Chương 12: End
Gâu Lười thích ngọt
08/09/2024
Lúc tôi nghe tin về anh em họ Đông là một năm sau. Nghe nói, sau khi nghe tôi nói xong, Đông Tiêu đã đi thử ADN và quả thật lời tôi nói không sai.
Đứa bé bị sảy sau 4 tháng nằm trong bụng mẹ. Đông Tĩnh tình cờ nghe trộm được cuộc đối thoại của Đông Tiêu và bố anh ta đã shock đến mức bất tỉnh.
Bố anh ta cũng không khá hơn bao nhiêu, bởi vì đứa bé trong bụng Đông Tĩnh không biết chừng cũng là con ông ta. Cuối cùng câu chuyện bại lộ với bên ngoài, chỉ trong một đêm, giá cổ phiếu đã tụt đến mức thảm hại, tất cả tài sản đều phải đem đi siết nợ để trả lương cho nhân viên. Bố anh ta khủng hoảng đến mức đột quỵ, hiện giờ đã trở thành người thực vật, vợ ông ta phải đi làm osin cho người ta để kiếm tiền.
Sau đó lại ngựa quen đường cũ, lên giường với ông chủ và bị chính thất bắt tại trận. Nửa khuôn mặt vì bị tạt axit mà trở nên biến dạng.
Đông Tiêu có năng lực, dù không phải doanh nghiệp lớn nhưng anh ta vẫn có công việc. Cuối cùng lọt vào mắt xanh của con gái giám đốc. Cô ta đồng ý ở bên anh ta nhưng với một điều kiện là phải cắt đứt với người nhà.
Khi mọi thứ dần trở nên mất kiểm soát, Đông Tĩnh không tin được kết quả lại thành ra thế này. Cô ta liền chọn cách cực đoan nhất là t.ự s.á.t.
Trước khi cô ta làm điều đó, tôi có đến gặp cô ta một lần theo ước nguyện của cô ta. Đông Tĩnh vì không đủ tiền để chạy chữa dù đã đến lượt của mình nên đến nay, đôi mắt ấy vẫn chưa thể nhìn thấy được ánh mặt trời.
“Lâm Trúc, tao hận mày!” Khẩu khí cũng đủ lớn.
“Ừ, nói xong rồi thì về đây.”
Tôi đứng lên, mở cửa về phòng bệnh, nếu đến đây chỉ để nghe cô ta nói những lời nhảm nhí, vậy thì tôi không rảnh.
“Trời cao có mắt, nếu tao trùng sinh lại một lần nữa, tao sẽ không để mày sống yên.”
Đến nước này, tôi chỉ muốn nói một câu cuối với cô ta
“Trời cao đúng là có mắt, cho nên có lẽ vì chuyện cô làm quá ngứa mắt ông ta nên ông Trời mới cho tôi và cô trùng sinh. Chắc bây giờ, mắt đã khỏe rồi. Không có cơ hội nữa đâu. Thế nhé!”
Nhà tan cửa nát, đã làm việc xấu thì chắc chắn sẽ phải nhận lại hậu quả, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Tôi đang nằm đọc báo về một bệnh nhân t.ự s.á.t và một bài báo về đám cưới trèo cao của Đông Tiêu thì có một vòng tay ở đằng sau ôm lấy tôi.
“Chăm chú vậy, không nghe tiếng anh về luôn sao?”
Thẩm Bạc thơm nhẹ má tôi rồi ôm tôi ngồi vào lòng anh ấy.
À quên nữa, chúng tôi vừa kết hôn được hai tháng.
Chẳng biết Thẩm Bạc nghe ở đâu nói tôi có rất nhiều người theo đuổi, anh ta liền đánh nhanh rút gọn, cưới tôi về nhà.
Thẩm Bạc nhìn tiêu đề bài báo tôi đang đọc thì nhíu mày, đưa tay giật lại Ipad.
“Những tin như thế, sau này đừng đọc nữa.”
“Vì sao?” Tôi chống cằm nhìn nét mặt cau có của anh, trong lòng có chút vui vẻ. Cái bình dấm này, ngày nào cũng phải đổ một ít mới chịu được.
Thẩm Bạc đưa mắt nhìn tôi, giọng điệu nghiêm túc như dạy dỗ một đứa trẻ: “Em bé không nghe lời thì không phải em bé ngoan.”
Tôi chưa kịp hiểu gì thì lại thấy anh cười nham hiểm
“Em bé không ngoan thì sẽ bị phạt.”
Ngay giây phút Thẩm Bạc gỡ mắt kính xuống, tôi liền biết mình xong rồi…
Thế nhưng, chưa kịp chạy thì hơi thở chúng tôi đã hòa quyện lại với nhau rồi.
Sáng hôm sau, tôi lê cái thân tàn này của mình dậy thì thấy chồng tôi đang loay hoay dưới bếp nấu ăn. Trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ ấm áp, có lẽ cuộc sống chỉ cần vậy là đủ.
Nhìn con người thân thương trước mắt, tôi chạy đến bên cạnh anh, “chồng, ôm ôm.”
Anh quay lại nhìn tôi, lại thấy tôi không mang dép, liền buông lời trách móc
“Sao không mang dép mà lại chạy ra đây? Muốn ăn đòn à?”
Nói vậy nhưng anh vẫn ôm tôi đặt lên ghế, sau đó vào phòng kiếm dép, lại cẩn thận ủ ấm chân tôi, sau đó mang dép vào giúp tôi.
Chẳng hiểu sao dạo nay tôi rất dễ xúc động, tôi ôm chằm lấy anh, đầu chôn vào hõm cổ anh thủ thỉ:
“Chồng, cảm ơn anh.”
“Hửm? Lại làm gì sai sao?” Anh cũng ôm tôi vỗ lưng như đang dỗ con nít.
“Nào có, người ta đã nói lời đường mật với anh, anh lại nghĩ xấu cho người ta.”
Thẩm Bạc nhìn tôi bật cười, đôi mắt như chứa đựng cả bầu trời. Anh ghé sát vào tai tôi, “anh muốn nghe nó ở trên giường.”
Tôi nhận thấy có điều không ổn, liền buông anh ra. Thẩm Bạc thấy thế thì cười phá lên, nhéo nhéo mũi tôi.
“Anh đùa mà, ngoan, đi đánh răng rồi ra ăn sáng.”
Hai kiếp người, một kiếp ân nhân, một kiếp làm chồng. Thật may, tất cả đều là anh.
Đứa bé bị sảy sau 4 tháng nằm trong bụng mẹ. Đông Tĩnh tình cờ nghe trộm được cuộc đối thoại của Đông Tiêu và bố anh ta đã shock đến mức bất tỉnh.
Bố anh ta cũng không khá hơn bao nhiêu, bởi vì đứa bé trong bụng Đông Tĩnh không biết chừng cũng là con ông ta. Cuối cùng câu chuyện bại lộ với bên ngoài, chỉ trong một đêm, giá cổ phiếu đã tụt đến mức thảm hại, tất cả tài sản đều phải đem đi siết nợ để trả lương cho nhân viên. Bố anh ta khủng hoảng đến mức đột quỵ, hiện giờ đã trở thành người thực vật, vợ ông ta phải đi làm osin cho người ta để kiếm tiền.
Sau đó lại ngựa quen đường cũ, lên giường với ông chủ và bị chính thất bắt tại trận. Nửa khuôn mặt vì bị tạt axit mà trở nên biến dạng.
Đông Tiêu có năng lực, dù không phải doanh nghiệp lớn nhưng anh ta vẫn có công việc. Cuối cùng lọt vào mắt xanh của con gái giám đốc. Cô ta đồng ý ở bên anh ta nhưng với một điều kiện là phải cắt đứt với người nhà.
Khi mọi thứ dần trở nên mất kiểm soát, Đông Tĩnh không tin được kết quả lại thành ra thế này. Cô ta liền chọn cách cực đoan nhất là t.ự s.á.t.
Trước khi cô ta làm điều đó, tôi có đến gặp cô ta một lần theo ước nguyện của cô ta. Đông Tĩnh vì không đủ tiền để chạy chữa dù đã đến lượt của mình nên đến nay, đôi mắt ấy vẫn chưa thể nhìn thấy được ánh mặt trời.
“Lâm Trúc, tao hận mày!” Khẩu khí cũng đủ lớn.
“Ừ, nói xong rồi thì về đây.”
Tôi đứng lên, mở cửa về phòng bệnh, nếu đến đây chỉ để nghe cô ta nói những lời nhảm nhí, vậy thì tôi không rảnh.
“Trời cao có mắt, nếu tao trùng sinh lại một lần nữa, tao sẽ không để mày sống yên.”
Đến nước này, tôi chỉ muốn nói một câu cuối với cô ta
“Trời cao đúng là có mắt, cho nên có lẽ vì chuyện cô làm quá ngứa mắt ông ta nên ông Trời mới cho tôi và cô trùng sinh. Chắc bây giờ, mắt đã khỏe rồi. Không có cơ hội nữa đâu. Thế nhé!”
Nhà tan cửa nát, đã làm việc xấu thì chắc chắn sẽ phải nhận lại hậu quả, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Tôi đang nằm đọc báo về một bệnh nhân t.ự s.á.t và một bài báo về đám cưới trèo cao của Đông Tiêu thì có một vòng tay ở đằng sau ôm lấy tôi.
“Chăm chú vậy, không nghe tiếng anh về luôn sao?”
Thẩm Bạc thơm nhẹ má tôi rồi ôm tôi ngồi vào lòng anh ấy.
À quên nữa, chúng tôi vừa kết hôn được hai tháng.
Chẳng biết Thẩm Bạc nghe ở đâu nói tôi có rất nhiều người theo đuổi, anh ta liền đánh nhanh rút gọn, cưới tôi về nhà.
Thẩm Bạc nhìn tiêu đề bài báo tôi đang đọc thì nhíu mày, đưa tay giật lại Ipad.
“Những tin như thế, sau này đừng đọc nữa.”
“Vì sao?” Tôi chống cằm nhìn nét mặt cau có của anh, trong lòng có chút vui vẻ. Cái bình dấm này, ngày nào cũng phải đổ một ít mới chịu được.
Thẩm Bạc đưa mắt nhìn tôi, giọng điệu nghiêm túc như dạy dỗ một đứa trẻ: “Em bé không nghe lời thì không phải em bé ngoan.”
Tôi chưa kịp hiểu gì thì lại thấy anh cười nham hiểm
“Em bé không ngoan thì sẽ bị phạt.”
Ngay giây phút Thẩm Bạc gỡ mắt kính xuống, tôi liền biết mình xong rồi…
Thế nhưng, chưa kịp chạy thì hơi thở chúng tôi đã hòa quyện lại với nhau rồi.
Sáng hôm sau, tôi lê cái thân tàn này của mình dậy thì thấy chồng tôi đang loay hoay dưới bếp nấu ăn. Trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ ấm áp, có lẽ cuộc sống chỉ cần vậy là đủ.
Nhìn con người thân thương trước mắt, tôi chạy đến bên cạnh anh, “chồng, ôm ôm.”
Anh quay lại nhìn tôi, lại thấy tôi không mang dép, liền buông lời trách móc
“Sao không mang dép mà lại chạy ra đây? Muốn ăn đòn à?”
Nói vậy nhưng anh vẫn ôm tôi đặt lên ghế, sau đó vào phòng kiếm dép, lại cẩn thận ủ ấm chân tôi, sau đó mang dép vào giúp tôi.
Chẳng hiểu sao dạo nay tôi rất dễ xúc động, tôi ôm chằm lấy anh, đầu chôn vào hõm cổ anh thủ thỉ:
“Chồng, cảm ơn anh.”
“Hửm? Lại làm gì sai sao?” Anh cũng ôm tôi vỗ lưng như đang dỗ con nít.
“Nào có, người ta đã nói lời đường mật với anh, anh lại nghĩ xấu cho người ta.”
Thẩm Bạc nhìn tôi bật cười, đôi mắt như chứa đựng cả bầu trời. Anh ghé sát vào tai tôi, “anh muốn nghe nó ở trên giường.”
Tôi nhận thấy có điều không ổn, liền buông anh ra. Thẩm Bạc thấy thế thì cười phá lên, nhéo nhéo mũi tôi.
“Anh đùa mà, ngoan, đi đánh răng rồi ra ăn sáng.”
Hai kiếp người, một kiếp ân nhân, một kiếp làm chồng. Thật may, tất cả đều là anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.