Chương 278: Ca ca? Đừng gọi anh là ca ca nữa! (16)
StellaLucia
22/08/2023
Cả sáu người ở đây đều là tiểu thư công tử thế gia, hiện tại còn là thời đại của dung dịch dinh dưỡng nên không một ai biết nấu nướng cả; vì vậy, tiệc nướng BBQ tối nay bọn họ chỉ phụ trách ăn mà thôi.
Mọi người lần lượt nói cho nhân viên biết mình muốn ăn gì để họ nướng giúp. Thẩm Lan Linh vì phải cố nhớ xem những loại thịt ở đây giống với thịt nào mà mình biết nên mất thời gian chọn hơn một chút, trở thành người cuối cùng ‘gọi món’.
Thức ăn nướng chín không tốn nhiều thời gian. Cho dù Thẩm Lan Linh là người cuối cùng chọn món thì khi cô nhận lấy đồ ăn từ nhân viên, tại bàn sáu người mà khu du lịch chuẩn bị cho bọn họ cũng chỉ mới có Hoắc Đình Quân đã ngồi sẵn. Bốn người còn lại đều đang đứng gần đó, hoặc là đang ở bên quầy rau chọn xốt, hoặc là đang nói chuyện phiếm với nhau.
“Lan Linh, lại đây.”
Thẩm Lan Linh vừa mới nhìn qua phía bàn đã nghe thấy Hoắc Đình Quân gọi. Đáy lòng như có chú nai con khẽ nhảy loạn, cô vui vẻ cười nhanh chóng bước về phía anh.
Nhưng còn chưa được mấy bước, một bóng người đứng ở ngay trước mặt cô đã chuyển động. Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của cô, người đó vui mừng hồ hởi chạy đến chỗ anh, cứ thế ngồi xuống bên cạnh anh.
Thẩm Lan Linh bị diễn biến này làm cho ngẩn người vài giây. Sau nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra, một cỗ tức giận bùng lên trong lòng, cô hung hăng hùng hổ bước về phía bàn ăn.
Cô ta vậy mà dám cướp chỗ của cô!!
Nhưng chưa đi được mấy bước, Thẩm Lan Linh lại chợt nhận ra điều gì, bỗng đứng khựng lại.
Hoa Lan Ninh…
Lan Ninh… Lan Linh…
!!!
Tên của cô và tên của cô ta, nếu không gọi cả họ thì cơ hồ là giống nhau!!
Như vậy… vừa rồi rốt cuộc anh là gọi cô, hay là gọi cô ta?
Bây giờ cố nhớ lại, chính bản thân Thẩm Lan Linh cũng không xác định được là anh gọi ai. Tên của hai người nghe lên thật sự quá giống nhau, ai nói ngọng một chút thì chính là hoàn toàn không nghe ra được là đang gọi ai với ai nữa. Lúc đó tuy là Hoắc Đình Quân có nhìn cô, nhưng mà vị trí mà Hoa Lan Ninh đứng lại trùng hợp thay ở ngay giữa cô và anh, cô cũng không thể khẳng định được anh rốt cuộc là nhìn ai.
Giả sử cô không nghe nhầm, Hoắc Đình Quân là gọi cô, vậy Hoa Lan Ninh sẽ dám ngang nhiên như không chạy đến ngồi bên cạnh anh sao? Tuy rằng cô không tiếp xúc nhiều với cô ta, nhưng ít nhất cô biết cô ta không phải người có thể làm ra loại hành động mặt dày như vậy.
Cho nên… là cô nghe nhầm rồi sao? Cho rằng anh gọi mình qua, cuối cùng thực ra anh là gọi người khác?
Chợt thấy Hoắc Đình Quân nhìn về phía này, Thẩm Lan Linh có chút hốt hoảng, theo bản năng quay đầu đi, lẩn tránh ánh mắt anh.
Giây sau, cô mới nhận ra được hành động này của bản thân chính là càng giấu thì càng lộ, vừa vặn hướng cô xoay đầu sang là phía quầy rau và xốt chấm, cô bèn vội vàng đi đến đó, giả vờ như bản thân vốn là định sang bên này.
Lúc này quay lưng lại với Hoắc Đình Quân rồi, Thẩm Lan Linh mới bình tĩnh lại.
Thật ra, cô vẫn cảm thấy lúc nãy Hoắc Đình Quân là gọi cô.
