Chương 52: Tỏ tình
Cô Gián Mập
20/09/2023
Cậu kia nghe thế thì không nói được gì, chỉ đưa mắt nhìn Hoa, nó bảo:
- Tớ không sao đâu, cậu cứ làm việc trước đi.
Cậu ta rời đi, Đăng Khôi định bắt đầu câu chuyện lần nữa, nhưng lại bị cắt ngang.
- Ơ anh Khôi, sao anh lại đến đây? - Tú Anh ngạc nhiên rồi chuyển sang nụ cười mờ ám - Hừmm, hai người có gian tình gì đúng không?
Cô nàng ngồi xuống ghế, đặt hai cốc sinh tố được gói cẩn thận xuống bàn.
Hai cốc này là hai người dự định mua xong sẽ về nhà Tú Anh. Như Hoa định sẽ ngủ lại đó mặc kệ Dương Đăng Khôi luôn, không ngờ hắn lại tìm ra tận đây. Nó ném ánh mắt bất lực về phía bạn thân, chỉ có thể là Tú Anh nói cho anh Kiệt biết hai người đang ở cùng nhau thôi.
- Anh với Hoa đang có chuyện cần nói, anh có thể đón Hoa đi không?
Tú Anh bị sự nghiêm túc của anh với không khí căng thẳng giữa hai người làm sượng trân hẳn lại, nụ cười tắt dần. Cô nàng dùng ánh mắt hỏi bạn mình, chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ cô cho biết vị trí của bạn thân mình là sai rồi sao? Có còn cứu được không vậy?
- Em không phải lo, anh không làm gì bạn em đâu. Thế anh xin phép đưa Hoa đi trước nhé?
Dương Đăng Khôi vừa nói vừa đứng dậy. Chờ Hoa cất gọn đồ cá nhân vào túi, hắn nghĩ nghĩ rồi lại nói:
- Mà thôi, anh chở Hoa đưa em về đến nhà đã, đi tối một mình không an toàn.
- Có gì đâu ạ, đường quen cả mà, em cũng đi một mình suốt ấy.
- Lúc không có ai đi cùng thì không nói, giờ có người đi cùng thế này, cứ cẩn thận vẫn hơn.
- Anh cứ lo quá chứ, thôi được rồi, về nhanh cho anh chị còn đi, không lại lỡ việc nào.
...
Đăng Khôi ngỏ ý chở Hoa đi, nhưng nó nhất quyết không chịu. Nó chẳng muốn ngồi lên cái xe ấy chút nào hết. Hắn thì chẳng thể nào lí giải được, mặt sưng mày xỉa bao nhiêu ngày thế vẫn chưa chán nhỉ? Mà mới hôm trước thấy nguôi nguôi rồi sao nay lại dở chứng không biết.
Sự khó chịu của nó vẫn chưa dừng lại ở đó, sau khi Tú Anh đã về nhà, Đăng Khôi đề nghị đưa nó đến một quán cà phê yên tĩnh, nó vẫn một mực không đồng ý, khăng khăng đòi đi bộ ra công viên nhỏ đầu ngõ.
Ý sao? Ý sao?
Ý sao cũng phải chiều thôi. Dương Đăng Khôi đành tắt máy, dắt xe đi theo nó.
Cuối cùng Như Hoa ngồi lên một chiếc xích đu, Đăng Khôi để gọn xe vào một chỗ rồi ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh.
Nguyễn Như Hoa không nói gì, Dương Đăng Khôi ngồi nhìn nó. Nhìn gần năm phút đồng hồ, cuối cùng không thể nhịn được nữa, hắn hỏi:
- Bây giờ anh hỏi, em có thể trả lời anh không?
Nó nhìn hắn nhưng không nói gì.
- Anh đang hỏi em đấy.
- Có.
Khôi nghĩ nghĩ nhìn nó, sau này phải dạy lại cái nết này thôi, nói chuyện không có lớn bé gì hết. Thôi giờ tạm bỏ qua, làm lành trước đã.
- Hôm nay tại sao em không muốn đi gặp anh?
Hoa im lặng.
- Hử? Tại sao lại không muốn gặp anh?
Nó ngước lên nhìn vào mắt người đối diện, hé miệng nhưng không nói được gì.
- Em cứ nói đi, anh nghe.
- Anh hẹn em nhưng lại đi cùng người khác.
Như Hoa chỉ nói một câu, hắn có hỏi thêm cũng không nói gì nữa.
- Em vẫn ngồi ở quan Hippie từ đầu à?
Hoa gật đầu.
- Rồi em thấy anh chở một người qua đó hả?
Lại gật.
- Em nghĩ là anh không quan tâm chuyện gặp em, hay không chỉ hẹn mỗi mình em á?
Nó nghĩ nghĩ rồi cũng lại gật đầu.
Đăng Khôi nhìn nó.
- Xong rồi em không hỏi anh mà bơ anh luôn hả?
- Tại vì mấy lần liền.
- Cái gì mấy lần cơ, có mỗi lần này anh thấy xe nó hỏng, mà tiện đường nên mới cho đi nhờ thôi, đâu có lần khác đâu mà?
- Chị í ở cùng với anh.
- Sao lại ở cùng với anh nhỉ?
- Còn quay tiktok nữa.
- Anh có quay bao giờ đâu?
- Mọi người đều nói hai người là một cặp.
- Đứa nào mà bố láo thế? Thế này nhé, em nói từng chút một, anh sẽ nhớ lại và giải thích cho em.
Cứ thế Hoa kể chi tiết không sót chút nào, Khôi nghe thì sốc ngang, rõ là lần trước hai người sắp làm hòa rồi, mọc ở đâu ra một Lục Mỹ Hân chặn ngang, còn chặn tận hai lần, đến hôm nay cũng thế.
Dương Đăng Khôi ngồi xổm trước mặt nó
- Em sợ anh lừa em hả? Thế có mà anh Kiệt đánh gãy chân anh mất. Thôi, bạn Bông đừng giận anh nữa nhá?
Khôi dùng giọng như dỗ trẻ con nói với nó.
Như Hoa lại nhìn không nói gì?
- Sao bình thường nhanh mồm nhanh miệng lắm mà, nói chuyện với anh cứ im im thế? Hay... em không muốn nói chuyện với anh à?
Đèn ở công viên không quá sáng, nhưng bỗng nhiên Khôi lại thấy mắt con bé trước mặt long lạnh lạ thường.
- Hả? Em sao thế?
Không hỏi thì không sao, hắn hỏi làm cảm xúc của nó dâng lên đến đỉnh điểm. Như Hoa bắt đầu mếu máo, mắt cũng nhòe đi, từng giọt nước mắt cứ thi nhau lăn xuống, rồi nó bắt đầu thút thít, người run lên nhè nhẹ. Con bé cứ thế khóc ngon lành, mọi ấm ức mà nó giấu trong lòng cứ theo từng cơn nấc mà tuôn ra.
Khôi thì hoảng, sao lại khóc, còn khóc to như thế, làm thế nào không khóc nữa bây giờ, hắn chỉ biết đưa tay lên lau nước mắt cho nó.
Đến lúc thấy Hoa nguôi nguôi, tự ổn định cảm xúc chỉ thỉnh thoảng mới thút thít vài cái thì Khôi mới giải thích, an ủi nó. Cuối cùng hắn im lặng mấy giây, sau đó nói câu chốt hạ:
- Vậy là em cũng thích anh mà đúng chứ? Cho anh cơ hội được không? Làm người yêu anh nhé?
Hoa ngập ngừng.
- Hay là em chê không có quà tỏ tình hả? Hôm nay bất ngờ quá anh chưa có kịp chuẩn bị, thôi thì cái này tặng cho em làm tin trước nhé?
Dương Đăng Khôi vừa nói vừa đưa tay tháo chiếc vòng trên cổ xuống.
- Em đồng ý làm người yêu anh không?
Lần này nó gật đầu.
Thanh niên hai mốt hai hai tuổi mà lúc này cười ngây ngô như trẻ con, rõ là vui đến nỗi quên mất phải làm gì. Hắn muốn đeo vòng lên cổ cho nó, nhưng tay run run, mãi không đeo được.
Như Hoa thấy thế thì nói nói chuyện cho ai đó bớt căng thẳng, mà giọng cũng run không kém, còn bị nói lắp nữa:
- Em... Em không phải em cần quà mới đồng ý đâu á. Em... Em... Tại...
- Tại anh hỏi đúng lúc em muốn đồng ý thôi. - Khôi thấy nó thế cũng thả lỏng hơn, không run nữa, còn đáp lời giúp nó.
Đeo vòng cổ cho Hoa xong, Đăng Khôi lại ngồi xuống.
- Thế là bạn Bông đồng ý làm người yêu anh rồi đấy nhá.
Tay nó mân mê quà người yêu mới tặng, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ gật đầu nhỏ nhẹ "vâng" một tiếng.
Rồi cứ thế trong ánh đèn vàng mờ của công viên nhỏ, hai người ngồi nhìn nhau.
Dương Đăng Khôi giữ hai bên xích đu, từ từ vươn người lên, chỉ còn chưa đến 10 cm là chạm đến môi người thương, mà đúng lúc tình cảm thế này, ánh đèn le lói ở đâu chiếu thẳng vào mắt hai người.
- Ôi xin lỗi anh chị nhé, em đang đi tìm đứa em. Em chưa thấy gì đâu, anh chị cứ tiếp tục.
Còn tiếp tục thế nào được nữa. Hoa Khôi ngượng ngùng rồi nhìn nhau cười phá lên, cái chuyện tình gì mà lắm cản trở thế này.
- Tớ không sao đâu, cậu cứ làm việc trước đi.
Cậu ta rời đi, Đăng Khôi định bắt đầu câu chuyện lần nữa, nhưng lại bị cắt ngang.
- Ơ anh Khôi, sao anh lại đến đây? - Tú Anh ngạc nhiên rồi chuyển sang nụ cười mờ ám - Hừmm, hai người có gian tình gì đúng không?
Cô nàng ngồi xuống ghế, đặt hai cốc sinh tố được gói cẩn thận xuống bàn.
Hai cốc này là hai người dự định mua xong sẽ về nhà Tú Anh. Như Hoa định sẽ ngủ lại đó mặc kệ Dương Đăng Khôi luôn, không ngờ hắn lại tìm ra tận đây. Nó ném ánh mắt bất lực về phía bạn thân, chỉ có thể là Tú Anh nói cho anh Kiệt biết hai người đang ở cùng nhau thôi.
- Anh với Hoa đang có chuyện cần nói, anh có thể đón Hoa đi không?
Tú Anh bị sự nghiêm túc của anh với không khí căng thẳng giữa hai người làm sượng trân hẳn lại, nụ cười tắt dần. Cô nàng dùng ánh mắt hỏi bạn mình, chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ cô cho biết vị trí của bạn thân mình là sai rồi sao? Có còn cứu được không vậy?
- Em không phải lo, anh không làm gì bạn em đâu. Thế anh xin phép đưa Hoa đi trước nhé?
Dương Đăng Khôi vừa nói vừa đứng dậy. Chờ Hoa cất gọn đồ cá nhân vào túi, hắn nghĩ nghĩ rồi lại nói:
- Mà thôi, anh chở Hoa đưa em về đến nhà đã, đi tối một mình không an toàn.
- Có gì đâu ạ, đường quen cả mà, em cũng đi một mình suốt ấy.
- Lúc không có ai đi cùng thì không nói, giờ có người đi cùng thế này, cứ cẩn thận vẫn hơn.
- Anh cứ lo quá chứ, thôi được rồi, về nhanh cho anh chị còn đi, không lại lỡ việc nào.
...
Đăng Khôi ngỏ ý chở Hoa đi, nhưng nó nhất quyết không chịu. Nó chẳng muốn ngồi lên cái xe ấy chút nào hết. Hắn thì chẳng thể nào lí giải được, mặt sưng mày xỉa bao nhiêu ngày thế vẫn chưa chán nhỉ? Mà mới hôm trước thấy nguôi nguôi rồi sao nay lại dở chứng không biết.
Sự khó chịu của nó vẫn chưa dừng lại ở đó, sau khi Tú Anh đã về nhà, Đăng Khôi đề nghị đưa nó đến một quán cà phê yên tĩnh, nó vẫn một mực không đồng ý, khăng khăng đòi đi bộ ra công viên nhỏ đầu ngõ.
Ý sao? Ý sao?
Ý sao cũng phải chiều thôi. Dương Đăng Khôi đành tắt máy, dắt xe đi theo nó.
Cuối cùng Như Hoa ngồi lên một chiếc xích đu, Đăng Khôi để gọn xe vào một chỗ rồi ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh.
Nguyễn Như Hoa không nói gì, Dương Đăng Khôi ngồi nhìn nó. Nhìn gần năm phút đồng hồ, cuối cùng không thể nhịn được nữa, hắn hỏi:
- Bây giờ anh hỏi, em có thể trả lời anh không?
Nó nhìn hắn nhưng không nói gì.
- Anh đang hỏi em đấy.
- Có.
Khôi nghĩ nghĩ nhìn nó, sau này phải dạy lại cái nết này thôi, nói chuyện không có lớn bé gì hết. Thôi giờ tạm bỏ qua, làm lành trước đã.
- Hôm nay tại sao em không muốn đi gặp anh?
Hoa im lặng.
- Hử? Tại sao lại không muốn gặp anh?
Nó ngước lên nhìn vào mắt người đối diện, hé miệng nhưng không nói được gì.
- Em cứ nói đi, anh nghe.
- Anh hẹn em nhưng lại đi cùng người khác.
Như Hoa chỉ nói một câu, hắn có hỏi thêm cũng không nói gì nữa.
- Em vẫn ngồi ở quan Hippie từ đầu à?
Hoa gật đầu.
- Rồi em thấy anh chở một người qua đó hả?
Lại gật.
- Em nghĩ là anh không quan tâm chuyện gặp em, hay không chỉ hẹn mỗi mình em á?
Nó nghĩ nghĩ rồi cũng lại gật đầu.
Đăng Khôi nhìn nó.
- Xong rồi em không hỏi anh mà bơ anh luôn hả?
- Tại vì mấy lần liền.
- Cái gì mấy lần cơ, có mỗi lần này anh thấy xe nó hỏng, mà tiện đường nên mới cho đi nhờ thôi, đâu có lần khác đâu mà?
- Chị í ở cùng với anh.
- Sao lại ở cùng với anh nhỉ?
- Còn quay tiktok nữa.
- Anh có quay bao giờ đâu?
- Mọi người đều nói hai người là một cặp.
- Đứa nào mà bố láo thế? Thế này nhé, em nói từng chút một, anh sẽ nhớ lại và giải thích cho em.
Cứ thế Hoa kể chi tiết không sót chút nào, Khôi nghe thì sốc ngang, rõ là lần trước hai người sắp làm hòa rồi, mọc ở đâu ra một Lục Mỹ Hân chặn ngang, còn chặn tận hai lần, đến hôm nay cũng thế.
Dương Đăng Khôi ngồi xổm trước mặt nó
- Em sợ anh lừa em hả? Thế có mà anh Kiệt đánh gãy chân anh mất. Thôi, bạn Bông đừng giận anh nữa nhá?
Khôi dùng giọng như dỗ trẻ con nói với nó.
Như Hoa lại nhìn không nói gì?
- Sao bình thường nhanh mồm nhanh miệng lắm mà, nói chuyện với anh cứ im im thế? Hay... em không muốn nói chuyện với anh à?
Đèn ở công viên không quá sáng, nhưng bỗng nhiên Khôi lại thấy mắt con bé trước mặt long lạnh lạ thường.
- Hả? Em sao thế?
Không hỏi thì không sao, hắn hỏi làm cảm xúc của nó dâng lên đến đỉnh điểm. Như Hoa bắt đầu mếu máo, mắt cũng nhòe đi, từng giọt nước mắt cứ thi nhau lăn xuống, rồi nó bắt đầu thút thít, người run lên nhè nhẹ. Con bé cứ thế khóc ngon lành, mọi ấm ức mà nó giấu trong lòng cứ theo từng cơn nấc mà tuôn ra.
Khôi thì hoảng, sao lại khóc, còn khóc to như thế, làm thế nào không khóc nữa bây giờ, hắn chỉ biết đưa tay lên lau nước mắt cho nó.
Đến lúc thấy Hoa nguôi nguôi, tự ổn định cảm xúc chỉ thỉnh thoảng mới thút thít vài cái thì Khôi mới giải thích, an ủi nó. Cuối cùng hắn im lặng mấy giây, sau đó nói câu chốt hạ:
- Vậy là em cũng thích anh mà đúng chứ? Cho anh cơ hội được không? Làm người yêu anh nhé?
Hoa ngập ngừng.
- Hay là em chê không có quà tỏ tình hả? Hôm nay bất ngờ quá anh chưa có kịp chuẩn bị, thôi thì cái này tặng cho em làm tin trước nhé?
Dương Đăng Khôi vừa nói vừa đưa tay tháo chiếc vòng trên cổ xuống.
- Em đồng ý làm người yêu anh không?
Lần này nó gật đầu.
Thanh niên hai mốt hai hai tuổi mà lúc này cười ngây ngô như trẻ con, rõ là vui đến nỗi quên mất phải làm gì. Hắn muốn đeo vòng lên cổ cho nó, nhưng tay run run, mãi không đeo được.
Như Hoa thấy thế thì nói nói chuyện cho ai đó bớt căng thẳng, mà giọng cũng run không kém, còn bị nói lắp nữa:
- Em... Em không phải em cần quà mới đồng ý đâu á. Em... Em... Tại...
- Tại anh hỏi đúng lúc em muốn đồng ý thôi. - Khôi thấy nó thế cũng thả lỏng hơn, không run nữa, còn đáp lời giúp nó.
Đeo vòng cổ cho Hoa xong, Đăng Khôi lại ngồi xuống.
- Thế là bạn Bông đồng ý làm người yêu anh rồi đấy nhá.
Tay nó mân mê quà người yêu mới tặng, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ gật đầu nhỏ nhẹ "vâng" một tiếng.
Rồi cứ thế trong ánh đèn vàng mờ của công viên nhỏ, hai người ngồi nhìn nhau.
Dương Đăng Khôi giữ hai bên xích đu, từ từ vươn người lên, chỉ còn chưa đến 10 cm là chạm đến môi người thương, mà đúng lúc tình cảm thế này, ánh đèn le lói ở đâu chiếu thẳng vào mắt hai người.
- Ôi xin lỗi anh chị nhé, em đang đi tìm đứa em. Em chưa thấy gì đâu, anh chị cứ tiếp tục.
Còn tiếp tục thế nào được nữa. Hoa Khôi ngượng ngùng rồi nhìn nhau cười phá lên, cái chuyện tình gì mà lắm cản trở thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.