Chương 2
Thanh Phong Ngữ
19/12/2015
Lục Tâm không tự nhiên “Nha” một tiếng, tưởng có thể cứu vớt tình thế nhưng đã muộn, chỉ có thể trơ mắt nhìn bình luận được gửi đi.
“Nha cái gì.” Thư Hàm hướng mắt nhìn vào máy tính của cô “Suốt ngày online, có cái gì hay ho đâu.”
“Cái gì?” Quý Lâm Lâm cũng tò mò gục đầu xuống xem.
“Online từng phút.” Lục Tâm đáp, đầu ngón tay vừa trượt, bình tĩnh đóng tab lại.
Quý Lâm Lâm hừ một tiếng “Online như vậy có gì hay? Khó khăn lắm mới có một chuyến đi xa đến Iceland (Ai-xơ-len), đừng lãng phí tất cả thời gian ở khách sạn.”
“Đúng vậy” Thư Hàm hiếm khi đồng ý với ý kiến của Quý Lâm Lâm, đầu cũng không ngẩng lên, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím “Chờ mình một lát, mình đi tắm rửa trước, lát nữa cùng nhau ra ngoài đi dạo.”
Nói xong, đầu ngón tay lưu loát nhấn một phím, lưu tài liệu lại, để máy tính qua một bên rồi đứng lên tìm quần áo. Quý Lâm Lâm thuận thế ngồi xuống vị trí mà Thư Hàm vừa bỏ lại, lấy máy tính của mình ra, không quấy rầy Lục Tâm nữa.
Lục Tâm lại tập trung vào việc online, nghĩ đến vừa rồi, cô nói ra những lời đó, vô cùng lưỡng lự, cuối cùng vẫn mở máy lên, nhìn thấy hai thông báo song song xuất hiện “Một bình luận mới” và “Một người theo dõi mới” thì trái tim đột nhiên hồi hộp vô cùng, từ đáy lòng, cô hơi chờ mong lại hơi lo sợ, sợ là người kia, rồi lại sợ không phải là người kia.
Lục Tâm im lặng một lát, nhắm mắt nhấn xem bình luận, nhìn thấy hai chữ “Cám ơn” cùng với cái tên người quen thuộc, cảm thấy tim đập nhanh hơn, ngón tay trên màn hình cũng hơi run run; khi nhìn đến tên người theo dõi mới được liệt vào có chút quen thuộc thì cũng bình tĩnh hơn, cứ như vậy tưởng tượng giờ phút này, có lẽ anh đang xem xem cô có online không, lại có chút mất bình tĩnh.
Lục Tâm online rất ít khi đăng bài, nếu có thì nội dung chủ yếu là một ít cảm nghĩ hoặc là hình ảnh du lịch. Tính chất công việc với tính cách của cô, tương quan giữa công tác với cuộc sống, nên Lục Tâm luôn luôn rất ít chia sẻ ở đây.
Lục Tâm nhìn chằm chằm hai chữ “Cám ơn”, nghĩ nghĩ rồi khẽ mỉm cười, sau đó thuận tay mở tin nhắn, phát hiện, anh trả lời riêng cho cô.
Loại cảm giác quan tâm này, làm cho Lục Tâm có cảm giác đối phương biết cô là ai, nhưng rất nhanh lại phủ quyết loại ý niệm này, không có khả năng, thông tin online của cô cũng không có cái gì.
Máy tính hiện ra một bình luận rất nhanh, là anh bình luận, dưới hình ảnh sông băng Oát cô vừa đăng, vô cùng ngắn gọn “Rất được”. Hình như Lục Tâm có thể tưởng tượng được giọng anh trầm thấp bên tai cô nói hai từ này, vành tai bắt đầu tê dại.
Tưởng tượng như vậy làm tai Lục Tâm hơi nóng lên, tay run run gõ lại hai chữ “Cám ơn”. Trả lời xong, Lục Tâm lại hối hận, quả thật hai chữ này vô cùng tẻ nhạt.
Quả nhiên, cô đợi hồi lâu cũng không thấy có hồi đáp, Thư Hàm đã rửa mặt chải đầu xong, lải nhải đòi ra ngoài đi dạo.
****
“Không thể để người chết buồn ở đây được.” Quý Lâm Lâm quyết tâm. Không đợi Lục Tâm phản ứng đã trực tiếp kéo cô đứng lên, lôi ra ngoài.
Đối với Quý Lâm Lâm, quán bar ban đêm là điểm đến không thể thiếu, nhiệt độ tứ phía không thể không nóng được.
Cũng may Quý Lâm Lâm tìm được quán bar không gian đủ to, ngoài sân nhảy ồn ào âm nhạc cùng với ngọn đèn mờ ảo, quầy bar thanh u (thanh tịnh và đẹp đẽ) hơn rất nhiều.
Quý Lâm Lâm vẫn quan tâm đến cảm nhận của Lục Tâm, không lôi cô vào chỗ đông người náo nhiệt, mà chỉ vào góc thanh tĩnh này, tìm bàn ngồi xuống, gọi rượu, nhưng an vị chưa được bao lâu thì đã quay người nhập vào sân nhảy, theo tiết tấu lắc mông xoay thắt lưng, gương mặt xinh đẹp cùng dáng người nóng bỏng đã tạo ra một trận xôn xao.
“Lẳng lơ!” Thư Hàm không khách khí nhận xét, bưng lên chén rượu lên khẽ nhấp.
“Mình sẽ cho là cậu nói nó ‘gợi cảm’.” Lục Tâm nghiêng đầu nhìn ly rượu Quý Lâm Lâm, đáp lại.
“Hồ ly tinh.” Thư Hàm hừ nhẹ.
Quý Lâm Lâm như nghe được hai người ở sau lưng mình bàn luận, quay đầu nhìn về hướng bên này, nhìn đến Thư Hàm thì trên khóe môi khẽ nở nụ cười – một nụ cười phong tình vạn chủng, liền đắc ý lắc lắc eo thon trở về. Khẽ cúi người, một tay khoát lên lưng ghế dựa Lục Tâm ngồi, một tay lại bưng ly rượu lên “Lại đang mắng mình à?”.
Mới nhảy về còn mệt, nói chuyện thở hơi hổn hển.
Mí mắt Thư Hàm cũng không nhúc nhích “Cũng biết vậy nữa sao?”.
Lục Tâm nhìn Quý Lâm Lâm trề môi khẽ hừ một tiếng, ngửa đầu uống một hơi cạn ly rượu, con người lưu chuyển, khóe môi cũng theo thói quen nở ra một cười quyến rũ yếu ớt; đặt ly rượu xuống, xoay người nói “Minh qua bên kia ngồi”. Liền bưng ly rượu của Lục Tâm, đi sang bên trái cô, vòng ra phía sau rồi rời đi.
Một lúc sau thì tiếng nói yếu ớt từ phía sau truyền đến: “Tôi có thể ngồi chỗ này hay không?”
Thuần tiếng Trung.
Lục Tâm theo bản năng quay đầu nhìn về Quý Lâm Lâm bên kia, quả nhiên thấy có hai người đàn ông Trung Quốc.
Quán bar đông người, bên này với bên đó cũng có chút khoảng cách, Lục Tâm nhìn không rõ, theo cô nhìn thấy thì là một người đàn ông da vàng, tóc đen, cao lớn xen lẫn trong trong đám người tóc vàng, mắt xanh, nhìn có vẻ sáng sủa, anh ngồi nghiêng nghiêng bên trái cạnh người dàn ông vừa nói, có thể nghe được là tiếng Trung.
Một tay tgười đàn ông tùy ý khoát lên phía sau sô pha, một tay chống đầu, khuôn mặt bị Quý Lâm Lâm chắn mất, nhưng có thể nhìn ra, tư thế của người đàn ông này thật phóng đãng.
“Con bé này, một ngày không đi quyến rũ đàn ông thì sống không nổi ư, chịu không được mà.” Thư Hàm khẽ gắt, thu hồi tầm mắt, đứng lên rồi nói “Ta đi toilet”.
Lục Tâm cũng thu hồi tầm mắt, ngồi một mình nhàm chán, cô lấy di động ra chơi, không ngờ lại nhìn thấy anh trả lời bình luận của cô.
“Đang đi Iceland du lịch?”
Sự nhàm chán trong lòng nhanh chóng bị vài từ ngắn ngủn này xua tan, Lục Tâm đáp lại “Đúng vậy”; không ngờ anh bình luận lại rất nhanh “Bây giờ vẫn còn ở gần sông băng Oát?”
“Không, tôi đã rời khỏi rồi”.
Lục Tâm đợi một lát không thấy anh trả lời, Thư Hàm cũng chưa trở lại; không có việc gì làm, vô thức nghiêng đầu nhìn về phía Quý Lâm Lâm bên kia, Quý Lâm Lâm đã ngồi xuống cạnh người đàn ông kia, cười đến phong tình vạn chủng.
Người đàn ông đó vẫn duy trì tư thái như vừa rồi, một tay chống đầu, đầu hơi nghiêng, tay vốn tùy ý khoát lên sô pha sau lưng đã thu về, chiếc di động màu đen cũng tùy ý nắm trong tay; đôi mắt khẽ nheo lại như đang nhìn di động, lại như đang nghe mọi người bên cạnh trêu chọc.
Trêu chọc cái gì thì Lục Tâm không nghe rõ, chỉ là có chút nghi ngờ, nhìn chằm chằm người đàn ông đó từ xa. Dưới ánh mắt quá mức chuyên chú của cô, người đàn ông đột nhiên nâng mi mắt, nhìn qua cô bên này.
Bốn ánh mắt giữa không trung giao nhau, Lục Tâm giật mình.
Lục Cảnh Hành yên lặng nhìn theo tầm mắt của cô, dừng lại trên di động nắm trong tay, tay cầm di động vừa thu lại, đã bưng một ly rượu đứng lên, đi tới chỗ Lục Tâm bên này, bước đi trầm ổn tao nhã, không nhanh không chậm.
Lục Cảnh Hành đột nhiên đứng dậy, làm cho Bạch Chỉ với Quý Lâm Lâm vô cùng bất ngờ, không hẹn mà cùng nhìn về phía anh.
Lục Tâm cũng bất ngờ, kinh ngạc ngồi tại chỗ, nhìn anh đi về phía cô, không biết là đi tới chỗ cô hay phía sau cô.
Thân hình cao lớn dừng trước mặt cô tạo ra một khoảng tối bức người, Lục Tâm cũng không vội vàng, cô ngửa đầu nhìn anh, bởi vì anh mà tim đập hơi loạn nhịp.
Lục Cảnh Hành ngồi xuống đối diện với Lục Tâm, nhẹ nhàng đặt ly rượu trong tay lên bàn, ánh mắt sắc bén dừng trên mặt cô, con ngươi đen hơi nheo lại.
“Lục Tâm?” Anh gọi tên của cô, tiếng nói trước sau trầm thấp dễ nghe như một, hơi thở thản nhiên từ tính, cùng với vẻ không xác định.
Lục Tâm khẽ xấu hổ “Anh …anh hai……”
Cách gọi này hình như không thích hợp, anh không phải anh hai của cô, nhưng nếu không gọi anh hai thì nên gọi anh như thế nào mới đúng.
Một tiếng “Anh hai” này làm cho Thư Hàm mới từ toilet về, với Quý Lâm Lâm đang đi tới kinh ngạc.
“Tâm Tâm, anh ấy là anh hai của cậu?” Quý Lâm Lâm hỏi.
“Không phải.”
Đuôi lông mày Lục Cảnh Hành cũng không nhúc nhích, không đợi Lục Tâm mở miệng đã trả lời thay Lục Tâm, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Lục Tâm như cũ “Tại sao mấy năm qua em không gọi một cuộc điện thoại cho anh?”
“…… Bận.” Lục Tâm nhỏ giọng đáp, chột dạ, lo lắng.
Khóe môi Lục Cảnh Hành hơi hơi nhếch lên “Bận đến mức bảy năm không có thời gian rảnh để gọi cho anh một cuộc điện thoại, gửi một tin nhắn?”
“……” Lục Tâm mím môi không dám hé răng, người cũng như bị điện giật không nói được gì.
Thư Hàm nhìn hai người, lên tiếng giải vây giúp Lục Tâm “Tâm Tâm, vị này là?”
Lục Tâm đứng dậy, giới thiệu mấy người.
Lục Cảnh Hành thản nhiên lên tiếng bắt chuyện cùng Thư Hàm, di động Lục Cảnh Hành lại đột nhiên vang lên, anh cúi đầu nhìn một cái liền cúp máy, quay đầu nhìn Lục Tâm “Anh có việc đi trước, về sớm một chút, đừng chơi quá muộn”.
“Dạ.” Lục Tâm gật đầu xem như đồng ý, nhìn anh xoay người gọi một tiếng ‘Bạch Chỉ’, một trước một sau bước đi, bước chân hơi nhanh, hình như có việc gấp.
——
Sau khi Lục Cảnh Hành rời đi, Lục Tâm ở đây cũng không còn hứng thú, Quý Lâm Lâm với Thư Hàm cũng vậy. Ngồi một lát thì tất cả cùng trở về, quyết định ngày mai đi trượt tuyết.
Bởi vì bất ngờ gặp Lục Cảnh Hành, cả đêm Lục Tâm không thể nào ngủ ngon. Ngày hôm sau đi trượt tuyết không có chút sức lực nào, trượt không bao lâu liền chịu không nổi, dứt khoát ở một bên chụp ảnh.
Khu trượt tuyết này tuy rằng không bằng vùng núi A Nhĩ Ti Tư, nhưng cũng là vùng tuyết tự nhiên nên vẫn hấp dẫn được không ít du khách.
Lục Tâm cầm máy ảnh, chống ván trượt, vừa nghỉ ngơi vừa chụp ảnh cảnh xung quanh, tránh những chỗ nhiều người.
Trước mắt là tốp năm tốp ba người tụ trước một căn nhà gỗ nhỏ trên nền tuyết trắng xóa, không cần cố ý lấy cảnh cũng có thể chụp ra những hình ảnh vô cùng đẹp.
Lục Tâm giờ máy ảnh lên, đem hình ảnh chứng kiến thu vào ống kính, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn phím chụp, tiếng “Ca sát” khe khẽ vang lên, kinh động đến những người đứng trước nhà gỗ cách đó không xa; đột nhiên có người quay đầu, ánh mắt thẳng tắp bắn tới Lục Tâm bên này, âm ngoan băng lãnh.
Tay cầm máy ảnh của Lục Tâm tự nhiên căng thẳng, nhìn mấy người đàn ông đứng trước ở nhà gỗ, trang phục của bọn họ nhìn như bình thường lại như có gì đó không bình thường. Lục Tâm hơi đăm chiêu, cúi đầu nhìn máy ảnh trong tay, dư quang ở khóe mắt thoáng nhìn thấy có một người đàn ông di chuyển bằng ván trượt tuyết trượt đến chỗ cô; theo bản năng, Lục Tâm lập tức xoay người đi đến chỗ có nhiều người, cố gắng hết sức duy trì bước chân vững vàng, không để dự cảm bất an nơi đáy lòng quấy nhiễu đến hành động của chính mình.
Ván trượt tuyết phía sau lướt gió vù vù tới gần, tay Lục Tâm bất giác nắm chặt, thấm đẫm mồ hôi, động tác tự nhiên cũng nhanh hơn, không dám quay đầu, mà cũng không thể quay đầu.
Tiếng gió lạnh từ ván trượt càng ngày càng đến gần, khiến cho Lục Tâm cảm thấy tuyệt vọng. Tay nắm chặt thoáng buông ra, ván trượt dưới chân chưa kịp trượt ra ngoài, phía bên phải bỗng nhiên có một cánh tay vươn về phía cô, mạnh mẽ cầm cánh tay phải của cô, Lục Tâm theo bản năng vùng ra.
“Là anh!” Tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai, lẫn trong tiếng gió nên nghe không được rõ ràng, nhưng giọng nói quen thuộc lại làm cho Lục Tâm đột nhiên an lòng, tùy ý để anh nắm cánh tay của cô, lôi kéo cô nhanh chóng đi qua bên kia.
“Nha cái gì.” Thư Hàm hướng mắt nhìn vào máy tính của cô “Suốt ngày online, có cái gì hay ho đâu.”
“Cái gì?” Quý Lâm Lâm cũng tò mò gục đầu xuống xem.
“Online từng phút.” Lục Tâm đáp, đầu ngón tay vừa trượt, bình tĩnh đóng tab lại.
Quý Lâm Lâm hừ một tiếng “Online như vậy có gì hay? Khó khăn lắm mới có một chuyến đi xa đến Iceland (Ai-xơ-len), đừng lãng phí tất cả thời gian ở khách sạn.”
“Đúng vậy” Thư Hàm hiếm khi đồng ý với ý kiến của Quý Lâm Lâm, đầu cũng không ngẩng lên, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím “Chờ mình một lát, mình đi tắm rửa trước, lát nữa cùng nhau ra ngoài đi dạo.”
Nói xong, đầu ngón tay lưu loát nhấn một phím, lưu tài liệu lại, để máy tính qua một bên rồi đứng lên tìm quần áo. Quý Lâm Lâm thuận thế ngồi xuống vị trí mà Thư Hàm vừa bỏ lại, lấy máy tính của mình ra, không quấy rầy Lục Tâm nữa.
Lục Tâm lại tập trung vào việc online, nghĩ đến vừa rồi, cô nói ra những lời đó, vô cùng lưỡng lự, cuối cùng vẫn mở máy lên, nhìn thấy hai thông báo song song xuất hiện “Một bình luận mới” và “Một người theo dõi mới” thì trái tim đột nhiên hồi hộp vô cùng, từ đáy lòng, cô hơi chờ mong lại hơi lo sợ, sợ là người kia, rồi lại sợ không phải là người kia.
Lục Tâm im lặng một lát, nhắm mắt nhấn xem bình luận, nhìn thấy hai chữ “Cám ơn” cùng với cái tên người quen thuộc, cảm thấy tim đập nhanh hơn, ngón tay trên màn hình cũng hơi run run; khi nhìn đến tên người theo dõi mới được liệt vào có chút quen thuộc thì cũng bình tĩnh hơn, cứ như vậy tưởng tượng giờ phút này, có lẽ anh đang xem xem cô có online không, lại có chút mất bình tĩnh.
Lục Tâm online rất ít khi đăng bài, nếu có thì nội dung chủ yếu là một ít cảm nghĩ hoặc là hình ảnh du lịch. Tính chất công việc với tính cách của cô, tương quan giữa công tác với cuộc sống, nên Lục Tâm luôn luôn rất ít chia sẻ ở đây.
Lục Tâm nhìn chằm chằm hai chữ “Cám ơn”, nghĩ nghĩ rồi khẽ mỉm cười, sau đó thuận tay mở tin nhắn, phát hiện, anh trả lời riêng cho cô.
Loại cảm giác quan tâm này, làm cho Lục Tâm có cảm giác đối phương biết cô là ai, nhưng rất nhanh lại phủ quyết loại ý niệm này, không có khả năng, thông tin online của cô cũng không có cái gì.
Máy tính hiện ra một bình luận rất nhanh, là anh bình luận, dưới hình ảnh sông băng Oát cô vừa đăng, vô cùng ngắn gọn “Rất được”. Hình như Lục Tâm có thể tưởng tượng được giọng anh trầm thấp bên tai cô nói hai từ này, vành tai bắt đầu tê dại.
Tưởng tượng như vậy làm tai Lục Tâm hơi nóng lên, tay run run gõ lại hai chữ “Cám ơn”. Trả lời xong, Lục Tâm lại hối hận, quả thật hai chữ này vô cùng tẻ nhạt.
Quả nhiên, cô đợi hồi lâu cũng không thấy có hồi đáp, Thư Hàm đã rửa mặt chải đầu xong, lải nhải đòi ra ngoài đi dạo.
****
“Không thể để người chết buồn ở đây được.” Quý Lâm Lâm quyết tâm. Không đợi Lục Tâm phản ứng đã trực tiếp kéo cô đứng lên, lôi ra ngoài.
Đối với Quý Lâm Lâm, quán bar ban đêm là điểm đến không thể thiếu, nhiệt độ tứ phía không thể không nóng được.
Cũng may Quý Lâm Lâm tìm được quán bar không gian đủ to, ngoài sân nhảy ồn ào âm nhạc cùng với ngọn đèn mờ ảo, quầy bar thanh u (thanh tịnh và đẹp đẽ) hơn rất nhiều.
Quý Lâm Lâm vẫn quan tâm đến cảm nhận của Lục Tâm, không lôi cô vào chỗ đông người náo nhiệt, mà chỉ vào góc thanh tĩnh này, tìm bàn ngồi xuống, gọi rượu, nhưng an vị chưa được bao lâu thì đã quay người nhập vào sân nhảy, theo tiết tấu lắc mông xoay thắt lưng, gương mặt xinh đẹp cùng dáng người nóng bỏng đã tạo ra một trận xôn xao.
“Lẳng lơ!” Thư Hàm không khách khí nhận xét, bưng lên chén rượu lên khẽ nhấp.
“Mình sẽ cho là cậu nói nó ‘gợi cảm’.” Lục Tâm nghiêng đầu nhìn ly rượu Quý Lâm Lâm, đáp lại.
“Hồ ly tinh.” Thư Hàm hừ nhẹ.
Quý Lâm Lâm như nghe được hai người ở sau lưng mình bàn luận, quay đầu nhìn về hướng bên này, nhìn đến Thư Hàm thì trên khóe môi khẽ nở nụ cười – một nụ cười phong tình vạn chủng, liền đắc ý lắc lắc eo thon trở về. Khẽ cúi người, một tay khoát lên lưng ghế dựa Lục Tâm ngồi, một tay lại bưng ly rượu lên “Lại đang mắng mình à?”.
Mới nhảy về còn mệt, nói chuyện thở hơi hổn hển.
Mí mắt Thư Hàm cũng không nhúc nhích “Cũng biết vậy nữa sao?”.
Lục Tâm nhìn Quý Lâm Lâm trề môi khẽ hừ một tiếng, ngửa đầu uống một hơi cạn ly rượu, con người lưu chuyển, khóe môi cũng theo thói quen nở ra một cười quyến rũ yếu ớt; đặt ly rượu xuống, xoay người nói “Minh qua bên kia ngồi”. Liền bưng ly rượu của Lục Tâm, đi sang bên trái cô, vòng ra phía sau rồi rời đi.
Một lúc sau thì tiếng nói yếu ớt từ phía sau truyền đến: “Tôi có thể ngồi chỗ này hay không?”
Thuần tiếng Trung.
Lục Tâm theo bản năng quay đầu nhìn về Quý Lâm Lâm bên kia, quả nhiên thấy có hai người đàn ông Trung Quốc.
Quán bar đông người, bên này với bên đó cũng có chút khoảng cách, Lục Tâm nhìn không rõ, theo cô nhìn thấy thì là một người đàn ông da vàng, tóc đen, cao lớn xen lẫn trong trong đám người tóc vàng, mắt xanh, nhìn có vẻ sáng sủa, anh ngồi nghiêng nghiêng bên trái cạnh người dàn ông vừa nói, có thể nghe được là tiếng Trung.
Một tay tgười đàn ông tùy ý khoát lên phía sau sô pha, một tay chống đầu, khuôn mặt bị Quý Lâm Lâm chắn mất, nhưng có thể nhìn ra, tư thế của người đàn ông này thật phóng đãng.
“Con bé này, một ngày không đi quyến rũ đàn ông thì sống không nổi ư, chịu không được mà.” Thư Hàm khẽ gắt, thu hồi tầm mắt, đứng lên rồi nói “Ta đi toilet”.
Lục Tâm cũng thu hồi tầm mắt, ngồi một mình nhàm chán, cô lấy di động ra chơi, không ngờ lại nhìn thấy anh trả lời bình luận của cô.
“Đang đi Iceland du lịch?”
Sự nhàm chán trong lòng nhanh chóng bị vài từ ngắn ngủn này xua tan, Lục Tâm đáp lại “Đúng vậy”; không ngờ anh bình luận lại rất nhanh “Bây giờ vẫn còn ở gần sông băng Oát?”
“Không, tôi đã rời khỏi rồi”.
Lục Tâm đợi một lát không thấy anh trả lời, Thư Hàm cũng chưa trở lại; không có việc gì làm, vô thức nghiêng đầu nhìn về phía Quý Lâm Lâm bên kia, Quý Lâm Lâm đã ngồi xuống cạnh người đàn ông kia, cười đến phong tình vạn chủng.
Người đàn ông đó vẫn duy trì tư thái như vừa rồi, một tay chống đầu, đầu hơi nghiêng, tay vốn tùy ý khoát lên sô pha sau lưng đã thu về, chiếc di động màu đen cũng tùy ý nắm trong tay; đôi mắt khẽ nheo lại như đang nhìn di động, lại như đang nghe mọi người bên cạnh trêu chọc.
Trêu chọc cái gì thì Lục Tâm không nghe rõ, chỉ là có chút nghi ngờ, nhìn chằm chằm người đàn ông đó từ xa. Dưới ánh mắt quá mức chuyên chú của cô, người đàn ông đột nhiên nâng mi mắt, nhìn qua cô bên này.
Bốn ánh mắt giữa không trung giao nhau, Lục Tâm giật mình.
Lục Cảnh Hành yên lặng nhìn theo tầm mắt của cô, dừng lại trên di động nắm trong tay, tay cầm di động vừa thu lại, đã bưng một ly rượu đứng lên, đi tới chỗ Lục Tâm bên này, bước đi trầm ổn tao nhã, không nhanh không chậm.
Lục Cảnh Hành đột nhiên đứng dậy, làm cho Bạch Chỉ với Quý Lâm Lâm vô cùng bất ngờ, không hẹn mà cùng nhìn về phía anh.
Lục Tâm cũng bất ngờ, kinh ngạc ngồi tại chỗ, nhìn anh đi về phía cô, không biết là đi tới chỗ cô hay phía sau cô.
Thân hình cao lớn dừng trước mặt cô tạo ra một khoảng tối bức người, Lục Tâm cũng không vội vàng, cô ngửa đầu nhìn anh, bởi vì anh mà tim đập hơi loạn nhịp.
Lục Cảnh Hành ngồi xuống đối diện với Lục Tâm, nhẹ nhàng đặt ly rượu trong tay lên bàn, ánh mắt sắc bén dừng trên mặt cô, con ngươi đen hơi nheo lại.
“Lục Tâm?” Anh gọi tên của cô, tiếng nói trước sau trầm thấp dễ nghe như một, hơi thở thản nhiên từ tính, cùng với vẻ không xác định.
Lục Tâm khẽ xấu hổ “Anh …anh hai……”
Cách gọi này hình như không thích hợp, anh không phải anh hai của cô, nhưng nếu không gọi anh hai thì nên gọi anh như thế nào mới đúng.
Một tiếng “Anh hai” này làm cho Thư Hàm mới từ toilet về, với Quý Lâm Lâm đang đi tới kinh ngạc.
“Tâm Tâm, anh ấy là anh hai của cậu?” Quý Lâm Lâm hỏi.
“Không phải.”
Đuôi lông mày Lục Cảnh Hành cũng không nhúc nhích, không đợi Lục Tâm mở miệng đã trả lời thay Lục Tâm, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Lục Tâm như cũ “Tại sao mấy năm qua em không gọi một cuộc điện thoại cho anh?”
“…… Bận.” Lục Tâm nhỏ giọng đáp, chột dạ, lo lắng.
Khóe môi Lục Cảnh Hành hơi hơi nhếch lên “Bận đến mức bảy năm không có thời gian rảnh để gọi cho anh một cuộc điện thoại, gửi một tin nhắn?”
“……” Lục Tâm mím môi không dám hé răng, người cũng như bị điện giật không nói được gì.
Thư Hàm nhìn hai người, lên tiếng giải vây giúp Lục Tâm “Tâm Tâm, vị này là?”
Lục Tâm đứng dậy, giới thiệu mấy người.
Lục Cảnh Hành thản nhiên lên tiếng bắt chuyện cùng Thư Hàm, di động Lục Cảnh Hành lại đột nhiên vang lên, anh cúi đầu nhìn một cái liền cúp máy, quay đầu nhìn Lục Tâm “Anh có việc đi trước, về sớm một chút, đừng chơi quá muộn”.
“Dạ.” Lục Tâm gật đầu xem như đồng ý, nhìn anh xoay người gọi một tiếng ‘Bạch Chỉ’, một trước một sau bước đi, bước chân hơi nhanh, hình như có việc gấp.
——
Sau khi Lục Cảnh Hành rời đi, Lục Tâm ở đây cũng không còn hứng thú, Quý Lâm Lâm với Thư Hàm cũng vậy. Ngồi một lát thì tất cả cùng trở về, quyết định ngày mai đi trượt tuyết.
Bởi vì bất ngờ gặp Lục Cảnh Hành, cả đêm Lục Tâm không thể nào ngủ ngon. Ngày hôm sau đi trượt tuyết không có chút sức lực nào, trượt không bao lâu liền chịu không nổi, dứt khoát ở một bên chụp ảnh.
Khu trượt tuyết này tuy rằng không bằng vùng núi A Nhĩ Ti Tư, nhưng cũng là vùng tuyết tự nhiên nên vẫn hấp dẫn được không ít du khách.
Lục Tâm cầm máy ảnh, chống ván trượt, vừa nghỉ ngơi vừa chụp ảnh cảnh xung quanh, tránh những chỗ nhiều người.
Trước mắt là tốp năm tốp ba người tụ trước một căn nhà gỗ nhỏ trên nền tuyết trắng xóa, không cần cố ý lấy cảnh cũng có thể chụp ra những hình ảnh vô cùng đẹp.
Lục Tâm giờ máy ảnh lên, đem hình ảnh chứng kiến thu vào ống kính, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn phím chụp, tiếng “Ca sát” khe khẽ vang lên, kinh động đến những người đứng trước nhà gỗ cách đó không xa; đột nhiên có người quay đầu, ánh mắt thẳng tắp bắn tới Lục Tâm bên này, âm ngoan băng lãnh.
Tay cầm máy ảnh của Lục Tâm tự nhiên căng thẳng, nhìn mấy người đàn ông đứng trước ở nhà gỗ, trang phục của bọn họ nhìn như bình thường lại như có gì đó không bình thường. Lục Tâm hơi đăm chiêu, cúi đầu nhìn máy ảnh trong tay, dư quang ở khóe mắt thoáng nhìn thấy có một người đàn ông di chuyển bằng ván trượt tuyết trượt đến chỗ cô; theo bản năng, Lục Tâm lập tức xoay người đi đến chỗ có nhiều người, cố gắng hết sức duy trì bước chân vững vàng, không để dự cảm bất an nơi đáy lòng quấy nhiễu đến hành động của chính mình.
Ván trượt tuyết phía sau lướt gió vù vù tới gần, tay Lục Tâm bất giác nắm chặt, thấm đẫm mồ hôi, động tác tự nhiên cũng nhanh hơn, không dám quay đầu, mà cũng không thể quay đầu.
Tiếng gió lạnh từ ván trượt càng ngày càng đến gần, khiến cho Lục Tâm cảm thấy tuyệt vọng. Tay nắm chặt thoáng buông ra, ván trượt dưới chân chưa kịp trượt ra ngoài, phía bên phải bỗng nhiên có một cánh tay vươn về phía cô, mạnh mẽ cầm cánh tay phải của cô, Lục Tâm theo bản năng vùng ra.
“Là anh!” Tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai, lẫn trong tiếng gió nên nghe không được rõ ràng, nhưng giọng nói quen thuộc lại làm cho Lục Tâm đột nhiên an lòng, tùy ý để anh nắm cánh tay của cô, lôi kéo cô nhanh chóng đi qua bên kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.