Hoa Sen Muội Muội

Chương 5

Điểm Tâm

06/04/2014

Cô ngay cả làm heo con cũng không bằng !

Tinh Tinh vô số lần hối hận trong lòng, nhưng rõ ràng lại tặng cho Liên Hoa cơ hội càng tiến thêm một bước mà trêu đùa cô, thừa dịp cô không chú ý mà đoạt đi nụ hôn trên đôi môi mềm mại đỏ mọng.

Ô a a a……

Hắn làm sao có thể tà ác như vậy ? Cô tuy rằng đã quen thô lỗ nhưng môi này vẫn chưa bị ai hôn qua, môi hắn kiên định mà nóng bỏng, dường như trên môi cô mà in dấu vào tim cô, làm cho cô muốn quên cũng không thể quên được.

Khi hắn hôn cô cô rất kinh ngạc, toàn thân từ trên xuống, ngay cả đầu cũng cứng đờ.

Mãi đến Liên Hoa mang theo cô sau đó trở lại kinh thành, vốn cho là sẽ không nhớ rõ đến từng chi tiết, nhưng khi cô chỉ có một mình lại hiện lên trong óc, còn đặc biệt rõ ràng.

Cảm giác kì lạ khi cánh môi của hắn và môi của cô ma sát lẫn nhau, mềm mại giống như cánh bướm nhẹ phẩy, xa lạ run run chạy toán loạn toàn thân. Mùi của hắn, môi cùng lưỡi của hắn, khi thì dịu dàng, khi thì bá đạo, triệt để nếm cô. Cô chưa bao giờ biết bản thân mỗi khi bị chạm đến toàn thân liền mềm đi, còn không kìm lòng nổi mà dựa vào anh, say sưa muốn càng nhiều, càng nhiều……

Đến bây giờ còn nhớ rõ, cánh tay bao quanh của hắn gầy gò nhưng rắn chắc mà ôm chặt lấy cô, giống như cả đời cũng không muốn cho cô rời khỏi.

Cô nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới Liên Hoa sẽ hôn cô.

Nhưng sau khi “thảm kịch” xảy ra, cô ngoại trừ kinh ngạc, sâu trong nội tâm lại có một loại cảm giác đương nhiên thoải mái. Kia giống như là sự thấp thỏm chờ mong đã lâu, cuối cùng cũng có kết quả.

Ngô, chẳng lẽ cô đã sớm chờ mong, Liên Hoa sẽ hôn cô ?

Nghi hoặc này vừa mới xuất hiện Tinh Tinh sắc mặt liền trắng bệch, dùng hết sức lực mà lắc đầu, cố gắng đem ý nghĩ hoang đường này mà hoàn toàn ném ra khỏi đầu, tốt nhất ném đến chân trời góc biển đi, không bao giờ xuất hiện lần nữa.

Không !

Tuyệt đối không có khả năng !

Cô rõ ràng biết hắn có bao nhiêu nguy hiểm.

Nhiều năm qua cô phòng bị hắn khắp nơi như vậy, mỗi khi hắn tới gần, cô sẽ cố gắng tránh xa.

Xem, ngay cả hiện tại khi hai người không thể không ở cùng một phòng, cô cũng ngồi trong phòng nơi cách Liên Hoa xa nhất, hai mắt còn cảnh giác theo dõi hắn.

Nói thật, sau khi nụ hôn đầu tiên bị cướp đi, cô căn bản không muốn gặp lại hắn.

Nhưng lời hứa chính là lời hứa, cho dù trong lòng run sợ, cô vẫn kiên trì, vì thực hiện lời hứa mà đến đến Tần gia, cùng hắn nán lại trong thư phòng, nhìn hắn thẩm duyệt cả một chồng hồ sơ cao như ngọn núi nhỏ.

Đêm dần khuya, cô ngồi tay chân cũng run lên, cũng đã đổi qua nhiều tư thế.

Giọng nói nam tính bình tĩnh vang lên, làm cô kinh động trong lòng run lên.

“Đi đến giường mà ngủ đi !” Hắn hào phóng đề nghị, nâng tay chỉ về hướng cửa sổ, nơi nghỉ ngơi duy nhất trong thư phòng để cho cô ngủ.

Tinh Tinh không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.

“Không cần.”

“Nha ?” Vốn hắn đang cúi đầu xem kĩ hồ sơ vụ án, lúc này mới ngẩng đầu lên, khóe miệng nở một nụ cười nhạt, tò mò hỏi: “Vì sao ?”

“Ta, ta không mệt !”

“Vậy ánh mắt của muội sao lại hồng giống con thỏ vậy ?” Hắn cười khẽ.

Cô vội vàng lấy tay xoa xoa mắt, cố ý dời đi tầm mắt. Được rồi, cô rất mệt nhưng không nghĩ tới thị lực của hắn tốt như thế, còn cách thư phòng to như vậy cũng có thể thấy hai mắt của cô đã nổi cả tơ máu.

Ngồi hơn nửa đêm, tầm mắt của cô không có rời khỏi hắn, lại không biết hắn vào lúc nào đem những thay đổi rất nhỏ trên người cô lại xem vào trong mắt như vậy.

Ngoại trừ nhìn hồ sơ ra, đôi mắt thâm thúy kia đã từng chú ý cô sao ?

Cô nhịn không được quay đầu lại, trộm dò xét Liên Hoa liếc mắt một cái, tầm mắt dừng trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, không tự chủ được đi xuống dừng trên môi của hắn, toàn thân không biết từ đâu lại nóng lên, cô hoảng sợ không dám nhìn nữa, đem lực chú ý quay về đoạn đối thoại.

“Được rồi, ta rất mệt nhưng ta không thể ngủ.” Cô kiên định nói, tư thế ngồi càng thẳng, dùng tư thế để tăng thêm thái độ của cô.

“Bởi vì ta còn chưa ngủ ?” Liên Hoa hỏi đúng ngay mấu chốt.

“Đúng vậy.”

“Ta rất có thể đến hừng đông cũng chưa được ngủ.” Hồ sơ đầy bàn hắn cũng không chịu để sót, quyết tìm ra manh mối trong những ghi chép lộn xộn.

“Ta đây cũng không ngủ.”

Hắn lộ ra vẻ mặt vô cùng cảm động, còn dùng một tay vuốt ngực. “Muội muốn thức đêm cùng với ta sao ?”

Tinh Tinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“Ta là phải bảo vệ ngươi !” Cô cất giọng nhấn mạnh, gương mặt nhanh chóng đỏ lên.

“Chính là bảo hộ ta sao ?” Liên Hoa khóe miệng hơi nhếch, lại lộ ra nụ cười xấu xa, đôi mắt nhìn cô một cái chớp mắt cũng không, dùng thanh âm thong thả nhất, mê hoặc lòng người nhất, chậm rãi nói: “Muội còn muốn đề phòng sợ ta lại hôn muội, đúng không ?”

Lần này, Tinh Tinh mặt đỏ tai hồng thật sự nhảy dựng lên, nổi trận lôi đình chỉ vào hắn, đầu ngón tay còn run rẩy không ngừng.

“Ngươi còn dám nói đến chuyện đó !” Người này đúng là rất vô sỉ a ?

“Chẳng lẽ, không thể nói sao ?” Hắn ra vẻ kinh ngạc. “Là ta nhớ lầm sao ? Rõ ràng là chính miệng muội nói tùy ta muốn thế nào cũng được.”

“Kia, Kia kia……” Cô tức đến lắp bắp, cả nửa ngày cũng không thể nói ra câu sau.

Liên Hoa rất có kiên nhẫn mà chờ.

“Sao vậy ?”

Buồn bực đến đỉnh điểm, cô trung khí mười phần rống lên, thanh âm cực lớn cơ hồ muốn ném nóc nhà đi. “Vậy ngươi cũng không thể hôn ta a ! Ta còn chưa xuất giá nha, chuyện này nếu truyền ra bên ngoài ai dám đến cưới ta ?”

Hắn nghiêng tai lắng nghe, dư âm hét to trong ban đêm rõ ràng lan rộng ra ngoài.

“Tinh Tinh.” Hắn buồn cười thở dài một hơi.

Cô ác thanh ác khí đáp một câu.

“Làm sao ?”

“Chuyện này hẳn là chỉ có muội biết ta biết.” Hắn kiên nhẫn nói.

“Đương nhiên a !” Cô bỗng dưng đề cao cảnh giác. “Chẳng lẽ ngươi muốn nói ra ngoài ?” Trong nháy mắt, cô còn thật sự rất lo lắng có thể giết hắn diệt khẩu hay không.

“Không phải.” Hắn vẻ mặt mỉm cười, yêu sự đơn thuần của cô vô cùng. “Ta chỉ là muốn nói cho muội biết vừa rồi muội hét quá lớn, lúc này đêm dài yên tĩnh, thanh âm có thể truyền đi rất xa, hiện giờ ngay cả chuyện này phu canh cũng biết rồi.”

Nha, trời ạ !

Tinh Tinh thân mình mềm nhũn, hai tay ôm lấy đầu, rên rỉ ân hận lúc đầu đã làm sai.

Cô không còn mặt mũi gặp người khác !

Liên Hoa thân là đầu sỏ gây nên tội, trên mặt không thấy một chút áy náy, chỉ là nghe tiếng cô gần như nức nở, sau đó lại cho một đòn trầm trọng.

“Muội không thích nụ hôn kia sao ?”

Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, hung ác trừng mắt hắn, tuy rằng tức giận muốn hét lên nhưng vì để tránh giẫm lên vết xe đổ, cô chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, dùng thanh âm trầm thấp, hung ác trả lời.

“Đương nhiên không thích.”

Hắn mỉm cười, ngoảnh mặt làm ngơ, lại hỏi : “Muội có nhớ lại hay không ?”

“Không có !”

“Nhưng ta nhớ lại rất rõ ràng, rất rõ ràng.” Ý cười của hắn càng sâu, thanh âm gian xảo mềm mại như tơ, từng câu chữ đều như đang nhẹ vỗ về thân thể của cô. “Môi của muội, lưỡi của muội, tư vị của muội, khi muội say sưa đáng yêu mà than nhẹ, hai tay muội ôm ta kéo vào càng gần, còn có muội không thành thạo mà đáp lại –”



“Câm mồm câm mồm câm mồm câm mồm !” Tinh Tinh phát ra tiếng hét chói tai bị kiềm chế, bịt chặt lỗ tai không nghe, lại càng không nhìn vẻ mặt của hắn, nhưng vẫn không ngăn được mà như thủy triều ùa tới ký ức nghẹn ngùng.

Nhìn cô bộ dáng vừa tức vừa thẹn, hắn sủng nịch cười, nhìn ra cô vốn chưa từng quên về chi tiết của nụ hôn kia.

“Nhóc lừa đảo.” Hắn nói nhỏ : Tảng đá lớn bị treo trong lòng đã lâu, rốt cục có thể hạ xuống rồi.

Sự thật chứng minh, tiểu nữ nhân thật sự rất để ý tới hắn !

Mãi sau khi hét chói tai qua đi, Tinh Tinh rốt cục mệt mỏi, nản lòng mà dựa vào tường, hai mắt oán hận trừng mắt hắn, bỏ qua phản kháng vô dụng, chờ xem hắn còn có thể nói ra cái gì.

“Muội không biết nụ hôn kia ta đã mong nhiều năm rồi.” Hắn nhẹ giọng nói.

“Bớt nói bậy đi.”

“Nhưng ta càng muốn, lại cầu cũng không được.”

“Ngươi muốn nhất là cái gì ?” Câu hỏi vừa mới thốt ra, cô liền hối hận muốn cắn lưỡi mình.

Ánh mắt thâm thúy phát sáng đến chói mắt, cơ hồ làm cho người ta không thể đối diện.

“Muội thật sự muốn biết ?” Hắn hỏi.

Bản năng phụ nữ làm cho cô lùi bước theo trực giác, không dám chạm đến bí mật của hắn. “Không, vẫn là quên đi.” Cô ấp úng lẩm bẩm.

“Thực đáng tiếc.” Hắn tỏ vẻ đáng tiếc, đôi mắt sâu không thấy đáy, cất giấu cảm xúc so với ngọn lửa càng nóng rực. “Bởi vì, ta muốn từ từ, cẩn thận mà nói cho muội biết.”

Mỗi một chữ, mỗi một câu, sau khi truyền vào trong tai cô liền giống như câu thần chú xua cũng không đi. Cô run rẩy rất mạnh, trực giác biết rõ lúc này hắn đang làm chuyện gì, so với nụ hôn kia càng có thể làm cô lung lay hơn. Cô hai tay níu chặt xiêm y, hoảng loạn như loài vật nhỏ bị rơi vào bẫy, hoàn toàn không biết làm sao.

Nhìn thấy cô kinh hoảng, khóe miệng Liên Hoa hiện lên nét cười khổ nhàn nhạt, rốt cục bây giờ thu binh, không hề bức bách cô nữa. Người ngoài nói hắn thiết diện vô tư, lãnh huyết vô tình, hắn có thể nghiêm khắc với phạm nhân đến cực điểm lại không nhẫn tâm nhìn cô bộ dáng bất an như vậy.

“Quên đi, muội vẫn là mau mau đi ngủ đi !” Hắn phất phất tay.

Lần này Tinh Tinh cũng không phản kháng, cố đi nhanh đến bên giường, trượt thật sâu vào trong chăn rồi mới thả lỏng thở ra một hơi. Bất luận như thế nào, loại đối thoại vừa nãy dứt khoát chấm dứt sớm là tốt nhất.

Nhưng nằm xuống không bao lâu, cô lại ngồi dậy. “Uy, lúc ta ngủ ngươi tuyệt đối không được tới gần nha !” Cô cảnh cáo.

“Được, ta cam đoan.” Hắn không có một chút do dự.

“Cam đoan của ngươi có thể tin sao ?” [Vũ: k thể tin a]

“Tốt xấu ta cũng là quan, muội ngay cả việc nhỏ ấy cũng không thể tin ta sao ?”

Câu trả lời này cô tuy rằng không hài lòng nhưng vẫn có thể chấp nhận, thân hình nhỏ xinh lại trượt vào trong chăn, cọ cọ trong chăn mềm rồi trở mình, tìm vị trí thoải mái nhất mới đánh cái ngáp thật to.

Phía sau lại truyền đến dặn dò.

“Đắp kín chăn đó, đừng để bị cảm lạnh.”

“Ta mới không có ốm yếu như vậy.”

“Nhưng ta sẽ đau lòng.”

Cô không hề nói tiếp, làm như không có nghe thấy, trong lòng lại vô cùng nghi ngờ, vì sao hắn có thể đem lời chọc ghẹo người khác nói được tự nhiên lưu loát như thế, nói cứ như là thật lòng ý ? [Vũ: sự thật nó thế mà tỷ]

Không biết suy nghĩ bao lâu, Tinh Tinh không địch lại sự mệt mỏi, cuối cùng cũng bị đội quân sâu ngủ bao phủ, tiến vào giấc mộng ngọt ngào. Khi cô rơi vào trạng thái không còn ý thức, một khi đã ngủ thì ngủ rất sâu, cho dù thiên lôi có đánh xuống cũng không làm cô hoảng sợ mà tỉnh dậy.

Trong màn đêm yên tĩnh, vốn Liên Hoa đang ngồi ở phía sau bàn liền đơn giản mà vi phạm cam đoan lúc đầu. Không chút tiếng động đi đến bên giường, lẳng lặng mà ngắm vẻ mặt ngây thơ khi ngủ của cô.

Cô là tiểu lừa đảo và hắn chính là đại lừa đảo.

Hắn ở bên giường ngồi xuống, lấy tay chạm nhẹ vào má của cô, vô cùng thương yêu. Trong lòng không tiếng động thở dài, hắn yêu tiểu Tinh Tinh a ! Tuy là gần ngay trước mắt, kì thực lại xa cuối chân trời.

Cúi đầu, hắn hôn lên gò má mềm mại kia. Cô đang ngủ mê nên không kháng cự, khóe miệng thậm chí hơi nhếch lên, trưng ra nụ cười nhạt như đang trong một giấc mộng rất ngọt ngào.

Liên Hoa tự trách, mình thông minh cả đời nhưng lại hồ đồ nhất thời.

Nhiều năm qua hắn quá quyến luyến cô như thế, không chịu buông nhau ra, chỉ có thể tốn công tốn sức đâm lao phải theo lao, tiếp tục diễn xiếc mới tạo thành cục diện bế tắc như hôm nay, tình cảm dành cho cô càng sâu thì càng tự mua dây trói mình.

Đã bao nhiêu đêm cô không muốn xa mà ngủ say bên hắn, lần nữa thử thách giới hạn tự chủ của hắn. Mỗi khi ngủ cùng cô, hắn luôn kiên cường chống đỡ không dám ngủ, sợ đang ngủ sẽ kìm lòng không nổi.

Có bao nhiêu lần cô không chút nào phòng bị, ở trước mắt hắn thoát y tắm rửa. Kia lại vô cùng giày vò, hắn phải giả bộ bình tĩnh mà giúp cô mặc quần áo, cố chịu đựng không cho hai tay run run.

Hắn chính mắt nhìn thấy cô lớn lên qua từng năm, như nụ hoa nở rộ, lột xác từ đứa bé thành một cô gái, dáng người xinh đẹp tiến gần đến mộng đẹp nhưng cũng là ác mộng. Đến mùa xuân này hắn cũng không muốn nhẫn nại nữa, quyết tâm ra tay hành động, thực hiện lời thề lấy cô làm vợ.

Nhưng con đường này thật sự nhấp nhô, hắn càng tiến công, cô càng lùi bước.

Liên Hoa nhìn gương mặt đang ngủ quen thuộc kia, nhẹ nhàng vén sợi tóc trên mặt cô, lại đem mái tóc dài của cô cầm đến bên môi, ấn xuống nụ hôn thâm tình.

Tiểu Tinh Tinh a, phải tới lúc nào muội mới có thể hiểu được tình cảm của ta đây?

Đi theo Liên Hoa ra ra vào vào mới vài ngày, Tinh Tinh phát hiện mình sai rồi.

Cô vốn nghĩ hắn là con nhà quan, dựa vào phụ thân Tần Thanh là hình bộ thượng thư nên có bóng che, mới có thể tuổi còn trẻ đã được đề bạt làm chủ sự hình bộ.

Nhưng ngắn ngủn trong mấy ngày nay, cô tận mắt thấy hắn thẩm vấn nghi phạm, lật tẩy những lời nói dối cùng quỷ kế, đưa ra phán quyết thỏa đáng nhất. Trừ lần đó ra, hắn như cũ tìm đọc hồ sơ, số lượng nhiều đến kinh người, chăm chỉ vì công việc tới nỗi mất ăn mất ngủ.

Hóa ra trong kinh thành tung tin vịt là thật.

Hắn bình tĩnh hết lòng vì trách nhiệm như thế, hơn nữa liên tiếp phá được kỳ án, cũng khó trách Tể tướng Công Tôn Minh Đức lại nhìn hắn với con mắt khác.

Chỉ có điều người là sắt, cơm là dao, không ăn không ngủ mà nói thân thể hắn sớm hay muộn cũng sẽ mệt mà suy sụp. Tinh Tinh ở bên cạnh hắn vài ngày cuối cùng cũng không nhịn được.

Cô vào buổi sáng trước khi ra cửa, hướng nhờ Thẩm tổng quản thay cô đến khách điếm Long Môn đặt rượu và đồ ăn thật ngon. Quả nhiên, Thẩm tổng quản chính là Thẩm tổng quản, có yêu cầu nhất định sẽ được chấp thuận. Khi đêm đến, khách điếm Long Môn liền phái người đưa tới một hộp đựng thức ăn tinh xảo cùng một bình rượu ngon tốt nhất.

Hộp thức ăn ước chừng có tám tầng, mỗi tầng đều có hương thơm của những món ngon xộc vào mũi, cô chỉ thoáng kiểm tra qua liền cảm thấy nước miếng cũng muốn chảy ra ngoài.

Sau khi xác định món ngon cùng rượu ngon đều chuẩn bị đầy đủ, cô tùy tiện bưng lên hộp thức ăn cỡ hai đại nam nhân mới nâng được, một tay kia mang theo bầu rượu, trực tiếp hướng vào chỗ sâu trong hình bộ, đi đến một gian phòng yên tĩnh.

Liên Hoa lúc này đang xử lý công việc, trong phòng chỉ có một bàn một ghế, cùng với đống hồ sơ vào ngày đông giá rét, nếu không có củi lửa cũng đủ đốt tới mùa xuân cũng còn dư.

Khi cô đi đến ngoài phòng thì gương mặt anh tuấn của hắn dưới đèn đã đập vào trong mắt, cho dù hai mắt sáng ngời có thần nhưng vẻ mặt vẫn khó nén mệt mỏi, ngay cả ánh mắt của hắn cũng hiện lên bóng đen.

Tinh Tinh quyết định sau khi dùng cơm xong, nhất định phải ép hắn ngủ một giấc, nếu không nhìn bộ dáng hắn thế này cô thật sự không thoải mái, thậm chí còn cảm thấy có chút đau lòng……

Chờ một chút !

Cô đột nhiên cứng đờ.

Đau lòng ?!

Cô lại vì Liên Hoa mà đau lòng ?

Mới đầu cô còn muốn phủ định những lời vừa thoáng qua trong lòng, nhưng hộp thức ăn trong tay cùng rượu ngon cũng là “bằng chứng” rõ ràng, cô không thể nhìn hắn đói, không thể nhìn hắn mệt, thậm chí đã quên ở bên người hắn chỉ vì thực hiện lời hứa, nhưng mặc dù phải bảo vệ hắn cũng không cần lo hắn ăn no ngủ ngon a !

Tinh Tinh khiếp sợ không thôi, ngồi xổm xuống tại chỗ, ngay ngoài phòng mở thực hộp ra, dùng tốc độ nhanh nhất mà nuốt ngấu nghiến, chỉ cầu mau chóng tiêu diệt “chứng cớ”, chứng thật mình mới mặc kệ hắn có đói bụng hay không, có mệt hay không.

Thức ăn ngon dường như bị cô “trâu gặm mẫu đơn”, tất cả đều đổ vào trong miệng, ngay cả mùi vị chưa nếm được đã nuốt vào, uống rượu cũng là đổ vào, còn hộp đựng thức ăn bị vứt xung quanh. Dưới sự “cố gắng” của cô, khay thức ăn cuối cùng cũng thấy đáy, bầu rượu cũng trở nên nhẹ đi.

Bỗng dưng, thanh âm nam nhân ở phía sau cô vang lên.

“Muốn mang đồ ăn tới nữa không ?” Giọng nói trong tao nhã xa lạ kia có khí phách uy nghiêm khó nói, làm người ta cảm thấy kính nể.

Tinh Tinh vội vàng lắc đầu, vội vã đứng lên, một bên dùng tay áo lau mạnh khóe miệng.

“Không không không, ta no rồi.” Kỳ thật, cô gần chống đỡ hết nổi rồi!

Người tới gật gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa, chậm rãi đi tới căn phòng, chỉ mới cùng cô đối diện cũng đã làm cho cô trong lòng kinh hãi.

Người nọ vạt trước áo bào màu đen, y phục không có văn thêu, thắt lưng có một miếng bài màu đồng. Hắn đi từ trong tối ra, phong thái lạnh như núi băng, lặng như biển sâu — người nọ chính là Tể tướng đương triều Công Tôn Minh Đức a !



Công Tôn Minh Đức cùng Thẩm tổng quản quen biết nhiều năm, bất luận là cửa hiệu Đại Phong Đường hay là chỗ ở của La gia, Công Tôn Minh Đức đều đã đến mấy lần, Tinh Tinh đương nhiên nhận ra bộ dáng của hắn nhưng đây là lần đầu tiên tới gần hắn như thế.

Ngay lúc cô hối hận vô cùng, bộ dáng chật vật nhất lại bị Tể tướng đương triều bắt gặp. Lúc này Công Tôn Minh Đức đã đi ra khỏi phòng, Liên Hoa cũng đi theo ở phía sau.

“Tên Trần Hãn đâu ?” Công Tôn Minh Đức hỏi.

“Còn đang trong phòng giam kia.” Liên Hoa trả lời, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, đi theo sau lưng Tể tướng.

“Mấy ngày nay có động tĩnh gì không ?”

“Năm lần ám sát, bốn lần độc sát. Người ám sát tất cả đều bị bắt, người hạ độc theo hướng điều tra cũng đều bị diệt khẩu, không ai sống sót.”

Tinh Tinh ở phía sau lắng tai nghe, âm thầm sợ hãi.

Hóa ra có nhiều người muốn lấy mạng Trần Hãn như thế, khó trách cô ngay cả cướp ngục không thành cũng bị đối phương tốn công tốn sức phái mười hai cao thủ đuổi giết, hại cô suýt nữa mạng nhỏ ngừng thở rồi.

“Ngườim sát đâu ?” Công Tôn lại hỏi.

“Tất cả đều nuốt thuốc tự sát.”

“Thà chết cũng không chịu bị hỏi cung sao ?” Công Tôn như suy nghĩ cái gì, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ. “Xem ra, tất cả bọn họ đều rất sợ kẻ chủ mưu ở phía sau màn.”

“Này cũng chứng minh kẻ chủ mưu ở phía sau màn có quyền thế kinh người.”

Hai nam nhân một bên nói chuyện, cước bộ cũng không ngừng, nhắm thẳng đi đến chỗ sâu trong đại lao hình bộ. Đến ngoài phòng giam giam giữ Trần Hãn thì dừng lại, chỉ thấy Trần Hãn đang nhàm chán mà hát khẽ một điệu hát dân gian, như cũ đưa lưng về phía cửa lao.

Vì cứu lại hình tượng Đại Phong Đường, Tinh Tinh vội xuất ra đạn châu lưu ly, hướng bắn tới gáy của Trần Hãn.

“Tinh nhi ?” Trần Hãn hưng phấn nhảy dựng lên, nhào về phía cửa lao. “Muội lại tới cứu ta……” Còn chưa nói xong hắn liền ngừng cước bộ, hai mắt trừng thẳng hai nam nhân ngoài lao.

“Mới tới hãy xưng tên ra.” Hắn khó chịu ra lệnh, khóe mắt nhìn thấy Tinh Tinh đứng ở phía sau, trên gương mặt to lộ ra vẻ mặt khó hiểu. “Tinh nhi, muội còn tiếp tục vẫy tay nữa sẽ bị gãy đó.”

Ám chỉ không được, cô chỉ có thể dừng động tác lại, không nói gì tầm mắt liếc sang một bên, chia buồn với Trần Hãn trong lúc vô ý đắc tội Tể tướng, không biết sẽ bị thêm bao nhiêu tội danh.

Công Tôn Minh Đức một chút cũng không giận, ngôn ngữ bình tĩnh như thường.

“Ta cũng như chủ sự hình bộ, đều là muốn bảo vệ ngươi.” Hắn nói.

“Bảo vệ ta ?” Trần Hãn kêu to. “Đem ta ra giam lại, này tính bảo vệ thế nào ?”

“Nếu không phải đem ngươi nhốt ở đây, không biết ngươi đã chết bao nhiêu lần rồi.” Liên Hoa nói nhẹ nhàng bâng quơ, lược qua số lần thường xuyên ám sát cùng độc sát, tất cả cũng không có nói đến.

“Tinh nhi, đây là thật sao ?” Trần Hãn đề cao giọng, hướng tới phía sau đặt câu hỏi.

“Ách, hình như là sự thật.” Cô suy đoán như thế. Dù sao đường đường Tể tướng của một nước, không cần phải cùng Liên Hoa hợp mưu diễn trò lừa gạt cô.

Trần Hãn nhíu mày, sắc mặt thoáng tĩnh lại.

“Ta sao phải bị các quan ngươi bảo vệ ?” Hắn hỏi thẳng.

“Chúng ta hoài nghi ngươi là người sống sót trong vụ huyết án diệt môn hơn mười năm trước.” Liên Hoa ứng đối trôi chảy, thong dong trả lời. “Vụ huyết án đó những người có liên quan đều đã bị giết hết, nhưng kẻ chủ mưu đến nay thân phận không rõ.”

“Ngươi là thấy ta nhàm chán, đặc biệt mà tới nói kinh thư cho ta nghe sao ?” Trần Hãn căn bản sẽ không tin, trên mặt chỉ viết hai chữ “châm chọc”.

Công Tôn Minh Đức sau một lúc trầm ngâm, mới lại mở miệng.

“Mạo muội xin hỏi.” Ngay cả đối xử với người trong lục lâm, hắn như cũ không quên cấp bậc lễ nghĩa. “Ngươi lúc mười tuổi còn nhớ gì không ?”

Này vừa hỏi lại có thể khiến Trần Hãn thôi cười.

“Vì sao hỏi như thế ?”

“Bởi vì lấy tuổi của ngươi suy tính, huyết án xảy ra năm đó ngươi chỉ có mười tuổi.”

Trần Hãn nhào lên, nắm chặt song lao, sắc mặt trở nên tái nhợt như tuyết. “Như vậy thì vì sao ta tất cả đều không nhớ rõ ?” Phản ứng của hắn, chất vấn của hắn đã chứng minh hai người suy đoán chính xác.

“Con người khi bị đả kích lớn, mất trí nhớ cũng là chuyện thường.”

Tinh Tinh đứng ở chỗ cũ, sau đầu đột nhiên tê rần, cô không tự chủ được nâng tay lên, không chút để ý xoa gáy, như theo bản năng mà xoa, vết thương cũ hơn một năm trước.

Đả kích lớn ?

Mất trí nhớ ?

Không biết vì sao ba từ này sau khi nghe vào tai, liền xông vào trong đầu cô, lần nữa lại lần nữa vọng lại.

Mất trí nhớ ?

Gáy càng lúc càng đau, đau giống như là đụng phải bậc cửa.

Cô nghiêng đầu, nhíu mi cong cong, nghi ngờ suy nghĩ bản thân vì sao liên tưởng đến lại là bậc cửa, mà không phải tảng đá, mái nhà hoặc là những vật khác như thế.

Bậc cửa.

Cô cố gắng suy nghĩ.

Còn không phải bậc cửa bình thường, mà là bậc cửa giữa phòng ngủ và phòng khách, cô té ngã, còn bị đụng phải khiến đầu đau thật là đau, mà trước khi té ngã cô nhìn đến……

“A……” Tinh Tinh đột nhiên hét chói tai, bất chấp các nam nhân nói chuyện, xoay người liền xông ra bên ngoài. “Tinh Tinh !”

Phía sau truyền đến tiếng kêu lo lắng cô lại càng chạy càng nhanh, cho đến khi tới chỗ giao nhau cuối cùng, sau khi bổ nhào vào tường đá cô vẫn không chịu bỏ qua, trực tiếp dùng đầu đụng vào tường đá, còn vang lên tiếng thùng thùng khi bị đụng phải.

Gần như trong nháy mắt, Liên Hoa đến bên cạnh cô, hai tay vòng ôm lấy thắt lưng của cô, ngăn cản cô tiếp tục làm mình bị thương, hắn xưa nay bình tĩnh vào lúc này cũng hoảng sợ.

“Dừng lại.” Hắn lo lắng hỏi, thấy cái trán cô đụng cũng đã bị thương.

“Ô a !” Tinh Tinh không chịu dừng lại, bỏ qua lời nói mà bổ nhào tới, muốn rời xa cái ôm của hắn.

“Muội rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?”

“Buông !”

“Không, ta không buông !” Hắn ôm càng chặt.

Tinh Tinh mặt xám như tro tàn, hai chân đột nhiên mềm nhũn, cả người xụi lơ ở trong lòng hắn, nếu không có hắn ôm khẳng định đã sớm ngã xuống đất.

Cô không có sốt ruột truy hỏi hắn, quay đầu không dám nhìn hắn, trong đầu loạn thành một đoàn.

Khó trách, Hoa Sen muội muội không cởi áo ở trước mặt cô.

Khó trách, chỉ cần Hoa Sen xuất hiện, Liên Hoa sẽ không thấy bóng dáng.

Khó trách, hắn muốn khổ luyện cửu âm công.

Trần Hãn còn chưa có khôi phục trí nhớ, nhưng thật ra cô đã nhớ ra tất cả !

Nhớ tới những năm gần đây cô lại oa oa kêu to, cố gắng muốn phóng đi quá nhiều nhục nhã. Nếu có thể, cô thật sự muốn đào một cái lỗ, cả người đều vùi lấp lại, không bao giờ muốn đi ra gặp người nữa — nhất là gặp Tần Liên Hoa !

Thẹn đến không có lối thoái dần dần chuyển sang phẫn nộ.

Đáng giận, này, này này này này…… này tất cả đều là do tên ti bỉ vô sỉ này làm hại !

Tinh Tinh buồn bực không thôi, nắm chặt quyền, dùng hết khí lực toàn thân, hướng tới gương mặt tuấn mỹ của Liên Hoa cùng Hoa Sen muội muội mà cô thích giống y như đúc kia mà đánh một quyền thật mạnh. [Vũ : OMG >’’

“Ngươi là một tên khốn kiếp !” Cô lớn tiếng mắng, còn dùng lực đá hắn một cước.

Sau đó cô xoay người sang chỗ khác, giống như là phía sau có quỷ đang đuổi theo, cũng không quay đầu mà chạy như bay ra khỏi hình bộ, rốt cuộc không nhìn thấy bóng dáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Sen Muội Muội

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook