Chương 14: Đau lòng
Mặt Trời Nhỏ
05/08/2024
Lục Thần đưa tay định lau nước mắt cho Nhật Hạ, gần chạm đến gương mặt xinh đẹp thì điện thoại cô reo lên.
Một cuộc rồi hai cuộc, người kia vẫn không chịu từ bỏ.
Vốn dĩ không cần nghe nhưng chiếc điện thoại kia cứ liên tục làm Lục Thần không thể nào tập trung vào việc thưởng thức cơ thể cô được.
Hắn vươn tay định tắt, nhìn tên lưu trên điện thoại là Sếp Hạo, hắn đổi ý.
“Nghe máy đi! Bật loa ngoài!”
Cổ họng Nhật Hạ khô khốc:
“Sếp?”
Đầu dây bên kia giọng rất lo lắng.
“Nhật Hạ, cuối cùng anh cũng gọi được cho em. Hôm qua nghe người hầu nói em đi rất gấp. Em có sao không?”
“Không sao ạ. Ở bệnh viện báo em của em xảy ra chút chuyện. Bây giờ không sao rồi ạ.”
“Chuyện của em em, tôi sẽ nhờ viện trưởng để ý.”
Nhật Hạ ngạc nhiên. Anh vậy mà quan tâm đến cô.
“Cảm ơn Sếp!”
“Không cần khách sáo!”
Lục Hạo quan tâm tình nhân của hắn? Trong phút chốc Lục Thần hừ lạnh một tiếng.
Đang ở trên giường của hắn lại cảm ơn đàn ông khác? Rõ ràng cô không coi hắn ra gì.
Nhưng mà hắn quên mất chính hắn là người bảo cô nghe sao?
Màn trừng phạt đã đến vừa hồi hộp vừa kích thích lại mạo hiểm. Mà những trò như vậy khiến hắn cực kỳ thích thú.
Những ngón tay thon dài của Lục Thần lần mò xuống dưới nơi cấm địa non mềm kia của Nhật Hạ không ngừng thăm dò.
Hắn xoa xoa hạt châu đỏ nơi mềm mại, vuốt ve mơn trớn.
Nhật Hạ đang trả lời Lục Hạo không ý thức được hắn đang càn rỡ cô. Đến khi bên dưới truyền đến cảm giác tê rần. Không kịp phản ứng cô chỉ có thể hét lên.
“Á!”
“Nhật Hạ, em sao vậy?”
Cô thở hổn hển. Cố nghiến răng chỉnh giọng nói:
“Có một con gián! Em chỉ muốn đánh chết nó! Sếp đừng bận tâm!”
Dám chửi hắn là con gián?
Được thôi!
Cùng lúc 3 ngón tay của Lục Thần bất ngờ đâm mạnh vào bên trong cô. Cảm giác kích thích xâm chiếm nơi đó co thắt lại từng cơn trước đợt công kích của hắn, cảm giác lạ lẫm bao trùm lấy Nhật Hạ. Cô ưỡn người, nâng hông lên vặn vẹo né tránh.
“Sếp… Á…”
“Nhật Hạ cô đang ở đâu? Có cần tôi đến giúp?”
“Không… cần… đâu sếp!”
Lục Thần rút tay ra rồi lại để tay vào. Trán Nhật Hạ rịn mồ hôi. Đầu óc loạn cả lên.
“Cảm ơn. .. Sếp. Em ổn. Hẹn gặp sếp vào thứ 2.”
Nói xong không đợi Lục Hạo trả lời, Triệu Nhật Hạ trực tiếp tắt máy luôn.
Hắn tức giận nói với cô:
“Từ lúc nào hai người thân như vậy?”
“Không có thân!”, nói đạp hắn ra vừa dứt khoát trả lời.
Hắn chế ngự cổ tay cô.
“Nhật Hạ, đừng quên em là tình nhân của tôi. Phục vụ tôi là chuyện em phải làm.”
Khóe mắt cô ửng đỏ:
“Vậy tiền viện phí tiếp theo của em tôi?”
“Làm tôi hài lòng trước đã!”
“Lục Thần, ngài không phải là người nuốt lời chứ?”
“Yên tâm. Tôi không phải loại người như vậy!”
Nhật Hạ bắt đầu vụng về cởi cúc áo sơ mi của Lục Thần.
Hắn nhếch miệng cười. Đổi vị trí cho cô ngồi ở trên người hắn.
Chẳng mấy chốc, ở trên giường, hai cơ thể không một mảnh vải che thân đang quấn lên nhau, mái tóc Nhật Hạ xõa tung rũ rượi, mồ hôi ướt đẫm.
Hắn nằm bên dưới không ngừng hưởng thụ. Tay ôm chặt hông của Nhật Hạ bắt cô cử động theo nhịp lên xuống.
Anh bạn nhỏ dưới hạ thân lại không ngừng gào thét. Hắn dứt khoát đâm sâu vào bên trong để khai phá tầng tầng lớp lớp hoa non mềm mại.
Bao nhiêu cho đủ?
Bảo lâu thì mới gọi là nhiều?
Rất lâu sau, Nhật Hạ cảm thấy bên dưới tràn vào một luồng chất lỏng ấm nóng. Cô nằm gục trên lòng ngực của hắn lấy lại hơi thở.
Hắn còn cảm thấy chưa đủ. Đem cô gái tiếp tục ra giày vò.
Gần đến sáng mới chịu buông tha. Nhật Hạ cảm thấy toàn thân rã rời. Không biết người đàn ông kia đã bao nhiêu lần phóng xuất vào bên trong.
Không một biện pháp an toàn. Nhật Hạ tự nhủ ngày mai phải uống thuốc.
Hắn có thể nhẫn tâm giết hại con của người khác. Đối với con hắn chắc cũng chỉ là một khối thịt.
Cô tuyệt đối không được mang thai con của ác ma.
Nhật Hạ tỉnh dậy là buổi trưa. Mở mắt ra thấy dòng chữ của hắn để lại.
“Tôi đã sai người hầm tổ yến cho em. Đêm qua em phục vụ tôi tốt lắm! Tiền viện phí đã thanh toán.”
Bệnh viện cũng gửi hóa đơn thanh toán viện phí về email của cô.
Hai chữ “phục vụ” đập vào mặt Nhật Hạ khiến cô cảm thấy nhói ở tim. Rốt cuộc là cô bị bệnh tim thật có đúng không?
Nhật Hạ cảm thấy mệt mỏi, cô bước vào phòng tắm kỳ cọ cả người.
Nhục nhã gì bằng? Còn cách nào khác không?
Rất rõ ràng, hắn không yêu cô. Vậy mà cô còn có lúc hoang tưởng nghĩ rằng hắn ghen, hắn ít ra cũng giành tình cảm cho cô.
Cô chỉ biết co người lại khóc nức nở.
Không phải chỉ là giao dịch thôi sao? Tại sao phải đau lòng?
Là cô yêu hắn có đúng không?
Một cuộc rồi hai cuộc, người kia vẫn không chịu từ bỏ.
Vốn dĩ không cần nghe nhưng chiếc điện thoại kia cứ liên tục làm Lục Thần không thể nào tập trung vào việc thưởng thức cơ thể cô được.
Hắn vươn tay định tắt, nhìn tên lưu trên điện thoại là Sếp Hạo, hắn đổi ý.
“Nghe máy đi! Bật loa ngoài!”
Cổ họng Nhật Hạ khô khốc:
“Sếp?”
Đầu dây bên kia giọng rất lo lắng.
“Nhật Hạ, cuối cùng anh cũng gọi được cho em. Hôm qua nghe người hầu nói em đi rất gấp. Em có sao không?”
“Không sao ạ. Ở bệnh viện báo em của em xảy ra chút chuyện. Bây giờ không sao rồi ạ.”
“Chuyện của em em, tôi sẽ nhờ viện trưởng để ý.”
Nhật Hạ ngạc nhiên. Anh vậy mà quan tâm đến cô.
“Cảm ơn Sếp!”
“Không cần khách sáo!”
Lục Hạo quan tâm tình nhân của hắn? Trong phút chốc Lục Thần hừ lạnh một tiếng.
Đang ở trên giường của hắn lại cảm ơn đàn ông khác? Rõ ràng cô không coi hắn ra gì.
Nhưng mà hắn quên mất chính hắn là người bảo cô nghe sao?
Màn trừng phạt đã đến vừa hồi hộp vừa kích thích lại mạo hiểm. Mà những trò như vậy khiến hắn cực kỳ thích thú.
Những ngón tay thon dài của Lục Thần lần mò xuống dưới nơi cấm địa non mềm kia của Nhật Hạ không ngừng thăm dò.
Hắn xoa xoa hạt châu đỏ nơi mềm mại, vuốt ve mơn trớn.
Nhật Hạ đang trả lời Lục Hạo không ý thức được hắn đang càn rỡ cô. Đến khi bên dưới truyền đến cảm giác tê rần. Không kịp phản ứng cô chỉ có thể hét lên.
“Á!”
“Nhật Hạ, em sao vậy?”
Cô thở hổn hển. Cố nghiến răng chỉnh giọng nói:
“Có một con gián! Em chỉ muốn đánh chết nó! Sếp đừng bận tâm!”
Dám chửi hắn là con gián?
Được thôi!
Cùng lúc 3 ngón tay của Lục Thần bất ngờ đâm mạnh vào bên trong cô. Cảm giác kích thích xâm chiếm nơi đó co thắt lại từng cơn trước đợt công kích của hắn, cảm giác lạ lẫm bao trùm lấy Nhật Hạ. Cô ưỡn người, nâng hông lên vặn vẹo né tránh.
“Sếp… Á…”
“Nhật Hạ cô đang ở đâu? Có cần tôi đến giúp?”
“Không… cần… đâu sếp!”
Lục Thần rút tay ra rồi lại để tay vào. Trán Nhật Hạ rịn mồ hôi. Đầu óc loạn cả lên.
“Cảm ơn. .. Sếp. Em ổn. Hẹn gặp sếp vào thứ 2.”
Nói xong không đợi Lục Hạo trả lời, Triệu Nhật Hạ trực tiếp tắt máy luôn.
Hắn tức giận nói với cô:
“Từ lúc nào hai người thân như vậy?”
“Không có thân!”, nói đạp hắn ra vừa dứt khoát trả lời.
Hắn chế ngự cổ tay cô.
“Nhật Hạ, đừng quên em là tình nhân của tôi. Phục vụ tôi là chuyện em phải làm.”
Khóe mắt cô ửng đỏ:
“Vậy tiền viện phí tiếp theo của em tôi?”
“Làm tôi hài lòng trước đã!”
“Lục Thần, ngài không phải là người nuốt lời chứ?”
“Yên tâm. Tôi không phải loại người như vậy!”
Nhật Hạ bắt đầu vụng về cởi cúc áo sơ mi của Lục Thần.
Hắn nhếch miệng cười. Đổi vị trí cho cô ngồi ở trên người hắn.
Chẳng mấy chốc, ở trên giường, hai cơ thể không một mảnh vải che thân đang quấn lên nhau, mái tóc Nhật Hạ xõa tung rũ rượi, mồ hôi ướt đẫm.
Hắn nằm bên dưới không ngừng hưởng thụ. Tay ôm chặt hông của Nhật Hạ bắt cô cử động theo nhịp lên xuống.
Anh bạn nhỏ dưới hạ thân lại không ngừng gào thét. Hắn dứt khoát đâm sâu vào bên trong để khai phá tầng tầng lớp lớp hoa non mềm mại.
Bao nhiêu cho đủ?
Bảo lâu thì mới gọi là nhiều?
Rất lâu sau, Nhật Hạ cảm thấy bên dưới tràn vào một luồng chất lỏng ấm nóng. Cô nằm gục trên lòng ngực của hắn lấy lại hơi thở.
Hắn còn cảm thấy chưa đủ. Đem cô gái tiếp tục ra giày vò.
Gần đến sáng mới chịu buông tha. Nhật Hạ cảm thấy toàn thân rã rời. Không biết người đàn ông kia đã bao nhiêu lần phóng xuất vào bên trong.
Không một biện pháp an toàn. Nhật Hạ tự nhủ ngày mai phải uống thuốc.
Hắn có thể nhẫn tâm giết hại con của người khác. Đối với con hắn chắc cũng chỉ là một khối thịt.
Cô tuyệt đối không được mang thai con của ác ma.
Nhật Hạ tỉnh dậy là buổi trưa. Mở mắt ra thấy dòng chữ của hắn để lại.
“Tôi đã sai người hầm tổ yến cho em. Đêm qua em phục vụ tôi tốt lắm! Tiền viện phí đã thanh toán.”
Bệnh viện cũng gửi hóa đơn thanh toán viện phí về email của cô.
Hai chữ “phục vụ” đập vào mặt Nhật Hạ khiến cô cảm thấy nhói ở tim. Rốt cuộc là cô bị bệnh tim thật có đúng không?
Nhật Hạ cảm thấy mệt mỏi, cô bước vào phòng tắm kỳ cọ cả người.
Nhục nhã gì bằng? Còn cách nào khác không?
Rất rõ ràng, hắn không yêu cô. Vậy mà cô còn có lúc hoang tưởng nghĩ rằng hắn ghen, hắn ít ra cũng giành tình cảm cho cô.
Cô chỉ biết co người lại khóc nức nở.
Không phải chỉ là giao dịch thôi sao? Tại sao phải đau lòng?
Là cô yêu hắn có đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.