Chương 107: Sư phụ, chúng ta kết hôn đi! (10)
StellaLucia
22/08/2023
Lãnh Quân thấy nàng quay đầu nhìn ra phía sau, mở miệng hỏi, "Sao vậy?"
Vương Hiểu Linh ngẩng mặt nhìn hắn, hắn rất cao, hoặc cũng do thân thể này không phát triển lắm nên khác biệt càng rõ, đứng cạnh hắn nàng chỉ cao đến ngang ngực hắn.
Từ vị trí này nhìn lên, chỉ thấy cổ hắn thon dài, vì khoảng cách gần nên nàng có thể nhìn thấy cả mạch máu ẩn dưới da hắn, lên trên chút nữa chính là chiếc cằm no đủ và phần ngạnh cằm tuy không sắc bén nhưng vẫn tràn đầy nam tính.
"Nhìn cái gì?" Lãnh Quân vẫn nhìn thẳng phía trước, nhàn nhạt hỏi nàng.
Vương Hiểu Linh tất nhiên sẽ không trả lời, ngược lại hỏi hắn, "Sư phụ, ngài với ngũ trưởng lão có quan hệ thế nào?"
Hỏi xong câu này, bọn họ đã đến nơi. Vương Hiểu Linh bước xuống, nhìn xung quanh, lúc này mới nhận ra hắn đưa nàng đến thiện phòng chứ không phải là núi Thiên Vân.
Trải qua lễ bái sư, chính nàng là người đói bụng cũng đã quên mất vụ ăn cơm, vậy mà không ngờ hắn lại nhớ.
Nội tâm chợt cảm thấy ấm áp.
Lãnh Quân tiến vào thiện phòng, trả lời nàng, "Sư thúc, sư điệt."
"Chỉ có vậy?"
Lãnh Quân liếc nhìn nàng, "Chứ không thì thế nào?"
Chọn được một bàn trống, Lãnh Quân ngồi xuống, Vương Hiểu Linh dự định đi lấy cơm trước rồi lại tiếp tục chủ đề thì một nam đệ tử đột nhiên chạy lại, tươi cười nói, "Sư thúc tổ, sư cô, hai người đến dùng cơm sao? Mau ngồi mau ngồi, để đệ tử đi lấy cơm cho!"
Nói xong hắn liền chạy đi.
Vương Hiểu Linh ngây người nhìn hắn, thấy hắn đã chạy đến quầy thức ăn thì mơ màng ngồi xuống.
Hình như người vừa rồi là người lần trước bọn họ đã gặp...
Không phải hắn nói hắn chỉ phụ trách dọn dẹp, không phụ trách phục vụ sao?
Động tác của hắn rất nhanh, Vương Hiểu Linh còn chưa kịp hiểu gì thì hắn đã chạy lại, đặt hai khay cơm lên bàn tươi cười lấy lòng nói, "Sư thúc tổ, sư cô, chúc hai người ăn ngon miệng! Nếu có việc gì cần xin cứ gọi đệ tử, đệ tử lập tức qua ngay!"
Lãnh Quân gật đầu xem như đáp lời hắn.
Người nọ liền như bắt được bảo, tươi cười sung sướng chạy đi.
Đến lúc này, Vương Hiểu Linh cũng lờ mờ hiểu ra tại sao thái độ của hắn lại thay đổi đột ngột như vậy.
Còn không phải là vì đã biết rõ thân phận của Lãnh Quân và nàng sao?
Tuy lễ bái sư chỉ có trưởng lão và quan môn đệ tử được tham gia, nhưng chuyện sư thúc tổ Lãnh Quân rốt cuộc cũng chịu nhận đệ tử đã lan truyền khắp tông môn, tên nàng hiện tại ai cũng biết.
Chuyện này cũng không phải là chuyện gì xấu, Vương Hiểu Linh liền không quan tâm đến nữa, quay sang nói với Lãnh Quân.
