Chương 344: Em có thể tiếp tục bao nuôi anh không? (33)
StellaLucia
22/08/2023
Biết cô lo lắng, Lục Hi Quân vỗ nhẹ tay cô trấn an rồi nhìn sang cha mình.
Thấy anh rốt cuộc cũng chịu chú ý đến mình, Lục Chính Thần lập tức sầm mặt nói, “Con nghĩ bố là loại người như thế à? Lấy oán báo ơn? Hả?”
Mặc dù giống như đang tra hỏi, Du Linh lại tinh ý nghe ra được một chút xíu ủy khuất trong lời nói của ông, trái tim liền thả lỏng xuống. Du Linh là người ngoài còn nhìn ra được, thân là con ruột Lục Hi Quân sao có thể không nhìn ra? Vì thế anh cũng không sợ hãi, ngược lại cười cười đáp, “Ai biểu vừa mới đến cửa con đã nghe thấy bố hỏi về chuyện tình cảm của bọn con làm chi.”
Anh nhắc đến làm Lục Chính Thần nhớ lại câu đầu tiên anh nói khi bước vào căn phòng này. Ông cũng không hỏi anh vì sao lại nói như vậy, bởi vì ông quá hiểu tính cách con mình, cũng đoán được anh sẽ trả lời thế nào. Vì thế, ông nói sang vấn đề khác, chính là về nhóm người đã truy sát hai người họ vào tối hôm qua.
Lúc này, Du Linh mới biết rõ đầu đuôi câu chuyện.
Kỳ thật, Lục Chính Thần lên làm thủ tướng chưa lâu, thậm chí còn chưa đầy ba tháng.
Khoảng thời gian xảo diệu sao? Gần ba tháng trước chính là thời điểm Du Linh gặp được Lục Hi Quân.
Lúc trước, tranh cử chức vị tể tướng có tổng cộng tám người, nhưng trong đó, hai người có khả năng thắng cuộc bầu cử nhất chính là Lục Chính Thần và Tề Hồng Sâm.
Tề gia giống như Lục gia, nhiều đời làm chính trị, tiếng nói trong chính phủ rất cao, hai phe đều là một chín một mười. Đến đời Lục Hi Quân nhưng thật ra có chút khác, anh mặt ngoài thì giữ một chức nhỏ trong chính phủ, thế nhưng ở mặt tối, nếu giả sử Lục Chính Thần là Hoàng đế, thì Lục Hi Quân chính là đội trưởng đội ám vệ của ông.
Anh vẫn luôn ngầm tra xét thế lực của Tề gia, đơn giản là bởi vì đã có vài lần, Tề gia đã để lộ ra một vài sơ hở nhìn tuy nhỏ nhưng nếu suy nghĩ sâu xa liền sẽ chấn động lòng người. Lục Hi Quân chính là vì bắt được những sơ hở đó, tỉ mỉ điều tra sâu hơn, mới phát hiện ra thân là gia tộc chính trị, Tề gia lại có cấu kết với xã hội đen.
Còn không phải là loại cấu kết tầm thường, bởi vì Tề Hồng Sâm cùng thủ lĩnh bên xã hội đen kia thân như anh em, cũng nhờ thế mà nhân lực và tài lực của Tề gia vẫn luôn dồi dào, còn có súng ống lậu.
Chuyện này chỉ cần được công bố ra ngoài, Tề gia liền xong. Thế nhưng, Lục Hi Quân còn chưa kịp tổng kết chứng cứ đưa cho cha mình thì Tề gia đã phát hiện ra chuyện anh đang làm, liền cho người truy sát anh.
Lúc đó thế lực đơn bạc, Lục Hi Quân bị truy đuổi đến một vách núi, cuối cùng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể lựa chọn nhảy vực. Lúc rơi xuống biển, đầu anh va chạm với đá ngầm, dẫn đến mất trí nhớ. Nhưng cũng may mạng anh lớn, gần đó có một ngôi làng ven biển, có người dân tình cờ phát hiện anh, bèn cứu anh lên.
Lục Hi Quân trước giờ chưa từng lộ mặt trước báo giới, người nọ đương nhiên không biết anh. Sau khi cứu lên, người nọ giúp anh sơ cứu cầm máu đơn giản. Đúng lúc này thì anh tỉnh lại, người nọ thấy vậy liền không gọi xe cấp cứu nữa, khuyên anh nên đến bệnh viện, nhưng anh từ chối, còn kiên quyết rời đi.
Có lẽ, dù là bị mất trí nhớ, bản năng vẫn mách bảo anh nên làm gì không nên làm gì. Lúc này đám xã hội đen vẫn còn đang tìm tung tích của anh để xác nhận xem anh đã chết hay vẫn còn sống, nếu anh lộ diện ở bệnh viện liền xong đời.
Anh cứ thế lang thang trong thành phố, cuối cùng dừng lại ở cái ngõ nhỏ kia. Đợi hơn một tuần sau, Du Linh liền xuất hiện ở nơi đó. Bởi vì lúc này đã qua một đoạn thời gian, đám người kia cho rằng đã lâu như vậy, nếu anh còn sống thì hẳn đã chạy đi nơi khác rồi, cho nên đã đi xa hơn để truy tìm. Ai mà ngờ được, người họ muốn tìm vẫn luôn ở đây, thậm chí đợi hơn một tuần sau mới đến bệnh viện.
Sau đấy, có một vài nhà truyền thông đăng tin về anh, nhưng anh chỉ là vệ sĩ của một ca sĩ mới nổi, số lượng người quan tâm sẽ không nhiều. Đám người kia cũng không chú ý đến giới giải trí, liền bỏ lỡ. Trong lúc này, Lục gia đương nhiên vẫn luôn cho người tìm kiếm anh, nhưng nguyên nhân đồng dạng với bên Tề gia, vì thế cũng luôn bỏ lỡ. Chỉ đến khi scandal liên quan đến An Mỹ Kỳ nổi lên, video quay cận mặt anh tràn lan khắp nơi trên mạng xã hội, cả Tề gia và Lục gia mới chú ý đến.
Nhưng phải đợi hơn một tuần sau Tề gia và Lục gia mới tìm đến hai người họ. Đó là vì cả hai bên đều không quá rõ vì sao Lục Hi Quân lại ngang nhiên trở thành vệ sĩ của Du Linh như vậy, kẻ trước thì lo sợ có bẫy, người sau thì lại sợ anh có kế hoạch riêng, trước khi tra cẩn thận cả hai phe đều không dám manh động. Sau khi tra xong rõ ràng, Tề gia lại phải đợi đến tối hôm qua mới có được cơ hội phù hợp để động thủ; mà Lục gia sau khi nắm được tin tức cũng liền vội vàng chạy qua cứu người.
Tiếp đó chính là một màn Du Linh đã thấy.
“Tên Tề Hồng Sâm kia đúng là cái gì cũng dám làm,” Lục Hi Quân cười nửa miệng, nhẹ nhàng nói một câu.
Du Linh gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ muốn chém hắn ra thành trăm mảnh.
Lại đột nhiên, trên đầu hơi nặng, Du Linh ngước mắt nhìn qua liền thấy Lục Hi Quân đang nhìn mình tựa như ôn nhu dỗ dành nói, “Anh có chút việc cần bàn với bố, em về phòng nghỉ ngơi trước nhé?”
Du Linh lập tức hiểu chút việc kia là việc gì, tự nhiên không dây dưa mà gật đầu. Đang định chào hỏi Lục Chính Thần để rời đi, cô lại nghe thấy anh nói, “Trước khi mọi chuyện kết thúc, em tạm thời ở lại nhà anh nhé.”
Du Linh hơi ngẩn người giây lát liền hiểu rõ, lại gật đầu đáp, “Vâng.”
Lục Hi Quân mỉm cười, dịu dàng xoa đầu cô, ý bảo cô có thể ra ngoài rồi.
Du Linh quay sang chào hỏi Lục Chính Thần một tiếng rồi rời khỏi căn phòng.
Người trợ lý ban nãy vẫn đứng ở bên ngoài, thấy cô ra liền đưa cho cô một thứ, “Du tiểu thư, tôi đã cho người mang túi xách của cô về. Cô nhìn xem có thiếu cái gì không?”
