Chương 3: Biến số
Gâu Lười thích ngọt
08/09/2024
“Lâm Trúc, vẫn khỏe chứ? Thật không ngờ được gặp em ở đây.”
Vẫn là nụ cười làm xao xuyến lòng thiếu nữ và vài câu quan tâm đó nhưng tiếc rằng, lòng tôi đã sớm nguội lạnh nên cũng trả lời qua loa: “Thật trùng hợp, đàn anh Tiêu.”
Tôi thấy Đông Tiêu trông có vẻ sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng bình thường trở lại
“Lâm Trúc, chuyện kia-”
“Xin lỗi đàn anh, em có việc đi trước.”
Một giây một phút tôi cũng không muốn hít thở chung bầu không khí với hắn ta
Trên đường trở về tôi lại vô tình va trúng lồng n.g.ự.c người nọ, là cậu trai hay cười ở quán bún.
“Lâm Trúc sao?” Cậu ta nhặt thẻ dự thi và thẻ sinh viên tôi vừa làm rơi, nhưng không trả tôi và cầm nhìn ngó một hồi khiến tôi cũng cảm thấy có chút mất tự nhiên.
“Xin lỗi vì đụng trúng bạn, mình đang vội, cho mình xin lại thẻ nhé.”
Tôi đưa tay cầm lại thẻ của mình nhưng hình như cậu bạn kia không có ý định trả tôi thì phải, tay cậu ấy cầm chặt tấm thẻ của tôi.
Hình như cậu bạn cũng nhận ra như vậy không thích hợp nên cũng thả ra rồi xin lỗi, chúng tôi cứ như vậy đường ai nấy đi.
Thời tiết tháng 10 có vẻ như không được tốt lắm, cứ dăm ba bữa lại có một cơn mưa rồi lại nắng.
“Oaaaaa, Lâm Châu, cục cưng của cậu bị đau rồi, phải thơm thơm mới hết đau được.” Hạ An vừa nói vừa chu cái miệng nhỏ lên làm nũng với Lâm Châu đang ôn tập.
Lâm Châu đang ôn bài cho bài kiểm tra ngày mai đột nhiên buông bút xuống, lấy trong ngăn kéo ra một lọ sữa chua rồi đưa cho Hạ An, còn xoa đầu cậu ta một cái.
Kỳ thực, phòng của chúng tôi có 4 người nhưng chỉ có ba người ở, thế nên chúng tôi sau khi trải qua một năm học cùng thì cũng đã khá thân nhau.
Trong phòng chỉ có mỗi Lâm Châu là mạnh mẽ và đàn ông nhất, Hạ An thường hay nói đùa là cậu ta đã bị vẻ đẹp trai của Lâm Châu hớp hồn rồi nhưng đối với hiện tượng vừa rồi, tôi có chút ngạc nhiên.
Lâm Châu tích trữ sữa chua ư?
Chẳng phải cậu ta bị dị ứng sữa chua à?
“Lâm Trúc, uống không? Hôm qua mình mua 1 lốc lận.” Hạ An vừa cắm ống hút nhìn tôi, tay cầm hũ sữa chua uống đưa tới.
“À, cảm ơn An An đại nhân.” Chắc là do tôi nghĩ nhiều.
Chiều hôm nay trời lại đổ một cơn mưa rào nhưng chiều nay lại có tiết của thầy Kiên, dù chúng tôi có lười cỡ nào cũng phải vác thân đến.
Hạ An than thở: “Bao giờ môn này mới kết thúc vậy? Mệt c.h.ế.t đi được.”
“Ráng lên nào, 2 tháng nữa là kết thúc rồi.” Nhìn Hạ An mắt nhắm mắt mở, tôi cũng không đành lòng nói cậu ta biết kỳ sau vẫn còn gặp lại thầy Kiên trong môn đại cương lần nữa.
Lâm Châu từ nhà vệ sinh vọt ra: “Đi mau đi mau, trễ rồi!”
May là khi chúng tôi đến lớp thầy Kiên vẫn còn chưa vào lớp, nhìn xung quanh đầy ắp học sinh cũng đủ biết trình độ của giáo viên thế nào.
Mặc dù ông rất hay cáu gắt và nghiêm khắc nhưng lại giảng bài rất hay, lại còn thu hút không ít sinh viên từ các ngành khác đến.
Điều khiến tôi chú ý, ấy vậy mà cậu bạn đẹp trai kia lại là trợ giảng của thầy Kiên. Sự xuất hiện của Thẩm Bạc thu hút không ít người đến dự thính lớp học làm lớp học chật kín người. Nghe nói cậu ta lớn hơn chúng tôi hai tuổi, là học trò cưng của thầy Kiên trong môn kinh tế chính trị, không chỉ vậy, Thẩm Bạc còn là thủ khoa đầu vào hai năm trước, thật khiến người ta không khỏi ghen tị.
Lúc này, thầy Kiên vì có việc đột xuất nên phải rời tiết, Thẩm Bạc sẽ là người dạy và cho chúng tôi làm bài tập.
“Bạn học hàng thứ 3, phát biểu một chút, nãy giờ tôi đang nói gì vậy?”
Lâm Châu đẩy tôi một cái làm tôi giật mình, anh ta là đang nói tôi sao? Nãy giờ tôi chỉ lo ngẩn ngơ nên có nghe được gì đâu.
Làm sao bây giờ?
“Cậu đang nhắc về các mốc giai đoạn hình thành nên nền kinh tế bây giờ.”
Đối diện với ánh mắt của tôi là Đông Tiêu đang giải cứu tôi, anh ta nhìn tôi nở nụ cười.
Theo trí nhớ của tôi, hẳn là anh ta không nên ở đây mới đúng. Lẽ nào anh ta cũng trọng sinh nên nhận ra sự bất thường của tôi?
Chắc là sẽ không, bởi nếu vậy, với tính cách cuồng si của anh ta, chắc chắn sẽ cho người bắt cóc tôi luôn.
Dù gì thì cá c.h.ế.t lưới rách, nhưng hắn ta lại bày ra dáng vẻ này hình như có chút không đúng.
Thẩm Bạc nghe xong câu trả lời thì nhìn Đông Tiêu cười ra tiếng: “Anh hùng cứu mỹ nhân? Đông Tiêu, đến phá lớp tôi sao?”
Cảnh tượng giương cung bạt kiếm của Thẩm Bạc và Đông Tiêu làm tôi có chút không hiểu, rốt cuộc, chuyện này là thế nào? Vì sao Đông Tiêu lại ở đây? Hơn nữa lại còn đứng ra nói dùm tôi?
Vẫn là nụ cười làm xao xuyến lòng thiếu nữ và vài câu quan tâm đó nhưng tiếc rằng, lòng tôi đã sớm nguội lạnh nên cũng trả lời qua loa: “Thật trùng hợp, đàn anh Tiêu.”
Tôi thấy Đông Tiêu trông có vẻ sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng bình thường trở lại
“Lâm Trúc, chuyện kia-”
“Xin lỗi đàn anh, em có việc đi trước.”
Một giây một phút tôi cũng không muốn hít thở chung bầu không khí với hắn ta
Trên đường trở về tôi lại vô tình va trúng lồng n.g.ự.c người nọ, là cậu trai hay cười ở quán bún.
“Lâm Trúc sao?” Cậu ta nhặt thẻ dự thi và thẻ sinh viên tôi vừa làm rơi, nhưng không trả tôi và cầm nhìn ngó một hồi khiến tôi cũng cảm thấy có chút mất tự nhiên.
“Xin lỗi vì đụng trúng bạn, mình đang vội, cho mình xin lại thẻ nhé.”
Tôi đưa tay cầm lại thẻ của mình nhưng hình như cậu bạn kia không có ý định trả tôi thì phải, tay cậu ấy cầm chặt tấm thẻ của tôi.
Hình như cậu bạn cũng nhận ra như vậy không thích hợp nên cũng thả ra rồi xin lỗi, chúng tôi cứ như vậy đường ai nấy đi.
Thời tiết tháng 10 có vẻ như không được tốt lắm, cứ dăm ba bữa lại có một cơn mưa rồi lại nắng.
“Oaaaaa, Lâm Châu, cục cưng của cậu bị đau rồi, phải thơm thơm mới hết đau được.” Hạ An vừa nói vừa chu cái miệng nhỏ lên làm nũng với Lâm Châu đang ôn tập.
Lâm Châu đang ôn bài cho bài kiểm tra ngày mai đột nhiên buông bút xuống, lấy trong ngăn kéo ra một lọ sữa chua rồi đưa cho Hạ An, còn xoa đầu cậu ta một cái.
Kỳ thực, phòng của chúng tôi có 4 người nhưng chỉ có ba người ở, thế nên chúng tôi sau khi trải qua một năm học cùng thì cũng đã khá thân nhau.
Trong phòng chỉ có mỗi Lâm Châu là mạnh mẽ và đàn ông nhất, Hạ An thường hay nói đùa là cậu ta đã bị vẻ đẹp trai của Lâm Châu hớp hồn rồi nhưng đối với hiện tượng vừa rồi, tôi có chút ngạc nhiên.
Lâm Châu tích trữ sữa chua ư?
Chẳng phải cậu ta bị dị ứng sữa chua à?
“Lâm Trúc, uống không? Hôm qua mình mua 1 lốc lận.” Hạ An vừa cắm ống hút nhìn tôi, tay cầm hũ sữa chua uống đưa tới.
“À, cảm ơn An An đại nhân.” Chắc là do tôi nghĩ nhiều.
Chiều hôm nay trời lại đổ một cơn mưa rào nhưng chiều nay lại có tiết của thầy Kiên, dù chúng tôi có lười cỡ nào cũng phải vác thân đến.
Hạ An than thở: “Bao giờ môn này mới kết thúc vậy? Mệt c.h.ế.t đi được.”
“Ráng lên nào, 2 tháng nữa là kết thúc rồi.” Nhìn Hạ An mắt nhắm mắt mở, tôi cũng không đành lòng nói cậu ta biết kỳ sau vẫn còn gặp lại thầy Kiên trong môn đại cương lần nữa.
Lâm Châu từ nhà vệ sinh vọt ra: “Đi mau đi mau, trễ rồi!”
May là khi chúng tôi đến lớp thầy Kiên vẫn còn chưa vào lớp, nhìn xung quanh đầy ắp học sinh cũng đủ biết trình độ của giáo viên thế nào.
Mặc dù ông rất hay cáu gắt và nghiêm khắc nhưng lại giảng bài rất hay, lại còn thu hút không ít sinh viên từ các ngành khác đến.
Điều khiến tôi chú ý, ấy vậy mà cậu bạn đẹp trai kia lại là trợ giảng của thầy Kiên. Sự xuất hiện của Thẩm Bạc thu hút không ít người đến dự thính lớp học làm lớp học chật kín người. Nghe nói cậu ta lớn hơn chúng tôi hai tuổi, là học trò cưng của thầy Kiên trong môn kinh tế chính trị, không chỉ vậy, Thẩm Bạc còn là thủ khoa đầu vào hai năm trước, thật khiến người ta không khỏi ghen tị.
Lúc này, thầy Kiên vì có việc đột xuất nên phải rời tiết, Thẩm Bạc sẽ là người dạy và cho chúng tôi làm bài tập.
“Bạn học hàng thứ 3, phát biểu một chút, nãy giờ tôi đang nói gì vậy?”
Lâm Châu đẩy tôi một cái làm tôi giật mình, anh ta là đang nói tôi sao? Nãy giờ tôi chỉ lo ngẩn ngơ nên có nghe được gì đâu.
Làm sao bây giờ?
“Cậu đang nhắc về các mốc giai đoạn hình thành nên nền kinh tế bây giờ.”
Đối diện với ánh mắt của tôi là Đông Tiêu đang giải cứu tôi, anh ta nhìn tôi nở nụ cười.
Theo trí nhớ của tôi, hẳn là anh ta không nên ở đây mới đúng. Lẽ nào anh ta cũng trọng sinh nên nhận ra sự bất thường của tôi?
Chắc là sẽ không, bởi nếu vậy, với tính cách cuồng si của anh ta, chắc chắn sẽ cho người bắt cóc tôi luôn.
Dù gì thì cá c.h.ế.t lưới rách, nhưng hắn ta lại bày ra dáng vẻ này hình như có chút không đúng.
Thẩm Bạc nghe xong câu trả lời thì nhìn Đông Tiêu cười ra tiếng: “Anh hùng cứu mỹ nhân? Đông Tiêu, đến phá lớp tôi sao?”
Cảnh tượng giương cung bạt kiếm của Thẩm Bạc và Đông Tiêu làm tôi có chút không hiểu, rốt cuộc, chuyện này là thế nào? Vì sao Đông Tiêu lại ở đây? Hơn nữa lại còn đứng ra nói dùm tôi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.