Chương 168: Bệnh tim học muội x Ôn nhu học trưởng (13)
StellaLucia
22/08/2023
Ngay từ đầu cô đã không nhận ra được Mặt Trời Mùa Đông là An Nhật Quân, nên thái độ đối với anh có chút không hợp lý. Nếu vậy, hiện tại cô cứ coi như vẫn không nhận ra là được. Mặt Trời Mùa Đông là Mặt Trời Mùa Đông, An Nhật Quân là An Nhật Quân. Ở trong game cô sẽ vui vẻ nói cười với anh, nhưng ở ngoài đời sẽ tránh né anh, giữ khoảng cách với anh, bởi vì anh đã từ chối cô, mà dựa theo tính cách của nguyên chủ, cô sẽ không tiếp tục bám lấy anh nữa mà sẽ cố gắng quên đi tình cảm này.
Haizz, thật là làm khó cô mà.
Công lược thế nào nếu cứ phải tránh né đây?
“Nghỉ lễ vừa rồi có gì vui không?”
Bên tai bỗng vang lên âm thanh trầm ấm ôn hòa, Trương Tuyết Linh hồi thần, lúc này mới phát hiện bọn họ vốn là một trước một sau, bây giờ lại thành đi song song rồi. An Nhật Quân ôm hộp đàn, nhìn cô chờ đợi cô trả lời. Ánh mắt anh vẫn chuyên chú và dịu dàng như vậy, khiến cô như được bao bọc trong vòng tay ấm áp.
Cũng chính vì vậy, cô mới cho rằng anh cũng thích cô…
Nghĩ đến điều này, trái tim Trương Tuyết Linh bỗng hơi khó chịu, cô vội đè nén lại tâm tình, bình tĩnh lại có phần lạnh nhạt đáp, “Cũng vui.”
Thấy cô không có ý định nói gì thêm, ánh mắt An Nhật Quân hơi trầm xuống, tâm tình cũng chùng xuống theo.
Cô vừa mới có được thiết bị chơi game, trong game anh đã dẫn cô đi làm nhiều thứ, tham quan nhiều cảnh đẹp. Nếu là bình thường, hẳn lúc này cô đã vui vẻ và hào hứng kể lại cho anh nghe rồi.
Nhưng cô lại chỉ nói cũng vui…
“Em… đang có chuyện gì phiền lòng sao?” An Nhật Quân mang theo lo lắng hỏi.
Anh thể hiện rất rõ ràng thái độ của mình trong lời nói ấy, dịu dàng và quan tâm, nhưng lại chỉ khiến Trương Tuyết Linh thêm bối rối, thậm chí là có phần tức giận.
Anh đã không thích cô, vậy tại sao còn quan tâm cô, còn đối xử ôn nhu với cô như vậy để làm gì? Cho cô hy vọng để rồi lại khiến cô thất vọng sao?! Huống chi, cô như vậy còn không phải là vì anh sao?!
“Em không có chuyện gì, học trưởng không cần quan tâm đâu.”
An Nhật Quân bất giác siết chặt hộp đàn đang cầm trong tay. Thái độ của Trương Tuyết Linh quá kỳ lạ, chỉ sau một kỳ nghỉ lễ đã thay đổi một trăm tám mươi độ, nhất thời khiến An Nhật Quân không kịp thích ứng, cũng không dám hành động theo dự tính trước đó của mình nữa.
Một người thì không muốn nói chuyện, một người lại không rõ đã xảy ra chuyện gì, không dám nói chuyện, bầu không khí liền trở nên có chút kỳ lạ trầm mặc.
Cả hai đều không lên tiếng nữa, cứ thế một đường đi thẳng đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ. Tình cờ lúc này cũng có một thành viên khác mang theo đàn tì bà đến phòng, thấy An Nhật Quân và Trương Tuyết Linh đến thì chào hỏi.
“Hội trưởng ga lăng quá nha, giúp Tuyết Linh mang đàn đến tận nơi luôn.”
Nếu là ngày thường, Trương Tuyết Linh đã xấu hổ thẹn thùng, nhưng lúc này đây sắc mặt cô lại hơi tái đi, mím môi, gượng cười không đáp lời.
An Nhật Quân thì vẫn như mọi lần, ôn hòa mỉm cười đáp, “Đàn tranh nặng, thân là hội trưởng đây là điều anh nên làm.”
Cô bạn kia phì cười, “Hội trưởng đừng giải thích, càng giải thích càng lộ.”
Lần này An Nhật Quân chỉ cười, không nói gì thêm, lại vị trí Trương Tuyết Linh hay ngồi rồi thay cô dựng đàn.
“Hội trưởng, Tuyết Linh, em đi trước, hai người ở lại vui vẻ,” cô gái kia cười đầy ẩn ý rồi nhanh chóng chạy đi.
Cũng vì câu nói này của cô mà bầu không khí trong phòng trở nên gượng gạo cứng ngắc, Trương Tuyết Linh lúng túng đến mức không biết phải làm gì, mím môi im lặng đứng ở phía sau An Nhật Quân, hai bàn tay khẽ nắm lấy gấu váy, siết chặt.
Cũng may, An Nhật Quân không tốn nhiều thời gian đã đặt xong đàn tranh cho cô, quay đầu nhìn cô mỉm cười nói, “Xong rồi, chúng ta về thôi.”
“À… không cần đâu học trưởng. Cái này để em tự mang về là được,” Trương Tuyết Linh vội vàng tiến lên, cầm lấy hộp đàn rỗng trong tay anh.
Nhưng An Nhật Quân lại ôm chặt lấy hộp đàn, nhất quyết không để Trương Tuyết Linh cầm lấy, lời nói dịu dàng lại không có ý nhân nhượng, “Ngoan, đừng khách sáo với anh như vậy. Sức khỏe của em không tốt, cứ để anh.”
Trái tim Trương Tuyết Linh tức khắc tăng nhanh tốc độ, đập thình thịch thình thịch. Nhưng ngay sau đó, nó đã lập tức nhói đau, sắc mặt của Trương Tuyết Linh cũng khẽ tái đi, nhưng vì bình thường sắc mặt cô đã luôn nhợt nhạt hơn người khác nên An Nhật Quân không phát hiện ra được.
Hai người rời khỏi phòng, vẫn giống như lúc đến đây, bọn họ song song mà đi, lại im lặng không nói một lời.
Trương Tuyết Linh nhìn thân ảnh cao lớn anh tuấn của An Nhật Quân nơi khóe mắt, tâm trạng không khống chế được có chút nặng nề, khóe môi bất giác mím lại.
Đúng vậy, anh quan tâm cô như vậy, dịu dàng với cô như vậy, cũng chỉ là vì cô bị bệnh tim mà thôi. Anh vốn đã là một người ôn nhu thân thiện, biết quan tâm chăm sóc cho người khác rồi…
Là cô ngu ngốc, mới ảo tưởng anh đối xử đặc biệt với cô là vì thích cô. Tất cả chỉ là vì cô bị bệnh mà thôi.
Lúc về đến ký túc xá, Trương Tuyết Linh định nhận lấy hộp đàn tự ôm về phòng nhưng An Nhật Quân lại không đồng ý, cuối cùng cô chỉ có thể dùng thẻ sinh viên của mình để mở khóa cửa tòa nhà rồi dẫn anh vào.
Lên đến tầng hai, An Nhật Quân cũng biết nếu lại vào phòng cô nữa thì quá không thích hợp nên lần này chỉ đứng ở trước cửa phòng, đưa lại cô hộp đàn rồi rời đi.
Trương Tuyết Linh mang hộp đàn vào phòng, nhét xuống gầm giường, sau đó ngồi phịch xuống giường, có chút thẫn thờ nhìn vào khoảng không trước mặt.
Lúc này Vưu Mạn Ni đã thu dọn đồ về nhà rồi nên trong phòng chỉ còn mình cô, nhưng như vậy lại càng tốt, yên tĩnh riêng tư giúp cô có thể dễ dàng suy nghĩ vấn đề hơn.
Ngồi một lúc lâu, cuối cùng Trương Tuyết Linh mới động đậy, tiến lại bàn học ngồi xuống, từ trong ngăn kéo lấy ra một cuốn sổ nhỏ. Trương Tuyết Linh mở cuốn sổ ra, dừng ở trang cuối cùng có chữ, nội dung trên đó rất ngắn, chỉ có hai dòng.
“Ngày 20 tháng 12 năm 2xxy.
Anh ấy từ chối rồi.”
Bên cạnh đó kẹp một tờ giấy trắng, trên đó có mấy hàng chữ, nội dung là cám ơn và xin lỗi.
Trương Tuyết Linh di nhẹ ngón tay trên tờ giấy trắng đó, trái tim vậy mà vẫn cảm thấy một chút đau đớn và hụt hẫng còn sót lại.
Cô tìm lấy băng keo trong ngăn tủ, cẩn thận dán tờ giấy đó lên trang bên cạnh, sau đó lại lật ra trang kế tiếp, cầm bút lên ghi xuống.
“Ngày 2 tháng 1 năm 2xxx.
Anh ấy chủ động đến tìm mình, nói là muốn giúp mình đem đàn tranh đến phòng CLB.
Em biết, anh không thích em, anh quan tâm em chỉ là vì em bị bệnh tim mà thôi.
Nhưng anh đã từ chối em rồi, xin anh hãy để em quên đi tình cảm này, có được không…
Em không cần anh thương hại…”
Viết xong, Trương Tuyết Linh gấp cuốn sổ lại rồi cất vào trong ngăn tủ.
Nguyên chủ vốn không có thói quen viết nhật ký, chỉ đến khi bắt đầu thích An Nhật Quân, để không khiến bản thân quá kích động và thuận lợi hơn trong việc giải tỏa cảm xúc, cô mới bắt đầu viết nhật ký. Vì vậy, trong cuốn sổ chỉ viết những dòng về cảm xúc, suy nghĩ và những việc xảy ra liên quan đến An Nhật Quân. Sau khi bị từ chối nguyên chủ đã định không viết nhật ký nữa, nhưng mà…
Cô không ngờ An Nhật Quân và Mặt Trời Mùa Đông lại là một người, vì vậy đã quyết định sẽ tiếp tục viết. Cô có linh cảm, sau này cuốn nhật ký sẽ có tác dụng rất lớn.
Lại nhớ đến ngoại trừ lúc thấy lá thư từ chối kia, tâm tình cô vẫn luôn rất bình thản kể cả khi viết những dòng kia xuống cuốn nhật ký, Trương Tuyết Linh hơi nhíu mày, suy nghĩ một lúc, rốt cuộc gọi Ellie.
“Em đây ký chủ,” Ellie trả lời.
“Em giúp chị tổng hợp ký ức cho thấy chị là Âu Dương Nhã Linh đi, rồi liên tục cập nhật nó. Đợi đến trường hợp cần thiết, chị sẽ bảo em để em phong ấn những ký ức đó lại.”
“Hả? Tại sao?” Ellie không khỏi hoang mang.
“Chị có thể diễn, nhưng không thể diễn đến mức phát bệnh tim được,” Trương Tuyết Linh hơi thở dài, “Sau này hẳn sẽ có lúc chị sẽ phải kích động đến mức phát bệnh tim, nhưng bởi vì chị là ký chủ nên đã biết quá nhiều thứ bình thường đáng lẽ không biết, lúc đó sẽ không thể kích động được.”
“…Chị muốn mình phát bệnh…?” Đây còn không phải là tự tìm đường chết sao?
“Trong trường hợp bất khả kháng thôi. Em cứ làm theo lời chị đi.”
“Thôi được rồi,” Ellie nhận lệnh, lui xuống bắt tay vào làm theo những gì cô dặn dò.
Dựa theo những gì An Nhật Quân thể hiện trước đó, hẳn anh đã nhận ra được cô chính là Phong Linh. Nếu vậy, tại sao anh lại không nói nhỉ? Chẳng lẽ là vì không muốn bọn họ trở nên gượng gạo sao?
Không đâu, nếu là vậy thì lúc nãy anh đã không chủ động đến tìm cô.
Nhưng mà dù sao thì, nếu anh đã biết cô là Phong Linh, mà trong game với ngoài đời cô lại đối xử với anh gần như trái ngược như vậy, hẳn anh sẽ rất nghi hoặc, có khả năng cao lúc này anh đã vào trong game tìm cô. Nếu vậy, cô cũng vào game đi.
Nghĩ liền làm, Trương Tuyết Linh mở khoang ngủ ra, đăng nhập vào game.
Vị trí cô đứng lúc trước khi đăng xuất là núi Everi nên lúc này cô vẫn ở đây. Quả như cô suy đoán, vừa vào game, cô liền thấy Mặt Trời Mùa Đông đang đứng đợi sẵn.
Haizz, thật là làm khó cô mà.
Công lược thế nào nếu cứ phải tránh né đây?
“Nghỉ lễ vừa rồi có gì vui không?”
Bên tai bỗng vang lên âm thanh trầm ấm ôn hòa, Trương Tuyết Linh hồi thần, lúc này mới phát hiện bọn họ vốn là một trước một sau, bây giờ lại thành đi song song rồi. An Nhật Quân ôm hộp đàn, nhìn cô chờ đợi cô trả lời. Ánh mắt anh vẫn chuyên chú và dịu dàng như vậy, khiến cô như được bao bọc trong vòng tay ấm áp.
Cũng chính vì vậy, cô mới cho rằng anh cũng thích cô…
Nghĩ đến điều này, trái tim Trương Tuyết Linh bỗng hơi khó chịu, cô vội đè nén lại tâm tình, bình tĩnh lại có phần lạnh nhạt đáp, “Cũng vui.”
Thấy cô không có ý định nói gì thêm, ánh mắt An Nhật Quân hơi trầm xuống, tâm tình cũng chùng xuống theo.
Cô vừa mới có được thiết bị chơi game, trong game anh đã dẫn cô đi làm nhiều thứ, tham quan nhiều cảnh đẹp. Nếu là bình thường, hẳn lúc này cô đã vui vẻ và hào hứng kể lại cho anh nghe rồi.
Nhưng cô lại chỉ nói cũng vui…
“Em… đang có chuyện gì phiền lòng sao?” An Nhật Quân mang theo lo lắng hỏi.
Anh thể hiện rất rõ ràng thái độ của mình trong lời nói ấy, dịu dàng và quan tâm, nhưng lại chỉ khiến Trương Tuyết Linh thêm bối rối, thậm chí là có phần tức giận.
Anh đã không thích cô, vậy tại sao còn quan tâm cô, còn đối xử ôn nhu với cô như vậy để làm gì? Cho cô hy vọng để rồi lại khiến cô thất vọng sao?! Huống chi, cô như vậy còn không phải là vì anh sao?!
“Em không có chuyện gì, học trưởng không cần quan tâm đâu.”
An Nhật Quân bất giác siết chặt hộp đàn đang cầm trong tay. Thái độ của Trương Tuyết Linh quá kỳ lạ, chỉ sau một kỳ nghỉ lễ đã thay đổi một trăm tám mươi độ, nhất thời khiến An Nhật Quân không kịp thích ứng, cũng không dám hành động theo dự tính trước đó của mình nữa.
Một người thì không muốn nói chuyện, một người lại không rõ đã xảy ra chuyện gì, không dám nói chuyện, bầu không khí liền trở nên có chút kỳ lạ trầm mặc.
Cả hai đều không lên tiếng nữa, cứ thế một đường đi thẳng đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ. Tình cờ lúc này cũng có một thành viên khác mang theo đàn tì bà đến phòng, thấy An Nhật Quân và Trương Tuyết Linh đến thì chào hỏi.
“Hội trưởng ga lăng quá nha, giúp Tuyết Linh mang đàn đến tận nơi luôn.”
Nếu là ngày thường, Trương Tuyết Linh đã xấu hổ thẹn thùng, nhưng lúc này đây sắc mặt cô lại hơi tái đi, mím môi, gượng cười không đáp lời.
An Nhật Quân thì vẫn như mọi lần, ôn hòa mỉm cười đáp, “Đàn tranh nặng, thân là hội trưởng đây là điều anh nên làm.”
Cô bạn kia phì cười, “Hội trưởng đừng giải thích, càng giải thích càng lộ.”
Lần này An Nhật Quân chỉ cười, không nói gì thêm, lại vị trí Trương Tuyết Linh hay ngồi rồi thay cô dựng đàn.
“Hội trưởng, Tuyết Linh, em đi trước, hai người ở lại vui vẻ,” cô gái kia cười đầy ẩn ý rồi nhanh chóng chạy đi.
Cũng vì câu nói này của cô mà bầu không khí trong phòng trở nên gượng gạo cứng ngắc, Trương Tuyết Linh lúng túng đến mức không biết phải làm gì, mím môi im lặng đứng ở phía sau An Nhật Quân, hai bàn tay khẽ nắm lấy gấu váy, siết chặt.
Cũng may, An Nhật Quân không tốn nhiều thời gian đã đặt xong đàn tranh cho cô, quay đầu nhìn cô mỉm cười nói, “Xong rồi, chúng ta về thôi.”
“À… không cần đâu học trưởng. Cái này để em tự mang về là được,” Trương Tuyết Linh vội vàng tiến lên, cầm lấy hộp đàn rỗng trong tay anh.
Nhưng An Nhật Quân lại ôm chặt lấy hộp đàn, nhất quyết không để Trương Tuyết Linh cầm lấy, lời nói dịu dàng lại không có ý nhân nhượng, “Ngoan, đừng khách sáo với anh như vậy. Sức khỏe của em không tốt, cứ để anh.”
Trái tim Trương Tuyết Linh tức khắc tăng nhanh tốc độ, đập thình thịch thình thịch. Nhưng ngay sau đó, nó đã lập tức nhói đau, sắc mặt của Trương Tuyết Linh cũng khẽ tái đi, nhưng vì bình thường sắc mặt cô đã luôn nhợt nhạt hơn người khác nên An Nhật Quân không phát hiện ra được.
Hai người rời khỏi phòng, vẫn giống như lúc đến đây, bọn họ song song mà đi, lại im lặng không nói một lời.
Trương Tuyết Linh nhìn thân ảnh cao lớn anh tuấn của An Nhật Quân nơi khóe mắt, tâm trạng không khống chế được có chút nặng nề, khóe môi bất giác mím lại.
Đúng vậy, anh quan tâm cô như vậy, dịu dàng với cô như vậy, cũng chỉ là vì cô bị bệnh tim mà thôi. Anh vốn đã là một người ôn nhu thân thiện, biết quan tâm chăm sóc cho người khác rồi…
Là cô ngu ngốc, mới ảo tưởng anh đối xử đặc biệt với cô là vì thích cô. Tất cả chỉ là vì cô bị bệnh mà thôi.
Lúc về đến ký túc xá, Trương Tuyết Linh định nhận lấy hộp đàn tự ôm về phòng nhưng An Nhật Quân lại không đồng ý, cuối cùng cô chỉ có thể dùng thẻ sinh viên của mình để mở khóa cửa tòa nhà rồi dẫn anh vào.
Lên đến tầng hai, An Nhật Quân cũng biết nếu lại vào phòng cô nữa thì quá không thích hợp nên lần này chỉ đứng ở trước cửa phòng, đưa lại cô hộp đàn rồi rời đi.
Trương Tuyết Linh mang hộp đàn vào phòng, nhét xuống gầm giường, sau đó ngồi phịch xuống giường, có chút thẫn thờ nhìn vào khoảng không trước mặt.
Lúc này Vưu Mạn Ni đã thu dọn đồ về nhà rồi nên trong phòng chỉ còn mình cô, nhưng như vậy lại càng tốt, yên tĩnh riêng tư giúp cô có thể dễ dàng suy nghĩ vấn đề hơn.
Ngồi một lúc lâu, cuối cùng Trương Tuyết Linh mới động đậy, tiến lại bàn học ngồi xuống, từ trong ngăn kéo lấy ra một cuốn sổ nhỏ. Trương Tuyết Linh mở cuốn sổ ra, dừng ở trang cuối cùng có chữ, nội dung trên đó rất ngắn, chỉ có hai dòng.
“Ngày 20 tháng 12 năm 2xxy.
Anh ấy từ chối rồi.”
Bên cạnh đó kẹp một tờ giấy trắng, trên đó có mấy hàng chữ, nội dung là cám ơn và xin lỗi.
Trương Tuyết Linh di nhẹ ngón tay trên tờ giấy trắng đó, trái tim vậy mà vẫn cảm thấy một chút đau đớn và hụt hẫng còn sót lại.
Cô tìm lấy băng keo trong ngăn tủ, cẩn thận dán tờ giấy đó lên trang bên cạnh, sau đó lại lật ra trang kế tiếp, cầm bút lên ghi xuống.
“Ngày 2 tháng 1 năm 2xxx.
Anh ấy chủ động đến tìm mình, nói là muốn giúp mình đem đàn tranh đến phòng CLB.
Em biết, anh không thích em, anh quan tâm em chỉ là vì em bị bệnh tim mà thôi.
Nhưng anh đã từ chối em rồi, xin anh hãy để em quên đi tình cảm này, có được không…
Em không cần anh thương hại…”
Viết xong, Trương Tuyết Linh gấp cuốn sổ lại rồi cất vào trong ngăn tủ.
Nguyên chủ vốn không có thói quen viết nhật ký, chỉ đến khi bắt đầu thích An Nhật Quân, để không khiến bản thân quá kích động và thuận lợi hơn trong việc giải tỏa cảm xúc, cô mới bắt đầu viết nhật ký. Vì vậy, trong cuốn sổ chỉ viết những dòng về cảm xúc, suy nghĩ và những việc xảy ra liên quan đến An Nhật Quân. Sau khi bị từ chối nguyên chủ đã định không viết nhật ký nữa, nhưng mà…
Cô không ngờ An Nhật Quân và Mặt Trời Mùa Đông lại là một người, vì vậy đã quyết định sẽ tiếp tục viết. Cô có linh cảm, sau này cuốn nhật ký sẽ có tác dụng rất lớn.
Lại nhớ đến ngoại trừ lúc thấy lá thư từ chối kia, tâm tình cô vẫn luôn rất bình thản kể cả khi viết những dòng kia xuống cuốn nhật ký, Trương Tuyết Linh hơi nhíu mày, suy nghĩ một lúc, rốt cuộc gọi Ellie.
“Em đây ký chủ,” Ellie trả lời.
“Em giúp chị tổng hợp ký ức cho thấy chị là Âu Dương Nhã Linh đi, rồi liên tục cập nhật nó. Đợi đến trường hợp cần thiết, chị sẽ bảo em để em phong ấn những ký ức đó lại.”
“Hả? Tại sao?” Ellie không khỏi hoang mang.
“Chị có thể diễn, nhưng không thể diễn đến mức phát bệnh tim được,” Trương Tuyết Linh hơi thở dài, “Sau này hẳn sẽ có lúc chị sẽ phải kích động đến mức phát bệnh tim, nhưng bởi vì chị là ký chủ nên đã biết quá nhiều thứ bình thường đáng lẽ không biết, lúc đó sẽ không thể kích động được.”
“…Chị muốn mình phát bệnh…?” Đây còn không phải là tự tìm đường chết sao?
“Trong trường hợp bất khả kháng thôi. Em cứ làm theo lời chị đi.”
“Thôi được rồi,” Ellie nhận lệnh, lui xuống bắt tay vào làm theo những gì cô dặn dò.
Dựa theo những gì An Nhật Quân thể hiện trước đó, hẳn anh đã nhận ra được cô chính là Phong Linh. Nếu vậy, tại sao anh lại không nói nhỉ? Chẳng lẽ là vì không muốn bọn họ trở nên gượng gạo sao?
Không đâu, nếu là vậy thì lúc nãy anh đã không chủ động đến tìm cô.
Nhưng mà dù sao thì, nếu anh đã biết cô là Phong Linh, mà trong game với ngoài đời cô lại đối xử với anh gần như trái ngược như vậy, hẳn anh sẽ rất nghi hoặc, có khả năng cao lúc này anh đã vào trong game tìm cô. Nếu vậy, cô cũng vào game đi.
Nghĩ liền làm, Trương Tuyết Linh mở khoang ngủ ra, đăng nhập vào game.
Vị trí cô đứng lúc trước khi đăng xuất là núi Everi nên lúc này cô vẫn ở đây. Quả như cô suy đoán, vừa vào game, cô liền thấy Mặt Trời Mùa Đông đang đứng đợi sẵn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.