Hóa Ra St. Paul Không Đau Thương
Chương 86: Pháo Hoa (04)
Tg Loan
26/07/2020
Editor: Lưu Tinh
***
Hôm nay là tết Trùng Cửu (9/9 âm lịch), một lễ hội truyền thống ở Trung Quốc, rất nhiều người đều ăn mặc long trọng và đội mũ dạ đến rạp hát Trung Quốc ở Los Angeles, để gặp mặt một vị trưởng bối.
Ông ấy là hội trưởng Hội doanh nhân người Hoa ở Los Angeles, cả đời chẳng kết hôn, sinh con. Ông dành tất cả thời gian của mình tại Mỹ và nước ngoài để tranh giành những quyền lợi tối thượng trong kinh doanh cho những Hoa kiều sống tại Mỹ. Hôm nay là ngày cuối cùng trong nhiệm kì của ông, mọi người tụ hội về đây để chào cảm tạ.
Một trăm tám mươi vị khách mời đều đến dự đông đủ. Trong đôi mắt già nua hàm chứa vài giọt lệ nói đôi lời cảm kích, đổi lại là một tràng pháo tay. Khi tiếng vỗ tay vừa dứt hẳn thì ông liền lôi kéo một người đàn ông trẻ tuổi lên và tuyên bố: từ nay về sau, người này là con nuôi của ông.
Người đàn ông bị ông lão kéo đến bên cạnh có khuôn mặt vô cùng cuốn hút. Con nuôi của ông đứng trình diện trước một trăm tám mươi khách mời, mỉm cười chào mọi người, sau đó bày tỏ lòng biết ơn của mình.
Má lúm đồng tiền như ẩn như hiện trên gương mặt Dung Doãn Trinh. Lý Nhược Tư đứng cách anh vài lớp người, cũng đăng chăm chú quan sát vị con nuôi của nguyên Hội trưởng. Anh dùng thân phận con nuôi đọc một bài diễn văn trước các vị khách quý, một câu nói đều được cân nhắc thận trọng. Ông lão đứng bên cạnh dùng ánh mắt tán thưởng nhìn người thanh niên trẻ tuổi vừa được ông nhận làm con nuôi.
Hội doanh nhân người Hoa có sức ảnh rất lớn ở Los Angeles, thậm chí là trên toàn bộ nước Mỹ. Chắc chắn rằng một khi tin tức Dung Doãn Trinh trở thành con nuôi của vị này đươc truyền ra, địa vị của anh trong lòng mọi người lại càng được củng cố thêm một bậc.
Nếu nói trên thế giới này có một số người vốn được định sẵn là được hàng vạn người săn đón, nâng niu cả đời thì Dung Doãn Trinh khẳng định là người có khả năng gạt bỏ những nhân vật tầm cỡ ấy sang một bên. Mọi người đã dành thời gian để tiến hành phân tích và cuối cùng đưa ra một kết luận: Người đàn ông tên Dung Doãn Trinh này quá hoàn mỹ, tất cả mọi người khi đứng cạnh anh đều bị lu mờ.
Lý Nhược Tư cười khổ với suy nghĩ đó trong lòng. Ừ, có lẽ là vì vậy cho nên còn có một nhóm nhà thiết kế sẽ kiêng kị không sử dụng những những người mẫu có tiêu chuẩn quá hoàn mỹ, bởi vì một người mẫu hoàn mỹ sẽ cướp đi giành hết sự thu hút trên bộ đồ mà họ mặc.
Đây là sự đố kị sao? Đương nhiên!
Điều khiến Lý Nhược Tư ghen tị không chỉ là thành tựu hay diện mạo của Dung Doãn Trinh. Điều khiến Lý Nhược Tư ghen tị nhất chính là Dung Doãn Trinh lại nghiễm nhiên cướp đi Tiểu Hoan làm vợ.
Đêm nay, Lý Nhược Tư xuất hiện tại nơi này thật ra là một sự cố ý sắp đặt. Anh nghĩ mình nên nói chuyện với Dung Doãn Trinh. Đêm nay là thời điểm thích hợp nhất.
Bức phù điêu tràn ngập bản sắc riêng của Trung Quốc, Dung Doãn Trinh và Lý Nhược Tư đứng ở trước bức phù điêu, sau khi nói vài câu khách sáo, họ bắt đầu đàm luận về mảnh đất ở Brazil.
Đề tài được chuyển sang mảnh đất ở Brazil kia, hết thảy đều diễn ra rất tự nhiên, Lý Nhược Tư vui vẻ nói: “Cũng may, kết quả cũng không quá tệ.”
Dung Doãn Trinh từ chối cho ý kiến, gương mặt anh hờ hững.
Có đôi khi đàn ông cũng khó giữ mồm giữ miệng. Như Lý Nhược Tư lúc này, có thể chất cồn trong rượu đã bắt đầu ngấm vào người nên lời nói của anh mang chút bồng bột như mấy cậu thiếu niên đang yêu. Đương nhiên, hàm lượng cồn không ổn định sẽ khiến anh phá vỡ các quy tắc của mình, nhưng người đàn ông này cũng không xúc động đến nỗi đánh mất lí trí.
“Dung Doãn Trinh, tôi hỏi cậu một vấn đề: cậu và vị Chúc tiểu thư kia có thật là như những gì truyền thông đưa tin hay không?” Lý Nhược Tư hỏi Dung Doãn Trinh, ngữ khí của anh còn mang theo chút tức giận.
Câu hỏi của anh khiến Dung Doãn Trinh hơi nhíu mày.
“Nếu đúng như vậy thì xin mời cậu trả Tiểu Hoan cho tôi, trả Tiểu Hoan lại cho tôi.”
Rốt cục, những lời này của Lý Nhược Tư cũng thành công thu hút sự chú ý của Dung Doãn Trinh. Anh kinh ngạc nhìn anh ta, còn mang theo sự nghi hoặc!
Lý Nhược Tư thầm mỉm cười trong lòng. Tin chắc rằng giờ phút này tác dụng của cồn không chỉ ngấm vào dạ dày mà còn bắt đầu lan rộng đến khắp đầu óc, mặt mũi anh, dần dần thúc đẩy anh ta hoàn thành những gì mà anh ta muốn.
Giọng của anh the thé. Anh tiếp tục nói: “Từ nhỏ đến lớn, Tiểu Hoan luôn là một người đặc biệt kiêu ngạo. Cậu và Chúc An Kỳ lại liên tiếp làm náo loạn khắp các mặt báo. Có lẽ cô ấy từng có lỗi với cậu, thế nhưng thủ đoạn của cậu cũng quá thấp kém.”
Dung Doãn Trinh buông ly rượu trong tay xuống.
Lý Nhược Tư không cho Dung Doãn Trinh cơ hội nói chen vào: “Sau khi từ Brazil trở về, tâm trạng của Tiểu Hoan đã không được tốt, cậu và Chúc An Kỳ lại còn gây ra chuyện như vậy.”
Dừng một chút, giọng điệu có vẻ hơi chần chờ: “Kỳ thực, Dung Doãn Trinh, là tôi đã bảo Tiểu Hoan mang theo thuốc đến Brazil. Khi đó, để có được sự hợp tác của Chrysler, chúng tôi cũng chỉ có thể lựa chọn làm như vậy. Còn nữa, Tiểu Hoan cũng không phải người vô tình vô nghĩa. Dung Doãn Trinh, khi Tiểu Hoan quyết định đến Brazil, cô ấy đã thêm vào điều khoản trợ cấp cho cậu sau ly hôn, hi vọng có thể bù đắp đôi chút cho tổn thất của cậu.”
Nếu không phải người đàn ông này đang quá tức giận thì nhất định anh sẽ nghe thấy ở những câu cuối mang theo một chút chột dạ. Lý Nhược Tư không biết nói dối, nhưng lúc này anh cần nói dối Dung Doãn Trinh một chút. Tiểu Hoan một lòng muốn biến Dung Doãn Trinh trở thành một người chồng cũ của mình mà thôi.
Dung Doãn Trinh nói: “Lý Nhược Tư, chúng ta đi ra bên ngoài nói chuyện.”
Sau đó, Lý Nhược Tư nào có chịu đi theo Dung Doãn Trinh rời khỏi hội trường. Dọc đường đi, dường như lúc nào Dung Doãn Trinh cũng phải lôi kéo tay anh ta đi.
Lý Nhược Tư bị túm đến một căn phòng cách xa hội trường. Anh bị kéo lên một cây đàn dương cầm nằm ở giữa phòng.
Những phím đàn đen, trắng bị đè nặng bật lên những âm thanh chói tai. Bàn tay Dung Doãn Trinh đã chụp tới tóm chặt lấy cổ kẻ ba hoa. Có lẽ chỉ trong một giây tiếp theo, anh sẽ bẻ gãy đầu của hắn.
Nhưng vài giây sau, Dung Doãn Trinh buông Lý Nhược Tư ra.
Lý Nhược Tư đứng thẳng người dậy, nhìn quanh căn phòng không có một bóng người.
Anh bước vài bước, đứng cách Dung Doãn Trinh một khoảng. Dung Doãn Trinh cũng đã trở về với trạng thái mà anh vừa phô bày trong bữa tiệc: bình tĩnh và lý trí.
Thanh âm của anh cũng nhàn nhạt: “Lý Nhược Tư, làm phiền anh giải thích giúp tôi một chút. Vì sao anh lại nói: nếu đúng vậy mà nói, xin mời anh trả Tiểu Hoan lại cho tôi, đem trả Tiểu Hoan lại cho tôi?”
Vì thế, Lý Nhược Tư bắt đầu giải thích cho Dung Doãn Trinh hiểu. Lời nói của anh nhẹ nhàng, bay bổng như nương theo chất cồn mà bật ra. Giọng điệu anh khổ sở, kể lại năm đó đột nhiên cha anh mang về nhà một cô bé mặc quần jeans rách mang tên Tiểu Hoan. Cha nói kể từ bây giờ hy vọng con xem đây là em gái của con. Vào một buổi chiều mùa đông, lần đầu tiên anh thành công khiến cho đôi môi luôn mím chặt của Tiểu Hoan khẽ cong lên thành một nụ cười. Sinh nhật mười chín tuổi, anh dựa vào cơn say mà vụng trộm tìm đến phòng Tiểu Hoan, áp môi mình lên môi cô. Và còn…
Đúng vậy, Lý Nhược Tư liên tục khoe khoang về khoảng thời gian tốt đẹp ở cùng Tiểu Hoan. Ít nhất, đó là những gì mà Dung Doãn Trinh dù muốn cũng không bao giờ có được.
Cuối cùng….
Trong đêm lễ hội ở Córdoba, anh đã làm một chuyện khiến cho cả anh và Tiểu Hoan đều phải thương tâm.
Córdoba ư? Câu nói của Lý Nhược Tư khiến Dung Doãn Trinh nỗ lực nhớ về một màn pháo hoa tuyệt đẹp ở Córdoba, còn có tiểu mỹ nhân ngư mặc trang phục nổi tiếng của Tây Ban Nha, nhảy múa với tư thế uyển chuyển, duyên dáng nhưng giọng nói lại cực kỳ ảm đạm.
“Anh có biết khi cởi bỏ lớp quần áo ra, thân thể cô ấy mềm mại thế nào không?”
Dung Doãn Trinh làm sao không biết chứ. Anh cho rằng bản thân sẽ không để ý, thế nhưng giờ phút này anh phát hiện mình để ý đến phát điên.
Anh gằn từng tiếng hỏi: “Lý Nhược Tư, rốt cuộc thì anh và cô ấy đã tiến triển đến mức nào?”
Dung Doãn Trinh nhận được câu trả lời là:
“Ngoại trừ chưa trực tiếp đi vào, những gì nên nhìn hoặc nên sờ cũng đều đã làm qua.”
Tốt lắm, tốt lắm, trả lời rõ ràng lại trực tiếp.
Giờ phút này, một trăm tám mươi vị khách đang dự buổi tiệc ở hội tuyệt đối sẽ không ngờ rằng trong căn phòng cách đây không xa có hai người đàn ông trẻ tuổi đang nhìn nhau bằng ánh mắt tóe lửa và sẵn sàng trình diễn một màn đánh võ.
Luận về đánh nhau Lý Nhược Tư biết bản thân tuyệt đối không phải là đối thủ của Dung Doãn Trinh. Và sự thật đúng là như thế, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Dung Doãn Trinh tung nắm đấm vào mặt mình. Động tác của Dung Doãn Trinh rất mau lẹ. Từng cú đấm cứ lao tới liên tiếp như muốn đòi mạng.
Lý Nhược Tư nhắm hai mắt lại, chất cồn như đang thiêu đốt cả người anh. Anh cảm thấy lương tâm của mình đã trỗi dậy đúng lúc, bởi vì câu trả lời của anh khi nãy đều là thật.
Đúng vậy, anh đã từng vụng trộm nhìn ngắm thân thể cô, anh cũng từng một lần chạm tay vào bộ ngực no tròn mềm mại của cô.
Nếu nắm đấm của Dung Doãn Trinh trúng ngay vào huyệt thái dương của Lý Nhược Tư, vậy thì tuyệt đối không cần nghi ngờ, anh nhất định phải chết.
Nếu như vậy, như vậy…
Dung Doãn Trinh và Tiểu Hoan vĩnh viễn không có khả năng nữa.
Lý Nhược Tư thầm chờ mong nắm tay của Dung Doãn Trinh sẽ đánh thẳng vào huyệt thái dương của mình.
“Ngoại trừ chưa trực tiếp đi vào, những gì nên nhìn hoặc nên sờ cũng đều đã làm qua.”
Những lời này của Lý Nhược Tư cứ lặp đi lặp lại bên tai Dung Doãn Trinh. Anh như nhìn thấy hình ảnh cô yên ả với mái tóc dài xõa tung bên gối, đôi môi đỏ mọng, bộ ngực no tròn, vòng eo mảnh khảnh và đôi chân thon dài bị người đàn ông trước mặt nhìn không sót chút nào.
Cô bị một người đàn ông khác nhìn thấy hết và còn để mặc cho hắn sờ soạng, điều này anh không thể tha thứ được! Anh vô cùng tức giận, tức giận đến nỗi muốn đánh chết người đàn ông này ngay lập tức.
Lý Nhược Tư và Loan Hoan không phải là anh em ruột. Anh cũng chưa từng nghi ngờ họ, mặc dù có đôi khi cách xưng hô của họ khiến anh cảm thấy kì quái. Nhưng anh cũng đã từng cho Loan Hoan cơ hội.
Cuối cùng, cô lại một lần nữa lừa gạt anh.
Nếu anh đánh them cú nữa vào đầu Lý Nhược Tư, khiến Lý Nhược Tư bị vỡ mạch máu ở đây, không biết vợ của anh có vì hắn mà thương tâm muốn chết hay không?
—
Đã khuya lắm rồi mà Dung Doãn Trinh vẫn còn chưa đến. Loan Hoan tắm xong, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Dung Doãn Trinh.
Anh mặc mặc chiếc áo sơmi màu đen, xắn tay ao lên cao, đứng tựa vào tường hút thuốc. Trong căn phòng đóng kín cửa đã có một mảnh sương khói lượn lờ.
Loan Hoan bước tới cầm lấy điếu thuốc trên miệng Dung Doãn Trinh, đem vứt đi, sau đó xoay người đi mở cửa sổ.
Dung Doãn Trinh túm lấy quần áo Loan Hoan, động tác vô cùng thô bạo.
“Cách đây không lâu, anh từng nhìn thấy em rút điếu thuốc trên miệng Lý Nhược Tư, khi đó động tác của em dịu dàng hơn rất nhiều.” Dung Doãn Trinh nói, giọng điệu mang theo vẻ chế nhạo cùng trào phúng.
Sau nhiều giờ đồng hồ ngồi một mình chờ đợi, còn có mấy ngày nay cứ trông ngóng điện thoại của anh, bây giờ anh lại nói những lời kì quái như thế thật sự khiến cho Loan Hoan muốn phát điên lên.
“Dung Doãn Trinh, anh nói điên nói khùng cái gì đấy!”
Vừa dứt lời, Loan Hoan liền bị anh túm gọn và trói chặt trong vòng ngực rộng lớn. Không đợi Loan Hoan giãy dụa, cô đã bị anh mạnh mẽ áp trên tường.
Cứ như vậy, Loan Hoan bị vây ở giữa bức tường và Dung Doãn Trinh ở giữa, không thể nhúc nhích.
“Anh nói điên nói khùng ư?” Dung Doãn Trinh cười ra tiếng: “Anh đoán nếu lời này là do Lý Nhược Tư nói, như vậy có lẽ em đã nói khác.”
Từng trong hơi thở của Dung Doãn Trinh mang theo hơi rượu.
“Dung Doãn Trinh, nếu như anh đã uống say, say đến nỗi nhất định phải tìm ai đó để đùa bỡn thì anh đã lầm người rồi.” Loan Hoan vẫn cố nuốt lại câu nói kia: Anh hẳn là nên tìm Chúc An Kỳ.
“Nếu anh nhớ không lầm, em là vợ của anh, như vậy, anh không tìm em thì còn có thể tìm ai?” Dung Doãn Trinh nói với vẻ lạnh lùng.
Cuối cùng thì Dung tiên sinh cũng còn nhớ cô là vợ anh. Loan Hoan ngẩng đầu, nhìn Dung Doãn Trinh.
Nhưng vừa mới ngẩng đầu thì Loan Hoan đã thấy trên trán và lông mày của Dung Doãn Trinh có vết máu. Loan Hoan vươn tay ra muốn chạm vào thì Dung Doãn Trinh liền nghiêng đầu tránh đi. Anh nói: Đó không phải là máu của anh.
“Doãn Trinh?” Giọng nói của Loan Hoan hơi run run: “Nói cho em biết, tại sao lại thế này? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Em nhìn thấy là máu của Lý Nhược Tư.”
Cánh tay Loan Hoan liền vô lực buông xuống.
Dung Doãn Trinh thấy vậy, gằn từng tiếng:”Loan Hoan, lá gan của em cũng đủ lớn, dám cấu kết với Lý Nhược Tư. Loan Hoan, em không muốn sống nữa rồi, hết lần này tới lần khác lừa gạt anh.”
Dự cảm không lành tràn lan trong lòng Loan Hoan. Cô hé miệng muốn nói gì đó nhưng Dung Doãn Trinh liền chặt đứt suy nghĩ của cô. Anh lạnh lùng nói: “Thế nào? Dung phu nhân, hiện tại em còn có thể nói chỉ xem Lý Nhược Tư như anh trai không? Em cho anh là cái gì? Lại còn muốn gạt anh nữa sao?”
Lời nói của Dung Doãn Trinh như từng mũi nhọn đâm thẳng vào tai Loan Hoan, khiến cô vô cùng khó chịu. Cô đờ đẫn nhìn gương mặt Dung Doãn Trinh đang nhích lại gần mình.
Anh ghé vào tai cô, nói: “Anh cần phải làm gì với người phụ nữ như em?”
***
Hôm nay là tết Trùng Cửu (9/9 âm lịch), một lễ hội truyền thống ở Trung Quốc, rất nhiều người đều ăn mặc long trọng và đội mũ dạ đến rạp hát Trung Quốc ở Los Angeles, để gặp mặt một vị trưởng bối.
Ông ấy là hội trưởng Hội doanh nhân người Hoa ở Los Angeles, cả đời chẳng kết hôn, sinh con. Ông dành tất cả thời gian của mình tại Mỹ và nước ngoài để tranh giành những quyền lợi tối thượng trong kinh doanh cho những Hoa kiều sống tại Mỹ. Hôm nay là ngày cuối cùng trong nhiệm kì của ông, mọi người tụ hội về đây để chào cảm tạ.
Một trăm tám mươi vị khách mời đều đến dự đông đủ. Trong đôi mắt già nua hàm chứa vài giọt lệ nói đôi lời cảm kích, đổi lại là một tràng pháo tay. Khi tiếng vỗ tay vừa dứt hẳn thì ông liền lôi kéo một người đàn ông trẻ tuổi lên và tuyên bố: từ nay về sau, người này là con nuôi của ông.
Người đàn ông bị ông lão kéo đến bên cạnh có khuôn mặt vô cùng cuốn hút. Con nuôi của ông đứng trình diện trước một trăm tám mươi khách mời, mỉm cười chào mọi người, sau đó bày tỏ lòng biết ơn của mình.
Má lúm đồng tiền như ẩn như hiện trên gương mặt Dung Doãn Trinh. Lý Nhược Tư đứng cách anh vài lớp người, cũng đăng chăm chú quan sát vị con nuôi của nguyên Hội trưởng. Anh dùng thân phận con nuôi đọc một bài diễn văn trước các vị khách quý, một câu nói đều được cân nhắc thận trọng. Ông lão đứng bên cạnh dùng ánh mắt tán thưởng nhìn người thanh niên trẻ tuổi vừa được ông nhận làm con nuôi.
Hội doanh nhân người Hoa có sức ảnh rất lớn ở Los Angeles, thậm chí là trên toàn bộ nước Mỹ. Chắc chắn rằng một khi tin tức Dung Doãn Trinh trở thành con nuôi của vị này đươc truyền ra, địa vị của anh trong lòng mọi người lại càng được củng cố thêm một bậc.
Nếu nói trên thế giới này có một số người vốn được định sẵn là được hàng vạn người săn đón, nâng niu cả đời thì Dung Doãn Trinh khẳng định là người có khả năng gạt bỏ những nhân vật tầm cỡ ấy sang một bên. Mọi người đã dành thời gian để tiến hành phân tích và cuối cùng đưa ra một kết luận: Người đàn ông tên Dung Doãn Trinh này quá hoàn mỹ, tất cả mọi người khi đứng cạnh anh đều bị lu mờ.
Lý Nhược Tư cười khổ với suy nghĩ đó trong lòng. Ừ, có lẽ là vì vậy cho nên còn có một nhóm nhà thiết kế sẽ kiêng kị không sử dụng những những người mẫu có tiêu chuẩn quá hoàn mỹ, bởi vì một người mẫu hoàn mỹ sẽ cướp đi giành hết sự thu hút trên bộ đồ mà họ mặc.
Đây là sự đố kị sao? Đương nhiên!
Điều khiến Lý Nhược Tư ghen tị không chỉ là thành tựu hay diện mạo của Dung Doãn Trinh. Điều khiến Lý Nhược Tư ghen tị nhất chính là Dung Doãn Trinh lại nghiễm nhiên cướp đi Tiểu Hoan làm vợ.
Đêm nay, Lý Nhược Tư xuất hiện tại nơi này thật ra là một sự cố ý sắp đặt. Anh nghĩ mình nên nói chuyện với Dung Doãn Trinh. Đêm nay là thời điểm thích hợp nhất.
Bức phù điêu tràn ngập bản sắc riêng của Trung Quốc, Dung Doãn Trinh và Lý Nhược Tư đứng ở trước bức phù điêu, sau khi nói vài câu khách sáo, họ bắt đầu đàm luận về mảnh đất ở Brazil.
Đề tài được chuyển sang mảnh đất ở Brazil kia, hết thảy đều diễn ra rất tự nhiên, Lý Nhược Tư vui vẻ nói: “Cũng may, kết quả cũng không quá tệ.”
Dung Doãn Trinh từ chối cho ý kiến, gương mặt anh hờ hững.
Có đôi khi đàn ông cũng khó giữ mồm giữ miệng. Như Lý Nhược Tư lúc này, có thể chất cồn trong rượu đã bắt đầu ngấm vào người nên lời nói của anh mang chút bồng bột như mấy cậu thiếu niên đang yêu. Đương nhiên, hàm lượng cồn không ổn định sẽ khiến anh phá vỡ các quy tắc của mình, nhưng người đàn ông này cũng không xúc động đến nỗi đánh mất lí trí.
“Dung Doãn Trinh, tôi hỏi cậu một vấn đề: cậu và vị Chúc tiểu thư kia có thật là như những gì truyền thông đưa tin hay không?” Lý Nhược Tư hỏi Dung Doãn Trinh, ngữ khí của anh còn mang theo chút tức giận.
Câu hỏi của anh khiến Dung Doãn Trinh hơi nhíu mày.
“Nếu đúng như vậy thì xin mời cậu trả Tiểu Hoan cho tôi, trả Tiểu Hoan lại cho tôi.”
Rốt cục, những lời này của Lý Nhược Tư cũng thành công thu hút sự chú ý của Dung Doãn Trinh. Anh kinh ngạc nhìn anh ta, còn mang theo sự nghi hoặc!
Lý Nhược Tư thầm mỉm cười trong lòng. Tin chắc rằng giờ phút này tác dụng của cồn không chỉ ngấm vào dạ dày mà còn bắt đầu lan rộng đến khắp đầu óc, mặt mũi anh, dần dần thúc đẩy anh ta hoàn thành những gì mà anh ta muốn.
Giọng của anh the thé. Anh tiếp tục nói: “Từ nhỏ đến lớn, Tiểu Hoan luôn là một người đặc biệt kiêu ngạo. Cậu và Chúc An Kỳ lại liên tiếp làm náo loạn khắp các mặt báo. Có lẽ cô ấy từng có lỗi với cậu, thế nhưng thủ đoạn của cậu cũng quá thấp kém.”
Dung Doãn Trinh buông ly rượu trong tay xuống.
Lý Nhược Tư không cho Dung Doãn Trinh cơ hội nói chen vào: “Sau khi từ Brazil trở về, tâm trạng của Tiểu Hoan đã không được tốt, cậu và Chúc An Kỳ lại còn gây ra chuyện như vậy.”
Dừng một chút, giọng điệu có vẻ hơi chần chờ: “Kỳ thực, Dung Doãn Trinh, là tôi đã bảo Tiểu Hoan mang theo thuốc đến Brazil. Khi đó, để có được sự hợp tác của Chrysler, chúng tôi cũng chỉ có thể lựa chọn làm như vậy. Còn nữa, Tiểu Hoan cũng không phải người vô tình vô nghĩa. Dung Doãn Trinh, khi Tiểu Hoan quyết định đến Brazil, cô ấy đã thêm vào điều khoản trợ cấp cho cậu sau ly hôn, hi vọng có thể bù đắp đôi chút cho tổn thất của cậu.”
Nếu không phải người đàn ông này đang quá tức giận thì nhất định anh sẽ nghe thấy ở những câu cuối mang theo một chút chột dạ. Lý Nhược Tư không biết nói dối, nhưng lúc này anh cần nói dối Dung Doãn Trinh một chút. Tiểu Hoan một lòng muốn biến Dung Doãn Trinh trở thành một người chồng cũ của mình mà thôi.
Dung Doãn Trinh nói: “Lý Nhược Tư, chúng ta đi ra bên ngoài nói chuyện.”
Sau đó, Lý Nhược Tư nào có chịu đi theo Dung Doãn Trinh rời khỏi hội trường. Dọc đường đi, dường như lúc nào Dung Doãn Trinh cũng phải lôi kéo tay anh ta đi.
Lý Nhược Tư bị túm đến một căn phòng cách xa hội trường. Anh bị kéo lên một cây đàn dương cầm nằm ở giữa phòng.
Những phím đàn đen, trắng bị đè nặng bật lên những âm thanh chói tai. Bàn tay Dung Doãn Trinh đã chụp tới tóm chặt lấy cổ kẻ ba hoa. Có lẽ chỉ trong một giây tiếp theo, anh sẽ bẻ gãy đầu của hắn.
Nhưng vài giây sau, Dung Doãn Trinh buông Lý Nhược Tư ra.
Lý Nhược Tư đứng thẳng người dậy, nhìn quanh căn phòng không có một bóng người.
Anh bước vài bước, đứng cách Dung Doãn Trinh một khoảng. Dung Doãn Trinh cũng đã trở về với trạng thái mà anh vừa phô bày trong bữa tiệc: bình tĩnh và lý trí.
Thanh âm của anh cũng nhàn nhạt: “Lý Nhược Tư, làm phiền anh giải thích giúp tôi một chút. Vì sao anh lại nói: nếu đúng vậy mà nói, xin mời anh trả Tiểu Hoan lại cho tôi, đem trả Tiểu Hoan lại cho tôi?”
Vì thế, Lý Nhược Tư bắt đầu giải thích cho Dung Doãn Trinh hiểu. Lời nói của anh nhẹ nhàng, bay bổng như nương theo chất cồn mà bật ra. Giọng điệu anh khổ sở, kể lại năm đó đột nhiên cha anh mang về nhà một cô bé mặc quần jeans rách mang tên Tiểu Hoan. Cha nói kể từ bây giờ hy vọng con xem đây là em gái của con. Vào một buổi chiều mùa đông, lần đầu tiên anh thành công khiến cho đôi môi luôn mím chặt của Tiểu Hoan khẽ cong lên thành một nụ cười. Sinh nhật mười chín tuổi, anh dựa vào cơn say mà vụng trộm tìm đến phòng Tiểu Hoan, áp môi mình lên môi cô. Và còn…
Đúng vậy, Lý Nhược Tư liên tục khoe khoang về khoảng thời gian tốt đẹp ở cùng Tiểu Hoan. Ít nhất, đó là những gì mà Dung Doãn Trinh dù muốn cũng không bao giờ có được.
Cuối cùng….
Trong đêm lễ hội ở Córdoba, anh đã làm một chuyện khiến cho cả anh và Tiểu Hoan đều phải thương tâm.
Córdoba ư? Câu nói của Lý Nhược Tư khiến Dung Doãn Trinh nỗ lực nhớ về một màn pháo hoa tuyệt đẹp ở Córdoba, còn có tiểu mỹ nhân ngư mặc trang phục nổi tiếng của Tây Ban Nha, nhảy múa với tư thế uyển chuyển, duyên dáng nhưng giọng nói lại cực kỳ ảm đạm.
“Anh có biết khi cởi bỏ lớp quần áo ra, thân thể cô ấy mềm mại thế nào không?”
Dung Doãn Trinh làm sao không biết chứ. Anh cho rằng bản thân sẽ không để ý, thế nhưng giờ phút này anh phát hiện mình để ý đến phát điên.
Anh gằn từng tiếng hỏi: “Lý Nhược Tư, rốt cuộc thì anh và cô ấy đã tiến triển đến mức nào?”
Dung Doãn Trinh nhận được câu trả lời là:
“Ngoại trừ chưa trực tiếp đi vào, những gì nên nhìn hoặc nên sờ cũng đều đã làm qua.”
Tốt lắm, tốt lắm, trả lời rõ ràng lại trực tiếp.
Giờ phút này, một trăm tám mươi vị khách đang dự buổi tiệc ở hội tuyệt đối sẽ không ngờ rằng trong căn phòng cách đây không xa có hai người đàn ông trẻ tuổi đang nhìn nhau bằng ánh mắt tóe lửa và sẵn sàng trình diễn một màn đánh võ.
Luận về đánh nhau Lý Nhược Tư biết bản thân tuyệt đối không phải là đối thủ của Dung Doãn Trinh. Và sự thật đúng là như thế, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Dung Doãn Trinh tung nắm đấm vào mặt mình. Động tác của Dung Doãn Trinh rất mau lẹ. Từng cú đấm cứ lao tới liên tiếp như muốn đòi mạng.
Lý Nhược Tư nhắm hai mắt lại, chất cồn như đang thiêu đốt cả người anh. Anh cảm thấy lương tâm của mình đã trỗi dậy đúng lúc, bởi vì câu trả lời của anh khi nãy đều là thật.
Đúng vậy, anh đã từng vụng trộm nhìn ngắm thân thể cô, anh cũng từng một lần chạm tay vào bộ ngực no tròn mềm mại của cô.
Nếu nắm đấm của Dung Doãn Trinh trúng ngay vào huyệt thái dương của Lý Nhược Tư, vậy thì tuyệt đối không cần nghi ngờ, anh nhất định phải chết.
Nếu như vậy, như vậy…
Dung Doãn Trinh và Tiểu Hoan vĩnh viễn không có khả năng nữa.
Lý Nhược Tư thầm chờ mong nắm tay của Dung Doãn Trinh sẽ đánh thẳng vào huyệt thái dương của mình.
“Ngoại trừ chưa trực tiếp đi vào, những gì nên nhìn hoặc nên sờ cũng đều đã làm qua.”
Những lời này của Lý Nhược Tư cứ lặp đi lặp lại bên tai Dung Doãn Trinh. Anh như nhìn thấy hình ảnh cô yên ả với mái tóc dài xõa tung bên gối, đôi môi đỏ mọng, bộ ngực no tròn, vòng eo mảnh khảnh và đôi chân thon dài bị người đàn ông trước mặt nhìn không sót chút nào.
Cô bị một người đàn ông khác nhìn thấy hết và còn để mặc cho hắn sờ soạng, điều này anh không thể tha thứ được! Anh vô cùng tức giận, tức giận đến nỗi muốn đánh chết người đàn ông này ngay lập tức.
Lý Nhược Tư và Loan Hoan không phải là anh em ruột. Anh cũng chưa từng nghi ngờ họ, mặc dù có đôi khi cách xưng hô của họ khiến anh cảm thấy kì quái. Nhưng anh cũng đã từng cho Loan Hoan cơ hội.
Cuối cùng, cô lại một lần nữa lừa gạt anh.
Nếu anh đánh them cú nữa vào đầu Lý Nhược Tư, khiến Lý Nhược Tư bị vỡ mạch máu ở đây, không biết vợ của anh có vì hắn mà thương tâm muốn chết hay không?
—
Đã khuya lắm rồi mà Dung Doãn Trinh vẫn còn chưa đến. Loan Hoan tắm xong, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Dung Doãn Trinh.
Anh mặc mặc chiếc áo sơmi màu đen, xắn tay ao lên cao, đứng tựa vào tường hút thuốc. Trong căn phòng đóng kín cửa đã có một mảnh sương khói lượn lờ.
Loan Hoan bước tới cầm lấy điếu thuốc trên miệng Dung Doãn Trinh, đem vứt đi, sau đó xoay người đi mở cửa sổ.
Dung Doãn Trinh túm lấy quần áo Loan Hoan, động tác vô cùng thô bạo.
“Cách đây không lâu, anh từng nhìn thấy em rút điếu thuốc trên miệng Lý Nhược Tư, khi đó động tác của em dịu dàng hơn rất nhiều.” Dung Doãn Trinh nói, giọng điệu mang theo vẻ chế nhạo cùng trào phúng.
Sau nhiều giờ đồng hồ ngồi một mình chờ đợi, còn có mấy ngày nay cứ trông ngóng điện thoại của anh, bây giờ anh lại nói những lời kì quái như thế thật sự khiến cho Loan Hoan muốn phát điên lên.
“Dung Doãn Trinh, anh nói điên nói khùng cái gì đấy!”
Vừa dứt lời, Loan Hoan liền bị anh túm gọn và trói chặt trong vòng ngực rộng lớn. Không đợi Loan Hoan giãy dụa, cô đã bị anh mạnh mẽ áp trên tường.
Cứ như vậy, Loan Hoan bị vây ở giữa bức tường và Dung Doãn Trinh ở giữa, không thể nhúc nhích.
“Anh nói điên nói khùng ư?” Dung Doãn Trinh cười ra tiếng: “Anh đoán nếu lời này là do Lý Nhược Tư nói, như vậy có lẽ em đã nói khác.”
Từng trong hơi thở của Dung Doãn Trinh mang theo hơi rượu.
“Dung Doãn Trinh, nếu như anh đã uống say, say đến nỗi nhất định phải tìm ai đó để đùa bỡn thì anh đã lầm người rồi.” Loan Hoan vẫn cố nuốt lại câu nói kia: Anh hẳn là nên tìm Chúc An Kỳ.
“Nếu anh nhớ không lầm, em là vợ của anh, như vậy, anh không tìm em thì còn có thể tìm ai?” Dung Doãn Trinh nói với vẻ lạnh lùng.
Cuối cùng thì Dung tiên sinh cũng còn nhớ cô là vợ anh. Loan Hoan ngẩng đầu, nhìn Dung Doãn Trinh.
Nhưng vừa mới ngẩng đầu thì Loan Hoan đã thấy trên trán và lông mày của Dung Doãn Trinh có vết máu. Loan Hoan vươn tay ra muốn chạm vào thì Dung Doãn Trinh liền nghiêng đầu tránh đi. Anh nói: Đó không phải là máu của anh.
“Doãn Trinh?” Giọng nói của Loan Hoan hơi run run: “Nói cho em biết, tại sao lại thế này? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Em nhìn thấy là máu của Lý Nhược Tư.”
Cánh tay Loan Hoan liền vô lực buông xuống.
Dung Doãn Trinh thấy vậy, gằn từng tiếng:”Loan Hoan, lá gan của em cũng đủ lớn, dám cấu kết với Lý Nhược Tư. Loan Hoan, em không muốn sống nữa rồi, hết lần này tới lần khác lừa gạt anh.”
Dự cảm không lành tràn lan trong lòng Loan Hoan. Cô hé miệng muốn nói gì đó nhưng Dung Doãn Trinh liền chặt đứt suy nghĩ của cô. Anh lạnh lùng nói: “Thế nào? Dung phu nhân, hiện tại em còn có thể nói chỉ xem Lý Nhược Tư như anh trai không? Em cho anh là cái gì? Lại còn muốn gạt anh nữa sao?”
Lời nói của Dung Doãn Trinh như từng mũi nhọn đâm thẳng vào tai Loan Hoan, khiến cô vô cùng khó chịu. Cô đờ đẫn nhìn gương mặt Dung Doãn Trinh đang nhích lại gần mình.
Anh ghé vào tai cô, nói: “Anh cần phải làm gì với người phụ nữ như em?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.