"Sư phụ, ban nãy trong lễ bái sư, đệ tử phát hiện hình như ngũ trưởng lão có ác ý với đệ tử."
Vừa nói, nàng vừa thăm dò biểu cảm trên khuôn mặt hắn, nhưng hắn đến mí cũng không nháy, chỉ lãnh đạm đáp, "Thế à?"
Giọng hắn đều đều, không hề có chút gì ngạc nhiên khiến Vương Hiểu Linh không rõ rốt cuộc là hắn không tin nàng hay là hắn cũng đã nhận ra được.
"Cũng có thể là đệ tử nhìn nhầm."
Vương Hiểu Linh tỏ vẻ không quan tâm nói, nhưng thực ra vẫn luôn thầm quan sát nét mặt hắn. Không ngờ, hắn lại vẫn chỉ "Ân" một tiếng rồi thong thả từ tốn ăn cơm, khiến nàng không tài nào đoán được hắn rốt cuộc có suy nghĩ gì, cuối cùng đành bỏ qua chuyện này.
Sau khi ăn xong, hai người trở lại núi Thiên Vân, Lãnh Quân tiến vào trong Huyền Băng động tu luyện, còn Vương Hiểu Linh ở ngoài tập luyện kiếm pháp hai canh giờ trước, sau đó mới vào.
Lúc nàng vào, hắn không hề phản ứng, tựa như không biết nàng đã đến, Vương Hiểu Linh cũng không quấy rầy hắn, vẫn lại chỗ đối diện hắn ngồi xuống, sau đó tu luyện.
Lần này tu luyện thời gian vẫn giống lần trước, tầm ba ngày sau Vương Hiểu Linh mới ngừng lại.
Vừa mở mắt, nàng đã thấy Lãnh Quân nhìn mình chằm chằm, nhất thời có chút giật mình, trong cái lạnh của hàn khí hai gò má nàng dần ửng đỏ lên, sắc hồng trở nên phá lệ nổi bật ở một nơi chỉ toàn sắc trắng như này.
Cái này cũng không thể trách nàng được. Ai có thể giữ được bình tĩnh khi vừa tỉnh lại đã phát hiện mình vẫn luôn bị một nam nhân tuấn mỹ nhìn không chớp mắt chứ?
Nhưng Lãnh Quân lại không hiểu điều đó, thậm chí còn hơi nhíu mày hỏi, "Sao lại đỏ mặt rồi? Không phải sinh bệnh rồi chứ?"
Vừa nói hắn vừa sờ trán nàng.
Khuôn mặt Vương Hiểu Linh liền càng đỏ.
Nhưng nàng lại không phải bị bệnh, Lãnh Quân sao có thể sờ ra được cái gì, nghi hoặc thu tay lại lẩm bẩm, "Không nóng..."
Sợ hắn lại làm ra hành động gì khác, Vương Hiểu Linh vội nói, "Ta không sao, ngài đừng lo."
Lãnh Quân vẫn nhíu mày, lắc đầu nói, "Hẳn là do mấy ngày nay ngươi không ăn không ngủ. Tu luyện tuy có thể tạm thời khiến ngươi không ăn không ngủ cũng không có việc gì, nhưng nếu là trong thời gian dài thì lại không tốt. Đến cả ta cũng không thể hoàn toàn bỏ ăn bỏ ngủ, huống chi ngươi chỉ mới ở Luyện Khí kỳ? Chuyện tu luyện không thể gấp gáp được, phải có điều độ."
Mặc dù nguyên nhân không đúng, nhưng Vương Hiểu Linh chỉ ước gì hắn đừng hỏi vì sao nàng đỏ mặt nữa, bèn gật đầu hứa hẹn, "Ta đã biết, sư phụ yên tâm, ta nhất định sẽ phối hợp cân bằng."
Lúc này Lãnh Quân mới gật đầu, hỏi nàng, "Có đói không? Hay muốn đi ngủ? Ngươi đã sáu ngày không ngủ rồi."
"Đệ tử muốn ăn cái gì đó trước."
"Hảo," Lãnh Quân đứng lên, "Vậy thì đi thôi."
Hiện giờ hắn đã thành thói quen, Vương Hiểu Linh muốn ăn cơm hắn liền bồi nàng cùng ăn.
Sau khi ăn xong, Lãnh Quân bắt nàng đi ngủ một giấc, nàng cũng cảm thấy có chút chịu không nổi nên không cãi lời, còn về việc trong lúc nàng ngủ hắn lại làm cái gì thì nàng chịu.
Sáu ngày không ngủ, vừa ngủ liền ngủ nguyên một ngày, đến sáng hôm sau, Vương Hiểu Linh mới tỉnh.
Giờ giấc này thực ra lại vừa đẹp, Vương Hiểu Linh thay y phục rồi qua tìm Lãnh Quân đi ăn sáng, sau đó trở về tập luyện kiếm pháp hai canh giờ, cuối cùng lại chui vào Huyền Băng động tu luyện.
Tuy hôm qua đã đồng ý với hắn sẽ tu luyện có điều độ, nhưng tu luyện cũng tương tự như đi ngủ vậy, trong trường hợp không bị người gọi tỉnh, chúng ta chỉ tỉnh dậy khi đã ngủ đủ giấc, đúng không? Mà một 'giấc' tu luyện của Vương Hiểu Linh lại vừa vặn kéo dài ba ngày.
Cuối cùng, Lãnh Quân chỉ đành có thể canh giờ mà gọi nàng. Ban đầu nàng còn không chịu nghe hắn, cảm thấy cứ ba ngày lại ăn rồi ngủ một lần cũng không sao, nhưng Lãnh Quân lại không đồng ý. Dây dưa một hồi, rốt cuộc Lãnh Quân chỉ có thể ăn ngủ cùng nàng, mỗi ngày sau khi tập xong kiếm pháp sẽ đi ăn cơm, cuối ngày thì ngưng tu luyện để đi ngủ.
Vương Hiểu Linh thấy đến sư phụ cũng đã mỗi ngày ăn ngủ, nàng hẳn cũng không cần gắng sức tu luyện như thế, liền cho phép bản thân thư thả một chút, án theo giờ giấc của hắn mà làm.
Tuy rằng mỗi ngày đều tốn một vài canh giờ cho việc ăn ngủ, nhưng tốc độ tu luyện của nàng không hề chậm, sau ba tháng, nàng đã đạt Trúc Cơ đỉnh, chỉ thiếu một cơ hội để đột phá.
Trong ba tháng này, vì mỗi ngày đều cùng nhau sinh hoạt nên quan hệ giữa nàng và hắn thật ra có chút thân cận hơn, nhưng Vương Hiểu Linh lại có cảm giác chút quan tâm săn sóc này của hắn lại giống như của sư phụ dành cho đệ tử hơn là của nam nhân dành cho nữ nhân, khiến nàng thật không biết nên vui hay nên buồn.
Bởi vì Vương Hiểu Linh bị kẹt ở Trúc Cơ nên Lãnh Quân tính toán mang nàng ra ngoài lịch lãm tìm kiếm cơ hội đột phá, thuận tiện cho nàng kiếm thêm kinh nghiệm tác chiến và ổn định tu vi, nhưng buổi khảo thí mỗi nửa năm một lần lại đến nên cuối cùng hai người quyết định ở lại tham gia trước rồi mới đi.
Khảo thí nửa năm một lần đối với ngoại môn đệ tử là cơ hội, nhưng đối với nội môn đệ tử thì lại là ác mộng.
Nửa năm một lần, toàn bộ ngoại môn đệ tử sẽ phải tham gia trắc nghiệm tu vi, nếu sau một khoảng thời gian nhất định mà tu vi không có tiến bộ thì sẽ bị trục xuất. Đối với một trăm danh ngạch có tu vi cao nhất, bọn họ sẽ có cơ hội lựa chọn khiêu chiến với một người bất kỳ trong một trăm nội môn đệ tử có xếp hạng thấp nhất. Nếu chiến thắng, rất đơn giản, hai người đổi chỗ cho nhau. Nếu thất bại, lại càng đơn giản, ai ở nguyên vị trí người nấy.
Vương Hiểu Linh được Lãnh Quân thu làm quan môn đệ tử nên nàng không cần tham gia cuộc thi này. Mà cho dù nàng cả đời không tăng tiến tu vi, chỉ cần Lãnh Quân không đồng ý, ai có thể đả động đến vị trí của nàng chứ?
Chỉ là Lãnh Quân ngày thường ít khi tham gia các hoạt động trong tông môn, lúc này trùng hợp vì định dẫn Vương Hiểu Linh ra ngoài lịch luyện nên mới không bế quan, vừa vặn bị Chương Hiển tóm lấy nửa mời nửa năn nỉ hắn đến xem thi đấu, lúc này bọn họ mới ở lại tham gia.
Đối với việc sư thúc tổ trong truyền thuyết của bọn họ sẽ quan khán trận đấu, toàn bộ đám đệ tử đều hưng phấn không thôi, nhất là một trăm ngoại môn đệ tử xuất sắc nhất và một trăm nội môn đệ tử yếu kém nhất.
Hai bên, ai cũng đều muốn chứng tỏ bản thân trước mặt hắn, thậm chí có người còn ôm hy vọng sẽ được hắn nhìn trúng thiên phú, sau đó thu làm đồ đệ. Lúc trước hắn không có động tĩnh gì nên ai cũng đều không dám mơ ước viển vông, hiện tại đột nhiên có Vương Hiểu Linh, bọn họ liền động tâm.
Chỉ tiếc, bọn họ không biết rõ nguyên nhân Lãnh Quân nhận Vương Hiểu Linh làm quan môn đệ tử, nếu không bọn họ còn dám ôm mơ mộng hão huyền như vậy sao?
Vương Hiểu Linh ngẩng mặt nhìn hắn, hắn rất cao, hoặc cũng do thân thể này không phát triển lắm nên khác biệt càng rõ, đứng cạnh hắn nàng chỉ cao đến ngang ngực hắn.
Từ vị trí này nhìn lên, chỉ thấy cổ hắn thon dài, vì khoảng cách gần nên nàng có thể nhìn thấy cả mạch máu ẩn dưới da hắn, lên trên chút nữa chính là chiếc cằm no đủ và phần ngạnh cằm tuy không sắc bén nhưng vẫn tràn đầy nam tính.
"Nhìn cái gì?" Lãnh Quân vẫn nhìn thẳng phía trước, nhàn nhạt hỏi nàng.
Vương Hiểu Linh tất nhiên sẽ không trả lời, ngược lại hỏi hắn, "Sư phụ, ngài với ngũ trưởng lão có quan hệ thế nào?"
Hỏi xong câu này, bọn họ đã đến nơi. Vương Hiểu Linh bước xuống, nhìn xung quanh, lúc này mới nhận ra hắn đưa nàng đến thiện phòng chứ không phải là núi Thiên Vân.
Trải qua lễ bái sư, chính nàng là người đói bụng cũng đã quên mất vụ ăn cơm, vậy mà không ngờ hắn lại nhớ.
Nội tâm chợt cảm thấy ấm áp.
Lãnh Quân tiến vào thiện phòng, trả lời nàng, "Sư thúc, sư điệt."
"Chỉ có vậy?"
Lãnh Quân liếc nhìn nàng, "Chứ không thì thế nào?"
Chọn được một bàn trống, Lãnh Quân ngồi xuống, Vương Hiểu Linh dự định đi lấy cơm trước rồi lại tiếp tục chủ đề thì một nam đệ tử đột nhiên chạy lại, tươi cười nói, "Sư thúc tổ, sư cô, hai người đến dùng cơm sao? Mau ngồi mau ngồi, để đệ tử đi lấy cơm cho!"
Nói xong hắn liền chạy đi.
Vương Hiểu Linh ngây người nhìn hắn, thấy hắn đã chạy đến quầy thức ăn thì mơ màng ngồi xuống.
Hình như người vừa rồi là người lần trước bọn họ đã gặp...
Không phải hắn nói hắn chỉ phụ trách dọn dẹp, không phụ trách phục vụ sao?
Động tác của hắn rất nhanh, Vương Hiểu Linh còn chưa kịp hiểu gì thì hắn đã chạy lại, đặt hai khay cơm lên bàn tươi cười lấy lòng nói, "Sư thúc tổ, sư cô, chúc hai người ăn ngon miệng! Nếu có việc gì cần xin cứ gọi đệ tử, đệ tử lập tức qua ngay!"
Lãnh Quân gật đầu xem như đáp lời hắn.
Người nọ liền như bắt được bảo, tươi cười sung sướng chạy đi.
Đến lúc này, Vương Hiểu Linh cũng lờ mờ hiểu ra tại sao thái độ của hắn lại thay đổi đột ngột như vậy.
Còn không phải là vì đã biết rõ thân phận của Lãnh Quân và nàng sao?
Tuy lễ bái sư chỉ có trưởng lão và quan môn đệ tử được tham gia, nhưng chuyện sư thúc tổ Lãnh Quân rốt cuộc cũng chịu nhận đệ tử đã lan truyền khắp tông môn, tên nàng hiện tại ai cũng biết.
Chuyện này cũng không phải là chuyện gì xấu, Vương Hiểu Linh liền không quan tâm đến nữa, quay sang nói với Lãnh Quân.
"Sư phụ, ban nãy trong lễ bái sư, đệ tử phát hiện hình như ngũ trưởng lão có ác ý với đệ tử."
Vừa nói, nàng vừa thăm dò biểu cảm trên khuôn mặt hắn, nhưng hắn đến mí cũng không nháy, chỉ lãnh đạm đáp, "Thế à?"
Giọng hắn đều đều, không hề có chút gì ngạc nhiên khiến Vương Hiểu Linh không rõ rốt cuộc là hắn không tin nàng hay là hắn cũng đã nhận ra được.
"Cũng có thể là đệ tử nhìn nhầm."
Vương Hiểu Linh tỏ vẻ không quan tâm nói, nhưng thực ra vẫn luôn thầm quan sát nét mặt hắn. Không ngờ, hắn lại vẫn chỉ "Ân" một tiếng rồi thong thả từ tốn ăn cơm, khiến nàng không tài nào đoán được hắn rốt cuộc có suy nghĩ gì, cuối cùng đành bỏ qua chuyện này.
Sau khi ăn xong, hai người trở lại núi Thiên Vân, Lãnh Quân tiến vào trong Huyền Băng động tu luyện, còn Vương Hiểu Linh ở ngoài tập luyện kiếm pháp hai canh giờ trước, sau đó mới vào.
Lúc nàng vào, hắn không hề phản ứng, tựa như không biết nàng đã đến, Vương Hiểu Linh cũng không quấy rầy hắn, vẫn lại chỗ đối diện hắn ngồi xuống, sau đó tu luyện.
Lần này tu luyện thời gian vẫn giống lần trước, tầm ba ngày sau Vương Hiểu Linh mới ngừng lại.
Vừa mở mắt, nàng đã thấy Lãnh Quân nhìn mình chằm chằm, nhất thời có chút giật mình, trong cái lạnh của hàn khí hai gò má nàng dần ửng đỏ lên, sắc hồng trở nên phá lệ nổi bật ở một nơi chỉ toàn sắc trắng như này.
Cái này cũng không thể trách nàng được. Ai có thể giữ được bình tĩnh khi vừa tỉnh lại đã phát hiện mình vẫn luôn bị một nam nhân tuấn mỹ nhìn không chớp mắt chứ?
Nhưng Lãnh Quân lại không hiểu điều đó, thậm chí còn hơi nhíu mày hỏi, "Sao lại đỏ mặt rồi? Không phải sinh bệnh rồi chứ?"
Vừa nói hắn vừa sờ trán nàng.
Khuôn mặt Vương Hiểu Linh liền càng đỏ.
Nhưng nàng lại không phải bị bệnh, Lãnh Quân sao có thể sờ ra được cái gì, nghi hoặc thu tay lại lẩm bẩm, "Không nóng..."
Sợ hắn lại làm ra hành động gì khác, Vương Hiểu Linh vội nói, "Ta không sao, ngài đừng lo."
Lãnh Quân vẫn nhíu mày, lắc đầu nói, "Hẳn là do mấy ngày nay ngươi không ăn không ngủ. Tu luyện tuy có thể tạm thời khiến ngươi không ăn không ngủ cũng không có việc gì, nhưng nếu là trong thời gian dài thì lại không tốt. Đến cả ta cũng không thể hoàn toàn bỏ ăn bỏ ngủ, huống chi ngươi chỉ mới ở Luyện Khí kỳ? Chuyện tu luyện không thể gấp gáp được, phải có điều độ."
Mặc dù nguyên nhân không đúng, nhưng Vương Hiểu Linh chỉ ước gì hắn đừng hỏi vì sao nàng đỏ mặt nữa, bèn gật đầu hứa hẹn, "Ta đã biết, sư phụ yên tâm, ta nhất định sẽ phối hợp cân bằng."
Lúc này Lãnh Quân mới gật đầu, hỏi nàng, "Có đói không? Hay muốn đi ngủ? Ngươi đã sáu ngày không ngủ rồi."
"Đệ tử muốn ăn cái gì đó trước."
"Hảo," Lãnh Quân đứng lên, "Vậy thì đi thôi."
Hiện giờ hắn đã thành thói quen, Vương Hiểu Linh muốn ăn cơm hắn liền bồi nàng cùng ăn.
Sau khi ăn xong, Lãnh Quân bắt nàng đi ngủ một giấc, nàng cũng cảm thấy có chút chịu không nổi nên không cãi lời, còn về việc trong lúc nàng ngủ hắn lại làm cái gì thì nàng chịu.
Sáu ngày không ngủ, vừa ngủ liền ngủ nguyên một ngày, đến sáng hôm sau, Vương Hiểu Linh mới tỉnh.
Giờ giấc này thực ra lại vừa đẹp, Vương Hiểu Linh thay y phục rồi qua tìm Lãnh Quân đi ăn sáng, sau đó trở về tập luyện kiếm pháp hai canh giờ, cuối cùng lại chui vào Huyền Băng động tu luyện.
Tuy hôm qua đã đồng ý với hắn sẽ tu luyện có điều độ, nhưng tu luyện cũng tương tự như đi ngủ vậy, trong trường hợp không bị người gọi tỉnh, chúng ta chỉ tỉnh dậy khi đã ngủ đủ giấc, đúng không? Mà một 'giấc' tu luyện của Vương Hiểu Linh lại vừa vặn kéo dài ba ngày.
Cuối cùng, Lãnh Quân chỉ đành có thể canh giờ mà gọi nàng. Ban đầu nàng còn không chịu nghe hắn, cảm thấy cứ ba ngày lại ăn rồi ngủ một lần cũng không sao, nhưng Lãnh Quân lại không đồng ý. Dây dưa một hồi, rốt cuộc Lãnh Quân chỉ có thể ăn ngủ cùng nàng, mỗi ngày sau khi tập xong kiếm pháp sẽ đi ăn cơm, cuối ngày thì ngưng tu luyện để đi ngủ.
Vương Hiểu Linh thấy đến sư phụ cũng đã mỗi ngày ăn ngủ, nàng hẳn cũng không cần gắng sức tu luyện như thế, liền cho phép bản thân thư thả một chút, án theo giờ giấc của hắn mà làm.
Tuy rằng mỗi ngày đều tốn một vài canh giờ cho việc ăn ngủ, nhưng tốc độ tu luyện của nàng không hề chậm, sau ba tháng, nàng đã đạt Trúc Cơ đỉnh, chỉ thiếu một cơ hội để đột phá.
Trong ba tháng này, vì mỗi ngày đều cùng nhau sinh hoạt nên quan hệ giữa nàng và hắn thật ra có chút thân cận hơn, nhưng Vương Hiểu Linh lại có cảm giác chút quan tâm săn sóc này của hắn lại giống như của sư phụ dành cho đệ tử hơn là của nam nhân dành cho nữ nhân, khiến nàng thật không biết nên vui hay nên buồn.
Bởi vì Vương Hiểu Linh bị kẹt ở Trúc Cơ nên Lãnh Quân tính toán mang nàng ra ngoài lịch lãm tìm kiếm cơ hội đột phá, thuận tiện cho nàng kiếm thêm kinh nghiệm tác chiến và ổn định tu vi, nhưng buổi khảo thí mỗi nửa năm một lần lại đến nên cuối cùng hai người quyết định ở lại tham gia trước rồi mới đi.
Khảo thí nửa năm một lần đối với ngoại môn đệ tử là cơ hội, nhưng đối với nội môn đệ tử thì lại là ác mộng.
Nửa năm một lần, toàn bộ ngoại môn đệ tử sẽ phải tham gia trắc nghiệm tu vi, nếu sau một khoảng thời gian nhất định mà tu vi không có tiến bộ thì sẽ bị trục xuất. Đối với một trăm danh ngạch có tu vi cao nhất, bọn họ sẽ có cơ hội lựa chọn khiêu chiến với một người bất kỳ trong một trăm nội môn đệ tử có xếp hạng thấp nhất. Nếu chiến thắng, rất đơn giản, hai người đổi chỗ cho nhau. Nếu thất bại, lại càng đơn giản, ai ở nguyên vị trí người nấy.
Vương Hiểu Linh được Lãnh Quân thu làm quan môn đệ tử nên nàng không cần tham gia cuộc thi này. Mà cho dù nàng cả đời không tăng tiến tu vi, chỉ cần Lãnh Quân không đồng ý, ai có thể đả động đến vị trí của nàng chứ?
Chỉ là Lãnh Quân ngày thường ít khi tham gia các hoạt động trong tông môn, lúc này trùng hợp vì định dẫn Vương Hiểu Linh ra ngoài lịch luyện nên mới không bế quan, vừa vặn bị Chương Hiển tóm lấy nửa mời nửa năn nỉ hắn đến xem thi đấu, lúc này bọn họ mới ở lại tham gia.
Đối với việc sư thúc tổ trong truyền thuyết của bọn họ sẽ quan khán trận đấu, toàn bộ đám đệ tử đều hưng phấn không thôi, nhất là một trăm ngoại môn đệ tử xuất sắc nhất và một trăm nội môn đệ tử yếu kém nhất.
Hai bên, ai cũng đều muốn chứng tỏ bản thân trước mặt hắn, thậm chí có người còn ôm hy vọng sẽ được hắn nhìn trúng thiên phú, sau đó thu làm đồ đệ. Lúc trước hắn không có động tĩnh gì nên ai cũng đều không dám mơ ước viển vông, hiện tại đột nhiên có Vương Hiểu Linh, bọn họ liền động tâm.
Chỉ tiếc, bọn họ không biết rõ nguyên nhân Lãnh Quân nhận Vương Hiểu Linh làm quan môn đệ tử, nếu không bọn họ còn dám ôm mơ mộng hão huyền như vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.