Chương 50: Cảnh Tượng Trước Mặt
Tịnh Băng Tư Kỳ
11/09/2023
-"Tôi nghe nói là thiếu gia Long Vũ đã bị ai đó đâm vào bụng thì phải."
Sở Hạo nghe vậy sắc mặt hiện rõ ngạc nhiên mà hỏi:
-"CÁI GÌ? TÊN NÀO DÁM ĐÂM THẰNG BÉ HẢ?"
Sở Hạo dường như không thể chịu đựng được tin dữ mà quản lý nói với ông. Ông không nghĩ là Long Vũ sẽ bị đâm vào bụng nhưng làm sao được? Ông đành chấp nhận chuyện đó mà lặng lẽ đi ra khỏi phòng làm việc. Quản lý ở đằng sau nhìn thấy Sở Hạo rời đi trong lòng cũng có bất an một chút mà hỏi:
-"Chủ tịch, cần tôi..."
Chưa để quản lý nói, ông liền ngắt lại lời sắc mặt thoáng tức giận
-"KHÔNG CẦN."
Sở Hạo rời đi để lại một mình quản lý ở trong phòng làm việc. Quản lý cũng thừa biết là ông không thể nào chịu nổi được chuyện này dường như nó khiến ông sốc nên mới làm ra hành động đó.
-"Haizz...Đúng là quan tâm quá cũng khổ mà."
Quản lý cũng chỉ đành nói vậy chứ không dám nói to ra.
Sở Hạo đang ở dưới công ty, ông đi vào trong xe hạng sang Lexus mà bắt đầu lái. Sở Hạo dù đang lái nhưng dường như ông không quan tâm chuyện mình lái xe mà chỉ lo lắng cho Long Vũ. Trong lòng ông cứ bồn chồn mà lo lắng.
-'Tsk...rốt cuộc là con ở đâu chứ, Long Vũ?'
Sở Hạo dường như không chịu nổi được mà cứ phi xe nhanh đi đến bệnh viện. Đến nơi là bệnh viện bình thường nhưng cũng rất sạch sẽ bởi nhân viên ở đây luôn dọn dẹp mà lau chùi sạch sẽ đến nỗi ai vào trong đây đều muốn ở lại. Sở Hạo không ngoại lệ bởi ông nhìn bệnh viện cả ngoài lẫn bên trong cũng làm ông rất hài lòng.
Sở Hạo mở cửa ra mà lặng lẽ đi vào bên trong nhân viên cùng y tá đang tấp nập mà chạy đi chạy lại. Ông không quan tâm mà cứ tiếp tục đi, mặc dù bệnh viện ở đây ông đã đi nhiều lần nên ông cũng đã đoán ra Long Vũ đang ở đâu?
-'Để coi... nếu thằng bé bị tên nào đâm vào bụng thì sẽ phải vào phòng cấp cứu...nhưng hình như là buổi tối thì phải. Chắc phải hỏi ai đó mới được.'
Sở Hạo bên ngoài là lạnh lùng nhưng trong lòng ông bồn chồn. Sắc mặt khẽ thoáng lo lắng mà thêm vào đó là bất ngờ nên việc ông lo lắng cho anh cũng là điều dễ hiểu, bởi người cha nào có muốn con cái mình bị người khác giết chết không mà thậm chí lại còn tự trách chính mình bởi phận làm cha mà không thể nào bảo vệ được con mình cả.
Sở Hạo nhìn thấy có một y tá đang chăm sóc cho một ông già đang ngồi ở xe đẩy, ông đành lặng lẽ đi ra hỏi y tá dù cho ông không muốn nhưng cũng phải làm vậy.
-"Cô có thể cho tôi hỏi một chút được không?"
Y tá nghe thấy tiếng ông bất giác quay lại đầu nhìn dù cô đang chăm sóc cho ông già.
-"Chú có chuyện gì muốn hỏi sao?"
-"Chú?"
Sở Hạo ngạc nhiên vì chưa có ai dám gọi ông là chú cả vậy mà y tá lại dám gọi ông. Nhưng ông chỉ đành cho qua chuyện đó mà nói:
-"Cô có biết hôm qua có một người con trai nào đó mà bụng bị ai đó đâm vào đây không?"
Y tá nghe vậy nét mặt thoáng lên sự hốt hoảng mà thêm vào ngạc nhiên, tay đang cầm khay đựng đồ dùng nghe thấy ông nói vậy tất run cầm cập lên mà ngồi bệt hẳn xuống đất. Sở Hạo nhìn hành động của y tá vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng ông cũng chỉ đành hỏi:
-"Cô...Cô làm sao vậy? Sao tự dưng cô lại làm vậy?"
Y tá nhìn ông mà nét mặt khẽ thoáng qua sự buồn bã tuy không khóc nhưng cũng thấy thương cho một người con gái mà phải đưa anh đến tận đây.