Du Linh hơi ngạc nhiên, không nghĩ tới đối phương sẽ chu đáo như vậy, vừa cảm ơn vừa nhận lấy kiểm tra. Sau khi thấy mọi thứ đều đầy đủ, cô lại cảm ơn anh ta lần nữa, “Không thiếu thứ gì cả, cám ơn anh nhé.”
Trợ lý mỉm cười nói, “Du tiểu thư đừng khách sáo. Hiện tại cô có muốn làm gì không?”
Du Linh cũng mỉm cười đáp lại, “Tôi định về phòng nghỉ ngơi thôi.”
“Vậy cô còn nhớ đường chứ?” Trợ lý quan tâm hỏi han.
“Còn nhớ, cám ơn anh.”
Cô nói rồi khẽ gật đầu thay cho lời chào hỏi, sau đó theo lối cũ mà trở về phòng mình.
Lúc nãy bởi vì thời gian gấp gáp, Du Linh chưa kịp nói rõ ràng với Tôn Nhã. Đoán cô ấy bây giờ hẳn vẫn còn đang hoang mang lo lắng lắm, cô bèn gọi thêm lần nữa, kể cho Tôn Nhã nghe đại khái câu chuyện.
Khi biết được Quân chính là Lục Hi Quân, con trai của thủ tướng mới nhậm chức, Tôn Nhã sốc đến mức đờ đẫn, vội vàng rà soát lại trong đầu xem suốt ba tháng qua bản thân có lỡ đắc tội anh ở chỗ nào không. Nếu lỡ có thì còn mau mau nghĩ biện pháp xin lỗi!
Nói thế nào cô cũng không thể ngờ được nghệ sĩ nhà ra đường mình nhặt đại một người cũng có thể nhặt được người có thân phận lớn như vậy!
Nói xong xuôi với Tôn Nhã, Du Linh liền cúp máy, lại mở ứng dụng mạng xã hội lên nhìn sơ qua tình hình trên đó. Cứ tưởng trên hotsearch hẳn sẽ có tin tức về vụ tai nạn ngày hôm qua, thế nhưng cho dù là một cái có liên quan cũng đều không thấy, chỉ toàn là những hotsearch xoay quanh giới giải trí.
Du Linh nghĩ có lẽ là do Lục Chính Thần đã dặn dò trước.
Lướt sơ qua, không nhìn thấy vấn đề gì, Du Linh liền tắt đi. Còn đang định mở game lên chơi, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.
Người đến vẫn là người giúp việc ban nãy.
“Du tiểu thư, không biết hiện tại cô có thời gian không? Bà chủ muốn gặp cô một lát.”
Nghe được là mẹ Lục Hi Quân muốn gặp mình, Du Linh không khỏi khẩn trương, thậm chí còn có chút khẩn trương hơn so với lúc biết phải gặp Lục Chính Thần. Có lẽ là bởi vì cô biết Lục Chính Thần muốn gặp mình chủ yếu là để hỏi về chuyện cô cứu anh thế nào, còn hiện tại mẹ anh muốn gặp cô, khả năng cao chính là vì muốn gặp mặt người bạn gái của con trai mình, cũng chính là cô đây.
Du Linh bảo người giúp việc đợi mình một chút, mở camera trước lên nhìn dáng vẻ mình, chỉnh sửa tóc tai sơ qua rồi mới rời khỏi phòng, đi theo cô ấy.
Lần này hai người không đi lên lầu, mà là đi xuống lầu. Tầng trệt của căn nhà giống như bao căn nhà khác, bao gồm các phòng chính như phòng khách, phòng ăn, phòng bếp và phòng vệ sinh. Trong lúc dọc theo đường đi, Du Linh còn nhìn thấy một bên hành lang có rất nhiều cửa phòng, tương tự như hành lang phòng khách sạn vậy, đoán hẳn đó là nơi cho người giúp việc ngủ nghỉ.
Hai người đi đến trung tâm tầng một, cũng chính là phòng khách. Ngồi tại đó hiển nhiên là Lục phu nhân. Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy bà, Du Linh không khỏi thầm cảm thán, quả nhiên là thủ tướng phu nhân có khác.
Dáng vẻ bà đoan trang nhân hậu, tạo ấn tượng rất tốt ở lần gặp đầu tiên. Ánh mắt bà thông thấu sáng suốt, là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, làm cho người khác cảm thấy mình có thể học hỏi rất nhiều điều từ bà.
Thấy anh rốt cuộc cũng chịu chú ý đến mình, Lục Chính Thần lập tức sầm mặt nói, “Con nghĩ bố là loại người như thế à? Lấy oán báo ơn? Hả?”
Mặc dù giống như đang tra hỏi, Du Linh lại tinh ý nghe ra được một chút xíu ủy khuất trong lời nói của ông, trái tim liền thả lỏng xuống. Du Linh là người ngoài còn nhìn ra được, thân là con ruột Lục Hi Quân sao có thể không nhìn ra? Vì thế anh cũng không sợ hãi, ngược lại cười cười đáp, “Ai biểu vừa mới đến cửa con đã nghe thấy bố hỏi về chuyện tình cảm của bọn con làm chi.”
Anh nhắc đến làm Lục Chính Thần nhớ lại câu đầu tiên anh nói khi bước vào căn phòng này. Ông cũng không hỏi anh vì sao lại nói như vậy, bởi vì ông quá hiểu tính cách con mình, cũng đoán được anh sẽ trả lời thế nào. Vì thế, ông nói sang vấn đề khác, chính là về nhóm người đã truy sát hai người họ vào tối hôm qua.
Lúc này, Du Linh mới biết rõ đầu đuôi câu chuyện.
Kỳ thật, Lục Chính Thần lên làm thủ tướng chưa lâu, thậm chí còn chưa đầy ba tháng.
Khoảng thời gian xảo diệu sao? Gần ba tháng trước chính là thời điểm Du Linh gặp được Lục Hi Quân.
Lúc trước, tranh cử chức vị tể tướng có tổng cộng tám người, nhưng trong đó, hai người có khả năng thắng cuộc bầu cử nhất chính là Lục Chính Thần và Tề Hồng Sâm.
Tề gia giống như Lục gia, nhiều đời làm chính trị, tiếng nói trong chính phủ rất cao, hai phe đều là một chín một mười. Đến đời Lục Hi Quân nhưng thật ra có chút khác, anh mặt ngoài thì giữ một chức nhỏ trong chính phủ, thế nhưng ở mặt tối, nếu giả sử Lục Chính Thần là Hoàng đế, thì Lục Hi Quân chính là đội trưởng đội ám vệ của ông.
Anh vẫn luôn ngầm tra xét thế lực của Tề gia, đơn giản là bởi vì đã có vài lần, Tề gia đã để lộ ra một vài sơ hở nhìn tuy nhỏ nhưng nếu suy nghĩ sâu xa liền sẽ chấn động lòng người. Lục Hi Quân chính là vì bắt được những sơ hở đó, tỉ mỉ điều tra sâu hơn, mới phát hiện ra thân là gia tộc chính trị, Tề gia lại có cấu kết với xã hội đen.
Còn không phải là loại cấu kết tầm thường, bởi vì Tề Hồng Sâm cùng thủ lĩnh bên xã hội đen kia thân như anh em, cũng nhờ thế mà nhân lực và tài lực của Tề gia vẫn luôn dồi dào, còn có súng ống lậu.
Chuyện này chỉ cần được công bố ra ngoài, Tề gia liền xong. Thế nhưng, Lục Hi Quân còn chưa kịp tổng kết chứng cứ đưa cho cha mình thì Tề gia đã phát hiện ra chuyện anh đang làm, liền cho người truy sát anh.
Lúc đó thế lực đơn bạc, Lục Hi Quân bị truy đuổi đến một vách núi, cuối cùng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể lựa chọn nhảy vực. Lúc rơi xuống biển, đầu anh va chạm với đá ngầm, dẫn đến mất trí nhớ. Nhưng cũng may mạng anh lớn, gần đó có một ngôi làng ven biển, có người dân tình cờ phát hiện anh, bèn cứu anh lên.
Lục Hi Quân trước giờ chưa từng lộ mặt trước báo giới, người nọ đương nhiên không biết anh. Sau khi cứu lên, người nọ giúp anh sơ cứu cầm máu đơn giản. Đúng lúc này thì anh tỉnh lại, người nọ thấy vậy liền không gọi xe cấp cứu nữa, khuyên anh nên đến bệnh viện, nhưng anh từ chối, còn kiên quyết rời đi.
Có lẽ, dù là bị mất trí nhớ, bản năng vẫn mách bảo anh nên làm gì không nên làm gì. Lúc này đám xã hội đen vẫn còn đang tìm tung tích của anh để xác nhận xem anh đã chết hay vẫn còn sống, nếu anh lộ diện ở bệnh viện liền xong đời.
Anh cứ thế lang thang trong thành phố, cuối cùng dừng lại ở cái ngõ nhỏ kia. Đợi hơn một tuần sau, Du Linh liền xuất hiện ở nơi đó. Bởi vì lúc này đã qua một đoạn thời gian, đám người kia cho rằng đã lâu như vậy, nếu anh còn sống thì hẳn đã chạy đi nơi khác rồi, cho nên đã đi xa hơn để truy tìm. Ai mà ngờ được, người họ muốn tìm vẫn luôn ở đây, thậm chí đợi hơn một tuần sau mới đến bệnh viện.
Sau đấy, có một vài nhà truyền thông đăng tin về anh, nhưng anh chỉ là vệ sĩ của một ca sĩ mới nổi, số lượng người quan tâm sẽ không nhiều. Đám người kia cũng không chú ý đến giới giải trí, liền bỏ lỡ. Trong lúc này, Lục gia đương nhiên vẫn luôn cho người tìm kiếm anh, nhưng nguyên nhân đồng dạng với bên Tề gia, vì thế cũng luôn bỏ lỡ. Chỉ đến khi scandal liên quan đến An Mỹ Kỳ nổi lên, video quay cận mặt anh tràn lan khắp nơi trên mạng xã hội, cả Tề gia và Lục gia mới chú ý đến.
Nhưng phải đợi hơn một tuần sau Tề gia và Lục gia mới tìm đến hai người họ. Đó là vì cả hai bên đều không quá rõ vì sao Lục Hi Quân lại ngang nhiên trở thành vệ sĩ của Du Linh như vậy, kẻ trước thì lo sợ có bẫy, người sau thì lại sợ anh có kế hoạch riêng, trước khi tra cẩn thận cả hai phe đều không dám manh động. Sau khi tra xong rõ ràng, Tề gia lại phải đợi đến tối hôm qua mới có được cơ hội phù hợp để động thủ; mà Lục gia sau khi nắm được tin tức cũng liền vội vàng chạy qua cứu người.
Tiếp đó chính là một màn Du Linh đã thấy.
“Tên Tề Hồng Sâm kia đúng là cái gì cũng dám làm,” Lục Hi Quân cười nửa miệng, nhẹ nhàng nói một câu.
Du Linh gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ muốn chém hắn ra thành trăm mảnh.
Lại đột nhiên, trên đầu hơi nặng, Du Linh ngước mắt nhìn qua liền thấy Lục Hi Quân đang nhìn mình tựa như ôn nhu dỗ dành nói, “Anh có chút việc cần bàn với bố, em về phòng nghỉ ngơi trước nhé?”
Du Linh lập tức hiểu chút việc kia là việc gì, tự nhiên không dây dưa mà gật đầu. Đang định chào hỏi Lục Chính Thần để rời đi, cô lại nghe thấy anh nói, “Trước khi mọi chuyện kết thúc, em tạm thời ở lại nhà anh nhé.”
Du Linh hơi ngẩn người giây lát liền hiểu rõ, lại gật đầu đáp, “Vâng.”
Lục Hi Quân mỉm cười, dịu dàng xoa đầu cô, ý bảo cô có thể ra ngoài rồi.
Du Linh quay sang chào hỏi Lục Chính Thần một tiếng rồi rời khỏi căn phòng.
Người trợ lý ban nãy vẫn đứng ở bên ngoài, thấy cô ra liền đưa cho cô một thứ, “Du tiểu thư, tôi đã cho người mang túi xách của cô về. Cô nhìn xem có thiếu cái gì không?”
Du Linh hơi ngạc nhiên, không nghĩ tới đối phương sẽ chu đáo như vậy, vừa cảm ơn vừa nhận lấy kiểm tra. Sau khi thấy mọi thứ đều đầy đủ, cô lại cảm ơn anh ta lần nữa, “Không thiếu thứ gì cả, cám ơn anh nhé.”
Trợ lý mỉm cười nói, “Du tiểu thư đừng khách sáo. Hiện tại cô có muốn làm gì không?”
Du Linh cũng mỉm cười đáp lại, “Tôi định về phòng nghỉ ngơi thôi.”
“Vậy cô còn nhớ đường chứ?” Trợ lý quan tâm hỏi han.
“Còn nhớ, cám ơn anh.”
Cô nói rồi khẽ gật đầu thay cho lời chào hỏi, sau đó theo lối cũ mà trở về phòng mình.
Lúc nãy bởi vì thời gian gấp gáp, Du Linh chưa kịp nói rõ ràng với Tôn Nhã. Đoán cô ấy bây giờ hẳn vẫn còn đang hoang mang lo lắng lắm, cô bèn gọi thêm lần nữa, kể cho Tôn Nhã nghe đại khái câu chuyện.
Khi biết được Quân chính là Lục Hi Quân, con trai của thủ tướng mới nhậm chức, Tôn Nhã sốc đến mức đờ đẫn, vội vàng rà soát lại trong đầu xem suốt ba tháng qua bản thân có lỡ đắc tội anh ở chỗ nào không. Nếu lỡ có thì còn mau mau nghĩ biện pháp xin lỗi!
Nói thế nào cô cũng không thể ngờ được nghệ sĩ nhà ra đường mình nhặt đại một người cũng có thể nhặt được người có thân phận lớn như vậy!
Nói xong xuôi với Tôn Nhã, Du Linh liền cúp máy, lại mở ứng dụng mạng xã hội lên nhìn sơ qua tình hình trên đó. Cứ tưởng trên hotsearch hẳn sẽ có tin tức về vụ tai nạn ngày hôm qua, thế nhưng cho dù là một cái có liên quan cũng đều không thấy, chỉ toàn là những hotsearch xoay quanh giới giải trí.
Du Linh nghĩ có lẽ là do Lục Chính Thần đã dặn dò trước.
Lướt sơ qua, không nhìn thấy vấn đề gì, Du Linh liền tắt đi. Còn đang định mở game lên chơi, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.
Người đến vẫn là người giúp việc ban nãy.
“Du tiểu thư, không biết hiện tại cô có thời gian không? Bà chủ muốn gặp cô một lát.”
Nghe được là mẹ Lục Hi Quân muốn gặp mình, Du Linh không khỏi khẩn trương, thậm chí còn có chút khẩn trương hơn so với lúc biết phải gặp Lục Chính Thần. Có lẽ là bởi vì cô biết Lục Chính Thần muốn gặp mình chủ yếu là để hỏi về chuyện cô cứu anh thế nào, còn hiện tại mẹ anh muốn gặp cô, khả năng cao chính là vì muốn gặp mặt người bạn gái của con trai mình, cũng chính là cô đây.
Du Linh bảo người giúp việc đợi mình một chút, mở camera trước lên nhìn dáng vẻ mình, chỉnh sửa tóc tai sơ qua rồi mới rời khỏi phòng, đi theo cô ấy.
Lần này hai người không đi lên lầu, mà là đi xuống lầu. Tầng trệt của căn nhà giống như bao căn nhà khác, bao gồm các phòng chính như phòng khách, phòng ăn, phòng bếp và phòng vệ sinh. Trong lúc dọc theo đường đi, Du Linh còn nhìn thấy một bên hành lang có rất nhiều cửa phòng, tương tự như hành lang phòng khách sạn vậy, đoán hẳn đó là nơi cho người giúp việc ngủ nghỉ.
Hai người đi đến trung tâm tầng một, cũng chính là phòng khách. Ngồi tại đó hiển nhiên là Lục phu nhân. Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy bà, Du Linh không khỏi thầm cảm thán, quả nhiên là thủ tướng phu nhân có khác.
Dáng vẻ bà đoan trang nhân hậu, tạo ấn tượng rất tốt ở lần gặp đầu tiên. Ánh mắt bà thông thấu sáng suốt, là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, làm cho người khác cảm thấy mình có thể học hỏi rất nhiều điều từ bà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.