Hóa Ra St. Paul Không Đau Thương

Chương 60: Nước mắt (14)

Tg Loan

25/07/2020

Editor: Yuè Yīng

3h40’ chiều, Dung Doãn Trinh lái xe tiến vào gara.

3h45’, Mary nói cho anh biết Dung phu nhân đang chờ anh ở tầng cao nhất.

Trên tầng cao nhất có một căn phòng đặt một trăm năm mươi chiếc kính thiên văn, đó là nơi Dung Doãn Trinh thích nán lại lâu nhất. Tháng đầu tiên của mùa hè là thời gian thích hợp để tới đó vào buổi tối.

Thông qua kính viễn vọng để quan sát những ngôi sao trên bầu trời đêm.

Dung Doãn Trinh đã từng giao ước với một người, hàng năm cùng nhau xem mưa ánh sáng của “Chòm Song Tử”.

Phòng thiên văn được điều khiển tự động, dùng năng lượng mặt trời điều tiết, ví dụ như ban ngày thì máy tính sẽ tự động đóng lớp bao bọc lại để ngăn tia cực tím, buổi tối sẽ tự động đóng lớp bao bọc màu xám chứa kỹ thuật chống nhiễu sóng. Lúc này thì nhìn từ ngoài, căn phòng chỉ còn ngăn bởi các lớp kính, nhìn từ xa, ánh đèn trong phòng càng khiến căn phòng giống như một quả cầu pha lê trong suốt.

Khoảng 4h, Dung Doãn Trinh mở cánh cửa căn phòng thiên văn. Hôm nay Los Angeles có ánh mặt trời đầu hạ tươi đẹp. Bóng tối trong phòng thiên văn hoàn toàn đối lập với ánh sáng chói rực rỡ bên ngoài. Mức chênh lệch này khiến Dung Doãn Trinh phải nhắm hai mắt lại theo phản xạ.

Một lát, Dung Doãn Trinh mở to mắt, dựa vào ánh đèn huỳnh quang trên trần nhà để tìm kiếm người đã khiến mình phải có mặt ở đây đúng 4h.

Các đồ vật trong phòng mơ hồ nhìn không rõ, nhưng Dung Doãn Trinh vẫn không nhìn thấy người mình muốn tìm, Dung Doãn Trinh gọi một tiếng, Loan Hoan.

Vào lúc Dung Doãn Trinh gọi “Loan Hoan”, đồng thời anh cũng đưa tay tìm công tắc trong phòng, một tiếng “Dung Doãn Trinh, đừng bật đèn.” chợt vang lên trong bóng tối.

Dung Doãn Trinh dừng lại động tác nhấn công tắc, lần theo giọng nói kia, Dung Doãn Trinh nhìn thấy bóng người đứng bên cạnh một chiếc kính thiên văn.

Trang phục tối màu khiến bóng dáng cô như hòa vào cùng bóng tối.

“Loan Hoan, em đang làm gì vậy?” Dung Doãn Trinh nhíu mày, phải biết rằng anh tốn rất nhiều thời gian công sức mới đến được đây.

Cô không trả lời anh, sau đó, trong tiếng làn váy kéo lê trên mặt đất, bóng dáng người mặc trang phục tối màu bước từng bước một đến trước mặt Dung Doãn Trinh.

Dừng lại, Dung Doãn Trinh nghe thấy tiếng thở dài rất nhỏ, sau tiếng thở dài, giọng nói đó lại vang lên lần nữa, thanh tuyến giống như một cơn gió lưu luyến trước cửa sổ của ai đó giữa đêm khuya.

“Dung Doãn Trinh, bây giờ là 4h, chỉ năm phút đồng hồ, em muốn dành cho người đàn ông cùng ngắm pháo hoa với em trên đồng bằng Córdoba. Có lẽ, anh ấy tên là Dung Doãn Trinh, hoặc không phải, nhưng mà, em biết ơn anh ấy. Vì anh ấy đã cùng em vượt qua giây phút yếu đuối nhất. hiện tại, em muốn nói cho người đàn ông đó biết một bí mật.”

Có lẽ là bóng tối khiến cho mọi thứ trở nên trầm lắng, có lẽ là giọng nói kia quá mức lưu luyến, bàn tay Dung Doãn Trinh đang đặt trên tường từ từ buông xuống, hô hấp như ngừng lại.

“Dung Doãn Trinh, mắt em không tốt.”

Dung Doãn Trinh chấn động trong lòng, duỗi tay ra theo phản xạ, muốn chạm đến khuôn mặt kia, lần theo gò má trên khuôn mặt đó để kiểm tra mắt cô.

