Chương 1162: Chu Thanh Huyền tới tìm (2)
Mạt Lăng Mạc Tuyết
02/08/2013
Chu Thanh Huyền nói:
- Trong thiên địa vạn sự vạn vật, dù là sinh linh hoặc không phải sinh linh thật ra đều đang thích ứng một vài thứ. Ví dụ như một tảng đá nếu lơ lửng thì sẽ rơi xuống, chỉ có rơi xuống đất mới thích hợp hoàn cảnh. Lại ví dụ như sinh linh tiến hóa, kỳ thực cũng là đang không ngừng thích ứng, đem khí quan hữu dụng tiến hóa càng mạnh, bộ phận vô dụng thì suy yếu rồi biến mất. Rồi ví dụ côn trùng ở phong đại hải đảo đều bay không cao, vì nếu bay quá cao sẽ bị gió cuốn rơi xuống biển. Những cái này đều là thích ứng hoàn cảnh, cũng là một phần của thích ứng thiết tắc.
- Thích ứng thiết tắc lại chia làm hai phần. Một phần là thích ứng thiên địa, phần thứ hai là thích ứng chiến đấu.
- Phần thứ nhất là để thích ứng hoàn cảnh trong thiên địa, phần thứ hai là thích ứng đủ các loại hoàn cảnh chiến đấu.
- Ta chỉ có thể nhắc nhở đến đây thôi, có ngộ ra được hay không phải xem chính ngươi.
Chu Thanh Huyền mỉm cười, lão không kể tường tận bao nhiêu. Lúc còn ở Hoa Sơn Lục Nguyên khá yếu cho nên có thể nói kỹ càng, từng chút một kể ra, bây giờ thì không cần nữa.
Giờđây Lục Nguyên đã bước trên con đường của riêng mình, không cần từng chút một giảng dạy.
Lục Nguyên, hắn phải xông văn minh cấp, đi con đường của mình, phong cách riêng của mình.
Lục Nguyên chìm trong suy tư.
Thích ứng hoàn cảnh, thích ứng thiết tắc!
Một là thích ứng thiên địa! Hai là thích ứng chiến đấu!
Khi hắn suy tư thì thời gian trôi qua từng phút giây. Không biết trải qua bao lâu, Lục Nguyên tỉnh lại, phát hiện nơi này đã không có bóng dáng Chu Thanh Huyền đâu, chắc là đi rồi. Không trung dường như còn văng vẳng tiếng nhị hồ. Mặc dù Chu Thanh Huyền thay đổi hình dạng, bây giờ có dáng vẻ trung niên nho sinh nhưng khí chất chưa thay đổi, tiếng nhị hồ thê lương da diết.
Lục Nguyên đứng dậy, bây giờ rời đi Văn Minh Thánh Địa chắc còn có hai năm rưỡi, lúc trước dưỡng thương mất nửa năm.
Hiện nay Hoa Sơn có nguy hiểm, đương nhiên mình phải vềđó rồi tính tiếp.
Lục Nguyên từ biệt Kiếm Diệt lão tổ, bay hướng ngoại vực.
Hắn ngự kiếm khí trắng vào ra thanh minh.
Chớp mắt đã trở lại Hoa Sơn.
- Hai vị Diệp trưởng lão, người tai họa hậu sơn của chúng ta thảm quá! Hậu sơn vốn là chỗ nuôi chim xanh, kết quả cách một đoạn thời gian là người sẽ bắn rơi một con chim xanh xuống ăn, cái này bảo chúng ta làm sao ăn nói với Ngọc Chân Thượng Nhân đây chứ?
Một đệ tử trẻ tuổi mặt ủ mày chau nói, đụng phải hai ăn hàng Diệp trưởng lão đúng là xui xẻo.
Người cao gầy nói:
- Sợ cái gì? Chúng ta dám làm thì dám chịu, sẽ tự nói cho Ngọc Chân sư bá!
Một Diệp trưởng lão lùn mập khác tán đồng:
- Đúng rồi đó. Hai Diệp trưởng lão chúng ta mặc dù là ăn hàng nhưng tuyệt đối là hạng dám làm dám chịu, sẽ không liên lụy đến ngươi. Cùng lắm thì ngươi bị Ngọc Chân sư bá mắng một trận, lại giúp bà huấn luyện đệ tử môn hạ một đoạn thời gian.
Nghe hai trưởng lão nói vậy, đệ tử trẻ tuổi đành bất đắc dĩ gật đầu. Thôi kệ, dù gì không tới phiên mình xui, hai Diệp trưởng lão không phải người bình thường. Nghe nói hai vị Diệp trưởng lão năm đó đều là đệ tử chân truyền, còn có quan hệ tốt với Lục Nguyên chưởng môn xếp chót trong Hoa Sơn ba thần thoại, cuối cùng được Lục chưởng môn trợ giúp đến tu vi đại đạo cảnh. Tất nhiên hai Diệp trưởng lão cũng không ỷ thế hiếp người, chẳng qua tham ăn chút, dù là thứ gì từđâu cũng phải thử một miếng.
Diệp Phương trưởng lão, diệp Viên trưởng lão vốn vẫn là hàng đệ tử, nhưng vì pháp lực hiện nay quá mạnh đi cho nên trực tiếp thăng chức lên làm trưởng lão, có ai vào đại đạo cảnh rồi còn làm đệ tử chứ?
Chim xanh trong nồi đã chín, mùi hương đậm đặc truyền đến.
Diệp Phương, Diệp Viên sốt ruột không chịu nổi, sắp sôi rồi, mùi chim xanh thật là ngon nha. Chịu nghe Ngọc Chân Thượng Nhân chửi một trận lại cùng bà vài lần huấn luyện giùm đệ tử cũng phải ăn con chim xanh này. Diệp Phương và Diệp Viên thông minh sắc sảo, kiếm thuật không tệ, coi như xếp vài hàng đầu trong Hoa Sơn, pháp lực có Lục Nguyên giúp đỡ thăng lên.
Có thể nói Diệp Phương, Diệp Viên ăn một bữa chim xanh liền giúp Ngọc Chân Thượng Nhân huấn luyện đệ tử, bà thấy vậy còn rất vui nữa là. Ngọc Chân Thượng Nhân vốn là phong chủ của Trung phong Ngọc Nữ Phong, nhưng bây giờ ngũ phong đã mất, lẽ đương nhiên bà không cần làm phong chủ nữa, thế là Ngọc Chân Thượng Nhân càng vui vẻ. Vốn thực lực của bà không tốt lắm, bây giờ chẳng qua là pháp lực đại đạo cảnh ngũ tầng mà thôi, trước kia càng kém hơn nữa, đảm đương phong chủ thật không dễ dàng. Trước kia bà luôn yếu nhất trong ngũ phong, nay không cần có áp lực phong chủ nữa, vui vẻ tiêu dao.
Đang lúc Diệp Phương, Diệp Viên chuẩn bị mở nồi thì vèo một tiếng, cái nồi canh chim xanh bị cướp đi. Diệp Phương, Diệp Viên lập tức rút kiếm đâm hướng kẻ cướp đi nồi canh chim xanh. Dám cướp nồi canh chim xanh của chúng ta hả? Họ rất giận giữ, cướp cái gì thì được chứđừng cướp đồ ăn của hai ăn hàng. Dĩ nhiên hai người ra tay lưu tình, tối đa giật lại nồi canh chim xanh là được, không có ý định bị thương người, hai ăn hàng này chưa bao giờ là kẻ bá đạo.
Nhưng người cướp nồi canh chim xanh kiếm pháp tinh diệu, đã dễ dàng phá giải.
Quái tai!
Diệp Phương, Diệp Viên ngây ra. Kiếm pháp hiện nay của hai người rất giỏi, uy lực cả hai liên hợp càng vượt xa, trên Hoa Sơn không bao nhiêu người có thể chặn được họ bắt tay nhau. Đây là ai? Lại nhìn xem, kẻ cướp nồi canh chim xanh mặc áo xanh phần phật, tóc dài tung bay, đấy chẳng phải là Lục Nguyên vô số lần cướp đồ ăn của bọn họ sao?
Diệp Phương ngây như phỗng bật thốt:
- Lục Nguyên.
Diệp Viên vui sướng kêu:
- Lục Nguyên!
Lục Nguyên cười to nói:
- Hai tên ăn hàng, bây giờ gia gia có kiếm pháp cao tuyệt, sau này các ngươi muốn tranh cướp đồ ăn của ta là tuyệt đối không lại đâu.
Diệp Phương, Diệp Viên cũng bật cười, cùng Lục Nguyên choàng vài bá lưng. Cái gì gọi là bằng hữu thật sự? Ba người họ tuyệt đối đúng là bằng hữu thật sự, coi như thời gian thay đổi, bằng hữu chân chính sẽ vẫn như vậy. Đệ tử kia thì ngơ ngác, gã phát hiện không thể nhúc nhích dù chỉ là một đầu ngón tay. Đó là, Hoa Sơn ba thần thoạt xếp hạng ba Lục Nguyên Lục chưởng môn!
Thần tượng a!
Gã suýt gục xuống đất, quá ngưỡng mộ.
Yến Thương Thiên cao cao tại thượng, Chu Thanh Huyền ẩn giấu quá sâu, chỉ có Lục Nguyên là gần gũi nhất, vậy nên có nhiều người sùng bái hắn nhất.
Lục nguyên trở lại!
Lần này hắn về khiến trên dưới Hoa Sơn chấn động.
Lục Nguyên lập tức cùng với Tử Hà Thượng Nhân, Nguyên Dương Thượng Nhân bàn về tình hình nguy hiểm hiện nay của Hoa Sơn. Bây giờ Hoa Sơn do Tử Hà và Nguyên Dương, hai vị phó chưởng môn xử lý chính sự.
Tử Hà Thượng Nhân nói:
- Trước đó không lâu đúng là chúng ta có nhận được một người tên gọi Tà Phiên Thiên phát thiệp khiêu chiến. Hơn nữa nghe nói ở khu nam vực này tất cả môn phái lấy kiếm làm chủ đều nhận được chiến thư của Tà Phiên Thiên. Ví dụ như Tấn quốc Võ Đang tiên môn, Thanh Thành tiên môn. Đại Tần quốc Vô Kiếm tiên môn, các tiên môn. Còn có một ít xa xôi như Việt quốc Việt Nữ Kiếm môn, vân vân và vân vân, tất cảđều nhận được chiến thư của Tà Phiên Thiên. Người này khá là quái dị, một mình dám khiêu chiến nhiều môn phái như vậy, không biết từđâu đến nữa.
Lục Nguyên nói:
- Tà Phiên Thiên ư? Đây là lần đầu tiên ta nghe tên nay nhưng có biết lai lịch của hắn, chắc đến từ tà kiếm văn minh.
- Văn minh?
Tử Hà Thượng Nhân, Nguyên Dương Thượng Nhân toàn thân chấn động, họ đúng là không hề tưởng tượng đến văn minh. Mỗi đợt tiến vào trung ương thiên triều thì đúng là có cơ hội vào văn minh, cho nên họ mới nghe tới cái gọi là văn minh. Nhưng họ đối với văn minh là nghe danh chứ không biết hình, nhưng có biết rằng tùy tiện một Vô Thượng Đại Giáo ném ra nước ngoài đều là vô thượng đại phía, không người sánh bằng. Nghe nói văn minh so với Vô Thượng Đại Giáo càng cao hơn nhiều, cho nên chỉ nghe văn minh thôi hai thượng nhân chấn động.
- Việc này để ta xử lý.
Lục Nguyên nói:
- Chuyện này liên lụy rất lớn, đã vượt qua phạm vi các ngươi có thể xử lý.
- Trong thiên địa vạn sự vạn vật, dù là sinh linh hoặc không phải sinh linh thật ra đều đang thích ứng một vài thứ. Ví dụ như một tảng đá nếu lơ lửng thì sẽ rơi xuống, chỉ có rơi xuống đất mới thích hợp hoàn cảnh. Lại ví dụ như sinh linh tiến hóa, kỳ thực cũng là đang không ngừng thích ứng, đem khí quan hữu dụng tiến hóa càng mạnh, bộ phận vô dụng thì suy yếu rồi biến mất. Rồi ví dụ côn trùng ở phong đại hải đảo đều bay không cao, vì nếu bay quá cao sẽ bị gió cuốn rơi xuống biển. Những cái này đều là thích ứng hoàn cảnh, cũng là một phần của thích ứng thiết tắc.
- Thích ứng thiết tắc lại chia làm hai phần. Một phần là thích ứng thiên địa, phần thứ hai là thích ứng chiến đấu.
- Phần thứ nhất là để thích ứng hoàn cảnh trong thiên địa, phần thứ hai là thích ứng đủ các loại hoàn cảnh chiến đấu.
- Ta chỉ có thể nhắc nhở đến đây thôi, có ngộ ra được hay không phải xem chính ngươi.
Chu Thanh Huyền mỉm cười, lão không kể tường tận bao nhiêu. Lúc còn ở Hoa Sơn Lục Nguyên khá yếu cho nên có thể nói kỹ càng, từng chút một kể ra, bây giờ thì không cần nữa.
Giờđây Lục Nguyên đã bước trên con đường của riêng mình, không cần từng chút một giảng dạy.
Lục Nguyên, hắn phải xông văn minh cấp, đi con đường của mình, phong cách riêng của mình.
Lục Nguyên chìm trong suy tư.
Thích ứng hoàn cảnh, thích ứng thiết tắc!
Một là thích ứng thiên địa! Hai là thích ứng chiến đấu!
Khi hắn suy tư thì thời gian trôi qua từng phút giây. Không biết trải qua bao lâu, Lục Nguyên tỉnh lại, phát hiện nơi này đã không có bóng dáng Chu Thanh Huyền đâu, chắc là đi rồi. Không trung dường như còn văng vẳng tiếng nhị hồ. Mặc dù Chu Thanh Huyền thay đổi hình dạng, bây giờ có dáng vẻ trung niên nho sinh nhưng khí chất chưa thay đổi, tiếng nhị hồ thê lương da diết.
Lục Nguyên đứng dậy, bây giờ rời đi Văn Minh Thánh Địa chắc còn có hai năm rưỡi, lúc trước dưỡng thương mất nửa năm.
Hiện nay Hoa Sơn có nguy hiểm, đương nhiên mình phải vềđó rồi tính tiếp.
Lục Nguyên từ biệt Kiếm Diệt lão tổ, bay hướng ngoại vực.
Hắn ngự kiếm khí trắng vào ra thanh minh.
Chớp mắt đã trở lại Hoa Sơn.
- Hai vị Diệp trưởng lão, người tai họa hậu sơn của chúng ta thảm quá! Hậu sơn vốn là chỗ nuôi chim xanh, kết quả cách một đoạn thời gian là người sẽ bắn rơi một con chim xanh xuống ăn, cái này bảo chúng ta làm sao ăn nói với Ngọc Chân Thượng Nhân đây chứ?
Một đệ tử trẻ tuổi mặt ủ mày chau nói, đụng phải hai ăn hàng Diệp trưởng lão đúng là xui xẻo.
Người cao gầy nói:
- Sợ cái gì? Chúng ta dám làm thì dám chịu, sẽ tự nói cho Ngọc Chân sư bá!
Một Diệp trưởng lão lùn mập khác tán đồng:
- Đúng rồi đó. Hai Diệp trưởng lão chúng ta mặc dù là ăn hàng nhưng tuyệt đối là hạng dám làm dám chịu, sẽ không liên lụy đến ngươi. Cùng lắm thì ngươi bị Ngọc Chân sư bá mắng một trận, lại giúp bà huấn luyện đệ tử môn hạ một đoạn thời gian.
Nghe hai trưởng lão nói vậy, đệ tử trẻ tuổi đành bất đắc dĩ gật đầu. Thôi kệ, dù gì không tới phiên mình xui, hai Diệp trưởng lão không phải người bình thường. Nghe nói hai vị Diệp trưởng lão năm đó đều là đệ tử chân truyền, còn có quan hệ tốt với Lục Nguyên chưởng môn xếp chót trong Hoa Sơn ba thần thoại, cuối cùng được Lục chưởng môn trợ giúp đến tu vi đại đạo cảnh. Tất nhiên hai Diệp trưởng lão cũng không ỷ thế hiếp người, chẳng qua tham ăn chút, dù là thứ gì từđâu cũng phải thử một miếng.
Diệp Phương trưởng lão, diệp Viên trưởng lão vốn vẫn là hàng đệ tử, nhưng vì pháp lực hiện nay quá mạnh đi cho nên trực tiếp thăng chức lên làm trưởng lão, có ai vào đại đạo cảnh rồi còn làm đệ tử chứ?
Chim xanh trong nồi đã chín, mùi hương đậm đặc truyền đến.
Diệp Phương, Diệp Viên sốt ruột không chịu nổi, sắp sôi rồi, mùi chim xanh thật là ngon nha. Chịu nghe Ngọc Chân Thượng Nhân chửi một trận lại cùng bà vài lần huấn luyện giùm đệ tử cũng phải ăn con chim xanh này. Diệp Phương và Diệp Viên thông minh sắc sảo, kiếm thuật không tệ, coi như xếp vài hàng đầu trong Hoa Sơn, pháp lực có Lục Nguyên giúp đỡ thăng lên.
Có thể nói Diệp Phương, Diệp Viên ăn một bữa chim xanh liền giúp Ngọc Chân Thượng Nhân huấn luyện đệ tử, bà thấy vậy còn rất vui nữa là. Ngọc Chân Thượng Nhân vốn là phong chủ của Trung phong Ngọc Nữ Phong, nhưng bây giờ ngũ phong đã mất, lẽ đương nhiên bà không cần làm phong chủ nữa, thế là Ngọc Chân Thượng Nhân càng vui vẻ. Vốn thực lực của bà không tốt lắm, bây giờ chẳng qua là pháp lực đại đạo cảnh ngũ tầng mà thôi, trước kia càng kém hơn nữa, đảm đương phong chủ thật không dễ dàng. Trước kia bà luôn yếu nhất trong ngũ phong, nay không cần có áp lực phong chủ nữa, vui vẻ tiêu dao.
Đang lúc Diệp Phương, Diệp Viên chuẩn bị mở nồi thì vèo một tiếng, cái nồi canh chim xanh bị cướp đi. Diệp Phương, Diệp Viên lập tức rút kiếm đâm hướng kẻ cướp đi nồi canh chim xanh. Dám cướp nồi canh chim xanh của chúng ta hả? Họ rất giận giữ, cướp cái gì thì được chứđừng cướp đồ ăn của hai ăn hàng. Dĩ nhiên hai người ra tay lưu tình, tối đa giật lại nồi canh chim xanh là được, không có ý định bị thương người, hai ăn hàng này chưa bao giờ là kẻ bá đạo.
Nhưng người cướp nồi canh chim xanh kiếm pháp tinh diệu, đã dễ dàng phá giải.
Quái tai!
Diệp Phương, Diệp Viên ngây ra. Kiếm pháp hiện nay của hai người rất giỏi, uy lực cả hai liên hợp càng vượt xa, trên Hoa Sơn không bao nhiêu người có thể chặn được họ bắt tay nhau. Đây là ai? Lại nhìn xem, kẻ cướp nồi canh chim xanh mặc áo xanh phần phật, tóc dài tung bay, đấy chẳng phải là Lục Nguyên vô số lần cướp đồ ăn của bọn họ sao?
Diệp Phương ngây như phỗng bật thốt:
- Lục Nguyên.
Diệp Viên vui sướng kêu:
- Lục Nguyên!
Lục Nguyên cười to nói:
- Hai tên ăn hàng, bây giờ gia gia có kiếm pháp cao tuyệt, sau này các ngươi muốn tranh cướp đồ ăn của ta là tuyệt đối không lại đâu.
Diệp Phương, Diệp Viên cũng bật cười, cùng Lục Nguyên choàng vài bá lưng. Cái gì gọi là bằng hữu thật sự? Ba người họ tuyệt đối đúng là bằng hữu thật sự, coi như thời gian thay đổi, bằng hữu chân chính sẽ vẫn như vậy. Đệ tử kia thì ngơ ngác, gã phát hiện không thể nhúc nhích dù chỉ là một đầu ngón tay. Đó là, Hoa Sơn ba thần thoạt xếp hạng ba Lục Nguyên Lục chưởng môn!
Thần tượng a!
Gã suýt gục xuống đất, quá ngưỡng mộ.
Yến Thương Thiên cao cao tại thượng, Chu Thanh Huyền ẩn giấu quá sâu, chỉ có Lục Nguyên là gần gũi nhất, vậy nên có nhiều người sùng bái hắn nhất.
Lục nguyên trở lại!
Lần này hắn về khiến trên dưới Hoa Sơn chấn động.
Lục Nguyên lập tức cùng với Tử Hà Thượng Nhân, Nguyên Dương Thượng Nhân bàn về tình hình nguy hiểm hiện nay của Hoa Sơn. Bây giờ Hoa Sơn do Tử Hà và Nguyên Dương, hai vị phó chưởng môn xử lý chính sự.
Tử Hà Thượng Nhân nói:
- Trước đó không lâu đúng là chúng ta có nhận được một người tên gọi Tà Phiên Thiên phát thiệp khiêu chiến. Hơn nữa nghe nói ở khu nam vực này tất cả môn phái lấy kiếm làm chủ đều nhận được chiến thư của Tà Phiên Thiên. Ví dụ như Tấn quốc Võ Đang tiên môn, Thanh Thành tiên môn. Đại Tần quốc Vô Kiếm tiên môn, các tiên môn. Còn có một ít xa xôi như Việt quốc Việt Nữ Kiếm môn, vân vân và vân vân, tất cảđều nhận được chiến thư của Tà Phiên Thiên. Người này khá là quái dị, một mình dám khiêu chiến nhiều môn phái như vậy, không biết từđâu đến nữa.
Lục Nguyên nói:
- Tà Phiên Thiên ư? Đây là lần đầu tiên ta nghe tên nay nhưng có biết lai lịch của hắn, chắc đến từ tà kiếm văn minh.
- Văn minh?
Tử Hà Thượng Nhân, Nguyên Dương Thượng Nhân toàn thân chấn động, họ đúng là không hề tưởng tượng đến văn minh. Mỗi đợt tiến vào trung ương thiên triều thì đúng là có cơ hội vào văn minh, cho nên họ mới nghe tới cái gọi là văn minh. Nhưng họ đối với văn minh là nghe danh chứ không biết hình, nhưng có biết rằng tùy tiện một Vô Thượng Đại Giáo ném ra nước ngoài đều là vô thượng đại phía, không người sánh bằng. Nghe nói văn minh so với Vô Thượng Đại Giáo càng cao hơn nhiều, cho nên chỉ nghe văn minh thôi hai thượng nhân chấn động.
- Việc này để ta xử lý.
Lục Nguyên nói:
- Chuyện này liên lụy rất lớn, đã vượt qua phạm vi các ngươi có thể xử lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.