Chương 18: Cảm Giác Cô Đơn
Hoa Anh Đào
08/04/2021
"Quý khách hãy ổn định chỗ ngồi. Chúng ta sẽ bắt đầu chuyến bay đến thành phố Z"
Hơn một tuần trôi qua. Tử Đồng đã sắp xếp ổn thỏa các thủ tục đến thành phố Z, nhờ sự giúp đỡ của Đường Ngạn.
Tuy hôm đó, chính anh đã đồng ý cho cô rời Đế Vân để đến thành phố Z làm việc, nhưng sâu bên trong cô vẫn mang một sự nghi ngờ, không lí nào anh lại dễ dàng cho cô đi.
Đúng như Tử Đồng dự đoán, lúc đang kiểm soát vé, cô có cảm giác có ai đó đi theo sâu mình.
Luôn dè chừng mọi thứ xung quanh, khi lên máy bay Tử Đồng cố ý để tên đó mất dấu mình.
Tên đó tìm kím khắp nơi thì Tử Đồng mới xuất hiện trước mặt làm tên đó không kịp đường chối cãi.
" Anh ta kêu anh theo tôi ?"
" Phương tiểu thư.."
" Hửm!?"
" Cũng là do Lão Đại quan tâm cô nên mới kêu tôi đi theo cô thôi, cô đừng trách Lão Đại."
Đúng là như vậy thì có chạy đến cuối bản đồ cũng chẳng thoát khỏi Đường Ngạn!
" Thật biết bên vực nhau. Tôi nhớ mặt anh rồi đó!"
" Điều hiển nhiên mà trước kia không phải đều là tôi theo sau bảo vệ cô sao" anh ta cười cười.
" Bảo vệ sao? Tôi thấy đúng hơn là bám đuôi!"
" Tôi không phải bám đuôi. Tôi là Trịnh Lạc."
" Biết rồi, biết rồi"
Lúc này, trên máy bay người lên càng đông, Tử Đồng cũng mau ổn định vị trí chỗ ngồi.
" Anh ngồi kế tôi?"
" À, thật ra thì Lão Đại không yên tâm nên kêu tôi theo bảo vệ cô, nhưng mà không được để cô biết. Nên tôi mới giả làm người thường. Tôi nghĩ cô sẽ không phát hiện ra tôi nên mới can đảm mua vé ngồi kế cô"
" Anh ta cho anh uống thứ gì thế ?"
............
Sau tám tiếng cất cánh, cuối cùng thì cũng đến thành phố Z
Thành phố Z, nơi tập trung đông người nhất tuy không phải là thành phố lớm nhất cả nước. Nhưng vì ở nơi đây rất dễ kiếm việc làm, nên hầu hết sẽ có rất nhiều người từ những thành phố khác đến đây để sinh sống và lập nghiệpm Như vậy, thành phố Z là nơi những công ty lớn nhỏ tập trung. Tuy vậy, nhưng nó không phồn thịnh.
Khi đi lấy hành lí xong, Tử Đồng đi thẳng ra cổng A, đúng lúc thì Trịnh Lạc đi lấy xe cũng vừa chạy đến.
Xe lắm bánh chạy trên con đường thành phố Z. Mọi người bên ngoài nhộn nhịp như không khí xuân.
" Phương tiểu thư.."
" Gọi tôi là Tử Đồng"
" Tử Đồng tiểu thư.."
" ..."
"... Cô sẽ không ở khách sạn nên hãy trả phòng đi"
" Không ở khách sạn thì tôi ở đâu?. Vả lại, đây là khách sạn bên đối tác đặt cho tôi"
" Cô cứ tin tôi, hãy hủy đặt phòng đi".
Thật hết cách, Tử Đồng liền gọi cho quản lí Mai nhờ chị giúp mình hủy phòng khách sạn, nhưng khi quản lí Mai hỏi vì sao, thì cô trả lời mập mờ.
Vì là lần đầu đến thành phố Z nên Tử Đồng không rành đường, nên không biết Trịnh Lạc sẽ chở cô đi đến xứ sở nào.
Không ở khách sạn đúng là không ở khách sạn. Trịnh Lạc chở cô đến một biệt thự không nằm trong trung tâm thành phố, nhưng nghe Trịnh Lạc nói thì từ biệt thự này đi đến chỗ cô làm cũng không quá xa tầm 30 phút chạy xe.
" Không phải chứ?"
Có xa xỉ quá không? Cô chỉ ở đây tầm một tháng mà. Ở khách sạn có vấn đề gì đâu mà lại phải thuê cho cô một biệt thự ở riêng.
Nhưng mà là thuê hay là biệt thự này của anh ta? Nếu là thuê thì không giống tính cách anh ta lắm.
Khi Tử Đồng còn đang ngỡ ngàng với biệt thự thì hành lí của cô cũng đã được Trịnh Lạc đem vào bên trong.
Khi trở ra, anh ta dặn cô một số điều " Tôi có để lại số điên thoại của tôi bên trong, nếu như có việc gì cô hãy gọi cho tôi. Còn nữa, mỗi ngày sẽ có người đến nấu cơm, cách 3 ngày sẽ có nhân viên đến dọn dẹp biệt thư nếu cô cần gì cứ nói với họ. Khi nào cô bắt đầu công việc hay muốn đi đâu thì gọi tôi, tôi sẽ đưa cô đi. Nhất định không được bắt taxi đi một mình."
Căn dặn nhiều như vậy làm gì, thật là như làm bố cô đấy. Nhưng mà có cần phải có người đến nấu ăn rồi dọn dẹp không? Cô có thể làm được mà.
Nhưng điều này Đường Ngạn có vẻ hiểu rõ, nếu để cô tự làm mọi việc thì cuộc sống giờ giấc không ổn đinh, ăn uống không đủ chất của cô lại quay về. Vả lại, anh không tin vào tài năng nội trợ của cô.
Sau khi Trịnh Lạc đi, Tử Đồng cũng vào bên trong sắp xếp đồ đạc. Không gian bên trong này nó như là ngôi nhà chính ở Đế Vân thu nhỏ vậy. Nhưng ở ngôi nhà chính của Đế Vân mọi thứ dường như rất xa xỉ.
Đồ ăn trong bếp còn nóng, chắc là trước khi cô đến đã có người đến đây dọn dẹp và nấu ăn.
Sau khi ăn xong thì Tử Đồng thả mình và bồn nước nóng, nó rất sảng khoái.
Nhưng có điều... Hình như nó rất cô đơn!
Buổi tối, khi cô đang xem lại liệu thì đúng lúc Đường Ngạn gọi đến.
Hơn một tuần trôi qua. Tử Đồng đã sắp xếp ổn thỏa các thủ tục đến thành phố Z, nhờ sự giúp đỡ của Đường Ngạn.
Tuy hôm đó, chính anh đã đồng ý cho cô rời Đế Vân để đến thành phố Z làm việc, nhưng sâu bên trong cô vẫn mang một sự nghi ngờ, không lí nào anh lại dễ dàng cho cô đi.
Đúng như Tử Đồng dự đoán, lúc đang kiểm soát vé, cô có cảm giác có ai đó đi theo sâu mình.
Luôn dè chừng mọi thứ xung quanh, khi lên máy bay Tử Đồng cố ý để tên đó mất dấu mình.
Tên đó tìm kím khắp nơi thì Tử Đồng mới xuất hiện trước mặt làm tên đó không kịp đường chối cãi.
" Anh ta kêu anh theo tôi ?"
" Phương tiểu thư.."
" Hửm!?"
" Cũng là do Lão Đại quan tâm cô nên mới kêu tôi đi theo cô thôi, cô đừng trách Lão Đại."
Đúng là như vậy thì có chạy đến cuối bản đồ cũng chẳng thoát khỏi Đường Ngạn!
" Thật biết bên vực nhau. Tôi nhớ mặt anh rồi đó!"
" Điều hiển nhiên mà trước kia không phải đều là tôi theo sau bảo vệ cô sao" anh ta cười cười.
" Bảo vệ sao? Tôi thấy đúng hơn là bám đuôi!"
" Tôi không phải bám đuôi. Tôi là Trịnh Lạc."
" Biết rồi, biết rồi"
Lúc này, trên máy bay người lên càng đông, Tử Đồng cũng mau ổn định vị trí chỗ ngồi.
" Anh ngồi kế tôi?"
" À, thật ra thì Lão Đại không yên tâm nên kêu tôi theo bảo vệ cô, nhưng mà không được để cô biết. Nên tôi mới giả làm người thường. Tôi nghĩ cô sẽ không phát hiện ra tôi nên mới can đảm mua vé ngồi kế cô"
" Anh ta cho anh uống thứ gì thế ?"
............
Sau tám tiếng cất cánh, cuối cùng thì cũng đến thành phố Z
Thành phố Z, nơi tập trung đông người nhất tuy không phải là thành phố lớm nhất cả nước. Nhưng vì ở nơi đây rất dễ kiếm việc làm, nên hầu hết sẽ có rất nhiều người từ những thành phố khác đến đây để sinh sống và lập nghiệpm Như vậy, thành phố Z là nơi những công ty lớn nhỏ tập trung. Tuy vậy, nhưng nó không phồn thịnh.
Khi đi lấy hành lí xong, Tử Đồng đi thẳng ra cổng A, đúng lúc thì Trịnh Lạc đi lấy xe cũng vừa chạy đến.
Xe lắm bánh chạy trên con đường thành phố Z. Mọi người bên ngoài nhộn nhịp như không khí xuân.
" Phương tiểu thư.."
" Gọi tôi là Tử Đồng"
" Tử Đồng tiểu thư.."
" ..."
"... Cô sẽ không ở khách sạn nên hãy trả phòng đi"
" Không ở khách sạn thì tôi ở đâu?. Vả lại, đây là khách sạn bên đối tác đặt cho tôi"
" Cô cứ tin tôi, hãy hủy đặt phòng đi".
Thật hết cách, Tử Đồng liền gọi cho quản lí Mai nhờ chị giúp mình hủy phòng khách sạn, nhưng khi quản lí Mai hỏi vì sao, thì cô trả lời mập mờ.
Vì là lần đầu đến thành phố Z nên Tử Đồng không rành đường, nên không biết Trịnh Lạc sẽ chở cô đi đến xứ sở nào.
Không ở khách sạn đúng là không ở khách sạn. Trịnh Lạc chở cô đến một biệt thự không nằm trong trung tâm thành phố, nhưng nghe Trịnh Lạc nói thì từ biệt thự này đi đến chỗ cô làm cũng không quá xa tầm 30 phút chạy xe.
" Không phải chứ?"
Có xa xỉ quá không? Cô chỉ ở đây tầm một tháng mà. Ở khách sạn có vấn đề gì đâu mà lại phải thuê cho cô một biệt thự ở riêng.
Nhưng mà là thuê hay là biệt thự này của anh ta? Nếu là thuê thì không giống tính cách anh ta lắm.
Khi Tử Đồng còn đang ngỡ ngàng với biệt thự thì hành lí của cô cũng đã được Trịnh Lạc đem vào bên trong.
Khi trở ra, anh ta dặn cô một số điều " Tôi có để lại số điên thoại của tôi bên trong, nếu như có việc gì cô hãy gọi cho tôi. Còn nữa, mỗi ngày sẽ có người đến nấu cơm, cách 3 ngày sẽ có nhân viên đến dọn dẹp biệt thư nếu cô cần gì cứ nói với họ. Khi nào cô bắt đầu công việc hay muốn đi đâu thì gọi tôi, tôi sẽ đưa cô đi. Nhất định không được bắt taxi đi một mình."
Căn dặn nhiều như vậy làm gì, thật là như làm bố cô đấy. Nhưng mà có cần phải có người đến nấu ăn rồi dọn dẹp không? Cô có thể làm được mà.
Nhưng điều này Đường Ngạn có vẻ hiểu rõ, nếu để cô tự làm mọi việc thì cuộc sống giờ giấc không ổn đinh, ăn uống không đủ chất của cô lại quay về. Vả lại, anh không tin vào tài năng nội trợ của cô.
Sau khi Trịnh Lạc đi, Tử Đồng cũng vào bên trong sắp xếp đồ đạc. Không gian bên trong này nó như là ngôi nhà chính ở Đế Vân thu nhỏ vậy. Nhưng ở ngôi nhà chính của Đế Vân mọi thứ dường như rất xa xỉ.
Đồ ăn trong bếp còn nóng, chắc là trước khi cô đến đã có người đến đây dọn dẹp và nấu ăn.
Sau khi ăn xong thì Tử Đồng thả mình và bồn nước nóng, nó rất sảng khoái.
Nhưng có điều... Hình như nó rất cô đơn!
Buổi tối, khi cô đang xem lại liệu thì đúng lúc Đường Ngạn gọi đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.