Chương 204: Mèo nhỏ của Đại tá (18)
StellaLucia
22/08/2023
Mấy tháng sau.
Trong phòng ngủ của Vân Linh và Lăng Thượng Quân tại Lăng gia, Vân Linh ngồi trước bàn trang điểm bằng gỗ quý, cẩn thận mở ra một phong thư. Nhìn đến nội dung trên đó, càng đọc cô càng bất giác nhíu mày. Cuối cùng, cô gấp lá thư lại, đem đi tiêu hủy, sau đó ngồi ở trước bàn trang điểm thở dài sầu lo.
Bức thư kia có nội dung không dài, là nhiệm vụ mà bên cục tình báo phân cho cô. Chiến tranh giữa hai nước X và Y đã diễn ra, bên trên bảo cô phải giả trang thành kỹ nữ thâm nhập vào nội bộ địch, tìm cách giết chết tên thống lĩnh của nước Y.
Tin tức này khiến cô vừa sầu vừa lo, sầu là vì nếu đóng vai kỹ nữ, không phải cô sẽ phải quyến rũ mục tiêu sao? Mặc dù thời gian đã qua rất lâu, nhưng cô vẫn không quên viễn cảnh bản thân diễn vai họa quốc yêu phi cố gắng mê hoặc Hoàng đế hôn quân như thế nào đâu…
Còn lo lại là vì chiến tranh đã diễn ra, Lăng Thượng Quân thân là hậu bối Lăng gia, giữ chức Đại tá, đơn vị của anh cũng lại là thành phố biên giới giáp với nước Y, có khả năng rất cao anh sẽ phải ra chiến trường giết địch. Chỉ cần nghĩ như vậy, cô sao có thể không lo được chứ?
Vân Linh tuy rằng sầu lo trong lòng, nhưng rốt cuộc nhiệm vụ không thể bỏ, mấy ngày tới cô chỉ có thể nhanh chóng sắp xếp mọi chuyện cho ổn thỏa để lên đường. Trước ngày đi, Lăng Thượng Quân có gửi một phong thư về theo thường lệ, trước khi mở phong thư Vân Linh đã đoán hẳn Lăng Thượng Quân sẽ không nói gì về tình hình ở biên giới, lúc đọc thư quả như cô dự đoán, trong thư Lăng Thượng Quân chỉ nói mọi chuyện vẫn ổn, rất nhớ cô.
Nếu Lăng Thượng Quân nhắc đến việc đã xảy ra chiến tranh thì có lẽ Vân Linh còn có thể cố gắng tin rằng anh không phải ra chiến trường, nhưng lúc này anh lại không đả động gì đến, cô liền biết anh phải đi giết địch, vì không muốn cô lo lắng nên toàn bộ đều giấu diếm cô.
Vân Linh thở dài một hơi, cất phong thư vào trong chiếc hộp mà cô dùng để đựng những lá thư anh gửi về. Sau khi chào tạm biệt Lăng Nhậm Sơn và Lăng Diêu Phong, cô liền lên đường chạy đến biên cảnh. Trước khi kết hôn, bởi vì địa vị của Lăng gia quan trọng, bên quân đội và chính phủ đã báo cho bọn họ biết thân phận thật của cô, hỏi lại bọn họ lần nữa xem có thật sự muốn cưới cô và chấp nhận cô làm con dâu Lăng gia bọn họ không. Vì vậy lúc này nghe Vân Linh nói có chuyện phải đi, Lăng Nhậm Sơn và Lăng Diêu Phong đều không hỏi nhiều, chỉ bảo cô phải cẩn thận.
Đợi đến khi cô rời đi rồi, Lăng Nhậm Sơn nhìn căn nhà rộng lớn trống trải, không kiềm được thở dài một hơi. Cháu trai ra chiến trường, cháu dâu đi làm nhiệm vụ nguy hiểm, ông chỉ mong cả hai người họ đều có thể bình an trở về mà gặp ông.
*
Sau khi rời khỏi Lăng gia, Vân Linh được người bên cục tình báo đón rồi cùng người nọ đi đến biên giới giữa hai quốc gia. Đợi đến khi qua được nước Y, cô lại được người khác tiếp ứng, dẫn đến nơi những cô gái bị bắt để dâng lên cho tên thống lĩnh kia ở. Bởi vì gần với khu vực chiến đấu, cộng thêm thân phận của bọn họ chỉ là kỹ nữ nên chỉ được ở trong lều trại. Vân Linh núp ở một bên im lặng chờ đợi, mấy tiếng sau mới đợi được mục tiêu mình sẽ đóng giả đi ra ngoài. Cô ta tiến vào sâu trong bụi rậm phía sau lều trại, hẳn là muốn đi giải quyết việc riêng. Vân Linh không tiếng động theo sau cô ta, lựa thời cơ tốt đem cô ta đánh ngất đi sau đó tráo y phục cho mình và cô ta. Sau cô lại lấy mặt nạ da người ra đeo lên, chẳng mấy chốc đã hóa thành cô ta.
Tránh né tai mắt xung quanh, Vân Linh ôm cô ta ra ngoài, đưa lại cho người tiếp ứng vẫn còn đang chờ mình. Người nọ nhận lấy cô ta, lúc này mới rời đi. Cô ta thật ra không phải người nước Y mà là người nước X bọn họ, vì ngoại hình xinh đẹp, trong lúc loạn lạc bất cẩn bị bên nước Y bắt lấy nên mới ở đây. Đã là người của nước X, Vân Linh liền thuận tiện cứu cô ta một tay, mà thân phận của cô ta như vậy, sau này dù cô có không hiểu tiếng nói của nước Y bọn chúng cũng sẽ không lấy làm lạ.
Xong xuôi đâu vào đấy, cô mới mang lên tư thế dè dặt e sợ, từ trong bụi rậm phía sau quay trở lại lều. Kẻ đứng canh gác trước lều thấy cô quay trở lại, liếc mắt một cái liền không nhìn nữa, Vân Linh cứ thế đi vào.
Lều trại lúc nhìn bên ngoài trông khá lớn, lúc này vào Vân Linh mới biết, tuy rằng lớn người bên trong lại cũng rất nhiều, thành ra cuối cùng không những không rộng rãi mà còn chen chúc chật chội. Vân Linh nhìn thấy một chỗ trống ra, đoán hẳn là chỗ ngủ của cô gái kia, thản nhiên đi đến đó nằm xuống, nhắm mắt ngủ.
Cô cũng không vì bản thân đang làm nhiệm vụ mà lo lắng căng thẳng, dù sao cũng đã có L44 canh chừng, Vân Linh liền cứ yên tâm mà ngủ.
Tờ mờ sáng hôm sau, nhóm Vân Linh bị người lôi dậy, thúc giục thu dọn đồ đạc rồi lại lên đường. Tổng cộng có mười sáu cô gái bị bắt, chia ra ngồi ở hai xe. Vân Linh là người duy nhất lạc loài ở đây nên cũng không có ai tìm đến cô nói chuyện hỏi han. Vân Linh ngồi ru rú ở một bên, đợi đến tối xe mới dừng lại hoàn toàn, một tên lính mở cửa xe ra, sau đó thúc giục bọn cô xuống xe.
Nhóm Vân Linh bị hai tên lính dẫn vào trong một tòa nhà. Bên trong đứng sẵn một cô gái, thấy người tới, cô ta tiến lên tiếp nhận mười sáu cô gái, sau đó dẫn bọn họ vào bên trong căn nhà. Sau khi đến một căn phòng, cô gái kia bắt đầu răn dạy đe dọa bọn họ, liệt kê những thứ phải làm và không được phép làm, cộng thêm sở thích của tên thống lĩnh kia. Sau khi nói xong, cô ta gọi một nhóm hầu gái vào, mười sáu người bị phân ra từng người theo từng hầu gái, bị bọn họ dắt đi tắm rửa sửa soạn trang điểm.
Tắm rửa xong xuôi, Vân Linh nhìn xuống bộ đồ lụa mỏng manh trên người mình, thật không biết có nên cảm tạ một câu rằng may mà thời đại này vẫn là cận đại không.
