Chương 280: Ca ca? Đừng gọi anh là ca ca nữa! (18)
StellaLucia
22/08/2023
Sáng hôm sau thức giấc, Thẩm Lan Linh nằm trên giường một lúc lâu mới rời giường đi làm vệ sinh cá nhân. Hôm nay bọn họ sẽ có hoạt động dạo hồ và đạp xe đạp, vì vậy Thẩm Lan Linh chọn một bộ gồm áo và quần mà mình đã soạn trước đó để mặc.
Sau khi sửa soạn xong xuôi, cô đứng ở trước cửa phòng một lúc mới điểm ngón tay lên bảng điều khiển, mở cửa bước ra ngoài.
Quả như dự đoán của cô, giờ này Hoắc Đình Quân đã dậy, đang đeo tai nghe ngồi ở trong phòng khách. Thấy cô ra, anh lập tức nhìn qua, trầm mặc không nói lời nào.
Ánh mắt của anh làm cho cô không hiểu nổi, chỉ có thể giả vờ như mọi ngày cười với anh, “Đình Quân ca ca, chào buổi sáng! Hôm qua anh ngủ ngon chứ?”
Không biết có phải do cô hoa mắt không, nhưng Thẩm Lan Linh có cảm giác rằng cô vừa dứt lời thì sắc mặt anh cũng sầm xuống đôi chút.
Hoắc Đình Quân rút tai nghe ra, dừng đoạn ghi âm trên điện thoại lại. Suy nghĩ trong đầu anh chạy mấy vòng, cuối cùng đáp, “…Không ngon!”
Thẩm Lan Linh ngẩn người, không nghĩ đến anh sẽ trả lời như vậy.
Dựa theo tính tình của anh thì dù có ngủ không ngon anh cũng sẽ không nói ra mới đúng chứ? Với lại, cái giọng điệu nghiến răng nghiến lợi ở cuối âm như có như không kia là sao? Hay là cô nghe lầm rồi?
Chẳng lẽ cô chưa tỉnh ngủ sao? Cho nên mới sáng ra mà đã hết hoa mắt lại nghe lầm?
Thấy Hoắc Đình Quân vẫn đang nhìn mình, Thẩm Lan Linh chỉ có thể lại ghế đối diện ngồi xuống, hỏi anh, “Sao lại không ngon…?”
Hoắc Đình Quân nhìn cô, nơi đáy mắt anh như có tia ai oán và ủy khuất mờ nhạt, “Không phải em bảo mỗi tối đều hát cho anh nghe sao? Tối qua anh chờ em cả đêm mà em không đến, tâm tình không tốt, ngủ không ngon.”
Thẩm Lan Linh đã cố quên đi chuyện tối qua nhưng nay lại bị anh nhắc lại, ký ức ấy liền không cách nào ngăn cản được ùa về. Cộng thêm giọng điệu như đang trách cứ cô của anh, Thẩm Lan Linh chợt cũng cảm thấy ủy khuất không kém, hơi sẵng giọng nói, “Không có em thì cũng có người khác hát cho anh nghe rồi không phải sao? Còn cần em làm gì chứ!”
Hoắc Đình Quân khó hiểu nhíu mày, vài giây sau như mới nghĩ đến cái gì, chợt hỏi, “Tối qua em nghe rồi à?”
Thẩm Lan Linh đột nhiên có cảm giác như mình nghe lén bị người ta bắt tại trận vậy, sắc mặt hơi đỏ lên, ra vẻ mạnh miệng nói, “Nghe rồi, ai biểu anh để cửa mở làm chi, em không muốn nghe cũng không không nghe được.”
Hoắc Đình Quân rốt cuộc hiểu ra được vấn đề nằm ở đâu, hỏi cô, “Cho nên tối qua em cho rằng có người khác hát cho anh nghe rồi, liền quay về?”
Thẩm Lan Linh gật gật đầu, “Dù sao cũng không cần em…”
“Ai nói không cần?” Hoắc Đình Quân lập tức phản bác, “Em có biết tối qua anh----”
Nói giữa chừng, anh bỗng dừng lại.
Trái tim Thẩm Lan Linh còn đang đập thình thịch vì câu nói trước đó của anh thì lại nghe đến câu phía sau, liền không kiềm chế được tự động bổ não ra viễn cảnh tồi tệ nhất. Vẻ lo lắng áy náy thoáng cái ngập tràn khắp khuôn mặt cô, “Tối qua anh làm sao?”
“Không có gì,” Hoắc Đình Quân thay đổi chủ đề, “Giọng hát em nghe được tối qua là của Hoa Lan Ninh. Có lẽ là cô ta biết gì đó thông qua Hoa Lạc cho nên mới làm như vậy, nhưng mà Lan Linh, em nghe kỹ. Tình trạng của anh, chỉ có em mới có tác dụng. Vấn đề mấu chốt không phải nằm ở giọng hát, mà là người hát, em hiểu không?”
Tối hôm qua đột nhiên nghe Hoa Lan Ninh hát, lại nhìn mấy dòng tin nhắn ẩn ý kia của cô ta khiến cho anh không vui lắm. Hoa Lan Ninh hát quả thật không tệ, nếu anh cũng như bao người khác thì nghe một chút cũng không có vấn đề gì; nhưng ở trong trường hợp này thì lại không giống vậy. Sau đó anh vốn định nghe đoạn ghi âm khi trước của Thẩm Lan Linh để xoa dịu lại tâm tình, nhưng nghĩ đến lát cô sẽ qua hát cho mình nghe nên lại thôi.
Ai ngờ được, anh chờ liền chờ đến đêm cũng không thấy cô đâu!
Cuối cùng chỉ có thể tự bật ghi âm lên mà nghe!
Rõ ràng đã nói sẽ qua hát cho anh nghe, còn chủ động muốn ở gần anh để thuận tiện, cuối cùng thì sao chứ?
Hoắc Đình Quân càng nghĩ càng không vui nổi. Bởi vì có đoạn ghi âm cô hát nên anh cũng không mất kiểm soát, nhưng cả đêm anh cứ giống như ngồi tàu lượn cao tốc vậy, tâm tình lên lên xuống xuống, không thể nào an ổn nổi.
Thẩm Lan Linh lúc này không thể nào biết được Hoắc Đình Quân đang thầm oán mình đến mức nào, chỉ biết khi cô vừa nghe anh nói xong, trái tim cô liền như đã không thuộc về cô nữa vậy. Nó hoàn toàn không nghe theo sự kiểm soát của cô, cứ đập thình thịch thình thịch như trống trận, âm thanh lớn đến mức cô cho rằng có lẽ Hoắc Đình Quân cũng đã nghe thấy được.
Tuy rằng cả đêm qua Thẩm Lan Linh đã tự thôi miên bản thân không được ích kỷ, nhưng rốt cuộc cô cũng chỉ có thể tạm thời áp chế tư tâm đó xuống tận đáy lòng mà thôi, không tài nào xóa bỏ nó được. Hiện tại tận tai nghe anh nói rằng chỉ có cô mới có thể giúp anh, nỗi tư tâm đã bị đè sâu tận cùng kia liền trỗi dậy; mà lần này, cô đã không còn bất kỳ lý do gì để kiềm hãm nó nữa.
Không phải là do cô ích kỷ, mà là vì anh đã nói chỉ có cô mới có thể.
Tâm trạng Thẩm Lan Linh nháy mắt tốt lên, khiến cô có cảm giác lâng lâng như đang ở trên mây vậy. Thẩm Lan Linh chạy qua chỗ anh ngồi xuống, hai mắt sáng rực mang theo tia thẹn thùng và áy náy nhìn anh, “Không thì… bây giờ em hát bù cho hôm qua nhé?”
Hoắc Đình Quân rất muốn gật đầu, nhưng nghĩ sắp đến giờ hẹn ăn sáng với bốn người kia, đành phải thôi, “Để tối bù đi.”
“Được ạ! Lần này là em sai, tối nay anh muốn nghe bài nào thì cứ nói em, em hát cho anh nghe!” Thẩm Lan Linh ngoan ngoãn cười hì hì lấy lòng.
Hoắc Đình Quân nhịn lại nhịn, rốt cuộc không nhịn được nữa, nâng tay xoa nhẹ đầu cô. Động tác của anh rất nhanh, thoáng cái đã thu tay lại, nghiêm mặt nói, “Sai thì cũng không đến mức. Nhưng lần sau có chuyện gì thì phải nói với anh, không được tự ý suy đoán lung tung.”
Ngừng hai giây, anh lại thêm vào, “Anh sẽ khó chịu.”
Thẩm Lan Linh hoảng hốt, vội vàng gật đầu hứa hẹn, “Em biết rồi! Sau này có chuyện gì em đều nói anh hết, em hứa!”
Hoắc Đình Quân hài lòng gật đầu, đứng dậy, “Đi thôi, cũng sắp đến giờ rồi.”
Lời vừa dứt thì tiếng chuông cửa cũng vang lên. Thẩm Lan Linh liền đứng dậy, cùng anh đi ra ngoài, hội họp với bốn người Tần Đông Vũ đi ăn sáng.
Qua một đêm, tâm trạng của Hoa Lan Ninh có vẻ như đã được điều chỉnh tốt, hôm nay trông cô ta cực kỳ vui vẻ và hào hứng, còn chủ động nói chuyện với Thẩm Lan Linh.
Thẩm Lan Linh nghĩ đến chuyện cô ta làm tối qua, hảo cảm vốn không có bao nhiêu nay lại càng thêm ít. Nhưng trước mặt nhiều người, Thẩm Lan Linh cũng không thể vô lễ mất lịch sự được, chỉ có thể khống chế biểu cảm đáp lời cô ta.
Cô không thích Hoa Lan Ninh không phải vì cô ta hát cho Hoắc Đình Quân nghe. Nếu như Hoắc Đình Quân thật sự muốn nghe cô ta hát, cô dù có chạnh lòng cũng sẽ không mang cảm xúc tiêu cực đối với cô ta. Nhưng chính Hoắc Đình Quân cũng đã nói, chỉ có giọng hát của cô mới có thể giúp anh, vậy vì cái gì mà đột nhiên khi không Hoa Lan Ninh lại hát cho anh nghe?
Mấy ngày nay cô luôn có cảm giác Hoa Lạc không đúng lắm; cô không thật sự nhìn ra điểm khác biệt gì, chỉ là cảm giác thái độ của Hoa Lạc dành cho cô không giống như lúc mới đầu nữa. Lại nhớ đến mối quan hệ thân thiết giữa Hoa Lạc và Hoa Lan Ninh, cô liền đoán được có lẽ Hoa Lan Ninh bỗng dưng làm như vậy là vì biết được gì đó từ Hoa Lạc.
Nhưng năm ngày qua, khi cô gọi điện để hát cho Hoắc Đình Quân nghe cô luôn chọn thời điểm lúc Hoa Lạc đi tắm. Trong tình huống như vậy, dù cô ta có nghe được loáng thoáng động tĩnh bên ngoài cũng không thể nào biết được cô đang làm cái gì, hát cho ai nghe. Trừ phi, Hoa Lạc dùng tinh thần lực.
Đang không có việc gì cô ta dùng tinh thần lực để làm gì, không cần nghĩ nhiều Thẩm Lan Linh cũng đoán được nguyên nhân.
Hảo cảm về Hoa Lạc trong lòng Thẩm Lan Linh nháy mắt cũng tụt về không.
Thế nhưng, có vẻ như hai chị em Hoa gia này không nhìn ra được thái độ của cô đối với bọn họ đã thay đổi, hoặc cũng có thể là do cô giấu quá tốt hay bọn họ cố ý không nhận ra, cho nên hai người họ cứ bắt chuyện với cô suốt, đặc biệt là Hoa Lạc.
Giống như lúc này đây, Hoa Lạc nắm lấy cánh tay cô, hồ hởi hỏi, “Lan Linh, cậu thích dạo hồ hay là đạp xe đạp?”
Sau khi ăn sáng xong, mọi người trở về biệt thự để sửa soạn nhanh chóng rồi cùng nhau tập trung ở sảnh trung tâm giải trí của khu du lịch để đăng ký dạo hồ hoặc đạp xe đạp. Nếu dạo hồ thì khu du lịch có loại thuyền dành cho một người và hai người chèo, còn đạp xe đạp thì chỉ có loại một người. Cặp đôi Tần-Tình có lẽ đã bàn bạc với nhau từ trước, vừa đến trung tâm giải trí, bọn họ đã chào hỏi ngắn gọn vài câu rồi dắt nhau đi thuê thuyền dạo hồ; cho nên hiện tại chỉ còn có bốn người bọn họ.
Thẩm Lan Linh không tiếng động tránh khỏi bàn tay Hoa Lạc, ra chiều nghĩ ngợi đáp, “Tớ đang khá là có hứng thú với dạo hồ…”
Hoa Lạc lập tức nói, “Tớ cũng đang định dạo hồ á! Vậy tốt quá rồi! Tớ cùng đi với cậu nha?”
Thoáng thấy khóe môi Hoa Lan Ninh như có như không cong lên, Thẩm Lan Linh thầm cười lạnh trong lòng, ngoài mặt lại ra vẻ vô tội nói nốt, “…Nhưng tớ cũng muốn thử đạp xe đạp nữa.”
Nét mặt Hoa Lạc chợt cứng lại trong tích tắc, sau đó vội tươi cười làm nũng, “Aiya! Dù sao cậu cũng có hứng thú với dạo hồ mà, cứ đi với tớ đi nha nha.”
Sau khi sửa soạn xong xuôi, cô đứng ở trước cửa phòng một lúc mới điểm ngón tay lên bảng điều khiển, mở cửa bước ra ngoài.
Quả như dự đoán của cô, giờ này Hoắc Đình Quân đã dậy, đang đeo tai nghe ngồi ở trong phòng khách. Thấy cô ra, anh lập tức nhìn qua, trầm mặc không nói lời nào.
Ánh mắt của anh làm cho cô không hiểu nổi, chỉ có thể giả vờ như mọi ngày cười với anh, “Đình Quân ca ca, chào buổi sáng! Hôm qua anh ngủ ngon chứ?”
Không biết có phải do cô hoa mắt không, nhưng Thẩm Lan Linh có cảm giác rằng cô vừa dứt lời thì sắc mặt anh cũng sầm xuống đôi chút.
Hoắc Đình Quân rút tai nghe ra, dừng đoạn ghi âm trên điện thoại lại. Suy nghĩ trong đầu anh chạy mấy vòng, cuối cùng đáp, “…Không ngon!”
Thẩm Lan Linh ngẩn người, không nghĩ đến anh sẽ trả lời như vậy.
Dựa theo tính tình của anh thì dù có ngủ không ngon anh cũng sẽ không nói ra mới đúng chứ? Với lại, cái giọng điệu nghiến răng nghiến lợi ở cuối âm như có như không kia là sao? Hay là cô nghe lầm rồi?
Chẳng lẽ cô chưa tỉnh ngủ sao? Cho nên mới sáng ra mà đã hết hoa mắt lại nghe lầm?
Thấy Hoắc Đình Quân vẫn đang nhìn mình, Thẩm Lan Linh chỉ có thể lại ghế đối diện ngồi xuống, hỏi anh, “Sao lại không ngon…?”
Hoắc Đình Quân nhìn cô, nơi đáy mắt anh như có tia ai oán và ủy khuất mờ nhạt, “Không phải em bảo mỗi tối đều hát cho anh nghe sao? Tối qua anh chờ em cả đêm mà em không đến, tâm tình không tốt, ngủ không ngon.”
Thẩm Lan Linh đã cố quên đi chuyện tối qua nhưng nay lại bị anh nhắc lại, ký ức ấy liền không cách nào ngăn cản được ùa về. Cộng thêm giọng điệu như đang trách cứ cô của anh, Thẩm Lan Linh chợt cũng cảm thấy ủy khuất không kém, hơi sẵng giọng nói, “Không có em thì cũng có người khác hát cho anh nghe rồi không phải sao? Còn cần em làm gì chứ!”
Hoắc Đình Quân khó hiểu nhíu mày, vài giây sau như mới nghĩ đến cái gì, chợt hỏi, “Tối qua em nghe rồi à?”
Thẩm Lan Linh đột nhiên có cảm giác như mình nghe lén bị người ta bắt tại trận vậy, sắc mặt hơi đỏ lên, ra vẻ mạnh miệng nói, “Nghe rồi, ai biểu anh để cửa mở làm chi, em không muốn nghe cũng không không nghe được.”
Hoắc Đình Quân rốt cuộc hiểu ra được vấn đề nằm ở đâu, hỏi cô, “Cho nên tối qua em cho rằng có người khác hát cho anh nghe rồi, liền quay về?”
Thẩm Lan Linh gật gật đầu, “Dù sao cũng không cần em…”
“Ai nói không cần?” Hoắc Đình Quân lập tức phản bác, “Em có biết tối qua anh----”
Nói giữa chừng, anh bỗng dừng lại.
Trái tim Thẩm Lan Linh còn đang đập thình thịch vì câu nói trước đó của anh thì lại nghe đến câu phía sau, liền không kiềm chế được tự động bổ não ra viễn cảnh tồi tệ nhất. Vẻ lo lắng áy náy thoáng cái ngập tràn khắp khuôn mặt cô, “Tối qua anh làm sao?”
“Không có gì,” Hoắc Đình Quân thay đổi chủ đề, “Giọng hát em nghe được tối qua là của Hoa Lan Ninh. Có lẽ là cô ta biết gì đó thông qua Hoa Lạc cho nên mới làm như vậy, nhưng mà Lan Linh, em nghe kỹ. Tình trạng của anh, chỉ có em mới có tác dụng. Vấn đề mấu chốt không phải nằm ở giọng hát, mà là người hát, em hiểu không?”
Tối hôm qua đột nhiên nghe Hoa Lan Ninh hát, lại nhìn mấy dòng tin nhắn ẩn ý kia của cô ta khiến cho anh không vui lắm. Hoa Lan Ninh hát quả thật không tệ, nếu anh cũng như bao người khác thì nghe một chút cũng không có vấn đề gì; nhưng ở trong trường hợp này thì lại không giống vậy. Sau đó anh vốn định nghe đoạn ghi âm khi trước của Thẩm Lan Linh để xoa dịu lại tâm tình, nhưng nghĩ đến lát cô sẽ qua hát cho mình nghe nên lại thôi.
Ai ngờ được, anh chờ liền chờ đến đêm cũng không thấy cô đâu!
Cuối cùng chỉ có thể tự bật ghi âm lên mà nghe!
Rõ ràng đã nói sẽ qua hát cho anh nghe, còn chủ động muốn ở gần anh để thuận tiện, cuối cùng thì sao chứ?
Hoắc Đình Quân càng nghĩ càng không vui nổi. Bởi vì có đoạn ghi âm cô hát nên anh cũng không mất kiểm soát, nhưng cả đêm anh cứ giống như ngồi tàu lượn cao tốc vậy, tâm tình lên lên xuống xuống, không thể nào an ổn nổi.
Thẩm Lan Linh lúc này không thể nào biết được Hoắc Đình Quân đang thầm oán mình đến mức nào, chỉ biết khi cô vừa nghe anh nói xong, trái tim cô liền như đã không thuộc về cô nữa vậy. Nó hoàn toàn không nghe theo sự kiểm soát của cô, cứ đập thình thịch thình thịch như trống trận, âm thanh lớn đến mức cô cho rằng có lẽ Hoắc Đình Quân cũng đã nghe thấy được.
Tuy rằng cả đêm qua Thẩm Lan Linh đã tự thôi miên bản thân không được ích kỷ, nhưng rốt cuộc cô cũng chỉ có thể tạm thời áp chế tư tâm đó xuống tận đáy lòng mà thôi, không tài nào xóa bỏ nó được. Hiện tại tận tai nghe anh nói rằng chỉ có cô mới có thể giúp anh, nỗi tư tâm đã bị đè sâu tận cùng kia liền trỗi dậy; mà lần này, cô đã không còn bất kỳ lý do gì để kiềm hãm nó nữa.
Không phải là do cô ích kỷ, mà là vì anh đã nói chỉ có cô mới có thể.
Tâm trạng Thẩm Lan Linh nháy mắt tốt lên, khiến cô có cảm giác lâng lâng như đang ở trên mây vậy. Thẩm Lan Linh chạy qua chỗ anh ngồi xuống, hai mắt sáng rực mang theo tia thẹn thùng và áy náy nhìn anh, “Không thì… bây giờ em hát bù cho hôm qua nhé?”
Hoắc Đình Quân rất muốn gật đầu, nhưng nghĩ sắp đến giờ hẹn ăn sáng với bốn người kia, đành phải thôi, “Để tối bù đi.”
“Được ạ! Lần này là em sai, tối nay anh muốn nghe bài nào thì cứ nói em, em hát cho anh nghe!” Thẩm Lan Linh ngoan ngoãn cười hì hì lấy lòng.
Hoắc Đình Quân nhịn lại nhịn, rốt cuộc không nhịn được nữa, nâng tay xoa nhẹ đầu cô. Động tác của anh rất nhanh, thoáng cái đã thu tay lại, nghiêm mặt nói, “Sai thì cũng không đến mức. Nhưng lần sau có chuyện gì thì phải nói với anh, không được tự ý suy đoán lung tung.”
Ngừng hai giây, anh lại thêm vào, “Anh sẽ khó chịu.”
Thẩm Lan Linh hoảng hốt, vội vàng gật đầu hứa hẹn, “Em biết rồi! Sau này có chuyện gì em đều nói anh hết, em hứa!”
Hoắc Đình Quân hài lòng gật đầu, đứng dậy, “Đi thôi, cũng sắp đến giờ rồi.”
Lời vừa dứt thì tiếng chuông cửa cũng vang lên. Thẩm Lan Linh liền đứng dậy, cùng anh đi ra ngoài, hội họp với bốn người Tần Đông Vũ đi ăn sáng.
Qua một đêm, tâm trạng của Hoa Lan Ninh có vẻ như đã được điều chỉnh tốt, hôm nay trông cô ta cực kỳ vui vẻ và hào hứng, còn chủ động nói chuyện với Thẩm Lan Linh.
Thẩm Lan Linh nghĩ đến chuyện cô ta làm tối qua, hảo cảm vốn không có bao nhiêu nay lại càng thêm ít. Nhưng trước mặt nhiều người, Thẩm Lan Linh cũng không thể vô lễ mất lịch sự được, chỉ có thể khống chế biểu cảm đáp lời cô ta.
Cô không thích Hoa Lan Ninh không phải vì cô ta hát cho Hoắc Đình Quân nghe. Nếu như Hoắc Đình Quân thật sự muốn nghe cô ta hát, cô dù có chạnh lòng cũng sẽ không mang cảm xúc tiêu cực đối với cô ta. Nhưng chính Hoắc Đình Quân cũng đã nói, chỉ có giọng hát của cô mới có thể giúp anh, vậy vì cái gì mà đột nhiên khi không Hoa Lan Ninh lại hát cho anh nghe?
Mấy ngày nay cô luôn có cảm giác Hoa Lạc không đúng lắm; cô không thật sự nhìn ra điểm khác biệt gì, chỉ là cảm giác thái độ của Hoa Lạc dành cho cô không giống như lúc mới đầu nữa. Lại nhớ đến mối quan hệ thân thiết giữa Hoa Lạc và Hoa Lan Ninh, cô liền đoán được có lẽ Hoa Lan Ninh bỗng dưng làm như vậy là vì biết được gì đó từ Hoa Lạc.
Nhưng năm ngày qua, khi cô gọi điện để hát cho Hoắc Đình Quân nghe cô luôn chọn thời điểm lúc Hoa Lạc đi tắm. Trong tình huống như vậy, dù cô ta có nghe được loáng thoáng động tĩnh bên ngoài cũng không thể nào biết được cô đang làm cái gì, hát cho ai nghe. Trừ phi, Hoa Lạc dùng tinh thần lực.
Đang không có việc gì cô ta dùng tinh thần lực để làm gì, không cần nghĩ nhiều Thẩm Lan Linh cũng đoán được nguyên nhân.
Hảo cảm về Hoa Lạc trong lòng Thẩm Lan Linh nháy mắt cũng tụt về không.
Thế nhưng, có vẻ như hai chị em Hoa gia này không nhìn ra được thái độ của cô đối với bọn họ đã thay đổi, hoặc cũng có thể là do cô giấu quá tốt hay bọn họ cố ý không nhận ra, cho nên hai người họ cứ bắt chuyện với cô suốt, đặc biệt là Hoa Lạc.
Giống như lúc này đây, Hoa Lạc nắm lấy cánh tay cô, hồ hởi hỏi, “Lan Linh, cậu thích dạo hồ hay là đạp xe đạp?”
Sau khi ăn sáng xong, mọi người trở về biệt thự để sửa soạn nhanh chóng rồi cùng nhau tập trung ở sảnh trung tâm giải trí của khu du lịch để đăng ký dạo hồ hoặc đạp xe đạp. Nếu dạo hồ thì khu du lịch có loại thuyền dành cho một người và hai người chèo, còn đạp xe đạp thì chỉ có loại một người. Cặp đôi Tần-Tình có lẽ đã bàn bạc với nhau từ trước, vừa đến trung tâm giải trí, bọn họ đã chào hỏi ngắn gọn vài câu rồi dắt nhau đi thuê thuyền dạo hồ; cho nên hiện tại chỉ còn có bốn người bọn họ.
Thẩm Lan Linh không tiếng động tránh khỏi bàn tay Hoa Lạc, ra chiều nghĩ ngợi đáp, “Tớ đang khá là có hứng thú với dạo hồ…”
Hoa Lạc lập tức nói, “Tớ cũng đang định dạo hồ á! Vậy tốt quá rồi! Tớ cùng đi với cậu nha?”
Thoáng thấy khóe môi Hoa Lan Ninh như có như không cong lên, Thẩm Lan Linh thầm cười lạnh trong lòng, ngoài mặt lại ra vẻ vô tội nói nốt, “…Nhưng tớ cũng muốn thử đạp xe đạp nữa.”
Nét mặt Hoa Lạc chợt cứng lại trong tích tắc, sau đó vội tươi cười làm nũng, “Aiya! Dù sao cậu cũng có hứng thú với dạo hồ mà, cứ đi với tớ đi nha nha.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.