Chương 5: Bỏ Ý Định Rời Khỏi
Hoa Anh Đào
16/02/2021
Buổi trưa, tiểu Dao không biết làm như thế nào. Tử Đồng không chịu xuống ăn, cũng may là Đường Ngạn không có ở nhà. Nếu như anh ở nhà mà biết được cô không chịu ăn như thế này, cô nghĩ anh ta sẽ trói cô lại mà đúc cho cô ăn.
"Chị à, đừng như vậy nữa, mau xuống ăn đi." tiểu Dao hết sức lôi kéo nhưng vẫn không thể nào rung chuyển được cô.
Cốc...cốc..
Nghe có tiếng gõ cửa, tiểu Dao đi lại mở. Là An Phú.
" Haiz cô bé thật cứng đầu. Tôi đã chờ em gần nữa tiếng đồng hồ mà em vẫn không chịu xuống. Muốn tôi chết đói sao?"
" Anh đói thì cứ ăn, việc gì phải chờ tôi"
" Như thế không được. Nếu tên kia mà biết được biết không chừng sau này tôi không thể ngồi vào bàn ăn cơm"
Tử Đồng cũng mặc kệ anh ta. Anh đói thì kệ anh, là do anh không ăn đó. An Phú dường như cô vẫn không có ý định rời dường, bèn hết cách " Thật là, tiểu Dao cô ra ngoài đi. Để tôi nói chuyện với cô ấy."
Sau khi Hoa Dao rời đi, căn phòng chỉ còn lại hai người. An Phú lấy cái ghế đặt bên giường ngồi xuống.
" Được rồi, nói đi em muốn gì".
Nghe vậy. Tử Đồng nhanh bật người dậy " Tôi muốn rời khỏi đây!"
" Điều đó thì không được", An Phú nhìn cô với vẻ mặt hết cách.
" Tôi muốn biết tại sao mình bị đưa đến đây?"
An Phú suy nghĩ một hồi lâu rồi mới nhìn cô" Lí do thật sự nếu em muốn biết thì nên hỏi thẳng Đường Ngạn."
Trả lời như không trả lời. Làm lòng Tử Đồng cảm thấy có chút buồn.
"Vậy...khi nào tôi mới được rời khỏi đây?"
An Phú nhìn thẳng vào đôi mắt của cô. Anh không hiểu nổi, những cô gái anh đã từng gặp qua luôn không từ thủ đoạn để có thể leo lên giường của Đường Ngạn? Còn người con gái trước mặt thì luôn tìn mọi cách để rời khỏi anh.
" Thật ra, trước giờ tôi đều nghĩ cái tên Đường Ngạn này đến tuổi bốn mươi chắc cũng chẳng có ý định lập gia đình. Phụ nữ xung quanh cậu ta rất nhiều nhưng không ai có thể lọt vào tầm mắt cậu ta. Nhưng khá là bất ngờ một điều, có lần tôi vô tình phát hiện được một số tài liệu cậu ta điều tra về em. Có nằm mơ tôi cũng không dám tin vào mắt mình. Ban đầu tôi chỉ nghĩ là cậu ta đối với em chẳng qua chỉ là nhất thời. Nhưng có lần tôi hẹn cậu ta đi cafe, lúc đó em vô tình đi ngang qua, trên đây có cầm một bó hoa. Em có biết vẻ mặt của cậu ta khi nhìn em lúc đó như thế nào không?"
Nghe vậy, Tử Đồng thật sự muốn biết lúc đó Đường Ngạn nhìn cô với về mặt như thế nào
" Chính là lúc đó, em nở nụ cười nhìn về phía cậu ta. Nụ cười của em khi đó rất giống bó hoa em cầm trên tay, tựa như hoa đang nở vậy. Đến giờ tôi vẫn không thể quên được vẻ mặt của Đường Ngạn lúc đó. Cậu ta như gặp phải sét đánh. Đôi mắt như tia X- quang đang quét trên người em. Đến khi em rời đi, cậu ta vẫn dõi theo bóng lưng của em. Tôi đã cố kêu cậu ta, nhưng cậu ta cứ như bị mất hồn. Đó là lần đầu tiên trong đời, tôi thấy Đường Ngạn trở thành một con người khác như vậy. Cho nên tôi nghĩ khi có được em, cậu ta sẽ coi em như báu vật mà cất giữ bên người. Nên em hãy bỏ cái suy nghĩ rời khỏi cậu ta đi."
Bây giờ, Tử Đồng còn không biết trong lòng mình đang nghĩ gì. Cái tên Đường Ngạn đó, vậy mà lại nhìn trúng cô. Cô nên vui hay nên buồn. Nên cảm thấy mình may mắn hay là bất hạnh?
" Thay vì tốn thời gian suy nghĩ cách rời khỏi Đường Ngạn, sao em không thử dùng thời gian đó để hiểu cậu ta hơn? Dù dì theo tôi biết em vẫn chưa có mối tình nào dắt vai. Gái ế lâu coi chừng không gả được". Nói đến đây, An Phú bắt đầu chọc cô.
Lời An Phú nói cũng có chút đúng. Hiện tại cô đang bị bắt ở đây. Nếu như cứ tiếp tục tìm đủ mọi cách rời khỏi đây, lỡ đâu lại làm cho Đường Ngạn tức giận. Đến đó không biết hậu quả gì xảy ra. Nhưng hiện tại, Đường Ngạn vẫn còn đang đối xử rất tốt với cô. Sao cô không thử tìm hiểu anh ta? Dù dì thì cô vẫn còn trẻ.
Mà khoan.Nói vậy là Đường Ngạn có ý với cô hả?
Haiz, thật là rối. Không suy nghĩ nữa.
" Tôi sẽ suy nghĩ lời anh nói".
Nghe cô nói vậy, An Phú cảm thấy như mình đã giúp được một việc lớn.
" Được được, từ từ suy nghĩ. Bây giờ thì chúng ta đi xuống ăn, tôi đói rồi".
" Nhưng mà.." Tử Đồng vẫn còn sợ sẽ đụng mặt với Đường Ngạn mà tức giận ngồi nói lý với anh ta. Nhưng dù sao nghe nhưng lời An Phú nói và những lời tiểu Dao trò chuyện với cô lúc sáng về việc Đường Ngạn đã giúp tiểu Dao thì dường như cô cũng không còn thiện cảm xấu với anh.
" Không cần lo, cậu ta có việc nên đã đi từ trước rồi. Mau xuống ăn đi".
Nghe vậy. Tử Đồng cũng yên tâm hơn được phần nào mà theo An Phú xuống ăn trưa.
"Chị à, đừng như vậy nữa, mau xuống ăn đi." tiểu Dao hết sức lôi kéo nhưng vẫn không thể nào rung chuyển được cô.
Cốc...cốc..
Nghe có tiếng gõ cửa, tiểu Dao đi lại mở. Là An Phú.
" Haiz cô bé thật cứng đầu. Tôi đã chờ em gần nữa tiếng đồng hồ mà em vẫn không chịu xuống. Muốn tôi chết đói sao?"
" Anh đói thì cứ ăn, việc gì phải chờ tôi"
" Như thế không được. Nếu tên kia mà biết được biết không chừng sau này tôi không thể ngồi vào bàn ăn cơm"
Tử Đồng cũng mặc kệ anh ta. Anh đói thì kệ anh, là do anh không ăn đó. An Phú dường như cô vẫn không có ý định rời dường, bèn hết cách " Thật là, tiểu Dao cô ra ngoài đi. Để tôi nói chuyện với cô ấy."
Sau khi Hoa Dao rời đi, căn phòng chỉ còn lại hai người. An Phú lấy cái ghế đặt bên giường ngồi xuống.
" Được rồi, nói đi em muốn gì".
Nghe vậy. Tử Đồng nhanh bật người dậy " Tôi muốn rời khỏi đây!"
" Điều đó thì không được", An Phú nhìn cô với vẻ mặt hết cách.
" Tôi muốn biết tại sao mình bị đưa đến đây?"
An Phú suy nghĩ một hồi lâu rồi mới nhìn cô" Lí do thật sự nếu em muốn biết thì nên hỏi thẳng Đường Ngạn."
Trả lời như không trả lời. Làm lòng Tử Đồng cảm thấy có chút buồn.
"Vậy...khi nào tôi mới được rời khỏi đây?"
An Phú nhìn thẳng vào đôi mắt của cô. Anh không hiểu nổi, những cô gái anh đã từng gặp qua luôn không từ thủ đoạn để có thể leo lên giường của Đường Ngạn? Còn người con gái trước mặt thì luôn tìn mọi cách để rời khỏi anh.
" Thật ra, trước giờ tôi đều nghĩ cái tên Đường Ngạn này đến tuổi bốn mươi chắc cũng chẳng có ý định lập gia đình. Phụ nữ xung quanh cậu ta rất nhiều nhưng không ai có thể lọt vào tầm mắt cậu ta. Nhưng khá là bất ngờ một điều, có lần tôi vô tình phát hiện được một số tài liệu cậu ta điều tra về em. Có nằm mơ tôi cũng không dám tin vào mắt mình. Ban đầu tôi chỉ nghĩ là cậu ta đối với em chẳng qua chỉ là nhất thời. Nhưng có lần tôi hẹn cậu ta đi cafe, lúc đó em vô tình đi ngang qua, trên đây có cầm một bó hoa. Em có biết vẻ mặt của cậu ta khi nhìn em lúc đó như thế nào không?"
Nghe vậy, Tử Đồng thật sự muốn biết lúc đó Đường Ngạn nhìn cô với về mặt như thế nào
" Chính là lúc đó, em nở nụ cười nhìn về phía cậu ta. Nụ cười của em khi đó rất giống bó hoa em cầm trên tay, tựa như hoa đang nở vậy. Đến giờ tôi vẫn không thể quên được vẻ mặt của Đường Ngạn lúc đó. Cậu ta như gặp phải sét đánh. Đôi mắt như tia X- quang đang quét trên người em. Đến khi em rời đi, cậu ta vẫn dõi theo bóng lưng của em. Tôi đã cố kêu cậu ta, nhưng cậu ta cứ như bị mất hồn. Đó là lần đầu tiên trong đời, tôi thấy Đường Ngạn trở thành một con người khác như vậy. Cho nên tôi nghĩ khi có được em, cậu ta sẽ coi em như báu vật mà cất giữ bên người. Nên em hãy bỏ cái suy nghĩ rời khỏi cậu ta đi."
Bây giờ, Tử Đồng còn không biết trong lòng mình đang nghĩ gì. Cái tên Đường Ngạn đó, vậy mà lại nhìn trúng cô. Cô nên vui hay nên buồn. Nên cảm thấy mình may mắn hay là bất hạnh?
" Thay vì tốn thời gian suy nghĩ cách rời khỏi Đường Ngạn, sao em không thử dùng thời gian đó để hiểu cậu ta hơn? Dù dì theo tôi biết em vẫn chưa có mối tình nào dắt vai. Gái ế lâu coi chừng không gả được". Nói đến đây, An Phú bắt đầu chọc cô.
Lời An Phú nói cũng có chút đúng. Hiện tại cô đang bị bắt ở đây. Nếu như cứ tiếp tục tìm đủ mọi cách rời khỏi đây, lỡ đâu lại làm cho Đường Ngạn tức giận. Đến đó không biết hậu quả gì xảy ra. Nhưng hiện tại, Đường Ngạn vẫn còn đang đối xử rất tốt với cô. Sao cô không thử tìm hiểu anh ta? Dù dì thì cô vẫn còn trẻ.
Mà khoan.Nói vậy là Đường Ngạn có ý với cô hả?
Haiz, thật là rối. Không suy nghĩ nữa.
" Tôi sẽ suy nghĩ lời anh nói".
Nghe cô nói vậy, An Phú cảm thấy như mình đã giúp được một việc lớn.
" Được được, từ từ suy nghĩ. Bây giờ thì chúng ta đi xuống ăn, tôi đói rồi".
" Nhưng mà.." Tử Đồng vẫn còn sợ sẽ đụng mặt với Đường Ngạn mà tức giận ngồi nói lý với anh ta. Nhưng dù sao nghe nhưng lời An Phú nói và những lời tiểu Dao trò chuyện với cô lúc sáng về việc Đường Ngạn đã giúp tiểu Dao thì dường như cô cũng không còn thiện cảm xấu với anh.
" Không cần lo, cậu ta có việc nên đã đi từ trước rồi. Mau xuống ăn đi".
Nghe vậy. Tử Đồng cũng yên tâm hơn được phần nào mà theo An Phú xuống ăn trưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.