Chương 329: Em có thể tiếp tục bao nuôi anh không? (18)
StellaLucia
22/08/2023
Ba thành viên nữ nhanh chân chạy đến nhận lấy rồi lại chạy về bên bảng trắng. Mới chỉ là mảnh ghép đầu tiên nên Du Linh chưa vội xếp mà cô tranh thủ thời gian này quan sát mảnh ghép mình nhận được.
Khá xui xẻo là đây là mảnh ghép ở giữa, chủ yếu có màu xanh lục, khá giống như bãi cỏ hoặc là tán cây. Chắc hẳn bức tranh mà chương trình đưa cho bọn họ có bối cảnh thiên nhiên hoặc tương tự như vậy.
Sáu thành viên cứ thay phiên nhau tới lui, rất nhanh bọn họ đã sắp xếp được một số mảnh ghép lên trên bảng trắng; mà đồng dạng với đó là thành bờ ven hồ bơi cũng bị động tác trao đổi mảnh ghép của bọn họ làm cho ướt đẫm.
Ở dưới hồ bơi, Doãn Hựu Đình khó khăn lắm mới giành được một mảnh ghép mới từ tay Mặc Sinh, lúc quay về bờ, anh đột nhiên tinh mắt thấy được một mảnh ghép lạ mắt khác, liền vội vội vàng vàng trở về, muốn nhanh một chút quay lại lấy luôn mảnh ghép ấy.
Ở trên bờ, Du Linh đang loay hoay với những mảnh ghép. Lúc này số lượng mảnh ghép cô có được khá nhiều, đã có thể bắt đầu ghép một số mảnh với nhau. Nhưng bởi vì cô không biết được mình đang xếp hình gì nên chuyện ghép lại cũng không phải dễ. Khó khăn lắm mới nhìn ra được bố cục của bức tranh, còn chưa kịp xếp lên bảng trắng thì từ phía sau cô đã nghe thấy tiếng gọi của Doãn Hựu Đình.
“Du Linh, mau mau!”
Tiếng gọi đột ngột khiến đầu óc Du Linh trống rỗng vài giây. Cô vội đáp, “Đợi chút em tới ngay!”
Thế nhưng, dưới chân lại không chút xê dịch; ngược lại, cô đang cố gắng nhớ lại vị trí để đặt những mảnh ghép này mà mình vừa mới nghĩ ra lúc nãy.
Doãn Hựu Đình lo lắng nhìn về phía mảnh ghép còn đang nằm dưới hồ, chỉ sợ có người lại lấy mất thì anh không biết phải đi đâu tìm mảnh khác.
“Du Linh nhanh lên, anh muốn lấy mảnh ghép khác!”
Nghe tiếng anh thúc giục lần nữa, Du Linh vội vàng xếp các mảnh ghép lên trên bảng trắng, sau đó lập tức xoay người chạy về phía anh, “Tới đây tới đây!”
Bởi vì quá gấp gáp, mặc dù đã tự dặn lòng nhất định phải cẩn thận vũng nước kia, nhưng khi cô chạy đến gần mép hồ, dưới chân lại vẫn không kiểm soát được mà bị trượt một cái.
Trái tim cô nháy mắt dâng lên tận cổ.
Nhìn hồ bơi đang gần ngay trước mắt mình, trong khoảnh khắc ấy, cô chỉ biết hành động theo bản năng, nửa thân trên dùng hết sức lực để thay đổi phương hướng lao tới.
Oạch một tiếng nặng nề, Du Linh chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên, cánh tay cùng mông cũng truyền đến cơn đau ê ẩm.
Doãn Hựu Đình hốt hoảng, ném vội mảnh ghép qua một bên, cũng mặc kệ quy tắc PD nói trước đó mà nhanh chóng lên bờ, đến bên cạnh Du Linh đỡ cô dậy, “Em có sao không? Có bị thương ở đâu không?”