Nguyên nhân thứ nhất là vì trong quãng thời gian qua, cô để ý thấy Hoắc Đình Quân vẫn luôn gọi Hoa Lan Ninh cả họ lẫn tên. Vừa rồi anh không hề gọi thêm họ vào, khả năng cao anh là gọi cô chứ không phải cô ta.
Nguyên nhân thứ hai là vì trước đó cô đã ‘xí’ anh rồi, anh cũng đã đồng ý. Mặc dù khi ấy cô chỉ nói về chuyện đi chơi, nhưng dựa theo tính tình của anh thì sẽ không ‘tra’ đến mức một bên đồng ý dạo hồ đạp xe đạp cùng cô, một bên lại chủ động gọi người con gái khác đến ngồi cạnh mình trong tiệc BBQ.
Nếu là vậy, thế thì hành động này của Hoa Lan Ninh là thật sự nghe lầm, hay là cố ý nghe lầm?
Cô có nên qua cướp lại không nhỉ?
“Em đang nhìn cái gì đấy?”
Thẩm Lan Linh còn đang thật sự suy nghĩ xem có nên qua cướp lại chỗ ngồi của mình không thì phía sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói khiến cho cô giật thót, vội quay đầu lại.
“Đ--Đình Quân ca ca?” Vừa nhìn rõ người đến là ai, cô không khỏi kinh ngạc, “Sao anh lại qua đây? Anh muốn lấy thêm cái gì sao?”
Nghe cô hỏi như vậy, trong đầu Hoắc Đình Quân chợt hiện lên ánh mắt thoáng qua tia thất vọng hụt hẫng khi nãy của cô, cũng không trả lời cô mà hỏi ngược lại, “Em lấy đồ ăn xong chưa?”
Thẩm Lan Linh không biết sao anh lại hỏi vậy, gật đầu đáp, “Xong rồi ạ.”
“Vậy đi thôi.”
Nói rồi, anh xoay người đi trước, Thẩm Lan Linh chỉ có thể ngơ ngác theo phía sau anh. Đến trước bàn ăn, lúc này vẫn chỉ có Hoa Lan Ninh là đang ngồi; ba người còn lại đều cầm mấy đĩa thức ăn trên tay đứng ở xung quanh, ai nấy đều không tiếng động mà nhìn về phía hai người họ.
Lúc nãy đang ngồi Hoắc Đình Quân lại đột nhiên đứng lên rời đi, ngay cả thức ăn đũa nĩa cũng cầm đi nốt. Ba người bọn họ đều không biết được anh muốn làm cái gì cho nên bọn họ cũng không dám tùy tiện ngồi, đều muốn chờ Hoắc Đình Quân ngồi xuống trước rồi mới lựa chọn vị trí.
Hoắc Đình Quân hơi hơi nhíu nhẹ, nhìn qua Tần Đông Vũ nói, “Đứng đấy làm gì? Còn không ngồi đi?”
Bị chỉ đích danh, Tần Đông Vũ chỉ có thể ậm ờ đáp, “À ừ… ừ…”
Anh hơi di chuyển vị trí, nhìn dáng vẻ thì giống như đang chuẩn bị ngồi xuống, nhưng thực tế thì lại không có gì khác biệt.
Hoắc Đình Quân không để ý đến tâm tư phức tạp trong lòng mọi người, nói với Tần Đông Vũ câu đấy xong thì cũng đã đặt đĩa thức ăn của mình xuống.
Không phải là vị trí ban đầu anh ngồi, mà là chỗ đối diện, ghế ngoài cùng bên phải.
Nhìn qua thấy Thẩm Lan Linh vẫn còn đang ngơ ngác, Hoắc Đình Quân liền cầm luôn đĩa thức ăn của cô đặt bên cạnh chỗ của mình, sau đó không tiếng động ra hiệu cho cô ngồi vào.
Thẩm Lan Linh không ngờ Hoắc Đình Quân sẽ có một loạt động tác này, mơ mơ màng màng ngồi xuống vị trí anh chọn cho mình. Đợi đến khi cô ngẩng đầu lên, nhận ra Hoa Lan Ninh đang ngồi ngay đối diện mình, nhìn thấy sắc mặt u ám của cô ta, cơn mơ màng của Thẩm Lan Linh mới tan đi, thay vào đó là sự vui sướng nồng đậm.
Tuy rằng biết như vậy không tốt cho lắm, nhưng Thẩm Lan Linh cũng không cảm thấy mình cần phải kiềm chế làm gì.
Dù sao thì cô ta cũng đã cướp chỗ ngồi của cô trước, mặc kệ là vô tình hay cố ý! Hai người bọn họ còn là tình địch nữa đó! Nếu cô mà còn cảm thấy áy náy với cô ta được thì quá có lỗi với tình cảm cô dành cho anh rồi!
Ba người Tần Đông Vũ thấy Hoắc Đình Quân đã an vị xong, lúc này mới lục đục ngồi xuống. Cũng không rõ Hoa Lan Ninh là vì mất mặt hay là vì muốn giúp Tình Nhụy Y mà lại chủ động dịch sang chỗ bên cạnh, để cho Tình Nhụy Y và Tần Đông Vũ ngồi cạnh nhau. Cho nên sau đó, tình hình chỗ ngồi lần lượt là Hoa Lan Ninh đối diện Hoa Lạc, Tình Nhụy Y đối diện Thẩm Lan Linh, và Tần Đông Vũ đối diện với Hoắc Đình Quân.
Hoa Lan Ninh sau khi nói cười với Tình Nhụy Y và nhường chỗ xong, nụ cười gượng ép kia liền tắt rụi. Cô ta ngồi ở ngoài cùng, tay phải cầm chiếc nĩa đặt ở trên bàn thì hờ hững, nhưng tay trái đặt ở phía dưới bàn lúc này lại đang siết chặt đến mức nổi cả gân xanh.
Chuyện vừa rồi, cô ta là thật sự nghe lầm.
Một tiếng Lan Linh kia vang lên, cô ta nghe không rõ, chỉ thấy Hoắc Đình Quân đang nhìn mình, liền cho rằng anh là gọi cô, không để ý đến Thẩm Lan Linh đang ở ngay phía sau lưng mình.
Mặc dù cô ta có nghi hoặc về cách xưng hô của anh, nhưng lúc đó cô ta chỉ nghĩ theo hướng tốt, cho là cuối cùng anh cũng chịu thay đổi thái độ với mình. Đến khi ngồi xuống rồi, bởi vì còn đang đắm chìm trong vui sướng bất ngờ nên cô ta cũng không chú ý đến ánh mắt kỳ lạ của anh. Đợi đến khi cô ta bình tĩnh lại đôi chút, bắt đầu hồ hởi trò chuyện với anh thì anh đã không còn nhìn cô ta nữa, mà lại đăm chiêu nhìn về phía trước.
Mấy giây sau, anh đột ngột đứng dậy, không nói một lời cầm lên thức ăn và đồ vật của mình, trước ánh mắt ngỡ ngàng của cô ta bước về phía Thẩm Lan Linh.
Một loạt các sự việc sau đó khiến cho cô ta ý thức được, cô ta nghe lầm rồi.
Anh không hề thân cận hơn với cô ta, không hề thay đổi cách xưng hô với cô ta, cũng không hề chủ động gọi cô ta đến ngồi bên cạnh mình.
Tất cả những điều đặc biệt ấy, chỉ thuộc về Thẩm Lan Linh!
Những gì cô ta ao ước, những gì cô ta mong mỏi, Thẩm Lan Linh đều có thể dễ dàng có được!
Tại sao! Tại sao tên của hai người bọn họ lại phải giống nhau đến vậy! Giống đến nực cười!!
Rõ ràng cô ta mới thật sự là thanh mai trúc mã của anh, nhưng cái danh xưng ấy lại cũng chỉ thuộc về cô gái kia!
Cô ta có điểm nào thua kém ả chứ!
Tình Nhụy Y cảm nhận được tâm tình của Hoa Lan Ninh đang rất không tốt, muốn an ủi đôi chút, nhưng bởi vì lúc này vẫn đang còn những người khác nữa nên không tiện lắm, cuối cùng chỉ đành khẽ khàng lặng lẽ nắm lấy bàn tay cô.
Tình Nhụy Y nâng mi mắt nhìn người đối diện mình đang vui thích thưởng thức món thịt nướng, đáy lòng chợt cảm thấy khó chịu. Nhưng khi cô nhìn qua bên trái một chút, vô tình bắt được ánh mắt mềm mại như có như không của Hoắc Đình Quân dành cho cô gái đang ngồi bên cạnh anh, Tình Nhụy Y lại chợt nhớ đến mấy lời Tần Đông Vũ nói với mình chiều nay. Tia khó chịu chán ghét trong lòng kia chớp mắt liền biến tăm, thầm thở dài trong lòng.
Mọi người lần lượt nói cho nhân viên biết mình muốn ăn gì để họ nướng giúp. Thẩm Lan Linh vì phải cố nhớ xem những loại thịt ở đây giống với thịt nào mà mình biết nên mất thời gian chọn hơn một chút, trở thành người cuối cùng ‘gọi món’.
Thức ăn nướng chín không tốn nhiều thời gian. Cho dù Thẩm Lan Linh là người cuối cùng chọn món thì khi cô nhận lấy đồ ăn từ nhân viên, tại bàn sáu người mà khu du lịch chuẩn bị cho bọn họ cũng chỉ mới có Hoắc Đình Quân đã ngồi sẵn. Bốn người còn lại đều đang đứng gần đó, hoặc là đang ở bên quầy rau chọn xốt, hoặc là đang nói chuyện phiếm với nhau.
“Lan Linh, lại đây.”
Thẩm Lan Linh vừa mới nhìn qua phía bàn đã nghe thấy Hoắc Đình Quân gọi. Đáy lòng như có chú nai con khẽ nhảy loạn, cô vui vẻ cười nhanh chóng bước về phía anh.
Nhưng còn chưa được mấy bước, một bóng người đứng ở ngay trước mặt cô đã chuyển động. Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của cô, người đó vui mừng hồ hởi chạy đến chỗ anh, cứ thế ngồi xuống bên cạnh anh.
Thẩm Lan Linh bị diễn biến này làm cho ngẩn người vài giây. Sau nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra, một cỗ tức giận bùng lên trong lòng, cô hung hăng hùng hổ bước về phía bàn ăn.
Cô ta vậy mà dám cướp chỗ của cô!!
Nhưng chưa đi được mấy bước, Thẩm Lan Linh lại chợt nhận ra điều gì, bỗng đứng khựng lại.
Hoa Lan Ninh…
Lan Ninh… Lan Linh…
!!!
Tên của cô và tên của cô ta, nếu không gọi cả họ thì cơ hồ là giống nhau!!
Như vậy… vừa rồi rốt cuộc anh là gọi cô, hay là gọi cô ta?
Bây giờ cố nhớ lại, chính bản thân Thẩm Lan Linh cũng không xác định được là anh gọi ai. Tên của hai người nghe lên thật sự quá giống nhau, ai nói ngọng một chút thì chính là hoàn toàn không nghe ra được là đang gọi ai với ai nữa. Lúc đó tuy là Hoắc Đình Quân có nhìn cô, nhưng mà vị trí mà Hoa Lan Ninh đứng lại trùng hợp thay ở ngay giữa cô và anh, cô cũng không thể khẳng định được anh rốt cuộc là nhìn ai.
Giả sử cô không nghe nhầm, Hoắc Đình Quân là gọi cô, vậy Hoa Lan Ninh sẽ dám ngang nhiên như không chạy đến ngồi bên cạnh anh sao? Tuy rằng cô không tiếp xúc nhiều với cô ta, nhưng ít nhất cô biết cô ta không phải người có thể làm ra loại hành động mặt dày như vậy.
Cho nên… là cô nghe nhầm rồi sao? Cho rằng anh gọi mình qua, cuối cùng thực ra anh là gọi người khác?
Chợt thấy Hoắc Đình Quân nhìn về phía này, Thẩm Lan Linh có chút hốt hoảng, theo bản năng quay đầu đi, lẩn tránh ánh mắt anh.
Giây sau, cô mới nhận ra được hành động này của bản thân chính là càng giấu thì càng lộ, vừa vặn hướng cô xoay đầu sang là phía quầy rau và xốt chấm, cô bèn vội vàng đi đến đó, giả vờ như bản thân vốn là định sang bên này.
Lúc này quay lưng lại với Hoắc Đình Quân rồi, Thẩm Lan Linh mới bình tĩnh lại.
Thật ra, cô vẫn cảm thấy lúc nãy Hoắc Đình Quân là gọi cô.
Nguyên nhân thứ nhất là vì trong quãng thời gian qua, cô để ý thấy Hoắc Đình Quân vẫn luôn gọi Hoa Lan Ninh cả họ lẫn tên. Vừa rồi anh không hề gọi thêm họ vào, khả năng cao anh là gọi cô chứ không phải cô ta.
Nguyên nhân thứ hai là vì trước đó cô đã ‘xí’ anh rồi, anh cũng đã đồng ý. Mặc dù khi ấy cô chỉ nói về chuyện đi chơi, nhưng dựa theo tính tình của anh thì sẽ không ‘tra’ đến mức một bên đồng ý dạo hồ đạp xe đạp cùng cô, một bên lại chủ động gọi người con gái khác đến ngồi cạnh mình trong tiệc BBQ.
Nếu là vậy, thế thì hành động này của Hoa Lan Ninh là thật sự nghe lầm, hay là cố ý nghe lầm?
Cô có nên qua cướp lại không nhỉ?
“Em đang nhìn cái gì đấy?”
Thẩm Lan Linh còn đang thật sự suy nghĩ xem có nên qua cướp lại chỗ ngồi của mình không thì phía sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói khiến cho cô giật thót, vội quay đầu lại.
“Đ--Đình Quân ca ca?” Vừa nhìn rõ người đến là ai, cô không khỏi kinh ngạc, “Sao anh lại qua đây? Anh muốn lấy thêm cái gì sao?”
Nghe cô hỏi như vậy, trong đầu Hoắc Đình Quân chợt hiện lên ánh mắt thoáng qua tia thất vọng hụt hẫng khi nãy của cô, cũng không trả lời cô mà hỏi ngược lại, “Em lấy đồ ăn xong chưa?”
Thẩm Lan Linh không biết sao anh lại hỏi vậy, gật đầu đáp, “Xong rồi ạ.”
“Vậy đi thôi.”
Nói rồi, anh xoay người đi trước, Thẩm Lan Linh chỉ có thể ngơ ngác theo phía sau anh. Đến trước bàn ăn, lúc này vẫn chỉ có Hoa Lan Ninh là đang ngồi; ba người còn lại đều cầm mấy đĩa thức ăn trên tay đứng ở xung quanh, ai nấy đều không tiếng động mà nhìn về phía hai người họ.
Lúc nãy đang ngồi Hoắc Đình Quân lại đột nhiên đứng lên rời đi, ngay cả thức ăn đũa nĩa cũng cầm đi nốt. Ba người bọn họ đều không biết được anh muốn làm cái gì cho nên bọn họ cũng không dám tùy tiện ngồi, đều muốn chờ Hoắc Đình Quân ngồi xuống trước rồi mới lựa chọn vị trí.
Hoắc Đình Quân hơi hơi nhíu nhẹ, nhìn qua Tần Đông Vũ nói, “Đứng đấy làm gì? Còn không ngồi đi?”
Bị chỉ đích danh, Tần Đông Vũ chỉ có thể ậm ờ đáp, “À ừ… ừ…”
Anh hơi di chuyển vị trí, nhìn dáng vẻ thì giống như đang chuẩn bị ngồi xuống, nhưng thực tế thì lại không có gì khác biệt.
Hoắc Đình Quân không để ý đến tâm tư phức tạp trong lòng mọi người, nói với Tần Đông Vũ câu đấy xong thì cũng đã đặt đĩa thức ăn của mình xuống.
Không phải là vị trí ban đầu anh ngồi, mà là chỗ đối diện, ghế ngoài cùng bên phải.
Nhìn qua thấy Thẩm Lan Linh vẫn còn đang ngơ ngác, Hoắc Đình Quân liền cầm luôn đĩa thức ăn của cô đặt bên cạnh chỗ của mình, sau đó không tiếng động ra hiệu cho cô ngồi vào.
Thẩm Lan Linh không ngờ Hoắc Đình Quân sẽ có một loạt động tác này, mơ mơ màng màng ngồi xuống vị trí anh chọn cho mình. Đợi đến khi cô ngẩng đầu lên, nhận ra Hoa Lan Ninh đang ngồi ngay đối diện mình, nhìn thấy sắc mặt u ám của cô ta, cơn mơ màng của Thẩm Lan Linh mới tan đi, thay vào đó là sự vui sướng nồng đậm.
Tuy rằng biết như vậy không tốt cho lắm, nhưng Thẩm Lan Linh cũng không cảm thấy mình cần phải kiềm chế làm gì.
Dù sao thì cô ta cũng đã cướp chỗ ngồi của cô trước, mặc kệ là vô tình hay cố ý! Hai người bọn họ còn là tình địch nữa đó! Nếu cô mà còn cảm thấy áy náy với cô ta được thì quá có lỗi với tình cảm cô dành cho anh rồi!
Ba người Tần Đông Vũ thấy Hoắc Đình Quân đã an vị xong, lúc này mới lục đục ngồi xuống. Cũng không rõ Hoa Lan Ninh là vì mất mặt hay là vì muốn giúp Tình Nhụy Y mà lại chủ động dịch sang chỗ bên cạnh, để cho Tình Nhụy Y và Tần Đông Vũ ngồi cạnh nhau. Cho nên sau đó, tình hình chỗ ngồi lần lượt là Hoa Lan Ninh đối diện Hoa Lạc, Tình Nhụy Y đối diện Thẩm Lan Linh, và Tần Đông Vũ đối diện với Hoắc Đình Quân.
Hoa Lan Ninh sau khi nói cười với Tình Nhụy Y và nhường chỗ xong, nụ cười gượng ép kia liền tắt rụi. Cô ta ngồi ở ngoài cùng, tay phải cầm chiếc nĩa đặt ở trên bàn thì hờ hững, nhưng tay trái đặt ở phía dưới bàn lúc này lại đang siết chặt đến mức nổi cả gân xanh.
Chuyện vừa rồi, cô ta là thật sự nghe lầm.
Một tiếng Lan Linh kia vang lên, cô ta nghe không rõ, chỉ thấy Hoắc Đình Quân đang nhìn mình, liền cho rằng anh là gọi cô, không để ý đến Thẩm Lan Linh đang ở ngay phía sau lưng mình.
Mặc dù cô ta có nghi hoặc về cách xưng hô của anh, nhưng lúc đó cô ta chỉ nghĩ theo hướng tốt, cho là cuối cùng anh cũng chịu thay đổi thái độ với mình. Đến khi ngồi xuống rồi, bởi vì còn đang đắm chìm trong vui sướng bất ngờ nên cô ta cũng không chú ý đến ánh mắt kỳ lạ của anh. Đợi đến khi cô ta bình tĩnh lại đôi chút, bắt đầu hồ hởi trò chuyện với anh thì anh đã không còn nhìn cô ta nữa, mà lại đăm chiêu nhìn về phía trước.
Mấy giây sau, anh đột ngột đứng dậy, không nói một lời cầm lên thức ăn và đồ vật của mình, trước ánh mắt ngỡ ngàng của cô ta bước về phía Thẩm Lan Linh.
Một loạt các sự việc sau đó khiến cho cô ta ý thức được, cô ta nghe lầm rồi.
Anh không hề thân cận hơn với cô ta, không hề thay đổi cách xưng hô với cô ta, cũng không hề chủ động gọi cô ta đến ngồi bên cạnh mình.
Tất cả những điều đặc biệt ấy, chỉ thuộc về Thẩm Lan Linh!
Những gì cô ta ao ước, những gì cô ta mong mỏi, Thẩm Lan Linh đều có thể dễ dàng có được!
Tại sao! Tại sao tên của hai người bọn họ lại phải giống nhau đến vậy! Giống đến nực cười!!
Rõ ràng cô ta mới thật sự là thanh mai trúc mã của anh, nhưng cái danh xưng ấy lại cũng chỉ thuộc về cô gái kia!
Cô ta có điểm nào thua kém ả chứ!
Tình Nhụy Y cảm nhận được tâm tình của Hoa Lan Ninh đang rất không tốt, muốn an ủi đôi chút, nhưng bởi vì lúc này vẫn đang còn những người khác nữa nên không tiện lắm, cuối cùng chỉ đành khẽ khàng lặng lẽ nắm lấy bàn tay cô.
Tình Nhụy Y nâng mi mắt nhìn người đối diện mình đang vui thích thưởng thức món thịt nướng, đáy lòng chợt cảm thấy khó chịu. Nhưng khi cô nhìn qua bên trái một chút, vô tình bắt được ánh mắt mềm mại như có như không của Hoắc Đình Quân dành cho cô gái đang ngồi bên cạnh anh, Tình Nhụy Y lại chợt nhớ đến mấy lời Tần Đông Vũ nói với mình chiều nay. Tia khó chịu chán ghét trong lòng kia chớp mắt liền biến tăm, thầm thở dài trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.