoài.
Tại sao Tô Niệm Khâm lại thành cái bộ dạng như thế này.
Cô đã đủ đau khổ rồi, rõ ràng là Tô Niệm Khâm đã sai, anh còn không giải thích hay an ủi cô một chút nào, còn nổi giận với cô. Cô không phải thật sự giận anh, cô chỉ cảm thấy hơi khó chịu, tại sao chuyện này lại không nói cho cô biết. Cho nên mới có chút nóng nảy với anh, chỉ mong anh có thể nhẹ nhàng dỗ dành cô, dù chỉ một lời mềm mỏng cũng được. Nhưng tại sao anh luôn như vậy.
Khi Tang Vô Yên nghĩ về điều này, lại muốn giơ tay hét lên một lần nữa.
"Tô Niệm Khâm, anh cái tên ngu ngốc này! Ngu ngốc!"
Anh không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của người khác khi nói chuyện, hành động như thể anh là số một trên thế giới.
Làm việc gì cũng không cần hỏi ý kiến của người khác, cũng chưa bao giờ dùng những mẫu câu như "Có được hay không?", "Được không?", "Em thấy thế nào?" Hoàn toàn trực tiếp ra chỉ thị, không cho sửa đổi.
Cô chạy vội ra ngoài lại quên mang theo túi xách, ví và chìa khóa tất cả đều ở bên trong. Sau khi chạy ra ngoài lại không thể mất mặt quay lại như vậy, cô không thể làm gì khác ngoài đi bộ hơn một giờ để trở lại chỗ của Trình Nhân.
Cô mò mẫm tìm chìa khóa dưới tấm thảm ở cửa.
“Cậu bị Tô đại thiếu gia đuổi ra ngoài rồi?” Trình Nhân hỏi.
“Trình Nhân, đừng có giễu cợt mình.” Tang Vô Yên nằm trên ghế so pha, giống như một con mèo con bại trận.
“Hãy nhớ lời mình đã nói với cậu trước đây, nếu đã quyết định yêu thì phải yêu đến cùng, nếu không thì cả hai người đều tổn thương.”
“Anh ấy làm tổn thương mình trước.”
“Anh ta làm gì cậu?”
“Mình còn không tranh luận với anh ấy, anh ấy đã chất vấn mình trước, giọng điệu không tốt như vậy." "
“Theo mình biết, anh ta vẫn luôn có vấn đề này, trước đây cậu cũng không để ý mà." "
“Mình. . . . . ."
"Đó là bởi vì cậu đã từng đứng trên lập trường kẻ mạnh nhìn, cậu nghĩ rằng cậu có ưu thế hơn so với khuyết tật của anh ta, vì vậy bạn không bận tâm. Nhưng bây giờ Tô Niệm Khâm đột nhiên biến từ một đứa trẻ mồ côi thành một đại thiếu gia gia đình giàu có, cậu tự ti. Sự tự ti khiến người ta trở nên nhạy cảm, chính cậu thường nói vậy."
"Vậy sao?"
"Sao lại không. Nói không chừng lát nữa anh ta sẽ gọi cho cậu thôi."
“Điện thoại di động của mình cũng ở trong túi xách.” Tang Vô Yên than thở.
“Vậy cũng tốt, để cho tai thanh tịnh.” Trình Nhân thổi tóc mái của cô, “Vừa hay trừng phạt Tô Niệm Khâm dám nổi nóng với tiểu thư nhà họ Tang của chúng ta một chút, đêm nay khiến anh ta lo lắng đủ điều.Chút nữa hai chúng ta cùng nhau cầu phật, nguyền rủa anh ta ăn không được, đêm không ngủ được, ăn thì nghẹn chết, uống thì sặc chết, tắm thì chết đuối, như thế nào?"
"Anh ấy sẽ thực sự lo lắng." Tang Vô Yên nghe Trình Nhân nói có chút mềm lòng.
“Vậy cậu tự mình liên lạc với anh ta đi.” Trình Nhân vừa nói vừa định ném điện thoại cho cô.
"Không! Mình còn chưa giận xong đâu." Tang Vô Yên vội vàng úp mặt dưới gối.
Editor: A May
Tô Niệm Khâm chán nản một mình trên ghế sofa, Hãy nghĩ về những gì bác sĩ Từ đã nói. Dường như tất cả yêu thương, hận thù bỗng trở nên mềm yếu trước cái chết.
Sự tàn nhẫn của người đàn ông thậm chí khiến anh trước khi bảy tuổi nghĩ rằng mình là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ không dòng họ.
Cho đến khi mẹ anh rưng rưng nước mắt tìm thấy anh.
Mẹ chỉ nói: “Lúc con còn rất nhỏ đã bị lạc mất bố mẹ, mẹ đã tìm con rất nhiều năm.”
Sau khi hiểu được sự ấm áp và lạnh lùng của mối quan hệ giữa con người với nhau, anh mới nhận ra rằng chính người đàn ông đó mới là người cố tình bỏ rơi anh.
Mẹ xấu hổ giải thích: "Khi đó, chỉ là bố con nuôi gia đình rất cực khổ, lại them điều kiện gia đình quá kém sợ không nuôi nổi con lớn lên."
Tô Niệm Khâm cười lạnh.
Anh biết làm sao một người mù có thể xứng làm con trai của Tô Hoài Sơn.
Nếu không phải cuối cùng Tô Hoài Sơn cũng chỉ có một đứa con này, người đàn ông này có lẽ ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh một chút.
Nhưng mà bây giờ, ông ta sắp chết.
Anh còn chưa hận đủ cái người gọi là bố này, làm sao có thể chết.
Tô Niệm Khâm không bật đèn, một mình ngồi yên tĩnh trong bóng tối.
Đêm đã khuya mà Vô Yên vẫn chưa về.
Ngoài thời gian làm them giờ cho các cuộc phỏng vấn đặc biệt trên đài phát thanh, cô hiếm khi về nhà muộn.
Hai chuyện đan vào một chỗ tâm loạn như ma.
Mặc dù Tô Niệm Khâm đã cố gắng hết sức để duy trì tư thế ngồi thẳng, nhưng nội tâm anh chưa bao giờ cảm thấy thấp thỏm và bất an như vậy.
Dư Tiểu Lộ nói rằng Vô Yên dường như biết điều gì đó.
Anh không thể tìm thấy thời điểm thích hợp để nói với Vô Yên, thậm chí có thể nói rằng anh không dám nói với Vô Yên.
Làm thế nào để nói với cô ấy?
Phải nói: “Thật ra thì anh vẫn luôn gạt em một số chuyện.” Hoặc là nói “Nhà anh lúc đó không giàu có, thấy anh bị mù lại cho là gánh nặng lại mất mặt nên đã đem anh bỏ đi." Hay là "Sau khi mẹ anh mất, bố anh lại kết hôn thêm ba lần. Người vợ hiện tại còn là bạn cùng lứa với anh."
Đôi mắt tàn tật, đã đủ khiến cho anh ở trước mặt Vô Yên tự ti.
Ngày hôm đó, anh và Dư Tiểu Lộ từ đường cao tốc của sân bay trở về.
"Hả? Đó không phải là Tang tiểu thư sao?" Tiểu Lộ hỏi, "Người đi cùng hình như là mẹ của cô ấy."
Vì vậy, anh không thể chờ đợi để gọi cho Vô Yên.
Nhưng đầu bên kia lại rất lãnh đạm nói: “Lát nữa em gọi lại cho anh.”
Sau đó, anh đợi suốt hai tiếng đồng hồ, cũng không làm được chuyện gì.
Cuối cùng anh cũng quyết định gọi lại cho cô, nhưng không ai bắt máy.
Sau đó, Tiểu Lộ nói rằng Vô Yên muốn anh chuẩn bị gặp ai đó, sau đó nói thêm: “Không lẽ lúc chiều nay thật sự là mẹ cô ấy, bà ấy yêu cầu gập cậu sao?”
Nghe nói như vậy, anh dường như cảm thấy mình có hơi cao hứng.
Vậy mà sau đó Vô Yên cũng không nhắc tới nửa lời, cuối cùng không nhịn được hỏi cô, nhưng cô nói: “Là Trình Nhân.” Cô hơi lảng tránh.
Bất cứ khi nào Vô Yên nói dối, cô sẽ cố tình nũng nịu trước mặt anh để che đậy điều đó.
Lúc đó, trái tim anh có chút trống rỗng.
Đột nhiên, anh nghe thấy Vô Yên lấy chìa khóa ngoài cửa.
Anh đột ngột đứng dậy, nhưng cảm thấy có gì đó không ổn nên vội vàng ngồi xuống.
"Em đi đâu vậy?" Anh lập tức hỏi.
"Em đi gặp Trình Nhân."
“Em tại sao lại hỏi tham chuyện của anh ở chỗ Dư Tiệu Lộ?” Anh nói đến câu thứ hai, dường như càng tức giận.
Tô Niệm Khâm lần đầu tiên phát hiện ra rằng, hóa ra kẻ ác cáo trạng trước chính là dáng vẻ hiện tại này của anh, chẳng qua không biết những kẻ ác kia có hay không cũng chột dạ như anh .
Vô Yên khác thường không đáp lại anh, yên lặng.
"Anh không nói cho em biết, bởi vì anh có lý do của chính mình, nếu em muốn biết, tại sao không trực tiếp hỏi anh?" Anh sợ Vô Yên hỏi anh, vì vậy không thể làm gì khác chỉ có thể giả vờ thờ ơ cố ý nổi giận. .
"Em..." Cô đột nhiên cảm thấy rất ủy khuất.
Cô đứng ở cửa, ngồi xổm xuống ôm đầu gối, vùi đầu thật sâu, giống như một con đà điểu, tất cả những lời nói lanh lợi, hùng hồn, cổ quái thường ngày đều hoàn toàn biến mất.
Tô Niệm Khâm cảm thấy có gì đó không ổn, đứng dậy: "Vô Yên?" Giọng anh vẫn cứng nhắc.
Cô không để ý đến anh.
“Vô Yên.” Anh bắt đầu lo lắng, đi tới, trước tiên mòm mẫm sờ đầu Vô Yên.
Sau đó cùng ngồi xuống thảm với cô.
Thật xin lỗi, anh là một người đàn ông ích kỷ. Tô Niệm Khâm trong lòng xin lỗi, nhưng khi lời nói ra, lại biến thành: "Sau này không cho phép về nhà muộn như vậy nữa."
Vô Yên vẫn không để ý anh.
Vô Yên không lên tiếng, giống như một con ốc mượn hồn chui vào vỏ.
Tô Niệm Khâm ở bên cạnh cô không biết làm sao.
Tô Niệm Khâm không biết cô có đang khóc hay không, anh không dám nghĩ đến, nhưng càng không nghĩ đên, trái tim lại càng nhói đau.
Anh dừng lại một chút: “Ngày mai anh đưa em về Tô gia.” Những lời này dường như khiến anh hao hết dũng khí.
Nhưng không ngờ, Vô Yên đột nhiên ngẩng đầu lên: “Không!”
Tô Niệm Khâm giật mình.
"Tại sao?"
"Tại sao? Anh hỏi em tại sao? " Tang Vô Yên nhảy dựng lên, "Tô Niệm Khâm, em là gì của anh? Anh dựa vào cái gì mà quản em đi đâu? Anh dựa vào cái gì muốn em đến nhà anh?"
"Em nói em là gì của anh?" Tô Niệm Khâm tức giận.
“Một công cụ làm ấm giường không có quyền hiểu rõ anh!” Tang Vô Yên cũng không muốn chịu thua kém, “Anh nói anh lớn lên ở cô nhi viện, em thật đúng là ngu ngốc cho rằng anh là cô nhi, vì anh ai oán, vì anh khổ sở, anh ở bên cạnh xem trò vui có phải hay không? Rất thú phị có phải không? Anh nghĩ rằng anh có tiền lại giả vờ không cho em biết nực cười có phải không? Cái gì mà tiền tài, cái gì Tô gia, em không them!"
Tô Niệm Khâm nhắm mắt lại một cái: “Nếu như em không muốn
đi cũng được.” Đứng lên, anh lạnh lùng nói.
"Tô Niệm Khâm!" Tang Vô Yên càng thêm tức giận, "Anh đừng bá đạo như vậy nữa được không?"
“Tìm người hỏi thăm là em, không đi cũng là em, làm sao còn có thể nói anh bá đạo?” Tô Niệm Khâm quay lưng lại với cô, trở lại giọng điệu châm chọc mà anh thường nói chuyện.
“Anh!” Tang Vô Yên không nói lại anh, tức giận giậm chân, đóng sầm cửa đi ra ngoài.
Tại sao Tô Niệm Khâm lại thành cái bộ dạng như thế này.
Cô đã đủ đau khổ rồi, rõ ràng là Tô Niệm Khâm đã sai, anh còn không giải thích hay an ủi cô một chút nào, còn nổi giận với cô. Cô không phải thật sự giận anh, cô chỉ cảm thấy hơi khó chịu, tại sao chuyện này lại không nói cho cô biết. Cho nên mới có chút nóng nảy với anh, chỉ mong anh có thể nhẹ nhàng dỗ dành cô, dù chỉ một lời mềm mỏng cũng được. Nhưng tại sao anh luôn như vậy.
Khi Tang Vô Yên nghĩ về điều này, lại muốn giơ tay hét lên một lần nữa.
"Tô Niệm Khâm, anh cái tên ngu ngốc này! Ngu ngốc!"
Anh không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của người khác khi nói chuyện, hành động như thể anh là số một trên thế giới.
Làm việc gì cũng không cần hỏi ý kiến của người khác, cũng chưa bao giờ dùng những mẫu câu như "Có được hay không?", "Được không?", "Em thấy thế nào?" Hoàn toàn trực tiếp ra chỉ thị, không cho sửa đổi.
Cô chạy vội ra ngoài lại quên mang theo túi xách, ví và chìa khóa tất cả đều ở bên trong. Sau khi chạy ra ngoài lại không thể mất mặt quay lại như vậy, cô không thể làm gì khác ngoài đi bộ hơn một giờ để trở lại chỗ của Trình Nhân.
Cô mò mẫm tìm chìa khóa dưới tấm thảm ở cửa.
“Cậu bị Tô đại thiếu gia đuổi ra ngoài rồi?” Trình Nhân hỏi.
“Trình Nhân, đừng có giễu cợt mình.” Tang Vô Yên nằm trên ghế so pha, giống như một con mèo con bại trận.
“Hãy nhớ lời mình đã nói với cậu trước đây, nếu đã quyết định yêu thì phải yêu đến cùng, nếu không thì cả hai người đều tổn thương.”
“Anh ấy làm tổn thương mình trước.”
“Anh ta làm gì cậu?”
“Mình còn không tranh luận với anh ấy, anh ấy đã chất vấn mình trước, giọng điệu không tốt như vậy." "
“Theo mình biết, anh ta vẫn luôn có vấn đề này, trước đây cậu cũng không để ý mà." "
“Mình. . . . . ."
"Đó là bởi vì cậu đã từng đứng trên lập trường kẻ mạnh nhìn, cậu nghĩ rằng cậu có ưu thế hơn so với khuyết tật của anh ta, vì vậy bạn không bận tâm. Nhưng bây giờ Tô Niệm Khâm đột nhiên biến từ một đứa trẻ mồ côi thành một đại thiếu gia gia đình giàu có, cậu tự ti. Sự tự ti khiến người ta trở nên nhạy cảm, chính cậu thường nói vậy."
"Vậy sao?"
"Sao lại không. Nói không chừng lát nữa anh ta sẽ gọi cho cậu thôi."
“Điện thoại di động của mình cũng ở trong túi xách.” Tang Vô Yên than thở.
“Vậy cũng tốt, để cho tai thanh tịnh.” Trình Nhân thổi tóc mái của cô, “Vừa hay trừng phạt Tô Niệm Khâm dám nổi nóng với tiểu thư nhà họ Tang của chúng ta một chút, đêm nay khiến anh ta lo lắng đủ điều.Chút nữa hai chúng ta cùng nhau cầu phật, nguyền rủa anh ta ăn không được, đêm không ngủ được, ăn thì nghẹn chết, uống thì sặc chết, tắm thì chết đuối, như thế nào?"
"Anh ấy sẽ thực sự lo lắng." Tang Vô Yên nghe Trình Nhân nói có chút mềm lòng.
“Vậy cậu tự mình liên lạc với anh ta đi.” Trình Nhân vừa nói vừa định ném điện thoại cho cô.
"Không! Mình còn chưa giận xong đâu." Tang Vô Yên vội vàng úp mặt dưới gối.
Editor: A May
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.