Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 121: Cấp kiếm ý (thượng)

Mạt Lăng Mạc Tuyết

08/05/2013

Tại Đại Tấn quốc có một môn phái rất quái lạ, xưng là Thông Hiểu Môn.

Môn phái này người rất thưa thớt. Hơn nữa môn phái không phải như bình thường tăng trưởng pháp thuật, bọn họ dùng pháp môn rất lạ để tăng pháp thuật. Ngươi càng biết nhiều thì pháp thuật càng thâm.

Trong môn phái này, mới nhập môn gọi là Nhất Hiểu Sinh, đợi biết nhiều tri thức thì gọi là Thập Hiểu Sinh.

Biết được nhiều, nhân vật nổi tiếng trong thiên hạ ngươi đều biết hết thì kêu là Bách Hiểu Sinh.

Thiên hạ rất ít có việc ngươi không biết thì gọi là Thiên Hiểu Sinh.

Thiên hạ không có việc gì ngươi không biết thì kêu là Vạn Hiểu Sinh.

Cái người bị nhốt tại thiên lao tầng thứ hai là một Thập Hiểu Sinh. Thập Hiểu Sinh tốt xấu cũng là người của Thông Hiểu Môn, khi Lục Nguyên liên tục đấu bốn trận thì rốt cuộc nhận ra đẳng cấp kiếm ý của hắn, cấp kiếm ý.

Ba chữ cấp kiếm ý thốt ra, thiên lao tầng thứ hai đa số người hít ngụm khí lạnh.

Bị nhốt tại thiên lao tầng thứ hai đều là tu tiên giả luyện khí từ bát tầng đến thập tầng, còn là hạng người kinh nghiệm chiến trường đầy rẫy, lấy tán tu chiếm đa số. Những người này dạo chơi trong tu tiên giới coi như kiến thức rộn rãig, có không ít người biết cấp kiếm ý là khái niệm gì.

Cấp kiếm ý căn bản không phải một đệ thập đại đệ tử chân truyền có thể làm được. Coi như là trưởng lão đệ cửu đại cũng không ai luyện thành kiếm ý này.

Chỉ có đệ cửu đại tri danh kiếm tiên ngũ đại tiên môn mới luyện thành kiếm ý.

Do đó có thể thấy kiếm ý hiếm hoi.

Mọi người sớm nghe nói đến cấp kiếm ý nhưng đó giờ chưa chính mắt thấy, không biết cái gì là cấp kiếm ý, vậy nên Lục Nguyên liên tục đấu vài trận vẫn không ai nhận ra. Tuy nhiên qua Thập Hiểu Sinh xuất thân từ Thông Hiểu Môn điểm tỉnh, tất cả lập tức hiểu được, thì ra kiếm pháp của Lục Nguyên chẳng ngờ chính là cấp kiếm ý.

Nghe đến cấp kiếm ý, có nhiều người trước tiên là không tin. Cấp kiếm ý quá khó để luyện thành, nhưng ánh mắt của Thập Hiểu Sinh sẽ không nhìn sai.

Lý Nguyên Bạch đáng chết năm đó phải mất hơn một trăm tuổi mới luyện thành kiếm ý, tại sao đệ tử của ông mới tối đa hai mươi tuổi mà đã luyện thành kiếm ý chứ? Mọi người nhớ rõ Lý Nguyên Bạch là tám năm trước thu đệ tử, tức là nói, cái người tên Lục Nguyên chỉ dùng tám năm thời gian đã ngộ ra kiếm ý.

Quái thai, đây tuyệt đối là quái thai.

Bọn họ biết tiêu chuẩn bình quân trong đệ thập đại đệ tử chân truyền. Ví dụ như đệ nhất đệ tử chân truyền Vân Dật, năm đó đến nơi này luyện kiếm chưa luyện bao lâu đã chịu không nổi. Đệ nhất đệ tử chân truyền Vân Dật còn như vậy thì đừng nói tới đệ tử chân truyền khác. Mà Lục Nguyên này rõ ràng chỉ là đệ lục đệ tử chân truyền, tại sao ra quái thai như vậy?

Thức ăn trong thiên lao không tệ như tưởng tượng.



Lục Nguyên nhìn trên bàn thịt luộc giã tỏi, cá hấp, bạo sao ruột già, khoai tây xắt lát chua cay, một đĩa đậu phộng, thêm vào hai bình rượu, thầm cảm thán. Xem ra ở trong thiên lao một thời gian cũng không tệ lắm. Ít nhất thức ăn không tệ, đều là món ăn thường ngày, nhưng xem người làm thì khá là chính cống.

Lục Nguyên là đệ tử chân truyền đến thiên lao rèn luyện, ăn cơm vốn nên cùng ngục tốt gác lao một chỗ, hắn không quá để ý. Nhưng bị Sở Phi sư thúc kêu qua còn có đồ ăn ngon nên hắn đã tới.

Sở Phi sớm chờ đợi hắn. Lần này là ba người Sở Phi, Lục Nguyên, Lăng Ngọc Châu cùng ăn cơm.

Sở Phi kêu hai đệ tử chân truyền lại đây, Lục Nguyên và Lăng Ngọc Châu không khách sáo, ngồi xuống.

Sở Phi cười cười, đẩy một bình rượu đến:

- Lục Nguyên, ngươi là điển hình không rượu không vui, cho ngươi một bình.

Bình khác trên bàn hiển nhin không phải cho Lăng Ngọc Châu mà chính gã uống. Sở Phi lúc rảnh rỗi thích nhấm nháp vài ly, tất nhiên cũng không đặc biệt yêu thích.

Lục Nguyên không khách sáo, ngon lành ăn uống. Bên kia Lăng Ngọc Châu có vẻ khá mệt, tinh thần không được tốt lắm.

Sở Phi hỏi:

- Sao vậy, Lăng sư điệt? Thiên lao tầng thứ nhất khó khăn lắm sao?

Lăng Ngọc Châu gật đầu đáp:

- Rõ ràng ta là luyện khí thất tầng, trong thiên lao tầng thứ nhất cũng có một ít luyện khí thất tầng. Ta luyện kiếm pháp rõ ràng cao hơn một chút nhưng đám tù phạm đều có tuyệt chiêu riêng, đặc biệt có một số liều mạng, đối phó khá gian nan.

Sở Phi gật đầu:

- Khó khăn mới là đúng. Trong chiến đấu khó khăn như vậy ngươi mới nhanh chóng trưởng thành. Đúng rồi, Lục Nguyên, còn ngươi?

Lục Nguyên gật đầu nói:

- Tàm tạm.

Sở Phi cứng họng:

- Quá nghiêm tốn rồi đi? Mới rồi ta nhận được tin, ngươi đánh bị thương bốn tên mạnh nhất thiên lao tầng thứ hai. Mới tiến vào tầng thứ hai mà đã áp đảo rất nhiều tù phạm trong đó rồi.



Sở Phi càng nhìn Lục Nguyên càng thấy vừa mắt.

Lăng Ngọc Châu có chút cảm thán nói:

- Lục sư đệ vẫn lợi hại như vậy.

Lần đầu tiên nàng thấy sự lợi hại của lục sư đệ là đại tái Bắc phong. Nhưng khi đó lục sư đệ còn chưa lợi hại đến thế, dường như càng về sau lục sư đệ càng lợi hại hơn. Lăng Ngọc Châu muốn cố gắng rút ngắn chênh lệch này, nàng luôn liều mạng, nhưng sự thật chỉ là uổng công.

Lăng Ngọc Châu cảm thán. Nàng ở thiên lao tầng thứ nhất đánh vất vả như vậy, kết quả lục sư đệ tới thiên lao tầng thứ hai ngày thứ nhất đã đánh gục đám tù phạm trong đó. Tù phạm thiên lao tầng thứ hai mạnh hơn tù phạm thiên lao tầng thứ nhất rất nhiều.

Kỳ thực Lăng Ngọc Châu là loại người rất háo thắng, trước khi Lục Nguyên nổi bật thì nàng luôn là nhân vật xếp thứ ba trong thập đại đệ tử chân truyền, đứng sau đại sư huynh Vân Dật, nhị sư huynh Vân Dật. Mặt này có phần nàng có sư phụ tốt, có phần tư chất không tệ, cũng có phần bản thân nàng rất cố gắng.

Lục Nguyên không để ý Lăng Ngọc Châu trong lòng than thở, đang phấn đấu càn quét rượu và thức ăn.

Sống thật tốt mỗi một giây trong đời, để mình sống càng thoải mái hơn, đây luôn là tuyên ngôn của Lục Nguyên.

Hiện nay có rượu ngon uống, có đồ ăn ngon, không nhân dịp hưởng thụ thì làm cái gì?

Lục Nguyên cười hỏi:

- Sở sư thúc, ta không mang bao nhiêu rượu vào thiên lao, đợi lát nữa uống hết có thể xin sư thúc cho thêm không?

Hắn hỏi vậy cũng vì càng lúc càng quen thuộc với Sở Phi sư thúc. Trong đệ cửu đại tri danh kiếm tiên, Phương Nho nghiêm túc cứng nhắc. Tư Mã Trường Bạch là kẻ thù. Độc Cô Diệp là đàn bà. Diệp Dương Dung cho cảm giác rất gian xảo. Nguyên Nguyên Thượng Nhân địa vị quá cao. Trừ sư phụ ra thì chỉ có Sở Phi sư thúc càng lúc càng quen là hắn thỉnh thoảng vui đùa vài câu.

Sở Phi cười mắng:

- Ngươi đó, cái tên ham ăn ham rượu xấu xa, dám đòi sư thúc rượu để uống hả? Đây là trọng địa thiên lao, không có rượu!

Hứng thú là thầy dạy tốt nhất.

Hứng thú lớn nhất của Lục Nguyên có ba cái. Ăn uống, ngủ, cùng với kiếm thuật.

Trong thiên lao cùng Sở Phi sư thúc ăn uống không có gì phải chú ý.

Ngủ, tại thiên lao không phải là chỗ ngủ tốt. Ngủ cũng cần chú ý, ngủ trong thiên lao tất nhiên không có bao nhiêu cảm giác. Muốn ngủ phải ngủ ở một nơi hoàn cảnh tốt, ví dụ bãi cỏ, bờ sông, cành cây, hoàn cảnh bốn phía tốt đẹp, nghe chim hót nước chảy mới ngủ càng dễ chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Sơn Tiên Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook