Chương 145: Mạt thế đến rồi (19)
StellaLucia
22/08/2023
Sau khi vào nhà, mọi người thu xếp đồ đạc vật tư gọn gàng, lại đi kiểm tra khắp nhà một lượt rồi mỗi người tự chọn cho mình một phòng ngủ. Xong xuôi đâu vào đấy thì gia đình Hoàng Trung và Lê Hồng Anh cũng đến. Bởi vì căn nhà bọn họ thuê ở bên cạnh nhà của Trần Khả Linh nên lúc này Vũ gia phải qua nhà bọn họ để họp.
Đợi tất cả mọi người đều đã an vị, Vũ Minh Quân lên tiếng.
“Tuy rằng chúng tôi đã đồng ý cho mọi người gia nhập, nhưng vẫn phải nói thẳng điều này, ba ngày là quá ngắn để hoàn toàn nhìn thấu một người, nên khoảng thời gian ngắn sắp tới chúng tôi vẫn phải suy xét xem mọi người có đáng để chúng tôi tin tưởng hay không. Hy vọng mọi người có thể hiểu cho.”
Ngoại trừ mẹ của Hoàng Trung, bốn người còn lại đều khẽ biến sắc mặt đôi chút, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại.
Hoàng Trung gật đầu nói, “Điều này là tất nhiên rồi, chúng tôi không phải người xấu, cũng không thẹn với lòng, mọi người cứ việc quan sát.”
Lê Hồng Anh cũng gật đầu, không có ý kiến gì.
Hai nhà Vũ Trần đều thầm hài lòng trước thái độ của bọn họ.
Vũ Minh Quân nói tiếp, “Vậy chúng ta nói đến chuyện công việc đi. Theo suy nghĩ của con, những ai không có dị năng thì không cần phải mạo hiểm ra ngoài giết tang thi. Ở đây có trung tâm việc làm, lát chúng ta có thể đi xem thử có công việc nào phù hợp với mọi người không. Cô Khả Phương cũng vậy,” anh quay sang nhìn Ngô Khả Phương, “Dị năng của cô không thích hợp chiến đấu, trừ phi chúng ta đi thu thập vật tư, còn không thì cô cứ ở lại căn cứ cho an toàn.”
Bà mỉm cười gật đầu.
“Hiện tại chúng ta đã có Lê Hồng Anh cũng là hệ mộc, nếu mẹ cũng muốn ở lại cũng không sao,” Vũ Minh Quân lại nhìn qua Trương Huyền Chi nói.
Vũ Ngọc Mai đột nhiên giơ tay phát biểu, “Vậy em thì sao? Em có thể ở lại không?”
Vũ Minh Quân nhìn cô, có chút bất đắc dĩ nói, “Nếu em muốn thì cứ ở lại, nhưng trừ phi có tinh hạch hệ thủy, bằng không em sẽ không được chia thêm tinh hạch đâu.”
“À…” Vũ Ngọc Mai dè dặt thu tay lại, “Hay là… cứ để em xem mọi người quyết định nhận nhiệm vụ gì thì lại tính đi, hihi…”
Trần Khả Linh phì cười.
Vũ Minh Quân theo thói quen xoa đầu cô, lại nhìn mọi người nói, “Tinh hạch và phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ chúng ta sẽ dựa theo đóng góp mà phân chia. Mọi người có ý kiến gì không?”
Thấy bọn họ lắc đầu, Vũ Minh Quân lại nói, “Vậy chúng ta nói sang chuyện khác đi. Ban nãy con để ý thấy huy hiệu của một vài người có chút khác biệt so với chúng ta, con đoán đó hẳn là huy hiệu của đoàn đội. Nếu đoàn đội dân lập cũng có thể đăng ký, vậy chúng ta nghĩ ra một cái tên cho đoàn đội của chúng ta đi! Sau đó lại bầu ra đội trưởng đội phó và các chức vị khác!”
Vừa nghĩ đến việc thành lập một đoàn đội chính quy của riêng mình, mọi người lập tức hào hứng hết cả lên.
Gia đình Hoàng Trung và Lê Hồng Anh vì mới gia nhập nên còn dè dặt, lúc này cũng không phát biểu ý kiến, chỉ có hai nhà Vũ Trần là hăng hái thảo luận.
“Theo cha thấy, từ lúc mạt thế bắt đầu đến bây giờ, đều là nhờ có Tiểu Quân và Linh Nhi chúng ta mới có thể chiếm được tiên cơ. Sau này cũng là hai con góp sức nhiều nhất, hai con cũng có vũ lực cao nhất đội ta, nếu không thì…” Vũ Khắc Minh ngừng một chút, nêu ý kiến, “Gọi là đoàn đội Quân Linh đi? Mọi người thấy thế nào?”
Quân Linh?
Trần Khả Linh đột nhiên cảm thấy cái tên này có chút quen, nhưng suy nghĩ kỹ thì lại không nghĩ ra được cái gì, cuối cùng chỉ cho rằng là vì ghép từ tên của cô và Vũ Minh Quân nên cô mới thấy quen mà thôi.
Nếu cô vẫn còn có ký ức, chắn hẳn lúc này cô đã nhớ ra được, cái tên Quân Linh này còn không phải là tên thuyền các fan couple vẫn luôn gọi khi cô ở thế giới thứ hai sao?
Qua đến thế giới mạt thế, nó liền vinh dự trở thành tên của đoàn đội.
Ý kiến của Vũ Khắc Minh rất nhanh đã được mọi người đồng ý, dưới sự ngại ngùng của Trần Khả Linh, cái tên Quân Linh này cứ thế được ấn định.
“Nếu đã gọi là đoàn đội Quân Linh, vậy Tiểu Quân làm đội trưởng, Linh Nhi làm đội phó, thế nào?” Trần Thái Nguyên được thế góp ý.
“Vậy còn cha và chú Khắc Minh?” Trần Khả Linh vội lên tiếng, “Có hai người ở đây sao đến lượt tụi con được chứ.”
Trần Thái Nguyên cười phẩy tay, “Cha già rồi, không muốn vất vả nữa đâu. Chuyện này cứ giao cho đám trẻ bọn con thôi.”
“Đúng đấy, bọn chú ngồi hưởng thụ là được rồi,” Vũ Khắc Minh cũng gật gù đồng ý.
“Cha già đâu mà già chứ! Cha đừng có nói như vậy!” Trần Khả Linh không đồng ý, nhíu mày phản bác.
“Haha, được được, không già, nhưng việc quản lý đoàn đội vẫn là hai con đến lo đi thôi,” Trần Thái Nguyên bật cười nói.
Vũ Minh Quân cũng cười, xoa đầu cô, sau đó nhìn bọn họ đáp, “Nếu đã được mọi người tin tưởng, vậy tụi con sẽ cố gắng hết sức.”
Ngay cả Vũ Minh Quân cũng đã đồng ý, Trần Khả Linh không tiện lên tiếng nữa, đành chấp thuận. Sau đó mọi người bàn luận thêm một chút, tạm thời quyết định để Ngô Khả Phương quản lý vật tư của đội, Vũ Khắc Minh quản lý thành viên trong đội.
Thảo luận xong, mọi người cùng nhau ra ngoài đến trung tâm việc làm. Lúc này bọn họ chỉ đi bộ, một phần vì tiết kiệm xăng, một phần cũng để dễ dàng quan sát tình hình căn cứ hơn. Trước khi đi, Vũ Minh Quân bảo Trần Thái Liêm gia cố lại lối ra vào của ba căn nhà để phòng trộm, và động tay động chân lên mấy chiếc xe hơi một chút để không ai có thể lái được bọn chúng.
Tuy rằng hiện tại bọn họ đang ở trong căn cứ an toàn, nhưng cẩn thận một chút vẫn là tốt hơn.
Trên đường đến trung tâm việc làm, bọn họ đi ngang qua một khu chợ phiên do dân cư trong căn cứ tự thành lập, thấy bọn họ bán rất nhiều đồ vật, từ vũ khí đến quần áo, thậm chí có một số người còn bày bán trang sức hay nước hoa này nọ, tiền tệ dùng để giao dịch chủ yếu là thức ăn và tinh hạch. Cũng nhờ vậy mà Trần Khả Linh biết được mọi người đã tiến đến giai đoạn dùng tinh hạch làm tiền tệ giao dịch.
Đến trung tâm việc làm, mọi người phát hiện nơi đây được chia làm hai, một bên là trung tâm việc làm, một bên là trung tâm nhiệm vụ. Sau khi nhìn một chút, bọn họ liền biết trung tâm việc làm là nơi cung cấp việc làm cho dân cư căn cứ, công việc đa dạng nhưng đặc điểm chung đều là ở trong căn cứ, còn trung tâm nhiệm vụ là nơi cung cấp nhiệm vụ cho các đoàn đội ra ngoài hoàn thành.
Trước mắt cần xác định xem bọn họ có thật sự được phép thành lập đoàn đội một cách chính quy không, mọi người bước đến bên trung tâm nhiệm vụ trước.
Nơi này rất hỗn loạn, chỉ có hai quầy, bên cạnh quầy treo ba màn hình tivi lớn, trên đó hiện chi chít nhiệm vụ, hai hàng xếp trước quầy gần như bị mất dấu vết trước biển người đông đúc chen lấn ở xung quanh để xem tivi.
Sau khi tìm được một hàng để xếp, Trần Khả Linh hiếu kỳ nhìn qua tivi, nhận ra một trong ba tivi hiện danh sách nhiệm vụ đặc biệt, hai cái còn lại là nhiệm vụ thông thường. Nhiệm vụ thông thường chủ yếu chỉ là tiêu diệt tang thi, hay càn quét siêu thị cửa hàng gì đó. Còn nhiệm vụ đặc biệt thì có chỉ số nguy hiểm cao hơn, hoặc là cần phải đi đến nơi xa hơn để thực hiện. Trần Khả Linh tinh mắt thấy một mục “Tiêu diệt heo rừng biến dị cấp ba đỉnh hệ thổ” trên bảng nhiệm vụ đặc biệt, lông mày khẽ nhướng, kéo nhẹ tay áo Vũ Minh Quân rồi chỉ tay lên màn hình.
“Anh xem, heo rừng hệ thổ, có phải…”
Vũ Minh Quân nhìn qua, cũng hơi nhướng mày, nhìn cô đáp, “Lát chúng ta hỏi thử xem.”
Đợi một lúc, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ. Ngồi ở quầy vẫn là một nhân viên nữ, nhìn bọn họ nở nụ cười xã giao hỏi, “Không biết tôi có thể giúp gì cho các anh?”
“Tôi muốn hỏi một chút, có thể đăng ký thành lập đoàn đội sao?” Vũ Minh Quân hỏi.
“Đương nhiên có thể,” nhân viên lấy ra một tờ giấy rồi đưa cho anh, “Phiền anh điền đầy đủ thông tin vào đây.”
Trên phiếu giấy liệt kê tên đoàn đội, thành viên trong đoàn, địa chỉ trụ sở chính và một số mục khác. Dựa theo những gì đã thảo luận trước đó, Vũ Minh Quân điền nhanh thông tin xuống tờ giấy rồi đưa lại cho nhân viên.
Cô ta nhận lấy, scan thông tin lên máy tính. Không lâu sau, từ trong một chiếc máy bên cạnh, cô ta lấy ra mười ba huy hiệu rồi đưa cho Vũ Minh Quân. Những huy hiệu này đều có hình chữ nhật, tựa như bảng tên, ở phía trên khắc hai chữ Quân Linh, phía dưới bảng tên gắn một khung hình tròn, có thể ghép vừa vặn với huy hiệu dị năng giả của bọn họ.
Nhìn toàn bộ thao tác của nhân viên, Trần Khả Linh không khỏi có chút hâm mộ. Quả nhiên là thế giới có số hiệu H có khác, tiên tiến hơn thế giới gốc của cô nhiều.
“Sau này nếu có gì thay đổi hoặc là thêm thành viên, anh có thể đến đây để thay đổi,” nhân viên nói, đẩy một tấm thẻ ra trước mặt anh, “Đây là tài khoản điểm cống hiến của đoàn đội, xin hãy giữ cẩn thận, nếu làm mất thủ tục để làm lại chiếc thẻ mới rất phức tạp.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn cô,” Vũ Minh Quân nhận lấy chiếc thẻ.
Trong lúc anh còn đang nói chuyện với nhân viên, Trần Khả Linh tranh thủ phân phát huy hiệu cho mọi người rồi đeo luôn huy hiệu của mình lên bên ngực trái.
“Đoàn đội cũng được chia cấp bậc, tùy vào cấp bậc khác nhau các anh có thể nhận những nhiệm vụ khác nhau. Hiện tại xét ở vũ lực tổng thể thì đội của anh đã đạt được cấp A, nhưng bởi vì điểm cống hiến bằng không nên chỉ có thể tạm thời ở cấp D mà thôi,” nhân viên giải thích.
Vũ Minh Quân gật đầu, đang tính hỏi về chuyện con heo rừng thì đột nhiên nghe thấy bên cạnh có người lớn tiếng nói.
“Nhiệm vụ đặc biệt tiêu diệt heo rừng, Liệt Hỏa nhận!”
Trần Khả Linh nhìn qua, thấy trước quầy bên cạnh đứng lộn xộn khoảng chục người, người đang đối thoại với nhân viên là một người đàn ông, trông tầm hai mươi, ba mươi tuổi. Tuy rằng không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhưng từ thái độ trong lời nói vừa rồi và biểu cảm trên khuôn mặt anh ta lúc này thì cô cảm thấy anh ta không phải là người thân thiện gì.
Đợi tất cả mọi người đều đã an vị, Vũ Minh Quân lên tiếng.
“Tuy rằng chúng tôi đã đồng ý cho mọi người gia nhập, nhưng vẫn phải nói thẳng điều này, ba ngày là quá ngắn để hoàn toàn nhìn thấu một người, nên khoảng thời gian ngắn sắp tới chúng tôi vẫn phải suy xét xem mọi người có đáng để chúng tôi tin tưởng hay không. Hy vọng mọi người có thể hiểu cho.”
Ngoại trừ mẹ của Hoàng Trung, bốn người còn lại đều khẽ biến sắc mặt đôi chút, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại.
Hoàng Trung gật đầu nói, “Điều này là tất nhiên rồi, chúng tôi không phải người xấu, cũng không thẹn với lòng, mọi người cứ việc quan sát.”
Lê Hồng Anh cũng gật đầu, không có ý kiến gì.
Hai nhà Vũ Trần đều thầm hài lòng trước thái độ của bọn họ.
Vũ Minh Quân nói tiếp, “Vậy chúng ta nói đến chuyện công việc đi. Theo suy nghĩ của con, những ai không có dị năng thì không cần phải mạo hiểm ra ngoài giết tang thi. Ở đây có trung tâm việc làm, lát chúng ta có thể đi xem thử có công việc nào phù hợp với mọi người không. Cô Khả Phương cũng vậy,” anh quay sang nhìn Ngô Khả Phương, “Dị năng của cô không thích hợp chiến đấu, trừ phi chúng ta đi thu thập vật tư, còn không thì cô cứ ở lại căn cứ cho an toàn.”
Bà mỉm cười gật đầu.
“Hiện tại chúng ta đã có Lê Hồng Anh cũng là hệ mộc, nếu mẹ cũng muốn ở lại cũng không sao,” Vũ Minh Quân lại nhìn qua Trương Huyền Chi nói.
Vũ Ngọc Mai đột nhiên giơ tay phát biểu, “Vậy em thì sao? Em có thể ở lại không?”
Vũ Minh Quân nhìn cô, có chút bất đắc dĩ nói, “Nếu em muốn thì cứ ở lại, nhưng trừ phi có tinh hạch hệ thủy, bằng không em sẽ không được chia thêm tinh hạch đâu.”
“À…” Vũ Ngọc Mai dè dặt thu tay lại, “Hay là… cứ để em xem mọi người quyết định nhận nhiệm vụ gì thì lại tính đi, hihi…”
Trần Khả Linh phì cười.
Vũ Minh Quân theo thói quen xoa đầu cô, lại nhìn mọi người nói, “Tinh hạch và phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ chúng ta sẽ dựa theo đóng góp mà phân chia. Mọi người có ý kiến gì không?”
Thấy bọn họ lắc đầu, Vũ Minh Quân lại nói, “Vậy chúng ta nói sang chuyện khác đi. Ban nãy con để ý thấy huy hiệu của một vài người có chút khác biệt so với chúng ta, con đoán đó hẳn là huy hiệu của đoàn đội. Nếu đoàn đội dân lập cũng có thể đăng ký, vậy chúng ta nghĩ ra một cái tên cho đoàn đội của chúng ta đi! Sau đó lại bầu ra đội trưởng đội phó và các chức vị khác!”
Vừa nghĩ đến việc thành lập một đoàn đội chính quy của riêng mình, mọi người lập tức hào hứng hết cả lên.
Gia đình Hoàng Trung và Lê Hồng Anh vì mới gia nhập nên còn dè dặt, lúc này cũng không phát biểu ý kiến, chỉ có hai nhà Vũ Trần là hăng hái thảo luận.
“Theo cha thấy, từ lúc mạt thế bắt đầu đến bây giờ, đều là nhờ có Tiểu Quân và Linh Nhi chúng ta mới có thể chiếm được tiên cơ. Sau này cũng là hai con góp sức nhiều nhất, hai con cũng có vũ lực cao nhất đội ta, nếu không thì…” Vũ Khắc Minh ngừng một chút, nêu ý kiến, “Gọi là đoàn đội Quân Linh đi? Mọi người thấy thế nào?”
Quân Linh?
Trần Khả Linh đột nhiên cảm thấy cái tên này có chút quen, nhưng suy nghĩ kỹ thì lại không nghĩ ra được cái gì, cuối cùng chỉ cho rằng là vì ghép từ tên của cô và Vũ Minh Quân nên cô mới thấy quen mà thôi.
Nếu cô vẫn còn có ký ức, chắn hẳn lúc này cô đã nhớ ra được, cái tên Quân Linh này còn không phải là tên thuyền các fan couple vẫn luôn gọi khi cô ở thế giới thứ hai sao?
Qua đến thế giới mạt thế, nó liền vinh dự trở thành tên của đoàn đội.
Ý kiến của Vũ Khắc Minh rất nhanh đã được mọi người đồng ý, dưới sự ngại ngùng của Trần Khả Linh, cái tên Quân Linh này cứ thế được ấn định.
“Nếu đã gọi là đoàn đội Quân Linh, vậy Tiểu Quân làm đội trưởng, Linh Nhi làm đội phó, thế nào?” Trần Thái Nguyên được thế góp ý.
“Vậy còn cha và chú Khắc Minh?” Trần Khả Linh vội lên tiếng, “Có hai người ở đây sao đến lượt tụi con được chứ.”
Trần Thái Nguyên cười phẩy tay, “Cha già rồi, không muốn vất vả nữa đâu. Chuyện này cứ giao cho đám trẻ bọn con thôi.”
“Đúng đấy, bọn chú ngồi hưởng thụ là được rồi,” Vũ Khắc Minh cũng gật gù đồng ý.
“Cha già đâu mà già chứ! Cha đừng có nói như vậy!” Trần Khả Linh không đồng ý, nhíu mày phản bác.
“Haha, được được, không già, nhưng việc quản lý đoàn đội vẫn là hai con đến lo đi thôi,” Trần Thái Nguyên bật cười nói.
Vũ Minh Quân cũng cười, xoa đầu cô, sau đó nhìn bọn họ đáp, “Nếu đã được mọi người tin tưởng, vậy tụi con sẽ cố gắng hết sức.”
Ngay cả Vũ Minh Quân cũng đã đồng ý, Trần Khả Linh không tiện lên tiếng nữa, đành chấp thuận. Sau đó mọi người bàn luận thêm một chút, tạm thời quyết định để Ngô Khả Phương quản lý vật tư của đội, Vũ Khắc Minh quản lý thành viên trong đội.
Thảo luận xong, mọi người cùng nhau ra ngoài đến trung tâm việc làm. Lúc này bọn họ chỉ đi bộ, một phần vì tiết kiệm xăng, một phần cũng để dễ dàng quan sát tình hình căn cứ hơn. Trước khi đi, Vũ Minh Quân bảo Trần Thái Liêm gia cố lại lối ra vào của ba căn nhà để phòng trộm, và động tay động chân lên mấy chiếc xe hơi một chút để không ai có thể lái được bọn chúng.
Tuy rằng hiện tại bọn họ đang ở trong căn cứ an toàn, nhưng cẩn thận một chút vẫn là tốt hơn.
Trên đường đến trung tâm việc làm, bọn họ đi ngang qua một khu chợ phiên do dân cư trong căn cứ tự thành lập, thấy bọn họ bán rất nhiều đồ vật, từ vũ khí đến quần áo, thậm chí có một số người còn bày bán trang sức hay nước hoa này nọ, tiền tệ dùng để giao dịch chủ yếu là thức ăn và tinh hạch. Cũng nhờ vậy mà Trần Khả Linh biết được mọi người đã tiến đến giai đoạn dùng tinh hạch làm tiền tệ giao dịch.
Đến trung tâm việc làm, mọi người phát hiện nơi đây được chia làm hai, một bên là trung tâm việc làm, một bên là trung tâm nhiệm vụ. Sau khi nhìn một chút, bọn họ liền biết trung tâm việc làm là nơi cung cấp việc làm cho dân cư căn cứ, công việc đa dạng nhưng đặc điểm chung đều là ở trong căn cứ, còn trung tâm nhiệm vụ là nơi cung cấp nhiệm vụ cho các đoàn đội ra ngoài hoàn thành.
Trước mắt cần xác định xem bọn họ có thật sự được phép thành lập đoàn đội một cách chính quy không, mọi người bước đến bên trung tâm nhiệm vụ trước.
Nơi này rất hỗn loạn, chỉ có hai quầy, bên cạnh quầy treo ba màn hình tivi lớn, trên đó hiện chi chít nhiệm vụ, hai hàng xếp trước quầy gần như bị mất dấu vết trước biển người đông đúc chen lấn ở xung quanh để xem tivi.
Sau khi tìm được một hàng để xếp, Trần Khả Linh hiếu kỳ nhìn qua tivi, nhận ra một trong ba tivi hiện danh sách nhiệm vụ đặc biệt, hai cái còn lại là nhiệm vụ thông thường. Nhiệm vụ thông thường chủ yếu chỉ là tiêu diệt tang thi, hay càn quét siêu thị cửa hàng gì đó. Còn nhiệm vụ đặc biệt thì có chỉ số nguy hiểm cao hơn, hoặc là cần phải đi đến nơi xa hơn để thực hiện. Trần Khả Linh tinh mắt thấy một mục “Tiêu diệt heo rừng biến dị cấp ba đỉnh hệ thổ” trên bảng nhiệm vụ đặc biệt, lông mày khẽ nhướng, kéo nhẹ tay áo Vũ Minh Quân rồi chỉ tay lên màn hình.
