Chương 319: Em có thể tiếp tục bao nuôi anh không? (8)
StellaLucia
22/08/2023
Ngồi trên xe, dù đã tận mười lăm phút trôi qua kể từ lúc bọn họ rời nhà hàng, Du Linh vẫn chưa thể nào hết giận.
Cô nghiến răng, không biết là lần thứ bao nhiêu nói, “Bọn họ đúng là không chuyên nghiệp mà!”
Đến tận lúc này, ngay cả Tôn Nhã ban đầu vô cùng khó chịu và Trần Tiểu Noãn ngày thường vẫn luôn hùa theo ý cô cũng không còn tâm tình đâu để đáp lời cô nữa, chỉ có Quân là nghiêm túc ‘Ừm’ một tiếng.
“Vì cái gì chúng ta phải thay đổi kế hoạch chỉ vì lỗi của họ chứ?”
“Chính xác.”
Du Linh nghe thấy (vẫn) có người đáp lời mình thì càng hăng say oán giận, “Tên nhân viên đó đúng là không có tiền đồ, bọn họ nhất định phải có biện pháp xử lý mới được!”
“Đúng vậy.”
Ngưng mấy giây, Du Linh giống như không thể nhịn nổi nữa, điên tiết đập tay xuống nệm da, “Lại nói là vì do em hát quá xúc động. Ý bọn họ là gì??? Hát quá hay là một cái tội sao!!!”
Quân nghiêm túc lắc đầu, “Không, bọn họ không đủ vững tâm mới là có tội!”
Du Linh lập tức quay sang nhìn anh, “Chính xác! Quân, anh thật sự cảm thấy tôi nói đúng đúng không?”
Quân nhìn cô gật đầu, “Đương nhiên rồi. Cô lúc nào cũng đúng hết.”
Lần thứ ba xem màn kịch này, gương mặt Tôn Nhã đã trở nên đen kịt, còn Trần Tiểu Noãn thì vừa bất lực vừa buồn cười đưa tay che mặt lại.
Du Linh không thèm quan tâm đến phản ứng của hai người họ, bởi vì cô lúc này dù có nói cả ngàn lần cũng cảm thấy không thể nào hết giận được.
Kế hoạch tắm một lần trước khi bay của cô đã vỡ tan rồi!!
Mà nguyên nhân là gì? Là vì một kỹ thuật viên của studio phụ trách bài hát OST do cô trình bày cho bộ phim truyền hình cổ trang chuẩn bị phát sóng sắp tới đã bất cẩn xóa mất file thu âm của cô!
Mà nguyên nhân hắn bất cẩn xóa mất chính là vì lúc nghe bản thu âm của cô, bị giọng hát của cô đả động tâm tình, cảm thấy quá buồn bã đau thương, trong một giây khi não bộ hắn chợt nảy lên suy nghĩ muốn hủy diệt toàn bộ nguồn gốc gây nên sự đau thương thấu tận tâm can này, hắn đã xóa luôn file thu âm.
Xóa sạch! Vĩnh viễn!
Thử hỏi cô có thể không tức giận sao?! Có thể sao?!!!
*
Đúng bốn mươi phút sau, một chiếc xe hơi đỗ ngay trước cửa studio X. Trước cửa đứng hai người tầm ba mươi, bốn mươi tuổi đang đứng đợi sẵn, thấy bọn họ đến thì vội vàng chạy tới, trên mặt là vẻ áy náy nhưng không hèn mọn, cười xin lỗi Tôn Nhã và Du Linh.
“Mọi người rốt cuộc cũng đến rồi. Tôi thật sự rất xin lỗi về sự sai sót lần này. Cũng rất cảm ơn Du tiểu thư đã có thể sắp xếp lại lịch trình của mình để phối hợp với chúng tôi.”
“Rất hy vọng Du tiểu thư và các vị có thể thông cảm cho. Nếu không phải bên phía đoàn phim chúng tôi cực kỳ gấp gáp, chúng tôi cũng không muốn đột ngột gọi mọi người đến như thế này.”
Tâm trạng Du Linh lúc này đang vô cùng tệ, thật sự không muốn mỉm cười giả lả nói không sao cả với đối phương trong khi bản thân mình thì thật sự có sao, bèn trầm mặc tiến thẳng vào bên trong studio. Quân đương nhiên sẽ luôn luôn theo sau cô và ủng hộ cô, đội ngũ bốn người nháy mắt chia thành hai.
Người phụ trách bên studio và bên đoàn phim bị đối xử như vậy thì vẻ mặt nhất thời không tốt lắm, nhưng bọn họ một thì vẫn nhớ lỗi là do bên mình, một thì cảm thấy lỗi không phải ở mình cho nên thái độ kia của Du Linh cũng không phải là dành cho mình, cả hai vì thế đều thống nhất mà không trở mặt, cũng không nổi quạu.
Nhưng Tôn Nhã thì lại không tốt tính như vậy, cô mỉm cười, nhìn thẳng đối phương nói, “Anh Hoàng, hy vọng anh có thời gian, tôi cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện một chút về sự cố lần này.”
Người phụ trách bên studio thót tim, chỉ có thể gượng cười, gật đầu đồng ý.
Tôn Nhã nhìn qua người phụ trách bên đoàn phim, cũng là người đã gọi điện cho cô lúc nãy, tự nhủ trong lòng anh ta không có lỗi trong chuyện này, cô tặng cho anh ta một nụ cười khách sáo rồi cùng Trần Tiểu Noãn còn đang phân vân không biết có nên vào trong cùng Du Linh luôn không bước vào bên trong.
Du Linh vào trước, lúc này đã đến phòng thu âm mà bọn họ chuẩn bị cho mình. Cô liếc nhìn điện thoại, thấy đã là hai giờ chín phút, ức chế đến muốn nghiến nát răng. Thấy Trần Tiểu Noãn không có ở đây, cô liền đưa điện thoại cho Quân giữ, sau đó bước vào trong phòng thu âm.
Lúc mấy người Tôn Nhã vào phòng thì các công tác chuẩn bị đã xong xuôi, Du Linh đã bắt đầu hát.
*
Hai mươi phút sau, cô rời khỏi gian phòng thu âm, nét mặt vẫn tệ như cũ. Cô không nhìn nhóm người bên studio lấy một cái, một đường hướng thẳng đến bên cạnh Quân, vốn là định lấy lại điện thoại của mình. Thế nhưng khi nhìn đến anh, cô nhất thời ngây người sững sờ.
“Anh… sao vậy?”
Quân vốn vẫn còn đang chìm đắm trong cảm giác bi thương vô bờ đột nhiên tỉnh táo lại.
Nhận ra cảnh vật trước mắt mình mờ nhòa, anh không thể tin được đưa tay lên chạm vào khóe mắt mình. Cảm giác ẩm ướt từ đầu ngón tay truyền đến vô cùng rõ ràng.
Anh… vậy mà khóc rồi!?
Đây không phải là lần đầu anh nghe cô hát. Anh vẫn luôn biết rằng giọng hát của cô như có ma thuật vậy, có thể biểu đạt cảm xúc của bài hát đến tận cùng, chạm vào những góc khuất nhất trong trái tim mỗi người, lay động con tim họ. Anh cũng vậy, cũng bị tiếng hát của cô lay động đến, nhưng chưa từng một lần anh bị nó đả động đến mức này.
Anh chưa từng yêu đương, cũng chưa từng phải chịu cảnh chia li xa cách với người thương, thế nhưng vì sao bài hát này lại khiến anh đau đớn đến vậy.
“Có lẽ là vì cô hát quá hay,” Quân cố gắng điều chỉnh lại tâm tình mình, mỉm cười trả lời cô, “Điện thoại của cô này.”
Du Linh nhận lấy, giọng điệu có chút quái khí ‘À’ một tiếng, “Cho nên hiện tại anh cảm thấy có thể cảm thông được cho nhân viên kia rồi sao?”
“Tất nhiên là không rồi,” Quân mỉm cười, không hề nhận ra trong lời nói của mình mang theo ý dỗ dành nhàn nhạt, “Cô không thấy tôi vẫn giữ được lý trí đấy sao?”
Có lẽ là vì thấy ngay cả người mất trí nhớ như Quân cũng bị mình hát đến khóc nên sự tức giận của cô đối với vụ việc lần này bỗng giảm bớt hẳn. Nghe thấy anh trả lời như vậy, cô chợt nổi lên tâm tư xấu, cười cười trêu đùa, “Vậy xem ra vẫn là tôi hát không đủ tốt rồi. Ít nhất là không tốt bằng lần trước.”
Quân nở nụ cười bất đắc dĩ, suy nghĩ mấy giây mới có thể nghĩ ra được câu trả lời hoàn chỉnh, “Cô thật sự hát rất tốt, cũng rất hay, là ca sĩ có thể truyền tải cảm xúc tốt nhất mà tôi từng được nghe. Nhưng tôi cũng không quên thân phận vệ sĩ của mình, cho nên mới cố gắng giữ vững lý trí để thời thời khắc khắc đều có thể bảo vệ cô.”
Toàn bộ quá trình phản ứng của anh đều được cô thu vào mắt. Cô không nhịn được bật cười, đáp lại, “Từ lúc anh bị tai nạn đến giờ chắc chỉ mới nghe tôi hát chứ còn ai nữa chứ!”
Lời nói rõ ràng đang vạch trần cái ‘tốt nhất’ mà anh nói là giả, thế nhưng trên khuôn mặt Du Linh lại toàn là ý cười.
*
Lúc bốn người Du Linh rời khỏi studio, Du Linh đã có thể điều chỉnh lại tâm tình của mình, nở nụ cười khách sáo chào tạm biệt hai người đàn ông lúc trước đã bị cô trưng mặt lạnh, tuy rằng nụ cười đó cũng chỉ là bề ngoài mà thôi.
Đợi đến lúc xe rời khỏi studio, thời gian đã là ba giờ kém. Du Linh nhìn điện thoại mình, thở dài thườn thượt, chỉ đành chấp nhận số phận.
Hy vọng rằng tối nay cô có thể về sớm một chút, hoặc ít nhất, là về được đến phòng khách sạn trước khi quá thời hạn mười hai giờ.
“Chị Nhã, em cảm thấy hơi mệt, chị hủy vé bay tối nay đi. Chúng ta ở lại đó một đêm rồi sáng mai hẵng bay về. Tiền phòng em trả.”
Tôn Nhã đang lái xe chợt nghe thấy yêu cầu này của cô, lo lắng hỏi lại, “Sao vậy? Em cảm thấy không khỏe chỗ nào à?”
“Không có gì đâu, chị đừng lo lắng. Chắc là do hỏa nộ công tâm thôi.”
Khóe môi Tôn Nhã giật nhẹ, suýt nữa là tức cười thành tiếng.
Mấy giây sau, cô đáp ứng, “Chị biết rồi, dù sao em ngày mai cũng không có lịch trình, muốn ở lại thì ở lại vậy. Nhưng chị vẫn phải về tối nay. Chị để Quân với Tiểu Noãn lại cho em nhé?”
Du Linh nhìn qua Trần Tiểu Noãn, hỏi thăm ý kiến của cô, “Em muốn bay tối nay không thì cứ về cùng chị Nhã đi. Chị có Quân là được rồi, vốn là ngày mai em nên được nghỉ mà.”
Trần Tiểu Noãn định từ chối để thể hiện sự chăm chỉ và nhiệt huyết trong công việc của mình, nhưng cô lại chợt nhớ đến hình ảnh hai người bọn họ nói cười vui vẻ ở trong studio ban nãy, liền thay đổi ý định của mình, “Vậy em về cùng với chị Nhã nhé.”
Du Linh gật đầu, “Ok, em cứ về đi.”
*
Sau nửa tiếng bay, khi cả bốn người Du Linh đều bước ra khỏi sân bay thì đã là bốn giờ rưỡi. Bên chương trình sinh tồn đã cho người đến chờ sẵn, đón bọn họ đến thẳng địa điểm tổ chức tập chung kết của cuộc thi tìm kiếm tài năng.
Dựa theo lịch trình thì đúng sáu giờ rưỡi, cuộc thi sẽ diễn ra. Bởi vì bên nhà sản xuất và đầu tư muốn kiếm thêm nhiều lợi nhuận nên tập chung kết sẽ được phát sóng trực tiếp trên web mạng của công ty trước rồi mới chiếu lại trên ti vi, cho nên đòi hỏi phải chính xác từng phút từng giây một. Lúc Du Linh đến nơi đã là hơn năm giờ, cô vội vàng chào hỏi bên ekip chương trình, sau đó bước lên sâu khấu hát thử một lần, thuận lợi hoàn thành khâu chuẩn bị tập dượt trước khi buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu.
Cô nghiến răng, không biết là lần thứ bao nhiêu nói, “Bọn họ đúng là không chuyên nghiệp mà!”
Đến tận lúc này, ngay cả Tôn Nhã ban đầu vô cùng khó chịu và Trần Tiểu Noãn ngày thường vẫn luôn hùa theo ý cô cũng không còn tâm tình đâu để đáp lời cô nữa, chỉ có Quân là nghiêm túc ‘Ừm’ một tiếng.
“Vì cái gì chúng ta phải thay đổi kế hoạch chỉ vì lỗi của họ chứ?”
“Chính xác.”
Du Linh nghe thấy (vẫn) có người đáp lời mình thì càng hăng say oán giận, “Tên nhân viên đó đúng là không có tiền đồ, bọn họ nhất định phải có biện pháp xử lý mới được!”
“Đúng vậy.”
Ngưng mấy giây, Du Linh giống như không thể nhịn nổi nữa, điên tiết đập tay xuống nệm da, “Lại nói là vì do em hát quá xúc động. Ý bọn họ là gì??? Hát quá hay là một cái tội sao!!!”
Quân nghiêm túc lắc đầu, “Không, bọn họ không đủ vững tâm mới là có tội!”
Du Linh lập tức quay sang nhìn anh, “Chính xác! Quân, anh thật sự cảm thấy tôi nói đúng đúng không?”
Quân nhìn cô gật đầu, “Đương nhiên rồi. Cô lúc nào cũng đúng hết.”
Lần thứ ba xem màn kịch này, gương mặt Tôn Nhã đã trở nên đen kịt, còn Trần Tiểu Noãn thì vừa bất lực vừa buồn cười đưa tay che mặt lại.
Du Linh không thèm quan tâm đến phản ứng của hai người họ, bởi vì cô lúc này dù có nói cả ngàn lần cũng cảm thấy không thể nào hết giận được.
Kế hoạch tắm một lần trước khi bay của cô đã vỡ tan rồi!!
Mà nguyên nhân là gì? Là vì một kỹ thuật viên của studio phụ trách bài hát OST do cô trình bày cho bộ phim truyền hình cổ trang chuẩn bị phát sóng sắp tới đã bất cẩn xóa mất file thu âm của cô!
Mà nguyên nhân hắn bất cẩn xóa mất chính là vì lúc nghe bản thu âm của cô, bị giọng hát của cô đả động tâm tình, cảm thấy quá buồn bã đau thương, trong một giây khi não bộ hắn chợt nảy lên suy nghĩ muốn hủy diệt toàn bộ nguồn gốc gây nên sự đau thương thấu tận tâm can này, hắn đã xóa luôn file thu âm.
Xóa sạch! Vĩnh viễn!
Thử hỏi cô có thể không tức giận sao?! Có thể sao?!!!
*
Đúng bốn mươi phút sau, một chiếc xe hơi đỗ ngay trước cửa studio X. Trước cửa đứng hai người tầm ba mươi, bốn mươi tuổi đang đứng đợi sẵn, thấy bọn họ đến thì vội vàng chạy tới, trên mặt là vẻ áy náy nhưng không hèn mọn, cười xin lỗi Tôn Nhã và Du Linh.
“Mọi người rốt cuộc cũng đến rồi. Tôi thật sự rất xin lỗi về sự sai sót lần này. Cũng rất cảm ơn Du tiểu thư đã có thể sắp xếp lại lịch trình của mình để phối hợp với chúng tôi.”
“Rất hy vọng Du tiểu thư và các vị có thể thông cảm cho. Nếu không phải bên phía đoàn phim chúng tôi cực kỳ gấp gáp, chúng tôi cũng không muốn đột ngột gọi mọi người đến như thế này.”
Tâm trạng Du Linh lúc này đang vô cùng tệ, thật sự không muốn mỉm cười giả lả nói không sao cả với đối phương trong khi bản thân mình thì thật sự có sao, bèn trầm mặc tiến thẳng vào bên trong studio. Quân đương nhiên sẽ luôn luôn theo sau cô và ủng hộ cô, đội ngũ bốn người nháy mắt chia thành hai.
Người phụ trách bên studio và bên đoàn phim bị đối xử như vậy thì vẻ mặt nhất thời không tốt lắm, nhưng bọn họ một thì vẫn nhớ lỗi là do bên mình, một thì cảm thấy lỗi không phải ở mình cho nên thái độ kia của Du Linh cũng không phải là dành cho mình, cả hai vì thế đều thống nhất mà không trở mặt, cũng không nổi quạu.
Nhưng Tôn Nhã thì lại không tốt tính như vậy, cô mỉm cười, nhìn thẳng đối phương nói, “Anh Hoàng, hy vọng anh có thời gian, tôi cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện một chút về sự cố lần này.”
Người phụ trách bên studio thót tim, chỉ có thể gượng cười, gật đầu đồng ý.
Tôn Nhã nhìn qua người phụ trách bên đoàn phim, cũng là người đã gọi điện cho cô lúc nãy, tự nhủ trong lòng anh ta không có lỗi trong chuyện này, cô tặng cho anh ta một nụ cười khách sáo rồi cùng Trần Tiểu Noãn còn đang phân vân không biết có nên vào trong cùng Du Linh luôn không bước vào bên trong.
Du Linh vào trước, lúc này đã đến phòng thu âm mà bọn họ chuẩn bị cho mình. Cô liếc nhìn điện thoại, thấy đã là hai giờ chín phút, ức chế đến muốn nghiến nát răng. Thấy Trần Tiểu Noãn không có ở đây, cô liền đưa điện thoại cho Quân giữ, sau đó bước vào trong phòng thu âm.
Lúc mấy người Tôn Nhã vào phòng thì các công tác chuẩn bị đã xong xuôi, Du Linh đã bắt đầu hát.
*
Hai mươi phút sau, cô rời khỏi gian phòng thu âm, nét mặt vẫn tệ như cũ. Cô không nhìn nhóm người bên studio lấy một cái, một đường hướng thẳng đến bên cạnh Quân, vốn là định lấy lại điện thoại của mình. Thế nhưng khi nhìn đến anh, cô nhất thời ngây người sững sờ.
“Anh… sao vậy?”
Quân vốn vẫn còn đang chìm đắm trong cảm giác bi thương vô bờ đột nhiên tỉnh táo lại.
Nhận ra cảnh vật trước mắt mình mờ nhòa, anh không thể tin được đưa tay lên chạm vào khóe mắt mình. Cảm giác ẩm ướt từ đầu ngón tay truyền đến vô cùng rõ ràng.
Anh… vậy mà khóc rồi!?
Đây không phải là lần đầu anh nghe cô hát. Anh vẫn luôn biết rằng giọng hát của cô như có ma thuật vậy, có thể biểu đạt cảm xúc của bài hát đến tận cùng, chạm vào những góc khuất nhất trong trái tim mỗi người, lay động con tim họ. Anh cũng vậy, cũng bị tiếng hát của cô lay động đến, nhưng chưa từng một lần anh bị nó đả động đến mức này.
Anh chưa từng yêu đương, cũng chưa từng phải chịu cảnh chia li xa cách với người thương, thế nhưng vì sao bài hát này lại khiến anh đau đớn đến vậy.
“Có lẽ là vì cô hát quá hay,” Quân cố gắng điều chỉnh lại tâm tình mình, mỉm cười trả lời cô, “Điện thoại của cô này.”
Du Linh nhận lấy, giọng điệu có chút quái khí ‘À’ một tiếng, “Cho nên hiện tại anh cảm thấy có thể cảm thông được cho nhân viên kia rồi sao?”
“Tất nhiên là không rồi,” Quân mỉm cười, không hề nhận ra trong lời nói của mình mang theo ý dỗ dành nhàn nhạt, “Cô không thấy tôi vẫn giữ được lý trí đấy sao?”
Có lẽ là vì thấy ngay cả người mất trí nhớ như Quân cũng bị mình hát đến khóc nên sự tức giận của cô đối với vụ việc lần này bỗng giảm bớt hẳn. Nghe thấy anh trả lời như vậy, cô chợt nổi lên tâm tư xấu, cười cười trêu đùa, “Vậy xem ra vẫn là tôi hát không đủ tốt rồi. Ít nhất là không tốt bằng lần trước.”
Quân nở nụ cười bất đắc dĩ, suy nghĩ mấy giây mới có thể nghĩ ra được câu trả lời hoàn chỉnh, “Cô thật sự hát rất tốt, cũng rất hay, là ca sĩ có thể truyền tải cảm xúc tốt nhất mà tôi từng được nghe. Nhưng tôi cũng không quên thân phận vệ sĩ của mình, cho nên mới cố gắng giữ vững lý trí để thời thời khắc khắc đều có thể bảo vệ cô.”
Toàn bộ quá trình phản ứng của anh đều được cô thu vào mắt. Cô không nhịn được bật cười, đáp lại, “Từ lúc anh bị tai nạn đến giờ chắc chỉ mới nghe tôi hát chứ còn ai nữa chứ!”
Lời nói rõ ràng đang vạch trần cái ‘tốt nhất’ mà anh nói là giả, thế nhưng trên khuôn mặt Du Linh lại toàn là ý cười.
*
Lúc bốn người Du Linh rời khỏi studio, Du Linh đã có thể điều chỉnh lại tâm tình của mình, nở nụ cười khách sáo chào tạm biệt hai người đàn ông lúc trước đã bị cô trưng mặt lạnh, tuy rằng nụ cười đó cũng chỉ là bề ngoài mà thôi.
Đợi đến lúc xe rời khỏi studio, thời gian đã là ba giờ kém. Du Linh nhìn điện thoại mình, thở dài thườn thượt, chỉ đành chấp nhận số phận.
Hy vọng rằng tối nay cô có thể về sớm một chút, hoặc ít nhất, là về được đến phòng khách sạn trước khi quá thời hạn mười hai giờ.
“Chị Nhã, em cảm thấy hơi mệt, chị hủy vé bay tối nay đi. Chúng ta ở lại đó một đêm rồi sáng mai hẵng bay về. Tiền phòng em trả.”
Tôn Nhã đang lái xe chợt nghe thấy yêu cầu này của cô, lo lắng hỏi lại, “Sao vậy? Em cảm thấy không khỏe chỗ nào à?”
“Không có gì đâu, chị đừng lo lắng. Chắc là do hỏa nộ công tâm thôi.”
Khóe môi Tôn Nhã giật nhẹ, suýt nữa là tức cười thành tiếng.
Mấy giây sau, cô đáp ứng, “Chị biết rồi, dù sao em ngày mai cũng không có lịch trình, muốn ở lại thì ở lại vậy. Nhưng chị vẫn phải về tối nay. Chị để Quân với Tiểu Noãn lại cho em nhé?”
Du Linh nhìn qua Trần Tiểu Noãn, hỏi thăm ý kiến của cô, “Em muốn bay tối nay không thì cứ về cùng chị Nhã đi. Chị có Quân là được rồi, vốn là ngày mai em nên được nghỉ mà.”
Trần Tiểu Noãn định từ chối để thể hiện sự chăm chỉ và nhiệt huyết trong công việc của mình, nhưng cô lại chợt nhớ đến hình ảnh hai người bọn họ nói cười vui vẻ ở trong studio ban nãy, liền thay đổi ý định của mình, “Vậy em về cùng với chị Nhã nhé.”
Du Linh gật đầu, “Ok, em cứ về đi.”
*
Sau nửa tiếng bay, khi cả bốn người Du Linh đều bước ra khỏi sân bay thì đã là bốn giờ rưỡi. Bên chương trình sinh tồn đã cho người đến chờ sẵn, đón bọn họ đến thẳng địa điểm tổ chức tập chung kết của cuộc thi tìm kiếm tài năng.
Dựa theo lịch trình thì đúng sáu giờ rưỡi, cuộc thi sẽ diễn ra. Bởi vì bên nhà sản xuất và đầu tư muốn kiếm thêm nhiều lợi nhuận nên tập chung kết sẽ được phát sóng trực tiếp trên web mạng của công ty trước rồi mới chiếu lại trên ti vi, cho nên đòi hỏi phải chính xác từng phút từng giây một. Lúc Du Linh đến nơi đã là hơn năm giờ, cô vội vàng chào hỏi bên ekip chương trình, sau đó bước lên sâu khấu hát thử một lần, thuận lợi hoàn thành khâu chuẩn bị tập dượt trước khi buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.