Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta
Chương 4
Thi Hòe
04/03/2022
Editor: Vện
Chó nhỏ mặt đỏ tới mang tai đối mặt với Mạnh Trần, cuối cùng thua trận, cụp đuôi chạy biến.
Mạnh Trần, “Chờ đã.”
Tiết Lãng phanh gấp, quay đầu lại, “Làm, làm gì!”
Mạnh Trần dặn, “Sau này nếu có ai bắt đệ làm gì thì đừng miễn cưỡng, tìm ta là được.”
“Đúng là rảnh quá không có gì làm!” Tiết Lãng khó chịu ném lại một câu rồi cắm đầu chạy như gió.
Mạnh Trần nhìn bóng lưng hấp tấp của chó nhỏ, nhịn không được bật cười, bấy giờ mới làm thủ quyết hong khô y phục, quay về Tê Tuyết Cư.
Ân Trì vẫn còn đứng trước cây chuối, không nhúc nhích mảy may, thấy Mạnh Trần về liền dán mắt vào đối phương.
Ý cười sót lại trong mắt Mạnh Trần dần tan biến, y bước thẳng về phòng, lúc lướt ngang Ân Trì thì lạnh lùng bảo, “Đến thác Hàn Thiên hối lỗi năm canh giờ.”
Ân Trì sững người, quay phắt lại, không dám tin, “Sao cơ?”
Mạnh Trần lười lặp lại, bước vào phòng. Ân Trì cắn răng đuổi theo, đứng chắn trước mặt y, “Sư huynh, huynh phạt đệ vì một đệ tử mới nhập môn?!”
Hắn không tin nổi, thậm chí ngờ là mình nghe lầm.
Hắn biết rõ sư huynh thương mình cỡ nào. Lúc hắn vừa đến Thiên Cực Phong, độc trong người còn tồn đọng, ngày nào cũng uống cả đống thuốc. Đa số đệ tử tu tiên đã tích cốc nên trên núi không có gì ngon, hắn ăn không vào, càng ngày càng gầy, sư huynh sốt ruột chạy xuống chợ của người phàm mua bánh bao thịt cho hắn. Hắn làm ăn mày nhiều năm, đối với hắn, mấy cái bánh bao thịt đó là món ngon nhất trên đời.
Hắn bốc bánh ăn như sói đói, sư huynh ngồi bên nhìn hắn, ánh mắt đầy đau xót, vừa dặn hắn ăn từ từ vừa đút hắn uống nước. Y thích sạch sẽ như vậy, thế mà tay áo dính dầu cũng chẳng để tâm.
Sau đó sức khỏe hắn tốt lên nhưng sư huynh vẫn không yên tâm, hắn chỉ nhức đầu tí xíu cũng khiến y đứng ngồi không yên. Hắn biết sư huynh mềm lòng nên luôn cố ý làm nũng, y nhìn thấu mấy trò vặt của hắn cũng chỉ dung túng gõ đầu mà thôi.
Cả thế gian chỉ có mỗi sư huynh mới đối xử với hắn tốt như vậy.
Nên là, sư huynh chỉ cần có một sư đệ là đủ rồi.
Nhưng không ngờ sư huynh lại lặng lẽ nhận một đệ tử, giờ còn vì đệ tử đó mà phạt hắn đến thác Hàn Thiên!
Dựa vào đâu chứ?
Sư huynh mới gặp tên họ Tiết kia có một lần thôi mà, rốt cuộc là vì sao?!
Lớp vỏ bọc hiền lành ngây ngô của thiếu niên rốt cuộc rách vỡ, phẫn nộ cùng đố kỵ trong đôi mắt như có thể hóa thành thực thể, khí áp quanh thân cuồn cuộn khiến cây chuối ngoài cửa sổ rung lắc dữ dội.
Mạnh Trần thản nhiên nhìn hắn, “Đệ cho rằng không nên phạt à?”
Ân Trì nghiến răng ken két, trừng mắt nhìn y.
“Tu vi của Tiết Lãng mới ở Trúc Cơ, nếu ngâm mình dưới thác Hàn Thiên một canh giờ, nhẹ thì căn cơ bị hủy, nặng thì mất mạng.” Mạnh Trần nói, “Mới ngày đầu nhập môn đã chết trong tay sư huynh đồng môn, nếu truyền ra thì người ta sẽ nghĩ gì? Chấp Pháp Đường sẽ xử lý như thế nào?”
Ánh mắt giận dữ của Ân Trì ngớ ra.
“Vậy là… huynh không phải vì Tiết Lãng phải không?” Ân Trì dần tỉnh táo, mắt sáng rực, “Sư huynh sợ đệ gặp chuyện không may, lo đệ bị Chấp Pháp Đường xử phạt đúng không?”
Mạnh Trần không nói gì, vòng qua hắn vào buồng trong. Trong mắt Ân Trì, sự im lặng này rõ là ngầm thừa nhận.
Khóe môi hắn không nhịn được nhếch lên.
Hắn biết mà, sư huynh quan tâm hắn nhất! Tên Tiết Lãng kia làm gì có cửa so với hắn!
Giờ ngẫm lại, lúc đó vừa nghe tin là hắn bị ghen ghét làm mờ mắt nên làm hơi quá, sư huynh phạt hắn, cho hắn biết đòn đau nhớ lâu.
Suy nghĩ cẩn thận, tâm trạng âm u vặn vẹo tan biến, thiếu niên lại nở nụ cười rạng rỡ tỏa nắng. Hắn vội đuổi theo, dè dặt kéo ống tay áo Mạnh Trần, nói nhỏ nhẹ, “Sư huynh đừng nóng, là đệ sai, đệ không nên quá đáng như vậy, cũng không nên nổi giận với huynh. Đệ sẽ đi nhận phạt ngay bây giờ!”
Tuy sức mạnh của thác Hàn Thiên rất khủng khiếp nhưng chỉ mất năm canh giờ thôi mà, hắn có thể kiên trì chịu được.
Quan trọng là do chính sư huynh bắt hắn đi, chịu khổ chút có sao đâu.
Thiếu niên chạy ra ngoài, lúc thấy cây chuối bị mình chém gãy trước cửa sổ, hắn đờ người, quay lại áy náy bảo, “Sư huynh, vừa nãy đệ bất cẩn làm đổ cây chuối, chờ đệ chịu phạt xong sẽ đến chỗ Đại sư huynh lấy nước Sinh Linh giúp nó sống lại!”
Thiếu niên đi mất, trong phòng yên ắng trở lại.
Mạnh Trần cụp mắt, hàng mi như lông quạ che khuất cảm xúc trong đôi mắt.
Trước kia, y cho rằng Ân Trì là người thân thiết nhất, tuy không cùng huyết thống nhưng khắng khít chẳng khác gì người thân.
Về sau y mới nhận ra suy nghĩ của mình thật nực cười, người thân mà y ảo tưởng hóa ra là con quái vật tàn nhẫn.
Sự máu lạnh vô tình, ích kỷ thâm độc, không từ thủ đoạn đều được giấu dưới lớp mặt nạ hoàn mỹ. Trước khi bản thân đủ sức phản kích, y phải nhẫn nại, bình tĩnh đọ sức với chúng.
Để chặt đứt gông xiềng, để giành lấy tự do, cũng vì để bảo vệ thiếu niên hung hãn nhưng là người duy nhất thật lòng quan tâm mình.
—o0o—
Đêm khuya.
Hạc tiên quanh năm sống trên Thiên Cực Phong chỉ bay quanh Tê Tuyết Cư, nó thu cánh đậu ở góc mái hiên, thận trọng kêu một tiếng thật lảnh lót. Chờ một lát thấy không có ai đi ra, nến cũng tắt, hạc tiên nghiêng đầu, buồn bã vỗ cánh bay đi.
Ân Trì vào sân, mặt tái xanh, mình mẩy ướt nhẹp, vạt áo còn dính vụn băng.
Thật ra chỉ cần một khẩu quyết là có thể hong khô y phục nhưng Ân Trì không làm. Hắn đến trước cửa, lấy một bình sứ trong tay áo, đổ nước Sinh Linh lên cây chuối rồi đẩy cửa phòng.
Nến trong phòng đã tắt, mắt không thấy nên khứu giác đặc biệt thính.
Ân Trì nhắm mắt hít một hơi, khoang mũi ngập tràn hương phong lan. Mùi hương mát lành tận ruột gan lại chẳng khác nào ngọn lửa thiêu đốt tim phổi hắn, lồng ngực hắn nóng rẫy, nhất thời quên bẵng cái rét của thác Hàn Thiên.
Hắn vào căn phòng trong cùng, đến thẳng trước giường.
“Sư huynh.” Hắn gọi nhỏ, “Huynh ngủ chưa?”
Trong đêm tối, hắn lờ mờ thấy một bóng trắng nằm trên giường.
“Có phải huynh còn giận đệ không?” Ân Trì hỏi rồi hắt hơi một cái, giọng run run vì lạnh, nghe hết sức đáng thương, “Sư huynh, đệ biết lỗi rồi mà. Đệ nghe lời huynh, ngồi dưới thác năm canh giờ, bị cóng hư người luôn rồi, đau lắm đó…”
Trên giường vẫn không có động tĩnh, lòng Ân Trì ngứa ngáy, không nhịn được tiến lên một bước, “Đệ lạnh quá, đêm nay đệ ngủ cùng sư huynh được không?”
Còn chưa nhận được câu trả lời, hắn đã mất kiên nhẫn, lá gan bị dục vọng thổi phồng, bèn nhào thẳng lên giường.
Dù hắn có càn quấy cách mấy sư huynh cũng không thật sự nổi giận đâu…
Chỉ nghe cái đùng, hắn đổ ập lên ván giường cứng, nhìn kỹ mới thấy cái bóng trắng trên giường hóa ra là tấm chăn.
Ân Trì, “…”
Sư huynh đâu???
—o0o—
“Sao huynh tới đây??”
Tiết Lãng mở cửa, vô cùng kinh ngạc.
Có lẽ vì đã tối nên Mạnh Trần không mặc đồng phục mà mặc y phục trắng thuần, càng tôn lên nét đẹp tinh khôi, sau lưng như có quầng sáng êm dịu khiến y như thần tiên giáng trần.
Mạnh Trần cười với hắn, lịch sự hỏi, “Cho ta vào rồi nói chuyện được không?”
Tiết Lãng nhìn y đau đáu, vốn định đuổi cổ vị khách không mời nhưng phản ứng cơ thể nhanh hơn não, bàn tay không tự chủ mở rộng cửa phòng, mở mạnh đến mức suýt rụng bản lề.
Mạnh Trần nhịn cười không nổi, nhấc chân vào phòng.
Tiết Lãng, “…”
Hắn hơi hối hận, nhưng đến nước này rồi thì đâu thể đuổi người ta đi, đành phải đóng cửa đi vào theo Mạnh Trần.
“Đệ ở đây quen chưa?” Mạnh Trần ngó quanh, “Có thiếu thốn gì không?”
“Không.” Tiết Lãng tỏ vẻ mất kiên nhẫn, “Người tu tiên để ý chi mà nhiều thế? Ai rảnh như huynh.”
Mạnh Trần không đôi co với hắn mà đưa cho Tiết Lãng một bọc đồ. Tiết Lãng ngờ vực xem xét, mở ra mới thấy là bộ đồng phục xanh sẫm được xếp gọn gàng.
“Đệ tử Thái Huyền Tông phải mặc đồng phục khi lên lớp, đây là đồng phục được chuẩn bị cho đệ tử mới, ta đã nhận thay đệ.” Mạnh Trần giải thích, “Mặc thử xem có vừa không.”
Không cần mặc, chỉ liếc một cái là Tiết Lãng biết bộ đồng phục vừa như in.
Nhưng vấn đề ở đây là…
“Sao huynh biết kích cỡ của ta?!”
Mạnh Trần chớp mắt, “Chẳng phải lúc nhập môn đã có người lấy số đo và cân nặng của đệ tử mới đó à?”
Tiết Lãng nhớ lại, đúng thế.
Hắn thầm thở phào, tự mắng bản thân lên cơn nghĩ bậy bạ.
“Đương nhiên, ta cũng thấy đệ tồng ngồng ở thác Hàn Thiên hồi sáng rồi.” Mạnh Trần để ý thấy nét mặt thiếu niên đột nhiên sượng trân, thầm nghĩ con trai tuổi này rất dễ tự ái, hay so đo ngoại hình nên cẩn thận bổ sung, “Vóc dáng rất đẹp, cơ bắp chắc khỏe.”
Y khen đúng sự thật, nhớ lại dáng người Tiết Lãng mà ước ao.
Có lẽ do thể trạng nên dù y luyện kiếm mỗi ngày mà dáng người vẫn khá gầy. Tiết Lãng thì khác, hắn có bả vai và cơ bụng rắn rỏi, hẳn là kết quả của sự cần cù.
Khen xong y mới nhận ra biểu cảm của tiểu sư đệ hơi sai sai.
Gương mặt tuấn tú từ từ đổi màu, bàn tay cầm đồng phục gồng cứng ngắc, rồi nghe cái roẹtttttt—-
Cổ áo đồng phục tét làm hai.
Chó nhỏ mặt đỏ tới mang tai đối mặt với Mạnh Trần, cuối cùng thua trận, cụp đuôi chạy biến.
Mạnh Trần, “Chờ đã.”
Tiết Lãng phanh gấp, quay đầu lại, “Làm, làm gì!”
Mạnh Trần dặn, “Sau này nếu có ai bắt đệ làm gì thì đừng miễn cưỡng, tìm ta là được.”
“Đúng là rảnh quá không có gì làm!” Tiết Lãng khó chịu ném lại một câu rồi cắm đầu chạy như gió.
Mạnh Trần nhìn bóng lưng hấp tấp của chó nhỏ, nhịn không được bật cười, bấy giờ mới làm thủ quyết hong khô y phục, quay về Tê Tuyết Cư.
Ân Trì vẫn còn đứng trước cây chuối, không nhúc nhích mảy may, thấy Mạnh Trần về liền dán mắt vào đối phương.
Ý cười sót lại trong mắt Mạnh Trần dần tan biến, y bước thẳng về phòng, lúc lướt ngang Ân Trì thì lạnh lùng bảo, “Đến thác Hàn Thiên hối lỗi năm canh giờ.”
Ân Trì sững người, quay phắt lại, không dám tin, “Sao cơ?”
Mạnh Trần lười lặp lại, bước vào phòng. Ân Trì cắn răng đuổi theo, đứng chắn trước mặt y, “Sư huynh, huynh phạt đệ vì một đệ tử mới nhập môn?!”
Hắn không tin nổi, thậm chí ngờ là mình nghe lầm.
Hắn biết rõ sư huynh thương mình cỡ nào. Lúc hắn vừa đến Thiên Cực Phong, độc trong người còn tồn đọng, ngày nào cũng uống cả đống thuốc. Đa số đệ tử tu tiên đã tích cốc nên trên núi không có gì ngon, hắn ăn không vào, càng ngày càng gầy, sư huynh sốt ruột chạy xuống chợ của người phàm mua bánh bao thịt cho hắn. Hắn làm ăn mày nhiều năm, đối với hắn, mấy cái bánh bao thịt đó là món ngon nhất trên đời.
Hắn bốc bánh ăn như sói đói, sư huynh ngồi bên nhìn hắn, ánh mắt đầy đau xót, vừa dặn hắn ăn từ từ vừa đút hắn uống nước. Y thích sạch sẽ như vậy, thế mà tay áo dính dầu cũng chẳng để tâm.
Sau đó sức khỏe hắn tốt lên nhưng sư huynh vẫn không yên tâm, hắn chỉ nhức đầu tí xíu cũng khiến y đứng ngồi không yên. Hắn biết sư huynh mềm lòng nên luôn cố ý làm nũng, y nhìn thấu mấy trò vặt của hắn cũng chỉ dung túng gõ đầu mà thôi.
Cả thế gian chỉ có mỗi sư huynh mới đối xử với hắn tốt như vậy.
Nên là, sư huynh chỉ cần có một sư đệ là đủ rồi.
Nhưng không ngờ sư huynh lại lặng lẽ nhận một đệ tử, giờ còn vì đệ tử đó mà phạt hắn đến thác Hàn Thiên!
Dựa vào đâu chứ?
Sư huynh mới gặp tên họ Tiết kia có một lần thôi mà, rốt cuộc là vì sao?!
Lớp vỏ bọc hiền lành ngây ngô của thiếu niên rốt cuộc rách vỡ, phẫn nộ cùng đố kỵ trong đôi mắt như có thể hóa thành thực thể, khí áp quanh thân cuồn cuộn khiến cây chuối ngoài cửa sổ rung lắc dữ dội.
Mạnh Trần thản nhiên nhìn hắn, “Đệ cho rằng không nên phạt à?”
Ân Trì nghiến răng ken két, trừng mắt nhìn y.
“Tu vi của Tiết Lãng mới ở Trúc Cơ, nếu ngâm mình dưới thác Hàn Thiên một canh giờ, nhẹ thì căn cơ bị hủy, nặng thì mất mạng.” Mạnh Trần nói, “Mới ngày đầu nhập môn đã chết trong tay sư huynh đồng môn, nếu truyền ra thì người ta sẽ nghĩ gì? Chấp Pháp Đường sẽ xử lý như thế nào?”
Ánh mắt giận dữ của Ân Trì ngớ ra.
“Vậy là… huynh không phải vì Tiết Lãng phải không?” Ân Trì dần tỉnh táo, mắt sáng rực, “Sư huynh sợ đệ gặp chuyện không may, lo đệ bị Chấp Pháp Đường xử phạt đúng không?”
Mạnh Trần không nói gì, vòng qua hắn vào buồng trong. Trong mắt Ân Trì, sự im lặng này rõ là ngầm thừa nhận.
Khóe môi hắn không nhịn được nhếch lên.
Hắn biết mà, sư huynh quan tâm hắn nhất! Tên Tiết Lãng kia làm gì có cửa so với hắn!
Giờ ngẫm lại, lúc đó vừa nghe tin là hắn bị ghen ghét làm mờ mắt nên làm hơi quá, sư huynh phạt hắn, cho hắn biết đòn đau nhớ lâu.
Suy nghĩ cẩn thận, tâm trạng âm u vặn vẹo tan biến, thiếu niên lại nở nụ cười rạng rỡ tỏa nắng. Hắn vội đuổi theo, dè dặt kéo ống tay áo Mạnh Trần, nói nhỏ nhẹ, “Sư huynh đừng nóng, là đệ sai, đệ không nên quá đáng như vậy, cũng không nên nổi giận với huynh. Đệ sẽ đi nhận phạt ngay bây giờ!”
Tuy sức mạnh của thác Hàn Thiên rất khủng khiếp nhưng chỉ mất năm canh giờ thôi mà, hắn có thể kiên trì chịu được.
Quan trọng là do chính sư huynh bắt hắn đi, chịu khổ chút có sao đâu.
Thiếu niên chạy ra ngoài, lúc thấy cây chuối bị mình chém gãy trước cửa sổ, hắn đờ người, quay lại áy náy bảo, “Sư huynh, vừa nãy đệ bất cẩn làm đổ cây chuối, chờ đệ chịu phạt xong sẽ đến chỗ Đại sư huynh lấy nước Sinh Linh giúp nó sống lại!”
Thiếu niên đi mất, trong phòng yên ắng trở lại.
Mạnh Trần cụp mắt, hàng mi như lông quạ che khuất cảm xúc trong đôi mắt.
Trước kia, y cho rằng Ân Trì là người thân thiết nhất, tuy không cùng huyết thống nhưng khắng khít chẳng khác gì người thân.
Về sau y mới nhận ra suy nghĩ của mình thật nực cười, người thân mà y ảo tưởng hóa ra là con quái vật tàn nhẫn.
Sự máu lạnh vô tình, ích kỷ thâm độc, không từ thủ đoạn đều được giấu dưới lớp mặt nạ hoàn mỹ. Trước khi bản thân đủ sức phản kích, y phải nhẫn nại, bình tĩnh đọ sức với chúng.
Để chặt đứt gông xiềng, để giành lấy tự do, cũng vì để bảo vệ thiếu niên hung hãn nhưng là người duy nhất thật lòng quan tâm mình.
—o0o—
Đêm khuya.
Hạc tiên quanh năm sống trên Thiên Cực Phong chỉ bay quanh Tê Tuyết Cư, nó thu cánh đậu ở góc mái hiên, thận trọng kêu một tiếng thật lảnh lót. Chờ một lát thấy không có ai đi ra, nến cũng tắt, hạc tiên nghiêng đầu, buồn bã vỗ cánh bay đi.
Ân Trì vào sân, mặt tái xanh, mình mẩy ướt nhẹp, vạt áo còn dính vụn băng.
Thật ra chỉ cần một khẩu quyết là có thể hong khô y phục nhưng Ân Trì không làm. Hắn đến trước cửa, lấy một bình sứ trong tay áo, đổ nước Sinh Linh lên cây chuối rồi đẩy cửa phòng.
Nến trong phòng đã tắt, mắt không thấy nên khứu giác đặc biệt thính.
Ân Trì nhắm mắt hít một hơi, khoang mũi ngập tràn hương phong lan. Mùi hương mát lành tận ruột gan lại chẳng khác nào ngọn lửa thiêu đốt tim phổi hắn, lồng ngực hắn nóng rẫy, nhất thời quên bẵng cái rét của thác Hàn Thiên.
Hắn vào căn phòng trong cùng, đến thẳng trước giường.
“Sư huynh.” Hắn gọi nhỏ, “Huynh ngủ chưa?”
Trong đêm tối, hắn lờ mờ thấy một bóng trắng nằm trên giường.
“Có phải huynh còn giận đệ không?” Ân Trì hỏi rồi hắt hơi một cái, giọng run run vì lạnh, nghe hết sức đáng thương, “Sư huynh, đệ biết lỗi rồi mà. Đệ nghe lời huynh, ngồi dưới thác năm canh giờ, bị cóng hư người luôn rồi, đau lắm đó…”
Trên giường vẫn không có động tĩnh, lòng Ân Trì ngứa ngáy, không nhịn được tiến lên một bước, “Đệ lạnh quá, đêm nay đệ ngủ cùng sư huynh được không?”
Còn chưa nhận được câu trả lời, hắn đã mất kiên nhẫn, lá gan bị dục vọng thổi phồng, bèn nhào thẳng lên giường.
Dù hắn có càn quấy cách mấy sư huynh cũng không thật sự nổi giận đâu…
Chỉ nghe cái đùng, hắn đổ ập lên ván giường cứng, nhìn kỹ mới thấy cái bóng trắng trên giường hóa ra là tấm chăn.
Ân Trì, “…”
Sư huynh đâu???
—o0o—
“Sao huynh tới đây??”
Tiết Lãng mở cửa, vô cùng kinh ngạc.
Có lẽ vì đã tối nên Mạnh Trần không mặc đồng phục mà mặc y phục trắng thuần, càng tôn lên nét đẹp tinh khôi, sau lưng như có quầng sáng êm dịu khiến y như thần tiên giáng trần.
Mạnh Trần cười với hắn, lịch sự hỏi, “Cho ta vào rồi nói chuyện được không?”
Tiết Lãng nhìn y đau đáu, vốn định đuổi cổ vị khách không mời nhưng phản ứng cơ thể nhanh hơn não, bàn tay không tự chủ mở rộng cửa phòng, mở mạnh đến mức suýt rụng bản lề.
Mạnh Trần nhịn cười không nổi, nhấc chân vào phòng.
Tiết Lãng, “…”
Hắn hơi hối hận, nhưng đến nước này rồi thì đâu thể đuổi người ta đi, đành phải đóng cửa đi vào theo Mạnh Trần.
“Đệ ở đây quen chưa?” Mạnh Trần ngó quanh, “Có thiếu thốn gì không?”
“Không.” Tiết Lãng tỏ vẻ mất kiên nhẫn, “Người tu tiên để ý chi mà nhiều thế? Ai rảnh như huynh.”
Mạnh Trần không đôi co với hắn mà đưa cho Tiết Lãng một bọc đồ. Tiết Lãng ngờ vực xem xét, mở ra mới thấy là bộ đồng phục xanh sẫm được xếp gọn gàng.
“Đệ tử Thái Huyền Tông phải mặc đồng phục khi lên lớp, đây là đồng phục được chuẩn bị cho đệ tử mới, ta đã nhận thay đệ.” Mạnh Trần giải thích, “Mặc thử xem có vừa không.”
Không cần mặc, chỉ liếc một cái là Tiết Lãng biết bộ đồng phục vừa như in.
Nhưng vấn đề ở đây là…
“Sao huynh biết kích cỡ của ta?!”
Mạnh Trần chớp mắt, “Chẳng phải lúc nhập môn đã có người lấy số đo và cân nặng của đệ tử mới đó à?”
Tiết Lãng nhớ lại, đúng thế.
Hắn thầm thở phào, tự mắng bản thân lên cơn nghĩ bậy bạ.
“Đương nhiên, ta cũng thấy đệ tồng ngồng ở thác Hàn Thiên hồi sáng rồi.” Mạnh Trần để ý thấy nét mặt thiếu niên đột nhiên sượng trân, thầm nghĩ con trai tuổi này rất dễ tự ái, hay so đo ngoại hình nên cẩn thận bổ sung, “Vóc dáng rất đẹp, cơ bắp chắc khỏe.”
Y khen đúng sự thật, nhớ lại dáng người Tiết Lãng mà ước ao.
Có lẽ do thể trạng nên dù y luyện kiếm mỗi ngày mà dáng người vẫn khá gầy. Tiết Lãng thì khác, hắn có bả vai và cơ bụng rắn rỏi, hẳn là kết quả của sự cần cù.
Khen xong y mới nhận ra biểu cảm của tiểu sư đệ hơi sai sai.
Gương mặt tuấn tú từ từ đổi màu, bàn tay cầm đồng phục gồng cứng ngắc, rồi nghe cái roẹtttttt—-
Cổ áo đồng phục tét làm hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.