Chương 292: Ca ca? Đừng gọi anh là ca ca nữa! (30)
StellaLucia
22/08/2023
Xem đến lúc này, có rất nhiều người đã đoán ra được đại học A muốn làm cái gì. Cho dù có người vẫn chưa hiểu, vậy thì đợi đến lúc Tình Nhụy Y tập hợp với Tần Đông Vũ cùng tiến công đại học K, và Hoắc Đình Quân chạy đến vị trí của Tình Nhụy Y lúc trước bắt đầu tấn công đại học D, thì cũng đều đã hiểu.
Đại học A ỷ có cấp S, không chỉ tấn công như bình thường mà còn làm thêm một tầng phòng ngự không đội nào dám đánh cược làm.
Bởi vì xuất phát muộn hơn, Hoắc Đình Quân còn chưa đến căn cứ của đại học D thì bên này Thịnh Viễn đã trước một bước tới được căn cứ của đại học A. Nhóm thí sinh của đại học D ngồi ở khu vực quan khán thấy bóng dáng Thịnh Viễn ngày càng đến gần thì lòng càng nôn nóng như có lửa đốt, đứng ngồi không yên, hận không thể xông vào màn hình để cảnh báo hắn ta.
Nhưng tất nhiên, bọn họ cuối cùng cũng không thể làm được gì, mà chuyện thì sớm muộn rồi cũng phải tới.
Hoa Lan Ninh canh chuẩn vị trí, Thịnh Viễn vừa tiến vào vị trí của một quả mìn liền báo cho Hoắc Đình Quân. Một giây sau, dưới chân Thịnh Viễn bỗng phát nổ, cả thân thể bị xung lực đánh bay ra phía sau tận mấy mười mét, chỉ đến khi va phải một thân cây lớn mới có thể dừng lại.
Bên dưới lớp mặt nạ, không ai có thể nhìn thấy được lúc này sắc mặt hắn ta đang xanh mét, tràn đầy phẫn nộ.
Có đứa nào có thể nói cho hắn biết đám đại học A kia lấy đâu ra mìn không hả?!!!
Ban giám khảo đang làm gì vậy?!! Bọn chúng đem vũ khí bên ngoài vào cũng không phán gian lận à?!!!
Nếu không phải hắn ta cẩn thận, vẫn luôn chịu tổn hao tinh thần lực mà mở hệ thống phòng ngự, thì với việc ăn trọn một cú nổ với sát thương cấp B vừa rồi cũng đã đủ để khiến hắn ta bị loại cả chục lần rồi!
Cũng may cuộc thi có hạn chế, tất cả các chiêu thức tối đa chỉ có thể ở cấp B, nếu không thì…
Chỉ cần nghĩ đến việc bản thân suýt nữa đã bị loại ngay khi mới bắt đầu cuộc thi, Thịnh Viễn liền muốn tức điên lên.
Thịnh Viễn cong người đứng dậy, trong lòng vẫn còn tràn đầy lửa giận đối với đại học A. Trong lúc hắn ta còn đang nghĩ thầm nhất định phải đem bọn nó đánh cho ra bã, bằm nát cái cột cờ kia ra, thì một tiếng xé gió bỗng nhiên vang lên, dứt khoát ngọt xớt tựa như tiếng dao phay cắt phăng đầu gà, sau gáy hắn ta bỗng dưng lạnh toát.
Thịnh Viễn nhanh như cắt quay đầu lại, liền ăn trọn một cú đấm vào giữa ngực.
Một lần nữa bị đánh bay, Thịnh Viễn chửi thề mấy câu mẹ kiếp ở trong lòng.
Đám đại học A này, từ tên này đến tên kia đều thích đánh lén là thế nào hả?!!!!
*
So với bên này Thịnh Viễn đang bị Hoa Lan Ninh quấn lấy, Lộ Nghiêu bên kia cũng không rảnh rỗi bao nhiêu. Chưa đầy một phút sau, một vụ nổ khác đã vang lên. Lộ Nghiêu nhìn rõ được bên đó có hai thành viên của đại học K tới, mặc dù biết có khả năng cao sẽ không còn thêm người nào khác đang núp ở xung quanh đánh lén nữa, trừ phi bọn họ quyết tâm muốn dồn chết đại học A trước, nhưng Lộ Nghiêu vẫn không dám liều lĩnh.
Dù sao thì, cột cờ cũng chỉ có một, gãy là hết.
Cho nên, anh không dám như Hoa Lan Ninh rời đi quá xa, chỉ có thể dùng các chiêu tầm xa để ngăn cản hai thí sinh của đại học K tiến lại gần, đồng thời còn phải phân ra một phần tinh thần chú ý động tĩnh xung quanh, phòng ngừa thật sự có kẻ đánh lén.
Cũng may, hai người kia kém hơn Thịnh Viễn đôi chút, sau khi bị dính mìn nổ thì cơ giáp đã bị tổn hại vài phần, lúc này Lộ Nghiêu mới dễ thở hơn.
Hoắc Đình Quân, Tần Đông Vũ và Tình Nhụy Y qua tai nghe biết được tình hình ở nơi họ, chỉ có thể dặn dò bọn họ chịu đựng thêm chút rồi đẩy nhanh tốc độ bên phía mình.
Mười lăm người đang dự thi không thể nắm rõ được tình huống toàn diện, nhưng đối với người đang ngồi ở bên ngoài quan khán, thông qua chín màn hình lớn đều có thể thấy rõ tình thế cuộc thi lúc này thế nào. Dù mới qua hơn nửa tiếng, đại học K lúc này lại đã không được ổn cho lắm.
Hai người đi tấn công đại học A vì trúng mìn ngầm nên cơ giáp có chút tổn hại, không biết kỹ năng thế nào mà Lộ Nghiêu chỉ với các chiêu tầm xa lại vẫn miễn cưỡng quấn lấy bọn họ được. Một người cử qua bên đại học D thì lại lạc đường, lại còn có chút xui xẻo, chưa tìm được đến căn cứ đối phương đã gặp phải mấy con thú, bị bọn nó quấn lên, vừa tốn thời gian lại vừa tiêu hao tinh thần lực. Lúc anh ta tìm đến được căn cứ đại học D thì trạng thái đã không còn đủ tốt để vừa ứng phó với hai thí sinh đại học D ở lại phòng thủ và vừa phòng bị Hoắc Đình Quân bên đại học A.
Còn lại hai người ở lại căn cứ phòng thủ cũng đang bị Tần Đông Vũ, Tình Nhụy Y và hai thí sinh khác của đại học D tới tấn công. Bọn họ lại không xuất sắc như Lộ Nghiêu có thể lấy một kiềm hai, rất nhanh cột cờ đã bị Tần Đông Vũ đánh ngã.
Thí sinh dự bị của đại học K chứng kiến toàn bộ quá trình tức đến không nhịn được, nện một cú đấm xuống ghế ngồi.
Bọn họ không cho hắn ra sân, cuối cùng lại đánh ra một trận như vậy!
Mấy đồng đội khác nhỏ giọng an ủi hắn ta, nhưng hắn ta lại không nghe vào được. Không tự mình trải nghiệm cái gì cũng có thể nói, hắn ta lúc này nhìn vào biểu hiện của năm đồng đội chỉ cảm thấy bọn họ làm ra một đống lỗi sai, nếu là hắn thì chắc chắn đã không phạm phải lỗi ngớ ngẩn như vậy. Càng nghĩ càng tức, thấy đội mình dù sao cũng đã thua, hắn liền không muốn xem nữa, nói với giáo sư một tiếng rồi đứng dậy rời đi.
*
“Aizzzzz! Tên kia chừng nào mới tính quay lại vậy? Không phải đã thỏa thuận chia nhau xem rồi sao!”
Ở một chỗ khác bên rìa khu diễn tập, hơn chục lồng hợp kim cao lớn xếp thành hàng. Bên trong mỗi lồng đều đang nhốt những con thú khác nhau, chủng loại đa dạng, nếu phải tìm điểm chung thì chính là con nào con nấy đều trông rất hung dữ và nguy hiểm. Có con tính tình tốt hơn chút, hay nói đúng hơn là thông minh hơn chút, thì đều tự biết bản thân không thoát ra được, yên lặng nằm im trong lồng tĩnh thần; nhưng mấy con không thông minh cho lắm thì vẫn luôn tìm cách phá lồng thoát ra, cứ hướng về một phía mà gầm ghè đe dọa.
Nơi này ngoại trừ thú hoang ra thì chỉ có duy nhất một người bộ đội, cũng chính là người vừa mới than vãn kia. Hắn vốn đang nóng nảy, bên tai lại bị đám thú này phiền nhiễu, tức giận phóng ra một chút tinh thần lực đâm vào trong não bộ của con ồn ào nhất, “Tụi mày im lặng đi xem nào! Đợi một lát rồi bọn tao lại thả tụi mày ra thôi!”
Con ồn ào nhất ăn đau, rên hư hử nằm rạp xuống, dọa cho mấy con khác sợ hãi, bầu không khí mới nhất thời yên ắng xuống.
Người nọ thu lại tinh thần lực, ánh mắt hướng về một nơi tiếp tục mong ngóng, thế nhưng thân ảnh anh ta chờ đợi đã lâu lại vẫn không xuất hiện.
Anh ta bực dọc đi qua đi lại, miệng lẩm bẩm, “Không phải hắn mê xem quá quên luôn việc thỏa thuận rồi đấy chứ? Mẹ! Mình cũng muốn xem cấp S thi đấu mà!”
Vài giây sau, anh ta bất lực thở dài, “Vấn đề quan trọng bây giờ không phải là xem, mà là mình mắc quá rồi. Tên kia chừng nào mới về vậy!!!”
Huyễn sư, con thú thông minh nhất trong đám đang nằm dài ở trong lồng thư giãn, ánh mắt di chuyển theo bóng lưng nôn nóng đi qua đi lại của con người duy nhất ở đây, lè lưỡi ra nhàn nhã liếm móng vuốt mình giống như đang xem kịch vui.
Người bộ đội ôm lấy phía dưới của mình, đắn đo giữa việc trái mệnh lệnh để nơi này không có người canh gác để đi vệ sinh và thử thách giới hạn của bản thân. Cuối cùng, cảm thấy bản thân quả thực đã không nhịn nổi nữa, bèn mặc kệ tất cả chạy đi.
Dù sao cũng không phải anh ta trái lệnh! Theo mệnh lệnh ban đầu thì anh ta và hắn đều phải cùng canh gác ở đây, có sai thì cũng là hắn sai trước! Huống hồ, anh ta là đang đi giải quyết cái ba gấp của đời người mà!
Thấy người canh gác vừa đi, đám thú ngu ngốc khi trước lại ầm ĩ lên, tiếp tục tìm cách phá hủy lồng giam. Huyễn sư khẽ liếc mắt qua, ánh mắt giống như đang nhìn bọn chúng tấu hề.
Thế nhưng, một vài giây sau, có một bóng người đột nhiên tiến vào nơi này.
Đám thú khựng lại một giây, sau đó liền càng ầm ĩ hơn trước, hướng về người vừa mới xuất hiện kia gầm gừ đe dọa. Huyễn sư cũng lơ đãng nhìn qua, trong đôi mắt vốn luôn hờ hững đột nhiên phát ra ánh sáng.
Thí sinh dự bị của đội K sau khi rời khỏi nơi quan khán thì đi dạo xung quanh để bình phục lại lửa giận trong lòng. Không biết đi thế nào, đột nhiên hắn ta nghe thấy tiếng ồn ào giống như tiếng dã thú gầm gừ phát ra từ một phía. Ỷ bản thân đang mặc cơ giáp, có xảy ra chuyện gì vẫn sẽ chạy kịp, hắn liền không nhịn được tò mò mà đi về phía đó.
Bước qua một chỗ ngoặt, hắn ta liền nhìn đến được nguồn gốc của âm thanh kia.
Không phải là có dã thú lẻn từ trung tâm khu diễn tập ra đến ngoài này, mà là có một đống dã thú đang bị nhốt ở trong lồng.
Thấy không có người đứng canh, không biết hắn ta nghĩ gì, đột nhiên lại bước tới gần lồng giam.
Các con thú bị giam ở đây hắn đều đã từng thấy qua trong tài liệu học tập. Có thiểm báo nổi danh với tốc độ, có gấu đen tính tình hung bạo, có chim vuốt sắt với sở trường đột kích, thậm chí còn có cả huyễn sư với khả năng…
Lúc ánh mắt hắn chạm phải ánh mắt của con huyễn sư trong lồng, toàn bộ thế giới như đã ngừng lại.
Các con thú khác đều ngừng kêu, ánh mắt lăm lăm nhìn hắn, giống như đang chờ đợi điều gì đó.
Tiêu cự trong đáy mắt hắn dần dần mơ hồ, thần sắc dại ra, thân hình vốn đang bất động bỗng nhiên cứng đờ di chuyển. Bàn tay hắn chậm rãi giơ lên, khởi động hệ thống vũ khí, phóng ra một đòn năng lượng.
Một tiếng rầm lớn vang lên. Ánh sáng tản đi, để lộ ra ổ khóa đã bị sứt mẻ.
Hắn ta không có chút phản ứng, lại tiếp tục thúc giục tinh thần lực, phóng ra quả cầu năng lượng thứ hai.
Lần này, ổ khóa rốt cuộc không thể chống đỡ nữa, giòn giã ‘cách’ một tiếng, đứt toang.
Đại học A ỷ có cấp S, không chỉ tấn công như bình thường mà còn làm thêm một tầng phòng ngự không đội nào dám đánh cược làm.
Bởi vì xuất phát muộn hơn, Hoắc Đình Quân còn chưa đến căn cứ của đại học D thì bên này Thịnh Viễn đã trước một bước tới được căn cứ của đại học A. Nhóm thí sinh của đại học D ngồi ở khu vực quan khán thấy bóng dáng Thịnh Viễn ngày càng đến gần thì lòng càng nôn nóng như có lửa đốt, đứng ngồi không yên, hận không thể xông vào màn hình để cảnh báo hắn ta.
Nhưng tất nhiên, bọn họ cuối cùng cũng không thể làm được gì, mà chuyện thì sớm muộn rồi cũng phải tới.
Hoa Lan Ninh canh chuẩn vị trí, Thịnh Viễn vừa tiến vào vị trí của một quả mìn liền báo cho Hoắc Đình Quân. Một giây sau, dưới chân Thịnh Viễn bỗng phát nổ, cả thân thể bị xung lực đánh bay ra phía sau tận mấy mười mét, chỉ đến khi va phải một thân cây lớn mới có thể dừng lại.
Bên dưới lớp mặt nạ, không ai có thể nhìn thấy được lúc này sắc mặt hắn ta đang xanh mét, tràn đầy phẫn nộ.
Có đứa nào có thể nói cho hắn biết đám đại học A kia lấy đâu ra mìn không hả?!!!
Ban giám khảo đang làm gì vậy?!! Bọn chúng đem vũ khí bên ngoài vào cũng không phán gian lận à?!!!
Nếu không phải hắn ta cẩn thận, vẫn luôn chịu tổn hao tinh thần lực mà mở hệ thống phòng ngự, thì với việc ăn trọn một cú nổ với sát thương cấp B vừa rồi cũng đã đủ để khiến hắn ta bị loại cả chục lần rồi!
Cũng may cuộc thi có hạn chế, tất cả các chiêu thức tối đa chỉ có thể ở cấp B, nếu không thì…
Chỉ cần nghĩ đến việc bản thân suýt nữa đã bị loại ngay khi mới bắt đầu cuộc thi, Thịnh Viễn liền muốn tức điên lên.
Thịnh Viễn cong người đứng dậy, trong lòng vẫn còn tràn đầy lửa giận đối với đại học A. Trong lúc hắn ta còn đang nghĩ thầm nhất định phải đem bọn nó đánh cho ra bã, bằm nát cái cột cờ kia ra, thì một tiếng xé gió bỗng nhiên vang lên, dứt khoát ngọt xớt tựa như tiếng dao phay cắt phăng đầu gà, sau gáy hắn ta bỗng dưng lạnh toát.
Thịnh Viễn nhanh như cắt quay đầu lại, liền ăn trọn một cú đấm vào giữa ngực.
Một lần nữa bị đánh bay, Thịnh Viễn chửi thề mấy câu mẹ kiếp ở trong lòng.
Đám đại học A này, từ tên này đến tên kia đều thích đánh lén là thế nào hả?!!!!
*
So với bên này Thịnh Viễn đang bị Hoa Lan Ninh quấn lấy, Lộ Nghiêu bên kia cũng không rảnh rỗi bao nhiêu. Chưa đầy một phút sau, một vụ nổ khác đã vang lên. Lộ Nghiêu nhìn rõ được bên đó có hai thành viên của đại học K tới, mặc dù biết có khả năng cao sẽ không còn thêm người nào khác đang núp ở xung quanh đánh lén nữa, trừ phi bọn họ quyết tâm muốn dồn chết đại học A trước, nhưng Lộ Nghiêu vẫn không dám liều lĩnh.
Dù sao thì, cột cờ cũng chỉ có một, gãy là hết.
Cho nên, anh không dám như Hoa Lan Ninh rời đi quá xa, chỉ có thể dùng các chiêu tầm xa để ngăn cản hai thí sinh của đại học K tiến lại gần, đồng thời còn phải phân ra một phần tinh thần chú ý động tĩnh xung quanh, phòng ngừa thật sự có kẻ đánh lén.
Cũng may, hai người kia kém hơn Thịnh Viễn đôi chút, sau khi bị dính mìn nổ thì cơ giáp đã bị tổn hại vài phần, lúc này Lộ Nghiêu mới dễ thở hơn.
Hoắc Đình Quân, Tần Đông Vũ và Tình Nhụy Y qua tai nghe biết được tình hình ở nơi họ, chỉ có thể dặn dò bọn họ chịu đựng thêm chút rồi đẩy nhanh tốc độ bên phía mình.
Mười lăm người đang dự thi không thể nắm rõ được tình huống toàn diện, nhưng đối với người đang ngồi ở bên ngoài quan khán, thông qua chín màn hình lớn đều có thể thấy rõ tình thế cuộc thi lúc này thế nào. Dù mới qua hơn nửa tiếng, đại học K lúc này lại đã không được ổn cho lắm.
Hai người đi tấn công đại học A vì trúng mìn ngầm nên cơ giáp có chút tổn hại, không biết kỹ năng thế nào mà Lộ Nghiêu chỉ với các chiêu tầm xa lại vẫn miễn cưỡng quấn lấy bọn họ được. Một người cử qua bên đại học D thì lại lạc đường, lại còn có chút xui xẻo, chưa tìm được đến căn cứ đối phương đã gặp phải mấy con thú, bị bọn nó quấn lên, vừa tốn thời gian lại vừa tiêu hao tinh thần lực. Lúc anh ta tìm đến được căn cứ đại học D thì trạng thái đã không còn đủ tốt để vừa ứng phó với hai thí sinh đại học D ở lại phòng thủ và vừa phòng bị Hoắc Đình Quân bên đại học A.
Còn lại hai người ở lại căn cứ phòng thủ cũng đang bị Tần Đông Vũ, Tình Nhụy Y và hai thí sinh khác của đại học D tới tấn công. Bọn họ lại không xuất sắc như Lộ Nghiêu có thể lấy một kiềm hai, rất nhanh cột cờ đã bị Tần Đông Vũ đánh ngã.
Thí sinh dự bị của đại học K chứng kiến toàn bộ quá trình tức đến không nhịn được, nện một cú đấm xuống ghế ngồi.
Bọn họ không cho hắn ra sân, cuối cùng lại đánh ra một trận như vậy!
Mấy đồng đội khác nhỏ giọng an ủi hắn ta, nhưng hắn ta lại không nghe vào được. Không tự mình trải nghiệm cái gì cũng có thể nói, hắn ta lúc này nhìn vào biểu hiện của năm đồng đội chỉ cảm thấy bọn họ làm ra một đống lỗi sai, nếu là hắn thì chắc chắn đã không phạm phải lỗi ngớ ngẩn như vậy. Càng nghĩ càng tức, thấy đội mình dù sao cũng đã thua, hắn liền không muốn xem nữa, nói với giáo sư một tiếng rồi đứng dậy rời đi.
*
“Aizzzzz! Tên kia chừng nào mới tính quay lại vậy? Không phải đã thỏa thuận chia nhau xem rồi sao!”
Ở một chỗ khác bên rìa khu diễn tập, hơn chục lồng hợp kim cao lớn xếp thành hàng. Bên trong mỗi lồng đều đang nhốt những con thú khác nhau, chủng loại đa dạng, nếu phải tìm điểm chung thì chính là con nào con nấy đều trông rất hung dữ và nguy hiểm. Có con tính tình tốt hơn chút, hay nói đúng hơn là thông minh hơn chút, thì đều tự biết bản thân không thoát ra được, yên lặng nằm im trong lồng tĩnh thần; nhưng mấy con không thông minh cho lắm thì vẫn luôn tìm cách phá lồng thoát ra, cứ hướng về một phía mà gầm ghè đe dọa.
Nơi này ngoại trừ thú hoang ra thì chỉ có duy nhất một người bộ đội, cũng chính là người vừa mới than vãn kia. Hắn vốn đang nóng nảy, bên tai lại bị đám thú này phiền nhiễu, tức giận phóng ra một chút tinh thần lực đâm vào trong não bộ của con ồn ào nhất, “Tụi mày im lặng đi xem nào! Đợi một lát rồi bọn tao lại thả tụi mày ra thôi!”
Con ồn ào nhất ăn đau, rên hư hử nằm rạp xuống, dọa cho mấy con khác sợ hãi, bầu không khí mới nhất thời yên ắng xuống.
Người nọ thu lại tinh thần lực, ánh mắt hướng về một nơi tiếp tục mong ngóng, thế nhưng thân ảnh anh ta chờ đợi đã lâu lại vẫn không xuất hiện.
Anh ta bực dọc đi qua đi lại, miệng lẩm bẩm, “Không phải hắn mê xem quá quên luôn việc thỏa thuận rồi đấy chứ? Mẹ! Mình cũng muốn xem cấp S thi đấu mà!”
Vài giây sau, anh ta bất lực thở dài, “Vấn đề quan trọng bây giờ không phải là xem, mà là mình mắc quá rồi. Tên kia chừng nào mới về vậy!!!”
Huyễn sư, con thú thông minh nhất trong đám đang nằm dài ở trong lồng thư giãn, ánh mắt di chuyển theo bóng lưng nôn nóng đi qua đi lại của con người duy nhất ở đây, lè lưỡi ra nhàn nhã liếm móng vuốt mình giống như đang xem kịch vui.
Người bộ đội ôm lấy phía dưới của mình, đắn đo giữa việc trái mệnh lệnh để nơi này không có người canh gác để đi vệ sinh và thử thách giới hạn của bản thân. Cuối cùng, cảm thấy bản thân quả thực đã không nhịn nổi nữa, bèn mặc kệ tất cả chạy đi.
Dù sao cũng không phải anh ta trái lệnh! Theo mệnh lệnh ban đầu thì anh ta và hắn đều phải cùng canh gác ở đây, có sai thì cũng là hắn sai trước! Huống hồ, anh ta là đang đi giải quyết cái ba gấp của đời người mà!
Thấy người canh gác vừa đi, đám thú ngu ngốc khi trước lại ầm ĩ lên, tiếp tục tìm cách phá hủy lồng giam. Huyễn sư khẽ liếc mắt qua, ánh mắt giống như đang nhìn bọn chúng tấu hề.
Thế nhưng, một vài giây sau, có một bóng người đột nhiên tiến vào nơi này.
Đám thú khựng lại một giây, sau đó liền càng ầm ĩ hơn trước, hướng về người vừa mới xuất hiện kia gầm gừ đe dọa. Huyễn sư cũng lơ đãng nhìn qua, trong đôi mắt vốn luôn hờ hững đột nhiên phát ra ánh sáng.
Thí sinh dự bị của đội K sau khi rời khỏi nơi quan khán thì đi dạo xung quanh để bình phục lại lửa giận trong lòng. Không biết đi thế nào, đột nhiên hắn ta nghe thấy tiếng ồn ào giống như tiếng dã thú gầm gừ phát ra từ một phía. Ỷ bản thân đang mặc cơ giáp, có xảy ra chuyện gì vẫn sẽ chạy kịp, hắn liền không nhịn được tò mò mà đi về phía đó.
Bước qua một chỗ ngoặt, hắn ta liền nhìn đến được nguồn gốc của âm thanh kia.
Không phải là có dã thú lẻn từ trung tâm khu diễn tập ra đến ngoài này, mà là có một đống dã thú đang bị nhốt ở trong lồng.
Thấy không có người đứng canh, không biết hắn ta nghĩ gì, đột nhiên lại bước tới gần lồng giam.
Các con thú bị giam ở đây hắn đều đã từng thấy qua trong tài liệu học tập. Có thiểm báo nổi danh với tốc độ, có gấu đen tính tình hung bạo, có chim vuốt sắt với sở trường đột kích, thậm chí còn có cả huyễn sư với khả năng…
Lúc ánh mắt hắn chạm phải ánh mắt của con huyễn sư trong lồng, toàn bộ thế giới như đã ngừng lại.
Các con thú khác đều ngừng kêu, ánh mắt lăm lăm nhìn hắn, giống như đang chờ đợi điều gì đó.
Tiêu cự trong đáy mắt hắn dần dần mơ hồ, thần sắc dại ra, thân hình vốn đang bất động bỗng nhiên cứng đờ di chuyển. Bàn tay hắn chậm rãi giơ lên, khởi động hệ thống vũ khí, phóng ra một đòn năng lượng.
Một tiếng rầm lớn vang lên. Ánh sáng tản đi, để lộ ra ổ khóa đã bị sứt mẻ.
Hắn ta không có chút phản ứng, lại tiếp tục thúc giục tinh thần lực, phóng ra quả cầu năng lượng thứ hai.
Lần này, ổ khóa rốt cuộc không thể chống đỡ nữa, giòn giã ‘cách’ một tiếng, đứt toang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.