Hoa Sen Muội Muội

Chương 7

Điểm Tâm

06/04/2014

May nhờ Liên Hoa thân thể cường tráng, hơn nữa có kì dược cầm máu, đại phu trị liệu thoả đáng cùng với Tinh Tinh cực nhọc cả ngày đêm chăm sóc, ba ngày ba đêm sau sốt cao cuối cùng cũng hạ, hắn hôn mê rất lâu lúc này mới hồi tỉnh.

Một khi tỉnh lại, hắn liền khôi phục rất nhanh.

Lúc đầu hắn còn có vẻ hơi suy yếu nhưng mấy ngày qua rảnh rỗi, hắn ngoại trừ vết thương trên vai, hành động có chút khó khăn ra, xem như đã có sức sống trở lại.

Hắn luôn nửa nằm trên giường, sau lưng lót thêm miếng đệm dày, đôi con ngươi thâm thúy luôn xoay quanh Tinh Tinh, còn lạm dụng bị thương mà đặc quyền, thỉnh thoảng đưa ra yêu cầu.

“Ta khát.” Hắn nói với cô.

Cô thậm chí không có ngẩng đầu.

“Sau đó thì sao ?”

“Muội chẳng lẽ không thay ta đem nước lại đây sao ?”

“Không muốn.”

“Ta bị thương.” Hắn nhắc nhở.

Nhắc nhở của cô càng trực tiếp.

“Vết thương của ngươi là ở bả vai, cũng không phải bị chém đứt tay.”

Ngược lại khi hắn hôn mê cô dốc lòng chăm sóc thì sau khi hắn tỉnh lại, cô liền xây một bức tường dày thật cao, đem tình cảm đều niêm phong chặt chẽ, không dám tiết lộ một chút ít, cố ý bày ra thái độ lúc trước, cho dù trong lòng ngẫu nhiên lén nhói đau nhưng vẫn đành phải bỏ qua bộ dáng hắn dùng vết thương để bức ép kia.

Tinh Tinh nghĩ đến cách như vậy rất có thể không bị nhìn ra sơ hở, lại không biết nói về trình độ mặt này căn bản không thể gạt được người thận trọng như Liên Hoa.

Cũng bởi vì cô biểu hiện rất bình thường, thế này mới càng có vẻ không bình thường.

“Ai, nhớ lại lúc ta bị thương nặng, muội còn nước mắt lưng tròng nắm tay của ta, ngoan thuần đáng thương lo lắng cho ta như vậy, ta nhìn ra muội đau lòng còn hơn ta đau vì vết thương.”

Cô đưa lưng về phía Liên Hoa, không tự chủ được thân mình cứng đờ, trong đầu bất ổn, lo sợ bất an mà đoán hắn rốt cuộc nhớ rõ bao nhiêu.

Chẳng lẽ chuyện trộm đi nụ hôn của hắn bị phát hiện ?

Cô thoáng quay đầu nhìn về hướng giường, dùng khóe mắt quét qua thấy khóe miệng hắn đang nhếch lên, cười như không cười mà cô rất quen thuộc, bất quá lại khiến tim nhỏ càng thẳng thắn đập loạn.

“Nhớ rõ không ? Ngươi còn khóc nói, ta không được chết đấy !” Hắn nhíu mày hỏi, không bỏ qua.

Cô nghe thấy những lời này đột nhiên thả lỏng hai vai. Tinh Tinh không biết đang bị “theo dõi”, đưa tay vỗ nhẹ ngực tự an ủi mình, không tiếng động mà nói chớ sợ chớ sợ, nguy hiểm thật nguy hiểm thật.

Xem ra cô đoán đúng, Liên Hoa cũng không biết được chuyện gì đã xảy ra khi hôn mê. Hắn thật sự không biết những lời nói trong lúc mê, không biết cô khóc trong lúc ngủ rồi lại khóc lúc tỉnh, càng không biết cô “giậu đổ bìm leo”, trộm được một cái hôn của hắn.

Tinh Tinh hít sâu một hơi, trước điều chỉnh tốt biểu tình trên mặt, làm bộ như thở phì phì, hai tay chống vào thắt lưng xoay người lại, trừng đôi mắt to không còn đỏ, hướng tới hắn nói.

“Đó là bởi vì ta lo lắng nếu ngươi chết như thế, ta không có cách nào ăn nói với Hoa Sen muội muội.”

“Phải không ?”

“Phải, đương nhiên a !” Cô phải rất cố gắng mới có thể giữ nguyên vẻ mặt không thay đổi.

Nghe cô chủ động đề cập Hoa Sen, mi của hắn nhướng lên rất cao.

Hắn tuy rằng gần chết nhưng có cái đầu thông minh hơn người, chưa bao giờ quên bất cứ chuyện gì, càng không quên trước đêm bị thương đó, khi hắn cùng Công Tôn Minh Đức hỏi Trần Hãn, cô đột nhiên kinh hoảng đột nhiên tức giận.

Từ lúc đó, phán đoán theo lời nói và hành động của cô rõ ràng cũng đã khôi phục trí nhớ, đoán ra hắn với Hoa Sen là cùng một người, nhưng cô lại giả bộ không biết, không có trở mặt mà tính sổ với hắn, thậm chí cố ý đề cập Hoa Sen.

Liên Hoa híp mắt lại, nhìn cô bộ dáng chột dạ.

Hắn nhìn kỹ tiểu nữ nhân trân bảo kia, tuy là tiêu sư xuất sắc nhưng hành động thật sự quá kém, cho dù nói dối cũng sẽ bị nhìn thấu, huống chi là một chuyện lớn như thế vậy mà cũng nghĩ lừa gạt hắn.

Ngôn hành cử chỉ, thậm chí ngay cả cách hít thở của cô, đều là sơ hở không cách nào giấu được.

Chẳng lẽ cô nhấn mạnh sự tồn tại của Hoa Sen là muốn hắn tin, cô đầu bị đụng phải quá mạnh nên sau khi trở về “bệnh cũ tái phát”, lại quên đi chuyện quan trọng nhất ?

Tuy rằng không biết được trong đầu nhỏ của cô đang có chủ ý gì nhưng hắn cũng vui vẻ không phá hỏng, yêu thương nhìn cô một cái, vì che giấu sự thật không biết sẽ làm ra chuyện gì.

“Tinh Tinh,” Hắn mở miệng lên tiếng gọi cô, thấy cô cảnh giác đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên. “Đến, lại đây với ta.” Hắn vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

“Ta vì sao phải đi qua ?” Cô cứng ngắc bất động.

“Sao vậy, muội sợ sao ?” Hắn cười khẽ ra tiếng, mỗi một tiếng cười đều rõ ràng vô cùng. “Đường đường tiêu sư Đại Phong Đường lại sợ ta một người bị thương tay trói gà không chặt ?”

Cho dù trong lòng có chút kiêng dè nhưng cô vẫn không chịu nổi chiêu khích tướng này, cơ thể ngược lại có động tác nhanh hơn suy nghĩ, trong chớp mắt liền rút lại khoảng cách giữa hai người, vững vàng ngồi bên cạnh Liên Hoa.

“Ai nói ta sợ ?!” Cô trừng mắt hắn.

“Tốt nhất không sợ.”

Cô hừ một tiếng, vừa mới muốn đứng dậy phần eo liền đột nhiên bị ôm chặt, còn không kịp phát ra kinh hô, thân mình đã bị hắn một tay vòng ôm, dễ dàng kéo vào trong lòng.

“Ta hôn mê mấy ngày qua đều là muội lau mình thay ta ?” Hắn ghé vào bên tai cô, chậm thanh chậm ngữ, hơi thở nóng như lửa như muốn làm bỏng người. “Muội có vui khi nhìn thấy không ?” Từng câu chữ vô cùng thân thiết làm cho người ta mặt đỏ tim đập.

Kẻ lừa đảo !

Cái gì tay trói gà không chặt, tay hắn thật sự rõ ràng có lực !

Tinh Tinh trong lòng thầm mắng, vừa lén cao hứng hắn khôi phục thần tốc như thế lại vừa không chịu ngoan ngoãn chịu thua, dễ dàng đã bị hắn hỏi khiến gương mặt đỏ hồng, chỉ có thể làm bộ như một chút cũng không thèm để ý, còn thêm một tiếng khẽ gắt.

“Đại Phong Đường còn nhiều nam nhân vừa cường tráng lại đẹp mắt, ta cũng nhìn qua không biết bao nhiêu lần, chỉ bằng ngươi, ta còn không để vào mắt.” Cô liếc hắn một cái.

Liên Hoa không buồn bực ngược lại còn cười, hít một hơi thật sâu mùi hương nhàn nhạt con gái trên người cô. “Xem ra, chờ sau khi ta thương thế lành hẳn phải siêng năng luyện tập nhiều hơn, nói không chừng thế nào cũng có ngày luyện tập được làm cho muội si mê không thôi, chủ động nói yêu ta.”

Trời ạ, không nên tới gần như vậy !

Cô cắn chặt răng mới có thể duy trì tôn nghiêm, không có chạy trốn như bay. Cái ôm của hắn, hơi thở của hắn đều là sự ràng buộc quá mức mê người, một khi cô bị trói buộc lâu có thể ngay cả khi hắn buông tay, cô cũng còn quyến luyến không nỡ rời đi hay không ?

Thân mình kề sát trong ngực hắn, trở nên thật nóng, nhạy cảm được ngay cả hơi thở của hắn cũng cảm nhận được, càng đừng nói là hắn khí lực cường tráng.

Miệng nói là không để vào mắt nhưng sau khi biết tánh mạng hắn không đáng ngại, mỗi lần cô thay hắn xoa bóp đều kinh ngạc vì sự cường tráng của hắn, rõ ràng là quan văn lại rèn luyện so với tiêu sư càng rắn chắc hơn, toàn thân trên dưới giống như được bao lớp nhung tơ bằng sắt.

Cẩn thận nhớ lại cô mới phát hiện ở chung với Hoa Sen muội muội nhiều năm, cho tới bây giờ cũng chưa sờ lên cơ thể dưới lớp trang phục nữ thanh lịch kia một lần, mỗi lần đều bị hắn khéo léo tránh đi.

Cô hạ mắt đảo qua vòm ngực của hắn, cho đến khi chạy lên trên vai hắn thì liền thấy vết thương mới thật dài chói mắt kia cùng đường khâu cẩn thận tỉ mỉ của đại phu.

“Ngươi sao lại ngốc mà bị chém đến như vậy ?” Cô buột miệng nói ra, buồn bực hắn lại không cẩn thận như thế.



Liên Hoa than nhẹ một tiếng.

“Bởi vì ta suy nghĩ tới muội mới có thể nhất thời phân tâm.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại lại đỏ một lần nữa, tay nhỏ bé dán trong ngực của hắn, kiềm chế muốn đẩy hắn ra nhưng lại sợ lực đẩy mạnh sẽ làm đau hắn. Không muốn cùng xấu hổ làm cho cô tiến thoái lưỡng nan.

“Ta, ta không muốn lại nghe ngươi nói hươu nói vượn !” Cô kháng cự, hai gò má càng nóng.

“Tinh Tinh,” Thanh âm hắn chuyển sang mềm mại, dường như hôn lên tai cô, từng chữ đều trượt vào trong tai cô. “Muội rõ ràng biết đây là những lời thật lòng của ta, không dối nửa lời.”

Không công bằng ! Không công bằng ! Điểm này cũng không công bằng !

Cô hò hét trong lòng.

Đáng giận, hắn tại sao có thể thỉnh thoảng dùng dịu dàng để công kích cô, còn kéo dài lời tỏ tình vây quanh cô, cô lại chỉ có thể đưa tay chịu trói, không biết nên như thế nào cho phải.

“Ngươi mau câm miệng !” Cô chậm chạp nói, chính là biết lời nói của hắn không giả mới càng khó ngăn cản.

“Lần này muốn ta câm miệng cũng được, nhưng có điều kiện.” Liên Hoa thương thế dần hồi phục, cũng không dễ đuổi như thế.

Cô không có mở miệng hỏi hắn điều kiện là gì, vì trong lòng đã sớm đoán được điều kiện hắn muốn, tuyệt đối cô không thể gánh được.

Quả nhiên, hắn chủ động nói điều kiện tuy rằng đơn giản, gần như chỉ có hai chữ nhưng uy lực so với đạn pháo oanh tạc quan thuyền càng bùng nổ hơn khiến cô hoảng sợ nhảy dựng lên tại chỗ.

“Hôn ta.”

Ba !

Tay nhỏ bé của cô vỗ vào trong ngực của hắn, mượn lực để né ra, trong chớp mắt đã chạy trốn tới cạnh cửa, lập tức sẽ tông cửa xông ra.

“Tinh Tinh, chờ một chút.” Liên Hoa đúng lúc gọi cô, cước bộ lảo đảo mới miễn cưỡng dừng lại, nếu không sẽ tiếp tục chạy ra ngoài.

“Còn có chuyện gì ?” Cô không dám quay đầu, ngay cả thanh âm cũng gấp gáp, trước mặt đón gió lạnh mới khiến cho cô cảm giác được rõ ràng hơn, trên mặt nóng rực đỏ bừng.

“Đừng quên, ta còn cần sự bảo vệ của muội, xin muội đừng rời ta đi nữa.” Yêu cầu thành tâm thành ý như dây thừng vô hình, một vòng lại một vòng quấn quanh cô, cho dù cô tạm thời chạy ra khỏi phòng, không lâu sau cũng sẽ ngoan ngoãn trở về.

“Ta biết !” Vừa thẹn vừa giận dậm chân một cái, cô nói xong vội vàng chạy ra bên ngoài, đầu cũng không quay lại.

Tần phu nhân tự mình bưng canh gà đến muốn tới thăm con thì đúng lúc bước vào sân gặp cô gái chạy như bay lướt qua người. Cô chạy trốn thật sự quá nhanh, Tần phu nhân mới mở miệng, chưa kịp nói được nửa chữ bóng dáng nhỏ xinh kia đã biến mất không thấy đâu.

Tần phu nhân mang theo sự hoang mang đi vào trong phòng, nhìn con khó hiểu hỏi: “Tinh Tinh xảy ra chuyện gì ?”

Liên Hoa nhếch môi cười. “Không có việc gì, cô ấy chỉ là xấu hổ thôi.”

Biết con từ nhỏ đến lớn, bà là mẹ nên biết rõ tính cách của con. Nên hỏi cũng không dám hỏi con đến tột cùng là nói cái gì, làm cái gì khiến cho Tinh Tinh đã quen thô lỗ cũng sẽ xấu hổ mà chạy trối chết.

Canh gà đã nguội, Tần phu nhân ngồi ở bên giường, quan tâm hỏi. “Con cảm thấy thân mình như thế nào rồi ? Có cần bảo đại phu đến một chuyến không ?”

“Không cần, con đã tốt hơn nhiều rồi.”

“Tinh Tinh mấy ngày nay đều không có trở về, Từ Hậu đã tới đây vài lần.” Tần phu nhân nói xong trong lòng có nhiều khó hiểu, chần chờ trong chốc lát mới nói: “Hắn quan tâm muội muội, nhưng giống như càng quan tâm con, liên tục hỏi dưới sự chăm sóc của Tinh Tinh vết thương của con có phải càng nghiêm trọng hay không.” Khi bà cho đáp án phủ định, Từ Hậu còn lộ ra vẻ mặt thất vọng.

“Hắn đang lo lắng đánh cược vàng của hắn.” Đại Phong Đường mở chuyện đặt cược cũng không thể gạt được Liên Hoa. Hắn chỉ kiên trì có một việc. “Tóm lại, Tinh Tinh không thể đi. Vụ án còn chưa có xong thì cô ấy vẫn còn nguy hiểm.”

“Nhưng Đại Phong Đường nhân tài rất đông, Tinh Tinh cho dù trở về hẳn là cũng sẽ không có nguy hiểm mới phải.” Tần phu nhân nêu ra vấn đề, suy cho cùng nếu lưu lại người bà phải mau chuẩn bị sính lễ một chút.

Mãi đến lúc này Liên Hoa mới thu liễm, cười nhạt như dã thú bừng tỉnh bảo vệ địa bàn, trong con ngươi thâm thúy toát ra quyết tâm duy nhất và không chút nào che giấu ý muốn bảo vệ mãnh liệt.

“Không đem cô ấy giữ ở bên cạnh, tận mắt nhìn thấy, tự mình canh chừng con không thể an tâm.” Hắn nhìn ngoài cửa sổ đóa hoa đã rơi, mầm cây đào đã trổ ra màu xanh nhạt, không tự giác nắm chặt hai đấm.

Cô là người bạn đồng hành trong cuộc đời này của hắn, là vật báu quan trọng nhất.

Hắn tuyệt đối sẽ bảo vệ cô !

Vào lúc nửa đêm, Tinh Tinh đột nhiên mở to mắt.

Thanh âm kia rất nhẹ, như ngân châm rơi xuống đất nhưng vẫn đánh thức sự đề phòng trong lòng cô.

Có người lạ đến đây, hơn nữa tới rất nhanh, chân trái rơi so với chân phải nặng hơn một chút, trọng lượng chênh lệch vừa vặn là một thanh kiếm, là người dùng kiếm tay trái.

Cô không tiếng động đứng dậy nhưng lại nấp vào một chỗ tối, không có dựa vào cửa sổ để xem vì biết ánh trăng sẽ làm lộ động tĩnh cùng thân ảnh của bản thân.

Một mình chắc chắn xông vào đây tuyệt đối là cao thủ.

Nhưng Tinh Tinh hiểu tin tức đối phương khẳng định không rõ ràng, bằng không chính là chó bị mù mắt.

Thích khách áo đen lặng lẽ hạ xuống mái hiên, ngay cả mũi chân còn chưa có rơi chạm đất thì hai viên đạn châu ngọc lưu ly đã xuyên cửa bay ra, xuyên thủng hai mắt cá chân của hắn. Hắn ngay cả thời gian thở dốc cũng không có, một thân ảnh nhỏ nhắn liền ầm ầm phá cửa, như mãnh hổ xổng chuồng, đánh hắn ngã nhào.

“Tự tìm cái chết !”

Dưới ánh trăng, cô gái biểu tình hung ác ánh vào trong mắt thích khách.

Không có khả năng ! Trên giang hồ hắn rất có danh tiếng nhưng lại thua trong tay của một cô gái……

Trong đầu thích khách ngay cả cảm xúc khó có thể tin còn chưa kịp trôi đi, chợt nghe được tiếng kêu từ phía cửa truyền đến, là nam nhân mục tiêu tối nay của hắn, đang đứng ở đấy.

“Tinh Tinh !” Liên Hoa cất giọng, ném đến một khối vải bông. “Nhét vào trong miệng hắn.”

Kỳ thật, hắn cùng cô đồng thời tỉnh lại, cô lại chợt ra tay, đảo mắt liền đem thích khách quật ngã.

Cô một tay tiếp được vải bông, một tay kia động tác không ngừng, ầm ầm một tiếng, liền nâng cằm của thích khách lên cạy ra rồi đem vải bông nhét vào bên trong, toàn bộ động tác lưu loát không có nửa điểm tạm dừng.

“Ngươi mượn gan của Diêm Vương sao ? Có ta Đại Phong Đường Từ Tinh Tinh ở đây còn dám tới ám sát Liên Hoa ?” Cô đứng dậy, một cái lại một cái đá mạnh tên thích khách, đá thích khách đến hai mắt trắng dã.

Thanh âm mang theo ý cười, lười biếng lại từ cạnh cửa truyền đến.

“Đừng đá nữa, còn tiếp tục đá hắn sẽ mất mạng đấy.” Liên Hoa nhìn cô ra sức như thế, các chiêu xuống tay với thích khách đều tinh chuẩn, chỉ có thể nhắc nhở lần nữa. “Ta muốn người sống.”

“Này vẫn là sống a,” Cô chuẩn bị thêm một cước, cước lơ lửng trên không, không có đá mạnh nữa. “Ách, hẳn là sống !”

“Đa tạ ân cứu mạng của muội.”

Liên Hoa giọng nói mang ý cười làm tiêu đi sát khí hung dữ của cô, lại làm cho cô bỗng nhiên ngẩng đầu, cảnh giác nhìn hắn ở cạnh cửa, còn lập tức mặc kệ bỏ lại thích khách, mũi chân hoảng hốt một chút nhanh đi tới trước mặt của hắn.

“Ngươi không sao chứ ? Có sao không ? Có bị thương ở chỗ nào không ?” Cô vội vã hỏi, bất chấp mình đang ở nơi nào, đôi tay nhỏ bé đã bất chấp tất cả, khẩn trương dán lên thân thể của hắn, sờ soạng lung tung khắp nơi, thật lâu không chịu bỏ qua.

Tuy rằng thích khách tới lần này kịp thời cản lại nhưng lần trước hình ảnh hắn bị thương suýt chết quá mức khắc sâu, cô ngoại trừ dùng ánh mắt xác định ở ngoài, còn phải dùng hai tay xác nhận, hắn thật là bình yên vô sự. Tên thích khách ngã xuống đất kia thật sự chỉ biết sử dụng kiếm, hay còn có thể dùng phương thức cổ quái gì, ví như ám tiêu có độc hoặc dùng loại ánh mắt có thể đả thương người gì đó.

Hắn không nhúc nhích, hưởng thụ đôi tay nhỏ bé kia vụng về sờ sờ khắp nơi.



Một phen náo loạn này sớm đã kinh động nhóm người trong Tần phủ, Công Tôn Minh Đức sớm mai phục mấy đại nội cao thủ phát hiện trước tiên nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tinh Tinh cướp đi đầu công.

Ngay sau đó gia đinh, nô bộc, cũng mang theo đèn lồng vội vàng đi tới, cuối cùng xuất hiện vợ chồng Tần gia trái với xiêm y thường ngày, chỉ khoác áo choàng vội vã đi tới.

Mãn viện đèn đuốc sáng trưng, Tinh Tinh lại hồn nhiên không bắt bẻ.

“Ta không sao.” Hắn nhẹ giọng cam đoan.

Cô vẫn là không thể an tâm. “Thật không ?”

“Thật.”

Không được, cho dù chỉ cách lớp y phục mỏng manh, không có tận mắt kiểm tra cẩn thận cô vẫn không chịu dừng tay, càng tiến thêm một bước cởi nút thắt trên xiêm y của hắn, mãi đến khi cởi ra một nửa, nhìn thấy lồng ngực rắn chắc kia bị đèn đuốc chiếu sáng lên, cô mới bỗng dưng cứng đờ.

Ngô, bốn phía…… Bốn phía…… Vì sao sáng như thế ?

Cô cứng ngắc quay đầu, rõ ràng nhìn thấy, mãn viện không chỉ có sáng như ban ngày, còn chật ních gia đinh, nô bộc vây xem, ngay cả trên nóc nhà cũng có người đứng xem, đem cử chỉ “cợt nhã” của cô tất cả đều để trong mắt.

Thu hồi tầm mắt kinh hoảng quay lại trên mặt Liên Hoa, thế này mới phát hiện hắn chưa từng ngăn cản cô, chính là cúi đầu mỉm cười, một bộ dáng mặc cho người ta định đoạt.

Cô bỗng nhiên cứng đờ, nháy mắt hóa đá, sau đó mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại.

Trời ạ, cô đang làm cái gì ? Cô thế nhưng ở trước mắt bao người, lột y phục của hắn……

Người trong mãn viện toàn bộ nhìn chằm chằm cô, lại im lặng không tiếng động, người người cứng họng, một bộ dáng tròng mắt cũng muốn rớt ra ngoài.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bỗng dưng trướng hồng, không khỏi mở miệng giải thích với mọi người.

“Ta, ta không phải đang phi lễ hắn ! Ta chỉ là, chính là lo lắng hắn có trúng ám tiêu hay không ! Không phải, ta không phải đang lo lắng cho hắn ! Ta là sợ…… Không phải ! Ta là nói……”

Cô vừa thẹn vừa vội, nghĩ không ra giải thích hợp lý, kết quả là thẹn quá thành giận dậm chân, sửa miệng quát đối với những người đang xem kịch vui : “Các ngươi xem cái gì mà xem ? Còn không mau đem tên thích khách kia bắt đi giam lại !”

Bởi vì ở trước mặt mọi người để lộ quan tâm với hắn, cô lúng túng không dám ở lại đó, bỏ lại câu chỉ thị rồi cúi đầu khom người liền lui vào trong phòng.

Chợt nghe thấy Liên Hoa bảo mọi người giải tán, mà nhóm đại nội cao thủ còn rất có trách nhiệm, dùng tốc độ nhanh nhất lặng lẽ đem cửa bị cô đạp ngã đem lắp lại.

Mãi đến khi mọi người rời đi, Liên Hoa cũng quay trở về phòng ngủ, tim của cô vẫn đập rất nhanh, mong muốn nhanh chóng tìm gì đó để áp chế cơn sợ.

Mắt thấy các rượu thuốc đặt bên giường, cô quơ lấy cả hũ rượu, ngửa đầu liền đổ vào miệng, đem rượu thuốc trân quý từng ngụm từng ngụm nuốt vào bụng.

“Uống rượu như vậy rất dễ say.” Liên Hoa ngồi trở lại trên giường, nhìn thấy cô khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đoán rằng ánh màu đỏ bừng kia là vì mùi rượu dâng lên, hoặc vẫn chưa hết xấu hổ.

Tinh Tinh uống xong một hũ đã có sáu phần say, khi cùng hắn bốn mắt giao nhau lại cảm thấy tim đập càng nhanh hơn, cũng không biết là lo lắng hắn sẽ gặp nguy hiểm nên ở trước mặt mọi người để lộ hành vi sờ lung tung, điều này càng làm cho cô kinh hãi.

“Say có vẻ tốt hơn.” Cô lẩm bẩm, lại đi lấy một hũ rượu khác.

Áp chế sợ hãi, áp chế sợ hãi, cô thật sự cần phải áp chế sự sợ hãi.

Cô ừng ực lại uống thêm một hũ, thật không dễ dàng mới cảm thấy dường như tốt hơn một chút, cảm giác không đáng sợ như vậy.

Hắn nằm nghiêng nửa người, một tay chống bên sườn, thừa lúc cô không có để ý, tay kia cầm mái tóc của cô, tùy ý chơi đùa.

Tinh Tinh uống liền mấy ngụm, lúc dừng lại thở trông thấy khuôn mặt tuấn tú dưới ánh trăng của hắn.

Nháy mắt, cô dường như giống như bị mê muội, chìm đắm vào đôi mắt sâu của hắn, không tự chủ được buông tay, mặc cho hũ rượu rơi loạn xuống đất, rượu thuốc thấm vào tấm thảm dày, khiến nó ướt đẫm.

Liên Hoa cảm thấy kỳ quái đang muốn mở miệng, đã thấy cô vươn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, sờ lên mặt của hắn, dùng đầu ngón tay ôn lại đường nét của hắn.

Hắn cả người đột nhiên chấn động, nín thở.

Tinh Tinh nhìn nam nhân trước mắt, si mê không thể tự kềm chế, rượu thuốc làm lơi lỏng lý trí hại cô không thể giấu được lời nói trong lòng, câu chữ bật ra từ môi đỏ mọng, toàn bộ để cho hắn nghe vào trong tai.

“May mắn ngươi không có việc gì.” Cô thấp giọng nỉ non.

Đầu ngón tay mơn trớn khóe miệng của hắn, bởi vì nhớ lại mùi vị khi hắn hôn cô, còn có nụ hôn cô đã trộm, không tự giác thu tay lại, xoa nhẹ trên cánh môi mềm nộn của mình. [Vũ: chị đang gợi tình à]

Liên Hoa con ngươi nồng đậm, không muốn kiềm chế, nghiêng người muốn hôn cô.

Hơi thở nam tính phả vào mặt khiến cho Tinh Tinh bừng tỉnh, cô nhất thời tâm hoảng ý loạn, lại nghĩ tới nhiều năm tích hận, không thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, nhưng không cách nào trốn, không thể trốn.

Lời nói nói ra không thể thu hồi, cô phải mau mau tìm cách xoay chuyển, bằng không một khi bị hôn, cô sẽ lại ngây ngất ở trong lòng hắn, không còn cơ hội trả thù hắn.

Cho nên, cô lựa chọn cách trực tiếp nhất, cũng là cách ngu muội nhất mà ngăn cản hắn.

“Liên Hoa.” Cô thấp gọi.

Đáp lại của hắn chính là một luồng hơi thở phả ngay trên môi.

“Ân ?”

Cô cố gắng bình tĩnh mở miệng.

“Ta thích ngươi.”

Liên Hoa đột nhiên dừng lại, nhìn đầu nhỏ cúi thấp trong lòng như cô gái thẹn thùng. Trong lòng hắn mừng rỡ như yên hoa nở rộ, hắn ngàn mong vạn trông, mong đến hai mắt muốn bị thủng rốt cục vào lúc này, đã mong được chính miệng cô nói ra, đã động lòng với hắn.

Nhưng câu tiếp theo của cô, nháy mắt đem hắn nhốt vào địa ngục.

“Bởi vì, ngươi cùng Hoa Sen muội muội bộ dáng giống như nhau !”

Liên Hoa lại cứng đờ.

“Con người của ngươi rất chán ghét, miệng lại thối.” Cô mượn rượu giả điên, bổ nhào vào trong lòng hắn, trên thực tế là không dám để cho hắn nhìn thấy biểu tình của cô lúc này. “Nhưng mà ngươi cùng Hoa Sen muội muội giống như vậy, ta mới có thể thích ngươi.”

Ngô, nói như vậy là thoát chết đi ?

Tinh Tinh không dám ngẩng đầu, lẳng lặng ở trong lòng hắn, suy nghĩ dùng danh nghĩa của Hoa Sen muội muội có thể thốt ra lời nói thật, hoàn toàn xoay chuyển, làm cho hắn hiểu lầm triệt để hoàn toàn.

Một chiêu này của cô giống như có hiệu quả.

Liên Hoa không có ý lại hôn nàng, trên thực tế hắn cả đêm đều đứng yên không nhúc nhích, làm hại cô khẩn trương qua đi, bởi vì mùi rượu dâng lên nên rúc vào trong lòng hắn liền ngủ.

Tinh Tinh ngủ say nên không nhận ra, Liên Hoa cả đêm cũng không ngủ.

Đôi mắt thâm thúy kia, âm tư nhìn chằm chằm trong bóng đêm nồng đậm, mãi đến khi sắc trời dần dần sáng lên.

Một đêm này, Liên Hoa đã có quyết định.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Sen Muội Muội

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook