Chương 258: Ngân Nguyệt miêu yêu (44)
StellaLucia
22/08/2023
Trong gần một tháng, Phong Nhã Uyên phải trải qua cuộc sống như ở địa ngục. Tuy thân phận Nhã phi vẫn còn nhưng lại hữu danh vô thực. Mấy ngày đầu, nàng ta liên tục làm ầm làm ĩ, mắng chửi đám cung nhân mắt chó nhìn người thấp. Sau thấy vô dụng, nàng ta liền không tốn sức nữa, mỗi ngày ngồi chờ lo sợ không biết khi nào Gia Luật Quân sẽ hồi cung.
Nàng ta vốn là Công chúa kim chi ngọc diệp, nay lại phải rơi vào cảnh chịu tội như vậy, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cả ngày đều bị nhốt ở một chỗ, người duy nhất ở bên cạnh cũng tựa như rối gỗ, không thèm ngó ngàng gì đến nàng ta. Cộng thêm chuyện quốc gia bại trận, tinh thần nàng ta thật sự chịu không nổi, mấy lần đều bên bờ vực sụp đổ. Nếu không phải còn có đan hoàng yến làm bạn, mỗi ngày hót cho nàng nghe khiến cho linh hồn và tinh thần của nàng được thư thả, nàng ta hẳn đã chết tâm từ lâu.
Cuộc sống như thế kéo dài được vài tuần thì một ngày nọ, cung nữ đột nhiên bưng đến một chén canh hầm thơm phưng phức. Đừng nói là thịt, thức ăn mỗi ngày của Phong Nhã Uyên đều là cơm nguội rau héo, nay ngửi thấy mùi canh hầm bụng liền sôi réo điên cuồng, liên tục nuốt nước bọt.
Cung nữ không nói lời nào đặt bát canh xuống trước mặt nàng ta, lại lấy thêm cả chén cơm nguội cùng đĩa cải chua ít ỏi ra đặt trên bàn, nhưng tầm mắt của Phong Nhã Uyên từ đầu đến cuối đều không rời khỏi bát canh kia. Bát canh không lớn, nước canh trong vắt tỏa ra hơi ấm thơm đậm mùi thịt, trong canh chỉ có một con chim nhỏ xíu tầm nửa lòng bàn tay, không biết được bao nhiêu thịt. Nếu là ngày trước, Phong Nhã Uyên chắc chắn sẽ chướng mắt bát canh này, nhưng giờ đây, nàng ta chỉ ước gì mỗi ngày đều có thể được ăn một bát canh như thế, không thì nửa bát cũng được.
Cung nữ đứng ở một bên, im lặng nhìn nàng ta ngấu nghiến ăn cả bát canh, ngay cả phần xương mềm cũng cố gắng nhai nát nuốt xuống, khóe miệng không khỏi cong lên.
Ăn xong một bữa no nê, tâm trạng của Phong Nhã Uyên tốt hơn bao giờ hết, bèn muốn đi tìm đan hoàng yến để tâm sự. Thế nhưng không hiểu sao, nàng ta tìm quanh khắp điện, còn ra cả bên ngoài tìm, miệng liên tục gọi tên nó, nó lại mãi vẫn không xuất hiện. Nàng ta lúc bị tống vào lãnh cung cái gì cũng không được mang theo, ngay cả lồng chim cũng không có; nhưng đan hoàng yến rất thông minh, chưa bao giờ bay đi mất, cũng chưa bao giờ xảy ra trường hợp không thấy bóng dáng thế này.
Phong Nhã Uyên tìm mãi không thấy thì bắt đầu nôn nóng lo âu. Nhìn đến cung nữ đang đứng không xa, cũng không quan tâm gì nữa chạy đến hốt hoảng hỏi nàng ta, “Tiểu Đan của bổn cung đâu rồi? Tiểu Đan của bổn cung đi đâu rồi?!”
Cung nữ nhìn nàng ta, lần đầu tiên đối với nàng ta biểu lộ cảm xúc mà mỉm cười, chỉ là ý cười ấy khiến cho nàng ta rét lạnh, “Nương nương sao lại hỏi như vậy? Tiểu Đan… không phải đã bị nương nương ăn rồi sao?”
Nguyệt Linh nghe Gia Luật Quân kể đến đây, trong đầu thử tưởng tượng mình thành Phong Nhã Uyên khi đó, không khỏi rét lạnh rùng mình một cái.
Tuy đó chỉ là một con chim, nhưng nó lại là di vật của thân huynh, là thứ duy nhất thuộc về Tây Lâm quốc mà nàng ta còn có, là trụ cột tinh thần của nàng ta. Thế mà cuối cùng, nàng ta lại tự thân ăn con chim đó, ngay cả xương cũng không còn.
Gia Luật Quân ôm nàng trong lòng, sao có thể không nhận ra được nàng rùng mình. Ánh mắt hắn hơi trầm xuống, tựa như lo lắng lại tựa như đang kìm nén điều gì đó, ở bên tai nàng dò hỏi, “Sợ sao?”
Nguyệt Linh tựa lưng vào lồng ngực hắn nên không thể thấy được nét mặt của hắn, nhưng nàng lại vẫn lắc đầu, “Khi đó nàng ta muốn giết ta, trong lòng chàng hẳn cũng là cảm giác như thế. Ta trả thù phần ta, chàng trả thù phần chàng, sao ta lại vì thế mà sợ chàng được chứ?”
Gia Luật Quân gia tăng lực tay, siết chặt nàng vào lòng. Chóp mũi hắn khẽ cọ vành tai nàng, khàn khàn hỏi, “Thế nhưng ta chỉ là suýt chút nữa bị người khác giết chết sủng vật của mình, mà nàng ta lại là tự tay ăn luôn sủng vật của mình, rất khác nhau.”
Vành tai Nguyệt Linh bị hắn cọ đến đỏ lên, nàng hơi quay người đối mặt với hắn, bàn tay rảnh rang nâng lên áp bên má phải hắn, ngón tay khẽ vuốt ve, cười nhẹ đáp, “Thì đã sao chứ? Nợ tiền khi trả còn kèm theo lãi, huống chi là nợ máu?” Ngừng một chút, nàng cười càng thêm ôn nhu, “Quân, chàng là người ta đặt trong tâm.”
Cho nên, ta sao có thể sợ chàng được? Huống hồ chàng còn là vì ta.
Ánh mắt Gia Luật Quân sáng rực, chăm chú nhìn nàng. Giây sau, hắn cúi người, bắt lấy nụ cười kia. Hắn dịu dàng mơn trớn môi nàng, ôn nhu chậm rãi thâm nhập sâu bên trong. Nụ hôn này của hắn dịu dàng vô cùng, tựa như đang nâng niu một món trân bảo dễ vỡ, không dám dùng lực, cũng không nỡ dùng lực. Thế nhưng cánh tay đang ôm lấy eo nàng của hắn lại siết rất chặt, giống như muốn giam nàng bên hắn cả đời, không bao giờ rời bỏ.
Hai người triền miên một lúc lâu mới tách ra. Gia Luật Quân nhìn đôi môi nàng bị mình làm cho sưng đỏ ướt át, vốn ban đầu hắn không mang theo bất kỳ dục vọng gì lúc này ánh mắt lại tối sầm, nhìn chằm chằm nơi đó vài giây mới gian nan rời đi.
Hắn đặt một nụ hôn lên mi tâm nàng, trong nội tâm lại cố gắng đè dục hỏa xuống.
Nguyệt Linh đương nhiên nhận ra được trạng thái của hắn lúc này, vì vậy nàng không dám nhúc nhích gì, để mặc cho hắn ôm mình. Thật lâu sau, khi hơi thở của Gia Luật Quân đã ổn định trở lại, Nguyệt Linh mới lại mở miệng hỏi.
“Chuyện phong hậu thế nào rồi? Trên triều không còn ai phản đối chàng chứ?”
