Chương 13: Khi Hoa uống say
Cô Gián Mập
27/05/2023
Một lát sau, shipper giao hàng đến nhà. Nguyễn Tuấn Kiệt đi ra nhận hàng, Tú Anh háo hức chạy theo sau. Nguyễn Như Hoa cũng hóng hớt ra xem, thật ra là hóng đồ ăn thức uống được giao tới thôi.
Vừa đi ra đến nơi thì nó nghe thấy đoạn đối thoại thế này:
- Ối dời ơi chị Tú Anh. Hỏng, hỏng, thế này thì hỏng hết. Yêu đương à, bố mẹ chị biết chưa ấy nhờ? - Thì ra anh shipper này là em họ của Tú Anh, mới ra trường liền đi làm thêm, không ngờ gặp đúng bà chị họ ở đây.
- Ai yêu đương cái gì. Nhanh lên rồi về đi. - Tú Anh hạ lệnh đuổi khách.
- Lớ ngớ mà vớ được anh đẹp trai thế. Về nhà nói một câu cho bố mẹ mừng. Trăm rưỡi anh ơi.- Cậu ta vừa trêu Tú Anh vừa nói với Tuấn Kiệt.
Đấy anh trai, có gái phát là không ngại tiêu tiền.
Mà lại nói, cậu kia có tưởng người yêu thì cũng chẳng sai đâu, hai người này trông cũng đẹp đôi lắm chứ. Nhiều lúc ba người mà ở cũng nhau thì Hoa không khác gì cái bóng đèn cỡ bự.
Nhưng mà dù sao thì ai chứ bạn thân Hoa thì về làm chị dâu cũng không vấn đề. Bố mẹ nó lại còn thích cô ra mặt nữa cơ đấy.
.......
Hơn một tuần sau thì anh em nhà Dương Khôi cũng về để chuẩn bị đi học lại.
Mà trước khi hết hè thì mấy anh em còn rủ nhau ăn uống một bữa nữa. Địa điểm là nhà Hoa.
Lại nói vấn đề đến nhà Hoa thì nó cũng thấy lạ. Không biết hai anh Khôi đã đến nhà Hoa lần nào chưa, hay đây mới là lần đầu tiên mà trước đó nó chưa bao giờ thấy hai người cả. Thôi được rồi, cứ vứt nó ra sau đầu đi.
Mấy hôm nay thời tiết muốn đổi trời sang thu hay mưa ngâu thế nào hay sao ấy mà thay đổi thất thường, trời trở lạnh, mưa liên tục, thỉnh thoảng lại nắng một lúc. Gần tám giờ sáng, Hoa khoác thêm cái áo sơ mi dài tay đi từ bà ngoại về. Vừa đến cổng thì gặp bà Tuyết chuẩn bị đi làm. Hoa:
- Con chào mẹ, nay mẹ đi làm muộn thế?
Vừa nói xong thì nghe tiếng ở phía sau:
- Cháu chào cô, cô đi làm ạ.
Nguyễn Như Hoa quay lại nhìn thì thấy hai anh Khôi đèo nhau đến trước cổng nhà. Gớm mấy ông ấy lại định hò hẹn cái gì không biết đây. Nhưng mà gặp thì trước tiên Hoa cũng cứ chào một câu cái đã không lại bảo không biết phép tắc. Chủ yếu cũng là chào Khôi anh thôi chứ còn cái tên kia thì bỏ qua đỡ ghét.
Hoa không gây sự rồi nhưng mà Dương Đăng Khôi nào có biết điều lại còn khịa nó một câu:
- Đã mẹ mẹ con con rồi cơ đấy.
Mẹ Hoa Hoa không chào bằng mẹ thì chắc chào mẹ hắn bằng mẹ nhỉ? Vì chính sự lừa dối nên nó nhịn.
Lúc Nguyễn Như Hoa vào nhà mới biết là mấy anh định ăn lẩu nướng gì đấy cho đỡ thèm chứ mấy tháng qua thời tiết nóng không ăn được. Lại nói, chẳng hiểu sao đi ăn mà họ chẳng chuẩn bị trước gì cả, bây giờ mới đi mua.
Hai anh Khôi đi mua đồ, anh Kiệt ở nhà chuẩn bị nồi niêu xoong chảo bát đĩa cốc chén để chuẩn bị ăn rồi dùng xương ống có sẵn trong tủ lạnh để nấu nước dùng.
- Bông êi, mượn điện thoại gọi cái nào. - Nguyễn Tuấn Kiệt.
- Điện thoại anh đâu. - Nó nhăn mặt.
- Hết tiền. Nhanh lên. - Anh đá vào bắp chân nó rồi rút luôn cái điện thoại.
Sau đó thì anh dùng điện thoại của em gái gọi cho Dương Đăng Khôi.
Lúc anh trai trả điện thoại, Hoa cũng đang rảnh nên lưu luôn số của hắn vào.
Tại sao ư? Chỉ là đây cũng coi như người có quen biết, một lúc nào đấy nếu không gọi được cho anh trai thì Hoa cũng có thể có người mà hỏi.
Hai anh Khôi đi mua đồ, mua về cả thùng bia 333. Có ba người thôi mà mua nhiều như vậy, ý định chỉ uống mà không ăn ư?
Diễn biến tiếp theo dưới góc nhìn của Tuấn Kiệt.
Em gái tôi không thích đồ uống có cồn và có ga, rượu thì không bao giờ uống cũng rất ít khi uống bia. Tửu lượng của nó không tốt nên càng dễ say hơn. Mà lúc say làm gì thì đâu ai biết trước được. Những sự việc bất ngờ ập đến ai mà quản cho nổi. Mất hết mặt mũi thì cũng đành phải chịu thôi.
Nhưng mà lần say này của nó thì không thể không kể đến.
Lúc mới ngà ngà say thì không nói, vẫn còn chút tỉnh táo, vừa ăn vừa uống vừa khịa nhau với Khôi em. Hai đứa nó gây gổ cũng là chuyện không có gì lạ nữa rồi, chính là cái kiểu không có chút ít lịch sự nào ấy. Sau đó là một màn thế này:
- Anh xấu, tính vừa, ợ, vừa thôi.. - Con em tôi. Vô duyên thấy sợ.
- Vâng chị không xấu tính, chỉ xấu thôi. - Khôi em.
- Hức... hư... hức... - Hoa.
Cái con bé này lạ. Vừa mới nói chuyện xong mà. Chẳng lẽ bảo xấu mỗi câu thôi đã khóc.
- Sao đấy. Mày dở à? - Tôi hỏi.
- Hu… hức… con gà đáng, thương... ai thịt… hư… ư… nó rồi… - Con bé Hoa nó vừa gắp miếng cánh gà trong bát lên vừa kêu gào kiểu “thê lương”.
Chẳng là bữa nay chúng tôi ăn lẩu gà, mà cái Hoa lại thích ăn nhất là cánh gà, nhưng nó gắp miếng đầu gà vào bát phải một lúc lâu rồi mà vẫn chưa ăn. Đến bây giờ mới để ý đến, mà nhìn thấy thì lại... xúc động quá.
Đây là lần đầu tôi thấy nó say đến cái mức này. Không ngờ mới uống vài cốc bia thôi có thể làm cho nếp nhăn não của nó bị nhấn chìm luôn như vậy. Mặc cho ba anh em tôi ngồi cười thì nó vẫn rấm rứt khóc. Những phút mặc niệm thương tâm trôi qua, em gái yêu dấu của tôi dù vẫn sụt sùi gạt nước mắt nhưng vẫn đánh chén miếng cánh gà một cách ngon lành.
...
Chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó. Bắt đầu kể từ việc nhà tôi có nuôi một con chó tên là Cám, đơn giản chỉ vì lúc mới mua về, nó rất thích ăn cám chim bị rơi vãi dưới nền đất. Cám đặc biệt ghét mèo, mà hàng xóm nhà tôi thì cực kì thích mèo đến nỗi nuôi đến năm, sáu con liền. Mỗi lần nhìn thấy mèo qua cửa sổ nhà hàng xóm thì Cám lại liên mồm mà sủa đến khi nào nó đi khuất thì thôi.
Hôm nay cũng không ngoại lệ. Trong lúc ba thằng đực rựa chúng tôi dọn dẹp bãi chiến trường, Cám nhìn thấy con mèo mướp nhà bên thì bắt đầu sủa đổng lên. Con em tôi đang đứng ở gần đấy thì bực bội đi ra mắng:
- Mày có im không thì bảo?
Vẫn là những tiếng gừ gừ gâu gâu vang lên.
- Mày vẫn cắn à. Không hiểu tiếng người hay sao… hừ… - Hoa.
Cám vẫn tiếp tục cắn. Hoa lại tiếp tục mở miệng lần thứ ba. Nhưng lần này thì nó như sợ con chó không hiểu tiếng người nên đã đổi sang ngôn ngữ khác.
- Gâu gâu gừ gâu gâu.
Chẳng hiểu trùng hợp thế nào mà Cám cũng im bặt, còn vẫy đuôi với nó nữa chứ.
Tôi dám chắc rằng khi con em tôi hết say, nó sẽ dỗi tôi mấy ngày vì để nó mất mặt như thế, dù là nó tự uống tự say.
Vừa đi ra đến nơi thì nó nghe thấy đoạn đối thoại thế này:
- Ối dời ơi chị Tú Anh. Hỏng, hỏng, thế này thì hỏng hết. Yêu đương à, bố mẹ chị biết chưa ấy nhờ? - Thì ra anh shipper này là em họ của Tú Anh, mới ra trường liền đi làm thêm, không ngờ gặp đúng bà chị họ ở đây.
- Ai yêu đương cái gì. Nhanh lên rồi về đi. - Tú Anh hạ lệnh đuổi khách.
- Lớ ngớ mà vớ được anh đẹp trai thế. Về nhà nói một câu cho bố mẹ mừng. Trăm rưỡi anh ơi.- Cậu ta vừa trêu Tú Anh vừa nói với Tuấn Kiệt.
Đấy anh trai, có gái phát là không ngại tiêu tiền.
Mà lại nói, cậu kia có tưởng người yêu thì cũng chẳng sai đâu, hai người này trông cũng đẹp đôi lắm chứ. Nhiều lúc ba người mà ở cũng nhau thì Hoa không khác gì cái bóng đèn cỡ bự.
Nhưng mà dù sao thì ai chứ bạn thân Hoa thì về làm chị dâu cũng không vấn đề. Bố mẹ nó lại còn thích cô ra mặt nữa cơ đấy.
.......
Hơn một tuần sau thì anh em nhà Dương Khôi cũng về để chuẩn bị đi học lại.
Mà trước khi hết hè thì mấy anh em còn rủ nhau ăn uống một bữa nữa. Địa điểm là nhà Hoa.
Lại nói vấn đề đến nhà Hoa thì nó cũng thấy lạ. Không biết hai anh Khôi đã đến nhà Hoa lần nào chưa, hay đây mới là lần đầu tiên mà trước đó nó chưa bao giờ thấy hai người cả. Thôi được rồi, cứ vứt nó ra sau đầu đi.
Mấy hôm nay thời tiết muốn đổi trời sang thu hay mưa ngâu thế nào hay sao ấy mà thay đổi thất thường, trời trở lạnh, mưa liên tục, thỉnh thoảng lại nắng một lúc. Gần tám giờ sáng, Hoa khoác thêm cái áo sơ mi dài tay đi từ bà ngoại về. Vừa đến cổng thì gặp bà Tuyết chuẩn bị đi làm. Hoa:
- Con chào mẹ, nay mẹ đi làm muộn thế?
Vừa nói xong thì nghe tiếng ở phía sau:
- Cháu chào cô, cô đi làm ạ.
Nguyễn Như Hoa quay lại nhìn thì thấy hai anh Khôi đèo nhau đến trước cổng nhà. Gớm mấy ông ấy lại định hò hẹn cái gì không biết đây. Nhưng mà gặp thì trước tiên Hoa cũng cứ chào một câu cái đã không lại bảo không biết phép tắc. Chủ yếu cũng là chào Khôi anh thôi chứ còn cái tên kia thì bỏ qua đỡ ghét.
Hoa không gây sự rồi nhưng mà Dương Đăng Khôi nào có biết điều lại còn khịa nó một câu:
- Đã mẹ mẹ con con rồi cơ đấy.
Mẹ Hoa Hoa không chào bằng mẹ thì chắc chào mẹ hắn bằng mẹ nhỉ? Vì chính sự lừa dối nên nó nhịn.
Lúc Nguyễn Như Hoa vào nhà mới biết là mấy anh định ăn lẩu nướng gì đấy cho đỡ thèm chứ mấy tháng qua thời tiết nóng không ăn được. Lại nói, chẳng hiểu sao đi ăn mà họ chẳng chuẩn bị trước gì cả, bây giờ mới đi mua.
Hai anh Khôi đi mua đồ, anh Kiệt ở nhà chuẩn bị nồi niêu xoong chảo bát đĩa cốc chén để chuẩn bị ăn rồi dùng xương ống có sẵn trong tủ lạnh để nấu nước dùng.
- Bông êi, mượn điện thoại gọi cái nào. - Nguyễn Tuấn Kiệt.
- Điện thoại anh đâu. - Nó nhăn mặt.
- Hết tiền. Nhanh lên. - Anh đá vào bắp chân nó rồi rút luôn cái điện thoại.
Sau đó thì anh dùng điện thoại của em gái gọi cho Dương Đăng Khôi.
Lúc anh trai trả điện thoại, Hoa cũng đang rảnh nên lưu luôn số của hắn vào.
Tại sao ư? Chỉ là đây cũng coi như người có quen biết, một lúc nào đấy nếu không gọi được cho anh trai thì Hoa cũng có thể có người mà hỏi.
Hai anh Khôi đi mua đồ, mua về cả thùng bia 333. Có ba người thôi mà mua nhiều như vậy, ý định chỉ uống mà không ăn ư?
Diễn biến tiếp theo dưới góc nhìn của Tuấn Kiệt.
Em gái tôi không thích đồ uống có cồn và có ga, rượu thì không bao giờ uống cũng rất ít khi uống bia. Tửu lượng của nó không tốt nên càng dễ say hơn. Mà lúc say làm gì thì đâu ai biết trước được. Những sự việc bất ngờ ập đến ai mà quản cho nổi. Mất hết mặt mũi thì cũng đành phải chịu thôi.
Nhưng mà lần say này của nó thì không thể không kể đến.
Lúc mới ngà ngà say thì không nói, vẫn còn chút tỉnh táo, vừa ăn vừa uống vừa khịa nhau với Khôi em. Hai đứa nó gây gổ cũng là chuyện không có gì lạ nữa rồi, chính là cái kiểu không có chút ít lịch sự nào ấy. Sau đó là một màn thế này:
- Anh xấu, tính vừa, ợ, vừa thôi.. - Con em tôi. Vô duyên thấy sợ.
- Vâng chị không xấu tính, chỉ xấu thôi. - Khôi em.
- Hức... hư... hức... - Hoa.
Cái con bé này lạ. Vừa mới nói chuyện xong mà. Chẳng lẽ bảo xấu mỗi câu thôi đã khóc.
- Sao đấy. Mày dở à? - Tôi hỏi.
- Hu… hức… con gà đáng, thương... ai thịt… hư… ư… nó rồi… - Con bé Hoa nó vừa gắp miếng cánh gà trong bát lên vừa kêu gào kiểu “thê lương”.
Chẳng là bữa nay chúng tôi ăn lẩu gà, mà cái Hoa lại thích ăn nhất là cánh gà, nhưng nó gắp miếng đầu gà vào bát phải một lúc lâu rồi mà vẫn chưa ăn. Đến bây giờ mới để ý đến, mà nhìn thấy thì lại... xúc động quá.
Đây là lần đầu tôi thấy nó say đến cái mức này. Không ngờ mới uống vài cốc bia thôi có thể làm cho nếp nhăn não của nó bị nhấn chìm luôn như vậy. Mặc cho ba anh em tôi ngồi cười thì nó vẫn rấm rứt khóc. Những phút mặc niệm thương tâm trôi qua, em gái yêu dấu của tôi dù vẫn sụt sùi gạt nước mắt nhưng vẫn đánh chén miếng cánh gà một cách ngon lành.
...
Chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó. Bắt đầu kể từ việc nhà tôi có nuôi một con chó tên là Cám, đơn giản chỉ vì lúc mới mua về, nó rất thích ăn cám chim bị rơi vãi dưới nền đất. Cám đặc biệt ghét mèo, mà hàng xóm nhà tôi thì cực kì thích mèo đến nỗi nuôi đến năm, sáu con liền. Mỗi lần nhìn thấy mèo qua cửa sổ nhà hàng xóm thì Cám lại liên mồm mà sủa đến khi nào nó đi khuất thì thôi.
Hôm nay cũng không ngoại lệ. Trong lúc ba thằng đực rựa chúng tôi dọn dẹp bãi chiến trường, Cám nhìn thấy con mèo mướp nhà bên thì bắt đầu sủa đổng lên. Con em tôi đang đứng ở gần đấy thì bực bội đi ra mắng:
- Mày có im không thì bảo?
Vẫn là những tiếng gừ gừ gâu gâu vang lên.
- Mày vẫn cắn à. Không hiểu tiếng người hay sao… hừ… - Hoa.
Cám vẫn tiếp tục cắn. Hoa lại tiếp tục mở miệng lần thứ ba. Nhưng lần này thì nó như sợ con chó không hiểu tiếng người nên đã đổi sang ngôn ngữ khác.
- Gâu gâu gừ gâu gâu.
Chẳng hiểu trùng hợp thế nào mà Cám cũng im bặt, còn vẫy đuôi với nó nữa chứ.
Tôi dám chắc rằng khi con em tôi hết say, nó sẽ dỗi tôi mấy ngày vì để nó mất mặt như thế, dù là nó tự uống tự say.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.