Chương 2: Bạch Tường Vi
Dạ Ngọc Minh Anh
02/06/2023
Bạch Tường Vi ngồi trên dây đu trong hoa viên. Rõ nàng ràng mới hai mươi mốt tuổi, đang độ tuổi xuân sắc mà nét mặt lại tiều tụy, thiếu sức sống, ánh mắt chất chứa vẻ thê lương. Nàng ngắm nhìn ánh hoàng hôn rám đỏ, nhớ lại bản thân của bốn năm trước. Hình ảnh người con trai toàn thân đầy máu gục vào ngực nàng hiện lên, máu trên vai hắn không ngừng chảy, hơi thở đứt quãng, lộ vẻ yếu ớt.
Tường Vi bất giác cười, nàng ngẩng đầu nhìn trời, cảm nhận ấm áp của ánh hoàng hôn cuối ngày. Đôi mắt nàng khép lại, giọt lệ rơi xuống.
Bốn năm về trước, nàng chưa từng nghĩ bản thân sẽ có kết cục này. Nàng mấp máy đôi hai chữ "Thanh Dương" không thành tiếng.
Hoàng hôn tắt, Tường Vi vẫn ngồi đó, không có ý định trở về. Nàng giơ lên trước mắt đôi bàn tay mình, nhìn vết sẹo dài trên cánh tay phải, bất giác cắn môi đến bật máu.
- Khụ! Khụ!
Cơn ho bất chợt kéo đến khiến Tường Vi tỉnh khỏi cơn mê, nàng đứng dậy trở về phòng.
Lúc này, Huệ Nhi đã chuẩn bị bữa tối xong, cô bé đang đứng bên bàn chờ chủ nhân về. Nghe tiếng bước chân, Huệ Nhi liền bước ra cửa, thấy bóng Tường Vi liền tươi cười chạy tới rồi đỡ nàng vào phòng.
Sau khi Tường Vi an vị ngồi bên bàn, Huệ Nhi bưng thau và khăn đến bên cho nàng rửa, đồng thời nói:
- Tiểu thư, trời gần đây trở lạnh, người đừng ở ngoài lâu quá.
Nhìn thức ăn trên bàn, Tường Vi trầm ngâm một lúc rồi quay đầu nói:
- Em cũng chưa ăn phải không, cùng ngồi ăn đi.
Huệ Nhi định nói gì đó, chần chừ giây lát rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh. Tường Vi gắp cho cô bé một miếng thịt, thuận miệng hỏi:
- Em theo ta bao năm rồi?
- Dạ, bảy năm ạ.
- À...đã lâu vậy à... Em nhớ nhà lắm phải không?
Tường Vi vừa gắp rau cho chính mình vừa nhớ lại lần đầu cô gặp Huệ Nhi khi đó mới có tám tuổi. Nàng nhìn Huệ Nhi, cô bé có chút không quen, cúi đầu ngần ngại, khẽ "Vâng..." một tiếng.
- Từ ngày em theo ta về đây...để trở về thăm nhà cũng không dễ...
Tường Vi cười nhàn nhạt, đây vốn không phải nhà cô, đây là nhà của tướng công cô. Nhưng tướng công cô chưa từng coi cô là thê tử. Huệ Nhi theo cô cũng chịu thiệt thòi không ít.
- Nhờ đại ân đại đức ngày ấy tiểu thư nhận em về, mà hôm nay em mới có cơm ăn áo mặc, cha mẹ và em trai mới có cuộc sống như ngày hôm nay.
Nghe vậy, Tường Vi bất giác mỉm cười. Đã bảy năm rồi, khi ấy nàng mới chỉ là một cô bé mười bốn tuổi, nhìn thấy một bé gái mặc quần áo rách co ro nằm ngủ ven đường với mấy đồng xu lẻ, nàng liền kéo tay người hầu dừng lại, rồi tiến về cô bé và nói:
- Ngươi theo ta về, ta cho ngươi tiền.
Nói xong, nàng ngày ấy liền tháo chiếc vòng ngọc trên tay đưa cho Huệ Nhi. Huệ Nhi ngơ ngác không hiểu gì sau đó gật đầu. Nàng đặt vòng vào tay cô bé, rồi nắm tay kéo đi.
- Nhà ngươi ở đâu, ta sẽ xin phép bố mẹ ngươi để người làm thư đồng của ta.
Ngày ấy, chị nàng là Bạch Đinh Hương, hơn nàng bốn tuổi, bởi vì quanh người chị nàng thường phảng phất mùi hoa tử đinh hương nên mọi người vẫn gọi chị nàng với cái tên Tử Đinh Hương. Từ nhỏ, chị nàng đã thể hiện là một cô gái thông minh, sắc sảo, mong muốn của chị chính là lấy người bạn thanh mai trúc mã của mình là Trung Nghĩa. Sau khi thấy nàng mang người lạ về, chị nàng đứng hình một lúc rồi chạy đi mách cha mẹ.
- Tiểu thư?
Tiếng gọi của Huệ Nhi khiến Tường Vi hồi tỉnh, nàng nói với cô bé:
- Huệ nhi, từ ngày em theo ta xuất giá, chúng ta vẫn giữ đạo chủ tớ tránh để người ngoài đàm tiếu. Đã lâu rồi không ăn cùng nhau, sau này không cần vậy nữa, em cứ thoải mái ăn như hồi còn ở nhà ta đi.
Huệ Nhi nghe xong, mặt liền biến sắc, lập tức buông đũa quỳ xuống.
- Tiểu thư, người đừng bỏ em, người đừng làm gì dại dột...
- Ta không bỏ em, em mau ăn đi. Ăn đi rồi từ từ ta nói.
Huệ Nhi chầm chậm ngồi lại vào bàn. Tường Vi thuận tay gắp vài miếng rau vào bát cô bé, nói:
- Ăn đi.
Từ ngày về đây, nàng thường cố ý để lại thức ăn thừa trong bát. Sau đó, Huệ Nhi sẽ trút phần thừa đó vào bát mình và ăn, đó gọi là "thưởng". Những ngày đầu mới xuất giá, nhất cử nhất động của nàng thường bị theo sát, Huệ Nhi và nàng luôn cố gắng giữ đạo chủ-tớ. Vì vậy, họ không thể ăn cùng nhau. Tường Vi biết nếu mình không "thưởng" cho Huệ Nhi thì cô bé sẽ không có gì để ăn, bởi không ai chào đón chủ tớ nàng cả.
Tường Vi bất giác cười, nàng ngẩng đầu nhìn trời, cảm nhận ấm áp của ánh hoàng hôn cuối ngày. Đôi mắt nàng khép lại, giọt lệ rơi xuống.
Bốn năm về trước, nàng chưa từng nghĩ bản thân sẽ có kết cục này. Nàng mấp máy đôi hai chữ "Thanh Dương" không thành tiếng.
Hoàng hôn tắt, Tường Vi vẫn ngồi đó, không có ý định trở về. Nàng giơ lên trước mắt đôi bàn tay mình, nhìn vết sẹo dài trên cánh tay phải, bất giác cắn môi đến bật máu.
- Khụ! Khụ!
Cơn ho bất chợt kéo đến khiến Tường Vi tỉnh khỏi cơn mê, nàng đứng dậy trở về phòng.
Lúc này, Huệ Nhi đã chuẩn bị bữa tối xong, cô bé đang đứng bên bàn chờ chủ nhân về. Nghe tiếng bước chân, Huệ Nhi liền bước ra cửa, thấy bóng Tường Vi liền tươi cười chạy tới rồi đỡ nàng vào phòng.
Sau khi Tường Vi an vị ngồi bên bàn, Huệ Nhi bưng thau và khăn đến bên cho nàng rửa, đồng thời nói:
- Tiểu thư, trời gần đây trở lạnh, người đừng ở ngoài lâu quá.
Nhìn thức ăn trên bàn, Tường Vi trầm ngâm một lúc rồi quay đầu nói:
- Em cũng chưa ăn phải không, cùng ngồi ăn đi.
Huệ Nhi định nói gì đó, chần chừ giây lát rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh. Tường Vi gắp cho cô bé một miếng thịt, thuận miệng hỏi:
- Em theo ta bao năm rồi?
- Dạ, bảy năm ạ.
- À...đã lâu vậy à... Em nhớ nhà lắm phải không?
Tường Vi vừa gắp rau cho chính mình vừa nhớ lại lần đầu cô gặp Huệ Nhi khi đó mới có tám tuổi. Nàng nhìn Huệ Nhi, cô bé có chút không quen, cúi đầu ngần ngại, khẽ "Vâng..." một tiếng.
- Từ ngày em theo ta về đây...để trở về thăm nhà cũng không dễ...
Tường Vi cười nhàn nhạt, đây vốn không phải nhà cô, đây là nhà của tướng công cô. Nhưng tướng công cô chưa từng coi cô là thê tử. Huệ Nhi theo cô cũng chịu thiệt thòi không ít.
- Nhờ đại ân đại đức ngày ấy tiểu thư nhận em về, mà hôm nay em mới có cơm ăn áo mặc, cha mẹ và em trai mới có cuộc sống như ngày hôm nay.
Nghe vậy, Tường Vi bất giác mỉm cười. Đã bảy năm rồi, khi ấy nàng mới chỉ là một cô bé mười bốn tuổi, nhìn thấy một bé gái mặc quần áo rách co ro nằm ngủ ven đường với mấy đồng xu lẻ, nàng liền kéo tay người hầu dừng lại, rồi tiến về cô bé và nói:
- Ngươi theo ta về, ta cho ngươi tiền.
Nói xong, nàng ngày ấy liền tháo chiếc vòng ngọc trên tay đưa cho Huệ Nhi. Huệ Nhi ngơ ngác không hiểu gì sau đó gật đầu. Nàng đặt vòng vào tay cô bé, rồi nắm tay kéo đi.
- Nhà ngươi ở đâu, ta sẽ xin phép bố mẹ ngươi để người làm thư đồng của ta.
Ngày ấy, chị nàng là Bạch Đinh Hương, hơn nàng bốn tuổi, bởi vì quanh người chị nàng thường phảng phất mùi hoa tử đinh hương nên mọi người vẫn gọi chị nàng với cái tên Tử Đinh Hương. Từ nhỏ, chị nàng đã thể hiện là một cô gái thông minh, sắc sảo, mong muốn của chị chính là lấy người bạn thanh mai trúc mã của mình là Trung Nghĩa. Sau khi thấy nàng mang người lạ về, chị nàng đứng hình một lúc rồi chạy đi mách cha mẹ.
- Tiểu thư?
Tiếng gọi của Huệ Nhi khiến Tường Vi hồi tỉnh, nàng nói với cô bé:
- Huệ nhi, từ ngày em theo ta xuất giá, chúng ta vẫn giữ đạo chủ tớ tránh để người ngoài đàm tiếu. Đã lâu rồi không ăn cùng nhau, sau này không cần vậy nữa, em cứ thoải mái ăn như hồi còn ở nhà ta đi.
Huệ Nhi nghe xong, mặt liền biến sắc, lập tức buông đũa quỳ xuống.
- Tiểu thư, người đừng bỏ em, người đừng làm gì dại dột...
- Ta không bỏ em, em mau ăn đi. Ăn đi rồi từ từ ta nói.
Huệ Nhi chầm chậm ngồi lại vào bàn. Tường Vi thuận tay gắp vài miếng rau vào bát cô bé, nói:
- Ăn đi.
Từ ngày về đây, nàng thường cố ý để lại thức ăn thừa trong bát. Sau đó, Huệ Nhi sẽ trút phần thừa đó vào bát mình và ăn, đó gọi là "thưởng". Những ngày đầu mới xuất giá, nhất cử nhất động của nàng thường bị theo sát, Huệ Nhi và nàng luôn cố gắng giữ đạo chủ-tớ. Vì vậy, họ không thể ăn cùng nhau. Tường Vi biết nếu mình không "thưởng" cho Huệ Nhi thì cô bé sẽ không có gì để ăn, bởi không ai chào đón chủ tớ nàng cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.