Gia Luật Quân khẽ cười, “Không có, bọn họ lấy đâu ra lý do để phản đối chứ? Tiểu Linh của ta chính là tiên nhân đấy, lỡ như phản đối xong tiên nhân giận dữ, không phò tá Đông Hải quốc nữa, bọn họ không phải sẽ trở thành tội nhân thiên cổ sao?”
Nguyệt Linh cũng cười, “Cũng may ban đầu chàng thông minh, sắp xếp cho ta một thân phận tuyệt diệu như vậy.”
“Vậy cũng là do Tiểu Linh của ta đặc biệt hơn người, nên ta mới có cơ hội.”
Thấy hắn vòng đi vòng lại vẫn là khen mình, cái đuôi nhỏ của Nguyệt Linh không nhịn được vung lên lắc lư, khóe môi cười tủm tỉm vui vẻ.
“À đúng rồi, còn chuyện các phi tần khác của chàng, ta có thể biết chàng tính làm thế nào không?”
“Tất nhiên là có thể rồi,” Gia Luật Quân xoa đầu nàng, “Ta dự tính sau khi chúng ta thành thân một tháng sẽ hạ chiếu chỉ hủy bỏ tuyển tú. Có thân phận của nàng ở đây, mọi chuyện hẳn cũng sẽ dễ dàng. Đối với những người ta chưa chạm qua, bọn họ có thể chọn hoặc là xuống tóc đi tu, hoặc là xuất cung trở về nhà, tự do cưới gả. Nếu chọn vế sau, ta cũng có thể hứa hẹn cho bọn họ thánh chỉ tứ hôn, như vậy thì bọn họ cũng sẽ dễ dàng hơn. Còn đối với những người ta đã chạm qua, cũng sẽ có hai lựa chọn, hoặc là đi tu, hoặc là giả chết xuất cung, thay đổi thân phận mà sống cuộc đời mới. Đối với những người chọn vế sau, ta sẽ cung cấp cho bọn họ ngân lượng và tài sản đủ để bọn họ sống thoải mái đến cuối đời.”
Danh tiết của nữ tử ở thời đại này rất quan trọng, thậm chí phần lớn còn coi trọng nó hơn cả tính mạng của mình. Nay nghe tính toán này của hắn, lòng Nguyệt Linh cũng an tâm hơn hẳn.
“Thế trong gần ba mươi vị, có bao nhiêu vị là chàng đã chạm qua?”
Gia Luật Quân nhướng mày, nhìn nàng cười cười, “Thế nào? Tiểu Linh để ý sao?”
Nguyệt Linh bĩu môi, hai mắt khẽ đảo, “Làm gì có. Ta chỉ là lo lắng cho tư khố của chàng không chịu nổi thôi!”
Gia Luật Quân cười khẽ, mổ lên môi nàng, “Tiểu Linh biết rõ là ta chỉ có nàng mà.” Hắn nhấn mạnh chữ ‘ta’.
Khóe môi Nguyệt Linh vểnh lên, hơi chút ngạo kiều nói, “Vậy còn được.”
Gia Luật Quân yêu chết vẻ mặt đắc ý nho nhỏ này của nàng, không cầm lòng được lại khẽ hôn mấy cái. Nguyệt Linh đợi hắn hôn xong, lại hỏi, “Nhưng còn Vương Quý phi thì sao?”
“Sao là sao?” Gia Luật Quân không hiểu hỏi lại, “Cũng sẽ giống như vậy thôi. Nếu nàng ta muốn xuất cung thì ta cho nàng ta nhiều thêm chút tiền, sau này nàng ta nhìn trúng ai ta cũng có thể tứ hôn cho nàng ta, hoặc là tìm cơ hội phong nàng ta làm huyện chủ gì đó, nhưng cái này còn phải nhìn tình huống mới có thể làm được.”
Vẫn luôn thoải mái tươi cười từ đầu đến giờ, lúc này đây Nguyệt Linh lại khẽ chau mày, khắp khuôn mặt đều lộ ra dáng vẻ suy tư trầm ngâm.
Gia Luật Quân nhìn biểu cảm này của nàng, biết là nàng đang không quá đồng ý với phương án của hắn, nhưng hắn lại không rõ được là nàng cảm thấy vẫn chưa đủ, hay là đã quá nhiều.
“Sao vậy? Nàng có ý kiến gì thì cứ nói ra, ta nghe.”
Nguyệt Linh hơi mím môi, một lát sau mới nhìn hắn, nghiêm túc nói, “Ta nghĩ, chúng ta có thể giữ nàng ta lại ở trong cung.”
Lần này đến lượt Gia Luật Quân nhíu chặt mày. Hắn không đồng ý nói, “Nàng sẽ chịu ủy khuất.”
Nguyệt Linh nhẹ nhàng lắc đầu, âm thanh nhỏ nhẹ vang lên, giải thích cho hắn hiểu suy nghĩ trong lòng mình, “Ta sẽ không ủy khuất. Ta biết chàng chỉ yêu mình ta, cũng biết nàng ta không có tâm tư gì với chàng. Nàng ta từng là chính thất của chàng, nếu lúc này để nàng xuất cung, triều thần sẽ nghĩ thế nào về chàng và ta? Cho dù nàng có lựa chọn giả chết, nhưng động thái của chúng ta lớn như vậy, bọn họ dù không dám nói ra nhưng cũng đều sẽ ngầm hiểu rằng chúng ta là đang giải tán hậu cung.”
“Vậy thì đã sao chứ? Chỉ cần bọn họ vẫn không dám, vậy là đủ. Hiện tại ta đã thu lại hết quyền lực vào trong tay, bọn họ thích nghĩ thế nào thì cứ để bọn họ nghĩ. Tuy rằng hiện giờ nàng ta không có tâm tư gì với ta, nhưng trong một loạt người chỉ có nàng ta là được giữ lại, nếu nàng ta cho rằng trong lòng ta nàng ta đặc biệt hơn những người khác, bắt đầu sinh ra tâm tư không nên có thì sao?”
“Sẽ không đâu, chàng cũng biết mà,” Nguyệt Linh mỉm cười, “Nàng ta là người thông minh, sẽ biết nên làm gì mới tốt nhất cho chính mình. Huống chi Vương gia hiện giờ đã đổ, nàng ta dù đã gả cho chàng nhưng vẫn không thể chối bỏ được liên hệ với Vương gia. Cho nàng ta ở lại trong cung chính là phần thưởng vì nàng ta đã giúp đỡ chàng chống lại Vương gia; sau này nàng ta một thân một mình, ân cũng đã dùng hết, nàng ta sẽ biết phải an phận.”
Thấy hắn còn định nói gì, Nguyệt Linh vội nói tiếp, “Với lại, ta ở trong cung này một mình cũng chán, chàng coi như giúp ta có một người bạn để giải sầu đi. Vương Băng Nhi cai quản hậu cung đã lâu, sau này cũng có thể giúp đỡ ta.”
Gia Luật Quân nhướng mày, khẽ nheo mắt nguy hiểm nhìn nàng, “Nàng vậy mà muốn làm bạn với nguyên phối của ta? Xem ra lòng dạ của Tiểu Linh rất lớn nha…”
Nguyệt Linh khẽ cười, ôm lấy mặt hắn hôn lên mấy cái, “Cũng không phải là thật sự của chàng mà. Chàng cứ xem nàng ta như hàng xóm của chúng ta là được. Làm như vậy, vừa không vô tình với nàng ta, vừa chặn được miệng triều thần, lại còn giúp cho ta không bị biến thành yêu hậu, không để chàng biến thành hôn quân. Chàng xem, một mũi tên trúng bốn con chim nha.”
Nàng đã nói đến như vậy, còn hôn hắn dỗ dành, Gia Luật Quân cũng không biết phải phản đối thế nào nữa, chỉ có thể thở dài đồng ý. Nói xong, hắn lại ôm lấy mặt nàng vuốt ve gò má nàng, trịnh trọng nhấn mạnh, “Nàng yên tâm, một đời này của ta sẽ chỉ có duy nhất một mình nàng, không quản thân thể hay trái tim.”
Nguyệt Linh cười đến hai mắt cong thành vầng trăng non, ánh sáng trong mắt lấp lánh như chứa vô vàn vì sao trong ấy, “Ta biết, cho nên ta mới dám đưa ra đề nghị như vậy, không phải sao?”
Nàng ta vốn là Công chúa kim chi ngọc diệp, nay lại phải rơi vào cảnh chịu tội như vậy, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cả ngày đều bị nhốt ở một chỗ, người duy nhất ở bên cạnh cũng tựa như rối gỗ, không thèm ngó ngàng gì đến nàng ta. Cộng thêm chuyện quốc gia bại trận, tinh thần nàng ta thật sự chịu không nổi, mấy lần đều bên bờ vực sụp đổ. Nếu không phải còn có đan hoàng yến làm bạn, mỗi ngày hót cho nàng nghe khiến cho linh hồn và tinh thần của nàng được thư thả, nàng ta hẳn đã chết tâm từ lâu.
Cuộc sống như thế kéo dài được vài tuần thì một ngày nọ, cung nữ đột nhiên bưng đến một chén canh hầm thơm phưng phức. Đừng nói là thịt, thức ăn mỗi ngày của Phong Nhã Uyên đều là cơm nguội rau héo, nay ngửi thấy mùi canh hầm bụng liền sôi réo điên cuồng, liên tục nuốt nước bọt.
Cung nữ không nói lời nào đặt bát canh xuống trước mặt nàng ta, lại lấy thêm cả chén cơm nguội cùng đĩa cải chua ít ỏi ra đặt trên bàn, nhưng tầm mắt của Phong Nhã Uyên từ đầu đến cuối đều không rời khỏi bát canh kia. Bát canh không lớn, nước canh trong vắt tỏa ra hơi ấm thơm đậm mùi thịt, trong canh chỉ có một con chim nhỏ xíu tầm nửa lòng bàn tay, không biết được bao nhiêu thịt. Nếu là ngày trước, Phong Nhã Uyên chắc chắn sẽ chướng mắt bát canh này, nhưng giờ đây, nàng ta chỉ ước gì mỗi ngày đều có thể được ăn một bát canh như thế, không thì nửa bát cũng được.
Cung nữ đứng ở một bên, im lặng nhìn nàng ta ngấu nghiến ăn cả bát canh, ngay cả phần xương mềm cũng cố gắng nhai nát nuốt xuống, khóe miệng không khỏi cong lên.
Ăn xong một bữa no nê, tâm trạng của Phong Nhã Uyên tốt hơn bao giờ hết, bèn muốn đi tìm đan hoàng yến để tâm sự. Thế nhưng không hiểu sao, nàng ta tìm quanh khắp điện, còn ra cả bên ngoài tìm, miệng liên tục gọi tên nó, nó lại mãi vẫn không xuất hiện. Nàng ta lúc bị tống vào lãnh cung cái gì cũng không được mang theo, ngay cả lồng chim cũng không có; nhưng đan hoàng yến rất thông minh, chưa bao giờ bay đi mất, cũng chưa bao giờ xảy ra trường hợp không thấy bóng dáng thế này.
Phong Nhã Uyên tìm mãi không thấy thì bắt đầu nôn nóng lo âu. Nhìn đến cung nữ đang đứng không xa, cũng không quan tâm gì nữa chạy đến hốt hoảng hỏi nàng ta, “Tiểu Đan của bổn cung đâu rồi? Tiểu Đan của bổn cung đi đâu rồi?!”
Cung nữ nhìn nàng ta, lần đầu tiên đối với nàng ta biểu lộ cảm xúc mà mỉm cười, chỉ là ý cười ấy khiến cho nàng ta rét lạnh, “Nương nương sao lại hỏi như vậy? Tiểu Đan… không phải đã bị nương nương ăn rồi sao?”
Nguyệt Linh nghe Gia Luật Quân kể đến đây, trong đầu thử tưởng tượng mình thành Phong Nhã Uyên khi đó, không khỏi rét lạnh rùng mình một cái.
Tuy đó chỉ là một con chim, nhưng nó lại là di vật của thân huynh, là thứ duy nhất thuộc về Tây Lâm quốc mà nàng ta còn có, là trụ cột tinh thần của nàng ta. Thế mà cuối cùng, nàng ta lại tự thân ăn con chim đó, ngay cả xương cũng không còn.
Gia Luật Quân ôm nàng trong lòng, sao có thể không nhận ra được nàng rùng mình. Ánh mắt hắn hơi trầm xuống, tựa như lo lắng lại tựa như đang kìm nén điều gì đó, ở bên tai nàng dò hỏi, “Sợ sao?”
Nguyệt Linh tựa lưng vào lồng ngực hắn nên không thể thấy được nét mặt của hắn, nhưng nàng lại vẫn lắc đầu, “Khi đó nàng ta muốn giết ta, trong lòng chàng hẳn cũng là cảm giác như thế. Ta trả thù phần ta, chàng trả thù phần chàng, sao ta lại vì thế mà sợ chàng được chứ?”
Gia Luật Quân gia tăng lực tay, siết chặt nàng vào lòng. Chóp mũi hắn khẽ cọ vành tai nàng, khàn khàn hỏi, “Thế nhưng ta chỉ là suýt chút nữa bị người khác giết chết sủng vật của mình, mà nàng ta lại là tự tay ăn luôn sủng vật của mình, rất khác nhau.”
Vành tai Nguyệt Linh bị hắn cọ đến đỏ lên, nàng hơi quay người đối mặt với hắn, bàn tay rảnh rang nâng lên áp bên má phải hắn, ngón tay khẽ vuốt ve, cười nhẹ đáp, “Thì đã sao chứ? Nợ tiền khi trả còn kèm theo lãi, huống chi là nợ máu?” Ngừng một chút, nàng cười càng thêm ôn nhu, “Quân, chàng là người ta đặt trong tâm.”
Cho nên, ta sao có thể sợ chàng được? Huống hồ chàng còn là vì ta.
Ánh mắt Gia Luật Quân sáng rực, chăm chú nhìn nàng. Giây sau, hắn cúi người, bắt lấy nụ cười kia. Hắn dịu dàng mơn trớn môi nàng, ôn nhu chậm rãi thâm nhập sâu bên trong. Nụ hôn này của hắn dịu dàng vô cùng, tựa như đang nâng niu một món trân bảo dễ vỡ, không dám dùng lực, cũng không nỡ dùng lực. Thế nhưng cánh tay đang ôm lấy eo nàng của hắn lại siết rất chặt, giống như muốn giam nàng bên hắn cả đời, không bao giờ rời bỏ.
Hai người triền miên một lúc lâu mới tách ra. Gia Luật Quân nhìn đôi môi nàng bị mình làm cho sưng đỏ ướt át, vốn ban đầu hắn không mang theo bất kỳ dục vọng gì lúc này ánh mắt lại tối sầm, nhìn chằm chằm nơi đó vài giây mới gian nan rời đi.
Hắn đặt một nụ hôn lên mi tâm nàng, trong nội tâm lại cố gắng đè dục hỏa xuống.
Nguyệt Linh đương nhiên nhận ra được trạng thái của hắn lúc này, vì vậy nàng không dám nhúc nhích gì, để mặc cho hắn ôm mình. Thật lâu sau, khi hơi thở của Gia Luật Quân đã ổn định trở lại, Nguyệt Linh mới lại mở miệng hỏi.
“Chuyện phong hậu thế nào rồi? Trên triều không còn ai phản đối chàng chứ?”
Gia Luật Quân khẽ cười, “Không có, bọn họ lấy đâu ra lý do để phản đối chứ? Tiểu Linh của ta chính là tiên nhân đấy, lỡ như phản đối xong tiên nhân giận dữ, không phò tá Đông Hải quốc nữa, bọn họ không phải sẽ trở thành tội nhân thiên cổ sao?”
Nguyệt Linh cũng cười, “Cũng may ban đầu chàng thông minh, sắp xếp cho ta một thân phận tuyệt diệu như vậy.”
“Vậy cũng là do Tiểu Linh của ta đặc biệt hơn người, nên ta mới có cơ hội.”
Thấy hắn vòng đi vòng lại vẫn là khen mình, cái đuôi nhỏ của Nguyệt Linh không nhịn được vung lên lắc lư, khóe môi cười tủm tỉm vui vẻ.
“À đúng rồi, còn chuyện các phi tần khác của chàng, ta có thể biết chàng tính làm thế nào không?”
“Tất nhiên là có thể rồi,” Gia Luật Quân xoa đầu nàng, “Ta dự tính sau khi chúng ta thành thân một tháng sẽ hạ chiếu chỉ hủy bỏ tuyển tú. Có thân phận của nàng ở đây, mọi chuyện hẳn cũng sẽ dễ dàng. Đối với những người ta chưa chạm qua, bọn họ có thể chọn hoặc là xuống tóc đi tu, hoặc là xuất cung trở về nhà, tự do cưới gả. Nếu chọn vế sau, ta cũng có thể hứa hẹn cho bọn họ thánh chỉ tứ hôn, như vậy thì bọn họ cũng sẽ dễ dàng hơn. Còn đối với những người ta đã chạm qua, cũng sẽ có hai lựa chọn, hoặc là đi tu, hoặc là giả chết xuất cung, thay đổi thân phận mà sống cuộc đời mới. Đối với những người chọn vế sau, ta sẽ cung cấp cho bọn họ ngân lượng và tài sản đủ để bọn họ sống thoải mái đến cuối đời.”
Danh tiết của nữ tử ở thời đại này rất quan trọng, thậm chí phần lớn còn coi trọng nó hơn cả tính mạng của mình. Nay nghe tính toán này của hắn, lòng Nguyệt Linh cũng an tâm hơn hẳn.
“Thế trong gần ba mươi vị, có bao nhiêu vị là chàng đã chạm qua?”
Gia Luật Quân nhướng mày, nhìn nàng cười cười, “Thế nào? Tiểu Linh để ý sao?”
Nguyệt Linh bĩu môi, hai mắt khẽ đảo, “Làm gì có. Ta chỉ là lo lắng cho tư khố của chàng không chịu nổi thôi!”
Gia Luật Quân cười khẽ, mổ lên môi nàng, “Tiểu Linh biết rõ là ta chỉ có nàng mà.” Hắn nhấn mạnh chữ ‘ta’.
Khóe môi Nguyệt Linh vểnh lên, hơi chút ngạo kiều nói, “Vậy còn được.”
Gia Luật Quân yêu chết vẻ mặt đắc ý nho nhỏ này của nàng, không cầm lòng được lại khẽ hôn mấy cái. Nguyệt Linh đợi hắn hôn xong, lại hỏi, “Nhưng còn Vương Quý phi thì sao?”
“Sao là sao?” Gia Luật Quân không hiểu hỏi lại, “Cũng sẽ giống như vậy thôi. Nếu nàng ta muốn xuất cung thì ta cho nàng ta nhiều thêm chút tiền, sau này nàng ta nhìn trúng ai ta cũng có thể tứ hôn cho nàng ta, hoặc là tìm cơ hội phong nàng ta làm huyện chủ gì đó, nhưng cái này còn phải nhìn tình huống mới có thể làm được.”
Vẫn luôn thoải mái tươi cười từ đầu đến giờ, lúc này đây Nguyệt Linh lại khẽ chau mày, khắp khuôn mặt đều lộ ra dáng vẻ suy tư trầm ngâm.
Gia Luật Quân nhìn biểu cảm này của nàng, biết là nàng đang không quá đồng ý với phương án của hắn, nhưng hắn lại không rõ được là nàng cảm thấy vẫn chưa đủ, hay là đã quá nhiều.
“Sao vậy? Nàng có ý kiến gì thì cứ nói ra, ta nghe.”
Nguyệt Linh hơi mím môi, một lát sau mới nhìn hắn, nghiêm túc nói, “Ta nghĩ, chúng ta có thể giữ nàng ta lại ở trong cung.”
Lần này đến lượt Gia Luật Quân nhíu chặt mày. Hắn không đồng ý nói, “Nàng sẽ chịu ủy khuất.”
Nguyệt Linh nhẹ nhàng lắc đầu, âm thanh nhỏ nhẹ vang lên, giải thích cho hắn hiểu suy nghĩ trong lòng mình, “Ta sẽ không ủy khuất. Ta biết chàng chỉ yêu mình ta, cũng biết nàng ta không có tâm tư gì với chàng. Nàng ta từng là chính thất của chàng, nếu lúc này để nàng xuất cung, triều thần sẽ nghĩ thế nào về chàng và ta? Cho dù nàng có lựa chọn giả chết, nhưng động thái của chúng ta lớn như vậy, bọn họ dù không dám nói ra nhưng cũng đều sẽ ngầm hiểu rằng chúng ta là đang giải tán hậu cung.”
“Vậy thì đã sao chứ? Chỉ cần bọn họ vẫn không dám, vậy là đủ. Hiện tại ta đã thu lại hết quyền lực vào trong tay, bọn họ thích nghĩ thế nào thì cứ để bọn họ nghĩ. Tuy rằng hiện giờ nàng ta không có tâm tư gì với ta, nhưng trong một loạt người chỉ có nàng ta là được giữ lại, nếu nàng ta cho rằng trong lòng ta nàng ta đặc biệt hơn những người khác, bắt đầu sinh ra tâm tư không nên có thì sao?”
“Sẽ không đâu, chàng cũng biết mà,” Nguyệt Linh mỉm cười, “Nàng ta là người thông minh, sẽ biết nên làm gì mới tốt nhất cho chính mình. Huống chi Vương gia hiện giờ đã đổ, nàng ta dù đã gả cho chàng nhưng vẫn không thể chối bỏ được liên hệ với Vương gia. Cho nàng ta ở lại trong cung chính là phần thưởng vì nàng ta đã giúp đỡ chàng chống lại Vương gia; sau này nàng ta một thân một mình, ân cũng đã dùng hết, nàng ta sẽ biết phải an phận.”
Thấy hắn còn định nói gì, Nguyệt Linh vội nói tiếp, “Với lại, ta ở trong cung này một mình cũng chán, chàng coi như giúp ta có một người bạn để giải sầu đi. Vương Băng Nhi cai quản hậu cung đã lâu, sau này cũng có thể giúp đỡ ta.”
Gia Luật Quân nhướng mày, khẽ nheo mắt nguy hiểm nhìn nàng, “Nàng vậy mà muốn làm bạn với nguyên phối của ta? Xem ra lòng dạ của Tiểu Linh rất lớn nha…”
Nguyệt Linh khẽ cười, ôm lấy mặt hắn hôn lên mấy cái, “Cũng không phải là thật sự của chàng mà. Chàng cứ xem nàng ta như hàng xóm của chúng ta là được. Làm như vậy, vừa không vô tình với nàng ta, vừa chặn được miệng triều thần, lại còn giúp cho ta không bị biến thành yêu hậu, không để chàng biến thành hôn quân. Chàng xem, một mũi tên trúng bốn con chim nha.”
Nàng đã nói đến như vậy, còn hôn hắn dỗ dành, Gia Luật Quân cũng không biết phải phản đối thế nào nữa, chỉ có thể thở dài đồng ý. Nói xong, hắn lại ôm lấy mặt nàng vuốt ve gò má nàng, trịnh trọng nhấn mạnh, “Nàng yên tâm, một đời này của ta sẽ chỉ có duy nhất một mình nàng, không quản thân thể hay trái tim.”
Nguyệt Linh cười đến hai mắt cong thành vầng trăng non, ánh sáng trong mắt lấp lánh như chứa vô vàn vì sao trong ấy, “Ta biết, cho nên ta mới dám đưa ra đề nghị như vậy, không phải sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.