Chương 294: Ca ca? Đừng gọi anh là ca ca nữa! (32)
StellaLucia
22/08/2023
Quân khu tỉnh D hành động rất nhanh, chưa đến hai phút đã có một tiểu đội bộ đội cơ giáp chạy đến chỗ bọn họ, ra tay nhanh chóng áp chế tình hình. Cũng may đám thú kia tuy hung hãn và nguy hiểm nhưng lại không phải là động vật hoang dã hoàn toàn mà đã bị bộ đội cơ giáp “dạy dỗ” qua trong những lần diễn luyện lúc trước, cho nên bọn chúng đối với con người vừa có ác ý lại vừa có sợ sệt nhất định. Chính vì vậy mà khi thoát ra khỏi lồng và tìm thấy đám thí sinh, bọn chúng một bên đùa giỡn ác ý, đe dọa, thậm chí là làm bị thương, nhưng lại không dám hạ sát chiêu, bởi vì bọn chúng đủ thông minh để biết quý trọng sinh mạng của bản thân.
Sau khi thấy bộ đội cơ giáp chạy tới, đám thú kia liền biết mình sắp bị bắt lại. Thực ra dù có bị bắt lại cũng không sao, tuy bọn chúng cũng không quá hiểu vì sao hôm nay bọn chúng lại bị đem từ trong rừng ra nhốt vào trong lồng, nhưng bọn chúng vẫn biết là cuối cùng đám người này sẽ lại thả bọn chúng về rừng thôi.
Nhưng mà!
Bọn chúng thôi miên tên ngốc kia mở lồng cho bọn chúng, tự tiện chạy đi, dọa nạt một đám ngốc khác, lại còn khiến đám ngốc đó bị thương, nếu thật sự bị bắt bọn chúng coi liền như xong đời!
Cho nên, thiểm báo, phi xà và huyễn sư liền như tâm ý tương thông, ngay cả một ánh mắt cũng không trao đổi, thế mà lại chia ra thành ba hướng chạy đi.
Đội trưởng tiểu đội nhanh chóng phân chia đội thành bốn nhóm, ba nhóm lớn phụ trách đuổi theo ba con thú kia bắt bọn chúng lại, còn một nhóm nhỏ chỉ gồm hai người cộng thêm với chính anh ta thì ở lại phụ trách nhóm thí sinh.
Ở cách khu quan khán mà quân khu chuẩn bị riêng cho cuộc thi tầm hơn hai kilomet là nhà ăn chính của quân khu. Trạm y tế của quân khu không lớn, số thí sinh lại đông cho nên đội trưởng liền quyết định dẫn mọi người đến nhà ăn đó. Đồng thời, thông qua kênh liên lạc, anh ta cho gọi một nhóm quân y và bộ đội cơ giáp đến nhà ăn đợi sẵn.
So sánh với các đội khác, đội của đại học A có thể xem như là đội có thương tổn thấp nhất. Đó cũng là nhờ có thí sinh dự bị phản ứng nhanh, đứng phía trước giúp mọi người vừa thủ vừa lui, có giáo sư dẫn đội bình tĩnh trấn an cảm xúc hốt hoảng của mọi người, và có Thẩm Lan Linh nhanh nhạy gợi ý sử dụng thuần tinh thần lực để đối phó với đám dã thú. Kết quả vì thế đương nhiên khá khả quan, bọn họ không một ai bị thương, cùng lắm chỉ có vết trầy xước nhẹ.
Lúc này tất cả mọi người đều tập trung ở trong nhà ăn quân khu. Số lượng thí sinh đông mà số lượng quân y lại có hạn, cho nên những thí sinh bị thương nặng hơn được ưu tiên chữa trị trước. Đại học A bị thương quá nhẹ, chỉ có thể ngồi chờ đến lượt mình.
“Chuyện này xảy ra như vậy cũng không biết cuối cùng cuộc thi sẽ thế nào nữa…”
Buồn chán không có việc gì làm, lực chú ý của thí sinh dự bị rất nhanh bị kéo trở về cuộc thi, lo lắng u sầu nói với mọi người.
Những người khác vốn còn chưa hoàn toàn ổn định lại tinh thần sau vụ tai nạn vừa rồi, vừa nghe anh nói vậy suy nghĩ rất nhanh cũng bị dẫn dắt đi.
“Đúng vậy. Lúc nãy tôi thấy Hoắc thiếu sắp đánh ngã cột cờ đến nơi rồi, cuối cùng không biết đã đánh ngã chưa nữa!”
“Vấn đề quan trọng là ban giám khảo quyết định thế nào kìa. Nếu đánh ngã rồi mà bọn họ lại vì vụ này mà quyết định không tính kết quả này, hay phải thi lại sao đó, vậy cũng coi như không!” Một người khác u oán.
“Thầy ơi,” nghe bọn họ nói, Thẩm Lan Linh cũng cảm thấy có khả năng lắm, có chút lo lắng nhìn qua giáo sư dẫn đội, “Hay là thầy đi hỏi------”
Nói được một nửa, sắc mặt Thẩm Lan Linh đột nhiên chuyển trắng bệch, quay phắt người chạy ra ngoài.
Tất cả mọi người đều bị hành động của cô làm cho sửng sốt, trơ mắt ngơ ngác nhìn cô chạy đi. Giây sau, giáo sư dẫn đội lấy lại được tinh thần, qua loa dặn dò mọi người ở yên tại chỗ rồi vội vàng chạy theo ra ngoài.
Ở bên ngoài nhà ăn có một nhóm bộ đội cơ giáp đang đứng canh phòng bảo hộ cho nhóm thí sinh, lúc Thẩm Lan Linh chạy ra trùng hợp chạy ngang qua một người bộ đội. Anh ta giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì giáo sư dẫn đội đã chạy ra, anh ta liền vội vàng giữ lại muốn hỏi tình huống. Giáo sư chỉ có thể dùng một câu ngắn gọn giải thích, sau đó lại đuổi theo Thẩm Lan Linh.
Người bộ đội kia chỉ có thể nhanh chóng thông báo cho đội trưởng của mình, sau khi nhận được mệnh lệnh thì lập tức đuổi theo sau hai người họ.
“Thẩm Lan Linh! Em muốn đi đâu?”
“Thẩm Lan Linh em mau dừng lại! Có chuyện gì chúng ta từ từ nói!”
“Thẩm Lan Linh!!!”
Giáo sư dẫn đội ở phía sau cố gắng câu thông với cô nhưng lại không nhận được một lời hồi đáp nào, trong lòng vừa tức vừa vội. Lo lắng có khả năng bên quân đội chưa bắt hết được đám thú xổng chuồng, ông chỉ có thể cố gắng tiếp tục đuổi theo cô.
Thẩm Lan Linh không phải không nghe thấy tiếng ông gọi, nhưng cô giờ phút này thật sự không còn thời gian và tâm tình đâu để trả lời ông. Mới vài giây trước thôi, Ellie đã đột nhiên nói với cô rằng toàn bộ mối liên hệ giữa L44 và Hoắc Đình Quân đã biến mất.
Sau khi cô xác định được ai là thiên định nhân duyên, L44 sẽ luôn theo dõi người đó. Mức độ theo dõi không cao, chỉ nằm ở định vị và sự an toàn của đối phương, và còn phải phụ thuộc vào điều kiện của thế giới đó. Nói đơn giản, thế giới càng tiên tiến thì phạm vi tối đa theo dõi được cũng sẽ càng cao, thế giới càng lạc hậu thì phạm vi theo dõi sẽ càng thấp, độ chính xác cũng sẽ giảm. Nhưng ít nhất, nhờ có nó mà ở bao thế giới qua, mấy lần đối phương gặp nguy hiểm, Ellie đều có thể lập tức báo cho cô biết.
Lần này, tuy rằng Ellie không hề nói anh gặp chuyện, nhưng tin tức mà Ellie đưa ra lại còn khiến cho Thẩm Lan Linh kinh hoảng hơn bao giờ hết.
L44 là hệ thống đến từ thế giới cấp A, ở cái thế giới cấp D này, thứ duy nhất có thể cắt đứt liên hệ giữa L44 và Hoắc Đình Quân chỉ có…
Tinh thần lực.
Tinh thần lực của chính Hoắc Đình Quân.
Nghĩ đến khả năng rất cao anh đang bị mất khống chế tinh thần lực, lòng Thẩm Lan Linh như có lửa đốt, bỏng rát khôn cùng, chỉ biết cắm đầu cắm cổ chạy đến vị trí tọa độ cuối cùng của Hoắc Đình Quân mà L44 thu được.
Anh cố chịu đựng. Chờ em một chút thôi. Một chút thôi. Em sắp đến rồi. Chỉ một-----
Còn đang thầm cầu nguyện trong lòng, trí não Thẩm Lan Linh đột nhiên nhói lên dữ dội, tựa như trong đầu cô đang có một lưỡi dao liên tục xoay vòng, nghiền nát não cô ra thành thịt vụn vậy.
Cơn đau đớn đột ngột ập đến khiến cô run lên, thân thể mềm nhũn, cuối cùng phải quỳ một chân xuống đất mới miễn cưỡng chống đỡ được cơ thể.
Giáo sư dẫn đội theo ở phía sau cho rằng cô đã xảy ra chuyện gì, càng thêm gấp gáp chạy đến, chẳng mấy chốc liền lâm vào cùng loại cảnh ngộ.
Chỉ là thân là giáo sư, ông có nhiều kinh nghiệm ứng phó trước sự tấn công của tinh thần lực hơn Thẩm Lan Linh. Cho nên so với Thẩm Lan Linh vẫn còn đang đau đến mất đi năng lực hành động, ông lại có thể lợi dụng thời khắc này, cố gắng bắt lấy tay cô, muốn kéo cô rời khỏi nơi này.
Lại không ngờ được, ông kéo mấy lần vẫn không thể khiến cô nhúc nhích.
“Thẩm Lan Linh!” Đứng ở trong trường tinh thần lực càng lâu, tinh thần lực của giáo sư càng kiệt quệ, cơ hồ là nghiến răng rặn chữ mới nói ra được tên của cô.
Nhưng đáp lại ông, chính là cú xoay cổ tay vừa mạnh vừa dứt khoát của Thẩm Lan Linh.
Nếu như lúc trước chỉ là lập luận có tính logic của cô, thì lúc này đây khi lọt vào trong trường tinh thần lực vừa hỗn loạn vừa hung bạo này, cô liền chắc chắn được Hoắc Đình Quân quả thực đã mất kiểm soát tinh thần lực.
Tuy rằng cô không quá rõ nguyên nhân, nhưng cô biết cách để cứu anh cũng như mọi người.
Giọng hát của cô.
Anh đã nói, chỉ có giọng hát của cô mới có thể giúp anh.
Sau khi tránh thoát khỏi giáo sư, Thẩm Lan Linh lấy quả cầu bảo hộ ra, vừa khởi động vừa cố gắng tiến về phía trước. Vốn chỉ là mang tâm lý thử một chút, không ngờ quả cầu bảo hộ lại thật sự có tác dụng trước tinh thần lực. Tuy rằng không thể chắn toàn bộ, nhưng áp lực và đau đớn dồn lên trí não cô lúc này đã giảm được bốn phần. Áp lực giảm đột ngột khiến cho thân thể và tinh thần cô bỗng trở nên sung sức hẳn, Thẩm Lan Linh liền nhân lúc này chạy nhanh về phía trước.
Năm phút sau, cô rốt cuộc thấy được bóng dáng của anh.
Anh quỳ gối ở một bên, đầu gục xuống, bàn tay siết chặt lấy mảnh vải dính máu, toàn thân đều bao trùm trong hơi thở ảm đạm và u ám. Trông anh yếu ớt và nhỏ bé vô cùng, khiến cho đáy lòng Thẩm Lan Linh quặn thắt lại.
Càng đến gần anh thì sự áp bức của tinh thần lực càng cao, lúc này quả cầu bảo hộ chỉ còn có thể ngăn chặn hai phần mà thôi. Cơn đau đớn nơi trí não và sự cạn kiệt về mặt sức lực và tinh thần lực khiến cho sắc mặt Thẩm Lan Linh trắng nhợt như tờ giấy. Cô có cảm tưởng rằng bất kỳ giây phút nào bản thân cũng có thể hỏng mất, cơ chế tự vệ của cơ thể đang điên cuồng thúc giục cô phải rời đi nơi này, thế nhưng Thẩm Lan Linh lại cắn môi, quật cường bước về phía trước.
Đến lúc cách anh tầm năm mét đổ lại, Hoắc Đình Quân đột ngột ngẩng đầu lên nhìn cô, cùng với đó là một đợt tinh thần lực mạnh mẽ hơn bao giờ hết phóng đến.
Thân thể Thẩm Lan Linh run lên, suýt nữa là đã ngã khuỵu xuống. May mắn là lúc trước đã có kinh nghiệm, lại có thêm quả cầu bảo hộ, tuy hiện tại công kích tăng mạnh nhưng ít nhất mức độ đau đớn cũng chỉ ngang với lúc ban đầu khi cô còn ở phía xa và chưa sử dụng quả cầu bảo hộ mà thôi.
Thẩm Lan Linh cắn chặt đôi môi trắng bệch của mình, mồ hôi ứa ra đã làm ướt đẫm đồng phục của cô từ lâu. Cô nén nhịn cơn đau như muốn bổ não, đối với Hoắc Đình Quân nở một nụ cười dịu dàng, nhưng cuối cùng vì quá đau đớn mà lại trở nên biến dạng, cực kỳ khó coi, gắng gượng nói, “Đình Quân ca ca, là em.”
Giống như cảm nhận được cơn đau dịu đi đôi chút, Thẩm Lan Linh càng thêm quyết tâm chậm rãi tiến về phía trước, hai tay nhẹ nhàng giang ra, vẻ ôn nhu trên khuôn mặt càng thêm đậm, mang theo ý trấn an nói, “Đình Quân ca ca, em ở đây, không sao rồi.”
Sau khi thấy bộ đội cơ giáp chạy tới, đám thú kia liền biết mình sắp bị bắt lại. Thực ra dù có bị bắt lại cũng không sao, tuy bọn chúng cũng không quá hiểu vì sao hôm nay bọn chúng lại bị đem từ trong rừng ra nhốt vào trong lồng, nhưng bọn chúng vẫn biết là cuối cùng đám người này sẽ lại thả bọn chúng về rừng thôi.
Nhưng mà!
Bọn chúng thôi miên tên ngốc kia mở lồng cho bọn chúng, tự tiện chạy đi, dọa nạt một đám ngốc khác, lại còn khiến đám ngốc đó bị thương, nếu thật sự bị bắt bọn chúng coi liền như xong đời!
Cho nên, thiểm báo, phi xà và huyễn sư liền như tâm ý tương thông, ngay cả một ánh mắt cũng không trao đổi, thế mà lại chia ra thành ba hướng chạy đi.
Đội trưởng tiểu đội nhanh chóng phân chia đội thành bốn nhóm, ba nhóm lớn phụ trách đuổi theo ba con thú kia bắt bọn chúng lại, còn một nhóm nhỏ chỉ gồm hai người cộng thêm với chính anh ta thì ở lại phụ trách nhóm thí sinh.
Ở cách khu quan khán mà quân khu chuẩn bị riêng cho cuộc thi tầm hơn hai kilomet là nhà ăn chính của quân khu. Trạm y tế của quân khu không lớn, số thí sinh lại đông cho nên đội trưởng liền quyết định dẫn mọi người đến nhà ăn đó. Đồng thời, thông qua kênh liên lạc, anh ta cho gọi một nhóm quân y và bộ đội cơ giáp đến nhà ăn đợi sẵn.
So sánh với các đội khác, đội của đại học A có thể xem như là đội có thương tổn thấp nhất. Đó cũng là nhờ có thí sinh dự bị phản ứng nhanh, đứng phía trước giúp mọi người vừa thủ vừa lui, có giáo sư dẫn đội bình tĩnh trấn an cảm xúc hốt hoảng của mọi người, và có Thẩm Lan Linh nhanh nhạy gợi ý sử dụng thuần tinh thần lực để đối phó với đám dã thú. Kết quả vì thế đương nhiên khá khả quan, bọn họ không một ai bị thương, cùng lắm chỉ có vết trầy xước nhẹ.
Lúc này tất cả mọi người đều tập trung ở trong nhà ăn quân khu. Số lượng thí sinh đông mà số lượng quân y lại có hạn, cho nên những thí sinh bị thương nặng hơn được ưu tiên chữa trị trước. Đại học A bị thương quá nhẹ, chỉ có thể ngồi chờ đến lượt mình.
“Chuyện này xảy ra như vậy cũng không biết cuối cùng cuộc thi sẽ thế nào nữa…”
Buồn chán không có việc gì làm, lực chú ý của thí sinh dự bị rất nhanh bị kéo trở về cuộc thi, lo lắng u sầu nói với mọi người.
Những người khác vốn còn chưa hoàn toàn ổn định lại tinh thần sau vụ tai nạn vừa rồi, vừa nghe anh nói vậy suy nghĩ rất nhanh cũng bị dẫn dắt đi.
“Đúng vậy. Lúc nãy tôi thấy Hoắc thiếu sắp đánh ngã cột cờ đến nơi rồi, cuối cùng không biết đã đánh ngã chưa nữa!”
“Vấn đề quan trọng là ban giám khảo quyết định thế nào kìa. Nếu đánh ngã rồi mà bọn họ lại vì vụ này mà quyết định không tính kết quả này, hay phải thi lại sao đó, vậy cũng coi như không!” Một người khác u oán.
“Thầy ơi,” nghe bọn họ nói, Thẩm Lan Linh cũng cảm thấy có khả năng lắm, có chút lo lắng nhìn qua giáo sư dẫn đội, “Hay là thầy đi hỏi------”
Nói được một nửa, sắc mặt Thẩm Lan Linh đột nhiên chuyển trắng bệch, quay phắt người chạy ra ngoài.
Tất cả mọi người đều bị hành động của cô làm cho sửng sốt, trơ mắt ngơ ngác nhìn cô chạy đi. Giây sau, giáo sư dẫn đội lấy lại được tinh thần, qua loa dặn dò mọi người ở yên tại chỗ rồi vội vàng chạy theo ra ngoài.
Ở bên ngoài nhà ăn có một nhóm bộ đội cơ giáp đang đứng canh phòng bảo hộ cho nhóm thí sinh, lúc Thẩm Lan Linh chạy ra trùng hợp chạy ngang qua một người bộ đội. Anh ta giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì giáo sư dẫn đội đã chạy ra, anh ta liền vội vàng giữ lại muốn hỏi tình huống. Giáo sư chỉ có thể dùng một câu ngắn gọn giải thích, sau đó lại đuổi theo Thẩm Lan Linh.
Người bộ đội kia chỉ có thể nhanh chóng thông báo cho đội trưởng của mình, sau khi nhận được mệnh lệnh thì lập tức đuổi theo sau hai người họ.
“Thẩm Lan Linh! Em muốn đi đâu?”
“Thẩm Lan Linh em mau dừng lại! Có chuyện gì chúng ta từ từ nói!”
“Thẩm Lan Linh!!!”
Giáo sư dẫn đội ở phía sau cố gắng câu thông với cô nhưng lại không nhận được một lời hồi đáp nào, trong lòng vừa tức vừa vội. Lo lắng có khả năng bên quân đội chưa bắt hết được đám thú xổng chuồng, ông chỉ có thể cố gắng tiếp tục đuổi theo cô.
Thẩm Lan Linh không phải không nghe thấy tiếng ông gọi, nhưng cô giờ phút này thật sự không còn thời gian và tâm tình đâu để trả lời ông. Mới vài giây trước thôi, Ellie đã đột nhiên nói với cô rằng toàn bộ mối liên hệ giữa L44 và Hoắc Đình Quân đã biến mất.
Sau khi cô xác định được ai là thiên định nhân duyên, L44 sẽ luôn theo dõi người đó. Mức độ theo dõi không cao, chỉ nằm ở định vị và sự an toàn của đối phương, và còn phải phụ thuộc vào điều kiện của thế giới đó. Nói đơn giản, thế giới càng tiên tiến thì phạm vi tối đa theo dõi được cũng sẽ càng cao, thế giới càng lạc hậu thì phạm vi theo dõi sẽ càng thấp, độ chính xác cũng sẽ giảm. Nhưng ít nhất, nhờ có nó mà ở bao thế giới qua, mấy lần đối phương gặp nguy hiểm, Ellie đều có thể lập tức báo cho cô biết.
Lần này, tuy rằng Ellie không hề nói anh gặp chuyện, nhưng tin tức mà Ellie đưa ra lại còn khiến cho Thẩm Lan Linh kinh hoảng hơn bao giờ hết.
L44 là hệ thống đến từ thế giới cấp A, ở cái thế giới cấp D này, thứ duy nhất có thể cắt đứt liên hệ giữa L44 và Hoắc Đình Quân chỉ có…
Tinh thần lực.
Tinh thần lực của chính Hoắc Đình Quân.
Nghĩ đến khả năng rất cao anh đang bị mất khống chế tinh thần lực, lòng Thẩm Lan Linh như có lửa đốt, bỏng rát khôn cùng, chỉ biết cắm đầu cắm cổ chạy đến vị trí tọa độ cuối cùng của Hoắc Đình Quân mà L44 thu được.
Anh cố chịu đựng. Chờ em một chút thôi. Một chút thôi. Em sắp đến rồi. Chỉ một-----
Còn đang thầm cầu nguyện trong lòng, trí não Thẩm Lan Linh đột nhiên nhói lên dữ dội, tựa như trong đầu cô đang có một lưỡi dao liên tục xoay vòng, nghiền nát não cô ra thành thịt vụn vậy.
Cơn đau đớn đột ngột ập đến khiến cô run lên, thân thể mềm nhũn, cuối cùng phải quỳ một chân xuống đất mới miễn cưỡng chống đỡ được cơ thể.
Giáo sư dẫn đội theo ở phía sau cho rằng cô đã xảy ra chuyện gì, càng thêm gấp gáp chạy đến, chẳng mấy chốc liền lâm vào cùng loại cảnh ngộ.
Chỉ là thân là giáo sư, ông có nhiều kinh nghiệm ứng phó trước sự tấn công của tinh thần lực hơn Thẩm Lan Linh. Cho nên so với Thẩm Lan Linh vẫn còn đang đau đến mất đi năng lực hành động, ông lại có thể lợi dụng thời khắc này, cố gắng bắt lấy tay cô, muốn kéo cô rời khỏi nơi này.
Lại không ngờ được, ông kéo mấy lần vẫn không thể khiến cô nhúc nhích.
“Thẩm Lan Linh!” Đứng ở trong trường tinh thần lực càng lâu, tinh thần lực của giáo sư càng kiệt quệ, cơ hồ là nghiến răng rặn chữ mới nói ra được tên của cô.
Nhưng đáp lại ông, chính là cú xoay cổ tay vừa mạnh vừa dứt khoát của Thẩm Lan Linh.
Nếu như lúc trước chỉ là lập luận có tính logic của cô, thì lúc này đây khi lọt vào trong trường tinh thần lực vừa hỗn loạn vừa hung bạo này, cô liền chắc chắn được Hoắc Đình Quân quả thực đã mất kiểm soát tinh thần lực.
Tuy rằng cô không quá rõ nguyên nhân, nhưng cô biết cách để cứu anh cũng như mọi người.
Giọng hát của cô.
Anh đã nói, chỉ có giọng hát của cô mới có thể giúp anh.
Sau khi tránh thoát khỏi giáo sư, Thẩm Lan Linh lấy quả cầu bảo hộ ra, vừa khởi động vừa cố gắng tiến về phía trước. Vốn chỉ là mang tâm lý thử một chút, không ngờ quả cầu bảo hộ lại thật sự có tác dụng trước tinh thần lực. Tuy rằng không thể chắn toàn bộ, nhưng áp lực và đau đớn dồn lên trí não cô lúc này đã giảm được bốn phần. Áp lực giảm đột ngột khiến cho thân thể và tinh thần cô bỗng trở nên sung sức hẳn, Thẩm Lan Linh liền nhân lúc này chạy nhanh về phía trước.
Năm phút sau, cô rốt cuộc thấy được bóng dáng của anh.
Anh quỳ gối ở một bên, đầu gục xuống, bàn tay siết chặt lấy mảnh vải dính máu, toàn thân đều bao trùm trong hơi thở ảm đạm và u ám. Trông anh yếu ớt và nhỏ bé vô cùng, khiến cho đáy lòng Thẩm Lan Linh quặn thắt lại.
Càng đến gần anh thì sự áp bức của tinh thần lực càng cao, lúc này quả cầu bảo hộ chỉ còn có thể ngăn chặn hai phần mà thôi. Cơn đau đớn nơi trí não và sự cạn kiệt về mặt sức lực và tinh thần lực khiến cho sắc mặt Thẩm Lan Linh trắng nhợt như tờ giấy. Cô có cảm tưởng rằng bất kỳ giây phút nào bản thân cũng có thể hỏng mất, cơ chế tự vệ của cơ thể đang điên cuồng thúc giục cô phải rời đi nơi này, thế nhưng Thẩm Lan Linh lại cắn môi, quật cường bước về phía trước.
Đến lúc cách anh tầm năm mét đổ lại, Hoắc Đình Quân đột ngột ngẩng đầu lên nhìn cô, cùng với đó là một đợt tinh thần lực mạnh mẽ hơn bao giờ hết phóng đến.
Thân thể Thẩm Lan Linh run lên, suýt nữa là đã ngã khuỵu xuống. May mắn là lúc trước đã có kinh nghiệm, lại có thêm quả cầu bảo hộ, tuy hiện tại công kích tăng mạnh nhưng ít nhất mức độ đau đớn cũng chỉ ngang với lúc ban đầu khi cô còn ở phía xa và chưa sử dụng quả cầu bảo hộ mà thôi.
Thẩm Lan Linh cắn chặt đôi môi trắng bệch của mình, mồ hôi ứa ra đã làm ướt đẫm đồng phục của cô từ lâu. Cô nén nhịn cơn đau như muốn bổ não, đối với Hoắc Đình Quân nở một nụ cười dịu dàng, nhưng cuối cùng vì quá đau đớn mà lại trở nên biến dạng, cực kỳ khó coi, gắng gượng nói, “Đình Quân ca ca, là em.”
Giống như cảm nhận được cơn đau dịu đi đôi chút, Thẩm Lan Linh càng thêm quyết tâm chậm rãi tiến về phía trước, hai tay nhẹ nhàng giang ra, vẻ ôn nhu trên khuôn mặt càng thêm đậm, mang theo ý trấn an nói, “Đình Quân ca ca, em ở đây, không sao rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.