Chương 5: Sự Thật
Dạ Ngọc Minh Anh
02/06/2023
Tường Vi giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm lưng, nàng lại mơ giấc mơ của năm năm về trước. Sự thật của năm năm về trước cũng chỉ có một mình nàng biết rõ. Một năm sau khi chuyện đó xảy ra, nàng và Thanh Dương kết nghĩa phu thê.
Lúc gia đình Thanh Dương tìm thấy chàng, trên người chàng mặc một bộ thường phục mỏng, vai thấm chút máu. Không một ai biết chuyện gì đã xảy ra. Không một ai biết người truyền tin báo cho gia đình chàng chính là nàng.
Năm đó, chị nàng biết được một số người có chức quyền trong đoàn quân mở tiệc ba ngày tại thanh lâu Tầm Hoan. Thanh Dương khi ấy là phó tướng nên uống rượu ở phòng riêng. Chị nàng dựa vào một chút quan hệ nhờ người bỏ thuốc mê vào rượu của hắn, nhưng thực ra thuốc mê ấy có bỏ thêm một phần độc, đủ để khiến Thanh Dương rời khỏi thanh lâu một đoạn. Đến lúc ấy, chị nàng ra tay mới không khiến ai nghi ngờ thanh lâu có liên quan.
Vốn dĩ Tường Vi nhận ra Đinh Hương có biểu hiện lạ, lại thêm những lời đồn lúc đó, nàng thường âm thầm theo sát chị mình. Vài lần, nàng lặng lẽ đi theo chị đến thanh lâu thì mất dấu.
Một tối, nàng đến phòng Đinh Hương nhưng lại được người hầu thông báo chị nàng đã ngủ. Nàng trở về, vốn dĩ muốn nghỉ ngơi nhưng lòng lại bồn chồn bất an. Đột nhiên, nàng nhớ tới Thanh Dương cùng một số chiến tướng mở tiệc ở thanh lâu, liền thay đồ rời đi. Đến nơi, Thanh Dương đã rời đi, nàng tìm kiếm dấu vết một hồi rồi phát hiện có máu ở những góc khuất.
Lúc nàng đuổi tới nơi, Thanh Dương đã bị độc phát tác. Chị nàng đang vừa tấn công vừa chờ độc phát tác. Nàng âm thầm tiến gần hai người, chờ cơ hội ra tay.
Ban đêm là một lợi thế, lợi thế cho Bạch Đinh Hương ám sát, lợi thế cho Thanh Dương kéo dài thời gian, lợi thế cho Bạch Tường Vi cứu người. Ai tận dụng được cơ hội, kẻ đó thắng. Và Bạch Tường Vi nàng đã thắng.
Tường Vi biết chị nàng là loại người đã quyết tâm làm là phải được. Đoàn quân mới trở về không lâu, còn chị nàng lại có những mối quan hệ rất tốt với bên ngoài, cho dù không biết rõ chị định làm gì, nhưng dựa vào uy danh của gia đình nàng cũng đủ để người khác không muốn đắc tội. Thanh Dương thì bị trúng độc, căn bản nhiều ngày tới không thể đi xa. Nàng đành phóng ngựa đưa chàng tới vùng bên cạnh để chữa trị. Không may giữa đường trời mưa, ngựa ngã xuống dốc. Vì trời quá tối, nàng chỉ đành đưa Thanh Dương vào một hang động để trú, nhưng lúc này quần áo của hai người đã ướt do ngã vào vũng bùn.
Mưa phùn nhè nhẹ, nghe không rõ tiếng, lại thấm đẫm mặt đất. Trước tình thế bắt buộc, nàng đành cởi trang phục của Thanh Dương ra. Cơ thể hắn từng hồi run lên vì lạnh, nàng nhìn hắn mà nghĩ tới tình yêu thầm lặng của mình. Do dự một hồi, nếu nàng đã nhận định hắn là người xứng đáng gửi gắm, vậy thì để nàng đánh cược một lần. Nàng cởi trang phục ướt sũng đang mặc trên người rồi dựa vào người hắn.
Thu lại hồi ức, Tường Vi giơ hai tay thẳng lên trên, tay áo chảy xuống, ánh trăng xuyên qua kẽ ngón tay, một vết sẹo chạy dọc cánh tay phải hiện ta. Vết sẹo này có từ lúc nàng kéo Thanh Dương lên ngựa, chị nàng lao theo và đâm kiếm tới. May thay, nàng đỡ kịp nhưng đồng thời cũng bị kiếm đâm trúng, tại thành một vết thương sâu và dài. Tường Vi thầm nhủ thật may mắn vì tay nàng không bị phế. Khi ấy, chị nàng tiến sát, trúng kiếm, nàng chợt "Ưm!" một tiếng rồi cắn răng lại. Thanh kiếm đang đâm nàng bỗng chốc ngừng lại.
Sau đó, nàng không trở về suốt nhiều ngày không trở về nhà. Nàng biết, lúc này Thanh Dương đã bước một chân tới quỷ môn quan, nếu không cẩn thận tất cả sẽ thành công cốc.
Về sau, sự thật về cuộc chiến năm ấy được chính những chiến sĩ trên chiến trường kể lại, chị nàng lúc đó mới buông bỏ thù hận ngu muội của mình. Chỉ là, nàng đã không còn nói chuyện với chị lần nào nữa.
Sau khi Hoàng Thượng biết chuyện Thanh Dương bị ám sát thì nổi trận lôi đình, cho người đi điều tra. Nhưng lúc đó Thanh Dương bị thương nặng, trời lại tối, độc trong người lại không biết trúng phải từ lúc nào, lại thêm mắt bị mờ vì trúng độc. Sau một hồi điều tra, phát hiện Bạch Tường Vi - con gái của một đề đốc trong triều đã vô tình phát hiện và ứng cứu, Hoàng Thượng liền cho rằng đó là duyên trời định nên xuống chiếu chỉ ban hôn. Về phía Tường Vi, lúc được hỏi thông tin về kẻ ám sát, nàng lại lấy lý do vì thấy tình thế cấp bách, chỉ mải cứu người, thêm trời tối, không nhìn rõ đối phương. Cũng đêm hôm đó, nàng đã nghe thấy chị mình ở trong thư phòng chuyện với cha, tình nguyện chịu phạt cấm túc một năm.
Nhận được chiếu chỉ ban hôn, Thanh Dương tức tốc tới nhà nàng nói lý. Lúc ấy, nàng không có nhà. Nghe người hầu kể lại Thanh Dương chất vấn người nhà nàng sao lại dối trá thánh thượng, để nàng giả làm nhân chứng nói bản thân cứu hắn. Hắn nói sẽ xin hoàng thượng điều tra rõ chuyện này. Nhưng khi chị nàng là Bạch Đinh Hương xuất hiện, hắn liền im bặt, rồi quay người rời đi.
Vậy mà, sau đó Thanh Dương lại không nói gì với Hoàng Thượng, tiến hành hôn lễ theo bình thường.
Một tháng trước khi kết hôn, nàng cho người hầu đưa đến phủ tướng quân một bức thư, gửi cho Thanh Dương. Trong thư, nàng kể lại quá trình cứu hắn, kèm theo miếng ngọc bội coi như vật định tình.
Vào ngày xuất giá, trước khi nàng lên xe hoa, chị nàng đột nhiên nắm lấy tay, ngần ngừ mãi mới nói:
- Sống...hạnh phúc.
Nàng im lặng quay bước lên xe hoa, không ngoái lại thêm lần nào nữa. Ngồi trong kiệu, những ngón tay đan vào nhau, lòng nàng tràn ngập bất an.
Lúc gia đình Thanh Dương tìm thấy chàng, trên người chàng mặc một bộ thường phục mỏng, vai thấm chút máu. Không một ai biết chuyện gì đã xảy ra. Không một ai biết người truyền tin báo cho gia đình chàng chính là nàng.
Năm đó, chị nàng biết được một số người có chức quyền trong đoàn quân mở tiệc ba ngày tại thanh lâu Tầm Hoan. Thanh Dương khi ấy là phó tướng nên uống rượu ở phòng riêng. Chị nàng dựa vào một chút quan hệ nhờ người bỏ thuốc mê vào rượu của hắn, nhưng thực ra thuốc mê ấy có bỏ thêm một phần độc, đủ để khiến Thanh Dương rời khỏi thanh lâu một đoạn. Đến lúc ấy, chị nàng ra tay mới không khiến ai nghi ngờ thanh lâu có liên quan.
Vốn dĩ Tường Vi nhận ra Đinh Hương có biểu hiện lạ, lại thêm những lời đồn lúc đó, nàng thường âm thầm theo sát chị mình. Vài lần, nàng lặng lẽ đi theo chị đến thanh lâu thì mất dấu.
Một tối, nàng đến phòng Đinh Hương nhưng lại được người hầu thông báo chị nàng đã ngủ. Nàng trở về, vốn dĩ muốn nghỉ ngơi nhưng lòng lại bồn chồn bất an. Đột nhiên, nàng nhớ tới Thanh Dương cùng một số chiến tướng mở tiệc ở thanh lâu, liền thay đồ rời đi. Đến nơi, Thanh Dương đã rời đi, nàng tìm kiếm dấu vết một hồi rồi phát hiện có máu ở những góc khuất.
Lúc nàng đuổi tới nơi, Thanh Dương đã bị độc phát tác. Chị nàng đang vừa tấn công vừa chờ độc phát tác. Nàng âm thầm tiến gần hai người, chờ cơ hội ra tay.
Ban đêm là một lợi thế, lợi thế cho Bạch Đinh Hương ám sát, lợi thế cho Thanh Dương kéo dài thời gian, lợi thế cho Bạch Tường Vi cứu người. Ai tận dụng được cơ hội, kẻ đó thắng. Và Bạch Tường Vi nàng đã thắng.
Tường Vi biết chị nàng là loại người đã quyết tâm làm là phải được. Đoàn quân mới trở về không lâu, còn chị nàng lại có những mối quan hệ rất tốt với bên ngoài, cho dù không biết rõ chị định làm gì, nhưng dựa vào uy danh của gia đình nàng cũng đủ để người khác không muốn đắc tội. Thanh Dương thì bị trúng độc, căn bản nhiều ngày tới không thể đi xa. Nàng đành phóng ngựa đưa chàng tới vùng bên cạnh để chữa trị. Không may giữa đường trời mưa, ngựa ngã xuống dốc. Vì trời quá tối, nàng chỉ đành đưa Thanh Dương vào một hang động để trú, nhưng lúc này quần áo của hai người đã ướt do ngã vào vũng bùn.
Mưa phùn nhè nhẹ, nghe không rõ tiếng, lại thấm đẫm mặt đất. Trước tình thế bắt buộc, nàng đành cởi trang phục của Thanh Dương ra. Cơ thể hắn từng hồi run lên vì lạnh, nàng nhìn hắn mà nghĩ tới tình yêu thầm lặng của mình. Do dự một hồi, nếu nàng đã nhận định hắn là người xứng đáng gửi gắm, vậy thì để nàng đánh cược một lần. Nàng cởi trang phục ướt sũng đang mặc trên người rồi dựa vào người hắn.
Thu lại hồi ức, Tường Vi giơ hai tay thẳng lên trên, tay áo chảy xuống, ánh trăng xuyên qua kẽ ngón tay, một vết sẹo chạy dọc cánh tay phải hiện ta. Vết sẹo này có từ lúc nàng kéo Thanh Dương lên ngựa, chị nàng lao theo và đâm kiếm tới. May thay, nàng đỡ kịp nhưng đồng thời cũng bị kiếm đâm trúng, tại thành một vết thương sâu và dài. Tường Vi thầm nhủ thật may mắn vì tay nàng không bị phế. Khi ấy, chị nàng tiến sát, trúng kiếm, nàng chợt "Ưm!" một tiếng rồi cắn răng lại. Thanh kiếm đang đâm nàng bỗng chốc ngừng lại.
Sau đó, nàng không trở về suốt nhiều ngày không trở về nhà. Nàng biết, lúc này Thanh Dương đã bước một chân tới quỷ môn quan, nếu không cẩn thận tất cả sẽ thành công cốc.
Về sau, sự thật về cuộc chiến năm ấy được chính những chiến sĩ trên chiến trường kể lại, chị nàng lúc đó mới buông bỏ thù hận ngu muội của mình. Chỉ là, nàng đã không còn nói chuyện với chị lần nào nữa.
Sau khi Hoàng Thượng biết chuyện Thanh Dương bị ám sát thì nổi trận lôi đình, cho người đi điều tra. Nhưng lúc đó Thanh Dương bị thương nặng, trời lại tối, độc trong người lại không biết trúng phải từ lúc nào, lại thêm mắt bị mờ vì trúng độc. Sau một hồi điều tra, phát hiện Bạch Tường Vi - con gái của một đề đốc trong triều đã vô tình phát hiện và ứng cứu, Hoàng Thượng liền cho rằng đó là duyên trời định nên xuống chiếu chỉ ban hôn. Về phía Tường Vi, lúc được hỏi thông tin về kẻ ám sát, nàng lại lấy lý do vì thấy tình thế cấp bách, chỉ mải cứu người, thêm trời tối, không nhìn rõ đối phương. Cũng đêm hôm đó, nàng đã nghe thấy chị mình ở trong thư phòng chuyện với cha, tình nguyện chịu phạt cấm túc một năm.
Nhận được chiếu chỉ ban hôn, Thanh Dương tức tốc tới nhà nàng nói lý. Lúc ấy, nàng không có nhà. Nghe người hầu kể lại Thanh Dương chất vấn người nhà nàng sao lại dối trá thánh thượng, để nàng giả làm nhân chứng nói bản thân cứu hắn. Hắn nói sẽ xin hoàng thượng điều tra rõ chuyện này. Nhưng khi chị nàng là Bạch Đinh Hương xuất hiện, hắn liền im bặt, rồi quay người rời đi.
Vậy mà, sau đó Thanh Dương lại không nói gì với Hoàng Thượng, tiến hành hôn lễ theo bình thường.
Một tháng trước khi kết hôn, nàng cho người hầu đưa đến phủ tướng quân một bức thư, gửi cho Thanh Dương. Trong thư, nàng kể lại quá trình cứu hắn, kèm theo miếng ngọc bội coi như vật định tình.
Vào ngày xuất giá, trước khi nàng lên xe hoa, chị nàng đột nhiên nắm lấy tay, ngần ngừ mãi mới nói:
- Sống...hạnh phúc.
Nàng im lặng quay bước lên xe hoa, không ngoái lại thêm lần nào nữa. Ngồi trong kiệu, những ngón tay đan vào nhau, lòng nàng tràn ngập bất an.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.