Bàn tay bị ngăn lại giữa không trung, thanh âm vang lên trong bóng tối: “Hồi nhỏ em là một đứa trẻ hoang dã. Luôn cho rằng những chuyện mà các đứa trẻ khác làm được thì tất nhiên là mình cũng làm được. Khi đó, em thi trèo cao với một đứa trẻ hàng xóm. Rõ ràng là nó không thể trèo cao bằng em nhưng lại ăn gian, nó bảo ba nó nâng nó lên cây. Tên nhóc ở trên cây đắc ý khoe với em, em vô cùng tức giận, em chọn một cây cao hơn và muốn leo lên đó. Chỉ có điều, em không thành công. Cái cây đó cao hơn em rất nhiều, sau đó, em rớt xuống từ thân cây. Từ dạo đó, rốt cuộc thì mắt em không chảy ra một giọt nước mắt nào nữa. Từ nay về sau, sợ hãi, đau đớn, bi thương với em mà nói, thật trống rỗng.”

“Khi mẹ chết, lúc Sophia mất tích, thời điểm người bạn đi cùng em lấy khẩu súng để trong túi xách của em bắn về phía đứa trẻ cao không hơn em là bao, những lúc đó em rất đau lòng. Đau thương tới nỗi em những tưởng nước mắt em đang không ngừng không ngừng rơi xuống, nhưng chưa bao giờ nó rơi xuống từ trong hốc mắt em cả.”

“Em vẫn luôn tưởng tượng ra mùi vị của chúng, khi xem một bộ phim buồn, khi tham gia một lễ tang, tiễn đưa người bạn thân nhất của mình về nơi an nghỉ cuối cùng, khi gặp lại một người bạn đã lâu không gặp, nước mắt sẽ rơi xuống. Cảm giác ban đầu là hơi ngưa ngứa, ngay sau đó, sẽ chảy dọc theo khuôn mặt. Khi chúng rơi xuống, nó diễn tả đủ loại cảm xúc, đau thương, vui sướng, kích động, cảm kích, bàng hoàng, cuối cùng, chúng đi tới khóe miệng, ngấm vào miệng, vì thế, sẽ nếm được mùi vị của nước mắt. Giống như nước biển, có chút mặn nhạt lại có chút ngọt ngào.”

“Em không biết nước mắt đối với đàn ông tượng trưng cho cái gì, nhưng nước mắt đối với một người phụ nữ mà nói càng có giá trị. Rất nhiều cô gái khi vào lễ trưởng thành, khi rời khỏi sự che chở của cha mẹ, khi cử hành hôn lễ với người mình yêu, đứa con đầu tiên chào đời… Vào rất nhiều rất nhiều thời khắc quan trọng, họ sẽ rơi nước mắt.”

“Dung Doãn Trinh, thật đáng tiếc, trong rất nhiều rất nhiều thời khắc đó, anh làm rất nhiều rất nhiều chuyện khiến em cảm động muốn rơi nước mắt. Nhưng lại không thể cho anh được nhìn thấy nước mắt của em.”

Dung Doãn Trinh ngơ ngác đứng ở nơi đó, trong bóng đêm chỉ còn thanh âm như muốn tố cáo kia, giọng nói đó tựa như một người nghệ sĩ múa đơn độc trong bóng đêm, dùng tất cả khả năng khiêu vũ để kêu gào, định nghĩa về nước mắt đối với một người phụ nữ.

Trong bóng đêm, thời gian trầm lặng mà đau thương.

“Được rồi, năm phút đồng hồ dành cho người đàn ông cùng ngắm pháo hoa với em trên đồng bằng Córdoba đã kết thúc.”

Thanh âm thản nhiên vang lên: “Vừa nãy năm phút đồng hồ kia chỉ dùng theo cách thức thuộc về em. Để nói lời tạm biệt với người đàn ông em luôn biết ơn ấy, cho nên, xin đừng làm bất cứ điều gì để bày tỏ sự thương hại.”

Còn không chờ Dung Doãn Trinh hiểu hết ý nghĩa của lời nói kia, toàn bộ đèn trong phòng chợt sáng. Những ngọn đèn ở bốn góc chiếu thẳng hướng khiến căn phòng chứa một trăm năm mươi chiếc kính viễn vọng sáng như ban ngày.

Loan Hoan mặc màu đen lễ phục ở gần ngay trước mắt, mái tóc ngay ngắn được buộc gọn phía sau, gương mặt tái nhợt như quỷ, hốc mắt hõm sâu.

Dung Doãn Trinh nhìn Loan Hoan, nhìn đôi mắt Loan Hoan thật kỹ. Không hề sáng ngời kiểu như vẻ ngây thơ, có một chút trong veo yên tĩnh, giống như lúc nào cũng không màng tới thế giới này, trông thật bình thản điềm đạm.

Nhưng, một đôi mắt như vậy cũng không chảy được nước mắt.

Dung Doãn Trinh vươn tay, muốn chạm đến đôi mắt kia, xoa tỉ mỉ, che chở kỹ càng, từng tiếng gọi “Hoan” có lẽ là sự an ủi.

“Hoan, đừng lo, không có gì.”

“Hoan, nếu em muốn nếm mùi vị của nước mắt, anh nghĩ nhất định anh sẽ nghĩ ra cách. Anh sẽ dùng súng chỉ thẳng vào những người đó, bắt họ nghĩ ra mọi cách để chữa khỏi mắt cho em.”

Dung Doãn Trinh cũng không hiểu nổi hành động của anh vào lúc đó xuất phát từ tư tưởng gì.

Thương hại? Giống như còn nhiều hơn thương hại rất nhiều.

Đau lòng? Lại dường như còn nhiều hơn đau lòng rất nhiều.

Đối diện với bàn tay Dung Doãn Trinh càng ngày càng tới gần, Loan Hoan quay mặt tránh né ánh mắt Dung Doãn Trinh. Đồng hồ vừa chỉ thời gian bốn giờ năm phút đi qua một lát.

Không hề ngừng lại, Loan Hoan đến bên cạnh chiếc bàn duy nhất ở trong căn phòng này. Cô đưa lưng về phía Dung Doãn Trinh, tay đặt trên tập văn kiện.

Rốt cục, đã đi tới giai đoạn cuối cùng.

Trước khi Dung Doãn Trinh tới Loan Hoan đã làm rất nhiều việc. Ví dụ như tới bệnh viện, ví dụ như cô kiên định với tất cả những gì cô đã chuẩn bị vào ngày hôm qua. Sở dĩ cô làm như vậy là muốn khiến giữa hai người không còn gì hết, đồng thời, dồn ép hết hy vọng của mình.

Bởi vì, đã đến thời khắc chết tâm.

Hiện tại, đây là giai đoạn cuối cùng, cũng là khâu quan trọng nhất, càng là giai đoạn không thể không thực hiện.

Loan Hoan hít một hơi thật sâu, nói: “Dung Doãn Trinh, anh qua đây.”

Dừng lại chỉ trong thoáng chốc, tiếng bước chân Dung Doãn Trinh vang lên sau lưng Loan Hoan, từ đầu đến cuối Loan Hoan đều cúi đầu, đến khi Dung Doãn Trinh đứng sát bên cạnh cô.

Rút tờ giấy thỏa thuận ly hôn từ trong tập văn kiện, Loan Hoan đưa tờ giấy tới trước mặt Dung Doãn Trinh, nói: “Dung Doãn Trinh, anh xem qua cái này đi, sau khi xem xong, nếu có gì không vừa lòng anh có thể nói với em, em sẽ cố gắng phối hợp với anh.”

Cúi đầu, Loan Hoan nhìn thấy Dung Doãn Trinh nhận lấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn. Vì muốn “tốc chiến tốc thắng”, để sau này họ không còn bất cứ liên quan gì tới nhau nên Loan Hoan bảo luật sư đưa ra những điều kiện vô cùng có lợi đối với Dung Doãn Trinh. Trong tài sản chung giữa hai vợ chồng, cô chỉ cần nhà trọ nội thành và phòng triển lãm tranh.

Cúi đầu, Loan Hoan chờ đợi, ban đầu tiếng lật giấy còn mang theo chần chừ, sau đó trở thành tiết tấu nhanh chóng kỳ quái. Vài phút sau, tờ giấy thỏa thuận ly hôn biến thành một cục tròn bị Dung Doãn Trinh ném mạnh xuống đất, lăn tới bên chân Loan Hoan.

Theo tần suất hô hấp của Dung Doãn Trinh, Loan Hoan liền nhận ra người đàn ông này đang tức giận. Có lẽ, phải nói là phẫn nộ, sự phẫn nộ đó vượt qua tưởng tượng của Loan Hoan. Loan Hoan nghĩ, đương nhiên là người đàn ông này sẽ tức giận rồi. Cơn tức giận của anh bắt nguồn từ việc cô phá vỡ kế hoạch của anh, cho dù kia kế hoạch này đã kín đáo hoàn thành.

Người đàn ông này lớn lên trong hoàn cảnh đặc biệt, mỗi bước đi của anh đều cần phải trải qua kế hoạch cực kỳ kín đáo, có lẽ, cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ tới chuyện ly hôn, nhưng. .

Nhưng sau khi Dung Doãn Trinh đem chuyện như thế nói cho Lý Nhược Vân biết, Loan Hoan đã biết Dung Doãn Trinh đã nghiêng về Lý Nhược Vân rồi.

Có lẽ, những lời này được nói ra trong lúc vô ý, ít nhiều Loan Hoan cũng hiểu Dung Doãn Trinh. Anh không biết dùng lời nói ngọt ngào để mang đến niềm vui cho Lý Nhược Vân, chỉ tỏ ra âu yếm trước mặt. Nghĩ tới cô gái đã đòi cưới ngay từ đầu thì người đàn ông tỏ ra phiền muộn trong lòng. “Tiểu Vân, trong ba năm qua anh và cô ấy không hề xảy ra chuyện gì.” Trong cơn bực dọc, có thể rất nhiều người đàn ông cũng sẽ thốt ra câu đó.

Người đàn ông này sẽ vĩnh viễn không biết chỉ trong phút chốc thấy phiền muộn trong lòng thôi mà thốt ra câu nói khiến trái tim Loan Hoan nguội lạnh như tro tàn.

Giờ phút này, trong đáy mắt Dung Doãn Trinh như có tia lửa giận, anh nhìn Loan Hoan chằm chằm. Dường như giây tiếp theo anh sẽ thiêu đốt cô.

Không khí yên tĩnh tới nỗi Loan Hoan cảm thấy cô nghe thấy tiếng xương cốt Dung Doãn Trinh kêu răng rắc vì tức giận.

Loan Hoan không thể hiểu nổi Dung Doãn Trinh phẫn nộ vì lý do gì. Cô chỉ biết rằng lúc năm giờ thì cô phải đi khỏi đây. Cô đã mua vé máy bay rời khỏi Los Angeles vào buổi tối. Né tránh ánh mắt Dung Doãn Trinh, Loan Hoan lại lấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn dự phòng đã chuẩn bị sẵn ra. Cô lại đưa Dung Doãn Trinh, nói: “Tờ này giống y như tờ ban nãy anh xem, Dung Doãn Trinh, ly. . .”

Lời nói kế tiếp còn chưa nói ra đã giống hệt như những mũi kim đâm vào lòng cô, dừng lại một chút, Loan Hoan hít vào, né tránh từ “ly hôn” khó khăn không thốt được ra.

“Nội dung trong này em đều chọn cách có lợi cho anh, anh chỉ cần ký tên vào là được.”

Dung Doãn Trinh nhận lấy, giây tiếp theo, từng tiếng “xoẹt xoẹt” mang theo nỗi buồn, tờ giấy ly hôn biến thành một nắm giấy vụn, giống như những bông tuyết tản ra, bay xuống. Trong lúc giấy vụn rơi xuống lả tả, Dung Doãn Trinh thốt lên câu “Loan Hoan” mang đầy hàm ý cảnh cáo.



Giây tiếp theo, cơ thể Loan Hoan bị Dung Doãn Trinh nhấc lên giống như diều hâu quắp gà con, giọng nói đầy mùi thuốc súng: “Loan Hoan, nếu như em muốn gây sự thì tốt nhất là nên dừng lại ở đây, hiện tại anh không có thời gian nhàn rỗi để tiếp em.”

Nói hết câu, Dung Doãn Trinh buông Loan Hoan xuống, vội vàng xoay người, muốn rời đi. Loan Hoan túm lấy áo Dung Doãn Trinh, chậm rãi nói: “Dung Doãn Trinh, em không gây sự, anh cũng biết em là một người sẽ không bao giờ gây sự mà.”

Im lặng, bầu không khí trở nên dè chừng bởi vì người đàn ông ngừng lại, Dung Doãn Trinh vẫn đưa lưng về phía Loan Hoan như cũ, sau một lát anh nói.

“Nguyên nhân?” Hai chữ này được anh rít qua kẽ răng.

Nguyên nhân?

Loan Hoan gật đầu, đúng vậy, cần một nguyên nhân, chỉ có điều, Loan Hoan vĩnh viễn sẽ không cho Dung Doãn Trinh biết, nguyên nhân đó đã nói lên việc cô đã trải qua thời khắc bị sỉ nhục nhất trong cuộc đời mình.

Rõ ràng, cô đã từng nói, không có yêu cầu, chỉ chờ đợi, chờ đợi đến một ngày anh thực sự buông tha cô.

Không thể lại tiếp tục hèn mọn mãi, đã thấp tới nỗi không ngóc đầu lên được rồi.

“Nguyên nhân à. . .” Loan Hoan ngẩng đầu lên, giả vờ như bây giờ nước mắt đã ngập tràn trong hốc mắt cô.

“Nguyên nhân là trong tình cảm em là một người rất keo kiệt. Không chỉ có keo kiệt còn rất kiêu ngạo, hơn nữa tính cách lại tương đối sốt ruột. Em không chịu nổi cảnh tượng mình đã buông bỏ tự tôn của chính mình để mong chờ một tình yêu mãi không nhận được hồi đáp. Với lại, trong tình yêu em khao khát mong chờ ấy lại tồn tại thêm một người nữa. Em cũng thật đánh giá cao bản thân, cho rằng mình có thể chờ, nhưng chỉ mới vài ngày trôi qua, em liền phát hiện ra rằng kỳ thực không được, em không hề nhẫn nại như vậy.”

Khó khăn lắm mới nói xong những lời này, Dung Doãn Trinh dùng bóng lưng của anh đối mặt với cô.

“Dung Doãn Trinh…” Loan Hoan cúi đầu nhìn những mảnh giấy trên nền. “Có lẽ, anh có thểcoi hành vi vừa rồi của em là lòng trắc ẩn bỗng nhiên bùng phát trong thoáng chốc của một người phụ nữ.”

Lại dừng một chút, Loan Hoan khó khăn thở hổn hển, sau đó, nhấn mạnh từng chữ từng chữ.

“Dung Doãn Trinh, rốt cuộc thì công chúa loài người xấu xa cũng thức tỉnh lương tâm, cô ấy muốn trả chàng hoàng tử lại cho nàng tiên cá rồi.”

Loan Hoan cúi đầu, lẳng lặng chờ đợi.

Một giây, hai giây, ba giây.

Giây thứ tư, Loan Hoan chờ được một câu nói của Dung Doãn Trinh như vậy.

“Loan Hoan, mấy chuyện này anh có thể giải thích với em. Lần ở Brazil là Tiểu Vân tìm đến. Lúc ở Barcelona là một lần anh muốn cô ấy rời khỏi Brazil mà đuổi cô ấy về Madrid. Về phần kính, căn bản là anh không biết đó là cặp kính đôi. Cô ấy xuất hiện tại hiện trường xảy ra tai nạn xe là xe của cô ấy theo sát phía sau, về phần. . . . Cái ôm kia. . .”

“Cái ôm kia là vì cô ấy sợ hãi, em không biết lúc đó…”

Bởi vì sợ hãi nên anh mới ôm cô ấy vào trong ngực, đây là lời giải thích cho trẻ con nghe. Hơn nữa, nếu cẩn thận lắng nghe thì còn có thể nghe thấy giọng điệu của người đàn ông không cam lòng như thế nào.

Chỉ có điều cũng đã không còn quan trọng nữa rồi, không quan trọng.

Dung Doãn Trinh tiếp tục đưa lưng về phía cô.

“Loan Hoan.”

Loan Hoan không trả lời.

“Vừa nãy….” Nói tới đây Dung Doãn Trinh hơi tạm dừng:

“Anh sẽ coi những chuyện xảy ra khi nãy là một lần gây chuyện, anh sẽ coi như nó chưa từng xảy ra. Ra khỏi nơi này, em vẫn là vợ anh, anh vẫ là chồng em. Sau này, anh không muốn nghe những lời như vậy phát ra từ miệng em nữa.”

“Dung Doãn Trinh.” Loan Hoan nhìn chằm chằm sau gáy Dung Doãn Trinh.

Lần này, Dung Doãn Trinh cũng không có trả lời, tương tự.

“Làm sao bây giờ, Dung Doãn Trinh, những lời giải thích khi nãy của anh, em cũng không vừa lòng, không, hẳn là thật sự không vừa lòng.”

Dung Doãn Trinh nhanh chóng xoay người, đi qua cô, di chuyển rất nhanh, giây tiếp theo, Loan Hoan bị Dung Doãn Trinh đè lên cạnh bàn, người đàn ông dằn cô xuống, giọng nói mang theo tính xâm lược.

“Loan Hoan, anh khuyên em, mở to hai mắt, nhìn cho rõ một chút, chuyện gì có thể làm liều chuyện gì không thể.”

Loan Hoan nhắm mắt lại, Dung Doãn Trinh thoáng buông cô ra.

“Dung Doãn Trinh, em không thể không ly hôn.” Bàn bạc thỏa thuận ly hôn còn khó khăn hơn so với tưởng tượng của cô rất nhiều.

“Em còn chuẩn bị giấy thỏa thuận ly hôn thứ ba, mà anh không thể không ký vào đó.”

“Loan Hoan, anh cho rằng em đang làm chuyện ngu xuẩn. Chọc giận đàn ông chỉ có một kết quả ngược lại, Loan Hoan, em nghe kỹ từng chữ cho anh, anh sẽ không ký tên vào tờ giấy quái quỷ đó của em đâu!”

Trái tim đang chìm xuống từng tấc từng phân một, hóa ra, đây vẫn không phải mắt xích cuối cùng. Nếu sớm biết rằng sẽ có kết quả như thế này, chắc cô sẽ dùng cách khác, ví dụ như mềm yếu cầu xin anh.

Loan Hoan cho rằng không cần phải tung ra chiêu cuối cùng đó, xem ra, có vẻ như hiện tại cần đến.

Mở to mắt, nhoẻn miệng cười với Dung Doãn Trinh, Loan Hoan nghĩ, giờ phút này nụ cười của cô rất thê thảm. Cô nói với Dung Doãn Trinh: “Dung Doãn Trinh, vì sao chúng ta không thể “gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình” chứ? Vì sao cứ để em kéo xuống lớp mặt nạ cuối cùng?”

Loan Hoan lầm bầm: “Có lẽ, là sự trừng phạt của thượng đế với một đứa trẻ nói dối, cũng cũng rất nghiêm khắc .”

Đờ đẫn cầm lấy túi văn kiện từ phía sau, Loan Hoan lần tìm trong tập giấy, cô không cần phải nhìn cũng biết thứ cô muốn đặt ở đâu, tờ giấy cô cẩn thận đặt ở chỗ nào.

Ừm, lấy được rồi, đó là một trang giấy vô cùng bình thường, là một bản thuyết minh giám định. Trên đó cõ chữ ký của mộ bác sĩ phụ sản uy tín nhất nước Mỹ.

Loan Hoan đưa tờ giấy kia đưa cho Dung Doãn Trinh.

“Dung Doãn Trinh, em nghĩ anh muốn xem cái này.”

Sau khi đưa tờ giấy cho Dung Doãn Trinh,

Loan Hoan nhìn kỹ biểu cảm của Dung Doãn Trinh, khoảng một phút sau, Dung Doãn Trinh xem xong. Lần này, đến phiên anh nhìn Loan Hoan trân trối.

Loan Hoan nhếch miệng cười với anh: “Có nhớ em đã từng kể rằng bạn học nói em là một sao chổi không? Đúng vậy, em chính là một ngôi sao chổi xui xẻo”

Tờ giấy Loan Hoan giao cho Dung Doãn Trinh là một giám định màng trinh.

Dung Doãn Trinh nhìn Loan Hoan chằm chằm.

“Đừng nhìn em với ánh mắt như vậy, em có thể cam đoan là, em không phải là một người lãnh cảm, em chỉ la fmoojt người không dễ dàng trao thân thôi.”

Khóe miệng Dung Doãn Trinh giật giật, cuối cùng cũng không thốt lên được lời nào.

Loan Hoan ngẩng ngẩng đầu lên, nói: “Dung Doãn Trinh, có biết vì sao em muốn anh xem thứ này không?”

“Vì sao?” Giọng nói người đàn ông khàn khàn, biểu thị sự kinh ngạc.

“Lời nói kế tiếp đên phiên Dung Doãn Trinh anh nghe thật kỹ cho em. Trong tay luật sư của em còn có một tờ xác nhận khác. Hôm nay em đã mua vé máy bay rời khỏi Los Angeles lúc bảy rưỡi tối. Theo kế hoạch, năm giờ em phải rời khỏi nơi này, tất nhiên sau đó là bảy giờ phải tới sân bay. Dung Doãn Trinh, nếu bảy giờ em không tới sân bay mà nói, như vậy, điều đó nói lên rằng chuyện giữa chúng ta sẽ giao cho pháp luật giải quyết. Dung Doãn Trinh, tờ giấy xác nhận trên tay anh có thể giúp em thoát khỏi quan hệ vợ chồng với anh thành công. Trong luật hôn nhân còn có một điều khoản như thế này, nếu sau khi đăng ký kết hôn mà trong vòng hai năm, nếu không có lý do đặc biệt để từ chối hoặc giữa vợ chồng không có sinh hoạt tình dục thì có thể làm đơn xin kết thúc mối quan hệ hôn nhân.”

Khi nói ra những lời này, Loan Hoan cũng giống như một cái xác không hồn, mở miệng, đờ đẫn nói: “Mà anh là người đơn phương từ chối thực hiện nghĩa vụ “sinh hoạt vợ chồng” đó. Dung Doãn Trinh, anh có biết chuyện này là một sự sỉ nhục đối với một người phụ nữ lớn tới cỡ nào hay không? Dung Doãn Trinh, vì sao anh phải để em nói ra những lời này chứ? Ngoại trừ nói dối anh, em cũng chưa từng làm việc gì sai lầm lớn cả. Vì sao anh phải bức em nói ra những lời này?”

“Loan. . . . Loan Hoan. . .”

Anh gọi tên cô, giây phút này, anh không nhìn cô chằm chằm nữa.

Giây phút này, anh lại né tránh ánh mắt cô.

Loan Hoan lại mở miệng: “Thế nào? Dung Doãn Trinh, anh còn định không buông tha cho em sao? Anh thật sự muốn làm đúng trình tự pháp luật với em sao? Có lẽ, anh có cách của anh, nhưng mà em cũng có cách của em. Một khi ly hôn không thành công, em sẽ mang tờ giám định này tới một toà soạn nào đó. Đến lúc ấy, những cô gái đang hâm mộ em sẽ chuyển sang chế nhạo, họ sẽ thốt ra những lời nói khó nghe nhất. Dung Doãn Trinh, em đã đủ đáng thương rồi, anh còn muốn biến em thành người phụ nữ đáng thương nhất thế giới hay sao?”

Thời gian nặng nề như núi.

Loan Hoan nhìn đồng hồ trên tường, thời gian đã đi tới 4h40’.



“Dung Doãn Trinh, còn có 20 phút nữa là tới 5h, trong túi văn kiện còn có một đơn thỏa thuận ly hôn cuối cùng, mời anh ký tên đi.”

Vừa dứt lời, Loan Hoan đã bị một sức mạnh nhấc bổng lên, mũi chân cô lơ lửng khỏi mặt đất.

“Không phải em nói yêu anh sao?” Dung Doãn Trinh gằn từng tiếng, rít theo kẽ răng, trong mắt anh như một luồng báo táp, chỉ cần một tay thôi mà anh cũng nhấc bổng cô lên được.

Loan Hoan muốn cười, muốn cười khanh khách, nhưng bàn tay Dung Doãn Trinh nắm chặt cổ cô khiến cho cô khó chịu, cho dù là như thế này, Loan Hoan vẫn nói ra từng chữ, từng chữ, sung sướng thốt ra trong lúc sắp không thở nổi nữa.

“Hiện tại, Dung Doãn Trinh, tôi – không – muốn – tiếp tục – yêu – anh –!”

Bàn tay nắm chặt cổ Loan Hoan giống như một quả khinh khí cầu xì hơi, sức lực biến mất, Loan Hoan rơi xuống. Loan Hoan chống tay về phía sau, dựa vào chiếc bàn sau lưng chống người lên.

“Vì sao…” Thanh âm của Dung Doãn Trinh thê lương.

Loan Hoan không trả lời, cô lấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn cuối cùng ra, chìa tới trước mặt Dung Doãn Trinh.

“Ký tên đi, Dung Doãn Trinh.”

Đúng 5h, Loan Hoan cầm tờ giấy thỏa thuận ly hôn Dung Doãn Trinh đã ký rời khỏi vật thể tựa như một quả cầu thủy tinh. Buổi hoàng hôn này, ráng chiều đỏ thẫm tràn ngập đỉnh núi Beverly Hills.

Dung Doãn Trinh tựa vào tường cũng không nhúc nhích, bên tai anh vang lên tiếng của chiếc đồng hồ mua khi anh đến chợ bán đồ cũ tìm mua đồ. Kim giây đang vang lên điệp khúc “Tí tách” bên tai anh, lặp đi lặp lại.

Cũng không biết đã qua bao lâu, căn phòng chứa một trăm năm mươi chiếc kính thiên văn được máy tính điều khiển tự động, trở nên trong suốt đi từng chút một, ráng chiều đỏ thẫm bao phủ mái nhà, chiếm cứ.

Một lúc trôi qua, những dải ngũ sắc trên bầu trời được ánh chiều tà nhuộm trở nên tươi đẹp hơn, trong những sắc màu như một bức họa được tô đậm, chiếc cốc vẫn nằm im ở đó.

Cách đó không lâu, người phụ nữ đó chỉ vào cái cốc ở trước mặt anh và nói.

Cô nói: Dung Doãn Trinh, em nghĩ nước mắt của em chảy vì anh nhất định có thể rót đầy chiếc cốc này.

Chỉ trong chớp mắt, bàn tay Dung Doãn Trinh lôi tới sát người rồi vẫn rút tay rời đi. Dường như anh có rất nhiều điều muốn nói với cô, nhưng hình như lại không có gì để nói cả. Rõ ràng người đuối lý là cô, người dùng lời nói dối vô cùng to lớn để lừa anh ba năm là cô.

Cuối cùng, gào thét, lại hỏi, vì sao?

Tại sao chỉ cho anh năm phút đồng hồ?

Trước năm phút cô nói về chuyện cô yêu anh, sau năm phút cô định nghĩa cho anh biết về ý nghĩa của nước mắt đối với một người phụ nữ.

“Dung Doãn Trinh, em không biết người khác khi yêu sẽ như thế nào. Em chỉ biết rằng tình yêu đối với em vô cùng quý giá. Vì đó là báu vật em trân trọng gìn giữ rất lâu, em không cho phép nó bị bất cứ thứ gì chà đạp.”

Cứ như vậy, cô đi rồi.

Người phụ nữ đi rồi, Dung Doãn Trinh tỉ mỉ kiểm tra chiếc cốc đó, đó là chiếc cốc có dung tích 0,25 lít.

Thông thường nước mắt phụ nữ nhiều hơn đàn ông. Nghe nói, một người phụ nữ cả đời ước chừng khóc ít nhất là một lít nước mắt, mà người phụ nữ kia chỉ trong ba năm ngắn ngủi đã vì anh mà khóc hết một phần tư số nước mắt dùng cho cả đời.

Người phụ nữ đó có cái tên rất êm tai, gọi là Loan Hoan, đó là vợ anh.

Di động vang lên, Dung Doãn Trinh nghe máy, lái xe ở dưới lầu thúc giục anh đi, ừm, hẳn là nên rời đi.

Dung Doãn Trinh rời khỏi căn phòng giống như một quả cầu khi bầu trời còn sót lại chút ráng chiều cuối cùng. Áng mây màu đỏ ở nơi xa nhất giống như một con sông chảy dài, giống như nước mắt của ai chảy dài thành sông.

Dung Doãn Trinh đã từng nghe một bài hát, cụ thể tên bài hát là gì anh cũng không biết, anh chỉ mơ hồ nhớ được trong ca từ đó một câu: Nước mắt của em, vì anh rời đi mà lệ chảy thành sông.

Giờ phút này, dưới cùng một bầu trời, Loan Hoan lái xe, bên ghế phụ đặt túi văn kiện. Trong túi văn kiện đựng giấy thỏa thuận ly hôn đã ký tên.

Loan Hoan mở nhạc tìm ca khúc vui vẻ, giai điệu vui vẻ vang lên, Loan Hoan cũng gõ tay trên tay lái theo tiết tấu.

Cũng chỉ trôi qua một thời gian rất ngắn thôi, giai điệu vui vẻ đột nhiên chậm lại. Trong giai điệu rất chậm rãi buồn bã, một giọng ca nữ vang lên đau thương: Này, anh yêu, anh biết không, nước mắt của em, vì anh rời đi mà chảy thành sông. Nước mắt của em, vì anh rời đi mà lệ chảy thành sông.

Đây là như thế nào? Đây là như thế nào?

Trong lúc bất ngờ, Loan Hoan ngây người, tựa như rất lâu rất lâu rồi, trước kia, cô trốn ở một nơi, nhắm mắt lại ôm lỗ tai trốn thật kỹ. Nhưng người đeo đôi mắt kính cỡ lớn đó vẫn muốn tìm cô, xấu xa giật tay cô ra thật mạnh, nói với cô rằng mẹ cô đã chết. Vì sao lại dùng cách thức như vậy để nói với cô chứ, không thể đổi cách nói rằng mẹ cô đã rời khỏi thế gian hay sao? Họ phải biết rằng, một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi sao có đủ dũng cảm để đối mặt với chuyện đau thương này đây?

Giọng ca nữ vẫn vang lên đau thương: Nước mắt của em, vì anh rời đi mà lệ chảy thành sông. Nước mắt của em, vì anh rời đi mà lệ chảy thành sông.

Đây là như thế nào? Vì sao ca khúc vui vẻ như thế lại muốn khiến nó trở nên bi thương.

Loan Hoan ngơ ngác nhìn phía trước, mãi cho đến khi phía trước xuất hiện mưa bụi, Loan Hoan mở cần gạt nước, vô thức nhìn nó gạt qua gạt lại trên tấm kính.

Chỗ đèn xanh đèn đỏ, Loan Hoan dừng xe, ngơ ngác nhìn người đi đường đi qua đường kẻ vạch cho người đi bộ ở trước xe.

Sắc trời dần dần tối dần, mọi người đều trong cảnh tượng vội vàng. Một người thanh niên da đen đi qua trước xe của cô dừng lại, chỉ vào chiếc cần gạt nước vẫn không ngừng bận rộn, nói cái gì đó.

Loan Hoan mở to hai mắt muốn nhìn người thanh niên da đen kia cho rõ, sau đó, có thứ gì đó chảy ra khỏi khóe mắt cô, dọc theo khóe mắt, đúng là rất mềm mại, tan ra, ngứa một chút, ấm áp, lặng lẽ chảy xuống.

Mở cửa xe, Loan Hoan xuống xe, đi tới đi lui dọc theo ngã tư đường. Lướt qua rất nhiều người, dưới cột đèn đường, một bà lão có mái tóc bạc trắng đứng chắn trước mặt cô, bà hỏi Loan Hoan: Cô gái thân mến, con có cần giúp gì không?

“Cái gì?” Loan Hoan nhìn bà lão với ánh mắt kỳ quái.

Bà lão chỉ vào mặt cô: “Con khóc thật sự thương tâm.”

Loan Hoan đưa tay chạm đến hốc mắt mình, nước mắt dính đầy ngón tay cô, cô nắm tay bà lão trước mặt, nói: Bà ơi, bà có thấy không, trong hốc mắt của con cũng có thể chảy ra nước mắt, bà có nhìn thấy hay không, bà có nhìn thấy hay không?

“Đúng vậy, bà nhìn thấy, đứa nhỏ, chúc mừng con.” Bà lão mỉm cười.

Loan Hoan giang hai tay ôm bà lão không hề quen biết kia, nước mắt chảy từ hốc mắt cô, từng giọt từng giọt rơi xuống. Rơi xuống đọng trên mái tóc bà cụ già không hề biết tên, ngày trong lúc thành phố mới lên đèn, những ánh sáng trong suốt lộng lẫy.

Hai mươi bảy năm nay, cuối cùng Loan Hoan cũng cảm nhận được mùi vị của nước mắt trong truyền thuyết.

Nước mắt đó, đến từ chính một người đàn ông tên là Dung Doãn Trinh.

_______*****________

Yêu anh là điều hạnh phúc nhất

Nhưng cũng khiến trái tim em tổn thương nhiều nhất

Cay đắng và ngọt ngào, tình yêu này có đủ

Em học mãi vẫn không thể hiểu được. . .

Nước mắt

Nước mắt là tất cả sự trải nghiệm của em

Là dư vị của sự trưởng thành

Nước mắt

Cố gắng kìm nén nước mắt để anh không nhìn thấy

Là em đang thay đổi

Cảm giác cô đơn

Chính là trước đây anh chưa từng thấy

Trong nụ cười của em còn có những giọt nước mắt

[ Lời ca khúc Nước mắt – ca sĩ Phạm Hiểu Huyên ]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hóa Ra St. Paul Không Đau Thương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook