Chương 104: Sư phụ, chúng ta kết hôn đi! (7)
StellaLucia
22/08/2023
Hai canh giờ sau, Lãnh Quân y theo lời trở lại, thấy Vương Hiểu Linh đang chăm chỉ luyện tập thì hài lòng, đứng ở một bên chờ nàng luyện xong kiếm pháp thì mở miệng, “Đã hai canh giờ, đi thôi.”
Bởi vì hắn từ phía sau lưng nàng tiến lại nên Vương Hiểu Linh không hay biết gì. Sau khi thực hiện xong động tác cuối cùng, nàng buông kiếm xuống định nghỉ ngơi một lúc thì bỗng nghe thấy từ phía sau vang lên âm thanh, mới giật mình quay đầu.
“Sư phụ?”
Lãnh Quân gật đầu coi như đáp lời nàng, sau đó quay người đi ra ngoài.
Từ sau khi ký khế ước, bởi vì là khế ước linh hồn nên Vương Hiểu Linh có thể tùy ý đem Ly Băng kiếm cất vào trong thần thức của mình. Lúc này thấy hắn đã bỏ đi, nàng vội vàng thu kiếm, chạy nhanh đuổi theo hắn.
“Sư phụ, từ từ đã.”
Lãnh Quân tuy không dừng lại nhưng vẫn thả chậm tốc độ, quay đầu hỏi nàng, “Ân?”
“Thật ra… sư phụ…” Vương Hiểu Linh nhìn hắn, có chút ngại ngùng nói, “Ta có chút đói…”
“Đói thì ăn đi,” Lãnh Quân thản nhiên nói, sau đó như nhớ đến cái gì, nghi hoặc hỏi nàng, “Chẳng lẽ ngươi đã ăn hết lương khô rồi?”
Nghe hắn nhắc đến lương khô, Vương Hiểu Linh liền muốn khóc.
Suốt ba ngày ăn lương khô, nàng đã ăn ngán đến muốn nôn rồi…
Tuy nguyên chủ là trẻ mồ côi, nhưng nàng lại không phải a. Ngàn sủng vạn sủng mà lớn lên, khẩu vị của nàng dù ít dù nhiều cũng sẽ trở nên kén chọn. Hiện tại chỉ cần nghĩ đến miếng lương khô hương vị tầm thường lại khô khốc kìa, nàng liền thà nhịn đói cũng không muốn lại ăn.
“Vẫn chưa hết… nhưng mà sư phụ, chúng ta có thể… có thể ăn cái khác không?” Nàng ngẩng đầu, mang theo chút rụt rè cùng lo sợ, trông mong nhìn hắn.
Lãnh Quân ngạc nhiên nhìn nàng, không rõ vì sao chỉ là ăn thôi mà nàng lại có thể mang tâm tình thấp thỏm đến vậy đi hỏi hắn.
“Tự nhiên có thể, vậy ngươi đến thiện phòng ăn đi, sau khi quay về ta lại dẫn ngươi vào Huyền Băng động.”
Lúc nghe nửa đầu, hai mắt Vương Hiểu Linh sáng lên, nhưng nghe đến nửa sau thì ảm đạm xuống, có chút luống cuống cùng lo được lo mất hỏi, “Sư phụ không ăn sao?”
Lãnh Quân không hiểu nàng đang nghĩ cái gì, nhẹ lắc đầu, “Ta không cần ăn.”
“Vậy… vậy… sư phụ, ta cũng không cần! Ta theo ngài đến Huyền Băng động!”
Nhìn nàng rõ ràng không muốn lại mím môi kiên quyết nói ra, Lãnh Quân không khỏi có chút sững sờ.
Bỗng thấy tay áo hơi nặng, hắn hạ mắt nhìn xuống, thấy bàn tay nàng đang bấu chặt lấy tay áo hắn như sợ hắn đi mất, rốt cuộc cũng ngộ ra được tâm tư của nàng.
Nàng là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm, vốn luôn mong có thể có được bằng hữu nhưng những người đó lại luôn cười nhạo chế giễu nàng, thậm chí cuối cùng còn lừa nàng chạy vào trong cấm địa.
Nếu không phải nàng là Thuần Băng Chi Thể, hiện tại nàng hẳn là đã chết, hoặc khá hơn một chút thì bị xử phạt sau đó trục xuất khỏi tông môn.
Hiện tại được hắn nhận làm đệ tử, hắn đối với nàng mà nói chính là người thân duy nhất trên đời. Ba ngày qua vì hắn ra nhiệm vụ cho nàng phải học xong kiếm pháp mới có thể đến gặp hắn, mà nàng lại cực kỳ ngoan ngoãn hiểu chuyện nên nhất nhất nghe theo, vì vậy hắn mới không nhận ra điều gì lạ.
Lúc này đây nàng muốn đến thiện phòng ăn, hắn lại bảo mình không ăn, kêu nàng đi một mình. Xuất thân của nàng như vậy, tu vi lại thấp, hẳn cũng không rõ đến tu vi của hắn đã có thể ích cốc, không ăn cũng không sao, cảm giác đói cũng đã không còn.
Mà nếu như nàng không biết, tất nhiên sẽ cho rằng hắn vì không hài lòng nàng mới nói như vậy.
Vì thế mà từ đầu đến giờ nàng vẫn luôn dùng thái độ rụt rè cùng cẩn thận đi dò hỏi hắn.
Thu một đồ đệ tâm tư pha lê mẫn cảm lại thiếu thốn tình cảm và cảm giác an toàn thì nên làm thế nào bây giờ?
Hiển nhiên, hắn chỉ có thể thuận theo nàng mà thôi.
Lãnh Quân thở dài, đưa tay vỗ đầu nàng, nhẹ giọng nói, “Đi thôi, ta dẫn ngươi đến thiện phòng.”
Vương Hiểu Linh ngơ ngác ngây người nhìn hắn, sau đó mừng rỡ hỏi, “Thật sao sư phụ? Nhưng không phải ngài bảo không đói sao?”
“Ân, bỗng nhiên muốn ăn một chút,” Lãnh Quân đạm nhiên trả lời, “Ngươi muốn ngự kiếm hay đi bộ?”
Ngự kiếm không phải sẽ được ôm sao?
Vương Hiểu Linh tính tính trong đầu, ngoài mặt lại ngại ngùng cười, “Ngự kiếm cho nhanh, hì hì… ta có chút đói bụng…”
Lãnh Quân gật đầu, xuất ra Tử Sát rồi giẫm lên, đợi Vương Hiểu Linh đi lên thì vòng tay ôm eo nàng, Vương Hiểu Linh liền quang minh chính đại túm lấy vạt áo hắn, thanh Tử Sát dưới chân lập tức vút đi.
Cảm nhận bàn tay ấm áp của hắn đặt ở trên eo mình, Vương Hiểu Linh vẫn không có tiền đồ đỏ mặt như cũ, nhưng cũng may lúc này đang phi hành, Lãnh Quân không để ý đến nàng nên không phát hiện.
Nội tâm Vương Hiểu Linh lúc này thật ra đang rất mâu thuẫn. Kề cận với hắn sẽ khiến nàng ngại ngùng xấu hổ, nhưng nàng lại vẫn không nhịn được muốn cùng hắn thân cận. Cảm giác mà hắn mang lại cho nàng rất đỗi quen thuộc, tuy nàng không rõ là vì cái gì, nhưng nàng biết, sự quen thuộc này là từ sâu trong linh hồn mà có, là trực giác đang nói cho nàng như vậy.
Cũng không rõ có phải vì hắn là thiên định nhân duyên của thân thể này nên nàng mới bị ảnh hưởng theo hay không…
Tốc độ của ngự kiếm phi hành nhanh không thể nghi ngờ, nháy mắt mấy cái hai người đã đến thiện phòng.
Có lẽ vì thời gian quá ngắn nên lần này Vương Hiểu Linh cũng không ngượng ngùng như lúc tập luyện buổi sáng, nhanh chóng từ trên kiếm bước xuống, sau đó đợi Lãnh Quân dẫn đầu đi vào liền đi theo ở phía sau.
Thân là đệ nhất tông môn, đệ tử trong Thiên Kiếm tông tự nhiên không ít, thiện phòng hiển nhiên cũng được xây dựng cực kỳ rộng lớn, nhân viên trong đây đa phần là ngoại môn đệ tử đến nhận công việc để kiếm thêm thu nhập. Thiện phòng tuy rằng mở cho cả tông môn, nhưng nội môn đệ tử nhìn chung vốn đã thưa thớt hơn, tu vi lại còn cao hơn nên nhu cầu ăn uống cũng giảm, huống chi còn có một vài đệ tử thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ nên phần lớn thời gian ở trong thiện phòng, số lượng ngoại môn đệ tử đông hơn hẳn.
Thân phận của Lãnh Quân ở trong tông môn là quý không thể nói, nhưng hắn ít khi xuất đầu lộ diện, đến nội môn đệ tử cũng không phải ai cũng có cơ hội diện kiến dung nhan của hắn nên lúc tiến vào thiện phòng, có rất ít đệ tử nhận ra được hắn.
Nhưng điều này cũng không chút nào ảnh hưởng đến việc bọn họ bị khí chất của hắn thu hút, vừa mới tiến vào, đã có rất nhiều đạo ánh mắt như có như không phóng đến chỗ hai người.
Lãnh Quân mang theo Vương Hiểu Linh lại một bàn trống ngồi xuống, trùng hợp có một đệ tử mặc đồng phục của thiện phòng đi ngang qua, Lãnh Quân liền nói với hắn, “Phiền ngươi mang đến hai phần ăn.”
Đệ tử kia nghe hắn nói thì ngạc nhiên nhíu mày, tuy có chút khó chịu nhưng vẫn ôn tồn giải thích, “Vị sư huynh này, công việc của ta chỉ là dọn dẹp, thỉnh các ngươi tự mình đến quầy phục vụ lấy cơm. Đa tạ.”
Lãnh Quân ngẩn người nhìn hắn nói xong liền dứt khoát quay đầu bỏ đi, nhất thời không kịp phản ứng.
Hắn đã rất lâu rồi không đến thiện phòng, hóa ra trong thiện phòng không có phục vụ sao?
Vương Hiểu Linh nhìn bộ dạng ngây ngốc của hắn, nghĩ đến hắn đường đường là sư thúc tổ, đến tông chủ cũng phải đối hắn cung kính năm phần, vậy mà bây giờ bị một ngoại môn đệ tử xưng hô sư huynh không nói, còn không chút nào khách khí bảo hắn tự mình đi lấy cơm, nàng liền cảm thấy có chút buồn cười.
Đột nhiên thấy hắn nhàn nhạt đánh ánh mắt sang nhìn mình, Vương Hiểu Linh vội vàng nghiêm túc lại, đứng lên nói với hắn, “Sư phụ, ngài ngồi ở đây là được rồi, để đệ tử đi lấy cơm.”
Thấy hắn gật đầu, Vương Hiểu Linh hướng đến quầy thức ăn, ỷ vào lúc này hắn không nhìn đến biểu tình của nàng nữa, liền không khách khí cong khóe môi cười tủm tỉm.
Thức ăn mỗi ngày là cố định, các đệ tử không thể gọi món, cho nên Vương Hiểu Linh cũng không cần đắn đo xem nên chọn món nào cho hợp khẩu vị của Lãnh Quân.
Nàng kêu hai phần cơm, sau khi trả tiền thì cầm khay cơm quay lại bàn của mình.
Nhưng mới đi được nửa đường, nàng bỗng nghe thấy có người gọi.
“Vương Hiểu Linh?!”
Vương Hiểu Linh nghi hoặc quay đầu, sau lưng nàng lúc này đứng ba vị nữ tử, dung mạo có thể xem như là thanh lệ, không thể tính là xinh đẹp. Bọn họ lúc này hai mắt mở to nhìn nàng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, xen lẫn với chột dạ và oán ghét.
Nàng còn tưởng là ai… hóa ra là mấy vị ‘bằng hữu’ mà nguyên chủ vẫn luôn tưởng thân cận.
Thật ra trong ba người này, chỉ có nữ nhân đứng ở giữa, Trịnh Như là lớn lên cùng một thôn làng với nàng. Làng đó nhỏ bé như vậy, sao có thể ra được nhiều thiên tài tu luyện chứ? Chỉ có Trịnh Như có song linh căn nên mới được Thiên Kiếm tông thu nhận.
Hai vị còn lại, một người là Kim Thu, họ hàng bên ngoại của Trịnh Như, trùng hợp hôm Thiên Kiếm tông đến khảo sát thì đang theo mẫu thân đến thăm Trịnh gia, vì vậy mới có cơ hội làm trắc nghiệm linh căn, kết quả ra song linh căn nên cũng được nhận.
Mà vị còn lại thì càng không có liên quan gì đến nguyên chủ, nàng là ngoại môn đệ tử cùng một đợt tuyển chọn, nhưng đến từ nơi khác, sau khi tiến tông môn mới quen biết lẫn nhau. Nhưng điều này cũng không ngăn cản nàng ta nảy sinh tâm ghen ghét với Vương Hiểu Linh.
“Thế nào? Rất ngạc nhiên khi nhìn thấy ta?” Vương Hiểu Linh nhìn bọn họ, nhếch môi cười.
Bởi vì hắn từ phía sau lưng nàng tiến lại nên Vương Hiểu Linh không hay biết gì. Sau khi thực hiện xong động tác cuối cùng, nàng buông kiếm xuống định nghỉ ngơi một lúc thì bỗng nghe thấy từ phía sau vang lên âm thanh, mới giật mình quay đầu.
“Sư phụ?”
Lãnh Quân gật đầu coi như đáp lời nàng, sau đó quay người đi ra ngoài.
Từ sau khi ký khế ước, bởi vì là khế ước linh hồn nên Vương Hiểu Linh có thể tùy ý đem Ly Băng kiếm cất vào trong thần thức của mình. Lúc này thấy hắn đã bỏ đi, nàng vội vàng thu kiếm, chạy nhanh đuổi theo hắn.
“Sư phụ, từ từ đã.”
Lãnh Quân tuy không dừng lại nhưng vẫn thả chậm tốc độ, quay đầu hỏi nàng, “Ân?”
“Thật ra… sư phụ…” Vương Hiểu Linh nhìn hắn, có chút ngại ngùng nói, “Ta có chút đói…”
“Đói thì ăn đi,” Lãnh Quân thản nhiên nói, sau đó như nhớ đến cái gì, nghi hoặc hỏi nàng, “Chẳng lẽ ngươi đã ăn hết lương khô rồi?”
Nghe hắn nhắc đến lương khô, Vương Hiểu Linh liền muốn khóc.
Suốt ba ngày ăn lương khô, nàng đã ăn ngán đến muốn nôn rồi…
Tuy nguyên chủ là trẻ mồ côi, nhưng nàng lại không phải a. Ngàn sủng vạn sủng mà lớn lên, khẩu vị của nàng dù ít dù nhiều cũng sẽ trở nên kén chọn. Hiện tại chỉ cần nghĩ đến miếng lương khô hương vị tầm thường lại khô khốc kìa, nàng liền thà nhịn đói cũng không muốn lại ăn.
“Vẫn chưa hết… nhưng mà sư phụ, chúng ta có thể… có thể ăn cái khác không?” Nàng ngẩng đầu, mang theo chút rụt rè cùng lo sợ, trông mong nhìn hắn.
Lãnh Quân ngạc nhiên nhìn nàng, không rõ vì sao chỉ là ăn thôi mà nàng lại có thể mang tâm tình thấp thỏm đến vậy đi hỏi hắn.
“Tự nhiên có thể, vậy ngươi đến thiện phòng ăn đi, sau khi quay về ta lại dẫn ngươi vào Huyền Băng động.”
Lúc nghe nửa đầu, hai mắt Vương Hiểu Linh sáng lên, nhưng nghe đến nửa sau thì ảm đạm xuống, có chút luống cuống cùng lo được lo mất hỏi, “Sư phụ không ăn sao?”
Lãnh Quân không hiểu nàng đang nghĩ cái gì, nhẹ lắc đầu, “Ta không cần ăn.”
“Vậy… vậy… sư phụ, ta cũng không cần! Ta theo ngài đến Huyền Băng động!”
Nhìn nàng rõ ràng không muốn lại mím môi kiên quyết nói ra, Lãnh Quân không khỏi có chút sững sờ.
Bỗng thấy tay áo hơi nặng, hắn hạ mắt nhìn xuống, thấy bàn tay nàng đang bấu chặt lấy tay áo hắn như sợ hắn đi mất, rốt cuộc cũng ngộ ra được tâm tư của nàng.
Nàng là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm, vốn luôn mong có thể có được bằng hữu nhưng những người đó lại luôn cười nhạo chế giễu nàng, thậm chí cuối cùng còn lừa nàng chạy vào trong cấm địa.
Nếu không phải nàng là Thuần Băng Chi Thể, hiện tại nàng hẳn là đã chết, hoặc khá hơn một chút thì bị xử phạt sau đó trục xuất khỏi tông môn.
Hiện tại được hắn nhận làm đệ tử, hắn đối với nàng mà nói chính là người thân duy nhất trên đời. Ba ngày qua vì hắn ra nhiệm vụ cho nàng phải học xong kiếm pháp mới có thể đến gặp hắn, mà nàng lại cực kỳ ngoan ngoãn hiểu chuyện nên nhất nhất nghe theo, vì vậy hắn mới không nhận ra điều gì lạ.
Lúc này đây nàng muốn đến thiện phòng ăn, hắn lại bảo mình không ăn, kêu nàng đi một mình. Xuất thân của nàng như vậy, tu vi lại thấp, hẳn cũng không rõ đến tu vi của hắn đã có thể ích cốc, không ăn cũng không sao, cảm giác đói cũng đã không còn.
Mà nếu như nàng không biết, tất nhiên sẽ cho rằng hắn vì không hài lòng nàng mới nói như vậy.
Vì thế mà từ đầu đến giờ nàng vẫn luôn dùng thái độ rụt rè cùng cẩn thận đi dò hỏi hắn.
Thu một đồ đệ tâm tư pha lê mẫn cảm lại thiếu thốn tình cảm và cảm giác an toàn thì nên làm thế nào bây giờ?
Hiển nhiên, hắn chỉ có thể thuận theo nàng mà thôi.
Lãnh Quân thở dài, đưa tay vỗ đầu nàng, nhẹ giọng nói, “Đi thôi, ta dẫn ngươi đến thiện phòng.”
Vương Hiểu Linh ngơ ngác ngây người nhìn hắn, sau đó mừng rỡ hỏi, “Thật sao sư phụ? Nhưng không phải ngài bảo không đói sao?”
“Ân, bỗng nhiên muốn ăn một chút,” Lãnh Quân đạm nhiên trả lời, “Ngươi muốn ngự kiếm hay đi bộ?”
Ngự kiếm không phải sẽ được ôm sao?
Vương Hiểu Linh tính tính trong đầu, ngoài mặt lại ngại ngùng cười, “Ngự kiếm cho nhanh, hì hì… ta có chút đói bụng…”
Lãnh Quân gật đầu, xuất ra Tử Sát rồi giẫm lên, đợi Vương Hiểu Linh đi lên thì vòng tay ôm eo nàng, Vương Hiểu Linh liền quang minh chính đại túm lấy vạt áo hắn, thanh Tử Sát dưới chân lập tức vút đi.
Cảm nhận bàn tay ấm áp của hắn đặt ở trên eo mình, Vương Hiểu Linh vẫn không có tiền đồ đỏ mặt như cũ, nhưng cũng may lúc này đang phi hành, Lãnh Quân không để ý đến nàng nên không phát hiện.
Nội tâm Vương Hiểu Linh lúc này thật ra đang rất mâu thuẫn. Kề cận với hắn sẽ khiến nàng ngại ngùng xấu hổ, nhưng nàng lại vẫn không nhịn được muốn cùng hắn thân cận. Cảm giác mà hắn mang lại cho nàng rất đỗi quen thuộc, tuy nàng không rõ là vì cái gì, nhưng nàng biết, sự quen thuộc này là từ sâu trong linh hồn mà có, là trực giác đang nói cho nàng như vậy.
Cũng không rõ có phải vì hắn là thiên định nhân duyên của thân thể này nên nàng mới bị ảnh hưởng theo hay không…
Tốc độ của ngự kiếm phi hành nhanh không thể nghi ngờ, nháy mắt mấy cái hai người đã đến thiện phòng.
Có lẽ vì thời gian quá ngắn nên lần này Vương Hiểu Linh cũng không ngượng ngùng như lúc tập luyện buổi sáng, nhanh chóng từ trên kiếm bước xuống, sau đó đợi Lãnh Quân dẫn đầu đi vào liền đi theo ở phía sau.
Thân là đệ nhất tông môn, đệ tử trong Thiên Kiếm tông tự nhiên không ít, thiện phòng hiển nhiên cũng được xây dựng cực kỳ rộng lớn, nhân viên trong đây đa phần là ngoại môn đệ tử đến nhận công việc để kiếm thêm thu nhập. Thiện phòng tuy rằng mở cho cả tông môn, nhưng nội môn đệ tử nhìn chung vốn đã thưa thớt hơn, tu vi lại còn cao hơn nên nhu cầu ăn uống cũng giảm, huống chi còn có một vài đệ tử thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ nên phần lớn thời gian ở trong thiện phòng, số lượng ngoại môn đệ tử đông hơn hẳn.
Thân phận của Lãnh Quân ở trong tông môn là quý không thể nói, nhưng hắn ít khi xuất đầu lộ diện, đến nội môn đệ tử cũng không phải ai cũng có cơ hội diện kiến dung nhan của hắn nên lúc tiến vào thiện phòng, có rất ít đệ tử nhận ra được hắn.
Nhưng điều này cũng không chút nào ảnh hưởng đến việc bọn họ bị khí chất của hắn thu hút, vừa mới tiến vào, đã có rất nhiều đạo ánh mắt như có như không phóng đến chỗ hai người.
Lãnh Quân mang theo Vương Hiểu Linh lại một bàn trống ngồi xuống, trùng hợp có một đệ tử mặc đồng phục của thiện phòng đi ngang qua, Lãnh Quân liền nói với hắn, “Phiền ngươi mang đến hai phần ăn.”
Đệ tử kia nghe hắn nói thì ngạc nhiên nhíu mày, tuy có chút khó chịu nhưng vẫn ôn tồn giải thích, “Vị sư huynh này, công việc của ta chỉ là dọn dẹp, thỉnh các ngươi tự mình đến quầy phục vụ lấy cơm. Đa tạ.”
Lãnh Quân ngẩn người nhìn hắn nói xong liền dứt khoát quay đầu bỏ đi, nhất thời không kịp phản ứng.
Hắn đã rất lâu rồi không đến thiện phòng, hóa ra trong thiện phòng không có phục vụ sao?
Vương Hiểu Linh nhìn bộ dạng ngây ngốc của hắn, nghĩ đến hắn đường đường là sư thúc tổ, đến tông chủ cũng phải đối hắn cung kính năm phần, vậy mà bây giờ bị một ngoại môn đệ tử xưng hô sư huynh không nói, còn không chút nào khách khí bảo hắn tự mình đi lấy cơm, nàng liền cảm thấy có chút buồn cười.
Đột nhiên thấy hắn nhàn nhạt đánh ánh mắt sang nhìn mình, Vương Hiểu Linh vội vàng nghiêm túc lại, đứng lên nói với hắn, “Sư phụ, ngài ngồi ở đây là được rồi, để đệ tử đi lấy cơm.”
Thấy hắn gật đầu, Vương Hiểu Linh hướng đến quầy thức ăn, ỷ vào lúc này hắn không nhìn đến biểu tình của nàng nữa, liền không khách khí cong khóe môi cười tủm tỉm.
Thức ăn mỗi ngày là cố định, các đệ tử không thể gọi món, cho nên Vương Hiểu Linh cũng không cần đắn đo xem nên chọn món nào cho hợp khẩu vị của Lãnh Quân.
Nàng kêu hai phần cơm, sau khi trả tiền thì cầm khay cơm quay lại bàn của mình.
Nhưng mới đi được nửa đường, nàng bỗng nghe thấy có người gọi.
“Vương Hiểu Linh?!”
Vương Hiểu Linh nghi hoặc quay đầu, sau lưng nàng lúc này đứng ba vị nữ tử, dung mạo có thể xem như là thanh lệ, không thể tính là xinh đẹp. Bọn họ lúc này hai mắt mở to nhìn nàng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, xen lẫn với chột dạ và oán ghét.
Nàng còn tưởng là ai… hóa ra là mấy vị ‘bằng hữu’ mà nguyên chủ vẫn luôn tưởng thân cận.
Thật ra trong ba người này, chỉ có nữ nhân đứng ở giữa, Trịnh Như là lớn lên cùng một thôn làng với nàng. Làng đó nhỏ bé như vậy, sao có thể ra được nhiều thiên tài tu luyện chứ? Chỉ có Trịnh Như có song linh căn nên mới được Thiên Kiếm tông thu nhận.
Hai vị còn lại, một người là Kim Thu, họ hàng bên ngoại của Trịnh Như, trùng hợp hôm Thiên Kiếm tông đến khảo sát thì đang theo mẫu thân đến thăm Trịnh gia, vì vậy mới có cơ hội làm trắc nghiệm linh căn, kết quả ra song linh căn nên cũng được nhận.
Mà vị còn lại thì càng không có liên quan gì đến nguyên chủ, nàng là ngoại môn đệ tử cùng một đợt tuyển chọn, nhưng đến từ nơi khác, sau khi tiến tông môn mới quen biết lẫn nhau. Nhưng điều này cũng không ngăn cản nàng ta nảy sinh tâm ghen ghét với Vương Hiểu Linh.
“Thế nào? Rất ngạc nhiên khi nhìn thấy ta?” Vương Hiểu Linh nhìn bọn họ, nhếch môi cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.