Chương 172: Bệnh tim học muội x Ôn nhu học trưởng (17)
StellaLucia
22/08/2023
“Qua nhà anh?” Trương Tuyết Linh giật mình hỏi lại.
Thấy anh gật đầu, cô lập tức bối rối lúng túng, không biết phải phản ứng thế nào. Tình cảm cô dành cho anh vốn đã đâm sâu bén rễ, không thể một sớm một chiều liền quên. Từ sau khi bị anh từ chối, cô vẫn luôn cố gắng giữ khoảng cách với anh, tránh gặp mặt anh. Giờ thì hay rồi, không những tránh không được, lại còn gần gũi thêm một bậc?
Nhận ra được sự ngập ngừng của cô, nói không hụt hẫng thất vọng là giả, nhưng An Nhật Quân vẫn khống chế không thể hiện ra ngoài, chỉ ôn hòa cười hỏi lại, “Sao thế? Không được sao? Yên tâm, đến lúc đó trong nhà vẫn sẽ có mẹ anh và người giúp việc, em không cần lo sẽ phải ở một mình với anh đâu.”
Trương Tuyết Linh bất giác siết chặt dây đeo túi xách, sắc mặt trở nên tái nhợt gần như trong suốt. Cô cúi đầu, bối rối vội vàng giải thích, “Kh--không phải như vậy! Em chỉ lo sẽ phiền đến anh thôi.”
Phản ứng của cô khiến tâm An Nhật Quân khẽ nhói lên.
Rốt cuộc cô chán ghét anh đến mức nào vậy? Chỉ mới nhắc đến chuyện ở một mình với anh thôi mà cô đã trở nên hốt hoảng rồi…
An Nhật Quân bạnh hàm, cố gắng khống chế tâm tình mình, giả vờ như không có chuyện gì đáp, “Vậy ngày mai em rảnh không? Sáng anh qua đón em nhé?”
“…Vâng.”
Về đến phòng, sau khi tiễn An Nhật Quân đi, Trương Tuyết Linh ngồi phịch xuống giường, thở dài một hơi. Vưu Mạn Ni thấy vậy thì cho rằng cô không được chọn, xoa lưng cô an ủi, “Không sao, cũng chỉ là một tiết mục biểu diễn mà thôi, sau này cậu vẫn sẽ có nhiều cơ hội khác mà.”
Trương Tuyết Linh ngẩn người vài giây mới hiểu cô đang hiểu lầm, cười buồn giải thích, “Không phải, tớ được chọn mà.”
“Hả? Vậy sao trông cậu buồn đời thế?”
Trương Tuyết Linh hơi mím môi, “Học trưởng cũng được chọn, anh ấy nói mỗi tuần chỉ luyện tập với nhau một tiếng thì quá ít, cho nên… đã rủ tớ cuối tuần qua nhà anh ấy cùng luyện tập.”
“Cái gì?!” Vưu Mạn Ni tức giận hét lên, “Anh ta làm vậy là có ý gì chứ? Nếu lúc trước chưa biết tình cảm của cậu, anh ta hồn nhiên như vậy thì tớ không nói làm gì. Nhưng bây giờ anh ta đã biết cậu thích anh ta rồi, cũng đã từ chối rồi, không phải nên giữ khoảng cách với nhau để tránh hiểu lầm sao? Vậy mà còn rủ cậu qua nhà anh ta?! Đây là muốn làm gì? Chăn rau chắc?!!!”
Trương Tuyết Linh biết rõ sự thật âm thầm xin lỗi An Nhật Quân trong lòng, vội vàng vuốt lông cho Vưu Mạn Ni, “Cậu đừng nghĩ nhiều như vậy. Anh ấy chỉ là vì tiết mục mà thôi, không có ý gì đâu. Với lại, anh ấy đã nói lúc đó trong nhà vẫn sẽ có mẹ anh ấy và người giúp việc, bọn tớ sẽ không ở một mình với nhau đâu.”
Vưu Mạn Ni tức giận trừng cô, “Cậu còn nói tốt cho hắn ta! Có mẹ anh ta mới là có vấn đề đấy! Dẫn một bạn nữ về nhà, lại còn gặp phụ huynh, đây không phải là càng cho cậu hy vọng, khiến cậu ảo tưởng thêm một chút sao?!”
Trương Tuyết Linh chột dạ gãi mũi, không biết phải giải thích thế nào cho rõ, “Không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu mà…”
“Cậu!!! Thật là tức chết tớ mà!!!” Vưu Mạn Ni vùng vằng trở về giường mình ngồi phịch xuống, bực bội không thèm nhìn cô nữa.
Trương Tuyết Linh khẽ thở dài, thầm cảm thấy có lỗi với Vưu Mạn Ni và cả An Nhật Quân, nhưng cô lại không cách nào giải thích rõ được, chỉ có thể để bọn họ hiểu lầm và bị chửi oan như vậy thôi.
“Tớ lên game chơi đây, cậu muốn chơi cùng tớ không?” Trương Tuyết Linh nói lái sang chuyện khác.
Tuy rằng có hơi lộ liễu, nhưng lại rất thành công khiến Vưu Mạn Ni hết giận. Cô nhớ đến mối quan hệ thân thiết giữa Trương Tuyết Linh và Mặt Trời Mùa Đông, lập tức cười nói, “Được đấy, cậu chơi game với Mùa Đông đi. Tớ thấy Mùa Đông được đấy, đáng tin hơn tên kia nhiều, lại còn rất quan tâm chăm sóc cậu.”
Trương Tuyết Linh hơi đỏ mặt dỗi cô, “Cậu nói cái gì vậy chứ!” Mặt Trời Mùa Đông và An Nhật Quân còn không phải là một người sao?
Nói rồi cô lập tức chui vào trong khoang ngủ, không để cho Vưu Mạn Ni có thêm cơ hội nào trêu chọc cô nữa.
Lúc vào game, thật ra Trương Tuyết Linh không quá mong đợi sẽ gặp được Mặt Trời Mùa Đông, bởi vì mấy ngày qua cô đều chỉ vào lúc buổi tối. Nhưng lúc cô mở danh sách bạn bè lên lại thấy Mặt Trời Mùa Đông đang online, không khỏi ngạc nhiên một trận.
Đây là cô và anh có thần giao cách cảm, hay anh vốn vẫn luôn vào game từ sớm rồi chờ cô vậy? Nếu là vế sau, vậy anh lấy đâu ra thời gian để luyện sáo chứ?
Sau khi hội họp với Mặt Trời Mùa Đông, hai người cũng không nhận nhiệm vụ liên hoàn mà lại đi đánh phó bản. Mặt Trời Mùa Đông nói rằng anh đang thiếu một vài nguyên liệu, nhưng vì sao anh lại quyết định tự kiếm mà không mua từ những người chơi khác thì Trương Tuyết Linh lại không rõ, cũng không hỏi anh.
So với phó bản năm mươi thì những phó bản khác cũng không có gì đặc biệt lắm, cách đánh boss khá bình thường, nhưng Trương Tuyết Linh cũng không cảm thấy nhàm chán. Đối với cô, cho dù là ngồi yên một chỗ, chỉ cần có Mặt Trời Mùa Đông ở bên cạnh thì đã đủ rồi.
*
Sáng hôm sau, Trương Tuyết Linh thức dậy, đến căn tin trường ăn sáng rồi trở về phòng sửa soạn đồ đạc. Đợi đến giờ hẹn, cô xuống lầu mở cửa cho An Nhật Quân rồi dẫn anh lên phòng. Đứng ở ngoài cửa phòng, Trương Tuyết Linh nhìn anh nói, “Ni Ni còn đang ngủ, anh đừng vào, để em mang đàn ra.”
“Em mang được không?” An Nhật Quân lo lắng hỏi.
“Chỉ vài bước mà thôi, không việc gì,” Trương Tuyết Linh đáp rồi mở cửa bước vào.
An Nhật Quân đứng ở bên ngoài chờ, lúc nhìn thấy cô khom người ôm hộp đàn lên, tim anh lập tức căng thẳng, chỉ sợ cô mệt quá sẽ đột ngột phát bệnh tim. Trương Tuyết Linh ôm hộp đàn ra ngoài, lúc cách cửa phòng còn vài bước chân, An Nhật Quân đã vội vàng với tay ra ôm lấy hộp đàn thay cô, cẩn thận quan sát sắc mặt của cô.
Thấy khuôn mặt cô tuy rằng vẫn nhợt nhạt hơn người khác một chút nhưng trông có vẻ như không có chuyện gì, tâm An Nhật Quân thả lỏng đôi chút, lại vẫn không nhịn được hỏi han, “Em cảm thấy thế nào? Có không thoải mái ở đâu không?”
Nhìn ánh mắt anh tràn ngập lo lắng, Trương Tuyết Linh có chút không nỡ dùng vẻ lạnh nhạt xa cách để đối xử với anh, thái độ bất giác mềm xuống đôi chút, mỉm cười trấn an anh, “Em không có việc gì, em cũng không yếu ớt dễ vỡ đến thế đâu, anh đừng lo.”
Nghe cô khẳng định, An Nhật Quân mới hoàn toàn thả lỏng, lại nhận ra thái độ của cô đối với mình mềm mỏng hơn ngày thường đôi chút, tâm tình tức khắc trở nên tốt hơn hẳn, ý cười tràn ngập đáy mắt, tràn ra cả khóe mắt đuôi mày.
“Vậy chúng ta đi thôi,” An Nhật Quân mỉm cười nói, “Em ăn sáng rồi chứ?”
“Em ăn rồi.”
Trả lời xong câu này, hai người cũng không có ai nói gì thêm. An Nhật Quân dẫn Trương Tuyết Linh ra ngoài đến nơi anh đậu xe, để hộp đàn của cô vào cốp xe. Mắt thấy Trương Tuyết Linh đang định mở cửa sau xe ra, anh vội lên tiếng, “Từ từ.”
Trương Tuyết Linh không rõ chuyện gì, thu tay lại nghi hoặc nhìn anh. An Nhật Quân đóng cốp xe rồi bước lên, thay cô mở cửa xe lái phụ, sau đó nhìn cô cười, ý bảo cô ngồi vào.
Trương Tuyết Linh hơi mím môi do dự, mấy giây sau mới mở miệng, “Nhưng ghế lái phụ… không phải chỉ nên cho bạn gái ngồi sao…”
Cô siết chặt lấy dây đeo túi xách. Lúc nói ra lời này, giọng cô hơi run rẩy nhẹ, không phải là vì vui mừng, cũng không phải là vì chờ mong, mà ngược lại còn có chút hoảng sợ. Bởi vì cô biết cô không nên ảo tưởng, cũng không nên có hy vọng, nhưng lời nói và hành động của anh lại luôn khiến cô kìm lòng không đặng.
Nếu là bình thường, trong trường hợp này, bên nam có lẽ đã lợi dụng tình thế, dùng câu đại loại như “Đúng vậy, nên mới cho em ngồi,” hoặc ít nhất cũng là “Nếu là em thì không sao” để bày tỏ tâm ý. Nhưng An Nhật Quân biết cô không thích mình, vì tránh cho cô khó chịu bài xích mình, anh chỉ cười, mang theo ý trêu đùa nói, “Em muốn ngồi sau, chẳng lẽ là muốn làm sếp của anh sao?”
Trương Tuyết Linh hơi ngẩn người, không ngờ anh sẽ hỏi lại như vậy. Tuy rằng anh chỉ đang đùa giỡn, nhưng nếu cô thật sự vẫn đòi ngồi ở ghế sau, vậy thì cũng quá không lịch sự rồi.
Trương Tuyết Linh thầm thở dài trong lòng, nhếch khóe môi nhẹ đáp, “Anh đừng trêu em, em ngồi ở trên là được.”
Cô hơi nghiêng người bước vào trong xe, lại nói tiếp, “Còn không phải vì em lo bạn gái tương lai của anh sẽ ghen sao…”
Nghe ra được nỗi buồn man mác trong lời nói của cô, An Nhật Quân khẽ nhíu mày, không hiểu được tại sao lại như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi cô, chỉ cười đáp lại, “Không sao, cô ấy sẽ không phải là người hay ghen.”
Ít nhất, em cũng sẽ không đi ghen với chính bản thân mình, đúng không?
Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi An Nhật Quân lại tươi thêm một chút. Anh giúp cô đóng cửa xe lại rồi qua bên đối diện ngồi vào ghế lái, sau đó khởi động xe lái đi, chạy thẳng đến nhà mình.
Nhà của An Nhật Quân không quá xa trường, đi xe chưa đầy nửa tiếng đã tới. Trương Tuyết Linh theo sau An Nhật Quân vào nhà, từ bề ngoài và kiến trúc của căn nhà cũng đủ để thấy gia cảnh của An Nhật Quân không tệ.
Trương Tuyết Linh đã biết trước hôm nay mẹ anh sẽ ở nhà, nhưng khi thấy một người phụ nữ đoan trang xinh đẹp ngồi ngay ở phòng khách nhìn bọn họ bước vào nhà, cô vẫn không khỏi giật mình và bối rối.
“Con chào cô,” cô nhanh chóng chắp tay, ngoan ngoãn cúi chào bà.
Thấy anh gật đầu, cô lập tức bối rối lúng túng, không biết phải phản ứng thế nào. Tình cảm cô dành cho anh vốn đã đâm sâu bén rễ, không thể một sớm một chiều liền quên. Từ sau khi bị anh từ chối, cô vẫn luôn cố gắng giữ khoảng cách với anh, tránh gặp mặt anh. Giờ thì hay rồi, không những tránh không được, lại còn gần gũi thêm một bậc?
Nhận ra được sự ngập ngừng của cô, nói không hụt hẫng thất vọng là giả, nhưng An Nhật Quân vẫn khống chế không thể hiện ra ngoài, chỉ ôn hòa cười hỏi lại, “Sao thế? Không được sao? Yên tâm, đến lúc đó trong nhà vẫn sẽ có mẹ anh và người giúp việc, em không cần lo sẽ phải ở một mình với anh đâu.”
Trương Tuyết Linh bất giác siết chặt dây đeo túi xách, sắc mặt trở nên tái nhợt gần như trong suốt. Cô cúi đầu, bối rối vội vàng giải thích, “Kh--không phải như vậy! Em chỉ lo sẽ phiền đến anh thôi.”
Phản ứng của cô khiến tâm An Nhật Quân khẽ nhói lên.
Rốt cuộc cô chán ghét anh đến mức nào vậy? Chỉ mới nhắc đến chuyện ở một mình với anh thôi mà cô đã trở nên hốt hoảng rồi…
An Nhật Quân bạnh hàm, cố gắng khống chế tâm tình mình, giả vờ như không có chuyện gì đáp, “Vậy ngày mai em rảnh không? Sáng anh qua đón em nhé?”
“…Vâng.”
Về đến phòng, sau khi tiễn An Nhật Quân đi, Trương Tuyết Linh ngồi phịch xuống giường, thở dài một hơi. Vưu Mạn Ni thấy vậy thì cho rằng cô không được chọn, xoa lưng cô an ủi, “Không sao, cũng chỉ là một tiết mục biểu diễn mà thôi, sau này cậu vẫn sẽ có nhiều cơ hội khác mà.”
Trương Tuyết Linh ngẩn người vài giây mới hiểu cô đang hiểu lầm, cười buồn giải thích, “Không phải, tớ được chọn mà.”
“Hả? Vậy sao trông cậu buồn đời thế?”
Trương Tuyết Linh hơi mím môi, “Học trưởng cũng được chọn, anh ấy nói mỗi tuần chỉ luyện tập với nhau một tiếng thì quá ít, cho nên… đã rủ tớ cuối tuần qua nhà anh ấy cùng luyện tập.”
“Cái gì?!” Vưu Mạn Ni tức giận hét lên, “Anh ta làm vậy là có ý gì chứ? Nếu lúc trước chưa biết tình cảm của cậu, anh ta hồn nhiên như vậy thì tớ không nói làm gì. Nhưng bây giờ anh ta đã biết cậu thích anh ta rồi, cũng đã từ chối rồi, không phải nên giữ khoảng cách với nhau để tránh hiểu lầm sao? Vậy mà còn rủ cậu qua nhà anh ta?! Đây là muốn làm gì? Chăn rau chắc?!!!”
Trương Tuyết Linh biết rõ sự thật âm thầm xin lỗi An Nhật Quân trong lòng, vội vàng vuốt lông cho Vưu Mạn Ni, “Cậu đừng nghĩ nhiều như vậy. Anh ấy chỉ là vì tiết mục mà thôi, không có ý gì đâu. Với lại, anh ấy đã nói lúc đó trong nhà vẫn sẽ có mẹ anh ấy và người giúp việc, bọn tớ sẽ không ở một mình với nhau đâu.”
Vưu Mạn Ni tức giận trừng cô, “Cậu còn nói tốt cho hắn ta! Có mẹ anh ta mới là có vấn đề đấy! Dẫn một bạn nữ về nhà, lại còn gặp phụ huynh, đây không phải là càng cho cậu hy vọng, khiến cậu ảo tưởng thêm một chút sao?!”
Trương Tuyết Linh chột dạ gãi mũi, không biết phải giải thích thế nào cho rõ, “Không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu mà…”
“Cậu!!! Thật là tức chết tớ mà!!!” Vưu Mạn Ni vùng vằng trở về giường mình ngồi phịch xuống, bực bội không thèm nhìn cô nữa.
Trương Tuyết Linh khẽ thở dài, thầm cảm thấy có lỗi với Vưu Mạn Ni và cả An Nhật Quân, nhưng cô lại không cách nào giải thích rõ được, chỉ có thể để bọn họ hiểu lầm và bị chửi oan như vậy thôi.
“Tớ lên game chơi đây, cậu muốn chơi cùng tớ không?” Trương Tuyết Linh nói lái sang chuyện khác.
Tuy rằng có hơi lộ liễu, nhưng lại rất thành công khiến Vưu Mạn Ni hết giận. Cô nhớ đến mối quan hệ thân thiết giữa Trương Tuyết Linh và Mặt Trời Mùa Đông, lập tức cười nói, “Được đấy, cậu chơi game với Mùa Đông đi. Tớ thấy Mùa Đông được đấy, đáng tin hơn tên kia nhiều, lại còn rất quan tâm chăm sóc cậu.”
Trương Tuyết Linh hơi đỏ mặt dỗi cô, “Cậu nói cái gì vậy chứ!” Mặt Trời Mùa Đông và An Nhật Quân còn không phải là một người sao?
Nói rồi cô lập tức chui vào trong khoang ngủ, không để cho Vưu Mạn Ni có thêm cơ hội nào trêu chọc cô nữa.
Lúc vào game, thật ra Trương Tuyết Linh không quá mong đợi sẽ gặp được Mặt Trời Mùa Đông, bởi vì mấy ngày qua cô đều chỉ vào lúc buổi tối. Nhưng lúc cô mở danh sách bạn bè lên lại thấy Mặt Trời Mùa Đông đang online, không khỏi ngạc nhiên một trận.
Đây là cô và anh có thần giao cách cảm, hay anh vốn vẫn luôn vào game từ sớm rồi chờ cô vậy? Nếu là vế sau, vậy anh lấy đâu ra thời gian để luyện sáo chứ?
Sau khi hội họp với Mặt Trời Mùa Đông, hai người cũng không nhận nhiệm vụ liên hoàn mà lại đi đánh phó bản. Mặt Trời Mùa Đông nói rằng anh đang thiếu một vài nguyên liệu, nhưng vì sao anh lại quyết định tự kiếm mà không mua từ những người chơi khác thì Trương Tuyết Linh lại không rõ, cũng không hỏi anh.
So với phó bản năm mươi thì những phó bản khác cũng không có gì đặc biệt lắm, cách đánh boss khá bình thường, nhưng Trương Tuyết Linh cũng không cảm thấy nhàm chán. Đối với cô, cho dù là ngồi yên một chỗ, chỉ cần có Mặt Trời Mùa Đông ở bên cạnh thì đã đủ rồi.
*
Sáng hôm sau, Trương Tuyết Linh thức dậy, đến căn tin trường ăn sáng rồi trở về phòng sửa soạn đồ đạc. Đợi đến giờ hẹn, cô xuống lầu mở cửa cho An Nhật Quân rồi dẫn anh lên phòng. Đứng ở ngoài cửa phòng, Trương Tuyết Linh nhìn anh nói, “Ni Ni còn đang ngủ, anh đừng vào, để em mang đàn ra.”
“Em mang được không?” An Nhật Quân lo lắng hỏi.
“Chỉ vài bước mà thôi, không việc gì,” Trương Tuyết Linh đáp rồi mở cửa bước vào.
An Nhật Quân đứng ở bên ngoài chờ, lúc nhìn thấy cô khom người ôm hộp đàn lên, tim anh lập tức căng thẳng, chỉ sợ cô mệt quá sẽ đột ngột phát bệnh tim. Trương Tuyết Linh ôm hộp đàn ra ngoài, lúc cách cửa phòng còn vài bước chân, An Nhật Quân đã vội vàng với tay ra ôm lấy hộp đàn thay cô, cẩn thận quan sát sắc mặt của cô.
Thấy khuôn mặt cô tuy rằng vẫn nhợt nhạt hơn người khác một chút nhưng trông có vẻ như không có chuyện gì, tâm An Nhật Quân thả lỏng đôi chút, lại vẫn không nhịn được hỏi han, “Em cảm thấy thế nào? Có không thoải mái ở đâu không?”
Nhìn ánh mắt anh tràn ngập lo lắng, Trương Tuyết Linh có chút không nỡ dùng vẻ lạnh nhạt xa cách để đối xử với anh, thái độ bất giác mềm xuống đôi chút, mỉm cười trấn an anh, “Em không có việc gì, em cũng không yếu ớt dễ vỡ đến thế đâu, anh đừng lo.”
Nghe cô khẳng định, An Nhật Quân mới hoàn toàn thả lỏng, lại nhận ra thái độ của cô đối với mình mềm mỏng hơn ngày thường đôi chút, tâm tình tức khắc trở nên tốt hơn hẳn, ý cười tràn ngập đáy mắt, tràn ra cả khóe mắt đuôi mày.
“Vậy chúng ta đi thôi,” An Nhật Quân mỉm cười nói, “Em ăn sáng rồi chứ?”
“Em ăn rồi.”
Trả lời xong câu này, hai người cũng không có ai nói gì thêm. An Nhật Quân dẫn Trương Tuyết Linh ra ngoài đến nơi anh đậu xe, để hộp đàn của cô vào cốp xe. Mắt thấy Trương Tuyết Linh đang định mở cửa sau xe ra, anh vội lên tiếng, “Từ từ.”
Trương Tuyết Linh không rõ chuyện gì, thu tay lại nghi hoặc nhìn anh. An Nhật Quân đóng cốp xe rồi bước lên, thay cô mở cửa xe lái phụ, sau đó nhìn cô cười, ý bảo cô ngồi vào.
Trương Tuyết Linh hơi mím môi do dự, mấy giây sau mới mở miệng, “Nhưng ghế lái phụ… không phải chỉ nên cho bạn gái ngồi sao…”
Cô siết chặt lấy dây đeo túi xách. Lúc nói ra lời này, giọng cô hơi run rẩy nhẹ, không phải là vì vui mừng, cũng không phải là vì chờ mong, mà ngược lại còn có chút hoảng sợ. Bởi vì cô biết cô không nên ảo tưởng, cũng không nên có hy vọng, nhưng lời nói và hành động của anh lại luôn khiến cô kìm lòng không đặng.
Nếu là bình thường, trong trường hợp này, bên nam có lẽ đã lợi dụng tình thế, dùng câu đại loại như “Đúng vậy, nên mới cho em ngồi,” hoặc ít nhất cũng là “Nếu là em thì không sao” để bày tỏ tâm ý. Nhưng An Nhật Quân biết cô không thích mình, vì tránh cho cô khó chịu bài xích mình, anh chỉ cười, mang theo ý trêu đùa nói, “Em muốn ngồi sau, chẳng lẽ là muốn làm sếp của anh sao?”
Trương Tuyết Linh hơi ngẩn người, không ngờ anh sẽ hỏi lại như vậy. Tuy rằng anh chỉ đang đùa giỡn, nhưng nếu cô thật sự vẫn đòi ngồi ở ghế sau, vậy thì cũng quá không lịch sự rồi.
Trương Tuyết Linh thầm thở dài trong lòng, nhếch khóe môi nhẹ đáp, “Anh đừng trêu em, em ngồi ở trên là được.”
Cô hơi nghiêng người bước vào trong xe, lại nói tiếp, “Còn không phải vì em lo bạn gái tương lai của anh sẽ ghen sao…”
Nghe ra được nỗi buồn man mác trong lời nói của cô, An Nhật Quân khẽ nhíu mày, không hiểu được tại sao lại như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi cô, chỉ cười đáp lại, “Không sao, cô ấy sẽ không phải là người hay ghen.”
Ít nhất, em cũng sẽ không đi ghen với chính bản thân mình, đúng không?
Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi An Nhật Quân lại tươi thêm một chút. Anh giúp cô đóng cửa xe lại rồi qua bên đối diện ngồi vào ghế lái, sau đó khởi động xe lái đi, chạy thẳng đến nhà mình.
Nhà của An Nhật Quân không quá xa trường, đi xe chưa đầy nửa tiếng đã tới. Trương Tuyết Linh theo sau An Nhật Quân vào nhà, từ bề ngoài và kiến trúc của căn nhà cũng đủ để thấy gia cảnh của An Nhật Quân không tệ.
Trương Tuyết Linh đã biết trước hôm nay mẹ anh sẽ ở nhà, nhưng khi thấy một người phụ nữ đoan trang xinh đẹp ngồi ngay ở phòng khách nhìn bọn họ bước vào nhà, cô vẫn không khỏi giật mình và bối rối.
“Con chào cô,” cô nhanh chóng chắp tay, ngoan ngoãn cúi chào bà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.