Các vị khách mời cũng ngừng chơi, đều tập trung lại bên cạnh Du Linh.
Du Linh được Doãn Hựu Đình đỡ dậy, thấy mọi người lại gần, cô theo bản năng dùng cánh tay vẫn còn đang ê ẩm kia đụng lên bên chân mình. Cảm nhận được xúc cảm dưới bàn tay là da thịt đàn hồi mà không phải là lớp vảy cứng rắn, cô mới nhẹ nhõm thở phào trong lòng.
Nương theo lực đỡ của Doãn Hựu Đình để ngồi dậy, cô không tiếng động tránh khỏi vòng tay anh, nở nụ cười áy náy trấn an mọi người, “Em không sao, đã để mọi người lo lắng rồi, là do em bất cẩn quá.”
Bên chương trình cũng cử một nhân viên chạy lại. Cô ấy xuyên qua đám khách mời lại gần Du Linh, nhỏ giọng hỏi han tình hình của cô. Sau khi biết rằng cô không bị thương, cũng tự mình kiểm tra qua, cô ấy mới lui ra khỏi khung hình, báo cáo lại với đạo diễn.
Sau khi ổn định lại tình hình, mọi người liền tiếp tục trò chơi đang dang dở. Mặc Sinh và Jun nhanh chóng nhảy xuống hồ, Luna và An Mỹ Kỳ thì quay trở về bên cạnh bảng trắng tiếp tục xếp hình, chỉ có hai thành viên của đội May mắn là vẫn đứng yên tại chỗ.
“Du Linh, anh xin lỗi, ban nãy anh không nên giục em. Em ngã có đau lắm không?”
Đối mặt với ánh mắt quan tâm và áy náy của anh, Du Linh lễ phép mỉm cười, “Em không có sao đâu, anh đừng lo mà! Là do em bất cẩn thôi! Mau, anh mau xuống hồ tìm tiếp đi, cứ giao chuyện xếp hình cho em!”
Doãn Hựu Đình nhìn cô mấy giây, cuối cùng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, gật đầu đáp được rồi nhảy xuống hồ, tham gia vào cuộc tranh giành mảnh ghép với hai người còn lại.
Du Linh thì xoay người đi nhặt mảnh xếp hình bị Doãn Hựu Đình ném đi hồi nãy, lúc quay người để chạy trở về bên bảng trắng, ánh mắt cô lơ đãng lướt qua người đàn ông đang đứng ở phía sau thợ quay phim.
Anh giống như vẫn chưa hề di chuyển từ khi bắt đầu quay hình cho đến giờ, ánh mắt chăm chú dõi theo cô. Nhận ra ánh mắt của cô, anh khẽ gật đầu, ánh mắt tĩnh lặng sâu thẳm tựa như đang cổ vũ cho cô, lại cũng tựa như đang trấn an cô không cần lo lắng.
Mặc dù biết cho dù mình có thật sự bất cẩn ngã xuống hồ, từ vị trí ấy của anh hẳn anh cũng không thể làm gì kịp, cô lại vẫn cảm thấy an tâm đến lạ. Trái tim vốn vẫn chưa thể yên ổn hẳn bất giác dịu xuống.
Cô thu lại ánh mắt, chạy về bảng trắng của mình tiếp tục ghép hình. Trên khuôn mặt cô là vẻ nghiêm túc suy ngẫm, giống như khóe môi bất chợt cong lên mới vừa rồi chỉ là ảo giác nhất thời mà thôi.
Bởi vì quá chìm đắm trong cảm giác may mắn và nhẹ nhõm khi không để lộ thân phận, Du Linh nhất thời đã bỏ lỡ mất ánh mắt lóe lên đầy nghiền ngẫm của An Mỹ Kỳ.
*
Trò chơi thứ nhất kết thúc, bởi vì tai nạn xảy ra giữa chừng của đội May mắn nên đáng tiếc thay, trong phần thi này, Du Linh và Doãn Hựu Đình đã đứng cuối. Thế nhưng, điều đó lại không có nghĩa rằng bọn họ gặp phải bất lợi, bởi vì bọn họ vẫn có thể sáng tác một bài hát sao cho vừa phù hợp với chủ đề lần này lại vừa có thể sử dụng đạo cụ sân khấu một cách hợp lý. Huống chi, chủ đề của vòng thi lần này là về tình thân. Đây vốn đã là một chủ đề rất dễ làm cảm động người nghe, cho dù cuối cùng hai người không thể sử dụng đạo cụ cho tốt được thì chỉ cần bài hát đủ sức chạm sâu vào trái tim khán giả, bọn họ chưa chắc đã thua.
Xong trò chơi chia đạo cụ, tiếp theo chính là trò chơi để xác định thứ tự trình diễn.
Sáu người cùng với cả ekip chương trình một lần nữa di chuyển sang nơi khác, địa điểm lần này là hồ bơi của trẻ em. Du Linh nhìn độ sâu được ghi ở thành hồ, thấy được hai con số 0.3 và 1.2, lòng thầm cầu mong tin tức Tôn Nhã lấy được lúc trước là thật, cô cho dù có phải xuống hồ bơi thì cũng chỉ ở khu vực sâu ba mươi centimet kia thôi.
Lúc này máy quay vẫn hoạt động như cũ, nhưng An Mỹ Kỳ lại khôn khéo sử dụng góc khuất để lén lút nhìn chằm chằm Du Linh. Lúc thấy ánh mắt cô khi nhìn về phía hồ bơi tràn đầy cảm xúc phức tạp pha lẫn dè chừng, trong lòng cô ta giống như nắm chắc điều gì, thầm cười lạnh trong lòng.
Ellie nhìn biểu độ ác ý mà L44 đo lường được trên người cô ta, suy nghĩ vài giây, cuối cùng vẫn là không nhịn được dặn dò, “Chị Linh, An Mỹ Kỳ có ác ý với chị ấy. Vừa rồi chỉ số của cô ta đột nhiên tăng lên, tuy rằng không quá cao, nhưng mà em sợ…”
“Ừm, chị hiểu rồi, cảm ơn em,” Du Linh thầm đáp lại trong lòng.
Xem ra, An Mỹ Kỳ lại vừa nghĩ ra kế hoạch gì xấu xa rồi. Cũng không biết là cô ta muốn làm cái gì nữa.
Đúng lúc này, đạo diễn lên tiếng tập trung mọi người lại phía trước hồ bơi, Du Linh liền cùng năm người còn lại bước đến vị trí mà đạo diễn chỉ, trong lòng thầm nhắc nhở bản thân nhất định phải cẩn trọng.
Cô không sợ An Mỹ Kỳ, điều khiến cô e ngại là sợ cô ta chó ngáp phải ruồi, khiến cô bị lộ thân phận mà thôi.
“Tiếp theo, cả sáu người các bạn sẽ cùng tham gia một trò chơi vận động nho nhỏ để quyết định thứ tự biểu diễn của chủ đề lần này nhé. Trò chơi này cũng đơn giản thôi, ai trong số các bạn hẳn đã đều chơi qua. Không biết với cách bố trí hồ bơi như ở phía sau thì mọi người có đoán được đây sẽ là trò chơi gì không?”
Sáu người làm bộ tò mò quay ra sau nhìn. Giây sau, cả đám đồng loạt quay đầu lại, trên mặt đều là vẻ mơ hồ nghi hoặc.
“Ủa các anh có bố trí cái gì sao?” Jun ngơ ngác.
“Tôi không thấy có thêm cái gì cả mà?” An Mỹ Kỳ cũng mơ hồ hỏi.
PD đưa tay chỉ về một phía, trả lời mọi người, “Các bạn nhìn kỹ hơn đi, chỗ đó đó.”
Mọi người lại quay đầu nhìn lần nữa, thế nhưng lần này vẻ hoang mang trên mặt mọi người còn đậm hơn. Du Linh nhìn hướng mà PD chỉ tới là một cầu trượt dành cho trẻ em ở trong hồ, trong đầu đều là dấu chấm hỏi. Thế nhưng đột nhiên, cô chú ý đến một chiếc cờ nhỏ màu đỏ được gắn bên thân cầu trượt.
Sau khi thử tưởng tượng mấy lần để suy nghĩ xem bình thường cầu trượt trong hồ bơi trẻ em có gắn cờ hay không, cô mới quay lại nhìn ekip chương trình, tràn đầy nghi ngờ hỏi, “Chẳng lẽ… là cột cờ kia sao?”
Mấy người còn lại nghe cô nói vậy thì lập tức chú ý lại, quả nhiên phát hiện chiếc cờ nhỏ kia.
“Hình như bình thường trên cầu trượt đâu có cờ đâu đúng không nhỉ?” Luna ngờ vực hỏi.
“Không thể nào, đạo diễn, bố trí mà các anh nói đến là cái cột cờ nhỏ kia sao?” Mặc Sinh không tin hỏi bọn họ.
Lúc này, PD mới lên tiếng, “Đúng vậy, chính là cột cờ đó. Du lão sư thật tinh mắt!”
“Chỉ có một chiếc cờ nhỏ như vậy mà các anh dám dùng đến từ bố trí cơ à?” Luna trợn mắt bất đắc dĩ.
Jun cũng bày tỏ sự kinh ngạc của mình, “Các anh đang không đùa đấy chứ? Chỉ có một cột cờ thì chơi cái gì được? Cướp cờ à?”
“Chúc mừng Jun lão sư, cậu đã đoán đúng rồi. Quả thật là cướp cờ!”
PD vừa dứt lời tuyên bố, cả sáu người liền nghệt mặt nhìn ekip chương trình rồi lại nhìn lẫn nhau.
Không phải chứ? Sáu người, ba đội thì chơi cướp cờ kiểu gì???
Khá xui xẻo là đây là mảnh ghép ở giữa, chủ yếu có màu xanh lục, khá giống như bãi cỏ hoặc là tán cây. Chắc hẳn bức tranh mà chương trình đưa cho bọn họ có bối cảnh thiên nhiên hoặc tương tự như vậy.
Sáu thành viên cứ thay phiên nhau tới lui, rất nhanh bọn họ đã sắp xếp được một số mảnh ghép lên trên bảng trắng; mà đồng dạng với đó là thành bờ ven hồ bơi cũng bị động tác trao đổi mảnh ghép của bọn họ làm cho ướt đẫm.
Ở dưới hồ bơi, Doãn Hựu Đình khó khăn lắm mới giành được một mảnh ghép mới từ tay Mặc Sinh, lúc quay về bờ, anh đột nhiên tinh mắt thấy được một mảnh ghép lạ mắt khác, liền vội vội vàng vàng trở về, muốn nhanh một chút quay lại lấy luôn mảnh ghép ấy.
Ở trên bờ, Du Linh đang loay hoay với những mảnh ghép. Lúc này số lượng mảnh ghép cô có được khá nhiều, đã có thể bắt đầu ghép một số mảnh với nhau. Nhưng bởi vì cô không biết được mình đang xếp hình gì nên chuyện ghép lại cũng không phải dễ. Khó khăn lắm mới nhìn ra được bố cục của bức tranh, còn chưa kịp xếp lên bảng trắng thì từ phía sau cô đã nghe thấy tiếng gọi của Doãn Hựu Đình.
“Du Linh, mau mau!”
Tiếng gọi đột ngột khiến đầu óc Du Linh trống rỗng vài giây. Cô vội đáp, “Đợi chút em tới ngay!”
Thế nhưng, dưới chân lại không chút xê dịch; ngược lại, cô đang cố gắng nhớ lại vị trí để đặt những mảnh ghép này mà mình vừa mới nghĩ ra lúc nãy.
Doãn Hựu Đình lo lắng nhìn về phía mảnh ghép còn đang nằm dưới hồ, chỉ sợ có người lại lấy mất thì anh không biết phải đi đâu tìm mảnh khác.
“Du Linh nhanh lên, anh muốn lấy mảnh ghép khác!”
Nghe tiếng anh thúc giục lần nữa, Du Linh vội vàng xếp các mảnh ghép lên trên bảng trắng, sau đó lập tức xoay người chạy về phía anh, “Tới đây tới đây!”
Bởi vì quá gấp gáp, mặc dù đã tự dặn lòng nhất định phải cẩn thận vũng nước kia, nhưng khi cô chạy đến gần mép hồ, dưới chân lại vẫn không kiểm soát được mà bị trượt một cái.
Trái tim cô nháy mắt dâng lên tận cổ.
Nhìn hồ bơi đang gần ngay trước mắt mình, trong khoảnh khắc ấy, cô chỉ biết hành động theo bản năng, nửa thân trên dùng hết sức lực để thay đổi phương hướng lao tới.
Oạch một tiếng nặng nề, Du Linh chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên, cánh tay cùng mông cũng truyền đến cơn đau ê ẩm.
Doãn Hựu Đình hốt hoảng, ném vội mảnh ghép qua một bên, cũng mặc kệ quy tắc PD nói trước đó mà nhanh chóng lên bờ, đến bên cạnh Du Linh đỡ cô dậy, “Em có sao không? Có bị thương ở đâu không?”
Các vị khách mời cũng ngừng chơi, đều tập trung lại bên cạnh Du Linh.
Du Linh được Doãn Hựu Đình đỡ dậy, thấy mọi người lại gần, cô theo bản năng dùng cánh tay vẫn còn đang ê ẩm kia đụng lên bên chân mình. Cảm nhận được xúc cảm dưới bàn tay là da thịt đàn hồi mà không phải là lớp vảy cứng rắn, cô mới nhẹ nhõm thở phào trong lòng.
Nương theo lực đỡ của Doãn Hựu Đình để ngồi dậy, cô không tiếng động tránh khỏi vòng tay anh, nở nụ cười áy náy trấn an mọi người, “Em không sao, đã để mọi người lo lắng rồi, là do em bất cẩn quá.”
Bên chương trình cũng cử một nhân viên chạy lại. Cô ấy xuyên qua đám khách mời lại gần Du Linh, nhỏ giọng hỏi han tình hình của cô. Sau khi biết rằng cô không bị thương, cũng tự mình kiểm tra qua, cô ấy mới lui ra khỏi khung hình, báo cáo lại với đạo diễn.
Sau khi ổn định lại tình hình, mọi người liền tiếp tục trò chơi đang dang dở. Mặc Sinh và Jun nhanh chóng nhảy xuống hồ, Luna và An Mỹ Kỳ thì quay trở về bên cạnh bảng trắng tiếp tục xếp hình, chỉ có hai thành viên của đội May mắn là vẫn đứng yên tại chỗ.
“Du Linh, anh xin lỗi, ban nãy anh không nên giục em. Em ngã có đau lắm không?”
Đối mặt với ánh mắt quan tâm và áy náy của anh, Du Linh lễ phép mỉm cười, “Em không có sao đâu, anh đừng lo mà! Là do em bất cẩn thôi! Mau, anh mau xuống hồ tìm tiếp đi, cứ giao chuyện xếp hình cho em!”
Doãn Hựu Đình nhìn cô mấy giây, cuối cùng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, gật đầu đáp được rồi nhảy xuống hồ, tham gia vào cuộc tranh giành mảnh ghép với hai người còn lại.
Du Linh thì xoay người đi nhặt mảnh xếp hình bị Doãn Hựu Đình ném đi hồi nãy, lúc quay người để chạy trở về bên bảng trắng, ánh mắt cô lơ đãng lướt qua người đàn ông đang đứng ở phía sau thợ quay phim.
Anh giống như vẫn chưa hề di chuyển từ khi bắt đầu quay hình cho đến giờ, ánh mắt chăm chú dõi theo cô. Nhận ra ánh mắt của cô, anh khẽ gật đầu, ánh mắt tĩnh lặng sâu thẳm tựa như đang cổ vũ cho cô, lại cũng tựa như đang trấn an cô không cần lo lắng.
Mặc dù biết cho dù mình có thật sự bất cẩn ngã xuống hồ, từ vị trí ấy của anh hẳn anh cũng không thể làm gì kịp, cô lại vẫn cảm thấy an tâm đến lạ. Trái tim vốn vẫn chưa thể yên ổn hẳn bất giác dịu xuống.
Cô thu lại ánh mắt, chạy về bảng trắng của mình tiếp tục ghép hình. Trên khuôn mặt cô là vẻ nghiêm túc suy ngẫm, giống như khóe môi bất chợt cong lên mới vừa rồi chỉ là ảo giác nhất thời mà thôi.
Bởi vì quá chìm đắm trong cảm giác may mắn và nhẹ nhõm khi không để lộ thân phận, Du Linh nhất thời đã bỏ lỡ mất ánh mắt lóe lên đầy nghiền ngẫm của An Mỹ Kỳ.
*
Trò chơi thứ nhất kết thúc, bởi vì tai nạn xảy ra giữa chừng của đội May mắn nên đáng tiếc thay, trong phần thi này, Du Linh và Doãn Hựu Đình đã đứng cuối. Thế nhưng, điều đó lại không có nghĩa rằng bọn họ gặp phải bất lợi, bởi vì bọn họ vẫn có thể sáng tác một bài hát sao cho vừa phù hợp với chủ đề lần này lại vừa có thể sử dụng đạo cụ sân khấu một cách hợp lý. Huống chi, chủ đề của vòng thi lần này là về tình thân. Đây vốn đã là một chủ đề rất dễ làm cảm động người nghe, cho dù cuối cùng hai người không thể sử dụng đạo cụ cho tốt được thì chỉ cần bài hát đủ sức chạm sâu vào trái tim khán giả, bọn họ chưa chắc đã thua.
Xong trò chơi chia đạo cụ, tiếp theo chính là trò chơi để xác định thứ tự trình diễn.
Sáu người cùng với cả ekip chương trình một lần nữa di chuyển sang nơi khác, địa điểm lần này là hồ bơi của trẻ em. Du Linh nhìn độ sâu được ghi ở thành hồ, thấy được hai con số 0.3 và 1.2, lòng thầm cầu mong tin tức Tôn Nhã lấy được lúc trước là thật, cô cho dù có phải xuống hồ bơi thì cũng chỉ ở khu vực sâu ba mươi centimet kia thôi.
Lúc này máy quay vẫn hoạt động như cũ, nhưng An Mỹ Kỳ lại khôn khéo sử dụng góc khuất để lén lút nhìn chằm chằm Du Linh. Lúc thấy ánh mắt cô khi nhìn về phía hồ bơi tràn đầy cảm xúc phức tạp pha lẫn dè chừng, trong lòng cô ta giống như nắm chắc điều gì, thầm cười lạnh trong lòng.
Ellie nhìn biểu độ ác ý mà L44 đo lường được trên người cô ta, suy nghĩ vài giây, cuối cùng vẫn là không nhịn được dặn dò, “Chị Linh, An Mỹ Kỳ có ác ý với chị ấy. Vừa rồi chỉ số của cô ta đột nhiên tăng lên, tuy rằng không quá cao, nhưng mà em sợ…”
“Ừm, chị hiểu rồi, cảm ơn em,” Du Linh thầm đáp lại trong lòng.
Xem ra, An Mỹ Kỳ lại vừa nghĩ ra kế hoạch gì xấu xa rồi. Cũng không biết là cô ta muốn làm cái gì nữa.
Đúng lúc này, đạo diễn lên tiếng tập trung mọi người lại phía trước hồ bơi, Du Linh liền cùng năm người còn lại bước đến vị trí mà đạo diễn chỉ, trong lòng thầm nhắc nhở bản thân nhất định phải cẩn trọng.
Cô không sợ An Mỹ Kỳ, điều khiến cô e ngại là sợ cô ta chó ngáp phải ruồi, khiến cô bị lộ thân phận mà thôi.
“Tiếp theo, cả sáu người các bạn sẽ cùng tham gia một trò chơi vận động nho nhỏ để quyết định thứ tự biểu diễn của chủ đề lần này nhé. Trò chơi này cũng đơn giản thôi, ai trong số các bạn hẳn đã đều chơi qua. Không biết với cách bố trí hồ bơi như ở phía sau thì mọi người có đoán được đây sẽ là trò chơi gì không?”
Sáu người làm bộ tò mò quay ra sau nhìn. Giây sau, cả đám đồng loạt quay đầu lại, trên mặt đều là vẻ mơ hồ nghi hoặc.
“Ủa các anh có bố trí cái gì sao?” Jun ngơ ngác.
“Tôi không thấy có thêm cái gì cả mà?” An Mỹ Kỳ cũng mơ hồ hỏi.
PD đưa tay chỉ về một phía, trả lời mọi người, “Các bạn nhìn kỹ hơn đi, chỗ đó đó.”
Mọi người lại quay đầu nhìn lần nữa, thế nhưng lần này vẻ hoang mang trên mặt mọi người còn đậm hơn. Du Linh nhìn hướng mà PD chỉ tới là một cầu trượt dành cho trẻ em ở trong hồ, trong đầu đều là dấu chấm hỏi. Thế nhưng đột nhiên, cô chú ý đến một chiếc cờ nhỏ màu đỏ được gắn bên thân cầu trượt.
Sau khi thử tưởng tượng mấy lần để suy nghĩ xem bình thường cầu trượt trong hồ bơi trẻ em có gắn cờ hay không, cô mới quay lại nhìn ekip chương trình, tràn đầy nghi ngờ hỏi, “Chẳng lẽ… là cột cờ kia sao?”
Mấy người còn lại nghe cô nói vậy thì lập tức chú ý lại, quả nhiên phát hiện chiếc cờ nhỏ kia.
“Hình như bình thường trên cầu trượt đâu có cờ đâu đúng không nhỉ?” Luna ngờ vực hỏi.
“Không thể nào, đạo diễn, bố trí mà các anh nói đến là cái cột cờ nhỏ kia sao?” Mặc Sinh không tin hỏi bọn họ.
Lúc này, PD mới lên tiếng, “Đúng vậy, chính là cột cờ đó. Du lão sư thật tinh mắt!”
“Chỉ có một chiếc cờ nhỏ như vậy mà các anh dám dùng đến từ bố trí cơ à?” Luna trợn mắt bất đắc dĩ.
Jun cũng bày tỏ sự kinh ngạc của mình, “Các anh đang không đùa đấy chứ? Chỉ có một cột cờ thì chơi cái gì được? Cướp cờ à?”
“Chúc mừng Jun lão sư, cậu đã đoán đúng rồi. Quả thật là cướp cờ!”
PD vừa dứt lời tuyên bố, cả sáu người liền nghệt mặt nhìn ekip chương trình rồi lại nhìn lẫn nhau.
Không phải chứ? Sáu người, ba đội thì chơi cướp cờ kiểu gì???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.