Hóa Ra Tôi Là Đại Thiếu Gia

Chương 72: Cầu Nguyện Để Trả Thù

Tịnh Băng Tư Kỳ

11/09/2023

Không gian dần im lặng như thể có hai người ở bên trong nhưng thật chất chỉ có một người và đó là ông.

nỗi buồn của quá khứ đều gắn hết trong trái tim không thể nào buông bỏ hết được Nếu có buông thì chắc chắn ông phải gặp được Chính cha mình hỏi cho ra lẽ mới có thể buông bỏ được.

Nhưng cái ông vẫn chưa hiểu là thứ trong tài sản đó có gì mà khiến cha mình nhất quyết phải giữ lại thậm chí khi nhắc tới việc chia tài sản Ông còn không do dự chút nào tát thẳng vào mặt Chính điều này đã khắc sâu vào bên trong ký ức của ông.

nghĩ lại mọi chuyện từ cả quá khứ lẫn kế hoạch cũng đã hơn 7 giờ tối đúng lúc bụng kêu đói cồn cào hết cách Tần Phong chỉ đành xuống dưới nhà ăn chút đồ ăn rồi đi lên phòng nghỉ ngơi.

Tuy ông mới có ba mươi lăm tuổi kém Sở Hạo hơn mười tuổi dĩ nhiên bởi hai người là anh em ruột nhưng đầu ông bây giờ đã có chút tóc trắng có lẽ do nghĩ nhiều nên mới vậy.

-"thật mệt mỏi đầu tóc chưa gì đã bạc vậy rồi Không lẽ mình sẽ phải thành ông già sao?"

nói thật ngoại hình của ông không để tâm nhưng nhiều lúc ông vẫn luôn quan tâm tới suy nghĩ của mình và cả kế hoạch của công ty liệu có thể phát triển không hay là không thể dĩ nhiên ông gì là chủ tịch nên trách nhiệm hầu như đều đè nặng trong lòng.

vì muốn mình có thể được nghỉ ngơi hơn Tần Phong Không nghĩ ngợi nhiều mà trực tiếp nằm trên giường mới nghĩ được một lúc mà ông đã ngủ thiếp đi không biết từ bao giờ.

đến khi hơn hai mươi mốt giờ ba mươi phút tiếng cánh cửa "Két" được vang lên và người mở không ai khác là Long Vũ.

dĩ nhiên anh tự dưng đi vào trong đều là vì có mục đích tất cả đều do sự sắp đặt từ trước.

anh vì không muốn bị ông tỉnh giấc chị đành từ tốn đi tới nhưng không phải nhanh mà là chậm rãi bởi vì thường nếu khi muốn được người ngủ không bị phát hiện thì không nên đi mạnh việc này cũng khiến ông sẽ tỉnh dậy nhanh hơn nên phải đi chậm rãi từ từ không đi nhanh thì mới không dậy.

tới khi Long Vũ đưa mắt nhìn mặt ông quả nhiên tuần Phong đã chìm sâu vào trong giấc ngủ có lẽ do mệt mỏi hoặc nghĩ ngợi nhiều nên mới vậy.



anh lại chẳng hề quan tâm ngược lại tay khẽ mở cửa ngăn kéo ra lục sục tìm kiếm tất cả các giấy tờ Tuy nhiên đều vô ích dù cho anh có muốn tìm những giấy tờ quan trọng đi chăng nữa cũng chỉ có một cây bút hoặc một tờ giấy trắng tinh thậm chí có thể là những đồ dùng bình thường điều này càng khiến anh phải đau đầu hơn.

-"Tại sao trong đây lại không có giấy tờ gì vậy?"

Rất nhanh Long Vũ cũng phát hiện chắc chắn vì sợ người sẽ lục ngăn kéo nên ông đã chuyển tất cả các giấy tờ sang những chỗ bí mật khác Tuy nhiên anh chỉ mới được vào đây chưa tham quan hết tất cả căn phòng làm sao mà biết được nơi bí mật ông đang cất giấu ở đâu?

-"Tsk... giờ nên làm gì đây mình mới chỉ vào đây một lần làm sao mà biết được tất cả giấy tờ ở đây được?"

lúc anh không biết mình nên làm gì bỗng dưng ở dưới đầu giường gối ông đè lên có một thứ gì đó.

Long Vũ theo tính tò mò liền đi tới anh đặt tay phải nhẹ lên trên chiếc gối tay còn lại từ từ giúp tờ giấy ra.

làm xong Anh muốn tìm thêm nhưng nghĩ chắc chắn có thể là do bệnh của ông nên chỉ đành mang tờ giấy mình vừa lấy được trả về căn phòng còn Tần Phong vẫn ngủ nhưng thật chất đã có thể nghe thấy được hết tất cả những gì anh vừa nói.

-'Long Vũ, Tôi không ngờ cậu lại đến phòng tôi hơn nữa thậm chí còn tùy tiện như vậy cứ đợi xem nhất định lần sau tôi sẽ khiến cậu phải trả giá không bằng chết.'

quay trở về chỗ anh sau khi lấy được tờ giấy anh vội đóng chặt cửa lại không quên khóa vào rồi mới bắt đầu giơ tờ giấy lên xem.

-"Hửm, cái gì đây vậy?"

nhìn những chữ thẳng cộng thêm xoăn tít càng khiến anh khó hiểu hơn bởi vì anh chưa từng đọc chữ này vẫn chưa xem qua nên việc dịch ra cũng rất khó.

-"tờ giấy này... không hiểu kiểu gì mà ông ta lại để ở đầu giường lẽ nào ông ta lại biến thái đến vậy sao?"

rõ là một tờ giấy chỉ viết những chữ Kỳ lạ mà lông vũ vẫn cho rằng chắc chắn ông ta vẫn còn kế hoạch khác có lẽ tờ giấy đó chính là thứ để câu dẫn cậu Tuy nhiên Anh đã chuẩn bị hết tất cả để đối mặt với cuộc phản kích của Tần Phong sau này.



anh càng nhìn càng không hiểu gì cả cho đến khi không chịu được nữa vội đứng lên cầm lấy tờ giấy cất gọn vào một chỗ khó phát hiện rồi đóng chặt cửa lại thậm chí còn khóa vào bởi anh cho rằng tờ giấy này có thể là sự tìm kiếm mà mình đang cần bởi có những chữ không thể hiểu lại là công cụ có thể cứu giúp được chúng ta.

hơn hai mươi hai giờ tối Long Vũ chỉ đành ngủ thiếp đi rồi tính tiếp vào buổi hôm sau.

Cơn gió vẫn thổi vào bên trong căn phòng anh đang ngủ hơn nữa cửa sổ chưa hề khép lại Có lẽ anh nghĩ tối nay không có gió mạnh nên mở ra cho thoáng mà gió vẫn thổi mạnh không ngừng khiến hai chiếc rèm cửa ở hai bên không chịu được mà bật tung ra khiến Long Vũ giật tỉnh lại.

theo phản xạ mà nhìn qua bên cửa sổ gió vẫn đang đập mạnh không ngừng như có điều gì muốn nói trong người anh như có ai đó điều khiển mà từ từ tiến lại gần qua cửa sổ đầu nó qua nhìn vào ánh trăng sáng trên trời có lẽ do sắp đặt hay là do có ai điều khiển nên khiến anh trở nên như vậy.

-"Mặt Trăng... hôm nay thật đẹp."

Tuy hôm qua trăng cũng tỏa sáng nhưng là màu vàng còn hôm nay lại khác lại là màu bạch kim mà đây lại đúng màu mà anh thích nhất dường như ông trời đang muốn giúp anh tuy chỉ là cảm nhận Nhưng trong lòngTuy hôm qua trăng cũng tỏa sáng nhưng là màu vàng còn hôm nay lại khác lại là màu bạch kim mà đây lại đúng màu mà anh thích nhất dường như ông trời đang muốn giúp anh tuy chỉ là cảm nhận.

Nhưng trong lòng anh đều biết mình không thể chịu đựng được nữa mà phải hành động trả thù những người dám sát hại cha mẹ mình nên kế hoạch Mà chiếm hết tất cả tài sản trong công ty thậm chí còn lên nắm quyền anh quyết định sẽ khiến cho bọn chúng phải trả giá.

vì muốn mình được chở nên quyết tâm hơn anh Không chần chừ đưa hai tay ra ngoài cửa sổ đầu ngước nhìn lên như đang cầu nguyện gì đó.

-"theo sự chứng kiến của Mặt Trăng ta Long Vũ từ giờ trở đi sẽ khiến những người nào viết cha mẹ ta hay thậm chí chiếm đoạt hết tất cả chính tay ta sẽ là người dành hết Nếu như ta có gục xuống đi chăng nữa nhất định vẫn sẽ trả thù hết tất cả."

Lời vừa dứt như thể có thứ gì đó nhập vào anh đến khi Long Vũ sực tỉnh lại vẻ mặt hoảng hốt sắc mặt như vừa gặp ác mộng toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi có lẽ anh mới gặp một chuyện gì đó nên mới vậy.

Tới khi ổn định lại Anh mới uống cốc nước lọc coi như để lấy lại tinh thần nghĩ lại giấc mơ mình vừa rồi cầu nguyện Mặt Trăng thậm chí còn bảo trả thù anh càng nghĩ càng thấy sai bởi vì chuyện vừa rồi như mình đã làm.

Không tin anh liền nó đầu ra ngoài xem mặt trăng từ sáng rực rỡ bây giờ đều bị làn mây sương mù che hết

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hóa Ra Tôi Là Đại Thiếu Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook