Chương 2: Sự bảo vệ
Hoa Anh Đào
14/02/2021
Trời sáng, nắng chiếu vào bên trong phòng. Trên chiếc giường lớn, cô gái gương mặt xinh đẹp từ từ mở mắt. Bất giác không gian nơi đây trong thật lạ lẫm.
Lúc này, tiếng gõ cửa bên ngoài, một cô gái nhỏ tầm 17 tuổi đi vào " Tiểu thư, cô dậy rồi sao?'.
"Cô là ai?", cô gái lo sợ. " Em là Hoa Dao, tiểu thư cứ gọi em là tiểu Dao là được." tiểu Dao thân thiện nhìn cô " Em có thể hỏi tiểu thư tên gì không?"
" Phương Tử Đồng" nhìn tiểu Dao cũng không có ý xấu với cô, Tử Đồng mới mở lòng.
" Phương Tử Đồng sao? Tên của tiểu thư thật đẹp... và cô cũng rât đẹp" nghe tiểu Dao khen mình, lúc này Tử Đồng cũng không nghĩ cô có ý xấu với mình.
Sau đó, tiểu Dao giúp cô vệ sinh cá nhân, chọn cho cô một bộ trang phục mới. Tiểu Dao cũng kể cô nghe về nơi đây.
Nơi đây được gọi là Đế Vân, thuộc sở hữu của Đường gia. Người đứng đầu nơi đây là một người đần ông tên Đường Ngạn. Tiểu Dao nói khi cô ở đây cô sẽ được bảo vệ an toàn, chỉ cần không chống đối.
Lúc cô hỏi lý do vì sao mình lại bị bắt về đây thì tiểu Dao nói cô cũng không biết. Vì xung quanh thiếu gia số người phụ nữ bên cạnh gần như là không.
Bỗng dưng, Tử Đồng cảm thấy ló sợ. Thây được điều đó hiện ra trên gương mặt cô, tiểu Dao trấn an" Tiểu thư, cô không cần phải sợ. Cô chỉ cần biết khi cô ở đây sẽ không ai làm hại cô, ngay cả thiếu gia cũng sẽ không làm hại cô, ngài ấy sẽ bảo vệ cô. Cô không cần lo."
Anh ta sẽ bảo vệ cô sao? Liệu cô có thể tin được không?
....
Một lát sau, khi xong hết mọi thứ thì Tử Đồng theo chân tiểu Dao đi xuống.
" Tiểu thư à, em sẽ đi chuẩn bị đồ ăn sáng. Tiểu thư có thể đi tham quan nơi đây trong lúc chờ."
" Tôi.. có thể sao?", " Sao lại không, nơi đây là của tiểu thư mà"
Nói rồi tiêu Dao đi vào bếp chuẩn bị thức ăn. Tử Đồng ngơ ngác nhìn cô' Gì chứ? nơi đây sao lại là của cô được'
Đi ra bên thì mọi thứ nơi đây làm Tử Đồng không thể thốt nên lời. Đây chắc hẳn không phải là tòa lâu đài của công chúa hoàng tử đấy chứ? Sao có thể rộng như vậy. Còn nữa, nơi đây còn có hồ bơi nữa sao. Thật không thể tin đi mà. Ruốt cuộc người đàn ông tên Đường Ngạn đó quyền lực đến mức nào chứ?
Lúc này, đang ngắm hoang cảnh nơi đây thì bỗng dưng Tử Đồng thấy dưới chân có chút ướt át. Cô nhìn xuống thì"A"
Haizz, thật là. Làm cô hết hồn, thì ra là một chú chó. Nhưng mà trong nó thật dễ thương. Bộ lông trắng như tuyết của nó làm cho Tử Đồng thấy thích thú. Cô cúi xuống chơi đùa với nó một chút.
" Thật dễ thương, em tên gì vậy" chú chó có vẻ hiểu chuyện để im cho Tử Đồng vuốt ve mình.
" Nó chưa có tên, em có thể đặt cho nó". Từ xa, người đàn ông nhìn cô chơi đùa với chú chó mà không thể không phá vỡ không gian được.
Tử Đồng nhìn theo nơi tiếng nói phát ra. Anh đứng cách cô không xa. Người đàn ông đó chắc hẳn là...Đường Ngạn?
Đường Ngạn tiến lại gần nơi cô và chú chó đang chơi đùa. Mặt đối mặt với cô. Bỗng dưng anh đưa tay đặt lên trán cô, làm cô có chút giật mình mà lùi lại.
" Hạ sốt rồi"
" Hả?"
" Đã ăn gì chưa?"." Ch..chưa"
" Em né tránh vậy là đang sợ tôi sao?"
Sợ sao? Tất nhiên là cô sợ chứ. Bỗng dưng không quen biết bị một người lạ mặt bắt về. Cũng may là chưa bị làm gì. Nếu là anh, anh sợ không?
Thấy cô có vẻ không muốn trả lời ngược lại còn né tránh, anh cũng hết cách. Dù sao cũng không thể ép cô
Đưa tay xoa đầu cô " Được rồi, vào ăn thôi"
Lúc này, tiếng gõ cửa bên ngoài, một cô gái nhỏ tầm 17 tuổi đi vào " Tiểu thư, cô dậy rồi sao?'.
"Cô là ai?", cô gái lo sợ. " Em là Hoa Dao, tiểu thư cứ gọi em là tiểu Dao là được." tiểu Dao thân thiện nhìn cô " Em có thể hỏi tiểu thư tên gì không?"
" Phương Tử Đồng" nhìn tiểu Dao cũng không có ý xấu với cô, Tử Đồng mới mở lòng.
" Phương Tử Đồng sao? Tên của tiểu thư thật đẹp... và cô cũng rât đẹp" nghe tiểu Dao khen mình, lúc này Tử Đồng cũng không nghĩ cô có ý xấu với mình.
Sau đó, tiểu Dao giúp cô vệ sinh cá nhân, chọn cho cô một bộ trang phục mới. Tiểu Dao cũng kể cô nghe về nơi đây.
Nơi đây được gọi là Đế Vân, thuộc sở hữu của Đường gia. Người đứng đầu nơi đây là một người đần ông tên Đường Ngạn. Tiểu Dao nói khi cô ở đây cô sẽ được bảo vệ an toàn, chỉ cần không chống đối.
Lúc cô hỏi lý do vì sao mình lại bị bắt về đây thì tiểu Dao nói cô cũng không biết. Vì xung quanh thiếu gia số người phụ nữ bên cạnh gần như là không.
Bỗng dưng, Tử Đồng cảm thấy ló sợ. Thây được điều đó hiện ra trên gương mặt cô, tiểu Dao trấn an" Tiểu thư, cô không cần phải sợ. Cô chỉ cần biết khi cô ở đây sẽ không ai làm hại cô, ngay cả thiếu gia cũng sẽ không làm hại cô, ngài ấy sẽ bảo vệ cô. Cô không cần lo."
Anh ta sẽ bảo vệ cô sao? Liệu cô có thể tin được không?
....
Một lát sau, khi xong hết mọi thứ thì Tử Đồng theo chân tiểu Dao đi xuống.
" Tiểu thư à, em sẽ đi chuẩn bị đồ ăn sáng. Tiểu thư có thể đi tham quan nơi đây trong lúc chờ."
" Tôi.. có thể sao?", " Sao lại không, nơi đây là của tiểu thư mà"
Nói rồi tiêu Dao đi vào bếp chuẩn bị thức ăn. Tử Đồng ngơ ngác nhìn cô' Gì chứ? nơi đây sao lại là của cô được'
Đi ra bên thì mọi thứ nơi đây làm Tử Đồng không thể thốt nên lời. Đây chắc hẳn không phải là tòa lâu đài của công chúa hoàng tử đấy chứ? Sao có thể rộng như vậy. Còn nữa, nơi đây còn có hồ bơi nữa sao. Thật không thể tin đi mà. Ruốt cuộc người đàn ông tên Đường Ngạn đó quyền lực đến mức nào chứ?
Lúc này, đang ngắm hoang cảnh nơi đây thì bỗng dưng Tử Đồng thấy dưới chân có chút ướt át. Cô nhìn xuống thì"A"
Haizz, thật là. Làm cô hết hồn, thì ra là một chú chó. Nhưng mà trong nó thật dễ thương. Bộ lông trắng như tuyết của nó làm cho Tử Đồng thấy thích thú. Cô cúi xuống chơi đùa với nó một chút.
" Thật dễ thương, em tên gì vậy" chú chó có vẻ hiểu chuyện để im cho Tử Đồng vuốt ve mình.
" Nó chưa có tên, em có thể đặt cho nó". Từ xa, người đàn ông nhìn cô chơi đùa với chú chó mà không thể không phá vỡ không gian được.
Tử Đồng nhìn theo nơi tiếng nói phát ra. Anh đứng cách cô không xa. Người đàn ông đó chắc hẳn là...Đường Ngạn?
Đường Ngạn tiến lại gần nơi cô và chú chó đang chơi đùa. Mặt đối mặt với cô. Bỗng dưng anh đưa tay đặt lên trán cô, làm cô có chút giật mình mà lùi lại.
" Hạ sốt rồi"
" Hả?"
" Đã ăn gì chưa?"." Ch..chưa"
" Em né tránh vậy là đang sợ tôi sao?"
Sợ sao? Tất nhiên là cô sợ chứ. Bỗng dưng không quen biết bị một người lạ mặt bắt về. Cũng may là chưa bị làm gì. Nếu là anh, anh sợ không?
Thấy cô có vẻ không muốn trả lời ngược lại còn né tránh, anh cũng hết cách. Dù sao cũng không thể ép cô
Đưa tay xoa đầu cô " Được rồi, vào ăn thôi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.