Chương 58: Mộ tổng cũng tiềm quy tắc?! (21)
StellaLucia
22/08/2023
Buổi sáng, Tề Hinh đến nhà đón Bạch Tố Linh và Tiểu Hoa - trợ lý mới của cô do Mộ Tử Quân thuê - đến địa điểm quay chụp quảng cáo.
Bởi vì đã có Tiểu Hoa ở bên, Tề Hinh không cần phải quá lo lắng cho Bạch Tố Linh nữa, sau khi đưa hai người đến thì dặn dò đôi chút, sau đó lái xe rời đi.
Bạch Tố Linh dẫn theo Tiểu Hoa vào trong chào hỏi đạo diễn, lúc nhìn đến Lăng Hạo Thanh thì mỉm cười nói, "Lăng ca, lại được hợp tác với anh rồi. Mong được anh chỉ dẫn nhiều hơn."
Lăng Hạo Thanh hơi cong khóe môi, nhàn nhạt gật đầu với cô.
So với Tống Sương thì lúc còn ở trong đoàn phim, Lăng Hạo Thanh lạnh nhạt xa cách hơn một chút nên lúc này thấy anh không nhiệt tình Bạch Tố Linh cũng không nghĩ nhiều, xoay người đi đến phòng trang điểm để thay đổi tạo hình.
Lúc ra ngoài, dáng vẻ của Bạch Tố Linh đã hoàn toàn khác hẳn với lúc mới đến.
Trang dung trên mặt cô rất nhạt giống như muốn tạo cảm giác mặt mộc không trang điểm, trên người chỉ mặc một chiếc váy dài màu trắng đơn giản có chút cũ kỹ, mái tóc đen cũng chỉ được thả xuống, không đeo bất kỳ loại trang sức nào trên người.
"Bạch Tố Linh, cô nhớ kỹ kịch bản rồi chứ?" Đạo diễn hỏi.
"Đã nhớ rồi, đạo diễn cứ yên tâm," Bạch Tố Linh gật đầu trả lời.
"Vậy được rồi, chúng ta bắt đầu quay thôi," đạo diễn vừa lòng nói.
Kịch bản của quảng cáo này được lấy ý tưởng từ truyện cổ tích Lọ Lem.
Nữ chính nhận được tin tức Hoàng gia tổ chức vũ hội nên hào hứng kể với mẹ kế và em kế của mình, xin mẹ cho đi tham dự, kết quả cuối cùng đương nhiên là không được. Tối hôm vũ hội diễn ra, nữ chính vì không có trang phục dạ hội, cộng thêm bị mẹ kế cưỡng chế ở nhà nên buồn bã, chạy ra mộ mẹ ruột khóc.
Mẹ ruột vì thích hoa lan nên cô trồng xung quanh mộ bà rất nhiều hoa lan trắng. Khi nữ chính gục đầu ở bên cạnh mộ mẹ khóc, những nhành hoa lan xung quanh bỗng rung động, từ trong đóa hoa lan gần nữ chính nhất rớt ra một lọ nước hoa.
Nữ chính biết đây là quà mẹ tặng nên vui mừng nhận lấy, xịt lên người.
Tích tắc sau, nữ chính bắt đầu biến hóa. Chiếc váy nữ chính đang mặc hóa thành một chiếc váy dạ hội trắng đơn giản không có họa tiết gì, những đóa hoa lan xung quanh bay lên, dần đậu ở trên thân váy. Từng giọt nước hoa biến thành những hạt ngọc trai long lanh đính kết những đóa hoa lan lại, tạo thành bộ váy hoa lan trắng thanh nhã lộng lẫy. Những hạt ngọc trai và hoa lan cũng kết hợp lại tạo thành dây chuyền, trang sức cài đầu và đôi giày hoa lan cho cô.
Có được bộ váy dạ hội, nữ chính lập tức chạy đến cung điện, gặp gỡ Hoàng tử. Hai người say đắm nhìn nhau, cùng nhau khiêu vũ hạnh phúc.
Bạch Tố Linh lúc này đang diễn đến đoạn biến hóa. Cô cầm trên tay lọ nước hoa, vui mừng xịt lên người, sau đó xoay một vòng.
"Cắt!" Đạo diễn hài lòng hô, "Bạch Tố Linh, cô làm tốt lắm, mau đi thay trang phục rồi chúng ta diễn cảnh tiếp theo."
Bạch Tố Linh gật đầu, đưa lại lọ nước hoa cho nhân viên rồi đi vào phòng thay đồ.
Nếu nói về điểm khó nhất khi quay quảng cáo này thì chính là khí chất của nữ chính. Nữ chính trước và sau khi biến đổi phải có sự thay đổi rõ rệt. Sau khi xịt nước hoa, nữ chính sẽ trông rạng ngời, thanh nhã cao quý hơn hẳn.
Nhưng cũng không thể vì thế mà Bạch Tố Linh lại thể hiện nữ chính trước khi xịt nước hoa thành một người nghèo nàn quê mùa không có khí chất, bởi vì như thế sẽ khiến những khách hàng cao cấp cảm thấy bọn họ mua Lan trắng là vì bọn họ không đủ thanh tao quý phái, khiến bọn họ sinh ra phản cảm đối với Lan trắng.
Dựa vào lời khen của đạo diễn, có thể thấy nữ chính trước khi xịt nước hoa đã được cô khắc họa rất tốt, nhưng cũng vì vậy mà ở phân đoạn tiếp theo, cô lại càng phải cố gắng hơn nữa, nếu không sẽ không thể hiện được sự phụ trợ lớn lao của nước hoa lên khí chất của nữ chính.
Sau khi thay sang bộ váy hoa lan, Bạch Tố Linh để cho thợ trang điểm chỉnh sửa lại lớp trang điểm của mình rồi ra ngoài.
Bạch Tố Linh bước vào bối cảnh, từ nhân viên cầm lại lọ nước hoa, đợi đạo diễn hô bắt đầu, Bạch Tố Linh liền vừa xoay người vừa cúi đầu nhìn chiếc váy của mình, trong mắt hiện lên kinh diễm và mừng rỡ.
Biến hóa xong, Bạch Tố Linh ưu nhã cúi người, mỉm cười đặt lọ nước hoa lên 'mộ' mẹ rồi nâng váy chạy đi.
"Cắt!" Đạo diễn hô, nhìn màn hình suy nghĩ vài giây rồi nói, "Được rồi, cảnh này qua. Người tới, thay đổi cảnh."
Vài phút sau, bối cảnh được nhân viên thay đổi đâu vào đấy, chuẩn bị sẵn sàng.
"Bạch Tố Linh, phần đầu cô đã thể hiện rất tốt rồi, hiện tại đã đến phần quan trọng nhất, cô nhất định phải thể hiện được sự khác biệt rõ rệt. Phải có khí chất, phải thanh tao quý phái nhưng không được kiêu căng ngạo mạn, rõ chưa?" đạo diễn không nhịn được nhắc nhở.
"Vâng, tôi biết rồi," Bạch Tố Linh ngoan ngoãn đáp.
Đứng ở trước cửa đại sảnh, Bạch Tố Linh ngẩng cao đầu, thẳng lưng, ưỡn ngực, hóp bụng, hai tay đặt hờ ở trước bụng, trong đầu tưởng tượng lại các buổi tiệc cao cấp bản thân đã từng tham dự, ôn nhã tự tại bước vào.
Bên trong, Lăng Hạo Thanh mặc bộ trang phục Hoàng tử theo phong cách châu Âu đang đứng ở giữa nhóm quý nữ. Hai người vừa chạm mắt, tựa như nhất kiến chung tình, Hoàng tử bị sắc đẹp và khí chất của vị thiếu nữ hoa lan thu hút, chậm rãi bước về phía cô.
Thiếu nữ từng bước ung dung quý phái bước đến, hương thơm thanh nhã tỏa ra khiến mọi người xung quanh như bị mê hoặc choáng ngợp, không chớp mắt nhìn hai người.
Hoàng tử vươn tay mời thiếu nữ nhảy, hai người liền đứng tại giữa sảnh khiêu vũ.
"Ngửi một cái ngửi một cái!" Đạo diễn ở bên ngoài nhắc bài.
Lăng Thanh Hạo liền ghé đầu lại gần hõm vai cô, nhắm mắt lại hít một hơi, khóe môi hơi cong lên, tựa như đang bị mùi hương trên người thiếu nữ mê hoặc.
Hai người tay trong tay hạnh phúc vui vẻ khiêu vũ suốt đêm, thợ quay phim chỉnh góc quay thành toàn cảnh, đồng hồ ở phía xa xa báo hiệu đã qua mười hai giờ đêm nhưng phép màu của lọ nước hoa vẫn duy trì như cũ.
Đây chính là một ẩn dụ nhỏ trong kịch bản, ngầm nói mùi hương của Lan trắng có thể duy trì trong một quãng thời gian rất dài, giúp bạn mỹ mãn hoàn thành sự tình quan trọng của đời mình.
"Cắt! Perfect! Lăng Hạo Thanh, Bạch Tố Linh, hai người làm cực kỳ tốt!" Đạo diễn vui mừng hào hứng khen ngợi.
Hai người khiêm tốn cười với ông.
Bạch Tố Linh sau khi thay đồ xong, cùng với đạo diễn và Lăng Hạo Thanh chào hỏi rồi đem Tiểu Hoa rời đi.
Vì muốn chỉnh bối cảnh và thêm kỹ xảo cho hương thơm của nước hoa nên đoạn quảng cáo này có phần chế tác hậu kỳ khá phức tạp, nhưng dù sao cũng chỉ là một đoạn quảng cáo không quá ba mươi giây, qua mấy ngày liền được hoàn tất.
Lúc đoạn quảng cáo còn đang trong giai đoạn chỉnh sửa, bộ phim [Đế quân độc sủng thê] đã chiếu đến đoạn Lan Khinh tiến vào trận đấu cuối cùng với Lạc Yên Nhiên và Vô Trần.
Những ý kiến trái chiều của dân mạng về Lan Khinh cũng ngày càng nhiều.
"Theo tôi thấy, Lan Khinh ban đầu gây khó dễ với Lạc Yên Nhiên là vì ghen, nhưng lúc sau muốn giết Lạc Yên Nhiên là vì tự trọng."
"Gì mà tự trọng với không tự trọng? Còn không phải là vì không được Vô Trần yêu nên mới hận sao? Loại người này yêu nhất chỉ có bản thân mình mà thôi!"
"Sao tôi càng xem càng thấy có chút thương cảm cho Lan Khinh thế nhỉ?"
"Loại người này mà bạn cũng thương cảm được? Chúc bạn ngày sau bị kẻ thứ ba xen vào dùng mưu kế âm hiểm để hãm hại mà vẫn có thể thương cảm được cho đối phương nhé!"
"Lầu trên hơi quá đáng rồi đấy."
"Lúc đọc truyện chỉ cảm thấy Lan Khinh rất đáng ghét, không được đáp lại liền muốn giết người ta. Nhưng giờ xem phim lại thấy nếu không phải do Vô Trần quá vô tình thì Lan Khinh hẳn sẽ không làm đến mức vậy. Lúc đầu tôi còn sợ Bạch Tố Linh không diễn đạt được Lan Khinh, hiện tại xem phim tôi mới nhận ra hóa ra cô ấy còn hiểu Lan Khinh hơn cả tôi."
"Đồng ý kiến với lầu trên. Lan Khinh cao ngạo như vậy, đến chết cũng không buông xuống tự tôn để cầu xin tha mạng thì sao có thể vì tình yêu mà giết đồng môn được? Nếu tính kỹ thì ban đầu Lan Khinh cũng chỉ gây khó dễ cho Lạc Yên Nhiên mà thôi, là do sau đó bị Vô Trần cảnh cáo Lan Khinh mới bắt đầu hạ độc thủ."
"Lan Khinh với Vô Trần đều là trưởng lão, trong mắt Lan Khinh hẳn là không chấp nhận được việc một người ngang hàng với mình lại có thể công khai chỉ trích mình như vậy, đặc biệt là khi người đó còn vì một người có vai vế thấp hơn mình mới chỉ trích mình. Có lẽ vì vậy nên Lan Khinh mới ra tay độc ác hơn đi."
"Nói gì thì nói, vẫn không thể phủ nhận được Lan Khinh chỉ yêu bản thân mình!"
"Yêu bản thân mình thì có gì sai? Giữa vì yêu mà muốn giết đối phương và vì tự tôn của mình mà giết đối phương, tôi càng thêm thích cái số hai."
Bên nhãn hiệu nước hoa cảm nhận được thời cơ đã đến, liền nhân lúc này tung ra đoạn quảng cáo.
Cư dân trên mạng lập tức bùng nổ.
Bởi vì đã có Tiểu Hoa ở bên, Tề Hinh không cần phải quá lo lắng cho Bạch Tố Linh nữa, sau khi đưa hai người đến thì dặn dò đôi chút, sau đó lái xe rời đi.
Bạch Tố Linh dẫn theo Tiểu Hoa vào trong chào hỏi đạo diễn, lúc nhìn đến Lăng Hạo Thanh thì mỉm cười nói, "Lăng ca, lại được hợp tác với anh rồi. Mong được anh chỉ dẫn nhiều hơn."
Lăng Hạo Thanh hơi cong khóe môi, nhàn nhạt gật đầu với cô.
So với Tống Sương thì lúc còn ở trong đoàn phim, Lăng Hạo Thanh lạnh nhạt xa cách hơn một chút nên lúc này thấy anh không nhiệt tình Bạch Tố Linh cũng không nghĩ nhiều, xoay người đi đến phòng trang điểm để thay đổi tạo hình.
Lúc ra ngoài, dáng vẻ của Bạch Tố Linh đã hoàn toàn khác hẳn với lúc mới đến.
Trang dung trên mặt cô rất nhạt giống như muốn tạo cảm giác mặt mộc không trang điểm, trên người chỉ mặc một chiếc váy dài màu trắng đơn giản có chút cũ kỹ, mái tóc đen cũng chỉ được thả xuống, không đeo bất kỳ loại trang sức nào trên người.
"Bạch Tố Linh, cô nhớ kỹ kịch bản rồi chứ?" Đạo diễn hỏi.
"Đã nhớ rồi, đạo diễn cứ yên tâm," Bạch Tố Linh gật đầu trả lời.
"Vậy được rồi, chúng ta bắt đầu quay thôi," đạo diễn vừa lòng nói.
Kịch bản của quảng cáo này được lấy ý tưởng từ truyện cổ tích Lọ Lem.
Nữ chính nhận được tin tức Hoàng gia tổ chức vũ hội nên hào hứng kể với mẹ kế và em kế của mình, xin mẹ cho đi tham dự, kết quả cuối cùng đương nhiên là không được. Tối hôm vũ hội diễn ra, nữ chính vì không có trang phục dạ hội, cộng thêm bị mẹ kế cưỡng chế ở nhà nên buồn bã, chạy ra mộ mẹ ruột khóc.
Mẹ ruột vì thích hoa lan nên cô trồng xung quanh mộ bà rất nhiều hoa lan trắng. Khi nữ chính gục đầu ở bên cạnh mộ mẹ khóc, những nhành hoa lan xung quanh bỗng rung động, từ trong đóa hoa lan gần nữ chính nhất rớt ra một lọ nước hoa.
Nữ chính biết đây là quà mẹ tặng nên vui mừng nhận lấy, xịt lên người.
Tích tắc sau, nữ chính bắt đầu biến hóa. Chiếc váy nữ chính đang mặc hóa thành một chiếc váy dạ hội trắng đơn giản không có họa tiết gì, những đóa hoa lan xung quanh bay lên, dần đậu ở trên thân váy. Từng giọt nước hoa biến thành những hạt ngọc trai long lanh đính kết những đóa hoa lan lại, tạo thành bộ váy hoa lan trắng thanh nhã lộng lẫy. Những hạt ngọc trai và hoa lan cũng kết hợp lại tạo thành dây chuyền, trang sức cài đầu và đôi giày hoa lan cho cô.
Có được bộ váy dạ hội, nữ chính lập tức chạy đến cung điện, gặp gỡ Hoàng tử. Hai người say đắm nhìn nhau, cùng nhau khiêu vũ hạnh phúc.
Bạch Tố Linh lúc này đang diễn đến đoạn biến hóa. Cô cầm trên tay lọ nước hoa, vui mừng xịt lên người, sau đó xoay một vòng.
"Cắt!" Đạo diễn hài lòng hô, "Bạch Tố Linh, cô làm tốt lắm, mau đi thay trang phục rồi chúng ta diễn cảnh tiếp theo."
Bạch Tố Linh gật đầu, đưa lại lọ nước hoa cho nhân viên rồi đi vào phòng thay đồ.
Nếu nói về điểm khó nhất khi quay quảng cáo này thì chính là khí chất của nữ chính. Nữ chính trước và sau khi biến đổi phải có sự thay đổi rõ rệt. Sau khi xịt nước hoa, nữ chính sẽ trông rạng ngời, thanh nhã cao quý hơn hẳn.
Nhưng cũng không thể vì thế mà Bạch Tố Linh lại thể hiện nữ chính trước khi xịt nước hoa thành một người nghèo nàn quê mùa không có khí chất, bởi vì như thế sẽ khiến những khách hàng cao cấp cảm thấy bọn họ mua Lan trắng là vì bọn họ không đủ thanh tao quý phái, khiến bọn họ sinh ra phản cảm đối với Lan trắng.
Dựa vào lời khen của đạo diễn, có thể thấy nữ chính trước khi xịt nước hoa đã được cô khắc họa rất tốt, nhưng cũng vì vậy mà ở phân đoạn tiếp theo, cô lại càng phải cố gắng hơn nữa, nếu không sẽ không thể hiện được sự phụ trợ lớn lao của nước hoa lên khí chất của nữ chính.
Sau khi thay sang bộ váy hoa lan, Bạch Tố Linh để cho thợ trang điểm chỉnh sửa lại lớp trang điểm của mình rồi ra ngoài.
Bạch Tố Linh bước vào bối cảnh, từ nhân viên cầm lại lọ nước hoa, đợi đạo diễn hô bắt đầu, Bạch Tố Linh liền vừa xoay người vừa cúi đầu nhìn chiếc váy của mình, trong mắt hiện lên kinh diễm và mừng rỡ.
Biến hóa xong, Bạch Tố Linh ưu nhã cúi người, mỉm cười đặt lọ nước hoa lên 'mộ' mẹ rồi nâng váy chạy đi.
"Cắt!" Đạo diễn hô, nhìn màn hình suy nghĩ vài giây rồi nói, "Được rồi, cảnh này qua. Người tới, thay đổi cảnh."
Vài phút sau, bối cảnh được nhân viên thay đổi đâu vào đấy, chuẩn bị sẵn sàng.
"Bạch Tố Linh, phần đầu cô đã thể hiện rất tốt rồi, hiện tại đã đến phần quan trọng nhất, cô nhất định phải thể hiện được sự khác biệt rõ rệt. Phải có khí chất, phải thanh tao quý phái nhưng không được kiêu căng ngạo mạn, rõ chưa?" đạo diễn không nhịn được nhắc nhở.
"Vâng, tôi biết rồi," Bạch Tố Linh ngoan ngoãn đáp.
Đứng ở trước cửa đại sảnh, Bạch Tố Linh ngẩng cao đầu, thẳng lưng, ưỡn ngực, hóp bụng, hai tay đặt hờ ở trước bụng, trong đầu tưởng tượng lại các buổi tiệc cao cấp bản thân đã từng tham dự, ôn nhã tự tại bước vào.
Bên trong, Lăng Hạo Thanh mặc bộ trang phục Hoàng tử theo phong cách châu Âu đang đứng ở giữa nhóm quý nữ. Hai người vừa chạm mắt, tựa như nhất kiến chung tình, Hoàng tử bị sắc đẹp và khí chất của vị thiếu nữ hoa lan thu hút, chậm rãi bước về phía cô.
Thiếu nữ từng bước ung dung quý phái bước đến, hương thơm thanh nhã tỏa ra khiến mọi người xung quanh như bị mê hoặc choáng ngợp, không chớp mắt nhìn hai người.
Hoàng tử vươn tay mời thiếu nữ nhảy, hai người liền đứng tại giữa sảnh khiêu vũ.
"Ngửi một cái ngửi một cái!" Đạo diễn ở bên ngoài nhắc bài.
Lăng Thanh Hạo liền ghé đầu lại gần hõm vai cô, nhắm mắt lại hít một hơi, khóe môi hơi cong lên, tựa như đang bị mùi hương trên người thiếu nữ mê hoặc.
Hai người tay trong tay hạnh phúc vui vẻ khiêu vũ suốt đêm, thợ quay phim chỉnh góc quay thành toàn cảnh, đồng hồ ở phía xa xa báo hiệu đã qua mười hai giờ đêm nhưng phép màu của lọ nước hoa vẫn duy trì như cũ.
Đây chính là một ẩn dụ nhỏ trong kịch bản, ngầm nói mùi hương của Lan trắng có thể duy trì trong một quãng thời gian rất dài, giúp bạn mỹ mãn hoàn thành sự tình quan trọng của đời mình.
"Cắt! Perfect! Lăng Hạo Thanh, Bạch Tố Linh, hai người làm cực kỳ tốt!" Đạo diễn vui mừng hào hứng khen ngợi.
Hai người khiêm tốn cười với ông.
Bạch Tố Linh sau khi thay đồ xong, cùng với đạo diễn và Lăng Hạo Thanh chào hỏi rồi đem Tiểu Hoa rời đi.
Vì muốn chỉnh bối cảnh và thêm kỹ xảo cho hương thơm của nước hoa nên đoạn quảng cáo này có phần chế tác hậu kỳ khá phức tạp, nhưng dù sao cũng chỉ là một đoạn quảng cáo không quá ba mươi giây, qua mấy ngày liền được hoàn tất.
Lúc đoạn quảng cáo còn đang trong giai đoạn chỉnh sửa, bộ phim [Đế quân độc sủng thê] đã chiếu đến đoạn Lan Khinh tiến vào trận đấu cuối cùng với Lạc Yên Nhiên và Vô Trần.
Những ý kiến trái chiều của dân mạng về Lan Khinh cũng ngày càng nhiều.
"Theo tôi thấy, Lan Khinh ban đầu gây khó dễ với Lạc Yên Nhiên là vì ghen, nhưng lúc sau muốn giết Lạc Yên Nhiên là vì tự trọng."
"Gì mà tự trọng với không tự trọng? Còn không phải là vì không được Vô Trần yêu nên mới hận sao? Loại người này yêu nhất chỉ có bản thân mình mà thôi!"
"Sao tôi càng xem càng thấy có chút thương cảm cho Lan Khinh thế nhỉ?"
"Loại người này mà bạn cũng thương cảm được? Chúc bạn ngày sau bị kẻ thứ ba xen vào dùng mưu kế âm hiểm để hãm hại mà vẫn có thể thương cảm được cho đối phương nhé!"
"Lầu trên hơi quá đáng rồi đấy."
"Lúc đọc truyện chỉ cảm thấy Lan Khinh rất đáng ghét, không được đáp lại liền muốn giết người ta. Nhưng giờ xem phim lại thấy nếu không phải do Vô Trần quá vô tình thì Lan Khinh hẳn sẽ không làm đến mức vậy. Lúc đầu tôi còn sợ Bạch Tố Linh không diễn đạt được Lan Khinh, hiện tại xem phim tôi mới nhận ra hóa ra cô ấy còn hiểu Lan Khinh hơn cả tôi."
"Đồng ý kiến với lầu trên. Lan Khinh cao ngạo như vậy, đến chết cũng không buông xuống tự tôn để cầu xin tha mạng thì sao có thể vì tình yêu mà giết đồng môn được? Nếu tính kỹ thì ban đầu Lan Khinh cũng chỉ gây khó dễ cho Lạc Yên Nhiên mà thôi, là do sau đó bị Vô Trần cảnh cáo Lan Khinh mới bắt đầu hạ độc thủ."
"Lan Khinh với Vô Trần đều là trưởng lão, trong mắt Lan Khinh hẳn là không chấp nhận được việc một người ngang hàng với mình lại có thể công khai chỉ trích mình như vậy, đặc biệt là khi người đó còn vì một người có vai vế thấp hơn mình mới chỉ trích mình. Có lẽ vì vậy nên Lan Khinh mới ra tay độc ác hơn đi."
"Nói gì thì nói, vẫn không thể phủ nhận được Lan Khinh chỉ yêu bản thân mình!"
"Yêu bản thân mình thì có gì sai? Giữa vì yêu mà muốn giết đối phương và vì tự tôn của mình mà giết đối phương, tôi càng thêm thích cái số hai."
Bên nhãn hiệu nước hoa cảm nhận được thời cơ đã đến, liền nhân lúc này tung ra đoạn quảng cáo.
Cư dân trên mạng lập tức bùng nổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.