Hóa Ra Tôi Là Đại Thiếu Gia

Chương 13: Làm Những Chuyện Ghê Tởm

Tịnh Băng Tư Kỳ

11/09/2023

Bộp/ ai đó nắm chặt lấy tay trái của Băng Khiết, cô vẫn không biết là ai nhưng cũng đành quay lại là Trạch Hiên, hắn vừa nắm tay vừa thở mạnh.

-"Băng...Băng Khiết..."

Chưa để hắn nói xong, cô liền hất lấy tay hắn đang chờ khác. Mà cứ tiếp tục đi chăng để ý tới hắn. Trạch Hiên ngạc nhiên vì không ngờ có một người lại dám làm vậy với hắn. Hắn đi ra trước mặt cô , giơ hai tay thẳng ra. Băng Khiết vẫn chưa biết hắn đang làm cái gì, cô chẳng quan tâm mà đi sang hướng khác.

Trạch Hiên thấy vậy liền đi sang hướng khác. Băng Khiết không chịu nổi mà liền lấy tay hất người hắn đi. Nhưng Trạch Hiên nắm chặt lấy bàn tay mỏng manh, gày gò của cô.

-"Tsk..."

Nét mặt thoáng sự tức giận của Băng Khiết, cùng với đó là mồ hôi rơi nhẹ xuống áo sơ mi trắng mướt của cô.

-"Cô định đi đâu?"

Băng Khiết nghe Trạch Hiên nói vậy, nét mặt cũng thoáng ngạc nhiên, giật mình

-"Hửm? Tôi đi đâu là việc của tôi! Cần anh phải đi theo sao?"

Trạch Hiên nghe cô nói vậy, tay liền để bên vai trái mà ấn hẳn vào tường

-"A..."

Băng Khiết ngước nhìn lên thấy sắc mặt hắn ắt hẳn như đang thèm muốn cải gì đó.

-"Tsk...cái tên chết tiệt sao ngươi dám làm vậy?"

-"Cô nên ngậm mồm đi thì hơn, Băng Khiết!"

Trạch Hiên vừa nói, tay phải khẽ cầm cằm cô lên. Cô thấy vậy nhắm chặt mắt vào cùng với môi không dám làm gì. Sắc mặt của cô như đang bị cưỡng ép vậy.

Hắn nhìn cô như vậy, cảm giác như muốn biến Băng Khiết chỉ là của riêng mình, cảnh làm cho hắn có hưng phấn hơn.

-"Giờ...ta nên làm gì đây nhỉ?"

Vừa nói, Trạch Hiên ép cô vào trong tường. Hành động mà hắn làm cho cô cảm thấy thật ghê tởm

-'Cái tên chết tiệt...hắn dám...'

Băng Khiết chẳng còn cách nào khác mà để hắn làm vậy. Cái lúc mà cô tưởng sẽ không ai đến cứu mình /Bốp/ ai đó đã đi ra đánh vào mặt của Trạch Hiên.

Băng Khiết thấy hắn không làm gì mà từ từ mở mắt ra. Trước mặt là một người con trai cao ráo, mặc bộ đồ vest thanh lịch, nhã nhặn hơn. Nhưng chỉ riêng cô biết đó là Long Vũ.

-"Long...Long Vũ..."

Long Vũ nghe thấy giọng nói ngập ngừng cùng với sợ hãi. Anh biết là Trạch Hiên hắn đã làm gì. Nhưng anh chàng quan tâm tới hắn mà quay sang nhìn cô

-"Có sao không, Băng Khiết?"



Giọng nói ấm áp của Long Vũ như đang lo lắng cho cô, sợ cô sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng cô cũng chỉ cúi đầu xuống mà không dám ngẩng đầu lên. Hai tay cứ run rẩy lên như đang sợ hãi điều gì đó.

Long Vũ thấy hành động của Băng Khiết, tay phải ôm hẳn người cô vào trong lòng mình. Dường như, cô cảm nhận được sự quan tâm của anh nên cũng đã yên tâm một chút.

Trạch Hiên thấy hành động mà hai người còn làm trước mặt hắn. Điều đó làm cho hắn tức điên lên cả sôi máu.

-"Tsk...Cái tên kia, ngươi là ai hả?"

Long Vũ quay lại nhìn Trạch Hiên với ánh mắt chứa sự tức giận, liếc mắt sắc bén nhìn hắn.

-"Ta là ai? Cần ngươi phải hỏi sao?"

-"Ngươi dám nói ta vậy hả?"

-"Thì sao?"

Long Vũ tay phải càng ôm chặt lấy Băng Khiết hơn. Điều đó làm cho cô cảm thấy khó thở hơn, nhưng cô cũng chẳng muốn nói gì mà cứ ở trong vòng tay của anh.

-"Để ta nói cho ngươi biết, Băng Khiết không phải là người ngươi thích động thì động."

-"Nên đừng có làm những cái hành động đó trước mặt cô ấy!"

Vừa nói, Long Vũ trừng mắt nhìn Trạch Hiên. Hắn nhìn thấy anh trừng mắt, cảm thấy mình như một tên thấp hèn bị hắn ta đe dọa. Hắn liền cười to lên

-"Haha... Ngươi nghĩ sao mà ta lại không được chạm vào Băng Khiết chứ?"

-"Ngươi..."

Trạch Hiên từ từ, lặng lẽ đi ra chỗ Long Vũ, miệng ghé vào nói nhỏ

-"Hôm nay ta bỏ qua chuyện này, nhưng lần sau sẽ không có lần thứ hai đâu!"

Nói xong lời đó, Trạch Hiên liền rời đi nhưng còn cố ý va vào vai của Long Vũ khiến cho anh ngã xuống dưới đất. Lúc đó, Băng Khiết thấy vậy liền cúi xuống đỡ anh dậy. Vì lúc hắn đi ra chỗ anh, Long Vũ đã bỏ tay ra khỏi người của cô nên cô mới đỡ anh dậy.

Băng Khiết quay lại nhìn thấy hắn rời đi liền thở dài ra một hơi, quay sang nhìn anh.

-"Sao tự dưng cậu lại đến đây vậy, Long Vũ?"

Long Vũ nghe cô nói vậy, trong người có chút áy náy mà chỉ liền lấy tay gãi đầu

-"À, ờm tớ..."

Chưa để anh nói xong, Băng Khiết bỏ hẳn tay ra khỏi người của Long Vũ, đầu quay sang hướng khác.

-"Cậu đúng là chỉ gây rắc rối cho người khác mà thôi!"



Băng Khiết rời đi để lại một mình Long Vũ ở đó, anh thấy cô làm vậy đành đi theo cô ở đằng sau. Thời tiết lúc này cũng nắng hơn, tia nắng chói chang lam cho Băng Khiết đang đi đường cũng phải lấy tay lau mồ hôi ở trên trán. Anh thấy cô làm vậy cũng chỉ lấy tay che mặt cho cô.

Băng Khiết thấy anh làm những hành động không bình thường, sắc mặt càng thấy chán nản anh

-"Này, Long Vũ..."

Long Vũ thấy cô gọi anh, nên anh cũng chỉ nhìn cô và nói một tiếng "Hửm?"

-"Đầu cậu có bị làm sao không đấy?"

Long Vũ nghe cô nói vậy, trong đầu không hiểu chuyện gì cả

-"Cậu...Cậu nói gì vậy, Băng Khiết? Rõ ràng tớ chỉ..."

-"Tớ chỉ? Cậu xem tự nhiên cậu lại đến đây xong lại làm những hành động không bình thường gì cả."

-"Tớ...Tớ làm những hành động không bình thường?"

Băng Khiết thấy anh chẳng hiểu chuyện mà cô nói nên cô rời đi trước, mặc cho anh đi sau cô. Tài xế đang ngồi ở xe hạng sang Lamborghini Veneco, thấy cô đang đi ra xe và ngồi /Bộp/ xuống cùng với giọng thở hồng hộc. Tài xế nhìn vậy nhưng cũng chẳng dám hỏi nhiều mà chỉ nói

-"Giám đốc sao vậy? Tự dưng..."

Chạy để tài xế nói xong, Băng Khiết liền nói

-"Lái xe đi!"

Tài xế vẫn chưa hiểu chuyện gì, tính cô ghét nhất là làm mất thời gian nên liền nói lớn

-"Có lái không thì bảo?"

Tài xế nghe thấy tiếng cô nói lớn lên thì giật mình, giọng lắp bắp nói

-"À, v... vâng...tôi lái liền..."

Nói xong, tài xế liền lái xe cũng đúng lúc anh đang chuẩn bị đi ra xe thì đã lái đi mất, anh chỉ có thể nhìn theo bóng xe. Long Vũ đành phải chạy đằng sau chiếc xe. Nhưng cũng được một lúc, anh không chạy kịp mà dừng lại. Thở hồng hộc ra nhưng vẫn không quên mà nhìn chiếc xe Lamborghini Veneco phía trước, hai tay để ở đầu gối nhưng mắt vẫn nhìn.

-"Tsk...Tại sao cậu lại làm vừa chứ, Băng Khiết? Rõ ràng tớ lo lắng cho cậu nên mới làm vậy mà cậu lại..."

Long Vũ định nói thêm nữa, nhưng vì hết sức lực để nói nên anh cũng đành phải đi bộ về biệt thự. Mặc cho anh vẫn mệt mỏi đến nỗi ở đằng sau lưng vẫn còn ướt đẫm mồ hôi và cả ở đằng trước ngực.

Long Vũ vừa đi, dù ở bên ngoài bình thường nhưng trong lĩnh lại tức giận vì Băng Khiết bỏ mình lại mà hơn nữa lại còn quát lớn.

-'Cậu thay đổi nhiều quá rồi, Băng Khiết. Thật là làm tớ...muốn chết đây!'

Có lẽ tình cảm mà Long Vũ dành cho Băng Khiết lại có thể thành tình yêu. Bởi chính sự quan tâm, lo lắng mà anh đã phải đến chỗ Băng Khiết. Tại sao vậy? Đối với anh, có lẽ cô là người bạn luôn đồng hành cùng anh, an ủi, lo lắng thậm chí còn ở bên anh mỗi lúc mà người khác đánh anh hoặc chửi anh?

Nhưng đối với anh, cô là động lực, là sinh mạng để anh bước tiếp trên con đường của mình. Liệu...anh có thể được ở bên cạnh cô? Hay chỉ là... rời xa nhau...nhưng chắc không phải vậy, chính anh cũng nghĩ vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hóa Ra Tôi Là Đại Thiếu Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook