Chương 53: Thất vọng?
Chờ Đợi Thật Khó Khăn
28/12/2023
Lam Linh chạy xuống văn phòng, đúng lúc cô Hương cũng vội vã đi ra. Cô gấp gáp hỏi:
“Lam Linh sao vậy? Chuyện gì mà bạn Phương Linh lại ra khỏi trường thế?”
Lam Linh vừa trả lời, mắt liếc lên trên tầng thấy mấy đứa con trai ra ngó:
“Dạ, bọn con trai trêu bạn ấy thế bạn tức quá bỏ về ạ”
Cô Hương đuổi theo Phương Linh, Lam Linh chạy đằng sau.
“Những bạn nào trêu bạn ấy?”
Ặc, pha này Lam Linh chưa biết xử trí như thế nào. Cuối cùng nhớ lại hành động chọc con gái nhà người ta bỏ về thì Lam Linh quyết định khai hết. Kể cả Thanh Vũ, trêu như vậy không được. Anh nên biết mức độ rồi. Nên là, Thanh Vũ xin lỗi tao sẽ khai mày.
Mà có hay không thì bọn kia cũng nói hết nên tao nói trước cho đỡ lằng nhằng vậy.
Mặc niệm trong đầu, miệng Lam Linh đọc vèo vèo mấy cái tên:
“Khang, Vũ Huy, Tùng, Tân, và Thanh Vũ ạ. À, còn có hai bạn Quân và Đỗ Vinh lớp A sang trêu bạn nữa ạ.”
“Ừm, được rồi. Em lên lớp đi.”
“Vâng.”
Lam Linh xuay người chạy lên lớp. Vừa bước được đến ngưỡng cầu thang, đám con trai chạy ào ra. Thằng Tùng lo lắng hỏi:
“Cô Hương nói gì thế?”
“Cô chả nói gì, cô đi tìm Phương Linh rồi.”
“Vậy cô hỏi đứa nào trêu nó không?”
Lam Linh không trả lời câu hỏi đó, mà bắt đám thằng Tùng vào lớp. Ngồi vào chỗ, cả đám Khánh Vân đang bàn luận. Chúng nó nói là trêu có mấy câu mà cũng bỏ về, tụi nó bị trêu đầy đấy thôi.
Vấn đề là bọn nó chẳng quan tâm đấy là trêu vui của chúng nó còn đây là trêu nói ra những điều xấu xí của Phương Linh. Chúng nó coi điều đó là hiển nhiên, chẳng có gì đáng nói cả.
Lam Linh mím môi im lặng nhìn sự việc xung quanh xảy ra trước mắt mình. Cô chẳng thể hiểu nổi. Rõ ràng bạn bè với nhau mười bốn năm ròng rã vậy mà lại như vậy. Đối với Lam Linh khác biệt, xa cách lạnh lùng, nói xấu sau lưng cô, Lam Linh cảm thấy tổn thương rồi quay trở lại bình thường. Nhưng chuyện chúng nó làm ngày hôm nay quả thật quá đáng. Vượt ngoài sức chịu đựng.
Cô nhìn Thanh Vũ cùng với sự thất vọng rõ rệt nơi đáy mắt, anh chạm phải ánh mắt đó cơ thể cứng đờ lại. Lam Linh quay mặt đi, Thanh Vũ vẫn đơ người. Anh nhận ra rằng mình đã chạm phải giới hạn nào đó của Lam Linh. Nhưng anh không biết mình đã làm gì với cô.
Thanh Vũ chẳng thể ngờ rằng chính anh đi trêu Phương Linh và cô ấy bỏ về đã làm Lam Linh thất vọng về hình tượng đẹp đẽ trong mắt cô.
Cô Hương lên lớp, nhìn vẻ mặt của cô là biết lần này cô Hương thật sự tức giận rồi. Cả lớp không dám ho he gì cả. Cô Hương tức giận quát:
“Mấy cậu trêu bạn Phương Linh cầm sách vở xuống hết văn phòng cho tôi!”
Không ai đứng dậy, cô Hương nói tiếp:
“Cần tôi xách cổ xuống à!”
Bàn ghế có tiếng lạch cạch vang lên. Lần lượt đám con trai Tùng, Tân, Vũ Huy, Khang, Thanh Vũ đứng hết dậy đi ra khỏi chỗ. Cô Hương nhìn rồi lên tiếng, giọng nói không che đi sự tức giận:
“Các cậu có biết là trêu bạn đến mức là bạn phải đi về nặng cỡ nào không hả! Con trai có đứa không biết nặng nhẹ là gì cả! Trêu nhau, đùa nhau cũng phải có mức thôi! Đằng này trêu bạn bỏ hẳn về không thèm nói với cô giáo!”
Lam Linh ngồi nghe cô nói xa xả đám con trai mà áp lực theo. Cô biết mình quản lớp không tốt, để cho bọn nó trêu Phương Linh. Lần này cũng có lỗi của cô.
Nhìn đến Thanh Vũ, anh đang cúi đầu không thấy vẻ mặt như thế nào. Lam Linh buồn chán cô quay ngoắt đi chả thèm nhìn nữa. Mệt rồi, lần này đừng có mơ cô giải quyết giúp.
Ngẩn ngơ về phía khung cảnh ngoài cửa sổ, Lam Linh không khỏi buồn rầu. Cô có chút ghen khi anh thân thiết với cô gái khác và tức giận với anh khi mà trêu con gái nhà người ta như vậy.
Lam Linh thề, nếu mà tụi nó trêu cô không phải gãy tay thì rụng mấy cái răng. Lam Linh không bao giờ nương tay với mấy đứa trêu mình đâu.
Lũ con trai đã bị cô Hương cho xuống văn phòng đàm đạo với mấy thầy cô khác. Cô Hương ở lại điều tra vụ việc vừa nãy.
“Nào, Linh cho cô biết trên lớp vừa nãy mấy bạn trêu bạn Phương Linh như thế nào?”
“Dạ?..à…ờm…vừa nãy mấy bạn ấy trêu bạn Phương Linh. Bạn Phương Linh rượt đuổi khắp lớp, cầm cái thước kẻ. Em bắt các bạn về chỗ. Được một lúc thì tự nhiên bạn Phương Linh để tờ giấy lên bàn giáo viên rồi bạn ý đi về ạ…Còn…còn chuyện khác thì em không biết.”
“Mấy bạn trong lớp thế sao không cản bạn lại. Nói rõ tường tận cho cô xem nào.”
“Mấy bạn đấy trêu xong bạn Phương Linh đuổi quanh lớp, có bạn Quân và Đỗ Vinh lớp A trêu nữa ạ”
“Cụ thể mấy bạn trêu như nào?”
“Tục lắm cô!”_Hà
“Thì giờ cô cần cái này để xem mức độ trêu của mấy bạn ấy.”
“Nói chung là tục lắm ạ.”
“Nói thẳng đi nào. Không thì mấy bạn gần các bạn trêu Phương Linh viết bản tường trình cho cô.”
Cuối cùng bọn nó ngồi viết bản tường trình. Đám con trai lên lớp, xin cô Hương cho đi tìm Phương Linh nhưng cô Hương không đồng ý.
Cô còn nói rằng lần này sẽ gọi phụ huynh của bạn Phương Linh lên nói rõ ràng với đám Thanh Vũ.
Lam Linh thầm kêu không ổn nhưng cô vẫn thôi miên mình rằng lần này mình phải dứt khoát. Không bao che ai cả. Cho Thanh Vũ chừa, nhớ đời. Đừng có mà trêu con gái vô tội vạ.
Bước trong dòng ngươi đông đúc. Em nhận ra mình chẳng còn gì cả. Sống không mục đích, sống chỉ để tồn tại. Bởi…mục đích của em đã mất. Thật là…ước gì chả có ngày và đêm!
Hoa không tàn, là hoa bất tử Tình không tan, là tình vĩnh hằng. Tự do tự tại yêu đơn phương.... Ngờ rằng....... Người không thương mình. Người ta nói không sai:
“Kẻ luỵ tình là kẻ đau khổ nhất
Kẻ đơn phương là kẻ chung tình”
“Lam Linh sao vậy? Chuyện gì mà bạn Phương Linh lại ra khỏi trường thế?”
Lam Linh vừa trả lời, mắt liếc lên trên tầng thấy mấy đứa con trai ra ngó:
“Dạ, bọn con trai trêu bạn ấy thế bạn tức quá bỏ về ạ”
Cô Hương đuổi theo Phương Linh, Lam Linh chạy đằng sau.
“Những bạn nào trêu bạn ấy?”
Ặc, pha này Lam Linh chưa biết xử trí như thế nào. Cuối cùng nhớ lại hành động chọc con gái nhà người ta bỏ về thì Lam Linh quyết định khai hết. Kể cả Thanh Vũ, trêu như vậy không được. Anh nên biết mức độ rồi. Nên là, Thanh Vũ xin lỗi tao sẽ khai mày.
Mà có hay không thì bọn kia cũng nói hết nên tao nói trước cho đỡ lằng nhằng vậy.
Mặc niệm trong đầu, miệng Lam Linh đọc vèo vèo mấy cái tên:
“Khang, Vũ Huy, Tùng, Tân, và Thanh Vũ ạ. À, còn có hai bạn Quân và Đỗ Vinh lớp A sang trêu bạn nữa ạ.”
“Ừm, được rồi. Em lên lớp đi.”
“Vâng.”
Lam Linh xuay người chạy lên lớp. Vừa bước được đến ngưỡng cầu thang, đám con trai chạy ào ra. Thằng Tùng lo lắng hỏi:
“Cô Hương nói gì thế?”
“Cô chả nói gì, cô đi tìm Phương Linh rồi.”
“Vậy cô hỏi đứa nào trêu nó không?”
Lam Linh không trả lời câu hỏi đó, mà bắt đám thằng Tùng vào lớp. Ngồi vào chỗ, cả đám Khánh Vân đang bàn luận. Chúng nó nói là trêu có mấy câu mà cũng bỏ về, tụi nó bị trêu đầy đấy thôi.
Vấn đề là bọn nó chẳng quan tâm đấy là trêu vui của chúng nó còn đây là trêu nói ra những điều xấu xí của Phương Linh. Chúng nó coi điều đó là hiển nhiên, chẳng có gì đáng nói cả.
Lam Linh mím môi im lặng nhìn sự việc xung quanh xảy ra trước mắt mình. Cô chẳng thể hiểu nổi. Rõ ràng bạn bè với nhau mười bốn năm ròng rã vậy mà lại như vậy. Đối với Lam Linh khác biệt, xa cách lạnh lùng, nói xấu sau lưng cô, Lam Linh cảm thấy tổn thương rồi quay trở lại bình thường. Nhưng chuyện chúng nó làm ngày hôm nay quả thật quá đáng. Vượt ngoài sức chịu đựng.
Cô nhìn Thanh Vũ cùng với sự thất vọng rõ rệt nơi đáy mắt, anh chạm phải ánh mắt đó cơ thể cứng đờ lại. Lam Linh quay mặt đi, Thanh Vũ vẫn đơ người. Anh nhận ra rằng mình đã chạm phải giới hạn nào đó của Lam Linh. Nhưng anh không biết mình đã làm gì với cô.
Thanh Vũ chẳng thể ngờ rằng chính anh đi trêu Phương Linh và cô ấy bỏ về đã làm Lam Linh thất vọng về hình tượng đẹp đẽ trong mắt cô.
Cô Hương lên lớp, nhìn vẻ mặt của cô là biết lần này cô Hương thật sự tức giận rồi. Cả lớp không dám ho he gì cả. Cô Hương tức giận quát:
“Mấy cậu trêu bạn Phương Linh cầm sách vở xuống hết văn phòng cho tôi!”
Không ai đứng dậy, cô Hương nói tiếp:
“Cần tôi xách cổ xuống à!”
Bàn ghế có tiếng lạch cạch vang lên. Lần lượt đám con trai Tùng, Tân, Vũ Huy, Khang, Thanh Vũ đứng hết dậy đi ra khỏi chỗ. Cô Hương nhìn rồi lên tiếng, giọng nói không che đi sự tức giận:
“Các cậu có biết là trêu bạn đến mức là bạn phải đi về nặng cỡ nào không hả! Con trai có đứa không biết nặng nhẹ là gì cả! Trêu nhau, đùa nhau cũng phải có mức thôi! Đằng này trêu bạn bỏ hẳn về không thèm nói với cô giáo!”
Lam Linh ngồi nghe cô nói xa xả đám con trai mà áp lực theo. Cô biết mình quản lớp không tốt, để cho bọn nó trêu Phương Linh. Lần này cũng có lỗi của cô.
Nhìn đến Thanh Vũ, anh đang cúi đầu không thấy vẻ mặt như thế nào. Lam Linh buồn chán cô quay ngoắt đi chả thèm nhìn nữa. Mệt rồi, lần này đừng có mơ cô giải quyết giúp.
Ngẩn ngơ về phía khung cảnh ngoài cửa sổ, Lam Linh không khỏi buồn rầu. Cô có chút ghen khi anh thân thiết với cô gái khác và tức giận với anh khi mà trêu con gái nhà người ta như vậy.
Lam Linh thề, nếu mà tụi nó trêu cô không phải gãy tay thì rụng mấy cái răng. Lam Linh không bao giờ nương tay với mấy đứa trêu mình đâu.
Lũ con trai đã bị cô Hương cho xuống văn phòng đàm đạo với mấy thầy cô khác. Cô Hương ở lại điều tra vụ việc vừa nãy.
“Nào, Linh cho cô biết trên lớp vừa nãy mấy bạn trêu bạn Phương Linh như thế nào?”
“Dạ?..à…ờm…vừa nãy mấy bạn ấy trêu bạn Phương Linh. Bạn Phương Linh rượt đuổi khắp lớp, cầm cái thước kẻ. Em bắt các bạn về chỗ. Được một lúc thì tự nhiên bạn Phương Linh để tờ giấy lên bàn giáo viên rồi bạn ý đi về ạ…Còn…còn chuyện khác thì em không biết.”
“Mấy bạn trong lớp thế sao không cản bạn lại. Nói rõ tường tận cho cô xem nào.”
“Mấy bạn đấy trêu xong bạn Phương Linh đuổi quanh lớp, có bạn Quân và Đỗ Vinh lớp A trêu nữa ạ”
“Cụ thể mấy bạn trêu như nào?”
“Tục lắm cô!”_Hà
“Thì giờ cô cần cái này để xem mức độ trêu của mấy bạn ấy.”
“Nói chung là tục lắm ạ.”
“Nói thẳng đi nào. Không thì mấy bạn gần các bạn trêu Phương Linh viết bản tường trình cho cô.”
Cuối cùng bọn nó ngồi viết bản tường trình. Đám con trai lên lớp, xin cô Hương cho đi tìm Phương Linh nhưng cô Hương không đồng ý.
Cô còn nói rằng lần này sẽ gọi phụ huynh của bạn Phương Linh lên nói rõ ràng với đám Thanh Vũ.
Lam Linh thầm kêu không ổn nhưng cô vẫn thôi miên mình rằng lần này mình phải dứt khoát. Không bao che ai cả. Cho Thanh Vũ chừa, nhớ đời. Đừng có mà trêu con gái vô tội vạ.
Bước trong dòng ngươi đông đúc. Em nhận ra mình chẳng còn gì cả. Sống không mục đích, sống chỉ để tồn tại. Bởi…mục đích của em đã mất. Thật là…ước gì chả có ngày và đêm!
Hoa không tàn, là hoa bất tử Tình không tan, là tình vĩnh hằng. Tự do tự tại yêu đơn phương.... Ngờ rằng....... Người không thương mình. Người ta nói không sai:
“Kẻ luỵ tình là kẻ đau khổ nhất
Kẻ đơn phương là kẻ chung tình”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.