Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 188: Mèo nhỏ của Đại tá (2)

StellaLucia

22/08/2023

Vân Linh hơi sững sờ, không giãy dụa nữa mà nhìn thật kỹ người trước mặt.

Bộ dáng anh ta rất cao, cô chỉ có thể cao đến vai anh là cùng. Tóc anh khá ngắn được chải vuốt gọn gàng, để lộ ra khuôn mặt đầy nét nam tính và góc cạnh. Hiện anh đang hung hăng tức giận trừng cô, khóe môi lại hơi nhếch lên lộ ra vẻ kiêu ngạo. Nhưng điều khiến cô kinh ngạc nhất, lại chính là bộ đồ quân phục trên người anh ta.

Hai vạch bốn sao, cấp bậc Đại tá.

Nhưng trông anh ta lại rất trẻ, tầm hai mươi mấy mà thôi, không thể nào quá ba mươi được.

Lại nghĩ đến suy nghĩ mới vài phút trước của mình, Vân Linh không khỏi thầm dở khóc dở cười. Đúng là cô đã nói thuận theo tự nhiên, nhưng cô cũng không ngờ rằng mình sẽ gặp được mục tiêu nhanh như vậy, lại còn là trong tình huống thế này.

“Thế nào? Lúc nãy không phải lớn mật đắc ý lắm sao? Bây giờ lại sợ rồi?” Lăng Thượng Quân thấy cô mãi không nói gì, nhếch môi cười khẩy.

Vân Linh hơi sầm sắc mặt, rõ ràng từng chữ đáp lại, “Tuy tôi không biết anh đã gặp phải chuyện gì, nhưng tôi có thể chắc chắn một điều, anh nhận nhầm người rồi.”

“Nhầm người?” Lăng Thượng Quân nâng cằm cô lên bóp nhẹ, có chút nghiến răng nghiến lợi, “Tôi sẽ nhận nhầm người đã nói tôi không được sao?!”

“Khục…” Vân Linh suýt nữa không nhịn được mà cười thẳng vào mặt anh, thấy sắc mặt anh càng thêm đen, cô vội nín cười giải thích, “Thật sự là nhầm người mà. Người đã nói với anh những lời đó có phải đội mũ, mặc đầm đỏ không?”

Lăng Thượng Quân hơi nhíu mày, vẫn giữ chặt lấy cô đáp, “Đúng vậy.”

Vân Linh thầm trợn mắt trong lòng. Cô biết ngay mà, người đã trêu chọc đến vị Đại tá này là Sở Hinh Nhiên. Tính tình cô ấy có chút ‘phóng đãng’, rất thích trêu chọc nam nhân, nhưng chỉ dừng lại ở lời nói mà thôi, cũng tương tự như cánh đàn ông thích buông lời tán tỉnh phái nữ vậy. Bởi vì ngoại hình của cô gợi cảm hút mắt nên mỗi lần đều được đàn ông đáp lại. Chính vì vậy mà cô có một tật xấu, ai không đáp lại cô, cô liền có cảm giác thua kém thất bại. Mỗi lần như thế, cô đều lập tức trở mặt, buông lời chế giễu anh ta, câu thường dùng nhất chính là ‘anh không được’, bởi vì trong lòng cô, chỉ có người không được mới không bị cô hấp dẫn.

Đối với suy nghĩ này, Vân Linh không phản đối cũng không đồng ý, đều là bàng quan mặc kệ, chỉ là không ngờ bản thân sẽ có một ngày phải đổ vỏ thay cô.

“Anh nhìn kỹ tôi đi. Tuy rằng trời tối, hiện tại tôi lại không đội mũ, nhưng anh cứ so sánh một chút, thật sự cảm thấy tôi giống với cô gái kia sao? Lại nhìn xuống người tôi xem, tôi đang mặc đồ ngủ, anh nghĩ tôi có thể thay đồ và tẩy trang nhanh đến vậy sao?” Nếu không phải anh là mục tiêu, cần để lại ấn tượng tốt, cô đã lên gối từ lâu rồi chứ còn ở đây nói lý lẽ như vậy sao?

Ellie đọc được suy nghĩ này, thầm bĩu môi trong lòng. Đừng cho là cô không biết, rõ ràng là ký chủ không nỡ!

Lăng Thượng Quân nhíu mày nhìn xuống, lúc này mới để ý thấy cô đang mặc một chiếc đầm nhạt màu rộng rãi. Lại nhìn lên khuôn mặt cô, dưới ánh sáng của đèn đường, làn da trắng nõn mịn màng của cô như được dát lên một lớp vàng nhạt mềm mại. Hai mắt cô mở to nhìn anh, trong mắt tràn đầy vẻ nghiêm túc lại ẩn chứa một tia bực bội khó có thể nhìn ra. Lăng Thượng Quân hơi hạ ánh mắt, nhìn đến cánh môi cô, tuy rằng sắc đỏ rất đẹp, mềm mịn trơn bóng, nhưng vừa nhìn anh liền biết, đôi môi này không hề được tô son.

Lăng Thượng Quân hơi nheo mắt, nghi ngờ nói, “Nhưng tôi rõ ràng thấy cô ta bước vào căn nhà này.”

Vân Linh bĩu môi, vùng tay ra, Lăng Thượng Quân cũng không bắt lại. Cô hơi xoa cổ tay, lạnh giọng đáp, “Đó là bạn cùng nhà của tôi.”

“Vậy cô gọi cô ta ra đây.”



Vân Linh bỗng nhíu mày, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác khó chịu. Anh kêu cô gọi Sở Hinh Nhiên ra để làm gì? Lại nắm tay áp tường như vừa rồi sao?

“Anh thật sự không được?”

Lăng Thượng Quân vốn còn đang cảm thấy áy náy vì nhận nhầm người, vừa nghe cô nói như vậy, bao nhiêu áy náy đều tan biến hết. Anh đen mặt, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ, “Cần tôi chứng minh cho cô thấy ngay bây giờ, ngay tại đây không?”

Vân Linh tức khắc đỏ bừng mặt, thầm mắng một câu lưu manh trong lòng, mang theo tia tức giận đáp lại, “Ý của tôi là, anh được hay không được đều phụ thuộc vào anh, chẳng lẽ người khác nói một câu anh liền thật sự không được sao? Người ta là con gái, anh chấp nhặt làm gì? Bây giờ tôi gọi cô ấy ra, anh lại định làm gì? Chứng minh cho cô ấy biết anh được hay không được sao?”

Bị cô hỏi ngược lại, Lăng Thượng Quân nhất thời nghẹn họng, trơ mắt nhìn cô.

Thật ra, dựa theo tính tình của anh mà nói, nếu như bị một người phụ nữ nói mình không được, anh tuy là sẽ tức giận, nhưng anh sẽ không đuổi theo cô ta. Thế nhưng không hiểu sao lần này anh lại đuổi theo Sở Hinh Nhiên, trong đầu anh lúc đó cũng không có suy nghĩ gì cả, chỉ biết là cần phải đuổi theo cô ta mà thôi, giống như có một thứ gì đó đang thúc giục anh vậy.

Vừa rồi lại nghe Vân Linh nói anh không được, anh liền tức giận đến nóng đầu, chưa kịp suy nghĩ gì đã thốt ra câu đó. Nhưng khi bị cô hỏi anh cũng sẽ chứng minh cho cô gái kia biết sao thì trong lòng anh lại đột nhiên dâng lên một trận bài xích.

Tựa như… chứng minh với cô thì được, nhưng chứng minh với người khác thì không được.

Mẹ nó!! Anh trúng tà rồi à?!

Thấy sắc mặt anh hết đen lại đỏ, Vân Linh bỗng có chút tức giận, hừ một tiếng rồi quay phắt vào nhà.

Mục tiêu lần này của cô sao lại là kẻ phong lưu như vậy được chứ! Đối với ai cũng có thể nắm tay áp tường, đối với ai cũng có thể chứng minh mình được hay không được!

Vân Linh tức đến nghiến răng, hậm hực quay trở lại phòng bếp xử lý nốt công việc dang dở vừa rồi, không hề biết rằng, đối với người chỉ mới gặp lần đầu, cô lại đã nảy sinh ra một loại cảm xúc gọi là ghen.

Lăng Thượng Quân bị cô sập cửa vào mặt, sắc mặt nhất thời càng thêm đen, nhưng trong nội tâm lại chợt dâng lên một tia tiếc nuối nhàn nhạt.

“Thượng Quân! Sao rồi? Đã bắt được cô gái đó chưa?”

Còn chưa kịp nhận ra tia tiếc nuối trong lòng mình, một âm thanh dồn dập đã vang lên khiến Lăng Thượng Quân nhớ lại nguyên nhân mình ở đây, tức giận nhất thời phừng lên lần nữa, lấn át tất cả các cảm xúc khác.

Tần Lãng đang bình ổn lại hơi thở, đột nhiên thấy khí thế của Lăng Thượng Quân không đúng thì thầm nuốt nước bọt, ngập ngừng hỏi, “Chẳng lẽ… mất dấu rồi?”

Lăng Thượng Quân trừng qua, “Ông đây đường đường là Đại tá, sao có thể để mất dấu một đứa con gái được!”

“Vậy…” Tần Lãng e dè nhìn anh, chờ đợi anh nói tiếp.



“Đi về,” Lăng Thượng Quân phất tay, xoay người bỏ đi, “Cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi. Cô ta nói tôi không được tôi liền không được chắc!”

Cũng chẳng hiểu ban đầu mình đuổi theo cô ta làm gì.

Nhưng mà nghĩ lại, không phải vì vậy mình mới gặp được một con mèo nhỏ đáng yêu như vậy sao? Tuy là có chút hung hăng và kiêu ngạo, nhưng vẫn là rất đáng yêu.

Lăng Thượng Quân vừa nghĩ vừa thích ý sờ cằm, khóe môi hơi nhếch lên.

Tần Lãng không hiểu gì đi theo sau, đối với câu nói vừa rồi của Lăng Thượng Quân cảm thấy hoang mang không thôi. Đúng vậy, cô ta nói câu đó cũng không làm gì được anh, vậy ban đầu anh còn đuổi theo cô ta làm gì???

*

Về đến Lăng gia, trong tiếng chào cung kính của người làm, Lăng Thượng Quân một mạch bước vào trong nhà. Đi ngang qua Lưu quản gia, anh khách khí giơ tay lên chào, đang định lướt qua trở về phòng thì sau lưng đột nhiên vang lên tiếng gọi.

“Thiếu gia, Tướng quân đã dặn dò, khi nào ngài về thì đến thư phòng gặp ngài ấy, cho dù có trễ thế nào đi nữa.”

Bước chân Lăng Thượng Quân khựng lại, quay đầu nhìn người vừa mới nói chuyện, nhíu mày trầm mặc. Thấy Lưu quản gia lại chỉ khom người như cũ, giơ tay hướng về phía thư phòng của ông nội mình, anh hừ một tiếng, xoay gót chân, bước về phía đó.

Ngồi ở trong thư phòng, Lăng Nhậm Sơn nhìn đứa cháu trai mà mình vẫn luôn lấy làm tự hào, nửa bất đắc dĩ nửa uy nghiêm nói, “Lần này con được nghỉ phép ba tháng, đã biết phải làm gì rồi chứ?”

Lăng Thượng Quân bất lực day mi tâm, cố gắng mềm giọng đáp, “Ông nội, thà ông cứ để con nghỉ ba ngày còn hơn.”

“Nghiêm túc cho ông! Con nhìn người ta xem, không đâu xa, ngay Tần gia thôi, ai hai mươi lăm tuổi mà chưa cưới vợ sinh con? Lăng gia chỉ có mình con là cháu đích tôn, con không cưới vợ cũng được, ít nhất cũng phải qua lại với một cô gái nào đó đi chứ! Suốt ngày cứ ở trong quân đội làm gì? Một mình con cũng thôi, lại còn lôi kéo thêm cả thằng nhóc Tần Lãng, hại ông suốt ngày cứ phải nghe lão Tần mắng vốn!”

Lăng Thượng Quân chậc lưỡi, vỗ tay nói lý với ông, “Nhà người ta toàn lo con cháu ăn chơi trác táng không làm nên sự nghiệp, còn nhà mình thì sao? Ông nhìn con xem, vừa không ăn chơi trác táng vừa có sự nghiệp danh vọng, ông lại còn không hài lòng. Còn Tần Lãng nữa, cậu ta thì liên quan gì đến con chứ? Chuyện tình cảm là phải dựa vào duyên phận, duyên phận ông hiểu không?”

“Mày đừng có lươn lẹo với ông!” Lăng Nhậm Sơn đã quá quen với kiểu của anh, lúc này cũng không quá tức giận, cứng rắn nói, “Ông không cần biết! Tóm lại, ông đã sắp xếp cho con một cuộc hẹn xem mắt vào ngày mai. Con nhất định phải đi! Duyên phận là phải tự mình tìm lấy, có biết không?”

Thấy ông lần này vậy mà học được cách dùng lời của mình nói lại mình, Lăng Thượng Quân vừa ngạc nhiên, vừa buồn cười lại vừa bực bội. Biết dù mình có nói gì ông cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ, anh cũng không cãi cọ nữa, đáp qua loa rồi trở về phòng mình.

Sau khi thay đồ tắm rửa sạch sẽ xong, Lăng Thượng Quân thảnh thơi thoải mái nằm trên giường. Suy nghĩ đến ba tháng nghỉ phép sắp tới của mình, chưa gì anh đã cảm thấy toàn thân bứt rứt khó chịu.

Đang yên đang lành tự nhiên dư ra ba tháng rảnh rỗi, ông là muốn anh mốc meo đến chết sao? Lại còn đi xem mắt nữa, ba ngày cũng đủ để xem rồi, cần gì phải đặc biệt cho anh ba tháng nghỉ phép chứ? Chẳng lẽ còn muốn anh xem những ba tháng?!

Lăng Thượng Quân bực bội vò đầu mình. Bây giờ là thời đại nào rồi chứ, hai mươi lăm tuổi chưa kết hôn có gì lạ đâu!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook