Chương 247: Ngân Nguyệt miêu yêu (33)
StellaLucia
22/08/2023
Thẩm Trọng An nghe đến đây thì vẻ kinh nghi trên mặt đã biến mất, hắn hiện đã hiểu rõ ý đồ của Gia Luật Quân.
Bệ hạ hắn không chỉ muốn cho nàng một thân phận chính thống, mà còn là một thân phận chính thống tôn quý.
Bị bệnh nặng từ nhỏ, từ năm năm tuổi lại đã rời nhà ra đi theo tiên nhân, ngay cả người nhà là hắn còn chưa gặp lại “nàng” thì nói gì đến những người khác? Mà với thân phận là muội muội ruột của Thừa tướng đương triều, cộng thêm thân phận tiên nhân, một khi nàng vào cung phân vị tuyệt đối sẽ không thấp.
Thẩm Trọng An đúng là đã đoán ra được chân tướng, nhưng đến khi nghe tiếp đoạn tiếp theo, hắn mới nhận ra hắn vẫn là đã xem nhẹ mức độ coi trọng của Gia Luật Quân dành cho Nguyệt Linh.
“Mười năm sau, nàng trong lúc vô tình nhìn thấy nguy cơ của Đông Hải quốc, thông qua tinh tượng tiên đoán được nguy cơ đó gắn liền với vận mệnh của trẫm. Vì thế, nàng xuống núi, hồi nhân gian, tìm đến trẫm, mạo nguy hiểm thay đổi thiên mệnh, cứu trẫm một mạng, xoay chuyển vận mệnh của Đông Hải quốc, cũng vì thế mà bị trọng thương.”
Nguyệt Linh rốt cuộc không nhịn nổi nữa, ngượng ngùng khẽ kéo ngón út của hắn, ý bảo hắn đừng nói nữa. Hắn biên chuyện xưa mà cứ như đang kể chuyện lịch sử, bình tĩnh thong dong như thật, khiến nàng xấu hổ đến mức không dám nhìn Thẩm Trọng An. Nàng vốn từ một con mèo yêu biến thành tiên nhân thì thôi đi, lại còn thành muội muội của Thẩm Trọng An nữa chứ. Chỉ cần nhìn vẻ mặt của hắn thôi là nàng cũng hiểu được hắn vốn không hề biết tí gì về chuyện này. Gia Luật Quân đây là đang đương trường cưỡng ép nhận thân mà!
So với tâm tình quẫn bách của Nguyệt Linh, lòng Thẩm Trọng An lúc này lại như đang muốn nổi lên sóng to gió lớn.
Muội muội Thừa tướng, tiên nhân, ân nhân cứu mạng, ân nhân cứu quốc, bốn thân phận cộng lại…
Mắt Thẩm Trọng An chợt mở lớn, lóe lên tia kinh ngạc.
Chẳng lẽ bệ hạ là muốn…
Hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn người nọ, lại thấy người nọ đang nhìn mình. Đón được ánh mắt của hắn, Gia Luật Quân như cười như không hỏi, “Sau bao năm mới được gặp lại muội muội, không biết ái khanh đang cảm thấy thế nào?”
Tâm tư Thẩm Trọng An chuyển nhanh, cuối cùng cong môi cười nhẹ, nâng mi mắt nhìn hai người đáp, “Tự nhiên là cực kỳ vui mừng. Nếu gia phụ gia mẫu nhìn thấy muội muội có thể khỏe mạnh trưởng thành như thế này, chắc hẳn cũng sẽ hỉ cực mà khóc.”
Câu trả lời của hắn khiến Gia Luật Quân rất hài lòng. Thẩm Trọng An vẫn luôn như vậy, thông minh hiểu ý, nếu đổi giới tính thì chính là hình mẫu của đóa giải ngữ hoa. Nhưng tất nhiên, Gia Luật Quân vẫn là cảm thấy hắn là nam thì tốt hơn, như thế mới không lãng phí một nhân tài.
Nguyệt Linh thấy Thẩm Trọng An nhanh như vậy đã tiếp nhận được rồi vị muội muội từ trên trời rơi xuống là mình đây, không khỏi cảm thấy có chút khâm phục. Dù sao đổi lại là nàng, tuy rằng nàng biết phải lựa chọn thế nào mới chính xác, nhưng có thể biểu hiện tự nhiên trôi chảy đến như vậy hay không thì lại là một chuyện khác.
Cũng may Gia Luật Quân không hề có ý định cho đôi huynh muội hờ này tâm sự sau chục năm xa cách, sau khi phân phó xong, biết Thẩm Trọng An đã thể hội được ý tưởng của mình, Gia Luật Quân liền cho hắn trở về xe ngựa của mình.
Trong long giá chỉ còn lại hai người, Nguyệt Linh nhìn Gia Luật Quân một hồi, rốt cuộc cũng không nhịn được, mở miệng, “Bệ hạ…”
“Hửm?” Gia Luật Quân lập tức đáp lại, “Đã quên những gì ta nói với nàng trưa nay rồi sao?”
Nguyệt Linh nhớ lại cảnh lúc trưa nay hai người trò chuyện trong lúc hạ nhân đang bận rộn thu thập, vẻ do dự và xấu hổ thoáng hiện qua khuôn mặt nàng. Nàng khẽ cắn môi, dưới ánh mắt chờ đợi của Gia Luật Quân, rốt cuộc cũng mở miệng, “Quân…”
Gia Luật Quân nhu tình cười, nắm lấy tay nàng, hài lòng đáp, “Ừm, ta nghe?”
Trái tim Nguyệt Linh khẽ run lên trước sự ngọt ngào và ôn nhu mà hắn mang lại. Nàng khẽ dựa vào hắn, mọi lời muốn nói đều hóa thành một câu đơn giản, “Cảm ơn chàng.”
Mọi lo lắng của ta đều đã được chàng âm thầm giải quyết, cảm ơn chàng.
Gia Luật Quân giống như hiểu được nàng muốn nói cái gì, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu nàng, “Đều là điều ta nên làm.”
*
Cả đoàn người dùng tốc độ nhanh nhất để trở về kinh thành, không người nào để ý đến theo sau bọn họ có ba bóng trắng nho nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện, chưa bao giờ để mất dấu.
Khi Gia Luật Quân về đến hoàng cung, toàn thành liền tiến vào trạng thái giới nghiêm. Chứng cứ cho thấy Vương gia có ý đồ tạo phản vô cùng xác thực, cộng thêm các tội danh khác như hối lộ, kéo bè kết phái, coi thường hoàng quyền, ỷ thế hiếp người, thánh chỉ xét nhà diệt tộc nhanh chóng được đưa xuống. Vương gia ngã ngựa kéo theo rất nhiều người và gia tộc khác ngã theo, bầu không khí trong kinh thành nháy mắt trở nên khẩn trương căng thẳng. Ngày ngày, tiếng binh lính chạy quanh, tiếng gào khóc, tiếng đập phá, tiếng đánh nhau vang lên không dứt, nhà nhà đều đóng cửa không gặp ai, chỉ sợ người tiếp theo gặp chuyện sẽ là chính mình.
Kể từ giây phút đặt chân trở lại hoàng cung, Gia Luật Quân liền trở nên cực kỳ bận rộn, không còn thời gian rảnh đâu để bồi Nguyệt Linh. Phần lớn thời gian hắn đều ở trên triều hoặc là Ngự Thư phòng, chỉ có đến tối khi trở về tẩm điện hai người mới gặp được nhau. Tuy thời gian ít ỏi, Nguyệt Linh lại vẫn cảm thấy rất mỹ mãn.
Trong khoảng thời gian bận rộn gấp gáp này, Gia Luật Quân vẫn dành ra được chút thời gian để giải quyết các vấn đề liên quan đến Nguyệt Linh. Đầu tiên là để Thẩm gia tuyên bố ra ngoài về sự tồn tại của muội muội Thẩm Nguyệt Linh, tiếp đó là Hoàng đế cho truyền ra ngoài chuyện nàng đã cứu mạng hắn và vận mệnh của quốc gia như thế nào, cũng đã phải trả giá ra sao. Sau khi nghe được hai tin này, triều thần đối với chuyện Nguyệt Linh vẫn luôn ở mãi trong Dưỡng Tâm điện đều không dám có ý kiến gì nữa.
Quả nhiên, mấy ngày sau, bọn họ biết được chiếu chỉ phong phi được ban xuống.
Hoàng đế phong Thẩm gia đích tiểu thư, Thẩm Nguyệt Linh vì tòng nhất phẩm Quý phi, ban phong hào Nguyệt, trở thành người tôn quý nhất trong hậu cung.
Đối với chiếu chỉ này, ai cũng không dám phản bác, cũng không thể phản bác. Muội muội của Thẩm Trọng An, ân nhân cứu mạng của Đế vương, tiên nhân, chỉ cần một trong ba thân phận này thôi cũng đủ để chiếm lấy phi vị rồi, huống chi vị này còn là cả ba?
Tin tức này rất nhanh đã truyền khắp hậu cung, dấy lên một cơn sóng lớn. Đối với những người phân vị thấp thì thật ra không quá ảnh hưởng, bọn họ hoặc là đã không còn ôm hy vọng nữa, hoặc là khoái ý ngồi chờ xem kịch vui; chỉ có những người phân vị cao mới cảm nhận được uy hiếp to lớn.
Trong cung của Thục phi, Đức phi một bên siết ly trà, một bên âm trầm nói, “Nhã phi kia rớt đài chưa được bao lâu lại có một Nguyệt Quý phi khác xuất hiện. Hoàng thượng không phải chỉ đi một chuyến tham dự buổi săn bắn mùa thu thôi sao, nàng ta thế mà lại có thể trùng hợp như vậy cứu bệ hạ một mạng. Cái gì mà tiên nhân, cái gì mà muội muội Thừa tướng, ta thấy nàng ta là hồ ly tinh thì có! Nếu không bệ hạ sao có thể bất cẩn như vậy, nàng ta đột ngột xuất hiện cũng không hề nghi ngờ, còn để nàng ta ở lại Dưỡng Tâm điện!”
Thục phi nhàn nhạt liếc nàng ta, bởi vì đang ở trong cung của mình nên nàng cũng mặc kệ nàng ta nói bậy, “Ngươi cũng không cần gấp gáp như vậy làm gì, người cần phải lo lắng nhất hiện tại không phải chúng ta, mà là vị kia.”
Đức phi hơi ngây ra, giây sau hiểu được ý nghĩa trong câu nói đó, trên mặt nở nụ cười ác liệt, “Ngươi nói chí phải. Vị kia vẫn luôn muốn trèo lên hậu vị, hiện tại lòi ra một tình địch, Vương gia còn phạm vào tội tru di cửu tộc, hậu vị không những không lấy được mà mạng cũng sắp mất luôn rồi!”
Thục phi cười cười, nhấp một ngụm trà.
Đức phi nhìn nàng ta, mỉm cười ngỏ ý, “Vương Quý phi của chúng ta hẳn là đang u sầu lắm. Chúng ta thân là muội muội cũng nên đi qua nhìn nàng một cái, ngươi nói đúng không?”
Thục phi bỏ ly trà xuống, thong thả đứng dậy, ánh mắt nhìn Đức phi mang theo ý cười, “Ngươi nói đúng. Chúng ta đi thôi.”
Hai người mang theo tâm tư xấu đi đến chỗ ở của Vương Quý phi, lại bị người sau chặn cửa không cho vào.
Vương Băng Nhi ngồi trên ghế, nghe cung nữ báo lại sự tức giận cùng trào phúng của Thục phi và Đức phi đối với mình, khóe môi nhếch lên cười khẩy.
Ngu xuẩn.
*
Tại Diêu Hoa cung, Phong Nhã Uyên nhận được tin tức từ bên ngoài truyền đến. Sau khi mở ra đọc, nàng ta tức giận gạt đổ bình trà và ly trà trên bàn xuống đất, tiếng loảng xoảng thanh thúy vang lên khiến cho bầu không khí trong điện đột nhiên trầm trọng hẳn.
“Hắn ta đã trở về được một khoảng thời gian, ngươi còn nói hắn đã phát hiện ra kế hoạch của ngươi làm gì? Có tác dụng sao? Bổn Công chúa không tự đoán được sao?!” Nàng ta trừng mảnh giấy trên tay, hơi thở nặng nề lên, “Đúng là đồ vô dụng! Có mỗi chuyện như thế cũng không làm được! Phụ hoàng ban đầu không nên hợp tác với hắn mới đúng!”
Một lúc sau, nàng ta tự điều chỉnh được tâm tình, đưa mảnh giấy cho Phỉ Thúy đem đi tiêu hủy.
Hiện tại, nàng ta chỉ mong mọi chuyện vẫn còn kịp đường xoay chuyển.
Không, mọi chuyện chắc chắn vẫn còn đường xoay chuyển. Hắn ta hiện tại đang bận rộn thanh tẩy triều đình, nhân lực và vật lực đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng, hoàn toàn sẽ không có khả năng ứng phó ngoại xâm!
Bệ hạ hắn không chỉ muốn cho nàng một thân phận chính thống, mà còn là một thân phận chính thống tôn quý.
Bị bệnh nặng từ nhỏ, từ năm năm tuổi lại đã rời nhà ra đi theo tiên nhân, ngay cả người nhà là hắn còn chưa gặp lại “nàng” thì nói gì đến những người khác? Mà với thân phận là muội muội ruột của Thừa tướng đương triều, cộng thêm thân phận tiên nhân, một khi nàng vào cung phân vị tuyệt đối sẽ không thấp.
Thẩm Trọng An đúng là đã đoán ra được chân tướng, nhưng đến khi nghe tiếp đoạn tiếp theo, hắn mới nhận ra hắn vẫn là đã xem nhẹ mức độ coi trọng của Gia Luật Quân dành cho Nguyệt Linh.
“Mười năm sau, nàng trong lúc vô tình nhìn thấy nguy cơ của Đông Hải quốc, thông qua tinh tượng tiên đoán được nguy cơ đó gắn liền với vận mệnh của trẫm. Vì thế, nàng xuống núi, hồi nhân gian, tìm đến trẫm, mạo nguy hiểm thay đổi thiên mệnh, cứu trẫm một mạng, xoay chuyển vận mệnh của Đông Hải quốc, cũng vì thế mà bị trọng thương.”
Nguyệt Linh rốt cuộc không nhịn nổi nữa, ngượng ngùng khẽ kéo ngón út của hắn, ý bảo hắn đừng nói nữa. Hắn biên chuyện xưa mà cứ như đang kể chuyện lịch sử, bình tĩnh thong dong như thật, khiến nàng xấu hổ đến mức không dám nhìn Thẩm Trọng An. Nàng vốn từ một con mèo yêu biến thành tiên nhân thì thôi đi, lại còn thành muội muội của Thẩm Trọng An nữa chứ. Chỉ cần nhìn vẻ mặt của hắn thôi là nàng cũng hiểu được hắn vốn không hề biết tí gì về chuyện này. Gia Luật Quân đây là đang đương trường cưỡng ép nhận thân mà!
So với tâm tình quẫn bách của Nguyệt Linh, lòng Thẩm Trọng An lúc này lại như đang muốn nổi lên sóng to gió lớn.
Muội muội Thừa tướng, tiên nhân, ân nhân cứu mạng, ân nhân cứu quốc, bốn thân phận cộng lại…
Mắt Thẩm Trọng An chợt mở lớn, lóe lên tia kinh ngạc.
Chẳng lẽ bệ hạ là muốn…
Hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn người nọ, lại thấy người nọ đang nhìn mình. Đón được ánh mắt của hắn, Gia Luật Quân như cười như không hỏi, “Sau bao năm mới được gặp lại muội muội, không biết ái khanh đang cảm thấy thế nào?”
Tâm tư Thẩm Trọng An chuyển nhanh, cuối cùng cong môi cười nhẹ, nâng mi mắt nhìn hai người đáp, “Tự nhiên là cực kỳ vui mừng. Nếu gia phụ gia mẫu nhìn thấy muội muội có thể khỏe mạnh trưởng thành như thế này, chắc hẳn cũng sẽ hỉ cực mà khóc.”
Câu trả lời của hắn khiến Gia Luật Quân rất hài lòng. Thẩm Trọng An vẫn luôn như vậy, thông minh hiểu ý, nếu đổi giới tính thì chính là hình mẫu của đóa giải ngữ hoa. Nhưng tất nhiên, Gia Luật Quân vẫn là cảm thấy hắn là nam thì tốt hơn, như thế mới không lãng phí một nhân tài.
Nguyệt Linh thấy Thẩm Trọng An nhanh như vậy đã tiếp nhận được rồi vị muội muội từ trên trời rơi xuống là mình đây, không khỏi cảm thấy có chút khâm phục. Dù sao đổi lại là nàng, tuy rằng nàng biết phải lựa chọn thế nào mới chính xác, nhưng có thể biểu hiện tự nhiên trôi chảy đến như vậy hay không thì lại là một chuyện khác.
Cũng may Gia Luật Quân không hề có ý định cho đôi huynh muội hờ này tâm sự sau chục năm xa cách, sau khi phân phó xong, biết Thẩm Trọng An đã thể hội được ý tưởng của mình, Gia Luật Quân liền cho hắn trở về xe ngựa của mình.
Trong long giá chỉ còn lại hai người, Nguyệt Linh nhìn Gia Luật Quân một hồi, rốt cuộc cũng không nhịn được, mở miệng, “Bệ hạ…”
“Hửm?” Gia Luật Quân lập tức đáp lại, “Đã quên những gì ta nói với nàng trưa nay rồi sao?”
Nguyệt Linh nhớ lại cảnh lúc trưa nay hai người trò chuyện trong lúc hạ nhân đang bận rộn thu thập, vẻ do dự và xấu hổ thoáng hiện qua khuôn mặt nàng. Nàng khẽ cắn môi, dưới ánh mắt chờ đợi của Gia Luật Quân, rốt cuộc cũng mở miệng, “Quân…”
Gia Luật Quân nhu tình cười, nắm lấy tay nàng, hài lòng đáp, “Ừm, ta nghe?”
Trái tim Nguyệt Linh khẽ run lên trước sự ngọt ngào và ôn nhu mà hắn mang lại. Nàng khẽ dựa vào hắn, mọi lời muốn nói đều hóa thành một câu đơn giản, “Cảm ơn chàng.”
Mọi lo lắng của ta đều đã được chàng âm thầm giải quyết, cảm ơn chàng.
Gia Luật Quân giống như hiểu được nàng muốn nói cái gì, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu nàng, “Đều là điều ta nên làm.”
*
Cả đoàn người dùng tốc độ nhanh nhất để trở về kinh thành, không người nào để ý đến theo sau bọn họ có ba bóng trắng nho nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện, chưa bao giờ để mất dấu.
Khi Gia Luật Quân về đến hoàng cung, toàn thành liền tiến vào trạng thái giới nghiêm. Chứng cứ cho thấy Vương gia có ý đồ tạo phản vô cùng xác thực, cộng thêm các tội danh khác như hối lộ, kéo bè kết phái, coi thường hoàng quyền, ỷ thế hiếp người, thánh chỉ xét nhà diệt tộc nhanh chóng được đưa xuống. Vương gia ngã ngựa kéo theo rất nhiều người và gia tộc khác ngã theo, bầu không khí trong kinh thành nháy mắt trở nên khẩn trương căng thẳng. Ngày ngày, tiếng binh lính chạy quanh, tiếng gào khóc, tiếng đập phá, tiếng đánh nhau vang lên không dứt, nhà nhà đều đóng cửa không gặp ai, chỉ sợ người tiếp theo gặp chuyện sẽ là chính mình.
Kể từ giây phút đặt chân trở lại hoàng cung, Gia Luật Quân liền trở nên cực kỳ bận rộn, không còn thời gian rảnh đâu để bồi Nguyệt Linh. Phần lớn thời gian hắn đều ở trên triều hoặc là Ngự Thư phòng, chỉ có đến tối khi trở về tẩm điện hai người mới gặp được nhau. Tuy thời gian ít ỏi, Nguyệt Linh lại vẫn cảm thấy rất mỹ mãn.
Trong khoảng thời gian bận rộn gấp gáp này, Gia Luật Quân vẫn dành ra được chút thời gian để giải quyết các vấn đề liên quan đến Nguyệt Linh. Đầu tiên là để Thẩm gia tuyên bố ra ngoài về sự tồn tại của muội muội Thẩm Nguyệt Linh, tiếp đó là Hoàng đế cho truyền ra ngoài chuyện nàng đã cứu mạng hắn và vận mệnh của quốc gia như thế nào, cũng đã phải trả giá ra sao. Sau khi nghe được hai tin này, triều thần đối với chuyện Nguyệt Linh vẫn luôn ở mãi trong Dưỡng Tâm điện đều không dám có ý kiến gì nữa.
Quả nhiên, mấy ngày sau, bọn họ biết được chiếu chỉ phong phi được ban xuống.
Hoàng đế phong Thẩm gia đích tiểu thư, Thẩm Nguyệt Linh vì tòng nhất phẩm Quý phi, ban phong hào Nguyệt, trở thành người tôn quý nhất trong hậu cung.
Đối với chiếu chỉ này, ai cũng không dám phản bác, cũng không thể phản bác. Muội muội của Thẩm Trọng An, ân nhân cứu mạng của Đế vương, tiên nhân, chỉ cần một trong ba thân phận này thôi cũng đủ để chiếm lấy phi vị rồi, huống chi vị này còn là cả ba?
Tin tức này rất nhanh đã truyền khắp hậu cung, dấy lên một cơn sóng lớn. Đối với những người phân vị thấp thì thật ra không quá ảnh hưởng, bọn họ hoặc là đã không còn ôm hy vọng nữa, hoặc là khoái ý ngồi chờ xem kịch vui; chỉ có những người phân vị cao mới cảm nhận được uy hiếp to lớn.
Trong cung của Thục phi, Đức phi một bên siết ly trà, một bên âm trầm nói, “Nhã phi kia rớt đài chưa được bao lâu lại có một Nguyệt Quý phi khác xuất hiện. Hoàng thượng không phải chỉ đi một chuyến tham dự buổi săn bắn mùa thu thôi sao, nàng ta thế mà lại có thể trùng hợp như vậy cứu bệ hạ một mạng. Cái gì mà tiên nhân, cái gì mà muội muội Thừa tướng, ta thấy nàng ta là hồ ly tinh thì có! Nếu không bệ hạ sao có thể bất cẩn như vậy, nàng ta đột ngột xuất hiện cũng không hề nghi ngờ, còn để nàng ta ở lại Dưỡng Tâm điện!”
Thục phi nhàn nhạt liếc nàng ta, bởi vì đang ở trong cung của mình nên nàng cũng mặc kệ nàng ta nói bậy, “Ngươi cũng không cần gấp gáp như vậy làm gì, người cần phải lo lắng nhất hiện tại không phải chúng ta, mà là vị kia.”
Đức phi hơi ngây ra, giây sau hiểu được ý nghĩa trong câu nói đó, trên mặt nở nụ cười ác liệt, “Ngươi nói chí phải. Vị kia vẫn luôn muốn trèo lên hậu vị, hiện tại lòi ra một tình địch, Vương gia còn phạm vào tội tru di cửu tộc, hậu vị không những không lấy được mà mạng cũng sắp mất luôn rồi!”
Thục phi cười cười, nhấp một ngụm trà.
Đức phi nhìn nàng ta, mỉm cười ngỏ ý, “Vương Quý phi của chúng ta hẳn là đang u sầu lắm. Chúng ta thân là muội muội cũng nên đi qua nhìn nàng một cái, ngươi nói đúng không?”
Thục phi bỏ ly trà xuống, thong thả đứng dậy, ánh mắt nhìn Đức phi mang theo ý cười, “Ngươi nói đúng. Chúng ta đi thôi.”
Hai người mang theo tâm tư xấu đi đến chỗ ở của Vương Quý phi, lại bị người sau chặn cửa không cho vào.
Vương Băng Nhi ngồi trên ghế, nghe cung nữ báo lại sự tức giận cùng trào phúng của Thục phi và Đức phi đối với mình, khóe môi nhếch lên cười khẩy.
Ngu xuẩn.
*
Tại Diêu Hoa cung, Phong Nhã Uyên nhận được tin tức từ bên ngoài truyền đến. Sau khi mở ra đọc, nàng ta tức giận gạt đổ bình trà và ly trà trên bàn xuống đất, tiếng loảng xoảng thanh thúy vang lên khiến cho bầu không khí trong điện đột nhiên trầm trọng hẳn.
“Hắn ta đã trở về được một khoảng thời gian, ngươi còn nói hắn đã phát hiện ra kế hoạch của ngươi làm gì? Có tác dụng sao? Bổn Công chúa không tự đoán được sao?!” Nàng ta trừng mảnh giấy trên tay, hơi thở nặng nề lên, “Đúng là đồ vô dụng! Có mỗi chuyện như thế cũng không làm được! Phụ hoàng ban đầu không nên hợp tác với hắn mới đúng!”
Một lúc sau, nàng ta tự điều chỉnh được tâm tình, đưa mảnh giấy cho Phỉ Thúy đem đi tiêu hủy.
Hiện tại, nàng ta chỉ mong mọi chuyện vẫn còn kịp đường xoay chuyển.
Không, mọi chuyện chắc chắn vẫn còn đường xoay chuyển. Hắn ta hiện tại đang bận rộn thanh tẩy triều đình, nhân lực và vật lực đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng, hoàn toàn sẽ không có khả năng ứng phó ngoại xâm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.