“Anh xem, heo rừng hệ thổ, có phải…”
Vũ Minh Quân nhìn qua, cũng hơi nhướng mày, nhìn cô đáp, “Lát chúng ta hỏi thử xem.”
Đợi một lúc, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ. Ngồi ở quầy vẫn là một nhân viên nữ, nhìn bọn họ nở nụ cười xã giao hỏi, “Không biết tôi có thể giúp gì cho các anh?”
“Tôi muốn hỏi một chút, có thể đăng ký thành lập đoàn đội sao?” Vũ Minh Quân hỏi.
“Đương nhiên có thể,” nhân viên lấy ra một tờ giấy rồi đưa cho anh, “Phiền anh điền đầy đủ thông tin vào đây.”
Trên phiếu giấy liệt kê tên đoàn đội, thành viên trong đoàn, địa chỉ trụ sở chính và một số mục khác. Dựa theo những gì đã thảo luận trước đó, Vũ Minh Quân điền nhanh thông tin xuống tờ giấy rồi đưa lại cho nhân viên.
Cô ta nhận lấy, scan thông tin lên máy tính. Không lâu sau, từ trong một chiếc máy bên cạnh, cô ta lấy ra mười ba huy hiệu rồi đưa cho Vũ Minh Quân. Những huy hiệu này đều có hình chữ nhật, tựa như bảng tên, ở phía trên khắc hai chữ Quân Linh, phía dưới bảng tên gắn một khung hình tròn, có thể ghép vừa vặn với huy hiệu dị năng giả của bọn họ.
Nhìn toàn bộ thao tác của nhân viên, Trần Khả Linh không khỏi có chút hâm mộ. Quả nhiên là thế giới có số hiệu H có khác, tiên tiến hơn thế giới gốc của cô nhiều.
“Sau này nếu có gì thay đổi hoặc là thêm thành viên, anh có thể đến đây để thay đổi,” nhân viên nói, đẩy một tấm thẻ ra trước mặt anh, “Đây là tài khoản điểm cống hiến của đoàn đội, xin hãy giữ cẩn thận, nếu làm mất thủ tục để làm lại chiếc thẻ mới rất phức tạp.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn cô,” Vũ Minh Quân nhận lấy chiếc thẻ.
Trong lúc anh còn đang nói chuyện với nhân viên, Trần Khả Linh tranh thủ phân phát huy hiệu cho mọi người rồi đeo luôn huy hiệu của mình lên bên ngực trái.
“Đoàn đội cũng được chia cấp bậc, tùy vào cấp bậc khác nhau các anh có thể nhận những nhiệm vụ khác nhau. Hiện tại xét ở vũ lực tổng thể thì đội của anh đã đạt được cấp A, nhưng bởi vì điểm cống hiến bằng không nên chỉ có thể tạm thời ở cấp D mà thôi,” nhân viên giải thích.
Vũ Minh Quân gật đầu, đang tính hỏi về chuyện con heo rừng thì đột nhiên nghe thấy bên cạnh có người lớn tiếng nói.
“Nhiệm vụ đặc biệt tiêu diệt heo rừng, Liệt Hỏa nhận!”
Trần Khả Linh nhìn qua, thấy trước quầy bên cạnh đứng lộn xộn khoảng chục người, người đang đối thoại với nhân viên là một người đàn ông, trông tầm hai mươi, ba mươi tuổi. Tuy rằng không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhưng từ thái độ trong lời nói vừa rồi và biểu cảm trên khuôn mặt anh ta lúc này thì cô cảm thấy anh ta không phải là người thân thiện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.