Chương 284: Ca ca? Đừng gọi anh là ca ca nữa! (22)
StellaLucia
22/08/2023
Cơ giáp cũng giống như y phục vậy.
Nếu mỗi người đều có một yêu cầu riêng về kích cỡ, kiểu dáng và chất liệu cho y phục mà mình mặc, thì đối với cơ giáp cũng là như thế. Để phát huy tối đa năng lực của mỗi người, người có tinh thần lực cấp A nên sử dụng cơ giáp dành cho tinh thần lực cấp A, và người có tinh thần lực cấp B nên sử dụng cơ giáp dành cho tinh thần lực cấp B.
Hoắc Đình Quân có tinh thần lực cấp S, theo lý thì phải sử dụng cơ giáp dành cho tinh thần lực cấp S; thế nhưng, trên thị trường hiện nay, không hề có lấy một bộ cơ giáp dành riêng cho tinh thần lực cấp S.
Không phải là không muốn chế tạo, mà là không thể chế tạo.
Kỹ sư cơ giáp yêu cầu phải có tinh thần lực ít nhất là cấp D, nguyên nhân lớn nhất chính là vì kỹ sư ít nhất phải có tinh thần lực cấp D mới có thể thiết kế và chế tạo ra một bộ cơ giáp dành cho tinh thần lực cấp B. Suy tiếp lên, kỹ sư cơ giáp có tinh thần lực cấp C cao nhất chỉ có thể thiết kế ra một bộ cơ giáp dành cho tinh thần lực cấp A.
Thế nhưng từ trước đến giờ, người nào có tinh thần lực cấp B nếu đã vào cơ giáp chiến đấu thì cũng sẽ qua bộ đội cơ giáp. Thiên phú tốt như vậy, ai sẽ nguyện ý đi làm anh hùng thầm lặng chứ? Chỉ nhìn ở mỗi cuộc thi Cơ giáp chiến đấu thôi là cũng đã thấy rõ. Tên cuộc thi là Cơ giáp chiến đấu, nhưng người thực sự tham gia thi đấu lại là ai?
Chính vì vậy, từ trước đến giờ Hoắc Đình Quân vẫn luôn phải sử dụng cơ giáp dành cho tinh thần lực cấp A. Tuy rằng nhà sản xuất anh lựa chọn là công ty đi đầu trong lĩnh vực cơ giáp, cũng đã cố gắng hết sức để tạo ra một bộ cơ giáp thích ứng tốt nhất với anh, nhưng rốt cuộc vẫn giống như một người có size L lại phải mặc áo size S vậy.
Nhưng mà chuyện này cũng không phải cứ muốn là được, cho nên anh cũng đã chuẩn bị tinh thần từ trước, chưa bao giờ có suy nghĩ rằng sẽ có một ngày anh có được một bộ cơ giáp thực sự phù hợp với mình.
Thế mà giờ phút này đây, cô gái nhỏ đang đứng ở trước mặt anh đây lại nói với anh rằng, cô ấy thiết kế riêng cho anh một bộ cơ giáp, cũng đã chế tác xong, chỉ chờ anh mặc thử.
“Em học kỹ sư cơ giáp… là vì anh sao?”
Hoắc Đình Quân không nói rõ được khi hỏi ra câu này, cảm xúc của mình là gì. Nhưng khi thấy cô ngại ngùng gật đầu, trái tim anh bỗng dưng rung động mãnh liệt.
Cô sở hữu tinh thần lực cấp B, lại cố ý theo học kỹ sư cơ giáp.
Mấy tháng qua cô vẫn luôn bận rộn, khuôn mặt lúc nào cũng tràn ngập mệt mỏi, ngay cả kỳ nghỉ đông cũng không được nghỉ ngơi mà tất bật ngược xuôi, không thể trở về thăm nhà một chuyến.
Tất cả chỉ bởi vì cô muốn chế tạo riêng cho anh một bộ cơ giáp.
Nhưng dù bận rộn là vậy, mỗi tối cô lại đều sẽ dành thời gian ra mà hát cho anh nghe, chỉ vì anh đã từng nói, chỉ có giọng hát của cô mới có thể trấn an tinh thần lực của anh.
Tất cả những điều ấy, tất cả những gì cô làm, đều là vì anh.
Hoắc Đình Quân cảm thấy lồng ngực mình có chút trướng, cũng cảm nhận được cảm xúc trong lòng mình lúc này đang rất hỗn loạn. Nhưng kỳ diệu thay, tinh thần lực của anh vẫn rất ổn định, mà anh lại cũng không hề chán ghét cái cảm giác cảm xúc hỗn loạn này.
“Được.”
Thẩm Lan Linh khẩn trương như đang đứng trên lửa nóng, đột nhiên nghe thấy một câu này, cô nháy mắt ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực mang theo mong chờ nhìn anh.
Thế nhưng, còn chưa kịp hỏi lại, cô đã nghe anh nói tiếp, “Không cần thử, anh đồng ý.”
Đôi mắt của Thẩm Lan Linh rất đẹp, lúc nào cũng sáng trong rực rỡ. Hiện tại cũng như vậy, đôi mắt ấy mở to nhìn anh, anh thậm chí còn có thể nhìn thấy được đôi đồng tử của cô nở to vì kinh ngạc, tràn đầy nơi ấy là sự kinh hỉ cùng với không thể tin nổi.
“A—anh… anh đồng ý sao?!”
Nhìn dáng vẻ kích động của cô, Hoắc Đình Quân chợt cảm thấy lúc trước bản thân vì chuyện cô giấu giếm mình mà hờn dỗi thật sự quá mức trẻ con. Cô vì anh làm nhiều điều như vậy, anh thế nhưng chỉ vì chút chuyện nhỏ ấy mà cảm thấy không vui, buồn bực, thậm chí… còn muốn giả vờ như không thèm quan tâm đến cô nữa.
Càng nghĩ, Hoắc Đình Quân càng cảm thấy áy náy.
Anh nâng tay đặt lên đầu cô, ngón tay cái ôn nhu xoa nhẹ, nở nụ cười dịu dàng đáp, “Ừm, anh đồng ý. Từ nay về sau, em chính là kỹ sư cơ giáp của riêng anh.”
Niềm vui sướng đến quá bất ngờ, đầu óc Thẩm Lan Linh chợt trở nên lâng lâng giống như đang say rượu vậy, linh hồn cũng không còn ở đây nữa mà tựa như đã phiêu đãng lên tận chín tầng trời mây.
Cô cười ngây ngốc nhìn anh, nhất thời cũng không nhận ra rằng bàn tay của anh vẫn đang đặt ở trên đỉnh đầu mình mãi chưa bỏ xuống.
Anh nhìn vẻ mặt của cô, ý cười ôn nhu nơi đáy mắt càng thêm đậm, trái tim cũng giống như được một dòng nước ấm ngọt ngào bao bọc lấy.
“Vui đến như vậy sao?” Anh cười hỏi, nếu để ý kỹ còn sẽ nghe ra được ý cười ngân nga ở cuối âm.
Nhưng tất nhiên là lúc này Thẩm Lan Linh không còn tâm hồn đâu để mà nghe ra được ý vị ấy. Cô chỉ biết gật đầu, vui sướng hạnh phúc nói với anh, “Tất nhiên rồi! Đây là ước mơ bao nhiêu năm của em mà! Đột nhiên lại trở thành hiện thực dễ dàng như vậy, em cảm thấy mình giống như đang mơ vậy!”
Ý cười nơi khóe môi Hoắc Đình Quân càng thêm sâu, bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ xoa đầu cô.
Cô bé ngốc.
Nào có dễ dàng chứ, em đã cố gắng và vất vả nhiều như vậy.
Một lúc sau, Thẩm Lan Linh dần dần triệu hồi lại được linh hồn đang ở trên mây của mình. Lúc này, cô mới chú ý đến khuôn mặt đang tràn đầy ý cười dịu dàng của anh, gò má nháy mắt đỏ bừng lên, bối rối xấu hổ vô cùng.
Thế nhưng trong lòng, Thẩm Lan Linh vẫn phải thở phào may mắn một hơi. May là trong lúc cô còn đang mơ màng, không có nói ra lời nào không nên nói.
Chuyện gì cũng phải từ từ mới được, chậm mà chắc, dục tốc bất đạt.
Chuyện quan trọng đã nói xong, kết quả cũng đạt được như mong muốn, hai người liền cùng nhau rời khỏi nơi đó, trở về ký túc xá.
“Lúc trước bên hãng sản xuất có nói với em là hai ngày nữa bộ cơ giáp sẽ được hoàn thành. Đến lúc đó anh mặc thử nhé? Chúng ta nhân tiện kiểm tra một chút, tranh thủ hai tháng này điều chỉnh để kịp cho cuộc thi. Như vậy đến lúc đó, anh có thể phát huy tối đa khả năng của mình rồi!” Thẩm Lan Linh vừa đi vừa nói.
“Được,” Hoắc Đình Quân đồng ý, “Có gì anh sẽ nhắn cho em thời khóa biểu của anh, em cứ thoải mái sắp xếp thời gian, anh sẽ phối hợp.”
“Vâng ạ!” Thẩm Lan Linh vui vẻ đồng ý.
Đi thêm một lúc, mắt thấy đã sắp đến dưới ký túc xá, Hoắc Đình Quân bỗng lại lên tiếng, “Từ đâu mà em có được thông tin của anh?”
Muốn thiết kế một bộ cơ giáp cho anh cũng không phải chỉ cần thiết kế ra được một bộ cho tinh thần lực cấp S là xong. Để nó thật sự phù hợp với anh, cô cần phải có đầy đủ thông tin, dữ liệu và chỉ số về bản thân anh cũng như tinh thần lực của anh; thế nhưng, cô lại chưa từng hỏi anh về mấy cái này, cũng chưa từng tìm anh để lấy số liệu.
Thẩm Lan Linh có chút thẹn thùng, cười bẽn lẽn đáp, “Em hỏi dì Hoắc ạ. Dì ấy đưa cho em bản thiết kế của bộ cơ giáp anh đang sử dụng hiện tại, trên đó có đầy đủ thông tin và chỉ số của anh.”
Hoắc Đình Quân vỡ lẽ.
Hóa ra cảm giác của anh không sai, mẹ anh khi đó thật sự biết cô đang làm cái gì.
*
Hai ngày sau, bộ cơ giáp được hãng đưa đến tận đại học A.
Thẩm Lan Linh và Hoắc Đình Quân cùng ra ký nhận, sau đó để cho người máy hỗ trợ mang đến khu luyện tập phối hợp và mô phỏng. Mặc dù trong trường không có quá nhiều cặp bộ đội - kỹ sư cơ giáp, nhưng sinh viên năm tư của nhánh kỹ sư cơ giáp lại có một môn yêu cầu sinh viên phải kết hợp với một sinh viên bên bộ đội cơ giáp để thiết kế ra một bộ cơ giáp thích hợp với người đó, cho nên ngày thường vẫn có kha khá người muốn sử dụng phòng mô phỏng.
Để đảm bảo công bằng, bình thường nếu như muốn sử dụng phòng, mọi người đều phải đặt phòng trước. Mỗi lần chỉ được phép mượn hai tiếng, hết thời gian sẽ phải trả phòng. Nhà trường cũng không cho phép sinh viên đặt phòng liên tiếp hay đặt nhiều phòng cùng một lúc, nếu như hai tiếng là không đủ, vậy thì mọi người chỉ có thể xếp hàng đặt phòng lại từ đầu.
Thế nhưng, bởi vì sắp tới sẽ diễn ra cuộc thi, nhà trường đã đặc cách cho năm thí sinh được ưu tiên mượn phòng. Vì thế nên lúc này đây, Thẩm Lan Linh và Hoắc Đình Quân mới có thể ngay lập tức thử nghiệm bộ cơ giáp mới.
Đứng ở trong phòng mô phỏng, trước khi Hoắc Đình Quân mặc vào, Thẩm Lan Linh chợt lo lắng, dặn dò trước, “Đình Quân ca ca, anh cũng biết mà, đây là lần đầu tiên em tự tay thiết kế cơ giáp… Mặc dù là nó được hãng X chế tác và sản xuất, nhưng vẫn có một số bộ phận và chi tiết cần em đến chế tạo, cho nên có lẽ lát nữa anh thử sẽ thấy không tốt lắm… Nhưng mà anh cứ yên tâm! Trong hai tháng này em nhất định có thể hoàn thiện nó, để anh có thể phát huy tối đa thực lực của mình trong cuộc thi!”
Hoắc Đình Quân cười nhẹ, đưa tay xoa đầu cô, “Đừng lo lắng. Nếu trên đời này có một người có thể chế tạo ra được một bộ cơ giáp cấp S, thì người đó nhất định là em.” Ngừng một chút, anh thêm vào, “Nếu anh đã chọn em làm kỹ sư cơ giáp của mình, vậy thì anh sẽ không thay đổi quyết định.”
Nghe anh an ủi như vậy, Thẩm Lan Linh mím môi cười, trong thâm tâm chợt dâng lên cảm xúc ngọt ngào nhàn nhạt. Cô quay trở về phòng điều khiển, thử micro với Hoắc Đình Quân, sau khi xác định cả hai đều có thể nghe rõ đối phương, đợi anh mặc xong bộ cơ giáp cô liền cho phòng mô phỏng biến thành loại địa hình đơn giản nhất.
Nếu mỗi người đều có một yêu cầu riêng về kích cỡ, kiểu dáng và chất liệu cho y phục mà mình mặc, thì đối với cơ giáp cũng là như thế. Để phát huy tối đa năng lực của mỗi người, người có tinh thần lực cấp A nên sử dụng cơ giáp dành cho tinh thần lực cấp A, và người có tinh thần lực cấp B nên sử dụng cơ giáp dành cho tinh thần lực cấp B.
Hoắc Đình Quân có tinh thần lực cấp S, theo lý thì phải sử dụng cơ giáp dành cho tinh thần lực cấp S; thế nhưng, trên thị trường hiện nay, không hề có lấy một bộ cơ giáp dành riêng cho tinh thần lực cấp S.
Không phải là không muốn chế tạo, mà là không thể chế tạo.
Kỹ sư cơ giáp yêu cầu phải có tinh thần lực ít nhất là cấp D, nguyên nhân lớn nhất chính là vì kỹ sư ít nhất phải có tinh thần lực cấp D mới có thể thiết kế và chế tạo ra một bộ cơ giáp dành cho tinh thần lực cấp B. Suy tiếp lên, kỹ sư cơ giáp có tinh thần lực cấp C cao nhất chỉ có thể thiết kế ra một bộ cơ giáp dành cho tinh thần lực cấp A.
Thế nhưng từ trước đến giờ, người nào có tinh thần lực cấp B nếu đã vào cơ giáp chiến đấu thì cũng sẽ qua bộ đội cơ giáp. Thiên phú tốt như vậy, ai sẽ nguyện ý đi làm anh hùng thầm lặng chứ? Chỉ nhìn ở mỗi cuộc thi Cơ giáp chiến đấu thôi là cũng đã thấy rõ. Tên cuộc thi là Cơ giáp chiến đấu, nhưng người thực sự tham gia thi đấu lại là ai?
Chính vì vậy, từ trước đến giờ Hoắc Đình Quân vẫn luôn phải sử dụng cơ giáp dành cho tinh thần lực cấp A. Tuy rằng nhà sản xuất anh lựa chọn là công ty đi đầu trong lĩnh vực cơ giáp, cũng đã cố gắng hết sức để tạo ra một bộ cơ giáp thích ứng tốt nhất với anh, nhưng rốt cuộc vẫn giống như một người có size L lại phải mặc áo size S vậy.
Nhưng mà chuyện này cũng không phải cứ muốn là được, cho nên anh cũng đã chuẩn bị tinh thần từ trước, chưa bao giờ có suy nghĩ rằng sẽ có một ngày anh có được một bộ cơ giáp thực sự phù hợp với mình.
Thế mà giờ phút này đây, cô gái nhỏ đang đứng ở trước mặt anh đây lại nói với anh rằng, cô ấy thiết kế riêng cho anh một bộ cơ giáp, cũng đã chế tác xong, chỉ chờ anh mặc thử.
“Em học kỹ sư cơ giáp… là vì anh sao?”
Hoắc Đình Quân không nói rõ được khi hỏi ra câu này, cảm xúc của mình là gì. Nhưng khi thấy cô ngại ngùng gật đầu, trái tim anh bỗng dưng rung động mãnh liệt.
Cô sở hữu tinh thần lực cấp B, lại cố ý theo học kỹ sư cơ giáp.
Mấy tháng qua cô vẫn luôn bận rộn, khuôn mặt lúc nào cũng tràn ngập mệt mỏi, ngay cả kỳ nghỉ đông cũng không được nghỉ ngơi mà tất bật ngược xuôi, không thể trở về thăm nhà một chuyến.
Tất cả chỉ bởi vì cô muốn chế tạo riêng cho anh một bộ cơ giáp.
Nhưng dù bận rộn là vậy, mỗi tối cô lại đều sẽ dành thời gian ra mà hát cho anh nghe, chỉ vì anh đã từng nói, chỉ có giọng hát của cô mới có thể trấn an tinh thần lực của anh.
Tất cả những điều ấy, tất cả những gì cô làm, đều là vì anh.
Hoắc Đình Quân cảm thấy lồng ngực mình có chút trướng, cũng cảm nhận được cảm xúc trong lòng mình lúc này đang rất hỗn loạn. Nhưng kỳ diệu thay, tinh thần lực của anh vẫn rất ổn định, mà anh lại cũng không hề chán ghét cái cảm giác cảm xúc hỗn loạn này.
“Được.”
Thẩm Lan Linh khẩn trương như đang đứng trên lửa nóng, đột nhiên nghe thấy một câu này, cô nháy mắt ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực mang theo mong chờ nhìn anh.
Thế nhưng, còn chưa kịp hỏi lại, cô đã nghe anh nói tiếp, “Không cần thử, anh đồng ý.”
Đôi mắt của Thẩm Lan Linh rất đẹp, lúc nào cũng sáng trong rực rỡ. Hiện tại cũng như vậy, đôi mắt ấy mở to nhìn anh, anh thậm chí còn có thể nhìn thấy được đôi đồng tử của cô nở to vì kinh ngạc, tràn đầy nơi ấy là sự kinh hỉ cùng với không thể tin nổi.
“A—anh… anh đồng ý sao?!”
Nhìn dáng vẻ kích động của cô, Hoắc Đình Quân chợt cảm thấy lúc trước bản thân vì chuyện cô giấu giếm mình mà hờn dỗi thật sự quá mức trẻ con. Cô vì anh làm nhiều điều như vậy, anh thế nhưng chỉ vì chút chuyện nhỏ ấy mà cảm thấy không vui, buồn bực, thậm chí… còn muốn giả vờ như không thèm quan tâm đến cô nữa.
Càng nghĩ, Hoắc Đình Quân càng cảm thấy áy náy.
Anh nâng tay đặt lên đầu cô, ngón tay cái ôn nhu xoa nhẹ, nở nụ cười dịu dàng đáp, “Ừm, anh đồng ý. Từ nay về sau, em chính là kỹ sư cơ giáp của riêng anh.”
Niềm vui sướng đến quá bất ngờ, đầu óc Thẩm Lan Linh chợt trở nên lâng lâng giống như đang say rượu vậy, linh hồn cũng không còn ở đây nữa mà tựa như đã phiêu đãng lên tận chín tầng trời mây.
Cô cười ngây ngốc nhìn anh, nhất thời cũng không nhận ra rằng bàn tay của anh vẫn đang đặt ở trên đỉnh đầu mình mãi chưa bỏ xuống.
Anh nhìn vẻ mặt của cô, ý cười ôn nhu nơi đáy mắt càng thêm đậm, trái tim cũng giống như được một dòng nước ấm ngọt ngào bao bọc lấy.
“Vui đến như vậy sao?” Anh cười hỏi, nếu để ý kỹ còn sẽ nghe ra được ý cười ngân nga ở cuối âm.
Nhưng tất nhiên là lúc này Thẩm Lan Linh không còn tâm hồn đâu để mà nghe ra được ý vị ấy. Cô chỉ biết gật đầu, vui sướng hạnh phúc nói với anh, “Tất nhiên rồi! Đây là ước mơ bao nhiêu năm của em mà! Đột nhiên lại trở thành hiện thực dễ dàng như vậy, em cảm thấy mình giống như đang mơ vậy!”
Ý cười nơi khóe môi Hoắc Đình Quân càng thêm sâu, bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ xoa đầu cô.
Cô bé ngốc.
Nào có dễ dàng chứ, em đã cố gắng và vất vả nhiều như vậy.
Một lúc sau, Thẩm Lan Linh dần dần triệu hồi lại được linh hồn đang ở trên mây của mình. Lúc này, cô mới chú ý đến khuôn mặt đang tràn đầy ý cười dịu dàng của anh, gò má nháy mắt đỏ bừng lên, bối rối xấu hổ vô cùng.
Thế nhưng trong lòng, Thẩm Lan Linh vẫn phải thở phào may mắn một hơi. May là trong lúc cô còn đang mơ màng, không có nói ra lời nào không nên nói.
Chuyện gì cũng phải từ từ mới được, chậm mà chắc, dục tốc bất đạt.
Chuyện quan trọng đã nói xong, kết quả cũng đạt được như mong muốn, hai người liền cùng nhau rời khỏi nơi đó, trở về ký túc xá.
“Lúc trước bên hãng sản xuất có nói với em là hai ngày nữa bộ cơ giáp sẽ được hoàn thành. Đến lúc đó anh mặc thử nhé? Chúng ta nhân tiện kiểm tra một chút, tranh thủ hai tháng này điều chỉnh để kịp cho cuộc thi. Như vậy đến lúc đó, anh có thể phát huy tối đa khả năng của mình rồi!” Thẩm Lan Linh vừa đi vừa nói.
“Được,” Hoắc Đình Quân đồng ý, “Có gì anh sẽ nhắn cho em thời khóa biểu của anh, em cứ thoải mái sắp xếp thời gian, anh sẽ phối hợp.”
“Vâng ạ!” Thẩm Lan Linh vui vẻ đồng ý.
Đi thêm một lúc, mắt thấy đã sắp đến dưới ký túc xá, Hoắc Đình Quân bỗng lại lên tiếng, “Từ đâu mà em có được thông tin của anh?”
Muốn thiết kế một bộ cơ giáp cho anh cũng không phải chỉ cần thiết kế ra được một bộ cho tinh thần lực cấp S là xong. Để nó thật sự phù hợp với anh, cô cần phải có đầy đủ thông tin, dữ liệu và chỉ số về bản thân anh cũng như tinh thần lực của anh; thế nhưng, cô lại chưa từng hỏi anh về mấy cái này, cũng chưa từng tìm anh để lấy số liệu.
Thẩm Lan Linh có chút thẹn thùng, cười bẽn lẽn đáp, “Em hỏi dì Hoắc ạ. Dì ấy đưa cho em bản thiết kế của bộ cơ giáp anh đang sử dụng hiện tại, trên đó có đầy đủ thông tin và chỉ số của anh.”
Hoắc Đình Quân vỡ lẽ.
Hóa ra cảm giác của anh không sai, mẹ anh khi đó thật sự biết cô đang làm cái gì.
*
Hai ngày sau, bộ cơ giáp được hãng đưa đến tận đại học A.
Thẩm Lan Linh và Hoắc Đình Quân cùng ra ký nhận, sau đó để cho người máy hỗ trợ mang đến khu luyện tập phối hợp và mô phỏng. Mặc dù trong trường không có quá nhiều cặp bộ đội - kỹ sư cơ giáp, nhưng sinh viên năm tư của nhánh kỹ sư cơ giáp lại có một môn yêu cầu sinh viên phải kết hợp với một sinh viên bên bộ đội cơ giáp để thiết kế ra một bộ cơ giáp thích hợp với người đó, cho nên ngày thường vẫn có kha khá người muốn sử dụng phòng mô phỏng.
Để đảm bảo công bằng, bình thường nếu như muốn sử dụng phòng, mọi người đều phải đặt phòng trước. Mỗi lần chỉ được phép mượn hai tiếng, hết thời gian sẽ phải trả phòng. Nhà trường cũng không cho phép sinh viên đặt phòng liên tiếp hay đặt nhiều phòng cùng một lúc, nếu như hai tiếng là không đủ, vậy thì mọi người chỉ có thể xếp hàng đặt phòng lại từ đầu.
Thế nhưng, bởi vì sắp tới sẽ diễn ra cuộc thi, nhà trường đã đặc cách cho năm thí sinh được ưu tiên mượn phòng. Vì thế nên lúc này đây, Thẩm Lan Linh và Hoắc Đình Quân mới có thể ngay lập tức thử nghiệm bộ cơ giáp mới.
Đứng ở trong phòng mô phỏng, trước khi Hoắc Đình Quân mặc vào, Thẩm Lan Linh chợt lo lắng, dặn dò trước, “Đình Quân ca ca, anh cũng biết mà, đây là lần đầu tiên em tự tay thiết kế cơ giáp… Mặc dù là nó được hãng X chế tác và sản xuất, nhưng vẫn có một số bộ phận và chi tiết cần em đến chế tạo, cho nên có lẽ lát nữa anh thử sẽ thấy không tốt lắm… Nhưng mà anh cứ yên tâm! Trong hai tháng này em nhất định có thể hoàn thiện nó, để anh có thể phát huy tối đa thực lực của mình trong cuộc thi!”
Hoắc Đình Quân cười nhẹ, đưa tay xoa đầu cô, “Đừng lo lắng. Nếu trên đời này có một người có thể chế tạo ra được một bộ cơ giáp cấp S, thì người đó nhất định là em.” Ngừng một chút, anh thêm vào, “Nếu anh đã chọn em làm kỹ sư cơ giáp của mình, vậy thì anh sẽ không thay đổi quyết định.”
Nghe anh an ủi như vậy, Thẩm Lan Linh mím môi cười, trong thâm tâm chợt dâng lên cảm xúc ngọt ngào nhàn nhạt. Cô quay trở về phòng điều khiển, thử micro với Hoắc Đình Quân, sau khi xác định cả hai đều có thể nghe rõ đối phương, đợi anh mặc xong bộ cơ giáp cô liền cho phòng mô phỏng biến thành loại địa hình đơn giản nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.