Đến lúc này thì giờ cũng đã trễ, hầu gái liền dẫn Vân Linh đi ra ngoài, đến một căn phòng khác. Tiến vào bên trong, Vân Linh phát hiện những cô gái khác cũng được đưa đến đây. Căn phòng này trông khá xa hoa, xét phẩm chất của vật bài trí nơi đây thì hơn hẳn mấy căn phòng cô đã đến lúc trước.
Đợi sau khi mười sáu cô gái tập hợp đầy đủ, chừng mười phút sau tên thống lĩnh kia xuất hiện, đi cùng hắn là một tiểu đội. Sau khi hắn vào trong, ngồi trên chiếc ghế chủ vị trong phòng, tiểu đội kia lập tức phân ra làm hai, chia ra đứng hai bên trái phải của hắn.
Vân Linh vì chuyện sắp diễn ra mà có chút hồi hộp, lúc này cũng không có tâm tư đâu đi quan sát kỹ lưỡng mục tiêu, chỉ nhìn một cái xác định đúng là người cô cần giết liền cụp mắt xuống. Tên thống lĩnh ngồi ở trên ghế cao, đưa mắt nhìn khắp một lượt mười sáu cô gái. Bị ánh mắt của hắn quét tới, đa phần đều sợ hãi mà cúi đầu, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình, chỉ có một số là bày ra tư thế gợi cảm quyến rũ của mình, ý đồ muốn câu dẫn hắn.
Tên thống lĩnh kia tựa như không có gu thẩm mỹ đặc biệt gì, dù là e sợ hay dũng cảm quyến rũ hắn hắn cũng không tỏ ra chán ghét hay thích thú, chỉ một mặt săm soi vẻ ngoài của mười sáu người ở đây. Không bao lâu sau, hắn chỉ tay đến một người, mở miệng, “Đem cô ta đến đây.”
Cô gái ban đầu nhận mười sáu người bọn họ lập tức đáp một tiếng, nhanh chóng tiến đến chỗ cô gái được chọn dẫn cô ta lên. Vân Linh bị cô ta túm lấy kéo đến trước mặt tên thống lĩnh kia, nội tâm vừa vui mừng vừa ảo não.
Vui mừng đương nhiên là vì cô đã có cơ hội tiếp cận mục tiêu, mà ảo não là bởi vì cái thân phận cô đang đóng giả hiện tại thật không thể khiến cô vui nổi.
Bị kéo lại gần, tên thống lĩnh kia càng nhìn rõ được dung mạo cô. Hắn ưng ý gật đầu, phất tay, “Là cô ta.”
Cô gái kia hiểu ý, cung kính đáp vâng một tiếng rồi dẫn Vân Linh đi.
Vân Linh đi theo sau cô gái kia băng qua một hành lang dài, tâm trí rối loạn thành một nùi, cố gắng suy nghĩ xem đợi lát nữa mục tiêu vừa đến cô liền nhào đến giết luôn thì tốt, hay cố gắng quyến rũ mê hoặc hắn đợi hắn buông bỏ phòng bị mới ra tay thì tốt.
Đến khi đứng trước một căn phòng, cô gái kia mới dừng lại, không mặn không nhạt nói với cô, “Đây là phòng ngủ của thống lĩnh, cô vào bên trong rồi ngồi đợi, đừng tự ý làm gì, cũng không được bỏ trốn, nhớ kỹ những lời tôi đã nói trước đó.”
Vân Linh trưng ra bộ mặt ngu ngơ, lắc đầu tỏ ý không hiểu. Cô gái kia lúc này mới biết hóa ra kỹ nữ nước X lúc trước tên lính nói là cô, sắc mặt nhất thời sa sầm. Vốn tiếng X của cô ta có hạn, lúc này nói lại cũng chỉ lõm bõm bảo Vân Linh đi vào rồi ngồi yên chờ đợi là được.
Vân Linh lần này nghe hiểu, khẩn trương gật đầu rồi vươn tay về phía nắm cửa. Đang định mở cửa đi vào, Ellie bỗng lên tiếng cảnh báo, “Ký chủ, bên trong có khí gây mê!”
Trong phòng ngủ của Vân Linh và Lăng Thượng Quân tại Lăng gia, Vân Linh ngồi trước bàn trang điểm bằng gỗ quý, cẩn thận mở ra một phong thư. Nhìn đến nội dung trên đó, càng đọc cô càng bất giác nhíu mày. Cuối cùng, cô gấp lá thư lại, đem đi tiêu hủy, sau đó ngồi ở trước bàn trang điểm thở dài sầu lo.
Bức thư kia có nội dung không dài, là nhiệm vụ mà bên cục tình báo phân cho cô. Chiến tranh giữa hai nước X và Y đã diễn ra, bên trên bảo cô phải giả trang thành kỹ nữ thâm nhập vào nội bộ địch, tìm cách giết chết tên thống lĩnh của nước Y.
Tin tức này khiến cô vừa sầu vừa lo, sầu là vì nếu đóng vai kỹ nữ, không phải cô sẽ phải quyến rũ mục tiêu sao? Mặc dù thời gian đã qua rất lâu, nhưng cô vẫn không quên viễn cảnh bản thân diễn vai họa quốc yêu phi cố gắng mê hoặc Hoàng đế hôn quân như thế nào đâu…
Còn lo lại là vì chiến tranh đã diễn ra, Lăng Thượng Quân thân là hậu bối Lăng gia, giữ chức Đại tá, đơn vị của anh cũng lại là thành phố biên giới giáp với nước Y, có khả năng rất cao anh sẽ phải ra chiến trường giết địch. Chỉ cần nghĩ như vậy, cô sao có thể không lo được chứ?
Vân Linh tuy rằng sầu lo trong lòng, nhưng rốt cuộc nhiệm vụ không thể bỏ, mấy ngày tới cô chỉ có thể nhanh chóng sắp xếp mọi chuyện cho ổn thỏa để lên đường. Trước ngày đi, Lăng Thượng Quân có gửi một phong thư về theo thường lệ, trước khi mở phong thư Vân Linh đã đoán hẳn Lăng Thượng Quân sẽ không nói gì về tình hình ở biên giới, lúc đọc thư quả như cô dự đoán, trong thư Lăng Thượng Quân chỉ nói mọi chuyện vẫn ổn, rất nhớ cô.
Nếu Lăng Thượng Quân nhắc đến việc đã xảy ra chiến tranh thì có lẽ Vân Linh còn có thể cố gắng tin rằng anh không phải ra chiến trường, nhưng lúc này anh lại không đả động gì đến, cô liền biết anh phải đi giết địch, vì không muốn cô lo lắng nên toàn bộ đều giấu diếm cô.
Vân Linh thở dài một hơi, cất phong thư vào trong chiếc hộp mà cô dùng để đựng những lá thư anh gửi về. Sau khi chào tạm biệt Lăng Nhậm Sơn và Lăng Diêu Phong, cô liền lên đường chạy đến biên cảnh. Trước khi kết hôn, bởi vì địa vị của Lăng gia quan trọng, bên quân đội và chính phủ đã báo cho bọn họ biết thân phận thật của cô, hỏi lại bọn họ lần nữa xem có thật sự muốn cưới cô và chấp nhận cô làm con dâu Lăng gia bọn họ không. Vì vậy lúc này nghe Vân Linh nói có chuyện phải đi, Lăng Nhậm Sơn và Lăng Diêu Phong đều không hỏi nhiều, chỉ bảo cô phải cẩn thận.
Đợi đến khi cô rời đi rồi, Lăng Nhậm Sơn nhìn căn nhà rộng lớn trống trải, không kiềm được thở dài một hơi. Cháu trai ra chiến trường, cháu dâu đi làm nhiệm vụ nguy hiểm, ông chỉ mong cả hai người họ đều có thể bình an trở về mà gặp ông.
*
Sau khi rời khỏi Lăng gia, Vân Linh được người bên cục tình báo đón rồi cùng người nọ đi đến biên giới giữa hai quốc gia. Đợi đến khi qua được nước Y, cô lại được người khác tiếp ứng, dẫn đến nơi những cô gái bị bắt để dâng lên cho tên thống lĩnh kia ở. Bởi vì gần với khu vực chiến đấu, cộng thêm thân phận của bọn họ chỉ là kỹ nữ nên chỉ được ở trong lều trại. Vân Linh núp ở một bên im lặng chờ đợi, mấy tiếng sau mới đợi được mục tiêu mình sẽ đóng giả đi ra ngoài. Cô ta tiến vào sâu trong bụi rậm phía sau lều trại, hẳn là muốn đi giải quyết việc riêng. Vân Linh không tiếng động theo sau cô ta, lựa thời cơ tốt đem cô ta đánh ngất đi sau đó tráo y phục cho mình và cô ta. Sau cô lại lấy mặt nạ da người ra đeo lên, chẳng mấy chốc đã hóa thành cô ta.
Tránh né tai mắt xung quanh, Vân Linh ôm cô ta ra ngoài, đưa lại cho người tiếp ứng vẫn còn đang chờ mình. Người nọ nhận lấy cô ta, lúc này mới rời đi. Cô ta thật ra không phải người nước Y mà là người nước X bọn họ, vì ngoại hình xinh đẹp, trong lúc loạn lạc bất cẩn bị bên nước Y bắt lấy nên mới ở đây. Đã là người của nước X, Vân Linh liền thuận tiện cứu cô ta một tay, mà thân phận của cô ta như vậy, sau này dù cô có không hiểu tiếng nói của nước Y bọn chúng cũng sẽ không lấy làm lạ.
Xong xuôi đâu vào đấy, cô mới mang lên tư thế dè dặt e sợ, từ trong bụi rậm phía sau quay trở lại lều. Kẻ đứng canh gác trước lều thấy cô quay trở lại, liếc mắt một cái liền không nhìn nữa, Vân Linh cứ thế đi vào.
Lều trại lúc nhìn bên ngoài trông khá lớn, lúc này vào Vân Linh mới biết, tuy rằng lớn người bên trong lại cũng rất nhiều, thành ra cuối cùng không những không rộng rãi mà còn chen chúc chật chội. Vân Linh nhìn thấy một chỗ trống ra, đoán hẳn là chỗ ngủ của cô gái kia, thản nhiên đi đến đó nằm xuống, nhắm mắt ngủ.
Cô cũng không vì bản thân đang làm nhiệm vụ mà lo lắng căng thẳng, dù sao cũng đã có L44 canh chừng, Vân Linh liền cứ yên tâm mà ngủ.
Tờ mờ sáng hôm sau, nhóm Vân Linh bị người lôi dậy, thúc giục thu dọn đồ đạc rồi lại lên đường. Tổng cộng có mười sáu cô gái bị bắt, chia ra ngồi ở hai xe. Vân Linh là người duy nhất lạc loài ở đây nên cũng không có ai tìm đến cô nói chuyện hỏi han. Vân Linh ngồi ru rú ở một bên, đợi đến tối xe mới dừng lại hoàn toàn, một tên lính mở cửa xe ra, sau đó thúc giục bọn cô xuống xe.
Nhóm Vân Linh bị hai tên lính dẫn vào trong một tòa nhà. Bên trong đứng sẵn một cô gái, thấy người tới, cô ta tiến lên tiếp nhận mười sáu cô gái, sau đó dẫn bọn họ vào bên trong căn nhà. Sau khi đến một căn phòng, cô gái kia bắt đầu răn dạy đe dọa bọn họ, liệt kê những thứ phải làm và không được phép làm, cộng thêm sở thích của tên thống lĩnh kia. Sau khi nói xong, cô ta gọi một nhóm hầu gái vào, mười sáu người bị phân ra từng người theo từng hầu gái, bị bọn họ dắt đi tắm rửa sửa soạn trang điểm.
Tắm rửa xong xuôi, Vân Linh nhìn xuống bộ đồ lụa mỏng manh trên người mình, thật không biết có nên cảm tạ một câu rằng may mà thời đại này vẫn là cận đại không.
Đến lúc này thì giờ cũng đã trễ, hầu gái liền dẫn Vân Linh đi ra ngoài, đến một căn phòng khác. Tiến vào bên trong, Vân Linh phát hiện những cô gái khác cũng được đưa đến đây. Căn phòng này trông khá xa hoa, xét phẩm chất của vật bài trí nơi đây thì hơn hẳn mấy căn phòng cô đã đến lúc trước.
Đợi sau khi mười sáu cô gái tập hợp đầy đủ, chừng mười phút sau tên thống lĩnh kia xuất hiện, đi cùng hắn là một tiểu đội. Sau khi hắn vào trong, ngồi trên chiếc ghế chủ vị trong phòng, tiểu đội kia lập tức phân ra làm hai, chia ra đứng hai bên trái phải của hắn.
Vân Linh vì chuyện sắp diễn ra mà có chút hồi hộp, lúc này cũng không có tâm tư đâu đi quan sát kỹ lưỡng mục tiêu, chỉ nhìn một cái xác định đúng là người cô cần giết liền cụp mắt xuống. Tên thống lĩnh ngồi ở trên ghế cao, đưa mắt nhìn khắp một lượt mười sáu cô gái. Bị ánh mắt của hắn quét tới, đa phần đều sợ hãi mà cúi đầu, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình, chỉ có một số là bày ra tư thế gợi cảm quyến rũ của mình, ý đồ muốn câu dẫn hắn.
Tên thống lĩnh kia tựa như không có gu thẩm mỹ đặc biệt gì, dù là e sợ hay dũng cảm quyến rũ hắn hắn cũng không tỏ ra chán ghét hay thích thú, chỉ một mặt săm soi vẻ ngoài của mười sáu người ở đây. Không bao lâu sau, hắn chỉ tay đến một người, mở miệng, “Đem cô ta đến đây.”
Cô gái ban đầu nhận mười sáu người bọn họ lập tức đáp một tiếng, nhanh chóng tiến đến chỗ cô gái được chọn dẫn cô ta lên. Vân Linh bị cô ta túm lấy kéo đến trước mặt tên thống lĩnh kia, nội tâm vừa vui mừng vừa ảo não.
Vui mừng đương nhiên là vì cô đã có cơ hội tiếp cận mục tiêu, mà ảo não là bởi vì cái thân phận cô đang đóng giả hiện tại thật không thể khiến cô vui nổi.
Bị kéo lại gần, tên thống lĩnh kia càng nhìn rõ được dung mạo cô. Hắn ưng ý gật đầu, phất tay, “Là cô ta.”
Cô gái kia hiểu ý, cung kính đáp vâng một tiếng rồi dẫn Vân Linh đi.
Vân Linh đi theo sau cô gái kia băng qua một hành lang dài, tâm trí rối loạn thành một nùi, cố gắng suy nghĩ xem đợi lát nữa mục tiêu vừa đến cô liền nhào đến giết luôn thì tốt, hay cố gắng quyến rũ mê hoặc hắn đợi hắn buông bỏ phòng bị mới ra tay thì tốt.
Đến khi đứng trước một căn phòng, cô gái kia mới dừng lại, không mặn không nhạt nói với cô, “Đây là phòng ngủ của thống lĩnh, cô vào bên trong rồi ngồi đợi, đừng tự ý làm gì, cũng không được bỏ trốn, nhớ kỹ những lời tôi đã nói trước đó.”
Vân Linh trưng ra bộ mặt ngu ngơ, lắc đầu tỏ ý không hiểu. Cô gái kia lúc này mới biết hóa ra kỹ nữ nước X lúc trước tên lính nói là cô, sắc mặt nhất thời sa sầm. Vốn tiếng X của cô ta có hạn, lúc này nói lại cũng chỉ lõm bõm bảo Vân Linh đi vào rồi ngồi yên chờ đợi là được.
Vân Linh lần này nghe hiểu, khẩn trương gật đầu rồi vươn tay về phía nắm cửa. Đang định mở cửa đi vào, Ellie bỗng lên tiếng cảnh báo, “Ký chủ, bên trong có khí gây mê!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.