Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 1229: Cổ Quái kiếm pháp (1)

Mạt Lăng Mạc Tuyết

22/08/2013

Phong Minh Ý cũng là đế tử quan trọng của phong chi văn minh, kiến thức rộng, nghĩ đến trong kỷ nguyên trước, kiếm cổ văn minh có một vị tên gọi Cửu Cửu chủ văn minh thiên phú hơi giống Lục Nguyên, nhưng bàn về thiên phú thôi chứ tính cách không giống.

Hoành Trảm là người khá bá khí, thầm nhủ rằng Lục Nguyên tuyệt vời như vậy, gã phải biến giỏi, đao không kém gì kiếm. Hoành Trảm là người hoàn toàn hiến dâng cho đao đạo, xuất thân từ nước ngoài, bây giờ xông đến thế giới cảnh bát tầng cũng coi như kỳ tích.

- Grao!!!

Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ tăng tốc độ luyện hóa, năm mùi vị ngày càng đậm, dựa theo tốc độ thì tối đa một nén hương là Lục Nguyên, Phong Minh Ý cùng với Hoành Trảm đều bị nó hoàn toàn luyện hóa.

Rốt cuộc thành! Ngũ vị chi kiếm.

Ngũ vị chi kiếm, cũng không thể xếp vào trong thượng cổ kiếm đạo. Bởi vì thượng cổ kiếm đạo, đã không chỗ để dung, mặt sau từng kiếm so với một kiếm loại hại hơn. Cường độ của ngũ vị chi kiếm kém hơn kiếm cửu, thất tình chi kiếm nhiều, đương nhiên không khả năng làm kiếm thập, kiếm thập kinh thiên động địa kiếm.

Thượng cổ kiếm đạo không thể dung thì chỉ còn cách sáng tạo một kiếm đạo.

Kiếm đạo này gọi là hi kỳ cổ quái kiếm đạo đi.

Đem một ít chiêu thức cường lực mình sang tạo ra nhưng uy lực không lớn gộp vào trong.

Bây giờ ngũ vị chi kiếm gọi là chiêu thứ nhất của hi kỳ cổ quái kiếm đạo.

Cổ quái đệ nhất kiếm, ngũ vị chi kiếm!

Cổ quái kiếm đạo như vậy có lẽ uy lực không lớn nhất nhưng có chút tác dụng quái dị, sau này có thể khiến đối thủ khó lòng phòng bị. Đương nhiên, cổ quái kiếm đạo không có quy luật một kiếm mạnh hơn một kiếm của thượng cổ kiếm đạo, có thể mạnh có thể yếu, mọi thứ tùy tâm. Lúc này Lục Nguyên cảm thấy suy yếu, thấy yếu ớt là vì Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ.

Cũng là lúc cho ngươi biết mùi rồi, Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ.

Toàn thân Lục Nguyên bị đầu lưỡi to lớn quấn lấy, năm mùi vị không ngừng truyền đến, tay không thể nhúc nhích nhưng thần niệm động, chớp mắt Dưỡng Ngô tiên kiếm cắt tới.

- Phong chi ngọt kiếm, trảm!

Đây là một kiếm pháp ngọt như mật, bị thương người trng triền miên, thương người nhất chính là ngọt. Dưới kiếm, đầu lưỡi to lớn bị chém ra một khe hở.



Lục Nguyên đã thoát khốn phóng ra, quả nhiên, mình sáng tạo ra kiếm pháp kia có tác dụng. Lúc trước mình dùng hết pháp lực chém chặt đều không thể tổn thương chiêu thức to lớn nhưng bây giờ vị ngọt của phong chi điềm kiếm lại thắng vị ngọt của Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ, đây là thế giới mùi vị xưng hùng.

Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ lập tức phản công. Lục Nguyên trở tay ra hai kiếm. Một cái là phong chi toan kiếm, một cái là phong chi khổ kiếm. Đau xót đắng thương tổn Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ khiến nó thụt lùi ra sau.

Lục Nguyên trở tay lại chém ra hai kiếm.

Một cái là phong chi lạt kiếm, hỏa bạo không gì sánh được, chém khúc lưỡi bên cạnh Phong Minh Ý. Khúc lưỡi đó đó lấy vị cay hỏa bạo làm chính, địch không lại một kiếm lạt của Lục Nguyên vỡ ra một lỗ. Phong Minh Ý sớm bị trói đến khó chịu đương nhiên bay ra ngoài, trốn thoát.

Lục Nguyên lại một kiếm đâm bên cạnh Hoành Trảm, là phong chi khổ kiếm, cái này đắng tới cực điểm, kiếm pháp triền triền miên miên này lấn át vị khổ bên cạnh Hoành Trảm gây nên vết thương. Hoành Trảm giơ đao thoát ra.

Đến đây thì Lục Nguyên liên tục đánh ra năm kiếm, ở trên đầu lưỡi của Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ vạch năm vết thương, cứu ra mình và Phong Minh Ý, Hoành Trảm.

- Grao!!!

Hỗn độn ma lưỡi chi chủ rốt cuộc nổi giận, nó lại bị sinh linh như nhân loại tỏn thương, sao không giận cho được. Chỉ thấy ma lưỡi khổng lồ vô cùng di chuyển, rậm rạp ùn ùn ập hướng Lục Nguyên, Phong Minh Ý và Hoành Trảm. Năm vị chua, ngọt, đắng, cay, mặt chớp mắt đậm đặc gấp vạn lần.

Thì ra Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ còn chưa dùng hết bản lĩnh nhưng giờ thì dốc hết sức.

Chớp mắt trong trời đất mọi thứ biến mất hết, chỉ còn lại năm vị.

Dường như thế giới này hoàn toàn cho mùi vị tổ thành.

Tất cả chúa tể đều là mùi vị.

Hoành Trảm cảm thấy chân nhũn ra, dù là Phong Minh Ý 1thế giới cảnh cửu tầng cũng cảm giác pháp lực trì trệ, đều bị năm vị ngăn cản.

Đây là cực độ vị đạo!

Lục Nguyên giơ tay lên, quát khẽ:

- Cổ quái đệ nhất kiếm, ngũ vị chi kiếm!



Chớp mắt một kiếm đánh ra, kiếm này dường như hỏa bạo, quái dị, đau khổ, triền miên, ngọt ngào. Trong một kiếm năm loại cảm giác và dường như hợp thành một, hóa thành một kiếm bình thường.

*Xoẹt!*

So tài mùi vị trong chớp mắt bắt đầu.

Rào rào rào, mùi vị va đụng.

Năm vị chua, ngọt, đắng, cay kịch liệt tỏa ra, chớp mắt năm vị đậm đặc khiến Hoành Trảm, Phong Minh Ý không nhìn thấy kết quả. Chợt nghe bóc một tiếng, dường như có vật nặng rớt xuống đất. Họ trợn to mắt mới phát hiện là một khúc lưỡi, chiêu thức to lớn đỏ thẫm rớt một khúc.

Lục nguyên thừa thắng truy kích, lại chém ra một kiếm, vẫn là ngũ vị chi kiếm, chém rớt một khúc lưỡi to cỡ mấy trăm trượng rơi xuống đất. Khúc lưỡi rớt xuống đất không ngừng mấp máy, bên trong ma thức chưa mất. Tâm hồn Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ đầy kinh sợ, nó sinh ra không biết bao nhiêu kỷ nguyên rồi, trừ công nhận bên đầu óc Hỗn Độn Não Phong Bạo Chủ ra nó không thừa nhận sinh linh nào khác. Chỉ cần nó ở trong khoang miệng thì trước giờ vô địch, chưa từng bị trọng thương như vậy, giờ bị Lục Nguyên đánh đến run sợ. Nó thậm chí cảm thấy kiếm quang của Lục Nguyên khắc chế nó.

Nó hét chói tai, chớp mắt mấy vạn đầu lưỡi xuất hiện.

Cùng lúc đó Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ bỏ trốn, trong đời lần đầu tiên nó chịu thương nặng như vậy, so mùi vị mà còn thua người thì không trốn không được, lá gan của nó vốn không lớn. Mấy vạn đầu lưỡi cùng đâm hướng Lục Nguyên, muốn ngăn trở hắn trong giây lát để nó thong thả trốn đi.

Trong Ngũ Thiệt Địa Ngục một khi nó trốn thoát thì muốn bắt lại nó không dễ. Bởi vì Ngũ Thiệt Địa Ngục là khoang miệng hỗn độn văn minh thú, quá mức khổng lồ, to đến khó thể tưởng tượng.

- Này này này này, suýt nữa giết ba người chúng ta, muốn trốn đi dễ dàng thế sao? Hơn nữa hình như ngươi vô địch ở đây quá lâu rồi? Ngay cả chạy tốn cũng chẳng có nghệ thuật gì cả.

Lục Nguyên thuấn di tới gần Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ, uống ngụm rượu, nói:

- Lấy rượu hóa kiếm, thần diệu rượu, xuất hiện đi!

thần diệu rượu là một loại rượu khiến vị giác của mình tăng lên gấp mười, gấp trăm lần. Với tăng cao như vậy thì một xíu mùi vị cũng hưởng thụ gấp mười, một trăm lần. Thần diệu rượu rất khó có được, vốn Lục Nguyên vì hưởng thụ mỹ vị mới chuẩn bị nhưng giờ ngẫm lại, thần diệu rượu có thể tăng cảm nhận vị giác, vậy có tăng uy lực ngũ vị chi kiếm được không?

Ực một tiếng, thần diệu rượu một nửa đến bụng, một nửa đến thân kiếm Dưỡng Ngô tiên kiếm. Lấy rượu là kiếm, lấy rwuj làm kiếm, lấy rượu vung kiếm, lấy rượu chém kiếm.

Kiếm xuất!

Cổ quái đệ nhất kiếm, rượu chi ngũ vị kiếm!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Sơn Tiên Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook