Hóa Ra St. Paul Không Đau Thương
Chương 108: Hàng tháng hàng năm (01)
Tg Loan
27/07/2020
Edit: Lynklynk
Beta: Yuè Yīng
Cắt mười lăm cm tóc, thêm nốt ruồi lệ nho nhỏ ở dưới khóe mắt, cô dường như trở thành người khác. Đứng trước gương soi, Lý Nhược Vân nhìn bản thân mình trong gương mỉm cười, quay người lại đối diện với với bà nội làm một cái mặt quỷ.
Người bà đáng thương bị cô dọa cho giật mình.
“Bà! Con vẫn là con.” Cô nói với bà.
Sau khi nói xong cô cầm lấy túi xách. Hôm nay cô cần phải đến sân bay để tiễn một người.
Bà của cô gọi cô lại, giọng của bà tức giận, lo lắng: “Lý Nhược Vân! Thời điểm nào rồi mà con còn muốn phá rối vậy.”
Cô không hề phá rối, cô không có.
Mở cửa phòng, cô để tất cả những lời quan tâm cả đời của bà mình trong phòng. Cô nói với cô, cô vẫn là cô.
Lý Nhược Vân và Chúc An Kỳ không giống nhau.
Chúc An Kỳ đem bản thân mình trở thành Dung An Kỳ, nhưng cho dù cô có để kiểu tóc giống như Dung An Kỳ, có nốt ruồi lệ giống như Dung An Kỳ, nhưng cô sẽ không bao giờ để bản thân mình trở thành Dung An Kỳ.
Cô chỉ cần lớp vỏ ngoài đó. Vì thời gian này thế giới tinh thần Dung Doãn Trinh cần một lớp vỏ bọc của Dung An Kỳ để lấp đầy những sự thay đổi đột ngột này.
Hôm nay là lễ Noel.
Hôm có hai người mà Lý Nhược Vân quen biết muốn rời đi.
Một người hiện tại đang ở độ cao mười nghìn mét, Lý Nhược Vân giơ tay lên bầu trời vẫy vẫy: “Tạm biệt! Loan Hoan.”
Cô ta đã vài lần trộm mặc quần jeans của cô, cô ta cũng đã từng vụng trộm đứng trước gương một lần lại một lần bắt chước cô gắt gao mân mê khóe môi của mình.
“Hoan! Tạm biệt.”
Lý Nhược Vân ngẩng mặt lên, thu lại những giọt nước mắt của mình.
Cậu nhìn đi! Mọi người nhìn đi.
Ai nói cô ta không để ý đến tình bạn của cô ta và cô.
Hôm nay rời đi còn có một người phụ nữ khác. Một người thông minh nhưng lại một phụ nữ luôn không rõ ràng tình hình. Trước kia cô được gọi là Chúc Chu Châu, sau này mới gọi là Chúc An Kỳ.
Theo một nghĩa nào đó Chúc An Kỳ là một nhân vật rất bi thảm. Giống như một diễn viên trầm cảm. Bởi vì quá tập trung vào vai diễn, nên không thể phân biệt được sự khác biệt giữ cuộc sống và thực tế.
Bây giờ, cô gái này bị trục xuất khỏi nơi đây. Chỉ trong một đêm cô bị tước đi Quốc tịch, cô bị chính phủ nước Mỹ buộc tội là gián điệp thương mại và bị buộc phải rời khỏi nước Mỹ. Hơn nữa còn bị chính phủ nước Mỹ cấm nhập cảnh vĩnh viễn.
Cũng có thể nói, từ nay về sau Chúc An Kỳ muốn gặp được Dung Doãn Trinh đã khó càng khó hơn.
Lý Nhược Vân nghĩ, cô phải đi tiễn người phụ nữ đáng thương này.
Sân bay San Fancisco, Lý Nhược Vân nhìn thấy cảnh sát mặc thường phục đang áp giải Chúc An Kỳ. Khuôn mặt cô ta cực kì bình tình, giống như là cô ta sớm đã biết trước được kết quả như thế này.
Khi Lý Nhược Vân đang cầu xin, cuối cùng cô ta cũng có năm phút đồng hồ để nói chuyện với Chúc An Kỳ.
Không chờ Lý Nhược Vân mở lời, Chúc An Kỳ đã nói trước: “Lý Nhược Vân! So với Loan Hoan cô nhìn thuận mắt hơn, chính bởi bộ dạng này nên tôi mới giúp cô.”
Những lời nói như vậy Lý Nhược Vân đã được nghe qua rất nhiều lần rồi. Chúc An Kỳ không có ý tưởng nào mới khiến Lý Nhược Vân cảm thấy vô vị, cô bắt đầu cảm thấy có chút hối hận khi đã lái xe hơn một giờ đồng hồ đến đây là việc chẳng có ý nghĩa gì cả.
ChúcAn Kỳ nhàn nhạt cười: “Tôi nghĩ, Lý Nhược Vân! Cô sẽ luôn luôn làm hài lòng trong mắt tôi. Vì tôi biết cả đời này cô cũng không bao giờ có được trái tim của anh ấy. Cho dù cô có ở bên cạnh anh ấy ngây ngốc cả trăm năm tôi đều không hề có bất kỳ cảm giác nào.”
Lý Nhược Vân khiến bản thân mình phải duy trì biểu cảm vừa rồi. Không thể tức giận được, nếu như vậy cô sẽ mất đi sự bình tĩnh của mình.
“Nhưng Loan Hoan không giống như vậy, Loan Hoan ở cạnh anh ấy thậm chí chỉ là một phút thôi cũng sẽ khiến tôi cảm thấy bị mắc kẹt nằm trong cổ họng. Bởi vì cô ấy luôn khiến Dung Doãn Trinh trở thành không giống như Dung Doãn Trinh. Tôi căm ghét! Không! Là căm hận, tôi căm hận như vậy!”
“Chúc An Kỳ! Việc này cô không cần phải lo lắng, tôi cảm thấy cô cần phải có một bác sĩ tâm lý.” Giấu đi bàn tay đang nắm chặt dưới ống tay áo khoác, Lý Nhược Vân mỉm cười nói với Chúc An Kỳ.
Chúc An Kỳ cũng mỉm cười lại, ánh mắt trào phúng: “Nhưng! Lý Nhược Vân! Không lâu trước đây cô vẫn nghe lời cái người có bệnh tâm lý không bình thường này đấy!”
Giả vờ như không nghe thấy những lời nói của Chúc An Kỳ, Lý Nhược Vân nhìn thoáng qua người cảnh sát mặc thường phục đang đứng sau Chúc An Kỳ nói: “Tôi nghĩ, sau này cô muốn gặp mặt anh ấy một lần cũng rất khó khăn rồi.”
Nếu nói vừa rồi còn có suy nghĩ phát tiết một chút cảm xúc với người phụ nữ trước mặt này, thì bây giờ Chúc An Kỳ cũng đã dần mất hết đi tâm tình ấy.
Trong lòng cô biết rõ, từ giờ về sau, Dung Doãn Trinh sẽ không cho cô có bất kì cơ hội gặp mặt nào.
Bị trục xuất, nghe thì nhẹ nhàng bâng quơ nhưng trên thực tế nó lại là một đòn trí mạng.
Không phải là cô rất thích đứng bên cạnh anh sao? Như vậy thì anh sẽ khiến cho cô vĩnh viễn mất đi cơ hội như vậy.
Đã hết năm phút nói chuyện.
Vội vội vàng vàng, Ký Nhược Vân nắm lấy cơ hội nói chuyện cuối cùng, những lời này vừa nói cho Chúc An Kỳ nghe cũng là vừa nói cho bản thân mình: “Chúc An KỳKỳ! Mở mắt chờ xem, tôi cũng có thể làm anh ấy thay đổi.”
Chúc An Kỳ dường như không nghe thấy những lời này của cô, ánh mắt hướng vào khu nhập cảnh của sân bay, ngây ngốc đứng nhìn chờ đợi.
Cảnh sát mặc thường phục đứng bên chỉ ngón tay lên các biển nhắc nhở, Chúc An Kỳ thu hồi lại ánh mắt. Lý Nhược Vân giữ chặt tay Chúc An Kỳ lặp lại những lời nói vừa nãy của mình.
“Vậy thì…. Chúc Lý tiểu thư tâm tưởng sự thành!” Chúc An Kỳ để lại một câu nhẹ nhàng, sau đó theo người cảnh sát mặc thường phục đi vào đường rành riêng cho khu vực nhập cảnh.
Hình ảnh Chúc An Kỳ rời đi, rất lâu sau này Lý Nhược Vân vẫn còn nhớ. Sở dĩ hình ảnh ấy khắc sâu vào tâm trí cô ta. Bởi vì lúc đó cô ta rất sợ hãi, sợ có một ngày cô ta cũng cứ như vậy mà rời đi giống như Chúc An Kỳ. Thế giới này vĩnh viễn cũng không thể nào chạm tới mắt cô nữa.
Cuống quýt xoay người rời đi, Lý Nhược Vân trở lại trong xe. Tay run rẩy lấy ra một điếu thuốc châm lên.
Chờ đến khi mùi vị cay nồng của điếu thuốc tiến vào phế quản, Lý Nhược Vân nhắm nghiền đôi mắt lại. Đối với một số đàn ông, cô luôn luôn có biện pháp.
—
Mỗi năm một lần Los Angeles lại tổ chực một bữa tiệc rượu Hoa thương. Lý Nhược Vân khoác tay ba mình đến gặp hội trưởng trước kia của thương hội cũng chính là Dung Doãn Trinh.
Dung Doãn Trinh đã không còn gọi Lý Tuấn Khải là “Ba”. Anh rất lễ phép gọi ông là Lý tiên sinh. Lý tiên sinh, sau đó là Lý tiểu thư.
Họ bắt tay, đối mặt với nhau.
Ở dưới ánh đèn rực rỡ, ánh mắt Dung Doãn Trinh nhìn cô ta, ngẩn ngơ mất mấy giây. Giống như những chiếc đèn lồng đỏ truyền thống của Trung Quốc đang chuyển động trên đầu của bọn họ.
Cô hạ mi mắt xuống, bộ dạng không thắng được sự nhút nhát.
Anh tới gần cô một bước, anh nói: “Lý Nhược Vân! Cô điên rồi!”
“Đúng vậy! Em biết rõ.” Cô trả lời, thành thành thật thật trả lời: “Em biết làm như vậy nghe có vẻ là rất điên cuồng, có thể không được gì nhưng cũng giành được sự chú ý đôi mắt của anh.”
Ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Dung Doãn Trinh. Anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt sáng quắc.
Lý Nhược Vân mở miệng.
“Giống như bây giờ vậy, rất ngốc rất điên cuồng đúng không?” Chậm rãi, tay Lý Nhược Vân đặt lên tim mình: “Nhưng! Doãn Trinh, sau khi làm những việc này, thật thần kỳ nơi này liền yên tĩnh lại. Tất cả mọi sự gào thét, kêu gào, tất cả đều ngừng lại.”
Cô ngẩng đầu lên một chút nữa, để ánh đèn chiếu thẳng vào mặt mình.
Chậm rãi, người đàn ông tên Dung Doãn Trinh giơ tay ra. Ngón tay anh thon dài, Lý Nhược Vân nghĩ nếu trên tay anh có một cây gậy chỉ huy đứng dưới ánh sáng kia, vẫy tay. Có lẽ động tác đó chắc chắn còn lớn hơn cả thế giới.
Tay người đàn ông càng ngày càng gần. Mắt thấy ngón tay sắp chạm đến nốt ruồi lệ nho nhỏ dưới khóe mắt cô. Lý Nhược Vân liền hạ mi mắt, sự ấm áp từ ngón tay anh tỏa ra khiến cô ta thấy thật hạnh phúc.
Tiểu Hoan và Tiểu Vân đều là những cô gái rất đáng yêu. Tiểu Hoan đi rồi vẫn còn Tiểu Vân.
“Tiểu Vân.” Một âm thanh bên trái đột ngột vang lên. Đột nhiên độ ấm dưới khóe mắt cũng biến mất không còn cảm nhận được.
Ba của cô!….
Thật đáng ghét!
Dung Doãn Trinh vội vàng rời đi. Nhìn Dung Doãn Trinh vội vàng rời đi trong lòng cô liền nhảy nhót vui mừng. Tuy từ đầu đến cuối ngón tay anh không chạm vào, nhưng Lý Nhược Vân mọi việc đang phát triển theo hướng rất tốt.
Tay Lý Nhược Vân sờ lên nốt ruồi lệ dưới khóe mắt của mình, nhìn bóng lưng Dung Doãn Trinh, anh đi càng nhanh trong lòng cô càng vui mừng.
“Lý Nhược Vân! Không được làm bậy!” Đây là những lời cảnh cáo của ba cô: “Tình cảm không quá miễn cưỡng, càng không phải là việc đương nhiên. Tiểu Vân…!”
“Lại nữa rồi! Lại đến rồi!” Áp chế lại sự không kiên nhẫn khó chịu của mình, Lý Nhược Vân nở một nụ cười lớn làm nũng: “Ba! Con biết rõ, con chỉ là trêu anh ấy thôi. Ba! Người cũng biết con đối với cái đẹp là không hề có sức chống cự lại mà. Dung Doãn Trinh lại là một anh chàng đẹp trai, nhưng con biết anh ấy là của Tiểu Hoan, nên con chỉ muốn trêu anh ấy mà thôi.”
Ngẩng mặt lên, người không biết quá nhiều chuyện Lý Tuấn Khải nhìn thấy rõ ràng nốt ruồi nhỏ dưới khóe mắt của cô.
“Ba! Đẹp không? Có cảm thấy con gái người sau khi làm cái này lại càng trở nên xinh đẹp hơn không?”
Ba phần hồn nhiên, ba phần xinh đẹp, ba phần tùy hứng liền khiến Lý Nhược Vân trở thành người không rành về thế sự.
Trong tiệc rượu, Lý Nhược Vân luôn luôn quan sát Dung Doãn Trinh.
Mọi việc vẫn như bình thường, sự thay đổi cách đây vài tháng, thậm chí là việc ly hôn vài ngày trước dường như không hề có một chút ảnh hưởng nào đến Dung Doãn Trinh. Mọi cuộc nói chuyện của anh từng bước đều được thực hiện rất tốt. Chỉ có điều…
Tối nay anh đã nhìn về phía cô tám lần rồi.
Nếu tính cả lần này nữa thì là đã chín lần rồi. Biểu cảm bình thản nhìn như chỉ là lơ đễnh cũng giống như tám lần trước. Đối diện với ánh mắt của Dung Doãn Trinh, Lý Nhược Vân nhìn anh cười cười. Anh nhanh chóng thu lại ánh mắt, quay người đi. Vì xoay người quá nhanh khiến anh đụng vào một người phụ nữ đang cầm ly rượu trên tay bị đổ.
Chiếc xe lao đi với tốc độ lớn trên đường cao tốc giữa đêm khuya, Lý Nhược Vân bỏ đôi giầy cao gót ra, chân và tay bắt đầu theo nhịp điệu của âm nhạc. Miệng cô ta huýt sáo, cô ta cực kỳ vui vẻ.
Dung Doãn Trinh nhìn trong ánh mắt cô có bao nhiêu chật vật lo lắng thì cô có bấy nhiêu sự vui vẻ hưng phấn.
Cuối cùng cũng có một ngày, cô làm được chuyện mà Loan Hoan không thể làm được. Khiến Dung Doãn Trinh hoàn toàn quên đi một cách triệt để người tên là Dung An Kỳ và chỉ nhớ mình Lý Nhược Vân.
Đúng vậy! Cô có thể!
—
Sau năm mới, năm 2013 tới.
Năm mới vừa mới qua, truyền thông đưa ra tin tức Dung Doãn Trinh đã ly hôn vào lễ Noel. Sau khi tin tức này được đưa ra, Dung Doãn Trinh trở thành người đàn ông độc thân cấp độ kim cương.
Sau khi ly hôn, Dung Doãn Trinh vẫn là một Dung Doãn Trinh mà mọi người quen thuộc, là người hiền hòa. Chỉ thỉnh thoảng trên phương tiện truyền thông lại đưa tin rằng anh sẽ hẹn hò với một cô gái nào đó vào cuối tuần. Một tuần thay đổi một khuôn mặt khác, không cần biết khuôn mặt của những cô gái này là sexy hay thuần khiết như thế nào, đều không có ngoại lệ, đều là những cô cái có thân hình nóng bỏng. Khi mọi người xem được những tin tức đó, họ đều có thái độ ngầm khoan dung, không ai đổ lỗi cho người đàn ông vừa mới ly hôn. Đây vốn là thế giới giải trí nổi tiếng, những chuyện như vậy ngược lại lại trở thành những câu chuyện quá bình thường.
Mọi người rất vui khi nhìn thấy những tin tức này, thật tốt quá, Hollywood đã chào đón một người danh thực rất xứng đáng, khỏe mạnh, nhiều tiền, tuổi trẻ anh tuấn.
Mọi người thường nói, năm mới có không khí mới.
Trong năm mới này, Lý Nhược Vân cảm giác mình trải qua không tồi. Bức tranh của cô được bán đi trong buổi đẩu đấu giá với cái giá rất tốt, cô có một đội ngũ quan hệ công chúng của riêng mình. Họ dùng hình tượng một người họa sĩ mới để miêu tả về cô.
Cuối tháng một, Lý Nhược Vân mang bức tranh của mình đến bãi đậu xe tòa nhà cao ốc văn phòng của Dung Doãn Trinh. Cô vội vàng đi tìm anh là có lý do, trước khi thời gian khiến Dung Doãn Trinh thay đổi, cô phải cho anh một tấm lưới ảo giác, cô muốn anh phải ở trong tấm lưới ảo giác đó.
Cô ngồi trên mui xe chờ Dung Doãn Trinh. Gần đây công trình hợp tác của Dung Doãn Trinh với chính phủ Los Angeles đã bắt đầu khởi động. Lý Nhược Vân có thể nhìn thấy Dung Doãn Trinh trên tivi, nhưng cũng chỉ có thể nhìn trên ti vi, thư ký bên cạnh Dung Doãn Trinh đều nói xin lỗi mỗi khi cô muốn hẹn trước.
Ở bãi đậu xe, Lý Nhược vân cầm bức tranh ngồi trên mui xe nghe nhạc, cô ở đây chờ đã một buổi chiều rồi.
Cuối cùng, khoảng sáu giờ, Dung Doãn Trinh và trợ lý của anh xuất hiện ở bãi đậu xe. Lý Nhược Vân lấy tai nghe xuống và cầm chắc bức tranh, đi tới phía Dung Doãn Trinh.
Dung Doãn Trinh nhìn thấy cô liền dừng bước chân lại. Chiếc đèn hình vuống chiếu ánh sáng ngay trên đỉnh đầu anh , trong những ánh sáng phân tán lông mày anh nhíu lại. Trợ lý của anh nhìn cô một cái rồi nói: “Dung tiên sinh, tôi đi trước lấy xe.”
Bãi đậu xe chỉ còn lại Lý Nhược Vân và Dung Doãn Trinh.
Cái nhíu mày của Dung Doãn Trinh đẹp đến mức khiến Lý Nhược Vân cảm thấy trong lòng cực kỳ thoải mái. Cô đứng trước mặt Dung Doãn Trinh, không để Dung Doãn Trinh có cơ hội mở miệng hỏi, nói: “Dung Doãn Trinh, em ở trong phòng làm việc của mình ngây ngốc vẻn vẹn mười ngày, là vì cái này.”
Chậm rãi, Lý Nhược vân mở bức tranh ra, trước mặt Dung Doãn Trinh.
Dòng sông băng bất tận giống như bầu trời đêm tĩnh mịch.
Tay Ký Nhược Vân run run cầm bức họa, ánh đèn trong bãi đậu xe khiến tay Lý Nhược Vân cầm bức tranh nghiêng đi. Lý Nhược Vân huýt sáo, đó là giai điệu của bài hát dân gian lâu đời nhất của đảo Green Land.
Mùa xuân đến rồi, băng tuyết cũng đã tan đi, trẻ em trên đảo Green Land ngồi trên những chiếc xe trượt tuyết. Trong bài hát ngâm nga vui vẻ của bố, chúng muốn đi đánh cá.
Lý Nhược Vân môt bên vừa thổi giai điệu cổ xưa, một bên tĩnh lặng nhìn Dung Doãn Trinh. Dùng biểu cảm của người khác.
Dưới ánh đèn hình vuông, biểu cảm khó chịu của người đàn ông trở nên mềm mại và ôn hòa hơn. Lỗ tai của anh tràn đầy giai điệu huýt sáo của cô, đôi mắt anh tràn đầu bầu trời đêm trong bức tranh của cô, bầu trời đêm tháng mười hai trên đảo Green Land, và ngay sau đó là cơn mưa sao băng Gemini xẽ suất hiện trên bầu trời đêm này.
Một số người nói: “Gemini là chòm sao bị nguyền rủa, nó đều rơi nước mắt vào tháng mười hai hàng năm. Những giọt nước mắt này cuối cùng sẽ biến thành một mảnh thiên thạch thu hút dưới bầu trời đêm, để mọi người luôn nhìn thấy được những giọt nước mắt rơi mãi không ngừng.”
Dưới ánh mắt của Dung Doãn Trinh, Lý Nhược Vân đưa tay ra, đẩy ánh đèn ra.
Bên trong bức tranh, nó được làm bằng những chất liệu đặc biệt tạo nên cơn mưa sao băng dưới sự quang hợp. Dung An Kỳ không ngừng chờ đợi cơn mưa sao băng kia, luôn tin vào những điều mê hoặc ở tuổi thiếu niên mười mấy.
Nhìn người có chút ngây ngốc kia, ngớ ngẩn ngu ngốc.
Lý Nhược Vân thu bức tranh, tiếng huýt sáo theo sự thu hồi bức tranh dừng lại.
Mà người xem kia cuối cùng cùng đem ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô. Ánh mắt chuyên chú là tất cả những gì cô hi vọng sẽ có được.
Giờ phút này, những gì anh nhìn thấy chắc chắn là đôi mắt đỏ hoe của cô vì phải thức khuya.
“Em đã nghĩ rất lâu, cuối cùng em nghĩ ra cách này.” Lý Nhược Vân buông ánh mắt xuống, cầm bức tranh đưa đến tay Dung Doãn Trinh: “Hoặc là anh có thể mang bức tranh này tặng cho cô ấy.”
Cùng với giọng nói của cô vang lên, Dung Doãn Trinh như tỉnh lại từ trong mộng ảo diệu. Giọng nói của anh lãnh đạm thể hiện đây là bãi đỗ xe tư nhân, cô cứ như vậy vội vàng đi đến thì anh có thể gọi điện để khiếu nại.
Lý Nhược Vân không để ý đến những lời nói của Dung Doãn Trinh. Cô đưa bàn tay dính đầy màu vẽ của mình đến trước mặt Dung Doãn Trinh, lay lay nói: “Dung tiên sinh, cô ấy không phải là đang làm một điều vô vị chứ?”
Dung Doãn Trinh không để ý đến cô, anh bắt đầu nhanh chóng di chuyển đến xe của mình. Lý Nhược Vân theo sau anh, anh nói với cô: “Dung Doãn Trinh! Anh chỉ cần nghĩ một chút, em là vì cái gì mà muốn cứu anh? Anh tại sao ở khu chợ kia lại mua bức tranh ấy? Em nghĩ, điều này xảy ra thì nhất định sẽ có một cơ hội nào đó! Dung Doãn Trinh…”
Người đang hướng về phía trước đi tới chợt quay đầu lại, giơ tay ra, đem tất cả những lời cô muốn tiếp tục nói ra chặn lại ở cổ họng. Tất cả hơi thở đột nhiên bị chặn lại, cứ như vậy trong nháy mắt Lý Nhược Vân nghĩ rằng mình sẽ chết ở trong tay Dung Doãn Trinh.
Trước khi hô hấp ở cổ họng gần như bị cạn kiệt. Lý Nhược Vân nhìn thấy rõ ràng ánh mắt hung tợn của Dung Doãn Trinh chuyển từ mặt xuống dưới khóe mặt của cô.
Sau đó, ánh mắt dịu lại.
Tiếp sau đó, cô có cơ hội hô hấp lần nữa.
Người đàn ông cảnh cáo cô. Cô không cần phải uổng phí công sức làm những việc kỳ quái như thế này nữa.
Cô mở miệng: “Dung Doãn Trinh! Chỉ cần anh cẩn thận suy nghĩ, anh nhất định sẽ hiểu, nhất định sẽ rõ ràng.”
Lý Nhược Vân nhận được tiếng cười nhạo đột ngột vang lên của Dung Doãn Trinh, trong ánh mắt của anh người đứng trước mặt mình là một người điên.
Anh tiếp tục bước đi, cô tiếp tục đi theo. Đứng bên xe anh, Dung Doãn Trinh dùng điện thoại chụp lại ảnh Lý Nhược Vân, sau khi chụp xong ảnh anh gửi cho bảo vệ rồi gọi điện, anh nói với người bảo vệ: “Sau này anh không muốn nhìn thấy người phụ nữ trên ảnh xuất hiện ở đây.”
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, anh xoay người.
Giờ phút này một âm thanh kháng nghị từ trong bụng đột ngột vang lên. Lý Nhược Vân xoa bụng, mặt dày nói: “Dung Doãn Trinh! Vì anh em đã đói bụng cả một ngày rồi.”
Đối diện vói bóng lưng Dung Doãn Trinh, Lý Nhược Vân mang theo một chút làm nũng, dùng giọng nói của mình để giải vây: “Dung Doãn Trinh! Em đói.”
Người này, dường như bị người ta sử dụng ma thuật, liền trở thành một pho tượng.
Từ trước đến nay, Tiểu Vân thông minh hơn so với Tiểu Hoan.
Nhìn bóng lưng của Dung Doãn Trinh, Lý Nhược Vân nghĩ, có lẽ trên phiến đá băng xuyên kia, cô gái nốt ruồi lệ dưới khóe mắt kia nhất định là thường xuyên nói với người thiếu niên có lúm đồng tiền rằng: “Dung Doãn Trinh! Em đói bụng.”
“Dung Doãn Trinh! Em đói bụng.” Cô lặp lại lời vừa mới nói, dùng giọng nói giống như đúc với giọng nói vừa rồi.
Anh quay đầu.
Ánh mắt xa xôi, giống như bị giam lại trong không gian bên trong.
Ngày hôm nay, màn đêm buông xuống, Lý Nhược Vân cuối cùng cũng có cơ hội khiến Dung Doãn Trinh yên tĩnh ngồi trước mặt cô nhìn cô ăn cơm.
Ngày hôm nay, Dung Doãn Trinh mang bức tranh muốn đưa cho Dung An Kỳ đi theo.
Lý Nhược Vân biết, cô đã bắt đầu rất tốt.
Giữa tháng hai, cuối tuần. Đêm khuya, Lý Nhược Vân chặn Dung Doãn Trinh ở trong một câu lạc bộ tư nhân, đứng bên cạnh Dung Doãn Trinh là một cô gái vô cùng sexy gợi cảm.
Cô nói với Dung Doãn Trinh: “Chúng ta hãy ở bên nhau đi, em nghĩ chúng ta có thể thử một chút xem như thế nào. Dung Doãn Trinh! Có lẽ anh sẽ tìm thấy được sự bình an tạm thời trên người em.”
Trung tuần tháng hai kéo dài đến trung tuần tháng ba, Lý Nhược Vân luôn luôn ở cùng với Dung Doãn Trinh. Cuối tuần họ hẹn hò như những đôi nam nữ bình thường đnag hẹn hò với nhau. Đó là thời gian trôi qua tốt đẹp nhất của Lý Nhược Vân, Dung Doãn Trinh đối với cô rất ôn nhu nhẹ nhàng. Anh cho cô sự sủng ái cô mơ ước, anh đưa cô đến những bữa tiệc, anh nắm tay cô cùng nhau xuất hiện tại buổi chiếu phim. Anh tặng cho cô những món quà châu báu ngọc ngà, anh vì cô mà tích cực lên kế hoạch một cuộc triển lãm tranh mỹ nhân ngư lần đầu của mình cho cô ấy.
Sáng hôm đó tỉnh lại, Lý Nhược Vân nhận được một cuộc điện thoại, qua điện thoại người đó nói với cô những yêu cầu của Dung Doãn Trinh. Triển lãm tranh mỹ nhân ngư đầu tiên của cô sẽ được tổ chức tại nhà hát Trung Quốc.
Ngắt điện thoai, Lý Nhược Vân la hét ầm ĩ. Tin tức ấy khiến cô quá mức vui mừng hạnh phúc.
Tin tức như trong vòng một ngày đã trở thành tuyên ngôn tình yêu lãng mạn. Tất cả mọi người đều biết người bạn gái hiện tại của Dung Doãn Trinh tên gọi là Lý Nhược Vân.
Thanh danh của cô hai và cô ba nhà họ Lý không giống nhau. Phương tiện truyền thông có trách nhiệm đưa những hình ảnh hẹn hò của họ lên vị trí nổi bật nhất. Mọi người đều chỉ vào những hình ảnh này và nói cô ba nhà họ Lý càng phù hợp với Dung Doãn Trinh hơn.
Lý Nhươc Vân có rất nhiều bạn bè, các bạn của cô đều gọi điện đến chúc mừng cô. Cô vừa nói chuyện điện thoại, vừa soi gường nhìn bộ dáng tươi cười như hoa của mình.
Lý Nhược Vân không hề nghi ngờ trình độ được hoan nghênh của mình.
Từ trước đến nay, tất cả đều như vậy. Tiểu Vân không xinh đẹp bằng Tiểu Hoan, nhưng Tiểu Vân lại đáng yêu dễ thương hơn rất nhiều so với Tiểu Hoan, tiếp xúc với Tiểu Vân thoải mái hơn so với Tiểu Hoan.
Tất cả mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng rất tốt. Điều không ổn duy nhất lại xuất phát từ phía gia đình của cô. Hôm đó, ba của cô đã cho cô một cái tát rất mạnh, ông nói: “Lý Nhược Vân! Con hãy tỉnh lại đi! Đối với con Dung Doãn Trinh không có một chút tình cảm nào hết!”
Còn bà của cô, mỗi ngày gọi điện cho cô đều nói: “Tiểu Vân! Người bị tổn thương cuối cùng cũng là con!”
Thật vô nghĩa! Người nhà của cô, đều đem cô trở thành đứa trẻ con!
Cuối tuần đó, Lý Nhược Vân và Dung Doãn Trinh đi ra khỏi rạp hát. Tấm biển quảng cáo khổng lồ từ trên đỉnh đầu cô rơi xuống, lúc Lý Nhược Vân bước chân ra, biển quảng cáo rơi xuống cách chân cô rất gần chỉ còn vài phần nghìn giây. Theo bản năng cô muốn núp vào trong lòng Dung Doãn Trinh, Dung Doãn Trinh liền tránh ra, cô không làm chủ được trọng tâm liền bị ngã xuống mặt đất. Cô dùng một ánh mắt không thể tin nổi nhìn Dung Doãn Trinh.
Dung Doãn Trinh nhìn xuống cô từ trên cao, biểu cảm rất lạnh nhạt. Lạnh nhạt đến mức khiến Lý Nhược Vân cảm thấy nếu như cô bị tấm quảng cáo rơi xuống chết đi thì có lẽ Dung Doãn Trinh vẫn dùng vẻ mặt này nhìn cô đầu rơi máu chảy.
Lý Nhược Vân từ mặt đất đứng lên, Dung Doãn Trinh đưa tay ra vén tóc của cô lên, sau đó họ nắm tay nhau rời khỏi rạp hát.
Từ giữa tháng hai đến giữa tháng ba vẻn vẹn tròn một tháng. Dung Doãn Trinh chỉ tức giận với cô đúng một lần.
Tối hôm đó, anh ở trong phòng làm việc của cô, Lý Nhược Vân muốn Dung Doãn Trinh làm người mẫu cho cô, sau một vài dây ngơ ngẩn, Dung Doãn Trinh đưa tay ra hất đổ hộp nước màu. Hộp nước màu đỏ giống như máu chảy xuôi xuống tấm thảm màu trắng. Dung Doãn Trinh chỉ dùng một ánh mắt, Lý Nhược Vân liền hiểu rõ ràng rằng người đàn ông này hiện giờ đang rất rất tức giận. Cô nói với anh: “Dung Doãn Trinh anh đang tức giận sao? Vì em muốn anh làm người mẫu cho em phải không? Được rồi! Được rồi! Nếu anh không thích thì sau này em sẽ không nói lại nữa.”
Sau đó, Lý Nhược Vân giờ tay lên giống như đang thề thốt.
Dung Doãn Trinh nhàn nhạt trả lời “Ừ!” Nói một câu “Ngoan.”
Khi đó Lý Nhược Vân không biết được rằng, đã từng có một người phụ nữ đã cảnh cáo Dung Doãn Trinh như sau: “Dung Doãn Trinh, nếu có một người con gái khác muốn anh làm người mẫu cho họ thì anh nhất định phải cự tuyệt. Sau đó nói cho cô ta biết rằng chủ của thân thể này tên gọi là Loan Hoan!”
—
Cuối tháng ba, triển lãm tranh mỹ nhân ngư của Lý Nhược Vân được tiến hành ở rạp hát Trung Quốc. Là họa sĩ trẻ nhất tổ chức buổi triển lãm tranh ở rạp hát Trung Quốc, Lý Nhược Vân nhận được rất nhiều sự khen ngợi, chúc mừng và nịnh nọt.
Ngày hôm nay, Lý Nhược Vân giống như đang đi trên mây.
Toàn bộ truyền thông đều mô ta triển lãm nghệ thuật của cô ta là “Thế giới đang chờ đợi khoảnh khắc đó.” Bình thường các nhân vật nổi tiếng đều rất tự hào về lời mời tham gia triển lãm tranh của cô. Các phương tiện truyền thông đổ xô ra khỏi bên trong bên ngoài tầng thứ ba, đưa cô đến gần những ánh đèn flash sân khấu tạo thành thế giới. Điều đã chạm tới thế giới cô mơ ước từ tận đáy lòng. Hoa lệ, có sự xa hoa, phong cách đẹp nhất.
Toàn bộ thế giới đều đang chờ khoảnh khắc đó, Lý Nhược Vân cũng đang chờ đợi khoảnh khắc này.
Thời gian gần đây Dung Doãn Trinh đã chiều hư cô ta rồi, khiến cô rất dễ dàng tin vào một số việc.
Ví dụ như: Cô ta tin rằng trong cuộc triển lãm này Dung Doãn Trinh sẽ cầu hôn cô. Vì có rất nhiều người đã nói trong cuộc triển lãm tranh này Dung Doãn Trinh nhất định sẽ cầu hôn cô. Nghe nói những tin tức này ban đầu đều bắt đầu từ một nhân viên trong ban quan hệ công chúng của công ty Dung Doãn Trinh. Cho nên rất nhiều người đều nói rằng Dung Doãn Trinh vận dụng đội ngũ quan hệ xã hội này để thiết kế một màn cầu hôn lớn. Có rất nhiều người đoán rằng trong triển lãm tranh lần này Dung Doãn Trinh sẽ cầu hôn cô. Họ cho rằng đây là một việc cực kì có ý nghĩa.
Lý Nhược Vân nghĩ những điều này cũng không phải giống như gió thổi vào nhà trống. Cô đã nghe dược Dung Doãn Trinh nói chuyện với người thiết kế trang sức người Italy qua điện thoại.
Cứ như vậy, Lý Nhược Vân bắt đầu tìn vào những lời mà mọi người nói. Vị phóng viên ở gần cô nhất cô nhất hỏi cô những vấn đề liên quan đến việc cầu hôn. Cô một mặt hạnh phúc nói với vị phóng viên kia: “Cô nhất định sẽ khóc đến mức lấm lem đi hết lớp trang điểm của mình.”
Dung Doãn Trinh mặc trang phục cao cấp đi đến. Đây không giống với một triển lãm tranh mà giống như một chương trình thảm đỏ ngợp trong vàng son, hoa lệ đến cùng với Dung Doãn Trinh.
Lễ phục màu tối, áo sơ mi màu trắng, nơ cổ áo màu xanh biển, bộ dáng tuấn mỹ. Khẽ mỉm cười, ý cười càng sâu hơn khi nhìn cô.
Cuối cùng, cô nhìn thấy nụ cười nở rộ của người đàn ông.
Lúm đồng tiền sâu thẳm, ánh mắt thâm thúy, ánh sáng hấp dẫn lay động lòng người của dòng sông Seine.
Cuối cùng, cô cũng đã hoàn thành được ước mơ thời thiếu nữ của mình.
Trong nhà tắm cũ kỹ, có hơi sương, có hương thơm của hồng trà, có âm thanh giấc mơ thiếu nữ.
“Tiểu Hoan! Người tớ yêu phải giống như một kho báu tôi cao, cưỡi một đám may săc màu, vì tớ mà đến.”
Lý Nhược Vân mở miệng, đưa tay mình đến lòng bàn tay Dung Doãn Trinh.
Nếu giờ phút này, không có người phóng viên lắm lời kia hỏi các vấn đề thì Lý Nhược Vân nghĩ hạnh phúc thuộc về cô sẽ lâu hơn một chút nữa.
Ngẩng đầu, Lý Nhược Vân nói với Dung Doãn Trinh: “Doãn Trinh! Chúng ta vào thôi.”
“Không!” Dung Doãn Trinh lắc đầu: “Tôi chỉ ở đây khoảng năm phút.”
Lý Nhược Vân không hiểu nhìn Dung Doãn Trinh.
Lúc này vị phóng viên lại hỏi một vấn đề: “Dung tiên sinh, có thể nói cho chúng tôi biết ngài giấu chiếc nhẫn ở đâu không?”
Biểu cảm của Dung Doãn Trinh như ngẩn ra, quay đầu lại nhìn vị phóng viên kia. Hỏi một câu: “Vị tiên sinh này, cậu có thể lặp lại câu hỏi vừa rồi được không?”
Vị phóng viên ấy kia liền lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Sau khi nghe rõ ràng câu hỏi của vị phóng viên kia, Dung Doãn Trinh cúi đầu, tay sờ sờ vào trán của anh ta. Sau đó ánh mắt chậm rãi lướt qua hiện trường, khi đó toàn bộ hiện trường đều rất tĩnh lặng, tất cả mọi người đều đang chờ đợi.
Dung Doãn Trinh biểu cảm thoái mái, anh nói: “Tất cả mọi người đều hiểu nhầm rồi! Tả cả những điều mọi người nhìn thấy đêm nay là món quà chia tay mà tôi tặng cho Lý Nhược Vân.”
Cả hiện trường đều ồ lên, Lý Nhược Vân đờ đẫn.
Cô ta mặc cho anh nắm lấy bờ vai mình, cô ta nghe được rõ ràng những lời anh nói.
“Lý Nhược Vân! Trời sinh cô ấy vốn dĩ thích những gì hoa lệ, cho nên tôi vì cô ấy mà thiết kế ra một màn chia tay này. Hi vọng sẽ khiến cô ấy có ấn tượng khắc sâu và phân biệt được cái gì là hư ảo, cái gì là hiện thực.”
“Doãn Trinh…..!” Cô thì thào kêu lên, một tháng này cô luôn luôn gọi cái tên ấy.
“Lý Nhược Vân, có phải cảm thấy ấn tượng chưa đủ khắc sâu phải không?” Anh hỏi cô.
Một người đàn ông cầm thứ giống như vậy dọc theo thảm đỏ đi tới trước mặt Dung Doãn Trinh. Dung Doãn Trinh nhận lấy vật kia, ánh mắt Lý Nhược Vân gắt gao nhìn chằm chằm vào tay Dung Doãn Trinh. Trong tay Dung Doãn Trinh đang cầm là bức tranh của cô, bức tranh của cô, được anh mua đi ở trong một triển lãm tranh.
“Không cần! Không cần….” Trong âm thanh thì thào của cô, Dung Doãn Trinh nâng cao tay lên.
Trong nháy mắt bức tranh rơi xuống đất, sụp đổ.
Hôm đó, cô đuổi theo anh, cô hỏi anh: “Dung Doãn Trinh! Tại sao?”
“Vì tôi đau khổ.” Anh nói.
“Vì tôi đau khổ nên phải tìm niềm vui trên một người khác, là cô tự mình đụng vào họng súng.” Anh nói.
Anh xoay người, cô vẫn theo bản năng giữ chặt lấy áo của anh.
“Lý Nhược Vân! Có phải vẫn muốn tôi thiết kế cho mười, thậm chí là một trăm kế hoạch chia tay theo phong cách Hollywood vui vẻ.” Anh nhẹ nhàng hỏi cô ta.
Lý Nhược Vân nhanh chóng rút tay về.
—
Từ hôm đó, Lý Nhược Vân không còn bất kỳ một liên hệ nào với Dung Doãn Trinh. Người đàn ông đó đã thiết kế cho cô một màn chia tay theo phong cách Hollywood vui vẻ, đã trở thành câu chuyện chủ đề trong cuộc nói chuyện của mọi người trong mọi ngóc ngách, đầu đường cuối ngõ.
Sau đó, Lý Nhược Vân đã rời khỏi Los Angeles trốn đến Carmel. Không dám đọc báo, không dám lên mạng.
—
Cuối tháng tư, thông tin về cuộc hôn nhân của Dung Doãn Trinh được truyền đi. Cuộc hôn nhân của Dung Doãn Trinh đến rất đột nhiên. Một cô gái phương đông đến từ phố Queen có khuôn mặt rất xinh đẹp sắp trở thành cô dâu của anh.
Hôn lễ được cử hàng ở tuần cuối cùng của tháng tư. Hôm đó, Dung Doãn Trinh trở thành một chú rể bỏ chạy khỏi hôn lễ của mình.
Ngày hôm đó, Lý Nhược Vân có một chút rõ ràng, tại sao lại có màn hôn lễ như vậy, tại sao Dung Doãn Trinh lại bỏ chạy khỏi hôn lễ của mình.
Một tuần trước khi Dung Doãn Trinh tiến hành tổ chức lễ cưới, từ Vân Nam truyền đến tin tức Loan Hoan đã kết hôn.
Ngày hôm đó Lý Nhược Vân rất vui, trong lòng cô ta cực kỳ thoải mái vui vẻ.
Tháng năm, Lý Nhược Vân rời khỏi Carmel đến Chicago. Cô ta cần phải bắt đầu lại cuộc sống mới của mình.
Cuối năm, Lý Nhược Vân nghe được một cuộc hội thoại giữ nam và nữ ở hành lang một câu lạc bộ tư nhân ở Chicago.
Giọng nữ: “Tiểu sư tử, anh thật có phúc.”
Giọng nam: “Giọng nói thấp xuống một chút.”
Giọng nữ: “Tiểu sư tử, anh thật có phúc.”
Giọng nam: “Giọng nói đáng yêu thêm chút nữa.”
Giọng nữ: “Tiểu sư tử, anh thật có phúc.”
Sau một đoạn trầm mặc, giọng nam trầm mặc hung dữ: “Cút ngay!”
Lý Nhược Vân tựa vào bức tường trong hành lang, tinh tế gặm nhấm giọng nói của một người đàn ông, đó là tình yêu của cô ta, cô ta yêu tha thiết.
Khoảng mười phút sau.
Lý Nhược Vân trở lại ghế lô của mình, người đàn ông ngồi bên trái đang mỉm cười với cô, cô ngồi xuống bên cạnh anh ta, đây là người bạn trai mới của cô.
Người Pháp, khi cười rộ lên có một lúm đồng tiền thật sâu.
Beta: Yuè Yīng
Cắt mười lăm cm tóc, thêm nốt ruồi lệ nho nhỏ ở dưới khóe mắt, cô dường như trở thành người khác. Đứng trước gương soi, Lý Nhược Vân nhìn bản thân mình trong gương mỉm cười, quay người lại đối diện với với bà nội làm một cái mặt quỷ.
Người bà đáng thương bị cô dọa cho giật mình.
“Bà! Con vẫn là con.” Cô nói với bà.
Sau khi nói xong cô cầm lấy túi xách. Hôm nay cô cần phải đến sân bay để tiễn một người.
Bà của cô gọi cô lại, giọng của bà tức giận, lo lắng: “Lý Nhược Vân! Thời điểm nào rồi mà con còn muốn phá rối vậy.”
Cô không hề phá rối, cô không có.
Mở cửa phòng, cô để tất cả những lời quan tâm cả đời của bà mình trong phòng. Cô nói với cô, cô vẫn là cô.
Lý Nhược Vân và Chúc An Kỳ không giống nhau.
Chúc An Kỳ đem bản thân mình trở thành Dung An Kỳ, nhưng cho dù cô có để kiểu tóc giống như Dung An Kỳ, có nốt ruồi lệ giống như Dung An Kỳ, nhưng cô sẽ không bao giờ để bản thân mình trở thành Dung An Kỳ.
Cô chỉ cần lớp vỏ ngoài đó. Vì thời gian này thế giới tinh thần Dung Doãn Trinh cần một lớp vỏ bọc của Dung An Kỳ để lấp đầy những sự thay đổi đột ngột này.
Hôm nay là lễ Noel.
Hôm có hai người mà Lý Nhược Vân quen biết muốn rời đi.
Một người hiện tại đang ở độ cao mười nghìn mét, Lý Nhược Vân giơ tay lên bầu trời vẫy vẫy: “Tạm biệt! Loan Hoan.”
Cô ta đã vài lần trộm mặc quần jeans của cô, cô ta cũng đã từng vụng trộm đứng trước gương một lần lại một lần bắt chước cô gắt gao mân mê khóe môi của mình.
“Hoan! Tạm biệt.”
Lý Nhược Vân ngẩng mặt lên, thu lại những giọt nước mắt của mình.
Cậu nhìn đi! Mọi người nhìn đi.
Ai nói cô ta không để ý đến tình bạn của cô ta và cô.
Hôm nay rời đi còn có một người phụ nữ khác. Một người thông minh nhưng lại một phụ nữ luôn không rõ ràng tình hình. Trước kia cô được gọi là Chúc Chu Châu, sau này mới gọi là Chúc An Kỳ.
Theo một nghĩa nào đó Chúc An Kỳ là một nhân vật rất bi thảm. Giống như một diễn viên trầm cảm. Bởi vì quá tập trung vào vai diễn, nên không thể phân biệt được sự khác biệt giữ cuộc sống và thực tế.
Bây giờ, cô gái này bị trục xuất khỏi nơi đây. Chỉ trong một đêm cô bị tước đi Quốc tịch, cô bị chính phủ nước Mỹ buộc tội là gián điệp thương mại và bị buộc phải rời khỏi nước Mỹ. Hơn nữa còn bị chính phủ nước Mỹ cấm nhập cảnh vĩnh viễn.
Cũng có thể nói, từ nay về sau Chúc An Kỳ muốn gặp được Dung Doãn Trinh đã khó càng khó hơn.
Lý Nhược Vân nghĩ, cô phải đi tiễn người phụ nữ đáng thương này.
Sân bay San Fancisco, Lý Nhược Vân nhìn thấy cảnh sát mặc thường phục đang áp giải Chúc An Kỳ. Khuôn mặt cô ta cực kì bình tình, giống như là cô ta sớm đã biết trước được kết quả như thế này.
Khi Lý Nhược Vân đang cầu xin, cuối cùng cô ta cũng có năm phút đồng hồ để nói chuyện với Chúc An Kỳ.
Không chờ Lý Nhược Vân mở lời, Chúc An Kỳ đã nói trước: “Lý Nhược Vân! So với Loan Hoan cô nhìn thuận mắt hơn, chính bởi bộ dạng này nên tôi mới giúp cô.”
Những lời nói như vậy Lý Nhược Vân đã được nghe qua rất nhiều lần rồi. Chúc An Kỳ không có ý tưởng nào mới khiến Lý Nhược Vân cảm thấy vô vị, cô bắt đầu cảm thấy có chút hối hận khi đã lái xe hơn một giờ đồng hồ đến đây là việc chẳng có ý nghĩa gì cả.
ChúcAn Kỳ nhàn nhạt cười: “Tôi nghĩ, Lý Nhược Vân! Cô sẽ luôn luôn làm hài lòng trong mắt tôi. Vì tôi biết cả đời này cô cũng không bao giờ có được trái tim của anh ấy. Cho dù cô có ở bên cạnh anh ấy ngây ngốc cả trăm năm tôi đều không hề có bất kỳ cảm giác nào.”
Lý Nhược Vân khiến bản thân mình phải duy trì biểu cảm vừa rồi. Không thể tức giận được, nếu như vậy cô sẽ mất đi sự bình tĩnh của mình.
“Nhưng Loan Hoan không giống như vậy, Loan Hoan ở cạnh anh ấy thậm chí chỉ là một phút thôi cũng sẽ khiến tôi cảm thấy bị mắc kẹt nằm trong cổ họng. Bởi vì cô ấy luôn khiến Dung Doãn Trinh trở thành không giống như Dung Doãn Trinh. Tôi căm ghét! Không! Là căm hận, tôi căm hận như vậy!”
“Chúc An Kỳ! Việc này cô không cần phải lo lắng, tôi cảm thấy cô cần phải có một bác sĩ tâm lý.” Giấu đi bàn tay đang nắm chặt dưới ống tay áo khoác, Lý Nhược Vân mỉm cười nói với Chúc An Kỳ.
Chúc An Kỳ cũng mỉm cười lại, ánh mắt trào phúng: “Nhưng! Lý Nhược Vân! Không lâu trước đây cô vẫn nghe lời cái người có bệnh tâm lý không bình thường này đấy!”
Giả vờ như không nghe thấy những lời nói của Chúc An Kỳ, Lý Nhược Vân nhìn thoáng qua người cảnh sát mặc thường phục đang đứng sau Chúc An Kỳ nói: “Tôi nghĩ, sau này cô muốn gặp mặt anh ấy một lần cũng rất khó khăn rồi.”
Nếu nói vừa rồi còn có suy nghĩ phát tiết một chút cảm xúc với người phụ nữ trước mặt này, thì bây giờ Chúc An Kỳ cũng đã dần mất hết đi tâm tình ấy.
Trong lòng cô biết rõ, từ giờ về sau, Dung Doãn Trinh sẽ không cho cô có bất kì cơ hội gặp mặt nào.
Bị trục xuất, nghe thì nhẹ nhàng bâng quơ nhưng trên thực tế nó lại là một đòn trí mạng.
Không phải là cô rất thích đứng bên cạnh anh sao? Như vậy thì anh sẽ khiến cho cô vĩnh viễn mất đi cơ hội như vậy.
Đã hết năm phút nói chuyện.
Vội vội vàng vàng, Ký Nhược Vân nắm lấy cơ hội nói chuyện cuối cùng, những lời này vừa nói cho Chúc An Kỳ nghe cũng là vừa nói cho bản thân mình: “Chúc An KỳKỳ! Mở mắt chờ xem, tôi cũng có thể làm anh ấy thay đổi.”
Chúc An Kỳ dường như không nghe thấy những lời này của cô, ánh mắt hướng vào khu nhập cảnh của sân bay, ngây ngốc đứng nhìn chờ đợi.
Cảnh sát mặc thường phục đứng bên chỉ ngón tay lên các biển nhắc nhở, Chúc An Kỳ thu hồi lại ánh mắt. Lý Nhược Vân giữ chặt tay Chúc An Kỳ lặp lại những lời nói vừa nãy của mình.
“Vậy thì…. Chúc Lý tiểu thư tâm tưởng sự thành!” Chúc An Kỳ để lại một câu nhẹ nhàng, sau đó theo người cảnh sát mặc thường phục đi vào đường rành riêng cho khu vực nhập cảnh.
Hình ảnh Chúc An Kỳ rời đi, rất lâu sau này Lý Nhược Vân vẫn còn nhớ. Sở dĩ hình ảnh ấy khắc sâu vào tâm trí cô ta. Bởi vì lúc đó cô ta rất sợ hãi, sợ có một ngày cô ta cũng cứ như vậy mà rời đi giống như Chúc An Kỳ. Thế giới này vĩnh viễn cũng không thể nào chạm tới mắt cô nữa.
Cuống quýt xoay người rời đi, Lý Nhược Vân trở lại trong xe. Tay run rẩy lấy ra một điếu thuốc châm lên.
Chờ đến khi mùi vị cay nồng của điếu thuốc tiến vào phế quản, Lý Nhược Vân nhắm nghiền đôi mắt lại. Đối với một số đàn ông, cô luôn luôn có biện pháp.
—
Mỗi năm một lần Los Angeles lại tổ chực một bữa tiệc rượu Hoa thương. Lý Nhược Vân khoác tay ba mình đến gặp hội trưởng trước kia của thương hội cũng chính là Dung Doãn Trinh.
Dung Doãn Trinh đã không còn gọi Lý Tuấn Khải là “Ba”. Anh rất lễ phép gọi ông là Lý tiên sinh. Lý tiên sinh, sau đó là Lý tiểu thư.
Họ bắt tay, đối mặt với nhau.
Ở dưới ánh đèn rực rỡ, ánh mắt Dung Doãn Trinh nhìn cô ta, ngẩn ngơ mất mấy giây. Giống như những chiếc đèn lồng đỏ truyền thống của Trung Quốc đang chuyển động trên đầu của bọn họ.
Cô hạ mi mắt xuống, bộ dạng không thắng được sự nhút nhát.
Anh tới gần cô một bước, anh nói: “Lý Nhược Vân! Cô điên rồi!”
“Đúng vậy! Em biết rõ.” Cô trả lời, thành thành thật thật trả lời: “Em biết làm như vậy nghe có vẻ là rất điên cuồng, có thể không được gì nhưng cũng giành được sự chú ý đôi mắt của anh.”
Ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Dung Doãn Trinh. Anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt sáng quắc.
Lý Nhược Vân mở miệng.
“Giống như bây giờ vậy, rất ngốc rất điên cuồng đúng không?” Chậm rãi, tay Lý Nhược Vân đặt lên tim mình: “Nhưng! Doãn Trinh, sau khi làm những việc này, thật thần kỳ nơi này liền yên tĩnh lại. Tất cả mọi sự gào thét, kêu gào, tất cả đều ngừng lại.”
Cô ngẩng đầu lên một chút nữa, để ánh đèn chiếu thẳng vào mặt mình.
Chậm rãi, người đàn ông tên Dung Doãn Trinh giơ tay ra. Ngón tay anh thon dài, Lý Nhược Vân nghĩ nếu trên tay anh có một cây gậy chỉ huy đứng dưới ánh sáng kia, vẫy tay. Có lẽ động tác đó chắc chắn còn lớn hơn cả thế giới.
Tay người đàn ông càng ngày càng gần. Mắt thấy ngón tay sắp chạm đến nốt ruồi lệ nho nhỏ dưới khóe mắt cô. Lý Nhược Vân liền hạ mi mắt, sự ấm áp từ ngón tay anh tỏa ra khiến cô ta thấy thật hạnh phúc.
Tiểu Hoan và Tiểu Vân đều là những cô gái rất đáng yêu. Tiểu Hoan đi rồi vẫn còn Tiểu Vân.
“Tiểu Vân.” Một âm thanh bên trái đột ngột vang lên. Đột nhiên độ ấm dưới khóe mắt cũng biến mất không còn cảm nhận được.
Ba của cô!….
Thật đáng ghét!
Dung Doãn Trinh vội vàng rời đi. Nhìn Dung Doãn Trinh vội vàng rời đi trong lòng cô liền nhảy nhót vui mừng. Tuy từ đầu đến cuối ngón tay anh không chạm vào, nhưng Lý Nhược Vân mọi việc đang phát triển theo hướng rất tốt.
Tay Lý Nhược Vân sờ lên nốt ruồi lệ dưới khóe mắt của mình, nhìn bóng lưng Dung Doãn Trinh, anh đi càng nhanh trong lòng cô càng vui mừng.
“Lý Nhược Vân! Không được làm bậy!” Đây là những lời cảnh cáo của ba cô: “Tình cảm không quá miễn cưỡng, càng không phải là việc đương nhiên. Tiểu Vân…!”
“Lại nữa rồi! Lại đến rồi!” Áp chế lại sự không kiên nhẫn khó chịu của mình, Lý Nhược Vân nở một nụ cười lớn làm nũng: “Ba! Con biết rõ, con chỉ là trêu anh ấy thôi. Ba! Người cũng biết con đối với cái đẹp là không hề có sức chống cự lại mà. Dung Doãn Trinh lại là một anh chàng đẹp trai, nhưng con biết anh ấy là của Tiểu Hoan, nên con chỉ muốn trêu anh ấy mà thôi.”
Ngẩng mặt lên, người không biết quá nhiều chuyện Lý Tuấn Khải nhìn thấy rõ ràng nốt ruồi nhỏ dưới khóe mắt của cô.
“Ba! Đẹp không? Có cảm thấy con gái người sau khi làm cái này lại càng trở nên xinh đẹp hơn không?”
Ba phần hồn nhiên, ba phần xinh đẹp, ba phần tùy hứng liền khiến Lý Nhược Vân trở thành người không rành về thế sự.
Trong tiệc rượu, Lý Nhược Vân luôn luôn quan sát Dung Doãn Trinh.
Mọi việc vẫn như bình thường, sự thay đổi cách đây vài tháng, thậm chí là việc ly hôn vài ngày trước dường như không hề có một chút ảnh hưởng nào đến Dung Doãn Trinh. Mọi cuộc nói chuyện của anh từng bước đều được thực hiện rất tốt. Chỉ có điều…
Tối nay anh đã nhìn về phía cô tám lần rồi.
Nếu tính cả lần này nữa thì là đã chín lần rồi. Biểu cảm bình thản nhìn như chỉ là lơ đễnh cũng giống như tám lần trước. Đối diện với ánh mắt của Dung Doãn Trinh, Lý Nhược Vân nhìn anh cười cười. Anh nhanh chóng thu lại ánh mắt, quay người đi. Vì xoay người quá nhanh khiến anh đụng vào một người phụ nữ đang cầm ly rượu trên tay bị đổ.
Chiếc xe lao đi với tốc độ lớn trên đường cao tốc giữa đêm khuya, Lý Nhược Vân bỏ đôi giầy cao gót ra, chân và tay bắt đầu theo nhịp điệu của âm nhạc. Miệng cô ta huýt sáo, cô ta cực kỳ vui vẻ.
Dung Doãn Trinh nhìn trong ánh mắt cô có bao nhiêu chật vật lo lắng thì cô có bấy nhiêu sự vui vẻ hưng phấn.
Cuối cùng cũng có một ngày, cô làm được chuyện mà Loan Hoan không thể làm được. Khiến Dung Doãn Trinh hoàn toàn quên đi một cách triệt để người tên là Dung An Kỳ và chỉ nhớ mình Lý Nhược Vân.
Đúng vậy! Cô có thể!
—
Sau năm mới, năm 2013 tới.
Năm mới vừa mới qua, truyền thông đưa ra tin tức Dung Doãn Trinh đã ly hôn vào lễ Noel. Sau khi tin tức này được đưa ra, Dung Doãn Trinh trở thành người đàn ông độc thân cấp độ kim cương.
Sau khi ly hôn, Dung Doãn Trinh vẫn là một Dung Doãn Trinh mà mọi người quen thuộc, là người hiền hòa. Chỉ thỉnh thoảng trên phương tiện truyền thông lại đưa tin rằng anh sẽ hẹn hò với một cô gái nào đó vào cuối tuần. Một tuần thay đổi một khuôn mặt khác, không cần biết khuôn mặt của những cô gái này là sexy hay thuần khiết như thế nào, đều không có ngoại lệ, đều là những cô cái có thân hình nóng bỏng. Khi mọi người xem được những tin tức đó, họ đều có thái độ ngầm khoan dung, không ai đổ lỗi cho người đàn ông vừa mới ly hôn. Đây vốn là thế giới giải trí nổi tiếng, những chuyện như vậy ngược lại lại trở thành những câu chuyện quá bình thường.
Mọi người rất vui khi nhìn thấy những tin tức này, thật tốt quá, Hollywood đã chào đón một người danh thực rất xứng đáng, khỏe mạnh, nhiều tiền, tuổi trẻ anh tuấn.
Mọi người thường nói, năm mới có không khí mới.
Trong năm mới này, Lý Nhược Vân cảm giác mình trải qua không tồi. Bức tranh của cô được bán đi trong buổi đẩu đấu giá với cái giá rất tốt, cô có một đội ngũ quan hệ công chúng của riêng mình. Họ dùng hình tượng một người họa sĩ mới để miêu tả về cô.
Cuối tháng một, Lý Nhược Vân mang bức tranh của mình đến bãi đậu xe tòa nhà cao ốc văn phòng của Dung Doãn Trinh. Cô vội vàng đi tìm anh là có lý do, trước khi thời gian khiến Dung Doãn Trinh thay đổi, cô phải cho anh một tấm lưới ảo giác, cô muốn anh phải ở trong tấm lưới ảo giác đó.
Cô ngồi trên mui xe chờ Dung Doãn Trinh. Gần đây công trình hợp tác của Dung Doãn Trinh với chính phủ Los Angeles đã bắt đầu khởi động. Lý Nhược Vân có thể nhìn thấy Dung Doãn Trinh trên tivi, nhưng cũng chỉ có thể nhìn trên ti vi, thư ký bên cạnh Dung Doãn Trinh đều nói xin lỗi mỗi khi cô muốn hẹn trước.
Ở bãi đậu xe, Lý Nhược vân cầm bức tranh ngồi trên mui xe nghe nhạc, cô ở đây chờ đã một buổi chiều rồi.
Cuối cùng, khoảng sáu giờ, Dung Doãn Trinh và trợ lý của anh xuất hiện ở bãi đậu xe. Lý Nhược Vân lấy tai nghe xuống và cầm chắc bức tranh, đi tới phía Dung Doãn Trinh.
Dung Doãn Trinh nhìn thấy cô liền dừng bước chân lại. Chiếc đèn hình vuống chiếu ánh sáng ngay trên đỉnh đầu anh , trong những ánh sáng phân tán lông mày anh nhíu lại. Trợ lý của anh nhìn cô một cái rồi nói: “Dung tiên sinh, tôi đi trước lấy xe.”
Bãi đậu xe chỉ còn lại Lý Nhược Vân và Dung Doãn Trinh.
Cái nhíu mày của Dung Doãn Trinh đẹp đến mức khiến Lý Nhược Vân cảm thấy trong lòng cực kỳ thoải mái. Cô đứng trước mặt Dung Doãn Trinh, không để Dung Doãn Trinh có cơ hội mở miệng hỏi, nói: “Dung Doãn Trinh, em ở trong phòng làm việc của mình ngây ngốc vẻn vẹn mười ngày, là vì cái này.”
Chậm rãi, Lý Nhược vân mở bức tranh ra, trước mặt Dung Doãn Trinh.
Dòng sông băng bất tận giống như bầu trời đêm tĩnh mịch.
Tay Ký Nhược Vân run run cầm bức họa, ánh đèn trong bãi đậu xe khiến tay Lý Nhược Vân cầm bức tranh nghiêng đi. Lý Nhược Vân huýt sáo, đó là giai điệu của bài hát dân gian lâu đời nhất của đảo Green Land.
Mùa xuân đến rồi, băng tuyết cũng đã tan đi, trẻ em trên đảo Green Land ngồi trên những chiếc xe trượt tuyết. Trong bài hát ngâm nga vui vẻ của bố, chúng muốn đi đánh cá.
Lý Nhược Vân môt bên vừa thổi giai điệu cổ xưa, một bên tĩnh lặng nhìn Dung Doãn Trinh. Dùng biểu cảm của người khác.
Dưới ánh đèn hình vuông, biểu cảm khó chịu của người đàn ông trở nên mềm mại và ôn hòa hơn. Lỗ tai của anh tràn đầy giai điệu huýt sáo của cô, đôi mắt anh tràn đầu bầu trời đêm trong bức tranh của cô, bầu trời đêm tháng mười hai trên đảo Green Land, và ngay sau đó là cơn mưa sao băng Gemini xẽ suất hiện trên bầu trời đêm này.
Một số người nói: “Gemini là chòm sao bị nguyền rủa, nó đều rơi nước mắt vào tháng mười hai hàng năm. Những giọt nước mắt này cuối cùng sẽ biến thành một mảnh thiên thạch thu hút dưới bầu trời đêm, để mọi người luôn nhìn thấy được những giọt nước mắt rơi mãi không ngừng.”
Dưới ánh mắt của Dung Doãn Trinh, Lý Nhược Vân đưa tay ra, đẩy ánh đèn ra.
Bên trong bức tranh, nó được làm bằng những chất liệu đặc biệt tạo nên cơn mưa sao băng dưới sự quang hợp. Dung An Kỳ không ngừng chờ đợi cơn mưa sao băng kia, luôn tin vào những điều mê hoặc ở tuổi thiếu niên mười mấy.
Nhìn người có chút ngây ngốc kia, ngớ ngẩn ngu ngốc.
Lý Nhược Vân thu bức tranh, tiếng huýt sáo theo sự thu hồi bức tranh dừng lại.
Mà người xem kia cuối cùng cùng đem ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô. Ánh mắt chuyên chú là tất cả những gì cô hi vọng sẽ có được.
Giờ phút này, những gì anh nhìn thấy chắc chắn là đôi mắt đỏ hoe của cô vì phải thức khuya.
“Em đã nghĩ rất lâu, cuối cùng em nghĩ ra cách này.” Lý Nhược Vân buông ánh mắt xuống, cầm bức tranh đưa đến tay Dung Doãn Trinh: “Hoặc là anh có thể mang bức tranh này tặng cho cô ấy.”
Cùng với giọng nói của cô vang lên, Dung Doãn Trinh như tỉnh lại từ trong mộng ảo diệu. Giọng nói của anh lãnh đạm thể hiện đây là bãi đỗ xe tư nhân, cô cứ như vậy vội vàng đi đến thì anh có thể gọi điện để khiếu nại.
Lý Nhược Vân không để ý đến những lời nói của Dung Doãn Trinh. Cô đưa bàn tay dính đầy màu vẽ của mình đến trước mặt Dung Doãn Trinh, lay lay nói: “Dung tiên sinh, cô ấy không phải là đang làm một điều vô vị chứ?”
Dung Doãn Trinh không để ý đến cô, anh bắt đầu nhanh chóng di chuyển đến xe của mình. Lý Nhược Vân theo sau anh, anh nói với cô: “Dung Doãn Trinh! Anh chỉ cần nghĩ một chút, em là vì cái gì mà muốn cứu anh? Anh tại sao ở khu chợ kia lại mua bức tranh ấy? Em nghĩ, điều này xảy ra thì nhất định sẽ có một cơ hội nào đó! Dung Doãn Trinh…”
Người đang hướng về phía trước đi tới chợt quay đầu lại, giơ tay ra, đem tất cả những lời cô muốn tiếp tục nói ra chặn lại ở cổ họng. Tất cả hơi thở đột nhiên bị chặn lại, cứ như vậy trong nháy mắt Lý Nhược Vân nghĩ rằng mình sẽ chết ở trong tay Dung Doãn Trinh.
Trước khi hô hấp ở cổ họng gần như bị cạn kiệt. Lý Nhược Vân nhìn thấy rõ ràng ánh mắt hung tợn của Dung Doãn Trinh chuyển từ mặt xuống dưới khóe mặt của cô.
Sau đó, ánh mắt dịu lại.
Tiếp sau đó, cô có cơ hội hô hấp lần nữa.
Người đàn ông cảnh cáo cô. Cô không cần phải uổng phí công sức làm những việc kỳ quái như thế này nữa.
Cô mở miệng: “Dung Doãn Trinh! Chỉ cần anh cẩn thận suy nghĩ, anh nhất định sẽ hiểu, nhất định sẽ rõ ràng.”
Lý Nhược Vân nhận được tiếng cười nhạo đột ngột vang lên của Dung Doãn Trinh, trong ánh mắt của anh người đứng trước mặt mình là một người điên.
Anh tiếp tục bước đi, cô tiếp tục đi theo. Đứng bên xe anh, Dung Doãn Trinh dùng điện thoại chụp lại ảnh Lý Nhược Vân, sau khi chụp xong ảnh anh gửi cho bảo vệ rồi gọi điện, anh nói với người bảo vệ: “Sau này anh không muốn nhìn thấy người phụ nữ trên ảnh xuất hiện ở đây.”
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, anh xoay người.
Giờ phút này một âm thanh kháng nghị từ trong bụng đột ngột vang lên. Lý Nhược Vân xoa bụng, mặt dày nói: “Dung Doãn Trinh! Vì anh em đã đói bụng cả một ngày rồi.”
Đối diện vói bóng lưng Dung Doãn Trinh, Lý Nhược Vân mang theo một chút làm nũng, dùng giọng nói của mình để giải vây: “Dung Doãn Trinh! Em đói.”
Người này, dường như bị người ta sử dụng ma thuật, liền trở thành một pho tượng.
Từ trước đến nay, Tiểu Vân thông minh hơn so với Tiểu Hoan.
Nhìn bóng lưng của Dung Doãn Trinh, Lý Nhược Vân nghĩ, có lẽ trên phiến đá băng xuyên kia, cô gái nốt ruồi lệ dưới khóe mắt kia nhất định là thường xuyên nói với người thiếu niên có lúm đồng tiền rằng: “Dung Doãn Trinh! Em đói bụng.”
“Dung Doãn Trinh! Em đói bụng.” Cô lặp lại lời vừa mới nói, dùng giọng nói giống như đúc với giọng nói vừa rồi.
Anh quay đầu.
Ánh mắt xa xôi, giống như bị giam lại trong không gian bên trong.
Ngày hôm nay, màn đêm buông xuống, Lý Nhược Vân cuối cùng cũng có cơ hội khiến Dung Doãn Trinh yên tĩnh ngồi trước mặt cô nhìn cô ăn cơm.
Ngày hôm nay, Dung Doãn Trinh mang bức tranh muốn đưa cho Dung An Kỳ đi theo.
Lý Nhược Vân biết, cô đã bắt đầu rất tốt.
Giữa tháng hai, cuối tuần. Đêm khuya, Lý Nhược Vân chặn Dung Doãn Trinh ở trong một câu lạc bộ tư nhân, đứng bên cạnh Dung Doãn Trinh là một cô gái vô cùng sexy gợi cảm.
Cô nói với Dung Doãn Trinh: “Chúng ta hãy ở bên nhau đi, em nghĩ chúng ta có thể thử một chút xem như thế nào. Dung Doãn Trinh! Có lẽ anh sẽ tìm thấy được sự bình an tạm thời trên người em.”
Trung tuần tháng hai kéo dài đến trung tuần tháng ba, Lý Nhược Vân luôn luôn ở cùng với Dung Doãn Trinh. Cuối tuần họ hẹn hò như những đôi nam nữ bình thường đnag hẹn hò với nhau. Đó là thời gian trôi qua tốt đẹp nhất của Lý Nhược Vân, Dung Doãn Trinh đối với cô rất ôn nhu nhẹ nhàng. Anh cho cô sự sủng ái cô mơ ước, anh đưa cô đến những bữa tiệc, anh nắm tay cô cùng nhau xuất hiện tại buổi chiếu phim. Anh tặng cho cô những món quà châu báu ngọc ngà, anh vì cô mà tích cực lên kế hoạch một cuộc triển lãm tranh mỹ nhân ngư lần đầu của mình cho cô ấy.
Sáng hôm đó tỉnh lại, Lý Nhược Vân nhận được một cuộc điện thoại, qua điện thoại người đó nói với cô những yêu cầu của Dung Doãn Trinh. Triển lãm tranh mỹ nhân ngư đầu tiên của cô sẽ được tổ chức tại nhà hát Trung Quốc.
Ngắt điện thoai, Lý Nhược Vân la hét ầm ĩ. Tin tức ấy khiến cô quá mức vui mừng hạnh phúc.
Tin tức như trong vòng một ngày đã trở thành tuyên ngôn tình yêu lãng mạn. Tất cả mọi người đều biết người bạn gái hiện tại của Dung Doãn Trinh tên gọi là Lý Nhược Vân.
Thanh danh của cô hai và cô ba nhà họ Lý không giống nhau. Phương tiện truyền thông có trách nhiệm đưa những hình ảnh hẹn hò của họ lên vị trí nổi bật nhất. Mọi người đều chỉ vào những hình ảnh này và nói cô ba nhà họ Lý càng phù hợp với Dung Doãn Trinh hơn.
Lý Nhươc Vân có rất nhiều bạn bè, các bạn của cô đều gọi điện đến chúc mừng cô. Cô vừa nói chuyện điện thoại, vừa soi gường nhìn bộ dáng tươi cười như hoa của mình.
Lý Nhược Vân không hề nghi ngờ trình độ được hoan nghênh của mình.
Từ trước đến nay, tất cả đều như vậy. Tiểu Vân không xinh đẹp bằng Tiểu Hoan, nhưng Tiểu Vân lại đáng yêu dễ thương hơn rất nhiều so với Tiểu Hoan, tiếp xúc với Tiểu Vân thoải mái hơn so với Tiểu Hoan.
Tất cả mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng rất tốt. Điều không ổn duy nhất lại xuất phát từ phía gia đình của cô. Hôm đó, ba của cô đã cho cô một cái tát rất mạnh, ông nói: “Lý Nhược Vân! Con hãy tỉnh lại đi! Đối với con Dung Doãn Trinh không có một chút tình cảm nào hết!”
Còn bà của cô, mỗi ngày gọi điện cho cô đều nói: “Tiểu Vân! Người bị tổn thương cuối cùng cũng là con!”
Thật vô nghĩa! Người nhà của cô, đều đem cô trở thành đứa trẻ con!
Cuối tuần đó, Lý Nhược Vân và Dung Doãn Trinh đi ra khỏi rạp hát. Tấm biển quảng cáo khổng lồ từ trên đỉnh đầu cô rơi xuống, lúc Lý Nhược Vân bước chân ra, biển quảng cáo rơi xuống cách chân cô rất gần chỉ còn vài phần nghìn giây. Theo bản năng cô muốn núp vào trong lòng Dung Doãn Trinh, Dung Doãn Trinh liền tránh ra, cô không làm chủ được trọng tâm liền bị ngã xuống mặt đất. Cô dùng một ánh mắt không thể tin nổi nhìn Dung Doãn Trinh.
Dung Doãn Trinh nhìn xuống cô từ trên cao, biểu cảm rất lạnh nhạt. Lạnh nhạt đến mức khiến Lý Nhược Vân cảm thấy nếu như cô bị tấm quảng cáo rơi xuống chết đi thì có lẽ Dung Doãn Trinh vẫn dùng vẻ mặt này nhìn cô đầu rơi máu chảy.
Lý Nhược Vân từ mặt đất đứng lên, Dung Doãn Trinh đưa tay ra vén tóc của cô lên, sau đó họ nắm tay nhau rời khỏi rạp hát.
Từ giữa tháng hai đến giữa tháng ba vẻn vẹn tròn một tháng. Dung Doãn Trinh chỉ tức giận với cô đúng một lần.
Tối hôm đó, anh ở trong phòng làm việc của cô, Lý Nhược Vân muốn Dung Doãn Trinh làm người mẫu cho cô, sau một vài dây ngơ ngẩn, Dung Doãn Trinh đưa tay ra hất đổ hộp nước màu. Hộp nước màu đỏ giống như máu chảy xuôi xuống tấm thảm màu trắng. Dung Doãn Trinh chỉ dùng một ánh mắt, Lý Nhược Vân liền hiểu rõ ràng rằng người đàn ông này hiện giờ đang rất rất tức giận. Cô nói với anh: “Dung Doãn Trinh anh đang tức giận sao? Vì em muốn anh làm người mẫu cho em phải không? Được rồi! Được rồi! Nếu anh không thích thì sau này em sẽ không nói lại nữa.”
Sau đó, Lý Nhược Vân giờ tay lên giống như đang thề thốt.
Dung Doãn Trinh nhàn nhạt trả lời “Ừ!” Nói một câu “Ngoan.”
Khi đó Lý Nhược Vân không biết được rằng, đã từng có một người phụ nữ đã cảnh cáo Dung Doãn Trinh như sau: “Dung Doãn Trinh, nếu có một người con gái khác muốn anh làm người mẫu cho họ thì anh nhất định phải cự tuyệt. Sau đó nói cho cô ta biết rằng chủ của thân thể này tên gọi là Loan Hoan!”
—
Cuối tháng ba, triển lãm tranh mỹ nhân ngư của Lý Nhược Vân được tiến hành ở rạp hát Trung Quốc. Là họa sĩ trẻ nhất tổ chức buổi triển lãm tranh ở rạp hát Trung Quốc, Lý Nhược Vân nhận được rất nhiều sự khen ngợi, chúc mừng và nịnh nọt.
Ngày hôm nay, Lý Nhược Vân giống như đang đi trên mây.
Toàn bộ truyền thông đều mô ta triển lãm nghệ thuật của cô ta là “Thế giới đang chờ đợi khoảnh khắc đó.” Bình thường các nhân vật nổi tiếng đều rất tự hào về lời mời tham gia triển lãm tranh của cô. Các phương tiện truyền thông đổ xô ra khỏi bên trong bên ngoài tầng thứ ba, đưa cô đến gần những ánh đèn flash sân khấu tạo thành thế giới. Điều đã chạm tới thế giới cô mơ ước từ tận đáy lòng. Hoa lệ, có sự xa hoa, phong cách đẹp nhất.
Toàn bộ thế giới đều đang chờ khoảnh khắc đó, Lý Nhược Vân cũng đang chờ đợi khoảnh khắc này.
Thời gian gần đây Dung Doãn Trinh đã chiều hư cô ta rồi, khiến cô rất dễ dàng tin vào một số việc.
Ví dụ như: Cô ta tin rằng trong cuộc triển lãm này Dung Doãn Trinh sẽ cầu hôn cô. Vì có rất nhiều người đã nói trong cuộc triển lãm tranh này Dung Doãn Trinh nhất định sẽ cầu hôn cô. Nghe nói những tin tức này ban đầu đều bắt đầu từ một nhân viên trong ban quan hệ công chúng của công ty Dung Doãn Trinh. Cho nên rất nhiều người đều nói rằng Dung Doãn Trinh vận dụng đội ngũ quan hệ xã hội này để thiết kế một màn cầu hôn lớn. Có rất nhiều người đoán rằng trong triển lãm tranh lần này Dung Doãn Trinh sẽ cầu hôn cô. Họ cho rằng đây là một việc cực kì có ý nghĩa.
Lý Nhược Vân nghĩ những điều này cũng không phải giống như gió thổi vào nhà trống. Cô đã nghe dược Dung Doãn Trinh nói chuyện với người thiết kế trang sức người Italy qua điện thoại.
Cứ như vậy, Lý Nhược Vân bắt đầu tìn vào những lời mà mọi người nói. Vị phóng viên ở gần cô nhất cô nhất hỏi cô những vấn đề liên quan đến việc cầu hôn. Cô một mặt hạnh phúc nói với vị phóng viên kia: “Cô nhất định sẽ khóc đến mức lấm lem đi hết lớp trang điểm của mình.”
Dung Doãn Trinh mặc trang phục cao cấp đi đến. Đây không giống với một triển lãm tranh mà giống như một chương trình thảm đỏ ngợp trong vàng son, hoa lệ đến cùng với Dung Doãn Trinh.
Lễ phục màu tối, áo sơ mi màu trắng, nơ cổ áo màu xanh biển, bộ dáng tuấn mỹ. Khẽ mỉm cười, ý cười càng sâu hơn khi nhìn cô.
Cuối cùng, cô nhìn thấy nụ cười nở rộ của người đàn ông.
Lúm đồng tiền sâu thẳm, ánh mắt thâm thúy, ánh sáng hấp dẫn lay động lòng người của dòng sông Seine.
Cuối cùng, cô cũng đã hoàn thành được ước mơ thời thiếu nữ của mình.
Trong nhà tắm cũ kỹ, có hơi sương, có hương thơm của hồng trà, có âm thanh giấc mơ thiếu nữ.
“Tiểu Hoan! Người tớ yêu phải giống như một kho báu tôi cao, cưỡi một đám may săc màu, vì tớ mà đến.”
Lý Nhược Vân mở miệng, đưa tay mình đến lòng bàn tay Dung Doãn Trinh.
Nếu giờ phút này, không có người phóng viên lắm lời kia hỏi các vấn đề thì Lý Nhược Vân nghĩ hạnh phúc thuộc về cô sẽ lâu hơn một chút nữa.
Ngẩng đầu, Lý Nhược Vân nói với Dung Doãn Trinh: “Doãn Trinh! Chúng ta vào thôi.”
“Không!” Dung Doãn Trinh lắc đầu: “Tôi chỉ ở đây khoảng năm phút.”
Lý Nhược Vân không hiểu nhìn Dung Doãn Trinh.
Lúc này vị phóng viên lại hỏi một vấn đề: “Dung tiên sinh, có thể nói cho chúng tôi biết ngài giấu chiếc nhẫn ở đâu không?”
Biểu cảm của Dung Doãn Trinh như ngẩn ra, quay đầu lại nhìn vị phóng viên kia. Hỏi một câu: “Vị tiên sinh này, cậu có thể lặp lại câu hỏi vừa rồi được không?”
Vị phóng viên ấy kia liền lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Sau khi nghe rõ ràng câu hỏi của vị phóng viên kia, Dung Doãn Trinh cúi đầu, tay sờ sờ vào trán của anh ta. Sau đó ánh mắt chậm rãi lướt qua hiện trường, khi đó toàn bộ hiện trường đều rất tĩnh lặng, tất cả mọi người đều đang chờ đợi.
Dung Doãn Trinh biểu cảm thoái mái, anh nói: “Tất cả mọi người đều hiểu nhầm rồi! Tả cả những điều mọi người nhìn thấy đêm nay là món quà chia tay mà tôi tặng cho Lý Nhược Vân.”
Cả hiện trường đều ồ lên, Lý Nhược Vân đờ đẫn.
Cô ta mặc cho anh nắm lấy bờ vai mình, cô ta nghe được rõ ràng những lời anh nói.
“Lý Nhược Vân! Trời sinh cô ấy vốn dĩ thích những gì hoa lệ, cho nên tôi vì cô ấy mà thiết kế ra một màn chia tay này. Hi vọng sẽ khiến cô ấy có ấn tượng khắc sâu và phân biệt được cái gì là hư ảo, cái gì là hiện thực.”
“Doãn Trinh…..!” Cô thì thào kêu lên, một tháng này cô luôn luôn gọi cái tên ấy.
“Lý Nhược Vân, có phải cảm thấy ấn tượng chưa đủ khắc sâu phải không?” Anh hỏi cô.
Một người đàn ông cầm thứ giống như vậy dọc theo thảm đỏ đi tới trước mặt Dung Doãn Trinh. Dung Doãn Trinh nhận lấy vật kia, ánh mắt Lý Nhược Vân gắt gao nhìn chằm chằm vào tay Dung Doãn Trinh. Trong tay Dung Doãn Trinh đang cầm là bức tranh của cô, bức tranh của cô, được anh mua đi ở trong một triển lãm tranh.
“Không cần! Không cần….” Trong âm thanh thì thào của cô, Dung Doãn Trinh nâng cao tay lên.
Trong nháy mắt bức tranh rơi xuống đất, sụp đổ.
Hôm đó, cô đuổi theo anh, cô hỏi anh: “Dung Doãn Trinh! Tại sao?”
“Vì tôi đau khổ.” Anh nói.
“Vì tôi đau khổ nên phải tìm niềm vui trên một người khác, là cô tự mình đụng vào họng súng.” Anh nói.
Anh xoay người, cô vẫn theo bản năng giữ chặt lấy áo của anh.
“Lý Nhược Vân! Có phải vẫn muốn tôi thiết kế cho mười, thậm chí là một trăm kế hoạch chia tay theo phong cách Hollywood vui vẻ.” Anh nhẹ nhàng hỏi cô ta.
Lý Nhược Vân nhanh chóng rút tay về.
—
Từ hôm đó, Lý Nhược Vân không còn bất kỳ một liên hệ nào với Dung Doãn Trinh. Người đàn ông đó đã thiết kế cho cô một màn chia tay theo phong cách Hollywood vui vẻ, đã trở thành câu chuyện chủ đề trong cuộc nói chuyện của mọi người trong mọi ngóc ngách, đầu đường cuối ngõ.
Sau đó, Lý Nhược Vân đã rời khỏi Los Angeles trốn đến Carmel. Không dám đọc báo, không dám lên mạng.
—
Cuối tháng tư, thông tin về cuộc hôn nhân của Dung Doãn Trinh được truyền đi. Cuộc hôn nhân của Dung Doãn Trinh đến rất đột nhiên. Một cô gái phương đông đến từ phố Queen có khuôn mặt rất xinh đẹp sắp trở thành cô dâu của anh.
Hôn lễ được cử hàng ở tuần cuối cùng của tháng tư. Hôm đó, Dung Doãn Trinh trở thành một chú rể bỏ chạy khỏi hôn lễ của mình.
Ngày hôm đó, Lý Nhược Vân có một chút rõ ràng, tại sao lại có màn hôn lễ như vậy, tại sao Dung Doãn Trinh lại bỏ chạy khỏi hôn lễ của mình.
Một tuần trước khi Dung Doãn Trinh tiến hành tổ chức lễ cưới, từ Vân Nam truyền đến tin tức Loan Hoan đã kết hôn.
Ngày hôm đó Lý Nhược Vân rất vui, trong lòng cô ta cực kỳ thoải mái vui vẻ.
Tháng năm, Lý Nhược Vân rời khỏi Carmel đến Chicago. Cô ta cần phải bắt đầu lại cuộc sống mới của mình.
Cuối năm, Lý Nhược Vân nghe được một cuộc hội thoại giữ nam và nữ ở hành lang một câu lạc bộ tư nhân ở Chicago.
Giọng nữ: “Tiểu sư tử, anh thật có phúc.”
Giọng nam: “Giọng nói thấp xuống một chút.”
Giọng nữ: “Tiểu sư tử, anh thật có phúc.”
Giọng nam: “Giọng nói đáng yêu thêm chút nữa.”
Giọng nữ: “Tiểu sư tử, anh thật có phúc.”
Sau một đoạn trầm mặc, giọng nam trầm mặc hung dữ: “Cút ngay!”
Lý Nhược Vân tựa vào bức tường trong hành lang, tinh tế gặm nhấm giọng nói của một người đàn ông, đó là tình yêu của cô ta, cô ta yêu tha thiết.
Khoảng mười phút sau.
Lý Nhược Vân trở lại ghế lô của mình, người đàn ông ngồi bên trái đang mỉm cười với cô, cô ngồi xuống bên cạnh anh ta, đây là người bạn trai mới của cô.
Người Pháp, khi cười rộ lên có một lúm đồng tiền thật sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.