Chương 51: Một buổi chiều
Chờ Đợi Thật Khó Khăn
10/12/2023
Chiều hôm thứ bảy cô được nghỉ, Lam Linh nằm ườn trên giường không chịu
đi chơi. Cô nhìn cái màn hình điện thoại mà tức giận muốn đập nát. Trên
màn hình hiện số liệu chuỗi thua liên tục.
“Đậu xanh!!! Được buổi chiều nghỉ chơi game cũng đau cả đầu tức cả người.”
Hoá ra trưa Lam Linh không ngủ, cô nằm chơi liên quân thắng trận đầu, mấy trận sau gặp đồng đội AFK suốt. Tụi nó chơi bị địch giết nhiều quá cay nên bỏ. Lam Linh cân sao được năm đứa. Bốn cân năm phải gọi là tụi nó xanh hơn bên kia.
Lam Linh nhìn thông số thua gần hai mươi trận, cô sắp tăng xông tới nơi rồi. Thở dài, Lam Linh nhủ phải bình tĩnh bình tĩnh không được sát sinh.
Zing speed thì mất acc, liên quân thì thua như thế này. Vận xui của cô cao dữ. Thoát game, Lam Linh cứ nhớ đến cái thông số trận và số lượt mình bị giết kia là khó thở rồi.
Cô đi vào zalo vì thấy có tin nhắn của đám Lan Hương và My. Trả lời xong, cô chán nản, não bỗng nhảy số xem thời gian bây giờ khoảng 13:55.
Lam Linh đi nhắn tin hỏi anh Thuỳ.
“Anh ơi”
“/sticker/”
Chờ đợi khoảng 2, 3 phút mới thấy anh trả lời.
“Anh nghe, có chuyện gì thế?”
“/hình ảnh/”
“/hình ảnh/”
“Anh nhìn xem, chắc em chết quá”
“Này thì anh bỏ luôn game chứ chơi cái gì!”
“/sticker/”
“Khóc luôn anh”
“Em chơi gặp đồng đội mà em muốn chửi, tức không chịu được. Sắp thắng rồi thì chết, đứa AFK, đứa không thủ được trụ đến lúc em sống lại.”
“Phải anh là bật mic chửi thẳng rồi”
“Em chẳng bật, nhắn tin cho lành. Bật lên giọng nó sao sao ý”
“Anh bật cho lẹ”
“/sticker/”
“Anh có cày anime nào gần đây không? Giới thiệu em với. Đang chán”
“Dạo này anh có cày đâu. Đi học cả tuần, về nhà cái là oải rồi không còn sức đâu để cày”
“Em cũng cả tuần, đi đội tuyển sấp mặt.”
“Thi tiếp rồi hả em”
“Vâng”
“Bỗng nhiên cô bảo em thi tiếp. Cuộc đời em lại tăm tối”
“Thi thế này thì cố lên em. Được cái giải vào cấp ba cho đẹp.”
“Em chưa biết. Trình độ em có hạn”
“Anh còn lên được thì em cũng được mà lo gì”
“Trời, chiều anh đi học không”
“Có anh chuẩn bị đi rồi.”
“Vậy hẻ! Thế anh chuẩn bị đi học đi. Em lượn đây.”
“Ok”
“/sticker/”
“Anh học vui vẻ”
“Anh ước được như vậy”
“ha ha…”
“Bye anh nha”
“/sticker/”
“Bye em”
“/sticker/”
Tạm biệt anh Thuỳ xong, Lam Linh lại chán chả biết làm gì cả. Cô lượn một vòng xuống nhà, lục tủ lạnh, đi vào phòng Đình Thái ngó xem nó đâu, chạy ra ngoài sân xem cây cối. Hết việc lại vào nhà, Lam Linh kêu chán không có gì chơi.
Nằm trên giường Lam Linh hết lăn qua lăn lại, rồi ngồi dậy cày bộ tiểu thuyết lịch sử mới mua hồi hè chưa có đọc. Cày được nửa cô chán, đúng lúc Đình Bảo đi xuống nhà cô chơi.
“Linh ơi, Linh ê, hú”
“Giề”
“Chị cho em mượn xe.”
“Đi đâu?”
“Đi chơi trên trường. Đi không?”
“Có có. Đi, tiện thể mua cây kem ăn.”
“Chị à…chúng ta là chị em đúng không?”
“Sao? Muốn gì?”
“Chị bao em ăn nhé!”
“Xem đã. Đi thôi.”
Hai chị em Lam Linh đi ra sân lấy xe, Lam Linh gào lên bảo Đình Thái:
“THÁI, Ở NHÀ TRÔNG NHÀ TAO ĐI CHƠI NHÁ.”
Không để Thái trả lời Linh và Đình Bảo đã đi mất. Lên đến trường, Lam Linh mới nhận ra, cô vẫn quần đùi áo cộc!! Đã sang mùa xuân nên trời bớt lạnh, thời tiết hơi xe xe lạnh mà thôi. May mắn chiều nắng to không Lam Linh nằm mịa nhà thà chán còn hơn lạnh.
Chiều thứ bảy nhưng có khá nhiều đội tuyển và lớp đi học thêm. Chiều nay Lam Linh nghỉ vì cô Hương đi học.
Cô và Bảo đánh cầu lông cùng mấy đứa lớp 8A. Lam Linh đang đánh rất hăng say tự nhiên cô thấy bóng dáng quen quen. Chết rồi, Thanh Vũ!!
Sao lại gặp nó ở trên trường! Chiều chiều là ít khi lên lắm sao nay lại lên vậy trời. Mình còn trong cái bộ dạng quần đùi áo cộc khoác thêm cái áo chống nắng nhìn như bà bán rau ngoài chợ.
Lam Linh vội vàng ném cái vợt đi cho Đình Bảo, cô đi chạy lên lớp. Thanh Vũ vừa lên trường chơi cùng đám con trai vì chúng nó đá bóng. Anh lên đá cùng, anh gặp cảnh Lam Linh đánh cầu lông say mê trên sân.
Thanh Vũ mỉm cười mà chính bản thân cũng chẳng biết tại sao cười. Gần như Lam Linh ngày càng tiến sâu vào cuộc sống của anh giống hồi cấp một rồi. Nhưng lần này, cô ấy tiến vào mang đến ánh sáng niềm vui của tuổi trẻ, nụ cười làm anh xao xuyến.
Thấy cô bỗng chạy đi anh có hơi ngạc nhiên, sợ cô bị làm sao nhưng mà thấy cô quay đầu lại nhìn về phía bản thân thì anh biết là cô chạy vì làm sao. Chạy trốn anh! Chắc chắn luôn.
Thanh Vũ chầm chậm lấy điện thoại trong túi quần ra gửi một tin nhắn cho Lam Linh. Cô vừa chạy lên lớp xong, thở hồng hộc ra, điện thoại trong túi áo chống nắng rung lên. Cầm lên xem, có hai tin nhắn.
Lam Linh khó hiểu, mở ra thì cố thấy một tin của Thanh Vũ và tin của người lạ. Lam Linh quyết định bơ tin nhắn của anh và nghĩ ngợi xem người lạ kia là ai.
Nghĩ một hồi không ra, Lam Linh nhớ tới quân sư: chị Bình thân yêu. Hỏi nó cô biết được nick lạ này lf của thằng Thành.
WTF, cái quái gì vậy!! Cô đọc tin nhắn, nó nhắn là chơi liên quân với nó. Làm Lam Linh tức giận vì nhớ tới chuỗi thua, cô gửi lại một tràng dài rồi chốt câu không chơi.
Sau đó, Lam Linh đi trả lời tin nhắn của Thanh Vũ.
Có lúc tôi thấy mình thật ích kỉ, người ngoài cũng thấy vậy. Họ chỉ trích nói với tôi, tôi ích kỉ như thế nào. Nhưng họ đâu biết tôi hết lòng hết dạ vì mọi người đến lúc ích kỉ một chút cho bản thân tôi cũng thấy có lỗi với mọi người. Vậy mà họ lại làm thế. Giải thích?
Kệ đi giải thích tốn thời gian rảnh của tôi lắm. Mà giải thích thì họ cũng chả hiểu đâu. Họ chỉ tin vào mắt vào tai mà họ tin đấy thôi.
“Đậu xanh!!! Được buổi chiều nghỉ chơi game cũng đau cả đầu tức cả người.”
Hoá ra trưa Lam Linh không ngủ, cô nằm chơi liên quân thắng trận đầu, mấy trận sau gặp đồng đội AFK suốt. Tụi nó chơi bị địch giết nhiều quá cay nên bỏ. Lam Linh cân sao được năm đứa. Bốn cân năm phải gọi là tụi nó xanh hơn bên kia.
Lam Linh nhìn thông số thua gần hai mươi trận, cô sắp tăng xông tới nơi rồi. Thở dài, Lam Linh nhủ phải bình tĩnh bình tĩnh không được sát sinh.
Zing speed thì mất acc, liên quân thì thua như thế này. Vận xui của cô cao dữ. Thoát game, Lam Linh cứ nhớ đến cái thông số trận và số lượt mình bị giết kia là khó thở rồi.
Cô đi vào zalo vì thấy có tin nhắn của đám Lan Hương và My. Trả lời xong, cô chán nản, não bỗng nhảy số xem thời gian bây giờ khoảng 13:55.
Lam Linh đi nhắn tin hỏi anh Thuỳ.
“Anh ơi”
“/sticker/”
Chờ đợi khoảng 2, 3 phút mới thấy anh trả lời.
“Anh nghe, có chuyện gì thế?”
“/hình ảnh/”
“/hình ảnh/”
“Anh nhìn xem, chắc em chết quá”
“Này thì anh bỏ luôn game chứ chơi cái gì!”
“/sticker/”
“Khóc luôn anh”
“Em chơi gặp đồng đội mà em muốn chửi, tức không chịu được. Sắp thắng rồi thì chết, đứa AFK, đứa không thủ được trụ đến lúc em sống lại.”
“Phải anh là bật mic chửi thẳng rồi”
“Em chẳng bật, nhắn tin cho lành. Bật lên giọng nó sao sao ý”
“Anh bật cho lẹ”
“/sticker/”
“Anh có cày anime nào gần đây không? Giới thiệu em với. Đang chán”
“Dạo này anh có cày đâu. Đi học cả tuần, về nhà cái là oải rồi không còn sức đâu để cày”
“Em cũng cả tuần, đi đội tuyển sấp mặt.”
“Thi tiếp rồi hả em”
“Vâng”
“Bỗng nhiên cô bảo em thi tiếp. Cuộc đời em lại tăm tối”
“Thi thế này thì cố lên em. Được cái giải vào cấp ba cho đẹp.”
“Em chưa biết. Trình độ em có hạn”
“Anh còn lên được thì em cũng được mà lo gì”
“Trời, chiều anh đi học không”
“Có anh chuẩn bị đi rồi.”
“Vậy hẻ! Thế anh chuẩn bị đi học đi. Em lượn đây.”
“Ok”
“/sticker/”
“Anh học vui vẻ”
“Anh ước được như vậy”
“ha ha…”
“Bye anh nha”
“/sticker/”
“Bye em”
“/sticker/”
Tạm biệt anh Thuỳ xong, Lam Linh lại chán chả biết làm gì cả. Cô lượn một vòng xuống nhà, lục tủ lạnh, đi vào phòng Đình Thái ngó xem nó đâu, chạy ra ngoài sân xem cây cối. Hết việc lại vào nhà, Lam Linh kêu chán không có gì chơi.
Nằm trên giường Lam Linh hết lăn qua lăn lại, rồi ngồi dậy cày bộ tiểu thuyết lịch sử mới mua hồi hè chưa có đọc. Cày được nửa cô chán, đúng lúc Đình Bảo đi xuống nhà cô chơi.
“Linh ơi, Linh ê, hú”
“Giề”
“Chị cho em mượn xe.”
“Đi đâu?”
“Đi chơi trên trường. Đi không?”
“Có có. Đi, tiện thể mua cây kem ăn.”
“Chị à…chúng ta là chị em đúng không?”
“Sao? Muốn gì?”
“Chị bao em ăn nhé!”
“Xem đã. Đi thôi.”
Hai chị em Lam Linh đi ra sân lấy xe, Lam Linh gào lên bảo Đình Thái:
“THÁI, Ở NHÀ TRÔNG NHÀ TAO ĐI CHƠI NHÁ.”
Không để Thái trả lời Linh và Đình Bảo đã đi mất. Lên đến trường, Lam Linh mới nhận ra, cô vẫn quần đùi áo cộc!! Đã sang mùa xuân nên trời bớt lạnh, thời tiết hơi xe xe lạnh mà thôi. May mắn chiều nắng to không Lam Linh nằm mịa nhà thà chán còn hơn lạnh.
Chiều thứ bảy nhưng có khá nhiều đội tuyển và lớp đi học thêm. Chiều nay Lam Linh nghỉ vì cô Hương đi học.
Cô và Bảo đánh cầu lông cùng mấy đứa lớp 8A. Lam Linh đang đánh rất hăng say tự nhiên cô thấy bóng dáng quen quen. Chết rồi, Thanh Vũ!!
Sao lại gặp nó ở trên trường! Chiều chiều là ít khi lên lắm sao nay lại lên vậy trời. Mình còn trong cái bộ dạng quần đùi áo cộc khoác thêm cái áo chống nắng nhìn như bà bán rau ngoài chợ.
Lam Linh vội vàng ném cái vợt đi cho Đình Bảo, cô đi chạy lên lớp. Thanh Vũ vừa lên trường chơi cùng đám con trai vì chúng nó đá bóng. Anh lên đá cùng, anh gặp cảnh Lam Linh đánh cầu lông say mê trên sân.
Thanh Vũ mỉm cười mà chính bản thân cũng chẳng biết tại sao cười. Gần như Lam Linh ngày càng tiến sâu vào cuộc sống của anh giống hồi cấp một rồi. Nhưng lần này, cô ấy tiến vào mang đến ánh sáng niềm vui của tuổi trẻ, nụ cười làm anh xao xuyến.
Thấy cô bỗng chạy đi anh có hơi ngạc nhiên, sợ cô bị làm sao nhưng mà thấy cô quay đầu lại nhìn về phía bản thân thì anh biết là cô chạy vì làm sao. Chạy trốn anh! Chắc chắn luôn.
Thanh Vũ chầm chậm lấy điện thoại trong túi quần ra gửi một tin nhắn cho Lam Linh. Cô vừa chạy lên lớp xong, thở hồng hộc ra, điện thoại trong túi áo chống nắng rung lên. Cầm lên xem, có hai tin nhắn.
Lam Linh khó hiểu, mở ra thì cố thấy một tin của Thanh Vũ và tin của người lạ. Lam Linh quyết định bơ tin nhắn của anh và nghĩ ngợi xem người lạ kia là ai.
Nghĩ một hồi không ra, Lam Linh nhớ tới quân sư: chị Bình thân yêu. Hỏi nó cô biết được nick lạ này lf của thằng Thành.
WTF, cái quái gì vậy!! Cô đọc tin nhắn, nó nhắn là chơi liên quân với nó. Làm Lam Linh tức giận vì nhớ tới chuỗi thua, cô gửi lại một tràng dài rồi chốt câu không chơi.
Sau đó, Lam Linh đi trả lời tin nhắn của Thanh Vũ.
Có lúc tôi thấy mình thật ích kỉ, người ngoài cũng thấy vậy. Họ chỉ trích nói với tôi, tôi ích kỉ như thế nào. Nhưng họ đâu biết tôi hết lòng hết dạ vì mọi người đến lúc ích kỉ một chút cho bản thân tôi cũng thấy có lỗi với mọi người. Vậy mà họ lại làm thế. Giải thích?
Kệ đi giải thích tốn thời gian rảnh của tôi lắm. Mà giải thích thì họ cũng chả hiểu đâu. Họ chỉ tin vào mắt vào tai mà họ tin đấy thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.