Chương 26:
Hoa Anh Đào
08/07/2021
Ngày hôm sau, ánh nắng từ bên ngoài xuyên qua tấm màn trong phòng chiếu rọi vào bên trong trên chiếc giường lớn của người đàn ông và người con gái nằm bên cạnh.
Đồng hồ báo thức của Tử Đồng kêu lên, Đường Ngạn lười biếng vơ tay tìm giúp cô tắt đi, anh cũng theo tiếng chuông mà thức dậy. Nhìn người con gái bên cạnh có thể ngủ ngon suốt một đêm mà anh chỉ có thể cười khổ.
Đêm qua, sau khi anh bước ra từ phòng tắm thì thấy cô đã quấn lớp chăn dày quanh người, trông cứ như con nhộng. Dụ dỗ thế mà cô cũng không nghe nên anh đành hứa là sẽ không đụng chạm cô.
Thế mà lại an tâm thoát khỏi cái mềm đó. Chưa dừng lại ở đó, trước khi ngủ cô còn lấy gối chặn xung quanh mình. Làm anh suốt cả đêm không thể đụng vào cô. Chỉ có thể nhân lúc Tử Đồng ngủ mà ném mấy cái gối sang một bên mà ôm cô ngủ. Đúng thật là...
Nhìn con mèo nhỏ này đang chui rút vào ngực ôm anh mà ngủ trông thật đáng yêu
Anh bỗng lấy tay bóp mũi cô " Mau dậy"
Tử Đồng " Um" một tiếng lại không ôm anh mà xoay về bên kia ôm gối ôm của mình. Thật to gan!
Đường Ngạn nhíu mày nhìn bóng lưng của cô mà không hài lòng. Anh liền kéo người cô xoay lại rồi ôm vào. Ngủ một tí chắc cũng không sao.
Mãi cho đến chín giờ Tử Đồng chợt giật mình dậy xem đồng hồ. Cô không thương tiếc đá Đường Ngạn sang một bên anh liền thức giấc kéo tay cô lại.
" Trễ giờ rồi anh mau buông tôi ra"
" Không phải hôm qua em nói hôm nay đầu giờ mới đi làm sao?"
Tử Đồng liền nhớ lại. Hôm qua lúc ăn xong cô nhận được tin nhắn từ quản lí Hạ nói rằng mọi người hôm nay uống quá chén bây giờ cìn chuẩn bị đi tăng hai, chắc chắn ngày mai sẽ không dậy sớm nổi nên đầu giờ chiều hãy đến. Lúc đó, cô chỉ cảm thấy may mắn vì mình đã từ chối tham gia.
" Nhớ lại chưa?" Ngủ nhiều nên ngốc đây mà
Dù dì cũng đã thức nên cũng không phí thời gian rảnh như thế này. Hai người liền vệ sinh cá nhân. Trong lúc thay quần áo Tử Đồng chợt nhớ ra một chuyện. Vội vàng thay đồ nhanh chóng rồi ra ngoài. Đường Ngạn vẫn đang ngồi trên giường đợi cô.
" Đường Ngạn" cô tiến lại gần anh " Tôi có thứ này cho anh"
Tử Đồng lấy trong túi xách mình ra túi bùa. Chính là hôm cô cùng Long Thần đi chùa liền thỉnh về được.
Đường Ngạn cầm lấy túi bùa nhìn xung quanh định mở ra xem trong. Tử Đồng nhớ đến lời bà thầy bói đó nói liền ngăn lại " Ay ay, cái này không được mở, sẽ mất linh đó
Anh nhìn cô mà cười
" Anh cười cái gì hả."
Đường Ngạn nén cười " Không nghĩ em lại tặng quà cho tôi. Càng không nghĩ nó lại là một túi bùa"
Bùa thì sao chứ " Đây là bùa phước lành hôm tôi đi chùa thỉnh được. Nếu anh không thích thì đốt nó đi đừng quăng lung tung"
Bây giờ nghĩ lại một tên trâu bò như Đường Ngạn sống đến bây giờ làm biết bao chuyện tày trời lỡ đất nhưng anh ta vẫn sống khỏe mạnh bình thường. Thật sai lầm khi đưa bùa cho anh ta mà.
Đường Ngạn cũng không quan tâm lời cô nói, cũng không ném hay đốt nó đi, anh chỉ mở cái bóp của mình rồi bỏ nó vào, cất rất cẩn thận. Tử Đồng chú ý hành động của anh.
Cô nhìn vào chiếc bóp đen đó, bên trong có một tấm ảnh, đó là ảnh của một cô gái trông rất quen. Khoan đã, hình như đó là cô !
Tử Đồng vội cầm tay anh lại, hung hăng giựt lấy chiếc bóp khiến Đường Ngạn không kịp trở tay. Cô liền lấy bức ảnh đó ra. Trong bức ảnh, cô mặc chiếc áo tốt nghiệp, cầm một bó hoa và cười, trong rất xinh.
Nhưng quan trọng làm sao anh có nó? Đây là ảnh cô chụp lúc tốt nghiệp, chẳng lẽ trước đó anh đã quen biết cô?
Trong lúc cô đang ngập tràn những suy nghĩ thì bị Đường Ngạn nhanh tay lấy lại bóp tiền cùng bức ảnh nhỏ.
" Tấm ảnh đó..." cô nhìn anh nâng niu tấm ảnh cất lại vào trong bóp
" Thấy tôi để hình em trong bóp liền xúc động không nói nên lời sao?"
Không, tôi chỉ thắc mắc tại sao anh lại có bức ảnh đó mà thôi. Đương nhiên cô cũng không hỏi, Đường Ngạn chắc sẽ chẳng nói cho cô biết vì sao.
" Được rồi, mau xuống ăn, đồ ăn sẽ nguội", nói rồi anh đẩy cô đi trước. Cô đi được vài giây anh liền mở bóp nhìn tấm ảnh đó.
Tâm ảnh này không phải được chụp lúc cô tốt nghiệp. Chỉ là vào ngày hôm đó, anh biết được cô cùng bạn mình quay về trường cũ dự lễ tốt nghiệp. Vì muốn thấy cô nên anh đã dõi theo sau. Không ngờ lại được nhìn thấy cô mặc áo tốt nghiệp, sao anh có thể bỏ qua khoảng khắc đó được. Một tên vệ sĩ theo anh lén chụp lại được tấm ảnh, khi về anh liền đem đi rửa.
Mỗi lần nhớ cô anh chỉ có thể nhìn bức ảnh mà vơi đi nỗi nhớ.
(T/g: lúc đó bà Tâm Nhi muốn góp vui nên đi mượn áo tốt nghiệp bắt bà Tử Đồng mặc chung đó)
Đồng hồ báo thức của Tử Đồng kêu lên, Đường Ngạn lười biếng vơ tay tìm giúp cô tắt đi, anh cũng theo tiếng chuông mà thức dậy. Nhìn người con gái bên cạnh có thể ngủ ngon suốt một đêm mà anh chỉ có thể cười khổ.
Đêm qua, sau khi anh bước ra từ phòng tắm thì thấy cô đã quấn lớp chăn dày quanh người, trông cứ như con nhộng. Dụ dỗ thế mà cô cũng không nghe nên anh đành hứa là sẽ không đụng chạm cô.
Thế mà lại an tâm thoát khỏi cái mềm đó. Chưa dừng lại ở đó, trước khi ngủ cô còn lấy gối chặn xung quanh mình. Làm anh suốt cả đêm không thể đụng vào cô. Chỉ có thể nhân lúc Tử Đồng ngủ mà ném mấy cái gối sang một bên mà ôm cô ngủ. Đúng thật là...
Nhìn con mèo nhỏ này đang chui rút vào ngực ôm anh mà ngủ trông thật đáng yêu
Anh bỗng lấy tay bóp mũi cô " Mau dậy"
Tử Đồng " Um" một tiếng lại không ôm anh mà xoay về bên kia ôm gối ôm của mình. Thật to gan!
Đường Ngạn nhíu mày nhìn bóng lưng của cô mà không hài lòng. Anh liền kéo người cô xoay lại rồi ôm vào. Ngủ một tí chắc cũng không sao.
Mãi cho đến chín giờ Tử Đồng chợt giật mình dậy xem đồng hồ. Cô không thương tiếc đá Đường Ngạn sang một bên anh liền thức giấc kéo tay cô lại.
" Trễ giờ rồi anh mau buông tôi ra"
" Không phải hôm qua em nói hôm nay đầu giờ mới đi làm sao?"
Tử Đồng liền nhớ lại. Hôm qua lúc ăn xong cô nhận được tin nhắn từ quản lí Hạ nói rằng mọi người hôm nay uống quá chén bây giờ cìn chuẩn bị đi tăng hai, chắc chắn ngày mai sẽ không dậy sớm nổi nên đầu giờ chiều hãy đến. Lúc đó, cô chỉ cảm thấy may mắn vì mình đã từ chối tham gia.
" Nhớ lại chưa?" Ngủ nhiều nên ngốc đây mà
Dù dì cũng đã thức nên cũng không phí thời gian rảnh như thế này. Hai người liền vệ sinh cá nhân. Trong lúc thay quần áo Tử Đồng chợt nhớ ra một chuyện. Vội vàng thay đồ nhanh chóng rồi ra ngoài. Đường Ngạn vẫn đang ngồi trên giường đợi cô.
" Đường Ngạn" cô tiến lại gần anh " Tôi có thứ này cho anh"
Tử Đồng lấy trong túi xách mình ra túi bùa. Chính là hôm cô cùng Long Thần đi chùa liền thỉnh về được.
Đường Ngạn cầm lấy túi bùa nhìn xung quanh định mở ra xem trong. Tử Đồng nhớ đến lời bà thầy bói đó nói liền ngăn lại " Ay ay, cái này không được mở, sẽ mất linh đó
Anh nhìn cô mà cười
" Anh cười cái gì hả."
Đường Ngạn nén cười " Không nghĩ em lại tặng quà cho tôi. Càng không nghĩ nó lại là một túi bùa"
Bùa thì sao chứ " Đây là bùa phước lành hôm tôi đi chùa thỉnh được. Nếu anh không thích thì đốt nó đi đừng quăng lung tung"
Bây giờ nghĩ lại một tên trâu bò như Đường Ngạn sống đến bây giờ làm biết bao chuyện tày trời lỡ đất nhưng anh ta vẫn sống khỏe mạnh bình thường. Thật sai lầm khi đưa bùa cho anh ta mà.
Đường Ngạn cũng không quan tâm lời cô nói, cũng không ném hay đốt nó đi, anh chỉ mở cái bóp của mình rồi bỏ nó vào, cất rất cẩn thận. Tử Đồng chú ý hành động của anh.
Cô nhìn vào chiếc bóp đen đó, bên trong có một tấm ảnh, đó là ảnh của một cô gái trông rất quen. Khoan đã, hình như đó là cô !
Tử Đồng vội cầm tay anh lại, hung hăng giựt lấy chiếc bóp khiến Đường Ngạn không kịp trở tay. Cô liền lấy bức ảnh đó ra. Trong bức ảnh, cô mặc chiếc áo tốt nghiệp, cầm một bó hoa và cười, trong rất xinh.
Nhưng quan trọng làm sao anh có nó? Đây là ảnh cô chụp lúc tốt nghiệp, chẳng lẽ trước đó anh đã quen biết cô?
Trong lúc cô đang ngập tràn những suy nghĩ thì bị Đường Ngạn nhanh tay lấy lại bóp tiền cùng bức ảnh nhỏ.
" Tấm ảnh đó..." cô nhìn anh nâng niu tấm ảnh cất lại vào trong bóp
" Thấy tôi để hình em trong bóp liền xúc động không nói nên lời sao?"
Không, tôi chỉ thắc mắc tại sao anh lại có bức ảnh đó mà thôi. Đương nhiên cô cũng không hỏi, Đường Ngạn chắc sẽ chẳng nói cho cô biết vì sao.
" Được rồi, mau xuống ăn, đồ ăn sẽ nguội", nói rồi anh đẩy cô đi trước. Cô đi được vài giây anh liền mở bóp nhìn tấm ảnh đó.
Tâm ảnh này không phải được chụp lúc cô tốt nghiệp. Chỉ là vào ngày hôm đó, anh biết được cô cùng bạn mình quay về trường cũ dự lễ tốt nghiệp. Vì muốn thấy cô nên anh đã dõi theo sau. Không ngờ lại được nhìn thấy cô mặc áo tốt nghiệp, sao anh có thể bỏ qua khoảng khắc đó được. Một tên vệ sĩ theo anh lén chụp lại được tấm ảnh, khi về anh liền đem đi rửa.
Mỗi lần nhớ cô anh chỉ có thể nhìn bức ảnh mà vơi đi nỗi nhớ.
(T/g: lúc đó bà Tâm Nhi muốn góp vui nên đi mượn áo tốt nghiệp bắt bà Tử Đồng mặc chung đó)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.