Hóa Ra Tôi Là Mỹ Cường Thảm

Chương 20: Cậu còn muốn vào chung với tôi nữa à?

Thiểu Thuyết Phế Thoại

16/05/2023

"Tích___"

Lọt vào trong tầm mắt là trần nhà trắng xóa, mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt xộc vào khoang mũi, thanh niên tóc đen nằm trên giường bệnh bị âm thanh vận hành của máy móc đánh thức, chớp chớp mắt, trong lúc hoảng hốt còn tưởng bản thân đã lại chuyển qua một thế giới khác: [Hệ thống?]

[Tôi chết rồi sao?]

Tuy là câu nghi vấn, nhưng ngữ khí của y lại rất bình tĩnh, tựa như đã sớm quen với việc tiếp nhận những sự thật tương tự, ước chừng nghẹn hơn ba chục tiếng đồng hồ chưa nói chuyện, 1101 trợn tròn mắt, thật sâu cảm thấy sự lo lắng của mình trao sai người rồi: [Xin lỗi, làm ngài thất vọng rồi ha.]

[Chỉ là ngủ thôi.]

Ngủ vừa sâu vừa lâu, hoạt động thể chất giảm xuống mức thấp nhất, vì an toàn, bác sĩ thậm chí còn bố trí thiết bị theo dõi đối phương qua đêm.

Xúc giác đờ đẫn do ngủ say lâu ngày dần dần khôi phục như lúc ban đầu, sau khi nghe hệ thống nói xong, Tịch Dã lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được, tay của mình đang bị ai đó nắm chặt.

Rũ mắt nhìn xuống, là một cái đầu đen quen thuộc với mái tóc rối bù.

[Vẫn luôn trông coi bên cạnh á, WC cũng chỉ đi vài lần, nếu không cậu sao có thể an ổn ngủ lâu như vậy?] Khá là hài lòng với nhân phẩm của Cố Tông, 1101 nhỏ giọng nhắc mãi, [Lúc cậu mới vừa ngất xỉu đã dọa sợ đứa nhóc nhà người ta, vẻ mặt nghiêm túc gọi xe cứu thương nhưng tay lại run lẩy bẩy.]

Đứa nhóc sao?

Cánh tay phải không truyền dịch đã bị bàn tay đối phương dễ dàng bảo phủ, Tịch Dã nhìn Cố Tông đáng thương co ro thành một quả bóng bên cạnh giường, giống như do một loại khí chất nào đó mang đến mà bừng tỉnh từ trong ảo giác, y lần đầu tiên rõ ràng mà ý thức được, đối phương đã là một nam tử trưởng thành, so với chính mình còn cao hơn nửa cái đầu.

Bên ngoài ống kính, Tịch Dã không có thói quen tiếp xúc quá thân mật với người khác, nào ngờ y chỉ vừa mới động đậy, thiếu niên một giây trước vẫn còn ngủ say đã liền tỉnh lại.

Đối diện với đôi mắt phượng ủ rũ của thanh niên, vẻ hoang mang trên mặt hắn lập tức tiêu tan: "Thầy Tịch?"

"Anh ngủ lâu quá."

Có lẽ do quá mức khiếp sợ, Cố Tông quên cả ngồi thẳng dậy, đầu tóc rối xù kề sát bên chân Tịch Dã, con ngươi màu hổ phách trong veo sáng ngời, giống như một chú cún vừa ngọt ngào vừa ngoan ngoãn đang làm nũng.

Tịch Dã nhịn không được, giơ tay xoa xoa đầu đối phương.

"Có, có khó chịu chỗ nào không ạ? Em đi gọi bác sĩ trước." Sau tai nổi lên mảng ửng hồng không dễ phát hiện, Cố Tông ngồi thẳng người, nói tăng tốc: "Đây là bệnh viện quản lý Chu giới thiệu, tính riêng tư rất tốt."

Tịch Dã còn chưa kịp đáp lại, hắn đã vội vàng đẩy ghế dựa sang một bên rồi đi ra cửa, hai chân co quắp đã lâu dường như tê dại, vài bước đầu tiên còn có hơi khập khiễng.

Cho dù là bệnh viện hiện đại, y quán cổ đại, hay là khoang phục hồi ở tương lai, Tịch Dã đều đã vô cùng quen thuộc với quá trình khám và chữa bệnh, giống như một con rối gỗ trống rỗng, tùy tiện để cho bác sĩ và y tá đùa nghịch.

Nhưng lần này, ánh mắt rực rỡ tràn ngập quan tâm của Cố Tông lại khiến y không thể phớt lờ.

Sợ làm ảnh hưởng đến bác sĩ, nên hắn đứng ở rất xa, chỉ có thể dựa vào vóc dáng đủ cao, căng thẳng chú ý đến những con số trên dụng cụ cùng sắc mặt của Tịch Dã.

Chờ đến khi những dụng cụ kẹp ở đầu ngón tay dùng để theo dõi dấu hiệu sinh mệnh được tháo ra, hắn mới thực sự thả lỏng, thành thật bị bác sĩ gọi ra ngoài để nghe căn dặn.

Tịch Dã cảm thấy điều này có hơi kỳ diệu.

Có vẻ như y, người vừa sinh ra đã bị dán nhãn là nhân vật phản diện, đã trở thành một người bình thường giống như bao người trong tiểu thế giới.

1101 oan ức đập bàn: [Rõ ràng mọi lần đều là tôi bên cạnh cậu.]

Tịch Dã lại lắc đầu: [Cái đó không giống nhau.]

Nhưng mà, cụ thể chỗ nào không giống nhau, y thế nhưng cũng không thể nói rõ được.

Ước chừng cùng bác sĩ trò chuyện năm phút mới xong, Cố Tông mới vừa đẩy cửa tiến vào, đã nhìn thấy Tịch Dã nhẹ nhàng vẫy vẫy tay với mình.

Lo lắng đối phương vừa mới tỉnh lại không có sức lực, hắn nhấc đôi chân dài, ba bước thành hai đi tới bên giường, cúi người xuống gần thanh niên: "Sao thế? Cần em giúp anh lấy thứ gì à?"

Tịch Dã: "Tôi muốn đi vệ sinh."



Cố Tông trợn tròn hai mắt, khô khốc mở miệng: "... Hả?"

"Phòng vệ sinh, chân không còn sức, đỡ tôi lên được không? Còn cả túi truyền dịch này nữa," kiên nhẫn lặp lại, Tịch Dã bằng phẳng nói ra nhu cầu của mình, nhìn bộ dáng quá mức đơn thuần của đối phương, bỗng nổi lên ý muốn trêu chọc, giống như vô tình hỏi, "Quần áo của tôi, là ai thay?"

Lỗ tai Cố Tông lại đỏ lên: "Em."

Khi nằm viện thì đổi sang quần áo cho bệnh nhân sẽ tiện hơn, so với để cho người khác thay, hắn thà tự mình làm.

Dù sao bản thân cũng đã chung chăn chung gối với thầy Tịch nhiều lần... Quan trọng hơn là, hắn thích Tịch Dã, không muốn chia sẻ một mặt đáng yêu này của đối phương với bất kỳ ai.

Rất nhiều suy nghĩ lung tung hỗn loạn quay cuồng ở trong đầu, khi Cố Tông đỡ người xuống giường đi được vài bước, đầu ngón tay lạnh lẽo của thanh niên đột nhiên chạm vào trán hắn: "Dừng lại."

"Cậu còn muốn vào chung với tôi nữa à?"

Cạch.

Cánh cửa khép mở, Cố Tông lui về sau mấy bước, vội vàng xoay người: "...Em ở bên ngoài."

Có việc gì cứ kêu em.

Câu sau hắn vẫn chưa nói ra khỏi miệng, nhưng thanh niên lại giống nghe hiểu được, cách cửa đáp lại._Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad @chomchomngonnhut, các trang khác đều là reup_

Để tránh việc vừa ra cửa đã nhìn thấy một con tôm luộc, Tịch Dã vừa vào trong, chuyện đầu tiên làm là vặn vòi nước đến mức tối đa, buông tha cho bạn nhỏ dễ thẹn thùng nào đó.

Y có hơi yêu sạch sẽ, nằm quá lâu tất nhiên sẽ khó chịu, nào ngờ, chưa đầy mấy phút, đã có người thật cẩn thận gõ cửa: "Thầy Tịch?"

Tịch Dã với bàn chải đánh răng dùng một lần trong miệng:...

1101 cười khùng: [Cậu ta thật sự rất sợ cậu té xỉu.]

"Ừ," trong lòng mềm nhũn, thanh niên tóc đen dừng lại động tác một chút, mơ hồ nói: "Tôi đang đánh răng."

Tựa hồ nhẹ nhõm thở ra một hơi, thân ảnh đang quay lưng với phòng vệ sinh hạ vai xuống, dứt khoát dựa cả người lên trên cửa: "Mấy ngày nay, quản lý Chu và các fan đều rất lo lắng cho thầy Tịch."

"Em cũng rất sợ, bác sĩ nói tuy rằng anh đã tỉnh lại, nhưng có nhiều chỉ số cơ thể lại không đủ tiêu chuẩn, giống như bị quá tải từ lâu không được nghỉ ngơi."

"Là bởi vì tiền bối Tiết sao? Hay là bởi vì những bài PR trên mạng? Thật ra những người thật sự hiểu anh, thích anh, sẽ không tin vào những điều đó, chẳng hạn như fan, hay như các đạo diễn và biên kịch đã từng hợp tác với anh, còn có những người xem phim điện ảnh của anh nữa... Quản lý Chu cũng đang ra tay xử lý, hết thảy đều sẽ tốt lên thôi."

Thành thật mà nói, 1101 cảm thấy thứ ký chủ nhà mình không cần nhất chính là an ủi, nhưng khiến nó ngoài ý muốn chính là, Tịch Dã sau khi rửa mặt, đẩy thanh truyền dịch, mở cửa nói: "Vậy còn cậu?"

Cố Tông không hề lảo đảo mà đứng vững: "Em đương nhiên cũng tin."

Sau đó, thanh niên vẫn còn đọng những giọt nước trên lông mi liền mỉm cười: "Đã biết, bạn fan nhỏ."

Cố Tông nghẹn lời.

Hắn phải làm thế nào để chứng minh với Tịch Dã hắn không phải fan, hay nói cách khác, không chỉ là fan?

"Chẳng lã cậu còn chưa xem qua bộ phim điện ảnh của tôi sao?" Chú ý tới biểu tình khác thường của đối phương, Tịch Dã rút khăn giấy ở đầu giường, cố ý trêu chọc.

Cố Tông nhanh chóng phủ nhận: "Tất nhiên là em đã xem rồi." Từ sau khi quay chương trình, hắn đã xem lại từ bộ đầu tiên, thay vì chỉ xem những bộ kinh điển nhất.

"Ồ~" Tịch Dã lau mặt, "Vậy là tôi diễn không tốt, không hút được fan."

Cố Tông vội vàng: "Đương nhiên cũng không phải."

"Em thích thầy Tịch nhất!" Thích Tịch Dã.

"Nghe được." Dựa lưng vào gối, Tịch Dã hơi cong khóe môi, một lần nữa đắp chăn đàng hoàng: "Cố Tông, cậu có cân nhắc việc đổi công ty không?"

Thiếu niên đang bận nâng giường bệnh không hề nghĩ ngợi nói lời thật lòng: "Có cân nhắc."



"Nhưng thời hạn hợp đồng vẫn chưa kết thúc, em vẫn đang chờ cơ hội."

Tịch Dã: "Thịnh Tinh thì sao?"

Cố Tông kinh ngạc: "Thịnh Tinh, đó không phải là..."

"Đúng vậy, là công ty hiện tại của tôi, tuy rằng trục lợi, cũng không thân thiết được với nghệ sĩ như người một nhà, nhưng vẫn giữ được điểm mấu chốt, miễn cưỡng cũng có thể xem là có lương tâm trong nghề," khách quan phân tích mặt lợi và hại, Tịch Dã hào phóng, "Tiền vi phạm hợp đồng tôi sẽ trả, ký dưới trướng của Chu Minh, thế nào?"

"Tất nhiên tôi sẽ nói chuyện với Chu Minh, trước khi cậu rời nhóm vẫn có thể tham gia các hoạt động bình thường với đồng đội của mình, sẽ không để cậu chịu tiếng xấu khi rời đi một mình."

Thịnh Tinh tuy so ra vẫn kém loại đứng đầu ngành như Tô thị, nhưng cũng là cổ thụ lâu đời chứng kiến nhiều những mưa gió thăng trầm trong giới, nếu là người khác nghe được tin này, có lẽ sẽ vui mừng đến phát điên, nhưng Cố Tông lại gắt gao nhíu mày, nghiêm túc đến nỗi gọi thẳng tên thanh niên: "Tịch Dã, em đối xử tốt với anh không phải vì những thứ này."

Càng không phải vì muốn mượn sức của ai đó để trèo lên cao.

Tịch Dã hiếm khi thấy được bộ mặt chân chính lạnh lùng của Cố Tông, không còn nụ cười nhu hòa, vẻ anh khí hoàn toàn nổi bật trên ngũ quan của đối phương, ngay cả hai viên hổ phách kia cũng không còn giống như mật đường, mà giống như dã thú.

"Có điều kiện."

Bàn tay không cắm truyền dịch từ trong chăn vươn ra, lạnh lẽo như băng, nhẹ nhàng đặt lên ngón út của Cố Tông: "Hình như chỉ khi ở bên cạnh cậu, tôi mới có thể ngủ được."

Mắt thường có thể thấy được, biểu tình của thiếu niên nhanh chóng biến hóa, từ nghi hoặc đến kinh ngạc rồi vui sướng, giống như một làn gió xuân thổi bay đi những hạt sương lạnh giá, sinh động mà hoạt bát.

1101 còn kích động hơn, nói lắp bắp: [Tịch Dã? Cậu không muốn chết nữa sao?]

Tịch Dã thực sự không muốn chết.

Tạm thời.

Trước đây y lảng tránh Cố Tông, là vì không muốn liên lụy đối phương, nhưng nhảy từ cửa sổ đến nỗi bị thương vẫn muốn chạy tới gặp mình, Cố Tông khiến y nhận ra được, lảng tránh, chỉ khiến tình hình càng trở nên tồi tệ hơn.

Nếu y cứ tiếp tục đi theo cốt truyện trong nguyên tác, sau khi y chết đi, không biết Cố Tông sẽ làm ra chuyện gì, lỡ đâu hắn bước lên con đường đối nghịch với nhân vật chính, trở thành phản diện tiếp theo thì phải làm sao?

Chuyện của bản thân phải tự mình xử lý tốt.

1101 đột nhiên cảm thấy không ổn: [... Xử lý sao?]

[À, cậu còn chưa biết.] Tịch Dã nhàn nhạt nói, [Trước khi chưa thức tỉnh, tôi đã hấp thụ rất nhiều ý thức thế giới.]

Mãi cho đến khi sức mạnh tinh thần của y trở nên mạnh mẽ và thức tỉnh sau khi liên tục hấp thụ ý thức của thế giới, Tịch Dã lấy lại toàn bộ ký ức mới nhận ra, quá nhiều thân phận, trải qua luân hồi vô tận, còn phải sống dở chết dở đối nghịch với nhân vật chính, không bằng thoải mái dễ chịu nằm yên mặc kệ sự đời.

1101 hoàn toàn tê liệt.

Việc ý thức của thế giới bị tổn hại nghiêm trọng quả thực có thể khiến cho mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát của nguyên tác, nhưng thứ đó thật sự có thể hấp thụ được sao?

...Nhiệm vụ của nó rõ ràng là loại tuyển dụng cấp thất nhất mà.

Không phát hiện ra ở cách mình không xa đang có một cái hệ thống tân sinh đến từ thế giới khác đang hoài nghi về "thống sinh", Cố Tông nhìn chằm chằm ngón út đang bị nắm lấy của mình, khẩn trương mà chớp chớp mắt:

Thật lạnh.

Thật mềm.

Cùng với động tác có hơi ỷ lại của đối phương lúc này, hầu kết Cố Tông theo bản năng khẽ động, cảm giác toàn bộ cánh tay đã đều tê dại, bắt đầu từ ngón tay út tiếp xúc với da thịt của thanh niên.

Tự cho là đã hoàn toàn hiểu được những thâm ý trong lời nói của Tịch Dã, hắn trở tay nắm lấy năm ngón tay thon dài trắng nõn của thanh niên, lấy hết can đảm, cúi người, hôn lên đôi môi hắn từ lâu đã hằng mong ước: "Em đồng ý."

"Đồng ý ngủ cùng với thầy Tịch vĩnh viễn."

Cho dù mối quan hệ này bắt đầu từ việc bị bao dưỡng cũng không sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hóa Ra Tôi Là Mỹ Cường Thảm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook