Chương 141: Mạt thế đến rồi (15)
StellaLucia
22/08/2023
Nháy mắt, chỉ với hai chiêu, mấy chục tang thi đã bị Trần Khả Linh hạ gục, không chết thì cũng trọng thương, không thể hành động nữa.
Những người khác hướng ánh mắt hâm mộ về phía cô, lại cũng có người ghen tị không thôi, oán hận tại sao bản thân không có bản lĩnh như vậy. Nhưng dù là loại tâm tình nào, bọn họ đều không tự chủ được mà lui ra xa cô một chút, nếu không sợ Trần Khả Linh trong lúc phóng kỹ năng không khống chế tốt, lại vạ lây đến bọn họ.
Chỉ cần tưởng tượng đến bị mảnh cánh hoa băng kia xẹt qua người, cả đám liền không nhịn được rùng mình.
Chín người Hoàng Trung thì lại cảm thấy bản thân đã làm ra một hành động cực kỳ đúng đắn khi quyết định đi theo nhóm Trần Khả Linh. Trong mắt hai cha con Hoàng Trung và Lê Hồng Anh còn cháy lên một ngọn lửa, động tác trên tay bỗng dứt khoát thêm vài phần, tựa như đã làm ra một quyết định nào đó.
Lúc này, trong không trung bỗng vang lên một tiếng hét chói tai, không giống như do con người phát ra. Âm thanh cao độ đâm thẳng vào trong đại não của mỗi người, khiến ai nấy đều có chút choáng váng.
Trần Khả Linh còn đang khó chịu che tai, nơi khóe mắt chợt thấy một nhóm nhỏ tang thi đột nhiên tách ra, đi về hướng ngược lại.
Lửa giận trong người tức khắc bùng lên, cô nghiến răng, xông thẳng vào biển tang thi, đuổi theo nhóm tang thi kia. Ly Băng kiếm trong tay liên tục bay múa, chém giết toàn bộ tang thi nào dám cản đường cô.
Khoảng cách giữa Trần Khả Linh và nhóm tang thi kia ngày một gần, vậy mà bọn chúng lại tựa như không thấy, vẫn lăm lăm tiến về phía trước. Đến khi khoảng cách chỉ còn lại vài trăm mét, Trần Khả Linh vung kiếm lên chém xuống đất, “Đóng Băng Vạn Dặm!!”
Nháy mắt, cả mặt đất đóng băng trắng xóa, hầu hết tang thi đều không thể tránh khỏi, lập tức biến thành tượng băng. Còn lại vài con thoát nạn, vẫn đang tiếp tục tiến về phía trước, Trần Khả Linh nhanh tay phóng ra vài phiến băng sắc nhọn, mỗi phiến đều xuyên thủng đầu bọn chúng, không chệch một ly, chớp mắt giải quyết bọn chúng.
Hừ! Muốn tập hợp lại tấn công Quân? Mơ đi!
Rầm!!!
Còn đang chém giết tang thi, bên tai bỗng vang lên tiếng nổ lớn, Trần Khả Linh giật mình, tranh thủ thời gian liếc mắt nhìn qua, liền thấy không biết từ lúc nào, ở phía trên một tòa nhà bỗng có mây đen giăng dày đặc, trong mây tựa như còn có ánh tím liên tục chớp nháy, tiếng nổ lách tách vang lên không ngừng. Nhưng vài giây sau, đám mây bỗng giải tán, nhanh chóng biến mất vào không trung, tựa như vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.
Từ phía sau tòa nhà kia, một thân ảnh chạy ra, bộ dáng tuy rằng trông có chút chật vật nhưng vẫn tuấn tú anh khí vô cùng.
Nhìn thấy anh, Trần Khả Linh mới nhận ra, ban nãy sét không phải đánh xuống tòa nhà, mà là đánh xuống phía sau tòa nhà.
Vũ Minh Quân nhìn đến một đám tang thi bị biến thành tượng băng, khóe môi nhất thời cong lên, chạy đến bên cạnh cô, “Hóa ra là em.”
Một câu không đầu không đuôi, nhưng Trần Khả Linh lại hiểu ngay ý anh, cũng tươi cười đáp lại.
Không còn tang thi cấp cao điều khiển nữa, đám tang thi còn dư lại liền như rắn mất đầu, dần dần hỗn loạn lên. Lúc trước bọn chúng còn biết tập trung lại cùng tấn công thì hiện tại lại chỉ biết lao về phía trước, xô đẩy lẫn nhau, tự tổn thương nhau, khiến cho mọi người dần dễ thở hơn.
Hơn mười lăm phút sau, cuối cùng mọi người cũng tiêu diệt được hết tang thi ở nơi này.
Không biết số lượng thương vong của những đội khác thế nào, nhưng đội bọn cô lại cực kỳ tốt, không có ai bị tang thi thương tổn đến. Năm người Hoàng Trung Lê Hồng Anh một phần là do đứng gần hai nhà Vũ Trần nên gánh nặng được giảm bớt, một phần cũng là do may mắn nên lúc này mới không bị tang thi cào trúng.
Thấy những đội khác đang đau khổ thương xót cho người thân đồng bạn của mình, Vũ Minh Quân không tính lên gọi bọn họ hỗ trợ dọn xe nữa, quay ra gọi ba người đàn ông còn lại của hai nhà đi lên phía trước dọn dẹp.
Lúc đi ngang qua một người đàn ông đang gào khóc bên cạnh xác một người phụ nữ, người đàn ông kia đột nhiên nhào lên, Vũ Minh Quân liền theo phản xạ có điều kiện đạp ông ta ra xa.
Người đàn ông kia bị đạp lăn lông lốc, ôm lấy bụng đau đớn ho khục, ngẩng đầu lên oán hận trừng Vũ Minh Quân, hai mắt đỏ rực như quỷ đòi mạng, “Mẹ nhà mày! Có dị năng liền giỏi lắm sao! Nếu mày đã sớm biết có tang thi tại sao lại không báo sớm hơn?! Hại biết bao nhiêu người chết như vậy!! Đều là tại mày!! Bao nhiêu mạng người ở đây đều là do mày mà ra!! Hiện tại mày còn ra tay với tao, có phải là muốn giết cả tao luôn không?!! Tới!! Giết!!! Mày có ngon thì giết luôn cả tao đi!! Tao cũng không muốn sống trên cái thế giới điên rồ này nữa!!!!”
Vũ Minh Quân nhàn nhạt nhìn ông ta, không nói lời nào thu lại ánh mắt, tiếp tục đi lên phía trước.
Người đàn ông vẫn điên cuồng kêu gào, lúc sau lại bắt đầu khóc, tinh thần giống như vừa bị đả kích cực mạnh, cũng không biết ông ta còn có thể tỉnh táo trở lại không.
Bởi vì lần này có Trần Thái Liêm sở hữu dị năng hệ kim giúp sức nên không tốn nhiều thời gian, hai chiếc xe hơi còn lại nhanh chóng bị đẩy sang một bên. Bốn người Vũ Minh Quân quay trở lại, leo lên xe rồi đạp ga rời đi. Ba chiếc xe của chín người Hoàng Trung bám sát theo sau.
Các đội khác dần dần cũng thu lại được thương tâm, nhanh chóng cùng những đồng bạn còn sống sót thu thập lại rồi lên đường.
Bởi vì đợt tang thi tập kích này, nhóm Trần Khả Linh có thể bỏ lại những người khác rất xa. Trời tối dần, bọn họ cũng dần tiến vào đường núi, nhà dân hai bên đường ngày càng thưa thớt, thay vào đó là rừng cây rậm rạp.
Cuối cùng, trước khi trời tối hẳn, bọn họ kịp đến một nhà nghỉ nhỏ ở dưới chân núi.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ tang thi, mười bảy người bước vào bên trong, y như đêm qua mà làm, ai xuống bếp kiếm thức ăn liền xuống, ai tìm phòng nghỉ ngơi liền tìm.
Ăn xong bữa tối muộn, mọi người lại tiếp tục phân công gác đêm. Trần Thái Liêm, Ngô Khả Phương và Trương Huyền Chi ban đầu thực ra đều xung phong nhận nhiệm vụ, nhưng cuối cùng lại bị mọi người bác bỏ.
Trần Thái Liêm thì đã lái xe cả ngày, dị năng của Ngô Khả Phương đối với chiến đấu hiện tại hoàn toàn vô dụng, Trương Huyền Chi tuy rằng có thể, nhưng Vũ Khắc Minh lại đau lòng bà, nhất quyết không đồng ý. Nói qua nói lại một hồi, cuối cùng vẫn giống đêm trước mà làm.
Lần này Trần Khả Linh cũng không kiên trì một mình gác đêm nữa, bởi vì cô không tài nào nói được Vũ Minh Quân. Có rất nhiều chuyện anh luôn nhường cô chiều cô, nhưng cũng có một số chuyện anh lại cực kỳ cứng đầu, cô có nói thế nào cũng không nghe.
Nhưng mà… có một khoảng thời gian yên bình ở bên cạnh Vũ Minh Quân, tuy rằng bởi vì ánh sáng tối mờ khiến cho bầu không khí thỉnh thoảng trở nên có chút ái muội, Trần Khả Linh lại vẫn rất vui vẻ.
Canh gác đến gần hai giờ đêm, trong đầu Trần Khả Linh bỗng vang lên tiếng cảnh báo của Ellie, “Ký chủ, năm trăm mét về hướng bảy giờ có một con heo rừng biến dị đang tiến lại đây!”
Ellie vừa dứt lời, Vũ Minh Quân cũng đồng thời đứng bật dậy, không đợi Trần Khả Linh kịp hỏi, anh đã dặn dò, “Có một thứ rất lớn đang tiến lại đây. Em đi gọi mọi người dậy đi.”
Trần Khả Linh đáp một tiếng rồi lao vút lên trên lầu, còn Vũ Minh Quân thì cầm lấy Tử Sát kiếm đi ra ngoài.
Hiện tại đã là mạt thế, dù tạm thời trong tình huống an toàn, mọi người cũng không dám ngủ sâu, vừa nghe tiếng chân dồn dập chạy lên lầu của Trần Khả Linh, sáu người đã tỉnh, nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài hỏi han.
Nghe Trần Khả Linh báo lại là có một thứ rất lớn đang lại đây, cả đám liền xanh mặt, nhanh chóng chạy xuống lầu, chỉ có Vũ Ngọc Mai và Ngô Khả Phương là bị cô khuyên nhủ ở lại. Vũ Ngọc Mai tuy rằng đã tìm ra cách điều khiển nước để gây nên tổn thương cao, nhưng nước với lửa lại khắc nhau, mà thú rừng lại có bản năng sợ lửa. Tuy rằng hiện tại con heo kia đã biến dị, không biết còn sợ được bao nhiêu, nhưng Trần Khả Linh vẫn khuyên cô ở lại.
Lúc Trần Khả Linh chạy ra ngoài, Vũ Minh Quân đã giao chiến với con heo rừng kia, những người khác thì đứng ở xung quanh, đang tìm cách gia nhập vào cuộc chiến để giúp đỡ.
Con heo rừng thật sự rất to, thân thể đã phát triển ngang với một chiếc xe hơi bốn chỗ, hai chiếc răng nanh trước miệng mọc dài, cong vút lên, to bằng bắp tay một người trưởng thành, khiến nó trông càng thêm dữ tợn tàn bạo.
Lúc này vì chưa có gì để dựa vào nên Trần Khả Linh chưa phân rõ ràng được cấp bậc dị năng và biến dị, trước đó biết dị năng của mọi người đã lên cấp hai chỉ là vì sự thay đổi rõ rệt giữa hai cấp bậc mà thôi. Nay nhìn đến con heo rừng này, sắc mặt cô không khỏi nghiêm trọng, bởi vì cô có thể cảm nhận được, nó mạnh hơn cô rất nhiều.
Nhiều đến mức cô có thể chắc chắn được, nó không thể chỉ ở cấp ba.
Nơi này đã rất gần khu an toàn rồi, ngày mai bọn họ chỉ cần lái xe nửa ngày nữa sẽ tới, tại sao một con heo rừng biến dị cấp cao đến mức này vẫn chưa bị khu an toàn tiêu diệt vậy?!
Nó lại rốt cuộc đã làm gì mới có thể thăng cấp nhanh như vậy? Là ăn thịt các con thú biến dị khác trong núi, hay là…
Ăn thịt người…
Những người khác hướng ánh mắt hâm mộ về phía cô, lại cũng có người ghen tị không thôi, oán hận tại sao bản thân không có bản lĩnh như vậy. Nhưng dù là loại tâm tình nào, bọn họ đều không tự chủ được mà lui ra xa cô một chút, nếu không sợ Trần Khả Linh trong lúc phóng kỹ năng không khống chế tốt, lại vạ lây đến bọn họ.
Chỉ cần tưởng tượng đến bị mảnh cánh hoa băng kia xẹt qua người, cả đám liền không nhịn được rùng mình.
Chín người Hoàng Trung thì lại cảm thấy bản thân đã làm ra một hành động cực kỳ đúng đắn khi quyết định đi theo nhóm Trần Khả Linh. Trong mắt hai cha con Hoàng Trung và Lê Hồng Anh còn cháy lên một ngọn lửa, động tác trên tay bỗng dứt khoát thêm vài phần, tựa như đã làm ra một quyết định nào đó.
Lúc này, trong không trung bỗng vang lên một tiếng hét chói tai, không giống như do con người phát ra. Âm thanh cao độ đâm thẳng vào trong đại não của mỗi người, khiến ai nấy đều có chút choáng váng.
Trần Khả Linh còn đang khó chịu che tai, nơi khóe mắt chợt thấy một nhóm nhỏ tang thi đột nhiên tách ra, đi về hướng ngược lại.
Lửa giận trong người tức khắc bùng lên, cô nghiến răng, xông thẳng vào biển tang thi, đuổi theo nhóm tang thi kia. Ly Băng kiếm trong tay liên tục bay múa, chém giết toàn bộ tang thi nào dám cản đường cô.
Khoảng cách giữa Trần Khả Linh và nhóm tang thi kia ngày một gần, vậy mà bọn chúng lại tựa như không thấy, vẫn lăm lăm tiến về phía trước. Đến khi khoảng cách chỉ còn lại vài trăm mét, Trần Khả Linh vung kiếm lên chém xuống đất, “Đóng Băng Vạn Dặm!!”
Nháy mắt, cả mặt đất đóng băng trắng xóa, hầu hết tang thi đều không thể tránh khỏi, lập tức biến thành tượng băng. Còn lại vài con thoát nạn, vẫn đang tiếp tục tiến về phía trước, Trần Khả Linh nhanh tay phóng ra vài phiến băng sắc nhọn, mỗi phiến đều xuyên thủng đầu bọn chúng, không chệch một ly, chớp mắt giải quyết bọn chúng.
Hừ! Muốn tập hợp lại tấn công Quân? Mơ đi!
Rầm!!!
Còn đang chém giết tang thi, bên tai bỗng vang lên tiếng nổ lớn, Trần Khả Linh giật mình, tranh thủ thời gian liếc mắt nhìn qua, liền thấy không biết từ lúc nào, ở phía trên một tòa nhà bỗng có mây đen giăng dày đặc, trong mây tựa như còn có ánh tím liên tục chớp nháy, tiếng nổ lách tách vang lên không ngừng. Nhưng vài giây sau, đám mây bỗng giải tán, nhanh chóng biến mất vào không trung, tựa như vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.
Từ phía sau tòa nhà kia, một thân ảnh chạy ra, bộ dáng tuy rằng trông có chút chật vật nhưng vẫn tuấn tú anh khí vô cùng.
Nhìn thấy anh, Trần Khả Linh mới nhận ra, ban nãy sét không phải đánh xuống tòa nhà, mà là đánh xuống phía sau tòa nhà.
Vũ Minh Quân nhìn đến một đám tang thi bị biến thành tượng băng, khóe môi nhất thời cong lên, chạy đến bên cạnh cô, “Hóa ra là em.”
Một câu không đầu không đuôi, nhưng Trần Khả Linh lại hiểu ngay ý anh, cũng tươi cười đáp lại.
Không còn tang thi cấp cao điều khiển nữa, đám tang thi còn dư lại liền như rắn mất đầu, dần dần hỗn loạn lên. Lúc trước bọn chúng còn biết tập trung lại cùng tấn công thì hiện tại lại chỉ biết lao về phía trước, xô đẩy lẫn nhau, tự tổn thương nhau, khiến cho mọi người dần dễ thở hơn.
Hơn mười lăm phút sau, cuối cùng mọi người cũng tiêu diệt được hết tang thi ở nơi này.
Không biết số lượng thương vong của những đội khác thế nào, nhưng đội bọn cô lại cực kỳ tốt, không có ai bị tang thi thương tổn đến. Năm người Hoàng Trung Lê Hồng Anh một phần là do đứng gần hai nhà Vũ Trần nên gánh nặng được giảm bớt, một phần cũng là do may mắn nên lúc này mới không bị tang thi cào trúng.
Thấy những đội khác đang đau khổ thương xót cho người thân đồng bạn của mình, Vũ Minh Quân không tính lên gọi bọn họ hỗ trợ dọn xe nữa, quay ra gọi ba người đàn ông còn lại của hai nhà đi lên phía trước dọn dẹp.
Lúc đi ngang qua một người đàn ông đang gào khóc bên cạnh xác một người phụ nữ, người đàn ông kia đột nhiên nhào lên, Vũ Minh Quân liền theo phản xạ có điều kiện đạp ông ta ra xa.
Người đàn ông kia bị đạp lăn lông lốc, ôm lấy bụng đau đớn ho khục, ngẩng đầu lên oán hận trừng Vũ Minh Quân, hai mắt đỏ rực như quỷ đòi mạng, “Mẹ nhà mày! Có dị năng liền giỏi lắm sao! Nếu mày đã sớm biết có tang thi tại sao lại không báo sớm hơn?! Hại biết bao nhiêu người chết như vậy!! Đều là tại mày!! Bao nhiêu mạng người ở đây đều là do mày mà ra!! Hiện tại mày còn ra tay với tao, có phải là muốn giết cả tao luôn không?!! Tới!! Giết!!! Mày có ngon thì giết luôn cả tao đi!! Tao cũng không muốn sống trên cái thế giới điên rồ này nữa!!!!”
Vũ Minh Quân nhàn nhạt nhìn ông ta, không nói lời nào thu lại ánh mắt, tiếp tục đi lên phía trước.
Người đàn ông vẫn điên cuồng kêu gào, lúc sau lại bắt đầu khóc, tinh thần giống như vừa bị đả kích cực mạnh, cũng không biết ông ta còn có thể tỉnh táo trở lại không.
Bởi vì lần này có Trần Thái Liêm sở hữu dị năng hệ kim giúp sức nên không tốn nhiều thời gian, hai chiếc xe hơi còn lại nhanh chóng bị đẩy sang một bên. Bốn người Vũ Minh Quân quay trở lại, leo lên xe rồi đạp ga rời đi. Ba chiếc xe của chín người Hoàng Trung bám sát theo sau.
Các đội khác dần dần cũng thu lại được thương tâm, nhanh chóng cùng những đồng bạn còn sống sót thu thập lại rồi lên đường.
Bởi vì đợt tang thi tập kích này, nhóm Trần Khả Linh có thể bỏ lại những người khác rất xa. Trời tối dần, bọn họ cũng dần tiến vào đường núi, nhà dân hai bên đường ngày càng thưa thớt, thay vào đó là rừng cây rậm rạp.
Cuối cùng, trước khi trời tối hẳn, bọn họ kịp đến một nhà nghỉ nhỏ ở dưới chân núi.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ tang thi, mười bảy người bước vào bên trong, y như đêm qua mà làm, ai xuống bếp kiếm thức ăn liền xuống, ai tìm phòng nghỉ ngơi liền tìm.
Ăn xong bữa tối muộn, mọi người lại tiếp tục phân công gác đêm. Trần Thái Liêm, Ngô Khả Phương và Trương Huyền Chi ban đầu thực ra đều xung phong nhận nhiệm vụ, nhưng cuối cùng lại bị mọi người bác bỏ.
Trần Thái Liêm thì đã lái xe cả ngày, dị năng của Ngô Khả Phương đối với chiến đấu hiện tại hoàn toàn vô dụng, Trương Huyền Chi tuy rằng có thể, nhưng Vũ Khắc Minh lại đau lòng bà, nhất quyết không đồng ý. Nói qua nói lại một hồi, cuối cùng vẫn giống đêm trước mà làm.
Lần này Trần Khả Linh cũng không kiên trì một mình gác đêm nữa, bởi vì cô không tài nào nói được Vũ Minh Quân. Có rất nhiều chuyện anh luôn nhường cô chiều cô, nhưng cũng có một số chuyện anh lại cực kỳ cứng đầu, cô có nói thế nào cũng không nghe.
Nhưng mà… có một khoảng thời gian yên bình ở bên cạnh Vũ Minh Quân, tuy rằng bởi vì ánh sáng tối mờ khiến cho bầu không khí thỉnh thoảng trở nên có chút ái muội, Trần Khả Linh lại vẫn rất vui vẻ.
Canh gác đến gần hai giờ đêm, trong đầu Trần Khả Linh bỗng vang lên tiếng cảnh báo của Ellie, “Ký chủ, năm trăm mét về hướng bảy giờ có một con heo rừng biến dị đang tiến lại đây!”
Ellie vừa dứt lời, Vũ Minh Quân cũng đồng thời đứng bật dậy, không đợi Trần Khả Linh kịp hỏi, anh đã dặn dò, “Có một thứ rất lớn đang tiến lại đây. Em đi gọi mọi người dậy đi.”
Trần Khả Linh đáp một tiếng rồi lao vút lên trên lầu, còn Vũ Minh Quân thì cầm lấy Tử Sát kiếm đi ra ngoài.
Hiện tại đã là mạt thế, dù tạm thời trong tình huống an toàn, mọi người cũng không dám ngủ sâu, vừa nghe tiếng chân dồn dập chạy lên lầu của Trần Khả Linh, sáu người đã tỉnh, nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài hỏi han.
Nghe Trần Khả Linh báo lại là có một thứ rất lớn đang lại đây, cả đám liền xanh mặt, nhanh chóng chạy xuống lầu, chỉ có Vũ Ngọc Mai và Ngô Khả Phương là bị cô khuyên nhủ ở lại. Vũ Ngọc Mai tuy rằng đã tìm ra cách điều khiển nước để gây nên tổn thương cao, nhưng nước với lửa lại khắc nhau, mà thú rừng lại có bản năng sợ lửa. Tuy rằng hiện tại con heo kia đã biến dị, không biết còn sợ được bao nhiêu, nhưng Trần Khả Linh vẫn khuyên cô ở lại.
Lúc Trần Khả Linh chạy ra ngoài, Vũ Minh Quân đã giao chiến với con heo rừng kia, những người khác thì đứng ở xung quanh, đang tìm cách gia nhập vào cuộc chiến để giúp đỡ.
Con heo rừng thật sự rất to, thân thể đã phát triển ngang với một chiếc xe hơi bốn chỗ, hai chiếc răng nanh trước miệng mọc dài, cong vút lên, to bằng bắp tay một người trưởng thành, khiến nó trông càng thêm dữ tợn tàn bạo.
Lúc này vì chưa có gì để dựa vào nên Trần Khả Linh chưa phân rõ ràng được cấp bậc dị năng và biến dị, trước đó biết dị năng của mọi người đã lên cấp hai chỉ là vì sự thay đổi rõ rệt giữa hai cấp bậc mà thôi. Nay nhìn đến con heo rừng này, sắc mặt cô không khỏi nghiêm trọng, bởi vì cô có thể cảm nhận được, nó mạnh hơn cô rất nhiều.
Nhiều đến mức cô có thể chắc chắn được, nó không thể chỉ ở cấp ba.
Nơi này đã rất gần khu an toàn rồi, ngày mai bọn họ chỉ cần lái xe nửa ngày nữa sẽ tới, tại sao một con heo rừng biến dị cấp cao đến mức này vẫn chưa bị khu an toàn tiêu diệt vậy?!
Nó lại rốt cuộc đã làm gì mới có thể thăng cấp nhanh như vậy? Là ăn thịt các con thú biến dị khác trong núi, hay là…
Ăn thịt người…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.