Chương 97: Vương gia vạn an (27)
StellaLucia
22/08/2023
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tô Nhu Linh phát hiện trên người mình rất sạch sẽ khoan khoái, y phục cũng đổi thành trung y đơn giản, dựa vào trong ngực Hiên Viên Hạo Quân mà nằm.
Vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ tựa điêu khắc của hắn, hình ảnh đêm qua như triều lũ ào ào hiện ra trong đầu nàng, hai gò má như không có hạn chế ngày càng đỏ rực lên.
Thấy hắn yên bình ngủ không hay biết gì, Tô Nhu Linh tuy xấu hổ nhưng tâm vẫn rục rịch không thôi, rốt cuộc nhịn không được mổ lên môi hắn.
Ai ngờ, cánh môi vừa mới chạm, sau gáy liền bị giữ chặt.
Tô Nhu Linh hốt hoảng mở to mắt, phát hiện đối phương đã tỉnh từ lúc nào, lúc này nhìn nàng trong mắt mang theo ý cười, làm gì có chút mơ màng của người vừa mới ngủ dậy?
Tô Nhu Linh sao còn không biết mình bị hắn lừa, thẹn thùng tức giận trừng hắn, Hiên Viên Hạo Quân khẽ cười thành tiếng, vì đang hôn nàng nên tiếng cười giống như từ chỗ sâu trong cuống họng phát ra, không tròn đều mà lại có chút trầm thấp khàn khàn, cực kỳ quyến rũ.
Hiên Viên Hạo Quân hôn nàng đủ, bàn tay sau gáy thả lỏng buông nàng ra, nhìn nàng cười cười.
"Chàng còn cười! Chàng vậy mà lừa ta!" Tô Nhu Linh oán giận.
"Ta lừa nàng lúc nào chứ? Là tự nàng không nhịn được, lén hôn ta khi ta đang ngủ mà. Lần sau không cần phải như vậy, nàng muốn hôn lúc nào ta cũng đều hoan nghênh," Hiên Viên Hạo Quân ngả ngớn nói.
Tô Nhu Linh mím môi, đỏ mặt hờn dỗi xoay người, đứng dậy rời giường, không thèm chú ý đến hắn.
Hiên Viên Hạo Quân bật cười, đứng dậy đi theo sau nàng, mở miệng dỗ dành.
Tô Nhu Linh tất nhiên không phải thật sự giận hắn, chỉ là lần đầu tiên lén hôn hắn lại bị hắn bắt gặp, không những thế còn là do hắn cố tình giả bộ ngủ nên mới bắt gặp được, nàng liền xấu hổ thẹn thùng mới giận lẫy hắn.
Hiên Viên Hạo Quân nói vài câu ngon ngọt, Tô Nhu Linh liền xuôi.
Sau khi hai người dùng xong bữa sáng, lại sửa soạn cẩn thận một phen, Hiên Viên Hạo Quân dẫn theo Tô Nhu Linh tiến cung tạ ơn.
Lúc tiến cung, Hiên Viên Hạo Quân dặn nàng chỉ cần qua bên Tây Thái hậu là được. Tuy nàng không rõ là vì trước đó Đông Thái hậu tính toán một màn kia khiến hắn bây giờ không thèm bận tâm mặt mũi nàng ta nữa, hay là vì nàng ta dù sao cũng không phải thân bà bà của nàng nên không cần phải qua đó tạ ơn, nhưng tóm lại Tô Nhu Linh cũng không thích nàng ta, liền thuận theo ý tứ của hắn.
Lần này qua Trường Lạc cung, Hoàng hậu không có ở đây, Tô Nhu Linh sau khi thỉnh an Tây Thái hậu thì ở lại bồi nàng trò chuyện một lúc. Thái độ của nàng lúc này vẫn ôn hòa như trước, nhìn qua thì có vẻ như là một bà bà thân thiện dễ gần.
Sau khi rời Trường Lạc cung, nàng lại qua Phượng Nghi cung thỉnh an Hoàng hậu, như cũ ở tại đó bồi nàng trò chuyện, đến khi có cung nữ vào thông báo Thụy Vương gia đã đến đang ở bên ngoài đợi, Hoàng hậu mới cười cười cho nàng lui.
Ba ngày sau là ngày lại mặt, Hiên Viên Hạo Quân cùng nàng hồi Tô phủ. Tô Khải Bằng thấy sắc mặt nàng hồng nhuận tràn đầy hạnh phúc, tâm tạm thời thả lỏng, vui mừng tiếp đón hai người.
Nguyên ngày hôm đó, Tô Nhu Linh không hề nhìn đến bóng dáng của Tô Minh Ngọc, thầm đoán có lẽ Tô Khải Bằng đã ra lệnh nhốt nàng ở yên trong viện.
Sinh hoạt của Tô Nhu Linh và Hiên Viên Hạo Quân trước và sau khi kết hôn không có gì khác nhau, nếu nhất định phải tìm được điểm khác biệt thì chính là hiện tại, bọn họ không chỉ ban ngày ở bên nhau mà ngay cả ban đêm cũng ở cùng nhau.
Mới đầu nghe được tin tức Hiên Viên Hạo Quân cực kỳ cưng sủng Tô Nhu Linh, Tây Thái hậu thật ra chưa cảm thấy gì, thậm chí còn nghĩ bọn họ tình cảm tốt như vậy, hẳn rất nhanh sẽ có tin tức tốt truyền đến.
Nhưng sau ba tháng, một chút động tĩnh cũng không có, Tây Thái hậu bắt đầu nôn nóng, sau vài lần kìm nén rốt cuộc nhịn không nổi nữa, bắt đầu nói bóng gió với Hoàng đế.
Hoàng đế vốn không có ý định nhúng tay vào việc nhà của đệ đệ mình, nhưng bị Tây Thái hậu nói quá nhiều, thậm chí lời nói cũng ngày càng trắng ra, hắn chịu không nổi đành nói với Hiên Viên Hạo Quân.
Nhưng Hiên Viên Hạo Quân lại rất dứt khoát, mỗi lần đều chỉ đáp lại duy nhất một câu, "Thần đệ/nhi thần chỉ cần một mình nàng."
Điều này cũng khiến cho Tây Thái hậu ban đầu đối với Tô Nhu Linh có hảo cảm, lại dần dần nhìn nàng không vừa mắt.
Không phải ghét bỏ gì nàng, chỉ là vẫn không nhịn được thầm trách nàng cứ giữ Hiên Viên Hạo Quân không buông, không thể sinh con còn không chịu nạp thiếp cho hắn.
Cũng may nàng sống ở trong cung, hai người họ lại sống ở bên ngoài nên ít có cơ hội gặp nhau.
Nhưng lại chính vì vậy mới khiến cho Tây Thái hậu giận mà không có chỗ phát tiết. Vào mỗi dịp quan trọng cần tiến cung, nàng đều đối với Tô Nhu Linh gay gắt, nói nhiều lời kim giấu trong bông.
Cuối cùng, tầm một năm sau khi kết hôn, Hiên Viên Hạo Quân mang theo Tô Nhu Linh 'bỏ trốn', chỉ để lại một quyển sổ con dâng lên Hoàng đế.
"Thần đệ xin được phép từ quan, mang theo thê tử đi du ngoạn. Kính mong hoàng huynh gửi lời đến mẫu hậu, bảo nàng không cần lo lắng, đợi đến khi nàng chấp nhận được chuyện này, thần đệ tự nhiên sẽ trở về, bởi vì, dù có con hay không có con, đời này thần đệ cũng sẽ chỉ có một mình nàng. Đa tạ hoàng huynh!"
Hoàng đế nhìn cuốn sổ con, thật sự là vừa tức vừa buồn cười, không ngờ hoàng đệ vẫn luôn cung kính cẩn trọng trước mặt hắn nay lại dám dùng loại phương thức tiền trảm hậu tấu này, còn dám dùng thái độ như vậy để viết sổ con dâng cho hắn.
Lúc Tây Thái hậu nhìn đến sổ con, tự nhiên là tức điên một trận, chỉ kém nước bất tỉnh. Trong một quãng thời gian dài, nàng không có khi nào là không oán hận Tô Nhu Linh, mấy ngày đầu thậm chí còn dùng lời lẽ không mấy dễ nghe để nói về nàng, ngay cả Hoàng đế cũng bị nàng giận lây, bởi vì hôn sự này chính là từ hắn mà ra.
Nhưng thời gian dần trôi, ngày này qua tháng nọ, nỗi nhớ và lo lắng cho nhi tử dần dần lấn át tất cả các chuyện khác, nàng bắt đầu hối hận vì lúc trước đã ép hắn nạp thiếp, hiện chỉ một lòng cầu mong hắn trở về gặp nàng.
Tất nhiên là cuối cùng Hiên Viên Hạo Quân và Tô Nhu Linh vẫn trở về, chỉ là Tây Thái hậu bọn họ lại phải đợi rất lâu rất lâu.
***
Âu Dương Nhã Linh trở về thế giới gốc, Ellie lập tức nói lời chúc mừng, "Chúc mừng ký chủ một lần nữa hoàn thành nhiệm vụ, xin mời xem bảng tóm tắt kết quả."
Nhiệm vụ chính: hoàn thành - khen thưởng: mười điểm sinh lực.
Nhiệm vụ khác: hoàn thành - khen thưởng: bảy điểm sinh lực.
Điểm sinh lực: 38/200
Điểm giao dịch: 0
Kho giao dịch: trống.
Bảng tóm tắt hiện ra trước mặt Âu Dương Nhã Linh, nhưng cô giống như không nhìn thấy, ánh mắt có chút xa xăm mang theo suy tư khiến Ellie không khỏi lo lắng hỏi.
"Ký chủ, chị làm sao vậy?"
Vừa hỏi, Ellie vừa khởi động máy quét kiểm tra tâm lý, đến khi nhận lại kết quả tâm lý ổn định, cô mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Âu Dương Nhã Linh không biết vừa rồi Ellie còn cho rằng tâm lý của mình xảy ra vấn đề, ngẩng đầu nhìn cô hỏi, "Em không cảm thấy có gì kỳ lạ sao?"
Có lẽ do đã trải qua ba thế giới với Âu Dương Nhã Linh, Ellie vậy mà biết lo lắng cho cô, hiện tại bị cô hỏi trong thâm tâm cũng dâng lên một tia chột dạ. Tuy vậy, một chút cảm xúc này vẫn chưa đủ để thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt Ellie.
"Chuyện gì kỳ lạ cơ?" Ellie nghiêng đầu hỏi.
"Cả ba thế giới, ba mục tiêu đều tên Quân. Tuy rằng tính cách bọn họ khác nhau nhưng vẫn có vài điểm tương tự, đều kiêu ngạo, bá đạo, tài giỏi, nhưng đối với chị lại rất ôn nhu và chung thủy. Đặc biệt," Âu Dương Nhã Linh nói đến đây thì nghiến răng, nhưng trong lời nói lại mang đậm sự ngọt ngào hạnh phúc, "Bọn họ đều cực kỳ thích khiến chị xấu hổ đỏ mặt! Cũng rất thích nghịch tay chị!"
Ellie nhìn cô, chớp mắt vài cái, không hiểu hỏi, "Cho nên? Cuối cùng ý chị là gì?"
Âu Dương Nhã Linh nói thẳng, "Có phải bọn họ thật ra là cùng một người không?"
"Em không biết," Ellie nhanh chóng trả lời.
"Thật sao?" Âu Dương Nhã Linh nheo mắt, cực kỳ không tin hỏi lại.
"Không phải," Ellie dứt khoát nói.
Âu Dương Nhã Linh hơi đen mặt, "Hoặc là phải, hoặc là không phải, hoặc là không biết, em trả lời chắc chắn xem nào."
Ellie im lặng hai giây, đột nhiên hỏi ngược lại, "Chị có nhớ trong hợp đồng, phần quy định dành cho hệ thống và người thao tác hệ thống có ghi, trong bất kỳ trường hợp nào cũng không được phép tiết lộ thân phận của ký chủ không?"
"Tất nhiên là nhớ."
"Ký chủ này không chỉ có chị, mà còn bao gồm tất cả các ký chủ khác có ký hợp đồng với bọn em."
Âu Dương Nhã Linh lập tức hiểu ra, "Có nghĩa là bọn họ không chỉ là cùng một người, mà thật ra còn giống chị, bị hôn mê sau đó ký hợp đồng với bên em, đúng không? Nếu như không phải, em đã trả lời không phải ngay từ đầu. Nhưng em lại nói không biết, là vì cố ý giấu diếm chị, đúng không?"
Ellie đột nhiên cười, tuy rằng nụ cười rất nhạt nhưng Âu Dương Nhã Linh vẫn nhìn ra được, "Vì phòng hờ những ký chủ thông minh như chị, bên em đã chuẩn bị từ trước. Mỗi khi bị hỏi điều này, hệ thống sẽ ngẫu nhiên tuyển chọn giữa hai câu trả lời, hoặc là không biết, hoặc là không phải. Ban nãy em trả lời không biết, sau lại nói không phải, chính là vì L44 đã ngẫu nhiên bốc thăm ra như vậy."
Âu Dương Nhã Linh lập tức đen mặt.
Bọn họ đến từ thế giới cấp cao, sao có thể không tính đến chuyện này chứ? Là cô quá xem nhẹ người ta rồi.
Nhưng dù vậy, cô vẫn cảm thấy người cùng mình yêu đương ở ba thế giới qua chính là một người.
Cô xuyên hồn qua ba người khác nhau, nhưng bọn họ đều có một điểm chung, chính là tên đều có một chữ Linh. Hiện tại ba mục tiêu của cô đều tên Quân, rất có khả năng là vì tên thật của người đó là Quân.
Hơn nữa, nếu mục tiêu vừa vặn cũng là một ký chủ khác giống cô, vậy thì việc các mục tiêu luôn có xu hướng công lược ngược lại cô đã có thể giải thích rồi.
Suy nghĩ đến đây, Âu Dương Nhã Linh quyết định tạm bỏ chuyện này sang một bên, dù sao chặng đường cô phải đi vẫn còn dài, cô sẽ có rất nhiều cơ hội để xác định rõ ràng, hiện tại không vội.
Vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ tựa điêu khắc của hắn, hình ảnh đêm qua như triều lũ ào ào hiện ra trong đầu nàng, hai gò má như không có hạn chế ngày càng đỏ rực lên.
Thấy hắn yên bình ngủ không hay biết gì, Tô Nhu Linh tuy xấu hổ nhưng tâm vẫn rục rịch không thôi, rốt cuộc nhịn không được mổ lên môi hắn.
Ai ngờ, cánh môi vừa mới chạm, sau gáy liền bị giữ chặt.
Tô Nhu Linh hốt hoảng mở to mắt, phát hiện đối phương đã tỉnh từ lúc nào, lúc này nhìn nàng trong mắt mang theo ý cười, làm gì có chút mơ màng của người vừa mới ngủ dậy?
Tô Nhu Linh sao còn không biết mình bị hắn lừa, thẹn thùng tức giận trừng hắn, Hiên Viên Hạo Quân khẽ cười thành tiếng, vì đang hôn nàng nên tiếng cười giống như từ chỗ sâu trong cuống họng phát ra, không tròn đều mà lại có chút trầm thấp khàn khàn, cực kỳ quyến rũ.
Hiên Viên Hạo Quân hôn nàng đủ, bàn tay sau gáy thả lỏng buông nàng ra, nhìn nàng cười cười.
"Chàng còn cười! Chàng vậy mà lừa ta!" Tô Nhu Linh oán giận.
"Ta lừa nàng lúc nào chứ? Là tự nàng không nhịn được, lén hôn ta khi ta đang ngủ mà. Lần sau không cần phải như vậy, nàng muốn hôn lúc nào ta cũng đều hoan nghênh," Hiên Viên Hạo Quân ngả ngớn nói.
Tô Nhu Linh mím môi, đỏ mặt hờn dỗi xoay người, đứng dậy rời giường, không thèm chú ý đến hắn.
Hiên Viên Hạo Quân bật cười, đứng dậy đi theo sau nàng, mở miệng dỗ dành.
Tô Nhu Linh tất nhiên không phải thật sự giận hắn, chỉ là lần đầu tiên lén hôn hắn lại bị hắn bắt gặp, không những thế còn là do hắn cố tình giả bộ ngủ nên mới bắt gặp được, nàng liền xấu hổ thẹn thùng mới giận lẫy hắn.
Hiên Viên Hạo Quân nói vài câu ngon ngọt, Tô Nhu Linh liền xuôi.
Sau khi hai người dùng xong bữa sáng, lại sửa soạn cẩn thận một phen, Hiên Viên Hạo Quân dẫn theo Tô Nhu Linh tiến cung tạ ơn.
Lúc tiến cung, Hiên Viên Hạo Quân dặn nàng chỉ cần qua bên Tây Thái hậu là được. Tuy nàng không rõ là vì trước đó Đông Thái hậu tính toán một màn kia khiến hắn bây giờ không thèm bận tâm mặt mũi nàng ta nữa, hay là vì nàng ta dù sao cũng không phải thân bà bà của nàng nên không cần phải qua đó tạ ơn, nhưng tóm lại Tô Nhu Linh cũng không thích nàng ta, liền thuận theo ý tứ của hắn.
Lần này qua Trường Lạc cung, Hoàng hậu không có ở đây, Tô Nhu Linh sau khi thỉnh an Tây Thái hậu thì ở lại bồi nàng trò chuyện một lúc. Thái độ của nàng lúc này vẫn ôn hòa như trước, nhìn qua thì có vẻ như là một bà bà thân thiện dễ gần.
Sau khi rời Trường Lạc cung, nàng lại qua Phượng Nghi cung thỉnh an Hoàng hậu, như cũ ở tại đó bồi nàng trò chuyện, đến khi có cung nữ vào thông báo Thụy Vương gia đã đến đang ở bên ngoài đợi, Hoàng hậu mới cười cười cho nàng lui.
Ba ngày sau là ngày lại mặt, Hiên Viên Hạo Quân cùng nàng hồi Tô phủ. Tô Khải Bằng thấy sắc mặt nàng hồng nhuận tràn đầy hạnh phúc, tâm tạm thời thả lỏng, vui mừng tiếp đón hai người.
Nguyên ngày hôm đó, Tô Nhu Linh không hề nhìn đến bóng dáng của Tô Minh Ngọc, thầm đoán có lẽ Tô Khải Bằng đã ra lệnh nhốt nàng ở yên trong viện.
Sinh hoạt của Tô Nhu Linh và Hiên Viên Hạo Quân trước và sau khi kết hôn không có gì khác nhau, nếu nhất định phải tìm được điểm khác biệt thì chính là hiện tại, bọn họ không chỉ ban ngày ở bên nhau mà ngay cả ban đêm cũng ở cùng nhau.
Mới đầu nghe được tin tức Hiên Viên Hạo Quân cực kỳ cưng sủng Tô Nhu Linh, Tây Thái hậu thật ra chưa cảm thấy gì, thậm chí còn nghĩ bọn họ tình cảm tốt như vậy, hẳn rất nhanh sẽ có tin tức tốt truyền đến.
Nhưng sau ba tháng, một chút động tĩnh cũng không có, Tây Thái hậu bắt đầu nôn nóng, sau vài lần kìm nén rốt cuộc nhịn không nổi nữa, bắt đầu nói bóng gió với Hoàng đế.
Hoàng đế vốn không có ý định nhúng tay vào việc nhà của đệ đệ mình, nhưng bị Tây Thái hậu nói quá nhiều, thậm chí lời nói cũng ngày càng trắng ra, hắn chịu không nổi đành nói với Hiên Viên Hạo Quân.
Nhưng Hiên Viên Hạo Quân lại rất dứt khoát, mỗi lần đều chỉ đáp lại duy nhất một câu, "Thần đệ/nhi thần chỉ cần một mình nàng."
Điều này cũng khiến cho Tây Thái hậu ban đầu đối với Tô Nhu Linh có hảo cảm, lại dần dần nhìn nàng không vừa mắt.
Không phải ghét bỏ gì nàng, chỉ là vẫn không nhịn được thầm trách nàng cứ giữ Hiên Viên Hạo Quân không buông, không thể sinh con còn không chịu nạp thiếp cho hắn.
Cũng may nàng sống ở trong cung, hai người họ lại sống ở bên ngoài nên ít có cơ hội gặp nhau.
Nhưng lại chính vì vậy mới khiến cho Tây Thái hậu giận mà không có chỗ phát tiết. Vào mỗi dịp quan trọng cần tiến cung, nàng đều đối với Tô Nhu Linh gay gắt, nói nhiều lời kim giấu trong bông.
Cuối cùng, tầm một năm sau khi kết hôn, Hiên Viên Hạo Quân mang theo Tô Nhu Linh 'bỏ trốn', chỉ để lại một quyển sổ con dâng lên Hoàng đế.
"Thần đệ xin được phép từ quan, mang theo thê tử đi du ngoạn. Kính mong hoàng huynh gửi lời đến mẫu hậu, bảo nàng không cần lo lắng, đợi đến khi nàng chấp nhận được chuyện này, thần đệ tự nhiên sẽ trở về, bởi vì, dù có con hay không có con, đời này thần đệ cũng sẽ chỉ có một mình nàng. Đa tạ hoàng huynh!"
Hoàng đế nhìn cuốn sổ con, thật sự là vừa tức vừa buồn cười, không ngờ hoàng đệ vẫn luôn cung kính cẩn trọng trước mặt hắn nay lại dám dùng loại phương thức tiền trảm hậu tấu này, còn dám dùng thái độ như vậy để viết sổ con dâng cho hắn.
Lúc Tây Thái hậu nhìn đến sổ con, tự nhiên là tức điên một trận, chỉ kém nước bất tỉnh. Trong một quãng thời gian dài, nàng không có khi nào là không oán hận Tô Nhu Linh, mấy ngày đầu thậm chí còn dùng lời lẽ không mấy dễ nghe để nói về nàng, ngay cả Hoàng đế cũng bị nàng giận lây, bởi vì hôn sự này chính là từ hắn mà ra.
Nhưng thời gian dần trôi, ngày này qua tháng nọ, nỗi nhớ và lo lắng cho nhi tử dần dần lấn át tất cả các chuyện khác, nàng bắt đầu hối hận vì lúc trước đã ép hắn nạp thiếp, hiện chỉ một lòng cầu mong hắn trở về gặp nàng.
Tất nhiên là cuối cùng Hiên Viên Hạo Quân và Tô Nhu Linh vẫn trở về, chỉ là Tây Thái hậu bọn họ lại phải đợi rất lâu rất lâu.
***
Âu Dương Nhã Linh trở về thế giới gốc, Ellie lập tức nói lời chúc mừng, "Chúc mừng ký chủ một lần nữa hoàn thành nhiệm vụ, xin mời xem bảng tóm tắt kết quả."
Nhiệm vụ chính: hoàn thành - khen thưởng: mười điểm sinh lực.
Nhiệm vụ khác: hoàn thành - khen thưởng: bảy điểm sinh lực.
Điểm sinh lực: 38/200
Điểm giao dịch: 0
Kho giao dịch: trống.
Bảng tóm tắt hiện ra trước mặt Âu Dương Nhã Linh, nhưng cô giống như không nhìn thấy, ánh mắt có chút xa xăm mang theo suy tư khiến Ellie không khỏi lo lắng hỏi.
"Ký chủ, chị làm sao vậy?"
Vừa hỏi, Ellie vừa khởi động máy quét kiểm tra tâm lý, đến khi nhận lại kết quả tâm lý ổn định, cô mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Âu Dương Nhã Linh không biết vừa rồi Ellie còn cho rằng tâm lý của mình xảy ra vấn đề, ngẩng đầu nhìn cô hỏi, "Em không cảm thấy có gì kỳ lạ sao?"
Có lẽ do đã trải qua ba thế giới với Âu Dương Nhã Linh, Ellie vậy mà biết lo lắng cho cô, hiện tại bị cô hỏi trong thâm tâm cũng dâng lên một tia chột dạ. Tuy vậy, một chút cảm xúc này vẫn chưa đủ để thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt Ellie.
"Chuyện gì kỳ lạ cơ?" Ellie nghiêng đầu hỏi.
"Cả ba thế giới, ba mục tiêu đều tên Quân. Tuy rằng tính cách bọn họ khác nhau nhưng vẫn có vài điểm tương tự, đều kiêu ngạo, bá đạo, tài giỏi, nhưng đối với chị lại rất ôn nhu và chung thủy. Đặc biệt," Âu Dương Nhã Linh nói đến đây thì nghiến răng, nhưng trong lời nói lại mang đậm sự ngọt ngào hạnh phúc, "Bọn họ đều cực kỳ thích khiến chị xấu hổ đỏ mặt! Cũng rất thích nghịch tay chị!"
Ellie nhìn cô, chớp mắt vài cái, không hiểu hỏi, "Cho nên? Cuối cùng ý chị là gì?"
Âu Dương Nhã Linh nói thẳng, "Có phải bọn họ thật ra là cùng một người không?"
"Em không biết," Ellie nhanh chóng trả lời.
"Thật sao?" Âu Dương Nhã Linh nheo mắt, cực kỳ không tin hỏi lại.
"Không phải," Ellie dứt khoát nói.
Âu Dương Nhã Linh hơi đen mặt, "Hoặc là phải, hoặc là không phải, hoặc là không biết, em trả lời chắc chắn xem nào."
Ellie im lặng hai giây, đột nhiên hỏi ngược lại, "Chị có nhớ trong hợp đồng, phần quy định dành cho hệ thống và người thao tác hệ thống có ghi, trong bất kỳ trường hợp nào cũng không được phép tiết lộ thân phận của ký chủ không?"
"Tất nhiên là nhớ."
"Ký chủ này không chỉ có chị, mà còn bao gồm tất cả các ký chủ khác có ký hợp đồng với bọn em."
Âu Dương Nhã Linh lập tức hiểu ra, "Có nghĩa là bọn họ không chỉ là cùng một người, mà thật ra còn giống chị, bị hôn mê sau đó ký hợp đồng với bên em, đúng không? Nếu như không phải, em đã trả lời không phải ngay từ đầu. Nhưng em lại nói không biết, là vì cố ý giấu diếm chị, đúng không?"
Ellie đột nhiên cười, tuy rằng nụ cười rất nhạt nhưng Âu Dương Nhã Linh vẫn nhìn ra được, "Vì phòng hờ những ký chủ thông minh như chị, bên em đã chuẩn bị từ trước. Mỗi khi bị hỏi điều này, hệ thống sẽ ngẫu nhiên tuyển chọn giữa hai câu trả lời, hoặc là không biết, hoặc là không phải. Ban nãy em trả lời không biết, sau lại nói không phải, chính là vì L44 đã ngẫu nhiên bốc thăm ra như vậy."
Âu Dương Nhã Linh lập tức đen mặt.
Bọn họ đến từ thế giới cấp cao, sao có thể không tính đến chuyện này chứ? Là cô quá xem nhẹ người ta rồi.
Nhưng dù vậy, cô vẫn cảm thấy người cùng mình yêu đương ở ba thế giới qua chính là một người.
Cô xuyên hồn qua ba người khác nhau, nhưng bọn họ đều có một điểm chung, chính là tên đều có một chữ Linh. Hiện tại ba mục tiêu của cô đều tên Quân, rất có khả năng là vì tên thật của người đó là Quân.
Hơn nữa, nếu mục tiêu vừa vặn cũng là một ký chủ khác giống cô, vậy thì việc các mục tiêu luôn có xu hướng công lược ngược lại cô đã có thể giải thích rồi.
Suy nghĩ đến đây, Âu Dương Nhã Linh quyết định tạm bỏ chuyện này sang một bên, dù sao chặng đường cô phải đi vẫn còn dài, cô sẽ có rất nhiều cơ hội để xác định rõ ràng, hiện tại không vội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.