-"À, vậy để tôi dẫn chú đến đó."
Y tá đứng dậy liền quay sang nói với y tá ở bên cạnh khẽ ghé miệng vào tai mà nói:
-"Cô đưa cụ già vào trong phòng bệnh đi để tôi đưa chú này vào phòng kia."
Người kia chỉ gật đầu mà đáp lại một tiếng "Ừ" và đưa ông già vào trong phòng bệnh. Y tá quay sang khẽ nhìn ông mà nói:
-"Vậy ta đi thôi."
Y tá đi trước để dẫn đường cho ông nhưng Sở Hạo lại chẳng quan tâm y tá mà trở lại vẻ kiêu ngạo bên ngài không nói gì nhưng trong lòng lại hơi tức một chút.
-'Thật là làm phí thời gian của ta mà. Đúng là không có quy tắc gì cả.'
Sở Hạo nghĩ vậy nhưng cũng chẳng nói ra gì cả bởi đây là bệnh viện thì làm sao mà ông lại nói ra được chứ? Nên ông cũng chỉ đành suy nghĩ ở trong lòng mà thôi.
Lúc sau hai người đến một phòng bệnh nơi mà bệnh nhân thường hay nằm nghỉ ở đây để mà hồi phục sức khỏe lại. Cửa được làm bằng nhựa nhưng được sơn màu trắng. Sở Hạo nhìn thấy cũng chẳng nói gì nhiều mà đi vào trong. Y tá thấy ông vào cũng chẳng nói gì mà đi vào cùng bởi sợ ông không biết người nào.
Sở Hạo đi một lúc mà dừng chân lại đến phòng cuối một khuôn mặt quen thuộc nằm im bất động. Ông nhìn vậy dường như nước mắt đã rơi lệ từ bao giờ mà ông không biết? Long Vũ nằm bất động trên giường bệnh, bụng ở bên phải được buộc lại bằng băng khâu phẫu thuật ở bên trong là bông trắng được tầm thuốc đỏ.
Dường như vết thương đâm hẳn qua người nên anh đã mất nhiều máu. Anh vẫn nằm bất động cộng thêm ở miệng được bịt oxi để hô hấp. Sở Hạo nhìn cảnh tượng trước mặt dường như không thể nào nói ra được. Thân thể nằm bất động ở trên giường càng làm cho ông nhớ lại về Nhã Hằng. Bà cũng đã sinh ra anh nhưng vì sức yếu nên đã qua đời.
Còn giờ đến lượt Long Vũ anh lại nằm ở trên giường càng làm cho ông không dám tin truyện này là thật. Sở Hạo ngồi xuống ghế bên cạnh sắc mặt thoáng buồn rầu mà thêm vào là lo lắng. Ông nhìn hẳn vào thân thể của Long Vũ. Y tá nhìn vậy cũng chỉ đành lặng lẽ rời đi mà không dám nói gì.
Bây giờ trong phòng chỉ có mình Sở Hạo và anh. Nhưng thân thể không chút cử động mà cứ nằm im làm sao mà ông im lặng được cơ chứ? Ông nhìn anh mà cũng khẽ nhíu mày lại
-"Ai đã làm con ra vậy chứ, Long Vũ? Tại sao con lại trở nên như vậy? Lúc trước chẳng phải con đã luôn làm ta cảm thấy hãnh diện sao? Vậy mà bây giờ con lại nằm bất động vậy chứ? Mau nói cho ta biết đi."
Dù Sở Hạo nói gì đi chăng nữa anh cũng vẫn im lặng. Không gian càng im lặng hơn nước mắt trên khuôn mặt ông đã lộ rõ ra có lẽ ông muốn được đền bù lại những chuyện mà mình đã làm ra. Nhưng bây giờ anh lại nằm bất động càng khiến cho Sở Hạo không chịu đựng nổi chuyện đó. Ông chỉ đành nhìn thân thể trước mặt bất động mà chẳng có tiếng động gì cả. Ông chẳng thể làm gì được chỉ đành nghĩ lại những chuyện đó.
-'Hôm nay người hại con trai ta. Nhất định sẽ phải trả giá chuyển này vì dám làm con ta bị thương.'
Dường như Sở Hạo càng tâm huyết hơn muốn tìm cái tên muốn hại chết con mình, có lẽ do là nhiệm vụ mà ông sẽ hoàn thành được nó nhưng ông không biết được rằng thật chất tất cả chuyện này đều là một phần kế hoạch của Nhiên Ly và Trạch Hiên.
Hai người bọn họ đã thuê đám côn đồ mà làm Long Vũ bị thương. Bọn chúng không giết anh mà để làm cho ông phải sợ hãi càng đánh đúng vào điểm yếu của ông. Bởi đối với Sở Hạo, Long Vũ chính là người mà ông yêu thương nhất đồng nghĩa với việc ông coi anh như một món đồ quý giá đối với mình.
Sở Hạo nghe vậy sắc mặt hiện rõ ngạc nhiên mà hỏi:
-"CÁI GÌ? TÊN NÀO DÁM ĐÂM THẰNG BÉ HẢ?"
Sở Hạo dường như không thể chịu đựng được tin dữ mà quản lý nói với ông. Ông không nghĩ là Long Vũ sẽ bị đâm vào bụng nhưng làm sao được? Ông đành chấp nhận chuyện đó mà lặng lẽ đi ra khỏi phòng làm việc. Quản lý ở đằng sau nhìn thấy Sở Hạo rời đi trong lòng cũng có bất an một chút mà hỏi:
-"Chủ tịch, cần tôi..."
Chưa để quản lý nói, ông liền ngắt lại lời sắc mặt thoáng tức giận
-"KHÔNG CẦN."
Sở Hạo rời đi để lại một mình quản lý ở trong phòng làm việc. Quản lý cũng thừa biết là ông không thể nào chịu nổi được chuyện này dường như nó khiến ông sốc nên mới làm ra hành động đó.
-"Haizz...Đúng là quan tâm quá cũng khổ mà."
Quản lý cũng chỉ đành nói vậy chứ không dám nói to ra.
Sở Hạo đang ở dưới công ty, ông đi vào trong xe hạng sang Lexus mà bắt đầu lái. Sở Hạo dù đang lái nhưng dường như ông không quan tâm chuyện mình lái xe mà chỉ lo lắng cho Long Vũ. Trong lòng ông cứ bồn chồn mà lo lắng.
-'Tsk...rốt cuộc là con ở đâu chứ, Long Vũ?'
Sở Hạo dường như không chịu nổi được mà cứ phi xe nhanh đi đến bệnh viện. Đến nơi là bệnh viện bình thường nhưng cũng rất sạch sẽ bởi nhân viên ở đây luôn dọn dẹp mà lau chùi sạch sẽ đến nỗi ai vào trong đây đều muốn ở lại. Sở Hạo không ngoại lệ bởi ông nhìn bệnh viện cả ngoài lẫn bên trong cũng làm ông rất hài lòng.
Sở Hạo mở cửa ra mà lặng lẽ đi vào bên trong nhân viên cùng y tá đang tấp nập mà chạy đi chạy lại. Ông không quan tâm mà cứ tiếp tục đi, mặc dù bệnh viện ở đây ông đã đi nhiều lần nên ông cũng đã đoán ra Long Vũ đang ở đâu?
-'Để coi... nếu thằng bé bị tên nào đâm vào bụng thì sẽ phải vào phòng cấp cứu...nhưng hình như là buổi tối thì phải. Chắc phải hỏi ai đó mới được.'
Sở Hạo bên ngoài là lạnh lùng nhưng trong lòng ông bồn chồn. Sắc mặt khẽ thoáng lo lắng mà thêm vào đó là bất ngờ nên việc ông lo lắng cho anh cũng là điều dễ hiểu, bởi người cha nào có muốn con cái mình bị người khác giết chết không mà thậm chí lại còn tự trách chính mình bởi phận làm cha mà không thể nào bảo vệ được con mình cả.
Sở Hạo nhìn thấy có một y tá đang chăm sóc cho một ông già đang ngồi ở xe đẩy, ông đành lặng lẽ đi ra hỏi y tá dù cho ông không muốn nhưng cũng phải làm vậy.
-"Cô có thể cho tôi hỏi một chút được không?"
Y tá nghe thấy tiếng ông bất giác quay lại đầu nhìn dù cô đang chăm sóc cho ông già.
-"Chú có chuyện gì muốn hỏi sao?"
-"Chú?"
Sở Hạo ngạc nhiên vì chưa có ai dám gọi ông là chú cả vậy mà y tá lại dám gọi ông. Nhưng ông chỉ đành cho qua chuyện đó mà nói:
-"Cô có biết hôm qua có một người con trai nào đó mà bụng bị ai đó đâm vào đây không?"
Y tá nghe vậy nét mặt thoáng lên sự hốt hoảng mà thêm vào ngạc nhiên, tay đang cầm khay đựng đồ dùng nghe thấy ông nói vậy tất run cầm cập lên mà ngồi bệt hẳn xuống đất. Sở Hạo nhìn hành động của y tá vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng ông cũng chỉ đành hỏi:
-"Cô...Cô làm sao vậy? Sao tự dưng cô lại làm vậy?"
Y tá nhìn ông mà nét mặt khẽ thoáng qua sự buồn bã tuy không khóc nhưng cũng thấy thương cho một người con gái mà phải đưa anh đến tận đây.
-"À, vậy để tôi dẫn chú đến đó."
Y tá đứng dậy liền quay sang nói với y tá ở bên cạnh khẽ ghé miệng vào tai mà nói:
-"Cô đưa cụ già vào trong phòng bệnh đi để tôi đưa chú này vào phòng kia."
Người kia chỉ gật đầu mà đáp lại một tiếng "Ừ" và đưa ông già vào trong phòng bệnh. Y tá quay sang khẽ nhìn ông mà nói:
-"Vậy ta đi thôi."
Y tá đi trước để dẫn đường cho ông nhưng Sở Hạo lại chẳng quan tâm y tá mà trở lại vẻ kiêu ngạo bên ngài không nói gì nhưng trong lòng lại hơi tức một chút.
-'Thật là làm phí thời gian của ta mà. Đúng là không có quy tắc gì cả.'
Sở Hạo nghĩ vậy nhưng cũng chẳng nói ra gì cả bởi đây là bệnh viện thì làm sao mà ông lại nói ra được chứ? Nên ông cũng chỉ đành suy nghĩ ở trong lòng mà thôi.
Lúc sau hai người đến một phòng bệnh nơi mà bệnh nhân thường hay nằm nghỉ ở đây để mà hồi phục sức khỏe lại. Cửa được làm bằng nhựa nhưng được sơn màu trắng. Sở Hạo nhìn thấy cũng chẳng nói gì nhiều mà đi vào trong. Y tá thấy ông vào cũng chẳng nói gì mà đi vào cùng bởi sợ ông không biết người nào.
Sở Hạo đi một lúc mà dừng chân lại đến phòng cuối một khuôn mặt quen thuộc nằm im bất động. Ông nhìn vậy dường như nước mắt đã rơi lệ từ bao giờ mà ông không biết? Long Vũ nằm bất động trên giường bệnh, bụng ở bên phải được buộc lại bằng băng khâu phẫu thuật ở bên trong là bông trắng được tầm thuốc đỏ.
Dường như vết thương đâm hẳn qua người nên anh đã mất nhiều máu. Anh vẫn nằm bất động cộng thêm ở miệng được bịt oxi để hô hấp. Sở Hạo nhìn cảnh tượng trước mặt dường như không thể nào nói ra được. Thân thể nằm bất động ở trên giường càng làm cho ông nhớ lại về Nhã Hằng. Bà cũng đã sinh ra anh nhưng vì sức yếu nên đã qua đời.
Còn giờ đến lượt Long Vũ anh lại nằm ở trên giường càng làm cho ông không dám tin truyện này là thật. Sở Hạo ngồi xuống ghế bên cạnh sắc mặt thoáng buồn rầu mà thêm vào là lo lắng. Ông nhìn hẳn vào thân thể của Long Vũ. Y tá nhìn vậy cũng chỉ đành lặng lẽ rời đi mà không dám nói gì.
Bây giờ trong phòng chỉ có mình Sở Hạo và anh. Nhưng thân thể không chút cử động mà cứ nằm im làm sao mà ông im lặng được cơ chứ? Ông nhìn anh mà cũng khẽ nhíu mày lại
-"Ai đã làm con ra vậy chứ, Long Vũ? Tại sao con lại trở nên như vậy? Lúc trước chẳng phải con đã luôn làm ta cảm thấy hãnh diện sao? Vậy mà bây giờ con lại nằm bất động vậy chứ? Mau nói cho ta biết đi."
Dù Sở Hạo nói gì đi chăng nữa anh cũng vẫn im lặng. Không gian càng im lặng hơn nước mắt trên khuôn mặt ông đã lộ rõ ra có lẽ ông muốn được đền bù lại những chuyện mà mình đã làm ra. Nhưng bây giờ anh lại nằm bất động càng khiến cho Sở Hạo không chịu đựng nổi chuyện đó. Ông chỉ đành nhìn thân thể trước mặt bất động mà chẳng có tiếng động gì cả. Ông chẳng thể làm gì được chỉ đành nghĩ lại những chuyện đó.
-'Hôm nay người hại con trai ta. Nhất định sẽ phải trả giá chuyển này vì dám làm con ta bị thương.'
Dường như Sở Hạo càng tâm huyết hơn muốn tìm cái tên muốn hại chết con mình, có lẽ do là nhiệm vụ mà ông sẽ hoàn thành được nó nhưng ông không biết được rằng thật chất tất cả chuyện này đều là một phần kế hoạch của Nhiên Ly và Trạch Hiên.
Hai người bọn họ đã thuê đám côn đồ mà làm Long Vũ bị thương. Bọn chúng không giết anh mà để làm cho ông phải sợ hãi càng đánh đúng vào điểm yếu của ông. Bởi đối với Sở Hạo, Long Vũ chính là người mà ông yêu thương nhất đồng nghĩa với việc ông coi anh như một món đồ quý giá đối với mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.