Hóa Ra St. Paul Không Đau Thương
Chương 14: Dịch gả (07)
Tg Loan
21/07/2020
Editor: Yuè Yīng
Một người đàn ông đang thấp giọng nói: “Anh phải kết hôn rồi, và kết hôn với cô gái như em nói vậy.”
Người muốn kết hôn thật nhiều, Lý Nhược Tư nghĩ.
“Em sẽ rất thích cô ấy, đương nhiên, anh cũng rất thích cô ấy, không, là vào thời điểm lần đầu tiên gặp cô ấy anh đã bắt đầu thích cô ấy rồi.”
Lý Nhược Tư có thể xác định là người đàn ông kia đang gọi điện thoại, nơi này cũng chỉ có anh cùng anh ta, nghe giọng điệu của người đàn ông kia càng giống như là đang báo cho mẹ mình biết.
Lý Nhược Tư chuyển bước, anh cũng không biết vì sao lại cảm thấy tò mò với một người đàn ông xa lạ. Trước khi rời đi, anh không nén được di chuyển về hướng bên trong nửa bước, nửa bước này, anh nhìn thấy rõ người đàn ông kia, vì ánh sáng chỉ chiếu rõ qua một bên gò má nhưng anh cũng thấy đó là một người đàn ông đặc biệt anh tuấn, giống như mọi thứ thuộc về tòa lâu đài cổ này luôn khiến cho người ta mê muội.
Người đàn ông cầm điện thoại, ánh mắt dừng ở phương xa.
Thời điểm đó, Lý Nhược Tư không biết tên của người đàn ông này là Dung Doãn Trinh.
Lý Nhược Tư đi lang thang không biết đường trên rất nhiều hành lang dài tương tự, những người đi lướt qua anh càng ngày càng nhiều, những người đó có khi là khách quý đã có mặt, có khi là nhân viên phục vụ đang làm việc, có cả bọn nhỏ ở dàn xướng ca. . .
Đã sắp đến thời khắc cử hành hôn lễ mà tất cả mọi người đang chờ đợi.
Bên ngoài căn phòng được trang trí vô cùng xinh đẹp, trên tấm thảm màu vàng có làn váy dài lộ ra một góc, Lý Nhược Tư nghe được thanh âm quen thuộc đang nói chuyện, thanh âm là giọng nói anh thích.
Anh phản ứng theo bản năng muốn tiến vào căn phòng kia, nhân viên làm việc chặn anh lại, anh mỉm cười giải thích: Tôi là anh trai cô dâu, tôi muốn nói với em gái tôi mấy câu.
Khi bước vào phòng, Lý Nhược Tư nói với các cô gái trong nhóm phù dâu câu giống như vậy: “Tôi là anh trai cô dâu, tôi muốn nói với em gái tôi mấy câu, các cô có thể đi ra ngoài một lát không?”
Bởi vì anh là anh trai cô, những người đó không hề hoài nghi, lúc rời khỏi đó còn cẩn thận đóng cánh cửa phòng lại.
Cô còn đang nói chuyện điện thoại, nói chuyện với Lý Nhược Vân bị cúm phải cách ly đang muốn nổi loạn ở châu Phi xa xôi.
“Cậu không cần phải gây chuyện, cho dù cậu trốn ra, tới chỗ hải quan cũng sẽ bị bắt.” Loan Hoan thấp giọng cười, giọng điệu tựa như đang dỗ dành đứa nhỏ: “Có nhớ con khỉ mang bệnh truyền nhiễm xâm nhập vào nơi hải quan không? Lý Nhược Vân, cậu muốn làm con khỉ kia sao?”
“Sẽ, sẽ, tớ sẽ không giận, hôn lễ của cậu nhất định tớ sẽ tham gia, có bò cũng sẽ xuất hiện ở nơi cậu tổ chức hôn lễ.”
“Chú rể đẹp trai không à? Cũng tạm.”
“Được rồi, Lý Nhược Vân, cậu mau đưa di động đặt về vị trí ban đầu đi, đây đã là lần thứ mấy cậu…” Cô càu nhàu.
Rốt cục, cô cũng thành công làm cho Lý Nhược Vân ngắt điện thoại, dừng một chút, nhìn anh một cái, thanh âm có chút mất tự nhiên: “Vừa nãy là Nhược Vân gọi điện thoại.”
“Ừm.”
“Cô ấy lại lấy trộm di động của bác sĩ.”
“Ừm.”
“Cô ấy sợ em trách móc, trước kia chúng ta đã hẹn không thể vắng mặt trong hôn lễ của nhau.”
“Tiểu Hoan, bây giờ còn kịp không?”Lý Nhược Tư nắm nắm tay, nói.
Cô ngẩn ngơ, há hốc miệng.
Lý Nhược Tư tiến lên một bước, là cầm được tay của cô, anh nghe thấy giọng nói của chính mình: “Loan Hoan, bây giờ anh đưa em rời khỏi nơi này, còn kịp sao?”
Loan Hoan cúi đầu, nhìn hai bàn tay nắm vào nhau kia.
“Nhược Tư, vừa nãy anh nói chỉ là đang cố chấp với chính mình thôi. Nhược Tư, em không tin anh sẽ kéo tay em rời khỏi đây, nếu, nếu như anh thực sự muốn dẫn em đi, như vậy, anh sẽ không phải trình bày với họ rằng anh là anh trai em. Em không thể giao hạnh phúc của mình cho một người đàn ông do dự thiếu quyết đoán.”
Lại một lần nữa, Loan Hoan khiến vẻ mặt của Lý Nhược Tư sụp đổ, bối rối rời đi.
Bước cờ này đã không có đường rút lui, có lẽ, sẽ có hai chuyện lớn xảy ra trong một ngày, đến lúc đó, mọi người sẽ nói, Lý Tuấn Khải “Dưỡng hổ vi hoạn”*.
(*养虎为患/nuôi cọp gây tai họa. Một là bao che dung dưỡng, hai là thả lỏng kẻ xấu ác, nhất định sẽ có ngày lãnh lấy hậu quả tai hại do kẻ xấu đó gây ra.)
Loan Hoan đưa tay chạm đến khuôn mặt mình trong gương, thì thào nói: “Cho đến lúc này, Loan Hoan, xem mày phải làm sao bây giờ?”
Khi Dung Doãn Trinh tiến vào thì điều anh nhìn thấy là cô dâu của mình đứng ở trước gương ngẩn ngơ, những vị trưởng bối đã nhìn anh lớn lên từ nhỏ, các sư phụ đều nói với anh: Doãn Trinh, cô dâu của con rất đẹp.
Đây là lần đầu tiên Dung Doãn Trinh có thời gian để đánh giá cô dâu của mình.
Giờ phút này, cô dâu của anh càng giống như một tuyệt thế giai nhân ru rú ở trong nhà của thời kì trung cổ, có chút lạnh lùng, có chút xa cách, có phần không rành thế sự.
Chỉ có điều, thứ khiến anh rung động không chỉ là dáng vẻ xinh đẹp của cô, mà ngay cả khi chưa nhìn rõ dung mạo cô thì anh còn cảm giác được sự ấm áp truyền tới từ cô gái này.
Chính là loại ấm áp đã kéo anh ra khỏi hầm băng từng bước một.
Đi tới, đứng ở trước mặt cô, đưa tay ra.
“Này.”
Tiếng “Này” của anh kéo cô trở về từ trong ngỡ ngàng, nhìn cô gái đứng trước mặt sắp trở thành vợ của mình, Dung Doãn Trinh đột nhiên cảm thấy không đành lòng.
Trẻ tuổi như vậy, xinh đẹp như vậy.
Tuổi thơ của anh và cô đều là lang bạt sống cảnh đầu đường xó chợ.
Dung Doãn Trinh ngẩng đầu nhìn đồng hồ của mình, hiện tại cách hôn lễ chỉ còn 30 phút.
Giờ khắc này, anh quyết định làm một chuyện.
Dung Doãn Trinh đặt Loan Hoan ngồi trên ghế trước gương trang điểm, còn anh ngồi ở trên bàn trang điểm, bọn họ đối mặt nhau.
“Loan Hoan, bây giờ em còn có 20 phút, vào 20 phút này, tôi muốn nói cho em biết một chuyện.”
Loan Hoan, đúng vậy, không phải là “Dịch Hoan”, vừa nãy Dung Doãn Trinh gọi tên của cô một cách chính xác.
Dung Doãn Trinh nhìn quanh bốn phía, ngón tay chỉ vào bức tường chính giữa căn phòng.
“Nơi đó, trước kia treo một bức họa, tranh chân dung của một người phụ nữ trẻ, đó là vợ của chủ nhân tòa lâu đài cổ này, xinh đẹp, lương thiện. Chủ nhân tòa lâu đài cổ này là một vị công tước, công tước và tất cả mọi người đều nói ông ta rất yêu vợ mình. Ông ta cũng cho rằng bản thân mình yêu của mình sâu sắc. Có một ngày, công tước dẫn vợ mình đến chợ, khi có một tên thích khách cầm dao đâm tới, ông ấy lôi vợ mình ra đằng trước để ngăn mũi dao của tên thích khách đó. Vợ ông ta chết, ông ta còn sống, ông ta rất khổ sở, ông ta vỗ ngực dậm chân nói nếu cho ông ta thêm một giây để suy nghĩ thì ông ta sẽ không làm chuyện như vậy.”
Ngón tay Dung Doãn Trinh nhẹ nhàng dừng lại ở nơi thái dương của Loan Hoan, hỏi: “Loan Hoan, em hiểu rõ ý tôi vừa nói không?”
Loan Hoan lắc đầu, vừa nãy, giọng nói của Dung Doãn Trinh rất có sức cuốn hút, cô chỉ quan tâm chuyện vị phu nhân của ngài công tước kia bị chết oan.
Dung Doãn Trinh thở dài một hơi, lạnh lùng nói: “Đoạn bi kịch này nói cho mọi người biết, tình cảm không hề vĩ đại như trong tưởng tượng của em, ít nhất, còn không vĩ đại tới nỗi có thể khống chế được bản năng của em.”
“Cho nên …”
“Cho nên, Loan Hoan, có lẽ sẽ có một ngày tôi gặp thời điểm nguy hiểm, tôi cũng sẽ lấy em ra để ngăn cản mũi dao của kẻ muốn giết mình.”
Loan Hoan nhếch khóe miệng.
“Thế nào? Không tin? Cảm thấy tôi đang nói đùa em, cảm thấy tình tiết cẩu huyết vô nghĩa này chỉ thích hợp có ở trong phim? Một công ty được nhà nước bảo trợ cũng như nộp một số tiền thuế lớn đầy đủ hàng năm hẳn là sẽ được luật pháp bảo vệ? Loan Hoan, tôi nói cho em biết, thế giới kia còn tàn khốc hơn tất cả những gì mà em tưởng tượng, kẻ thù của em không cho phép em mềm yếu dù chỉ là một chút. Thậm chí em phải tàn nhẫn hơn cả kẻ thù của mình. Vì tàn khốc nên chúng tôi cũng có những quy định ngầm y như luật pháp vậy, mỗi một cá nhân đều phải tuân thủ kỷ luật, bao gồm ba tôi.”
“Mẹ tôi chết vì bị giết con tin vào năm tôi mười tuổi. Những người đó bắt bà ấy đi, những người đó gọi điện thoại cho ba tôi, ba tôi kiên nhẫn nghe họ nói xong, nói với những người đó rằng: Bọn mày sẽ không lấy được bất cứ thứ gì, nhưng nếu nói cho tao biết nơi nhặt xác thì tao sẽ trả công mày năm trăm đôla.”
Bàn tay nãy giờ vẫn sờ khuyên tai đột nhiên buông thõng xuống, ý cười ban nãy cứng đờ ở khóe miệng, Loan Hoan vô thức nhìn Dung Doãn Trinh.
Ánh mắt Dung Doãn Trinh vẫn dừng ở vị trí trên tường như trước, dùng giọng điệu thật bình thản kể rõ: “Mẹ chết ở trong một lò mổ, nằm lẫn lộn trong đống xác động vật, tôi cầm súng, khẩu súng của tôi nhắm ngay ba tôi, khi đó, ba tôi nói với tôi: Con trai, nếu con nổ súng, như vậy, ngay cả ba con cũng mất đi rồi. Bắt đầu từ hôm nay, tôi bắt đầu bị đưa đến một số gia đình bình thường.”
“Mười lăm tuổi, ba nói với tôi, Doãn Trinh, thời điểm đó, ba không thể đi cứu mẹ con, bởi vì người định ra phép tắc không thể là người phá vỡ phép tắc đó. Quy định này là do ba đặt ra, trong quy định này việc đầu tiên phải tuân thủ là ngoại trừ giá cả mua bán thì phải từ chối bất cứ đàm phán nào, mà Doãn Trinh con cũng là người phải tuân thủ kỷ luật đó. Bởi vì con mang họ Dung, rất nhiều người đều hướng về dòng họ của con để lựa chọn tin tưởng con.”
Từ từ, Dung Doãn Trinh thu hồi ánh mắt từ trên tường, rơi xuống gương mặt Loan Hoan.
“Tuy rằng, hiện tại chúng tôi đã không giao dịch mua bán, nhưng mà, có thể bản thân mình sẽ quên đi những chuyện mình đã từng làm, nhưng người khác thì không, bọn họ sẽ cố chấp đợi bất kỳ cơ hội nào, cho dù thật may mắn rằng một số kẻ thù sẽ không nhớ rõ em, nhưng lại sẽ có một số người khác nhớ kỹ em, những người này sẽ làm cho một số người đau đớn. Mọi người coi những thương nhân buôn bán vũ khí là người buôn chiến tranh, những người này trong mắt bọn họ đều lạnh lùng vô tình, vì các món tiền lãi kếch sù trong các đơn hàng mua bán vũ khí, bọn họ nghiên cứu chế tạo vũ khí thúc giục chiến tranh, bọn họ khiến rất nhiều người mất đi người thân và quê hương.”
“Có lẽ có một ngày nào đó có người sẽ bắt em đi, có người sẽ gọi tới di động của tôi để đàm phán, nếu nói vậy, Loan Hoan, em phải nhớ kỹ, tôi sẽ nói những lời nói giống y như ba tôi đã từng nói.”
Dung Doãn Trinh chăm chú nhìn gương mặt Loan Hoan chằm chằm, máy móc nói: “Bọn mày sẽ không lấy được bất cứ thứ gì, nhưng nếu nói cho tao biết nơi nhặt xác thì tao sẽ trả công mày năm trăm đôla.”
Loan Hoan rùng mình một cái.
Bàn tay anh áp trên gương mặt cô, ngón tay cái vuốt theo hàng lông mày, thanh âm nhẹ nhàng như gió thoảng: “Em đẹp như vậy, cảm giác để thi thể của em nằm cạnh những cái xác động vật trong lò mổ đó sẽ rất tệ, nhưng nếu thân phận của em không phải là vợ của Dung Doãn Trinh, như thế, hẳn là sẽ không biến thành như vậy.”
“Loan Hoan, hiện tại vẫn còn kịp để thoát khỏi thân phận này.”
Người muốn kết hôn thật nhiều, Lý Nhược Tư nghĩ.
“Em sẽ rất thích cô ấy, đương nhiên, anh cũng rất thích cô ấy, không, là vào thời điểm lần đầu tiên gặp cô ấy anh đã bắt đầu thích cô ấy rồi.”
Lý Nhược Tư có thể xác định là người đàn ông kia đang gọi điện thoại, nơi này cũng chỉ có anh cùng anh ta, nghe giọng điệu của người đàn ông kia càng giống như là đang báo cho mẹ mình biết.
Lý Nhược Tư chuyển bước, anh cũng không biết vì sao lại cảm thấy tò mò với một người đàn ông xa lạ. Trước khi rời đi, anh không nén được di chuyển về hướng bên trong nửa bước, nửa bước này, anh nhìn thấy rõ người đàn ông kia, vì ánh sáng chỉ chiếu rõ qua một bên gò má nhưng anh cũng thấy đó là một người đàn ông đặc biệt anh tuấn, giống như mọi thứ thuộc về tòa lâu đài cổ này luôn khiến cho người ta mê muội.
Người đàn ông cầm điện thoại, ánh mắt dừng ở phương xa.
Thời điểm đó, Lý Nhược Tư không biết tên của người đàn ông này là Dung Doãn Trinh.
Lý Nhược Tư đi lang thang không biết đường trên rất nhiều hành lang dài tương tự, những người đi lướt qua anh càng ngày càng nhiều, những người đó có khi là khách quý đã có mặt, có khi là nhân viên phục vụ đang làm việc, có cả bọn nhỏ ở dàn xướng ca. . .
Đã sắp đến thời khắc cử hành hôn lễ mà tất cả mọi người đang chờ đợi.
Bên ngoài căn phòng được trang trí vô cùng xinh đẹp, trên tấm thảm màu vàng có làn váy dài lộ ra một góc, Lý Nhược Tư nghe được thanh âm quen thuộc đang nói chuyện, thanh âm là giọng nói anh thích.
Anh phản ứng theo bản năng muốn tiến vào căn phòng kia, nhân viên làm việc chặn anh lại, anh mỉm cười giải thích: Tôi là anh trai cô dâu, tôi muốn nói với em gái tôi mấy câu.
Khi bước vào phòng, Lý Nhược Tư nói với các cô gái trong nhóm phù dâu câu giống như vậy: “Tôi là anh trai cô dâu, tôi muốn nói với em gái tôi mấy câu, các cô có thể đi ra ngoài một lát không?”
Bởi vì anh là anh trai cô, những người đó không hề hoài nghi, lúc rời khỏi đó còn cẩn thận đóng cánh cửa phòng lại.
Cô còn đang nói chuyện điện thoại, nói chuyện với Lý Nhược Vân bị cúm phải cách ly đang muốn nổi loạn ở châu Phi xa xôi.
“Cậu không cần phải gây chuyện, cho dù cậu trốn ra, tới chỗ hải quan cũng sẽ bị bắt.” Loan Hoan thấp giọng cười, giọng điệu tựa như đang dỗ dành đứa nhỏ: “Có nhớ con khỉ mang bệnh truyền nhiễm xâm nhập vào nơi hải quan không? Lý Nhược Vân, cậu muốn làm con khỉ kia sao?”
“Sẽ, sẽ, tớ sẽ không giận, hôn lễ của cậu nhất định tớ sẽ tham gia, có bò cũng sẽ xuất hiện ở nơi cậu tổ chức hôn lễ.”
“Chú rể đẹp trai không à? Cũng tạm.”
“Được rồi, Lý Nhược Vân, cậu mau đưa di động đặt về vị trí ban đầu đi, đây đã là lần thứ mấy cậu…” Cô càu nhàu.
Rốt cục, cô cũng thành công làm cho Lý Nhược Vân ngắt điện thoại, dừng một chút, nhìn anh một cái, thanh âm có chút mất tự nhiên: “Vừa nãy là Nhược Vân gọi điện thoại.”
“Ừm.”
“Cô ấy lại lấy trộm di động của bác sĩ.”
“Ừm.”
“Cô ấy sợ em trách móc, trước kia chúng ta đã hẹn không thể vắng mặt trong hôn lễ của nhau.”
“Tiểu Hoan, bây giờ còn kịp không?”Lý Nhược Tư nắm nắm tay, nói.
Cô ngẩn ngơ, há hốc miệng.
Lý Nhược Tư tiến lên một bước, là cầm được tay của cô, anh nghe thấy giọng nói của chính mình: “Loan Hoan, bây giờ anh đưa em rời khỏi nơi này, còn kịp sao?”
Loan Hoan cúi đầu, nhìn hai bàn tay nắm vào nhau kia.
“Nhược Tư, vừa nãy anh nói chỉ là đang cố chấp với chính mình thôi. Nhược Tư, em không tin anh sẽ kéo tay em rời khỏi đây, nếu, nếu như anh thực sự muốn dẫn em đi, như vậy, anh sẽ không phải trình bày với họ rằng anh là anh trai em. Em không thể giao hạnh phúc của mình cho một người đàn ông do dự thiếu quyết đoán.”
Lại một lần nữa, Loan Hoan khiến vẻ mặt của Lý Nhược Tư sụp đổ, bối rối rời đi.
Bước cờ này đã không có đường rút lui, có lẽ, sẽ có hai chuyện lớn xảy ra trong một ngày, đến lúc đó, mọi người sẽ nói, Lý Tuấn Khải “Dưỡng hổ vi hoạn”*.
(*养虎为患/nuôi cọp gây tai họa. Một là bao che dung dưỡng, hai là thả lỏng kẻ xấu ác, nhất định sẽ có ngày lãnh lấy hậu quả tai hại do kẻ xấu đó gây ra.)
Loan Hoan đưa tay chạm đến khuôn mặt mình trong gương, thì thào nói: “Cho đến lúc này, Loan Hoan, xem mày phải làm sao bây giờ?”
Khi Dung Doãn Trinh tiến vào thì điều anh nhìn thấy là cô dâu của mình đứng ở trước gương ngẩn ngơ, những vị trưởng bối đã nhìn anh lớn lên từ nhỏ, các sư phụ đều nói với anh: Doãn Trinh, cô dâu của con rất đẹp.
Đây là lần đầu tiên Dung Doãn Trinh có thời gian để đánh giá cô dâu của mình.
Giờ phút này, cô dâu của anh càng giống như một tuyệt thế giai nhân ru rú ở trong nhà của thời kì trung cổ, có chút lạnh lùng, có chút xa cách, có phần không rành thế sự.
Chỉ có điều, thứ khiến anh rung động không chỉ là dáng vẻ xinh đẹp của cô, mà ngay cả khi chưa nhìn rõ dung mạo cô thì anh còn cảm giác được sự ấm áp truyền tới từ cô gái này.
Chính là loại ấm áp đã kéo anh ra khỏi hầm băng từng bước một.
Đi tới, đứng ở trước mặt cô, đưa tay ra.
“Này.”
Tiếng “Này” của anh kéo cô trở về từ trong ngỡ ngàng, nhìn cô gái đứng trước mặt sắp trở thành vợ của mình, Dung Doãn Trinh đột nhiên cảm thấy không đành lòng.
Trẻ tuổi như vậy, xinh đẹp như vậy.
Tuổi thơ của anh và cô đều là lang bạt sống cảnh đầu đường xó chợ.
Dung Doãn Trinh ngẩng đầu nhìn đồng hồ của mình, hiện tại cách hôn lễ chỉ còn 30 phút.
Giờ khắc này, anh quyết định làm một chuyện.
Dung Doãn Trinh đặt Loan Hoan ngồi trên ghế trước gương trang điểm, còn anh ngồi ở trên bàn trang điểm, bọn họ đối mặt nhau.
“Loan Hoan, bây giờ em còn có 20 phút, vào 20 phút này, tôi muốn nói cho em biết một chuyện.”
Loan Hoan, đúng vậy, không phải là “Dịch Hoan”, vừa nãy Dung Doãn Trinh gọi tên của cô một cách chính xác.
Dung Doãn Trinh nhìn quanh bốn phía, ngón tay chỉ vào bức tường chính giữa căn phòng.
“Nơi đó, trước kia treo một bức họa, tranh chân dung của một người phụ nữ trẻ, đó là vợ của chủ nhân tòa lâu đài cổ này, xinh đẹp, lương thiện. Chủ nhân tòa lâu đài cổ này là một vị công tước, công tước và tất cả mọi người đều nói ông ta rất yêu vợ mình. Ông ta cũng cho rằng bản thân mình yêu của mình sâu sắc. Có một ngày, công tước dẫn vợ mình đến chợ, khi có một tên thích khách cầm dao đâm tới, ông ấy lôi vợ mình ra đằng trước để ngăn mũi dao của tên thích khách đó. Vợ ông ta chết, ông ta còn sống, ông ta rất khổ sở, ông ta vỗ ngực dậm chân nói nếu cho ông ta thêm một giây để suy nghĩ thì ông ta sẽ không làm chuyện như vậy.”
Ngón tay Dung Doãn Trinh nhẹ nhàng dừng lại ở nơi thái dương của Loan Hoan, hỏi: “Loan Hoan, em hiểu rõ ý tôi vừa nói không?”
Loan Hoan lắc đầu, vừa nãy, giọng nói của Dung Doãn Trinh rất có sức cuốn hút, cô chỉ quan tâm chuyện vị phu nhân của ngài công tước kia bị chết oan.
Dung Doãn Trinh thở dài một hơi, lạnh lùng nói: “Đoạn bi kịch này nói cho mọi người biết, tình cảm không hề vĩ đại như trong tưởng tượng của em, ít nhất, còn không vĩ đại tới nỗi có thể khống chế được bản năng của em.”
“Cho nên …”
“Cho nên, Loan Hoan, có lẽ sẽ có một ngày tôi gặp thời điểm nguy hiểm, tôi cũng sẽ lấy em ra để ngăn cản mũi dao của kẻ muốn giết mình.”
Loan Hoan nhếch khóe miệng.
“Thế nào? Không tin? Cảm thấy tôi đang nói đùa em, cảm thấy tình tiết cẩu huyết vô nghĩa này chỉ thích hợp có ở trong phim? Một công ty được nhà nước bảo trợ cũng như nộp một số tiền thuế lớn đầy đủ hàng năm hẳn là sẽ được luật pháp bảo vệ? Loan Hoan, tôi nói cho em biết, thế giới kia còn tàn khốc hơn tất cả những gì mà em tưởng tượng, kẻ thù của em không cho phép em mềm yếu dù chỉ là một chút. Thậm chí em phải tàn nhẫn hơn cả kẻ thù của mình. Vì tàn khốc nên chúng tôi cũng có những quy định ngầm y như luật pháp vậy, mỗi một cá nhân đều phải tuân thủ kỷ luật, bao gồm ba tôi.”
“Mẹ tôi chết vì bị giết con tin vào năm tôi mười tuổi. Những người đó bắt bà ấy đi, những người đó gọi điện thoại cho ba tôi, ba tôi kiên nhẫn nghe họ nói xong, nói với những người đó rằng: Bọn mày sẽ không lấy được bất cứ thứ gì, nhưng nếu nói cho tao biết nơi nhặt xác thì tao sẽ trả công mày năm trăm đôla.”
Bàn tay nãy giờ vẫn sờ khuyên tai đột nhiên buông thõng xuống, ý cười ban nãy cứng đờ ở khóe miệng, Loan Hoan vô thức nhìn Dung Doãn Trinh.
Ánh mắt Dung Doãn Trinh vẫn dừng ở vị trí trên tường như trước, dùng giọng điệu thật bình thản kể rõ: “Mẹ chết ở trong một lò mổ, nằm lẫn lộn trong đống xác động vật, tôi cầm súng, khẩu súng của tôi nhắm ngay ba tôi, khi đó, ba tôi nói với tôi: Con trai, nếu con nổ súng, như vậy, ngay cả ba con cũng mất đi rồi. Bắt đầu từ hôm nay, tôi bắt đầu bị đưa đến một số gia đình bình thường.”
“Mười lăm tuổi, ba nói với tôi, Doãn Trinh, thời điểm đó, ba không thể đi cứu mẹ con, bởi vì người định ra phép tắc không thể là người phá vỡ phép tắc đó. Quy định này là do ba đặt ra, trong quy định này việc đầu tiên phải tuân thủ là ngoại trừ giá cả mua bán thì phải từ chối bất cứ đàm phán nào, mà Doãn Trinh con cũng là người phải tuân thủ kỷ luật đó. Bởi vì con mang họ Dung, rất nhiều người đều hướng về dòng họ của con để lựa chọn tin tưởng con.”
Từ từ, Dung Doãn Trinh thu hồi ánh mắt từ trên tường, rơi xuống gương mặt Loan Hoan.
“Tuy rằng, hiện tại chúng tôi đã không giao dịch mua bán, nhưng mà, có thể bản thân mình sẽ quên đi những chuyện mình đã từng làm, nhưng người khác thì không, bọn họ sẽ cố chấp đợi bất kỳ cơ hội nào, cho dù thật may mắn rằng một số kẻ thù sẽ không nhớ rõ em, nhưng lại sẽ có một số người khác nhớ kỹ em, những người này sẽ làm cho một số người đau đớn. Mọi người coi những thương nhân buôn bán vũ khí là người buôn chiến tranh, những người này trong mắt bọn họ đều lạnh lùng vô tình, vì các món tiền lãi kếch sù trong các đơn hàng mua bán vũ khí, bọn họ nghiên cứu chế tạo vũ khí thúc giục chiến tranh, bọn họ khiến rất nhiều người mất đi người thân và quê hương.”
“Có lẽ có một ngày nào đó có người sẽ bắt em đi, có người sẽ gọi tới di động của tôi để đàm phán, nếu nói vậy, Loan Hoan, em phải nhớ kỹ, tôi sẽ nói những lời nói giống y như ba tôi đã từng nói.”
Dung Doãn Trinh chăm chú nhìn gương mặt Loan Hoan chằm chằm, máy móc nói: “Bọn mày sẽ không lấy được bất cứ thứ gì, nhưng nếu nói cho tao biết nơi nhặt xác thì tao sẽ trả công mày năm trăm đôla.”
Loan Hoan rùng mình một cái.
Bàn tay anh áp trên gương mặt cô, ngón tay cái vuốt theo hàng lông mày, thanh âm nhẹ nhàng như gió thoảng: “Em đẹp như vậy, cảm giác để thi thể của em nằm cạnh những cái xác động vật trong lò mổ đó sẽ rất tệ, nhưng nếu thân phận của em không phải là vợ của Dung Doãn Trinh, như thế, hẳn là sẽ không biến thành như vậy.”
“Loan Hoan, hiện tại vẫn còn kịp để thoát khỏi thân phận này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.