Chương 31: Tôi Không Có Người Cha
Tịnh Băng Tư Kỳ
11/09/2023
Buổi sáng hôm sau, ánh nắng chiếu hẳn vào trong nhà. Long Vũ thấy ánh nắng đã chiếu vào liền ngồi dậy, tay để lên trên mắt mà che đi. Dường như có chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai nên ánh nắng lại chói chang như vậy. Anh không hiểu chuyện gì liền đứng dậy mà đi ra cửa sổ kéo rèm vào bên trong căn nhà để đỡ nắng hơn.
-"Sao hôm nay trời lại gay gắt và nắng nóng vậy chứ?"
-'Có lẽ chắc có chuyện gì sẽ xảy ra nên mới vậy?'
Dù là vậy, anh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng vì cái miếng ăn với lại còn không muốn ai nghi ngờ nên anh đành phải làm vậy.
Long Vũ mặc chiếc áo khoác thêm ở bên trong là một chiếc áo ba lỗ tay, nhưng anh cũng đành phải mặc chiếc áo. Dù sao anh cũng chỉ có một chiếc áo ba lỗ nên anh đành phải đi làm.
Đến nơi, cửa hàng tiệm bánh ngọt. Long Vũ chuẩn bị bước vào trong nhưng chưa kịp bước vào. Chủ quán đã đưa cho anh hộp túi bánh mà nói:
-"Cậu giao món hàng này cho tôi!"
Nghe chủ quán nói vậy, Long Vũ vẫn chưa hi u chuyện gì mà hỏi:
-"Tại sao lại đưa cho tôi đi?"
Chủ quán biết là anh mới vừa dậy, xong mình lại bảo túi bánh ngọt chắc vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra mà đành thở dài.
-"Đây là túi bánh ngọt mà chủ tịch tập đoàn lớn đã đặt!"
-'Chủ tịch?'
Anh nghe chủ quán nói vậy thì ngạc nhiên không ngờ vì lại phải đưa cho người mà anh gặp đi là Sở Hạo- chủ tịch của công ty. Sắc mặt anh đã lộ rõ ra sự ngạc nhiên nhưng cũng thoáng tức giận ở trên khuôn mặt.
-'Tại sao lại ở công ty chứ? Chuyện này là sao vậy chứ?'
Tuy anh không muốn đi nhưng cũng đành phải đi dù chỉ không thích. Anh cầm lấy túi bánh mà quay lại đằng sau mà rời đi. Chủ quán ở đó nhìn thấy anh rời đi, không hiểu chuyện gì trong lòng nghĩ
-'Cậu ta sao vậy? Sao tự dưng lại vậy?'
Chủ quán không biết chuyện gì nhưng cũng chẳng quan tâm mà vào trong tiệm. Còn ở chỗ anh trời càng ngày càng nóng hơn gấp đôi. Anh đi trên con đường ở thành phố, trời càng nóng hơn. Mặc dù mới là buổi sáng nhưng tại sao trời lại nắng hơn anh nghĩ, thậm chí nhiều người đi đường toàn mặc áo chống nắng mà đeo kín vào. Anh nhìn cảnh tượng đó cũng không khỏi mà ngạc nhiên
-'Tsk...bọn họ đều mặc như vậy? Trời nắng thật...mình còn vãi mỡ rồi đây!'
Dù là vậy, nhưng anh cũng đành phải đi. Một lúc sau, cuối cùng đã đến nơi. Trước mặt anh là công ty tập đoàn Albrazt vẫn y như vậy, anh dường như chẳng để tâm lắm mà bước vào trong công ty. Anh đi vào bên trong, nhiều người vẫn nhìn anh bằng ánh mắt đó, có người còn ngạc nhiên trước ngoại hình của anh. Dường như, hôm nay anh không đội khăn lên đầu nên nhiều người nhìn anh mà đến nỗi đỏ mặt lên do ngại.
-'Đó...Đó la ai vậy?...'
-'Đẹp.... Đẹp trai quá...'
Anh dường như chẳng quan tâm tới chuyện đó, mà đi lên trên cầu thang bộ, tìm hẳn đến phòng làm việc của ông. Sở Hạo lúc này đang ở trong phòng làm việc, ông đứng đó mà nhìn qua khung cửa sổ, nhìn thấy hết mọi chuyện. Khuôn mặt ông bỗng nhở nhẹ một nụ cười.
-'Đến rồi sao, Long Vũ?'
Long Vũ lúc này đang ở phòng làm việc của ông, định đá cửa nhưng cũng không dám làm vậy mà chỉ đành gõ cửa /Cốc...Cốc.../
Sở Hạo biết anh đến nên vẫn chẳng nói gì nhưng cũng đáp:
-"Vào đi!"
Long Vũ nghe vậy liền mở cửa vào bên trong, lọc này ông bước ra với dáng vẻ bình thường. Anh nhìn vậy cũng không hiểu ông đang làm chuyện gì mà hỏi:
-"Đây là bánh mà ông đã đã đặt ở tiệm chúng tôi! Có đúng không?"
Long Vũ liếc mắt nhìn ông một cái, ông nhìn cái liếc mắt đó cũng chẳng quan tâm chuyện đó mà chỉ đành đáp lại
-"Dù sao cậu hãy ngồi xuống đây trước đi!"
Anh vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhưng cũng ngồi xuống ghế sofa. Nhìn ông với ánh mắt đó, vẫn là cái ánh mắt sắc lạnh. Ông không quan tâm mấy mà ngồi xuống ghế sofa. Rót một cốc trà ra mà đưa cho anh. Anh nhìn thấy cũng chẳng nói gì mà đành lấy hai tay nhận lấy
-"Cháu cảm ơn!"
Anh nói xong cầm lấy cốc trà mà khẽ uống. Sở Hạo thấy anh như vậy, trong lòng cũng hơi đau nhói một chút, bởi phận làm cha thì đâu dám nhìn thấy con mình như vậy. Ông nhìn anh uống mà cũng chỉ khẽ cười, anh thấy nụ cười đó mà suýt nữa buồn nôn. Anh quay sang chỗ khác mà lau miệng mình, ông thấy vậy cũng chẳng quan tâm cho lắm.
Một lúc sau, anh mới hoàn hồn lại nhìn chằm chằm vào ông mà hỏi:
-"Sao tự dưng ông lại nhìn tôi vậy? Bộ mặt tôi có gì sao?"
Nghe anh nói vậy, ông lắc đầu với sắc mặt cũng bình thường
-"À, không...tại ta đang nghĩ chuyện gì đó nên mới vậy thôi!"
-"Nghĩ chuyện gì?"
Lúc này, trong đầu ông nghĩ có nên nói sự thật cho Long Vũ biết không? Nhưng chắc ông cũng đành phải nói thôi. Vì phận làm cha cũng không muốn nói dối con mình. Nên dù sao ông cũng quyết định là nói hết sự thật.
-'Mình nên nói hết sự thật cho thằng bé biết vậy!"
Bởi có nói hay không nói thì sớm muộn gì cũng biết sự thật. Ông cũng biết vậy chứ? Nhưng có lẽ lương tâm của người cha khó mà có thể bày tỏ ra thành lời nói.
Mặc dù vậy, ông cũng đành đối mặt với sự thật mà nói hết ra trong lòng mình.
-"À mà Long Vũ..."
Long Vũ nghe thấy tiếng ông gọi mình, anh ngạc nhiên đến tận cùng mà hỏi:
-"Ông...Tại sao ông lại biết tên tôi là Long Vũ? Rõ ràng... chỉ có bà ấy mới biết tên tôi?"
Sở Hạo nghe thấy anh nói bà ấy không hiểu là ai? Nhưng ông cũng nghĩ chắc là mẹ nó nên không dám nói. Thật chất người mà anh nói không phải mẹ mình bởi khi anh được sinh ra đã bị vứt bỏ làm sao mà biết được mặt mẹ mình chứ? Người đó là một bà cụ, lúc đang giặt quần áo ở trên bờ sông, cùng lúc đó bà ấy thấy anh đang ở trong giỏ đan. Không hiểu chuyện gì, bà liền lấy gậy mà kéo ở bên ngoài
Không dám kéo ở bên trong vì sợ anh sẽ bị thương.
Khi mà làm xong bà mới phát hiện ra là một bé trai kháu khỉnh, bà không hiểu ai là người đã vứt đứa bé đi nên liền quyết định mang về nuôi cậu. Từ đó anh luôn ở bên bà. Đến năm tám tuổi, vì bệnh già sức yêu, nên bà cụ đã mất đi, còn anh trở thành một đứa trẻ mồ côi. Và cũng từ đó anh tự phải nuôi chính mình. Mặc cho anh không thích nhưng cũng phải làm vậy.
Sở Hạo không hiểu chuyện gì nhưng cũng hỏi:
-"Có chuyện gì sao, Long Vũ?"
-"Ông..."
Long Vũ đi ra khỏi ghế sofa mà đi ra chỗ cửa, hai tay để lên trên cửa dựa vào mà đáp:
-"Ông nói đi! Tại sao ông lại biết tên tôi hả?"
Sở Hạo thấy anh làm vậy, không hiểu chuyện gì nhưng vẫn giải thích.
-"Ta là cha của con Long Vũ!"
Nghe ông nói vậy, anh càng không tin chuyện đó. Sắc mặt anh đã thể hiện rõ sự ngạc nhiên cùng với tức giận. Hai tay để lên đầu mà nhìn chằm chằm vào ông.
-"Tôi không tin chuyện đó! Ông không phải là cha của tôi! Cha tôi gì chứ? Rõ ràng ông ta là người đã vứt bỏ tôi. Giờ lại còn dám vác mặt về đây cơ chứ?"
Sở Hạo biết anh không tin chuyện đó là thật, nên cũng không dám nói to mà cũng chỉ nhẹ nhàng mà nói
-"Ta biết chuyện đó...Ta xin lỗi...cũng chỉ là do ta....đã vì một chuyện đó nên mới..."
Sở Hạo không dám nói hẳn ra, sắc mặt đã hiện rõ niềm đau buồn khi nhắc lại tới chuyện đó.
-"Sao hôm nay trời lại gay gắt và nắng nóng vậy chứ?"
-'Có lẽ chắc có chuyện gì sẽ xảy ra nên mới vậy?'
Dù là vậy, anh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng vì cái miếng ăn với lại còn không muốn ai nghi ngờ nên anh đành phải làm vậy.
Long Vũ mặc chiếc áo khoác thêm ở bên trong là một chiếc áo ba lỗ tay, nhưng anh cũng đành phải mặc chiếc áo. Dù sao anh cũng chỉ có một chiếc áo ba lỗ nên anh đành phải đi làm.
Đến nơi, cửa hàng tiệm bánh ngọt. Long Vũ chuẩn bị bước vào trong nhưng chưa kịp bước vào. Chủ quán đã đưa cho anh hộp túi bánh mà nói:
-"Cậu giao món hàng này cho tôi!"
Nghe chủ quán nói vậy, Long Vũ vẫn chưa hi u chuyện gì mà hỏi:
-"Tại sao lại đưa cho tôi đi?"
Chủ quán biết là anh mới vừa dậy, xong mình lại bảo túi bánh ngọt chắc vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra mà đành thở dài.
-"Đây là túi bánh ngọt mà chủ tịch tập đoàn lớn đã đặt!"
-'Chủ tịch?'
Anh nghe chủ quán nói vậy thì ngạc nhiên không ngờ vì lại phải đưa cho người mà anh gặp đi là Sở Hạo- chủ tịch của công ty. Sắc mặt anh đã lộ rõ ra sự ngạc nhiên nhưng cũng thoáng tức giận ở trên khuôn mặt.
-'Tại sao lại ở công ty chứ? Chuyện này là sao vậy chứ?'
Tuy anh không muốn đi nhưng cũng đành phải đi dù chỉ không thích. Anh cầm lấy túi bánh mà quay lại đằng sau mà rời đi. Chủ quán ở đó nhìn thấy anh rời đi, không hiểu chuyện gì trong lòng nghĩ
-'Cậu ta sao vậy? Sao tự dưng lại vậy?'
Chủ quán không biết chuyện gì nhưng cũng chẳng quan tâm mà vào trong tiệm. Còn ở chỗ anh trời càng ngày càng nóng hơn gấp đôi. Anh đi trên con đường ở thành phố, trời càng nóng hơn. Mặc dù mới là buổi sáng nhưng tại sao trời lại nắng hơn anh nghĩ, thậm chí nhiều người đi đường toàn mặc áo chống nắng mà đeo kín vào. Anh nhìn cảnh tượng đó cũng không khỏi mà ngạc nhiên
-'Tsk...bọn họ đều mặc như vậy? Trời nắng thật...mình còn vãi mỡ rồi đây!'
Dù là vậy, nhưng anh cũng đành phải đi. Một lúc sau, cuối cùng đã đến nơi. Trước mặt anh là công ty tập đoàn Albrazt vẫn y như vậy, anh dường như chẳng để tâm lắm mà bước vào trong công ty. Anh đi vào bên trong, nhiều người vẫn nhìn anh bằng ánh mắt đó, có người còn ngạc nhiên trước ngoại hình của anh. Dường như, hôm nay anh không đội khăn lên đầu nên nhiều người nhìn anh mà đến nỗi đỏ mặt lên do ngại.
-'Đó...Đó la ai vậy?...'
-'Đẹp.... Đẹp trai quá...'
Anh dường như chẳng quan tâm tới chuyện đó, mà đi lên trên cầu thang bộ, tìm hẳn đến phòng làm việc của ông. Sở Hạo lúc này đang ở trong phòng làm việc, ông đứng đó mà nhìn qua khung cửa sổ, nhìn thấy hết mọi chuyện. Khuôn mặt ông bỗng nhở nhẹ một nụ cười.
-'Đến rồi sao, Long Vũ?'
Long Vũ lúc này đang ở phòng làm việc của ông, định đá cửa nhưng cũng không dám làm vậy mà chỉ đành gõ cửa /Cốc...Cốc.../
Sở Hạo biết anh đến nên vẫn chẳng nói gì nhưng cũng đáp:
-"Vào đi!"
Long Vũ nghe vậy liền mở cửa vào bên trong, lọc này ông bước ra với dáng vẻ bình thường. Anh nhìn vậy cũng không hiểu ông đang làm chuyện gì mà hỏi:
-"Đây là bánh mà ông đã đã đặt ở tiệm chúng tôi! Có đúng không?"
Long Vũ liếc mắt nhìn ông một cái, ông nhìn cái liếc mắt đó cũng chẳng quan tâm chuyện đó mà chỉ đành đáp lại
-"Dù sao cậu hãy ngồi xuống đây trước đi!"
Anh vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhưng cũng ngồi xuống ghế sofa. Nhìn ông với ánh mắt đó, vẫn là cái ánh mắt sắc lạnh. Ông không quan tâm mấy mà ngồi xuống ghế sofa. Rót một cốc trà ra mà đưa cho anh. Anh nhìn thấy cũng chẳng nói gì mà đành lấy hai tay nhận lấy
-"Cháu cảm ơn!"
Anh nói xong cầm lấy cốc trà mà khẽ uống. Sở Hạo thấy anh như vậy, trong lòng cũng hơi đau nhói một chút, bởi phận làm cha thì đâu dám nhìn thấy con mình như vậy. Ông nhìn anh uống mà cũng chỉ khẽ cười, anh thấy nụ cười đó mà suýt nữa buồn nôn. Anh quay sang chỗ khác mà lau miệng mình, ông thấy vậy cũng chẳng quan tâm cho lắm.
Một lúc sau, anh mới hoàn hồn lại nhìn chằm chằm vào ông mà hỏi:
-"Sao tự dưng ông lại nhìn tôi vậy? Bộ mặt tôi có gì sao?"
Nghe anh nói vậy, ông lắc đầu với sắc mặt cũng bình thường
-"À, không...tại ta đang nghĩ chuyện gì đó nên mới vậy thôi!"
-"Nghĩ chuyện gì?"
Lúc này, trong đầu ông nghĩ có nên nói sự thật cho Long Vũ biết không? Nhưng chắc ông cũng đành phải nói thôi. Vì phận làm cha cũng không muốn nói dối con mình. Nên dù sao ông cũng quyết định là nói hết sự thật.
-'Mình nên nói hết sự thật cho thằng bé biết vậy!"
Bởi có nói hay không nói thì sớm muộn gì cũng biết sự thật. Ông cũng biết vậy chứ? Nhưng có lẽ lương tâm của người cha khó mà có thể bày tỏ ra thành lời nói.
Mặc dù vậy, ông cũng đành đối mặt với sự thật mà nói hết ra trong lòng mình.
-"À mà Long Vũ..."
Long Vũ nghe thấy tiếng ông gọi mình, anh ngạc nhiên đến tận cùng mà hỏi:
-"Ông...Tại sao ông lại biết tên tôi là Long Vũ? Rõ ràng... chỉ có bà ấy mới biết tên tôi?"
Sở Hạo nghe thấy anh nói bà ấy không hiểu là ai? Nhưng ông cũng nghĩ chắc là mẹ nó nên không dám nói. Thật chất người mà anh nói không phải mẹ mình bởi khi anh được sinh ra đã bị vứt bỏ làm sao mà biết được mặt mẹ mình chứ? Người đó là một bà cụ, lúc đang giặt quần áo ở trên bờ sông, cùng lúc đó bà ấy thấy anh đang ở trong giỏ đan. Không hiểu chuyện gì, bà liền lấy gậy mà kéo ở bên ngoài
Không dám kéo ở bên trong vì sợ anh sẽ bị thương.
Khi mà làm xong bà mới phát hiện ra là một bé trai kháu khỉnh, bà không hiểu ai là người đã vứt đứa bé đi nên liền quyết định mang về nuôi cậu. Từ đó anh luôn ở bên bà. Đến năm tám tuổi, vì bệnh già sức yêu, nên bà cụ đã mất đi, còn anh trở thành một đứa trẻ mồ côi. Và cũng từ đó anh tự phải nuôi chính mình. Mặc cho anh không thích nhưng cũng phải làm vậy.
Sở Hạo không hiểu chuyện gì nhưng cũng hỏi:
-"Có chuyện gì sao, Long Vũ?"
-"Ông..."
Long Vũ đi ra khỏi ghế sofa mà đi ra chỗ cửa, hai tay để lên trên cửa dựa vào mà đáp:
-"Ông nói đi! Tại sao ông lại biết tên tôi hả?"
Sở Hạo thấy anh làm vậy, không hiểu chuyện gì nhưng vẫn giải thích.
-"Ta là cha của con Long Vũ!"
Nghe ông nói vậy, anh càng không tin chuyện đó. Sắc mặt anh đã thể hiện rõ sự ngạc nhiên cùng với tức giận. Hai tay để lên đầu mà nhìn chằm chằm vào ông.
-"Tôi không tin chuyện đó! Ông không phải là cha của tôi! Cha tôi gì chứ? Rõ ràng ông ta là người đã vứt bỏ tôi. Giờ lại còn dám vác mặt về đây cơ chứ?"
Sở Hạo biết anh không tin chuyện đó là thật, nên cũng không dám nói to mà cũng chỉ nhẹ nhàng mà nói
-"Ta biết chuyện đó...Ta xin lỗi...cũng chỉ là do ta....đã vì một chuyện đó nên mới..."
Sở Hạo không dám nói hẳn ra, sắc mặt đã hiện rõ niềm đau buồn khi nhắc lại tới chuyện đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.